Quyển 15 - Chương 672: Di Lăng Cấp Biến (Thượng)
Cao Nguyệt
06/11/2017
Lệnh Hồ Phi bị ám sát làm cho phe thái tử Lý Hệ cực kỳ tức giận, thái từ Lý Hệ dâng sớ lên phụ hoàng, yêu cầu toàn thành giới nghiêm lẩn nữa,
toàn lực truy bắt hung thù, nhưng Lý Hanh không tiếp nhận kiến nghị của
hắn, ngược lại, hắn đối với việc này vô cùng bình thản, chi là truy
phong Lệnh Hồ Phi làm Giản quốc công, hạ chi cho đi hậu tang.
Việc này tựa hồ như cử bỏ lơ như vậy, rất nhanh, Lý Phụ Quốc từ trong cung truyền ra tin tức, thánh thượng đã âm thầm triệu kiến Bành vương, Bành vương đà thừa nhận thích sát Lênh Hồ Phi là do hắn làm.
“Thánh thượng khá ư khen ngợi”
Đây là sự bình phẩm của Lý Phụ Quốc đối với thái độ của Lý Hanh, điều này làm cho thái từ Lý Hệ kinh sợ khôn xiết, cái chết của Lệnh Hồ Phi làm cho hắn đánh mất đi triều thần ủng hộ quan trọng nhất, hắn chi có sự ủng hộ của Lý Phụ Quốc và mẫu hậu, Bành vương lại có sự ủng hộ của triều đình, có tông thất, có Kiếm Nam tiết độ sứ, bây giờ cả phụ hoàng cũng khen ngợi Bành vương có khí phách, điều này có nghĩa là gì. Có nghĩa là phụ hoàng đà quyết tâm đôi thái từ rồi.
Thái tứ Lý Hệ nóng ruột tới mức như kiến bò trên chảo nóng, cũng may là phụ hoàng đà đồng ỷ đem quân đội của Ngư Triều Ân rút trờ về Thục Trung, hắn là niềm hi vọng duy nhất của hắn rồi, hắn còn có sự ủng hộ của hai mươi vạn đại quân của Ngư Triều Ân.
Nhung ngay vào lúc này, một tin tức bất hạnh truyền đến: Ở ngay yếu đạo yết hầu buộc phải đi qua khi Ngư Triều Ân lui quân - trọng địa Di Thẳngg đã xảy ra cấp biến.
Trong bóng đêm, một chi quân đội chạy vùn vụt ở giữa rặng núi chằng chịt, lúc này là một đêm đen của mùa hạ, bầu trời giăng đầy mây màu tím sẫm, nhung không có mưa, mặt đất ẩm ướt, nhưng không lầy lội, quân đội lẳng lặng không phát ra tiếng mà tiến quân, thi thoáng có thể nghe thấy tiếng lộc cộc của vó ngựa.
Đây là một toán quân đội hai vạn người, tò Hán Trung xuất phát, đi qua Kim Châu, Phòng Châu, bấy giờ bọn họ đã đi vào địa giới Hiệp Châu, đi thêm hơn một trăm dặm nữa, bọn họ sẽ đi tới đích đến của lẩn hành quân này - Di Thẳngg.
Đây dĩ nhiên là một toán quân đội Bắc Đường, người suất lĩnh toán quân đội này là đại tướng Triệu Sùng Thứ, lúc này năm vạn quân đội của Lý Tự Nghiệp đã tới Hán Trung, quân đội của Lý thịnh cũng ở Nhữ Châu và Dự Châu bố trí hoàn tất, quân Bắc Đường đã hoàn thành sự chuẩn bị tiến công Nam Đường, vận sức chờ phát động, bất kế là tuyến đông hay là tuyến tây, tất cả quân Bấc Đường đều đang chờ đợi một cơ hội, cơ hội này chính là toán quân đội này của Triệu Sùng Thứ, công chiếm Di Lăng, chặt đứt đường lui của quân Nam Đường Tương Dương.
