Quyển 10 - Chương 463: Đại chiến triều hội (Thượng)
Cao Nguyệt
20/03/2013
Trong Lân Đức điện Đại Minh cung, nơi đây là nơi làm việc công của hoàng đế Đại Đường trong nội cung, giờ đã được đổi làm nơi học tâp và sinh sống của hoàng đế thiếu niên Lý Thích. Trời vừa tờ mờ sáng thì hoàng thái hậu Thẩm Trân Châu dưới sự hộ tống của mấy mươi cung nữ hoạn quan cùng đi vào đại điện, Hôm nay là ngày triều hội đầu tiên của con trai nàng, Thẩm Trân Châu đặc biệt chú tâm. Từ sau Võ Tắc Thiên, Đại Đường vương triều khống chế khá nghiêm khắc việc nội cung can chính, Nếu hoàng đế thiếu niên lên ngôi thì thà thực thi giám quốc chế cũng tuyệt không thể có việc buông rèm nhiếp chính. Vì thế Thẩm Trân Châu cũng không có tư cách được lên triều.
Thẩm Trân Châu đi vào đại điện, thấy trong điện mọi người đang lui hui bận rộn, bèn hỏi: “Hoàng đế đã chuẩn bị xong hết chưa?”
Một hoạn quan vội trả lời: “Bẩm thái hậu, Thánh thượng đã chuẩn bị gần xong rồi, giờ đương thay triều phục.”
“Để ta đi xem tình hình hắn thế nào.”
Thẩm Trân Châu vừa đi vào điện, một viên hoạn quan đương định cao giọng thông báo, nhưng đã bị nàng khoát tay ngăn lại, Nàng lẳng lặng đi đến cửa sau, giương mắt nhìn vào trong phòng.
Con trai của nàng, thiên tử thiếu niên Lý Thích đang ngồi trên một chiếc nệm thêu, Hắn đã thay xong triều phục, đầu đội Thông Thiên quan, thân bận cổn bào thêu rồng, giữa lưng là thắt lưng ngọc phỉ thúy, trông rất ư bảnh bao, nhưng sắc mặt Lý Thích lại không mấy tốt, hắn nắm chặt nắm tay, ánh mắt bừng bừng lửa giận.
Trong lòng Thẩm Trân Châu hiểu rõ, nàng thầm thở dài một tiếng, Dạo trước, có tin đồn vào trong cung, nói rằng phu quân nàng Lý Dự là do bị thái thượng hoàng hạ độc giết chết, Lý Thích nghe tin này bèn đến tìm nàng, Lúc đầu nàng căn bản không tin, hồ độc còn không giết con nữa là! Nàng không thể nào tưởng tượng được lại có phụ thân thảm độc giết hai con trai mình, Dù cho Lý Long Cơ đã giết bốn năm người con trai của mình, nhưng nàng không tin chồng mình lại là do thái thượng hoàng giết.
Nhưng khi nàng cùng con mình đi hỏi các hoạn quan đã liệm xác của Lý Dự và hai thị vệ có mặt lúc bấy giờ, chân tướng đã dần lộ ra, Phu quân nàng quả thật do bị phụ thân hạ độc, Dù không có chứng cứ, nhưng hung thủ lại không còn nghi ngờ gì chính là thái thượng hoàng.
Biết được chân tướng này hai mẹ con nàng ôm nhau khóc tức tười, nhưng lại vì e ngại quyền lực của Lý Hanh, họ không thể không giấu bí mật này trong lòng, đợi khi Lý Thích thành niên mới truy cửu lại sự thật cái chết của phụ thân mình.
Thẩm Trân Châu từ từ đi vào, dịu dàng nói: “Hôm nay là người hoàng nhi lên triều, con nên nghĩ ngợi đến quốc gia đại sự nhiều hơn, đừng nghĩ đến việc khác nữa.”
“Mầu hậu!”
Lý Thích thấy mẫu thân đi vào, vội đứng dậy, Hắn nhìn ánh mắt khiển trách của mẹ mà thui thủi cúi gầm mặt xuống.