Di Lăng cũng chính là Nghi Xương Hồ Bắc ngày nay, nước đến đây thành di (*tức là hóa nguy hiểm thành bằng an), núi đến đây thành thẳngg (*gò đồi nhỏ), nên có tên gọi là Di Thẳngg, trận chiến Di Lăng thời tam quốc bèn là xảy ra ở noi này.
Nơi đây là cửa vào Tam Hiệp, cũng là yếu địa chiến lược quan trọng nhất từ Kinh Tương đi vào Ba Thục, bóp chặt Di Thẳngg, thì hai mươi vạn quân Nam Đường ở Kinh
Tương bèn sẽ không cách nào rút trờ về Ba Thục, Di Lăng đồng thời cũng là hậu cẩn trọng địa của Nam Đường, Nam Đường ở nơi này đã trừ chất được trăm vạn thạch lương thực và một lượng lớn nhưng vật tư quân dụng như mũi tên lều trại v. V,... Trước mắt Nam Đường cũng sẽ có hai vạn quân đội trú phòng tại đây.
Có thề giành lấy Di Lăng hay không. Đà trờ thành điểm mấu chốt cho cả chiến dịch Nam Đường, mà nhiệm này đè nặng lên người của người đã từng là chủ tướng Di Lăng - Triệu Sùng Thử.
Triệu Sùng Thử là huynh trường của An Tây thần tiền tướng quân Triệu Sùng Tiết, hắn cũng là lão tướng An Tây, năm xưa hắn và Lý Khánh An cùng tham gia vào chiến dịch Tiều Bột Luật, hắn lúc đó xuất nhiệm Sơ Lặc binh mã sử. Cùng với Tịch Nguyên Khánh, trờ thành tả Hữu đại tướng tâm phúc của Cao Tiên Chi.
Sau đó Lý Khánh An chủ chính An Tây, Cao Tiên Chi điều Kiếm Nam tiết độ sứ. Hắn liền đi theo Cao Tiên Chi đi tới núi non Ba Thục, vẫn trung thành và tận tâm với Cao Tiên Chi, Cao Tiên Chi bị Lý Hanh hạ ngục, rồi ngay sau đó khi được Bắc Đường tạo áp lực thả người, Triệu Sùng Thử bèn là chủ tướng Di Lăng, Tịch Nguyên Khánh thì là chù tướng Tỳ Quy, hai người cùng đường, được sự khuyên bảo của huynh đệ Triệu Sùng Tiết, hai người bọn họ liền dẫn quân nhập Hán Trung, đầu hàng Bắc Đường.
Triệu Sùng Thứ năm nay ước chừng bốn mươi tuổi, dáng người vừa cao vừa đen, khớp xương to lớn, rất có khí chất quân nhân, nhưng hắn lại là một người khá lặng lẽ, vui giận không hiện rõ ra mặt, làm cho người ta rất khó nắm bắt suy nghĩ của hắn.
Đẻ Triệu Sùng Thử công chiếm Di Thẳngg. Là kiến nghị của Lý Khánh An. Lý Quang Bật vốn dĩ là muốn đế Tịch Nguyên Khánh gánh vác trọng trách này, so với Triệu Sùng Thử luôn trầm mặc ít nói, Lý Quang Bật hiểu rõ Tịch Nguyên Khánh hơn.
Nhung Lý Khánh An lại viết thư nói cho Lý Quang Bật rằng, Tịch Nguyên Khánh có thể chiếm lĩnh Di Thẳngg. Nhung không giữ được vật tư lương thực của Di Lăng, nhung Triệu Sùng Thử lại có thề hoàn thành tốt nhiệm vụ, cho dù Lý Quang Bật vẫn là có chút bán tín bán nghi. Nhung hắn không dám làm trái mệnh lệnh của Lý Khánh An, bèn đê Triệu Sùng Thử viết ra quân lệnh trạng, mệnh hắn suất lĩnh hai vạn cựu bộ công chiếm Di Thẳngg.
“Chiếm được Di Lăng và quân tư, có thể ghi công đầu. Người có thể thăng làm tướng quân, chiếm không được Di Lăng, tự ôm đầu tới gặp!”