“Hài nhi không muốn đi gặp con người đó.”
Thẩm Trân Châu cẩn thận kéo lại áo quần, và chinh lại Thông thiên quan cho con ngay ngắn, khuyên giải: “Tuy con tuổi còn trẻ, nhưng con là hoàng đế Đại Đường, là quân chủ một nước, rất nhiều người trong thiên hạ con đều không muốn gặp, nhưng đâu phải con thích là có thể, có nhiều người con vẫn phải gặp, Con đừng để phụ vương con trên trời nhìn thấy mà thất vọng về con.”
Lý Thích gật gật đầu nói, “Hài nhi hiểu rồi, hài nhi nhất định sẽ không để phụ vương phải thất vọng đâu.”
“Thế mới phải, con đi nhanh đi, đừng để các đại thần phải đợi lâu.”
“Hài nhi xin phép đi trước.”’
Lý Thích thi lễ xong bèn được sự hộ vệ của mấy mươi vệ sĩ cùng tiến về phía Hàn Nguyên điện tại tiền cung, Thẩm Trân Châu nhìn bóng dáng gầy guộc của con trai mà không khỏi lòng đau nhói, Một khi biết được chân tướng, còn bao nhiêu năm tháng thế này, không biết hoàng nhi của mình phải trải qua như thế nào đây?
Cùng với hồi chuông thứ ba vang lên, triều hội tháng tám cuối cùng đã được vén màn, hơn ba ngàn quan viên lớn nhỏ đang xếp hàng dài dài thành hai đội phía trước Long Vĩ đạo, Hai tả hữu tướng Bùi Mân, Vương Củng của Đại Đường đều xếp ở phía trên cùng của hai đoàn người, trong tay mỗi người cầm hốt, đứng thẳng tắp nghiêm trang.
Người dẫn giải trong điện của triều hội hôm nay là thiếu giám Thôi Húc, bốn thị ngự sử trong điện phụ trách giám sát lễ nghi bá quan, Thôi Hức thấy thời gian đã đến bèn nói với truyền thanh lực sĩ bên cạnh: “Có thể bắt đầu rồi.”
Lực sĩ cao giọng hộ lên: “Thời gian đã đến, bá quan vào điện!”
Hai hàng quan viên hiên ngang đi dọc theo Long Vĩ đạo tiến về phía Hàm Nguyên đại điện, tĩnh mịch và lặng lẽ, chỉ nghe tiếng xoèn xẹt của bước chân và tà áo.
Trong Hàm Nguyên điện có thể dung nạp vạn người, là đệ nhất đại điện của Đại Đường và cả thiên hạ, nằm trên Long thủ Nguyên, khí thế hùng vĩ, rộng rãi sâu thẳm, con người đi giữa đại điện nom mới nhỏ bé làm sao, Đây cũng là nguyên cớ mà Lý Long Cơ mãi không quên được Hàm Nguyên điện, chỉ có Hàm Nguyên điện mới có thể hiện thị được khí thế oai nghiêm của quyền lực chí cao.
Trong Hàm Nguyên điện đã được bố trí xong, hàng trăm chiếc thảm được đặt thành hai dãy phía trước, Đây là chỗ ngồi dành cho quan viên từ tam phẩm trở lên, Các quan viên từ tam phẩm trở xuống sẽ được xếp hàng đứng phía sau theo trình tự bộ hoặc tự, những chỗ ngồi này cũng không phải tùy tiện được ngồi, cơ hồ mỗi quan chức sự đều có một cấp quan nhàn, phần lớn cao quan đều có tước vị, thường sẽ được sắp xếp theo tước vị cao thấp trước, sau đó xếp theo cấp quan nhàn, cuối cùng sẽ là so quan hàm chức quan.
Cho nên vị trí đầu tiên phía bên phải là chỗ của Triệu vương Lý Khánh An, còn vị trí đầu tiên phía bên trái không phải là chỗ của hữu tướng Bùi Mân, mà là thái sư Trương Quân, kế bên hắn mới là bọn Bùi Mân, Vương Củng, Còn Lý Hanh ngồi phía trên thềm ngọc, ngay phía dưới hoàng vị, Đã từ rất lâu trước đây khi Lý Hanh vẫn còn là thái tử, hắn đã ngồi chỗ này, giờ thân phận của hắn đổi thành là giám quốc nhiếp chính vương.
Lý Hanh đã có mặt, hắn nhìn Lý Khánh An mỉm cười gật gật đầu, xem như là đã chào hỏi, Lý Khánh An cũng khom người nhìn hắn cười cười, Hai người đứng cách nhau xa qua, không thể nào trao đổi được gì.
Lý Thích vẫn chưa đến, trong đại điện bắt đầu có tiếng lao xao thảo luận các nghị đề của triều hội hôm nay, Di dân và xây đường Đường trực đạo thì mọi người cũng không mấy hứng thú, bọn họ quan tâm là biến động nhân sự của ngày hôm nay, Dù cho trên triều nghị thư tối qua phát xuống chi viết rất sơ sài, nhưng rất nhiều người vẫn đoán được các chức vị hôm nay sẽ được lắp vào.
Binh bộ hữu thị lang, Công bộ tả thị lang, thượng thư hữu thừa, Kinh Triệu duẫn, trong bốn quan chức này, Kinh Triệu duẫn vốn dĩ là gây sự chú ý nhất, Đây là một chứ quan tam phẩm, năm xưa các trọng thần tướng quốc như Bùi Diệu Khanh, Dương Quốc Trung đều từng đám nhiệm chức Kinh Triệu duẫn, nhưng giờ nó lại trở thành một chức vô thường vô phạt, Quân Quan Trung và quân An Tây chia Quan Trang ra làm hai, Kinh Triệu doãn căn bản không còn quyền xử trí, nên với chức vụ này, các triều quan đều không mấy xem trọng nữa, Họ quan tâm là ba chức vụ bỏ trống kia rốt cuộc sẽ về tay Triệu vương đáng hay giám quốc đảng.
Đại Đường trước giờ vốn có truyền thống tranh giành đảng phái, từ trước có tướng quốc đảng, Đông Cung đảng, Dương đảng..., giờ trên triều đình về cơ bàn cũng được chia làm bốn đại phe phái, hai phái hệ lớn nhất chính là Triệu vương đáng và giám quốc đảng, hai phái này mỗi bên chiếm một nửa số ghế trong Chính sự đường, lực lượng trên triều đường cũng ngang ngưa nhau.
Ngoài ra, còn có Trương đảng và bảo hoàng đảng, Trương đảng chính là thế lực của Trương Quân, gia tộc của hắn, môn sinh, bạn cũ của lão tướng quốc Trương Thuyết, Trương đảng thế lực tuy không lớn, nhưng độ trang thành rất cao, rất hiếm có trường hợp mua chuộc xảy ra.
Ngược lại với sự trung thành và nghiêm ngặt của Trương đảng, đảng bảo hoàng lại tương đối rời rạc, Bọn họ kỳ thực chính là một phái trung gian, ba phái đều chẳng nhúng tay vào, ủng hộ hoàng đế Lý Thích, bọn họ cũng chẳng có thủ lĩnh gì, cũng không có tổ chức, Trên căn bản mà nói, bọn họ mạnh ai nấy lo, chủ yếu là quân Sóc Phương trong Quan Nội của Quách Tử Nghi, Vũ lâm quân của An Bão Chân, các đại thế gia như Lư, Vi, trưởng tôn và một số tông thất không đến nương nhờ vào Lý Long Cơ, Do thời gian hình thành của hai phái Triệu vương và giám quốc còn ngắn, nên rất nhiều người vẫn chưa kịp suy xét đến định vị của bản thân nên theo phe nào, vì thế số lượng những người ủng hộ Lý Thích tương đối nhiều, và được gọi là phe bảo hoàng đảng.