Lúc này Triệu Sùng Thứ vừa mới nhận được tin tức, người nhà của hắn đã được tình báo đường Thành Đô cứu đi. Bây giờ vô cùng an toàn, điều này làm cho Triệu Sùng Thử thờ phào một hơi nhẹ nhõm, không có sự trói buộc của gia quyến làm con tin, hắn có thể tự do mà hả hê tung tác một phen rồi.
Triệu Sùng Thứ nhìn nhìn sắc trời, lúc này đà là canh một rồi, cách Di Lăng còn có khoảng một trăm dặm, người dẫn đường nói với hắn, một đoạn đường phía trước không dễ đi lắm. Theo như tốc độ hiện giờ, đi tới lúc canh tư, cách Di Thẳngg cỡ chừng còn năm mươi dặm. Chỗ đó là một vùng núi cao rừng già. Cực dễ ẩn mình.
“Truyền lệnh quân đội hành quân tốc độ nhanh hơn. Tới canh bốn trú doanh nghỉ ngơi.”
Hai vạn quân đội quẩn áo đơn sơ giản lược mà bước đi, không có lương thực quân như, mỗi một binh sĩ chi mang lương khô của ba ngày, bọn họ đa số là bộ binh, nhung cũng có hai nghìn con ngựa miền núi. Chù yếu thồ chở binh sĩ thương bệnh và một số vũ khí cẩn thiết.
Quân đội không đi đường lớn, mà là đi đường nhỏ bí mật trong núi, đường núi uốn lượn quanh co gập ghềnh như vậy, ngoại trừ một số ít nhưng con ngựa miền núi có thể
Qua được, giống như nhưng vật tư to xác như xe ngựa quân nhu đều không thể qua được, từ Hán Trung xuất phát, bọn họ đà liên tục gắng sức hành quân được hai ngày, đều đà có chút mệt mòi rồi.
Toán quân đội này là cựu bộ của Triệu Sùng Thử, đại bộ phận đều là người bản xử Thục Trung, ở quân Kiếm Nam thuộc cánh quân tinh nhuệ, bọn họ không thiện việc cưỡi ngựa, nhung lại thạo cách đánh miền núi, có thể thích ứng với sự hành quân cường độ cao trong vùng núi non trùng điệp cheo leo.
Cho dù còn phải đi tới nửa đêm sau, nhung binh sĩ vẫn là phấn chấn tinh thần, gia tăng tốc độ lên. Đi về phía trước lại tiến vào đường núi gập ghềnh, đường núi gian nan, quân đội đã vượt qua hai trái núi khoảng năm mươi dặm. Cuối cùng đà đi tới được một vùng hiệp cốc, từ nơi này tới Di Thẳngg. Trên căn bản đều là hiệp cốc, có thể men theo một con sông tên là Hoàng Bách Thủy trực tiếp tiến tới sau lung thành Di Lăng.
Quân đội đà ngừng việc hành quân lại, các binh sĩ đều đồng loạt chạy tới ven sông lấy nước ăn lương khô, rất nhiều binh sĩ đều trải túi ngủ ra, không có lều trại, binh sĩ bèn trực tiếp nghỉ ngơi trong túi ngủ. Đã trải qua sự hành quân hai ngày hai đêm, các binh sĩ đều đã mệt mòi khôn xiết rồi. Bọn họ chui vào trong túi ngủ bèn ngủ khò khò, chi lưu lại một nghìn binh sĩ ở bốn phía canh gác tuần tra.
Trong sơn cốc ẩm ước oi bức, muỗi rất nhiều, các binh sĩ đều đà mệt mỏi cực kỳ rồi, cộng thêm có túi ngủ bịt kín, nên mặc cho bọn muỗi có điên cuồng đến mấy cũng không làm gì bọn họ được, chi đáng thương cho hai nghìn chú ngựa miền núi không chỗ ẩn mình, cuối cùng trờ thành đối tượng công kích tập thể của các chú muỗi, cắn đến chúng hí lên đạp vó, đau khổ muôn vàn. Bất đắc dL Triệu Sùng Thử chi đành mệnh người đem chúng dẫn về trên núi chăm sóc, bên trên có một khu đất nham thạch trơ trọi trọc lóc, muồi cực ít.