Vì thế bảo hoàng đảng cũng là tiêu điểm tranh giành của hai phe Triệu vương và giám quốc hai phái, Sự kiện Vi Kiến Tố xảy ra nửa tháng trước đây, bản chất cũng chính là tranh đấu quyền lực của phái trung gian, Lý Khánh An tạm thời ở thế hạ phong, Từ khi Vi Kiến Tố bị bắt tại Bùi gia, có rất nhiều thế gia vốn dĩ định nương nhờ vào Lý Khánh An cuối cùng cũng rút lui, đợi quan sát tình hình rồi tính tiếp, điển hình có Lư gia, hai anh em Lư thị từ đó trở đi cũng chẳng đến tìm Lý Khánh An nữa.
Có rất nhiều người đầu óc tỉnh táo ý thức được, triều hội ngày hôm nay sẽ là chiến trường giao chiến chính giữa Lý Khánh An và Lý Hanh, Mồi lửa châm cho trận chiến này chính là tranh giành ba chức vị Binh bộ hữu thị lang, Công bộ tả thị lang và Thượng thư hữu thừa.
“Tang!” Tiếng chuông bên hông đại điện vang lên, một lực sĩ cao giọng hô hào: “Hoàng thượng giá đáo, bá quan im lặng!”
Hàng trăm cao quan ngồi phía trên lũ lượt đứng dậy, cả Lý Hanh cũng đứng dậy, Trong đại điện bỗng chốc im phăng phắt, tất cả quan viên đều cùng nhìn về hướng long vị.
Từng đội từng đội thị vệ cung đình tay cầm binh khí đi vào xếp thành hai hàng hai bên, tiếp liền sau đó là đoàn hoạn quan tay bưng kim bồn đi vào đứng xếp hai bên cạnh thềm ngọc, Cuối cùng, vị thiên tử thiếu niên Đại Đường dưới sự hộ tống của mười sáu cung nữ, đi từ cửa bên hông vào đại điện, Trên tay cung nữ là những cây quạt to, cùng cây ô hoàng la tán đứng sau ngai vàng.
Lý Thích hít một hơi mạnh để bình tĩnh lại, ngồi xuống, Trong đại điển lên ngôi lần trước hắn không nói gì cả, nhưng triều hội hôm nay hắn nhất định phải nói, Tim hắn đang đập thình thịch vì căng thẳng.
Lúc này ba ngàn triều quan cùng khom người hành lễ, “Chúng thần tham kiến điện hạ, chúc điện hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Giọng nói hơi khàn khàn của Lý Hanh truyền đến tai Lý Thích, hắn đào mắt nhìn một vòng, bèn thấy hoàng tổ phụ Lý Hanh đang đứng cách hắn hai mươi bước.
Một mối hận khắc cốt lập tức bừng dậy trong lòng, Thù hận này đã hoàn toàn thay thế sự hồi hộp trong lòng, Hắn phảng phất như nhìn thấy sự đau đớn của phụ vương mình lúc thuốc độc phát tác, sự giãy giụa trước lưỡi hái thần chết, Hắn từng truy hỏi hoạn quan đã liệm thân xác cho phụ thân mình, người đó nói, trước lúc chết phụ thân thất khổng lưu huyết, rất có khả năng cả ruột gan cũng bị độc tố làm thũng, Sự đau đớn ấy không phải người thường có thể tưởng tượng ra.
nghĩ đến tình hình chết thảm của phụ thân, sự đớn đau khi mất mát người cha và thù hận với kẻ thù trước mắt, khiến Lý Thích toàn thân run lẩy bẩy.
Lúc này Lý Hanh cũng nhìn về phía hắn, Hai mất Lý Thích nhắm tịt lại, Lý Hanh không nhìn thấy được lửa hận khó mà kiềm chế trong mắt hắn, Lý Hanh vẫn nghĩ Lý Thích chỉ là do quá căng thẳng, bèn cười cười nhắc nhở cháu mình: “Hoàng tôn tiếp thu triều hạ.”
Lý Thích lập tức tỉnh người, nơi đây không phải là chỗ để bộc lộ hận thù, Hận thù của hắn chỉ có thể lưu đến sau này để trả, Giờ khắc này Lý Thích bỗng chốc trưởng thành hẳn, Hắn giấu sâu hận thù trong tim can, mỉm cười quay sang hoạn quan nói: “Các vị ái khanh miễn lễ bình thân!”
“Điện hạ có chỉ, chúng quan miễn lễ bình thân.”
Bá quan lần lượt về chỗ, chỉ còn hơn trăm cao quan ngồi xuống, Lúc này lại một tiếng chuông vang lên, triều hội chính thức bắt đầu.
Do triều nghị luận cần vài canh giờ, để không chậm trễ xử lý các triều vụ bình thường, đại thần trời chưa sáng đã ra khỏi nhà, chông đèn lồng giữa trời sao, vội vã vào cung khi phố phường vẫn tĩnh mịch, Cử ngày này sang ngày khác, năm nay sang năm khác, thường thì mười ngày mới có một ngày nghỉ, không những thế, những buổi nghị triều dài lê thê và khô khan khiến các đại thần chỉ nghĩ đã thấy ngao ngán, Đứng liền trong vài canh giờ, đôi khi cả chân tay cũng không còn tri giác, nhất là các lão thần tuổi đã lớn, thường thường có thể chết ngất giữa buổi triều hội, nên dù đế vương hay triều thần cũng đều phải có một tấm lòng kiên trì.
Với ông chủ ông đế này, các đại thần đôi khi cũng bị trừ lương, bị đòn hay xử phạt, không một dám biếng nhát; còn hoàng đế thì đã không còn cấp trên, quy chương cũng chẳng có tác dụng gì với họ, vì thế tính tự giác của một ông hoàng lại càng nghiêm khắc hơn, Lý Long Cơ trong thời gian làm vua, bốn mươi năm đầu đều làm rất tốt, nhưng từ khi Dương Ngọc Hoàn nạp làm quý phi, tính tự giác của Lý Long Cơ cũng giảm đi nhiều, thường hôm nay nghỉ, mai mới lên triều lại, xong lại cho nghĩ liền hai ba hôm, ảnh hưởng không lớn, sau nữa là nghĩ kỳ thực có hay không có triều sớm cũng không quan trọng, thiên hạ thái bình! Cái ranh giới tự giác của hắn ngày càng thụt lùi sau, để rồi cuối cùng là từ đây hoàng đế không lên triều.
Cho nên sau khi Lý Khánh An làm hữu tướng, hắn đã thương lượng cải cách chế độ tảo triều với Lý Hanh và thành viên Chính sự đường, đổi đại triều mỗi ngày thành nguyệt triều, một số sự vụ không quan trọng đều cử hành trên tuần hội, hoàng đế không phải tham gia, Tuy có phần làm bớt đi quyền lực của hoàng đế, nhưng như thế phù hợp với tình hình thực tế hơn, Hoàng đế tuổi còn nhỏ, tham gia cũng không ý nghĩa gì; mà chỉ tổ làm nặng nề thêm trên phần lễ nghi.
Chính vì số lần tham gia đại triều ít hơn.nên lại càng khiến người ta phải để tâm hơn, rất nhiều mâu thuẫn và suy nghĩ khác biệt thường đều sẽ được bộc lộ rõ ràng trên đại triều, Lúc này tomg Hàm Nguyên điện đang rất yên tình, điện trung thiếu giám Thôi Húc được tuyên bố nghị đề thứ ba, kiến tạo Đường trực đạo, Dù cho Chính sự đường đã biểu quyết cho thông qua, nhưng trong buổi đại triều, nếu có đại thần đề xuất ý kiến phản đối, mà biểu quyết của Chính sự đường lại có phần nghiêng ngã sẽ được thành viên Chính sự đường biểu quyết lại ngay tại chỗ hoặc sau khi triều hội kết thúc, Đây cũng là một kiểu giám sát quyền lực của Chính sự đường.