Canh bốn đã qua. Chân trời đà nổi lên một màu xanh, Triệu Sùng Thử không có chút biểu hiện mệt mỏi nào, hắn ngồi trước một khối đá tảng bằng phẳng, mượn ánh sáng ban mai dìu dịu mà nghiên cửu bản đồ.
Bản đồ của Triệu Sùng Thử không giống như người khác, bản đồ của hắn là bố cục thành phòng của khu vực Di Lăng, hắn đối với nơi đó nắm rõ trong lòng bàn tay, đặc biệt là kho lương Hạ Lao trấn đang chất gìừ lương thảo, nơi đó lại càng là hắn đích thân chi huy kiến tạo.
Nói ra thì khiến hắn có chút cảm khái, lúc trước khi kho lương chọn nơi đặt địa chi, hắn muốn đề lương thảo đặt ở trong thành Di Lăng, nhung thành trì nhỏ hẹp, không có đất trống, hắn bèn muốn đem một phần cư dân trong thành di dỡi đến Hạ Lao trấn.
Thế nhung dân tình Di Thẳngg quá dũng mành, cư dân trong thành không chịu di dỡi, xảy ra giằng co với hắn, vì việc này mà Giám quân Ngư Triều Ân còn đàn hạch hắn với Lý Hanh, làm cho hắn phạt bổng lộc nửa năm, dưới tình trạng bất đắc dĩ, hắn chi đành đem lương thảo sửa lại xây dựng ở Hạ Lao trấn, chỗ đó có một tòa thồ thành để trống.
Khi đó hắn còn căm phẫn bất bình với Cao Tiên Chi. Làm sao mà lại có chuyện để kho lương cách xa chủ thành nhưng hai mươi dặm chứ. Như vậy không chi phân tán binh lực, hơn nữa còn dề bị quân địch tập kích kho lương, Cao Tiên Chi chi là đáp hắn một câu. Không ai tập kích.
Không ngờ rằng núi không chuyển nước chuyển, hôm nay lại là hắn Triệu Sùng Thứ đến tập kích kho lương, kết cục không thể tường tượng này làm cho hắn cảm thấy thế sư như ván cờ.
Cho dù Triệu Sùng Thứ trầm mặc ít nói, nhưng trong lòng hắn lại trong như gương sáng, lúc hắn nhận lấy nhiệm Ị này, trong lòng bèn đã có kế hoạch khái quát rồi, bây giờ kế hoạch của hắn đã vô cùng rõ ràng chi ly rồi, muốn chiếm lấy Di Thẳngg một cách hoàn chinh, tốt nhất là áp dụng gách lược dùng cách tập kích cộng với mưu trí, phải triệt để lợi dụng khoáng cách giữa Hạ Lao trấn và Di Thẳngg thành.
Chù tướng Di Thẳngg tên là Ngư Bảo Bảo, tên gọi rất thú vị, là con nuôi của Ngư Triều Ân, Triệu Sùng Thứ biết người này, người vô cùng binh bình bất tài, căn bản là không có kinh nghiệm dẫn binh đánh trận gì, hoàn toàn là dựa vào quyền thế của Ngư Triều Ân có được địa vị cao, đối phó với hắn không khó, nhưng quân lệnh trạng mà Triệu Sùng Tiết lập ra cho Lý Quang Bật là toàn thắng, cái nào gọi là toàn thắng, chính là đoạt lấy Di Thẳngg, bảo toàn vật tư, còn phải dốc hết khả năng bắt giữ tà binh, đem quân địch biến thành quân minh, như vậy thì số lượng quân đội của hắn mới tăng lên nhiều được, mới có thể thật sự cắt đứt đường lui của hai mươi vạn đại quân.
Huống chi Triệu Sùng Thứ ở trong quân Kiếm Nam nhiều năm, hắn không muốn giết chóc quân Kiếm Nam quá nhiều.
Lúc này, xa xa truyền đến tiếng vó ngựa nho nhỏ, Triệu Sùng Thứ lập tức đứng lên, theo tiếng vó ngựa phán đoán, đây là thám báo hắn phái ra đã trờ lại.