...Tu sửa Đường trực đạo, từ Y Ngô huyện Y Châu Bắc Đình, phía Đông kết thúc tại Hàm Dương huyện Kinh Triệu, tổng chiều dài bốn ngàn bốn trăm năm mươi dặm, đoạn phía tây đến Trương Dịch, do An Tây tiết độ phủ tự tu sửa; đoạn phía đông hai ngàn năm trăm dặm, do triều đình và Hà Tây cùng chịu trách nhiệm, chiêu mộ mười vạn công nhân tráng kiện Khánh, Nguyên, Vệ, Lan, Hội, Lang lục châu, Thái Thương phát lương tám mươi vạn thạch. Tả Tàng phát tiền một trăm hai mươi vạn quan cho việc xây dựng, cụ thể như sau..
Phương án tu sửa Đường trực đạo là do mộ liêu Vi Thanh Bình của Lý Khánh An chấp bút, sau vài lần thảo luận cùng Lý Khánh An mới định được, Dù cho rất nhiều tiểu tiết còn khá chung chung, chưa thể quá tường tận, nhưng bổn ý của báo cáo này không phải muốn hạch toán cần bao nhiêu tiền hay lương thực, mà là muốn biết Đường trực đạo từ là việc của An Tây trở thành việc của Đại Đường, Vì thế quan trong là khi bất tay vào làm, chứ không phải là làm như thế nào, Việc làm như thế nào sau này từ từ thương lượng vẫn không muộn.
Thôi Húc đọc hết đúng một khắc giờ, cuối cùng đọc xong quyết nghị án, hắn lại cao giọng hói mọi người rằng: “Quyết nghị tu kiến Đường trực đạo đã được Chính sự đường thảo luận thông qua, các đại thần trong triều không biết có ý kiến gì không?”
Ý kiến hiển nhiên là không có, cũng không phải là không muốn đưa ý kiến, mà là không cách gì đưa, Sửa đường hay không là quyết định của lãnh đạo cấp trên trong triều đình, Tu sửa Đường trực đạo sẽ có lợi cho Đại Đường khống chế An Tây, từ góc độ chiến lược suy xét thì việc này là cần thiết, Bao gồm cả Lý Hanh trong đó, toàn thể thành viên Chính sự đường đều nhất trí thông qua, còn triều thần bình thường có đưa ý kiến chẳng qua là đề cập tính khả thi của việc tu sửa, như thế triều đình có thể chịu được khoán tài chính không, số tiền và lương thực hao tổn trong việc này liệu có hợp lý không v.v..., nhưng những vấn đề này cũng khó mà đưa ra, ai cũng không biết tu sửa Đường trực đạo rốt cuộc cần bao nhiêu tiền, Trên vấn đề này, triều đình tạm thời chưa có chuyên gia có thể tính toán được.
Nhan Kỳ lang trung phụ trách xây dựng cầu đường của Công bộ thì cũng hiểu một chút ít, tu hai ngàn năm trăm dặm đường thẳng chỉ có một trăm hai mươi vạn quan thì còn lâu mới đủ, ít nhất cũng cần gấp đôi, nhưng phương án này do Lý Khánh An đề ra, một khi hắn đề xuất vấn đề này, vậy liệu có khiến phương án mất hiệu lực, để rồi đắc tội Lý Khánh An?
Huống chi tu sửa Đường trực đạo, đường đi về phía tây sẽ trở nên dễ dàng và nhanh chóng hơn, Hắn có giấu một tiểu thiếp tại Phượng Tường, nếu đường sửa xong hắn sẽ dễ dàng đi thăm hơn, nên dù công hay tư hắn cũng sẽ không đề xuất ý kiến làm gì.
Trên Hàm Nguyên điện vẫn im phăng phắt, Thôi Húc hỏi liền ba lần, nhưng vẫn không một ai đề xuất ý kiến gì, xem như nghị án này đã được thông qua.
Thôi Húc lại rút một bản triều nghị thư khác ra oang oang đọc tiếp: “Tiếp sau đây là nghị đề thứ tư, tuyên bố một số biến động trong nhân sự quan viên.”