Lát sau, mấy viên quân sĩ đem một viên xích hầu mang tới, xích hầu quỳ một gói thi một quân lễ: “Xích hầu Vương Bình, tham kiến tướng quân!”
“Những người khác các ngươi đâu?” Triệu Sùng Thứ có chút lo lắng, hắn đã phái ra mười xích hầu đi tới Di Thẳngg, tại sao lại chi có một người quay về thôi?
“Hồi bẩm tướng quân, bọn thuộc hạ ở bắc Di Thẳngg gặp được thành viên tình báo đường từ Tương Dương rút về, đội chính mang theo bày huynh đệ đi theo bọn họ vào thành rồi, Lý Phương Chính đã đi Hạ Lao trấn, thuộc hạ trờ về bầm báo trước.”
Triệu Sùng Thứ mừng rỡ, vội vàng hòi: “Tại sao lại gặp được tình báo đường, có bao nhiêu người rút về, ngươi nói ti mi đi!”
“Hồi bầm tướng quân, người từ bên Tương Dương chạn nạn tới rất nhiều, rất nhiều là gia quyến của trú quân Tương Dương, nghe đồn là Tương Dương sắp có đại chiến, vì vậy gia quyến bọn họ mới triệt về Thục Trung trước, đông tới vạn người, tình báo đường đã đến khoảng hơn sáu mươi người, lèn vào trong đám người chạy nạn rồi, bọn họ nói là phụng mệnh đi tới Thành Đô, là bọn họ nhận ra bọn thuộc hạ trước, đội chính thinh cầu bọn họ hiệp trợ, mọi người bèn cùng nhau vào thành rồi.”
Triệu Sùng Thứ lại cẩn thận nhìn nhìn bàn đồ, hỏi: “Thành bào phong hỏa ở phía trước còn tổn tại không?”
Chỗ đi ra của sơn cốc trước mật, có một tòa thú bảo phong hỏa, chính là do Triệu Sùng Thứ xây lên, lúc đó là để đề phòng quân Bắc Đường tò noi này đi ra, Triệu Sùng Thứ biết rằng, tòa thú bào phong hỏa kia không lớn, nhiều nhất chi có thể đóng quân hai mươi người, đây cũng là việc hắn khá là lo lắng.
Xích hầu lắc lắc đầu nói: “Thú báo phong hỏa vẫn còn, nhung đã không còn trú binh nữa, bên trong mọc đầy cô hoang.”
“Con mẹ nó!”
Triệu Sùng Thứ thầm mắng một tiếng, tên Ngư Bào Bảo này cả sự phòng ngự tối thiểu nhất cũng không suy nghĩ tói nữa.
Bây giờ mọi thứ đều khá là thuận lợi, quan trọng chính là xem trú quân của Hạ Lao trấn rồi.
Hạ Lao trấn có năm nghìn trú quân, tướng lĩnh thủ quân tên Lý Vân Thư, người Trường An, năm xưa Dương Quốc Trung tiến công Nam Chiếu thất bại, Lý Long Cơ bất đắc dĩ bèn đem Cao Tiên Chi từ An Tây điều tới Kiếm Nam, lại đem mấy vạn phủ binh Quan Trung điều tới Kiếm Nam, tên Lý Vân Thư này chính là một đô úy phủ binh lúc đó, theo quân đi vào Kiếm Nam, trong việc binh đình phiến loạn Nam Chiếu khá có công tích, được Cao Tiên Chi đề bạt làm tướng quân, có tư giao rất tốt với Triệu
“Hồi bầm tướng quân, người từ bên Tương Dương chạn nạn tới rất nhiều, rất nhiều là gia quyến của trú quân Tương Dương, nghe đồn là Tương Dương sắp có đại chiến, vì vậy gia quyến bọn họ mới triệt về Thục Trung trước, đông tới vạn người, tình báo đường đã đến khoảng hơn sáu mươi người, lèn vào trong đám người chạy nạn rồi, bọn họ nói là phụng mệnh đi tới Thành Đô, là bọn họ nhận ra bọn thuộc hạ trước, đội chính thinh cầu bọn họ hiệp trợ, mọi người bèn cùng nhau vào thành rồi.”