Câu này của hắn vừa dứt, trong đại điện bỗng chốc hơi xáo động, biến động nhân viên trong triều hội từ cổ chí kim đều là tiêu điểm quan tâm của quan viên, Trước đây như thế, giờ cũng như thế, Các quan viên đang đứng đều giương cổ về trước, dựng đứng tai lắng nghe, chỉ sợ mình vô tình bỏ qua điều gì, Còn các quan viên đang ngồi đều bất an nhúc nhích thân mình, trong mắt đầy chờ đợi, Trên triều nghị thư chỉ có một câu đơn giản: “Một số biến động trong nhân sự quan viên”, mà không có bất kỳ thuyết minh thêm, không ít người trong lòng đều đầy kỳ vọng, hi vọng các giấc mơ thăng tiến kia biết đâu sẽ đến phiên mình?
Lúc này Lý Hanh và Vương Củng nhìn nhau, Lý Hanh ra hiệu với Vương Củng, Vương Củng hiểu ý, gật gật đầu, Trong bốn chức vị kia bọn họ chỉ được chức Kinh Triệu duẫn không có thực quyền, thế làm sao họ có thể cam tâm? Thích phóng Vi Kiến Tố, nhượng bộ với Lý Khánh An là một việc, còn tranh giành quyền lực thực tế lại là một việc khác, nhượng bộ chỉ là tạm thời, còn quyền lực mới là lâu dài.
Lý Hanh và Vương Củng trao nhau ánh mắt trong chớp nhoáng, nhưng vẫn thoát khỏi ánh mắt nhạy bén của Lý Khánh An, Hắn đương nhiên biết dụng ý mà Vương Củng viết hàm hồ trong triều nghị thư là gì, bọn họ tuy đã thất bại trong biểu quyết hội nghị chính sự đường, nhưng chắc chắn sẽ muốn lật ngược tình thế trong triều hội, Biến động nhân sự vốn nhĩ là có nhiều tính tranh chấp, không có ai hoàn toàn có thể đảm nhiệm, hoàn toàn không có vấn đề hoặc nhược điểm! Nên thông thường bổ nhiệm nhân sự đều là kết quả của thỏa thuận và nhượng bộ, Như trong bốn chức vụ kia, Binh bộ hữu thị lang và thượng thư hữu thừa là quan thực quyền, còn Kinh Triệu doãn và Công bộ thị lang đều không mấy có quyền lực thực tế, nên theo nguyên tắc thỏa thuận, thì người trong hai đảng sẽ mỗi người một yếu chức và một hư chức, như thế mới cân bằng lực lượng.
Nhưng Miêu Tấn Khanh lại là người Bùi Mân tiến cử, xem như là Triệu vương đảng, Vương Duy là người Lư Hoán tiến cử, có quan hệ cực tốt với Bùi Tuân Khánh, vì thế cũng xem như Triệu vương đáng, Hai người này đều chiếm yếu chức.
Còn Nguyên Tài lại là thân thích của Lý Phụ Quốc hoạn quan tâm phúc của Lý Hanh, Vương Dư là đệ đệ của Vương Củng, hai người đều là giám quốc đảng, nhưng lại được chức vụ thứ yếu Công bộ thị lang và Kinh Triệu doãn, Đây hiển nhiên là bất công, nếu như ngày hôm qua hội nghị Chính sự đường không có thỏa thuận nhượng bộ, vậy triều hội hôm nay chắc chắn sẽ có tranh chấp quyết liệt.
Trong lòng Lý Khánh An không khỏi cười lạnh, hắn cũng đang chờ đợi cái thời khắc này.
“Bổ nhiệm Thái thường thiếu khanh Vương Dư làm Kinh Triệu doãn; Thiểm Châu thái thú Miêu Tấn Khanh làm Binh bộ thượng thư, Quan Trung tào vận sứ Nguyên Tải làm Binh bộ thị lang; cấp sự trung Vương Duy làm Thượng thư hữu thừa..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.