Triệu Sùng Thứ lại cẩn thận nhìn nhìn bàn đồ, hỏi: “Thành bào phong hỏa ở phía trước còn tổn tại không?”
Chỗ đi ra của sơn cốc trước mật, có một tòa thú bảo phong hỏa, chính là do Triệu Sùng Thứ xây lên, lúc đó là để đề phòng quân Bắc Đường tò noi này đi ra, Triệu Sùng Thứ biết rằng, tòa thú bào phong hỏa kia không lớn, nhiều nhất chi có thể đóng quân hai mươi người, đây cũng là việc hắn khá là lo lắng.
Xích hầu lắc lắc đầu nói: “Thú báo phong hỏa vẫn còn, nhung đã không còn trú binh nữa, bên trong mọc đầy cô hoang.”
“Con mẹ nó!”
Triệu Sùng Thứ thầm mắng một tiếng, tên Ngư Bào Bảo này cả sự phòng ngự tối thiểu nhất cũng không suy nghĩ tói nữa.
Bây giờ mọi thứ đều khá là thuận lợi, quan trọng chính là xem trú quân của Hạ Lao trấn rồi.
Hạ Lao trấn có năm nghin trú quân, tướng lĩnh thủ quân tên Lý Vân Thư, người Trường An, năm xưa Dương Quốc Trung tiến công Nam Chiếu thất bại, Lý Long Cơ bất đắc dĩ bèn đem Cao Tiên Chi từ An Tây điều tới Kiếm Nam, lại đem mấy vạn phủ binh Quan Trung điều tới Kiếm Nam, tên Lý Vân Thư này chính là một đô úy phủ binh lúc đó, theo quân đi vào Kiếm Nam, trong việc binh đình phiến loạn Nam Chiếu khá có công tích, được Cao Tiên Chi đề bạt làm tướng quân, có tư giao rất tốt với Triệu
Triệu Sùng Thứ và Tịch Nguyên Khánh sau khi qua nương nhờ Bắc Đường, Lý Hanh đem quân Giả Sùng Quán điều tới Nam Chiếu, còn đem quân đội của hắn đối tới Di Thẳngg trú đóng, để hắn trờ thành chủ tướng Di Thẳngg, nhung chẳng bao lâu, Ngư Triều Ân bèn đoạt đi quân quyền của hắn, để nghĩa từ Ngư Bào Báo làm chú tướng, đem Lý Vân Thứ giáng làm phó tướng, rất nhanh lại bị biếm làm thủ tướng trấn Hạ Lao.
Vì vậy điều mấu chốt cho lẩn chiếm đoạt Di Thẳngg chính là ở trên người của tên Lý Vân Thư này, còn khi Tịch Nguyên Khánh công đánh Nam Chiếu có hiềm khích với tên Lý Vân Thư này, hai người vi tranh công suýt nữa đã xảy ra nội hấn, thù riêng rất sâu đậm, tinh báo quan trọng này Lý Khánh An đã nắm bắt được, còn Lý Quang Bật lại không biết.
“Tịch Nguyên Khánh có thể chiếm Di Thẳngg, nhưng không thể toàn thắng!” Đây là kết luận mà Lý Khánh An đưa ra, nguyên nhân chính ở ngay chỗ này.
Trong mười người xích hầu mà Triệu Sùng Thứ phái ra, có một xích hầu gọi là Lý Phương Chính, người này là một tiểu binh trong quân đội Đồng Quan, Lý Khánh An đặc biệt đem viên tiểu binh này tò Đồng Quan điều tói Hán Trung, tình báo đường tra ra, tên tiểu binh tên Lý Phương Chính này chinh là cháu trai của Lý Vân Thư, nói chính xác hơn, hắn là con trai ruột của Lý Vân Thư, từ nhỏ đã làm con thừa tự cho đại bá, bèn do hắn đàm nhiệm lấy liên lạc viên kiêm thuyết khách.
Lý Phương Chính hôm nay bảy mươi sáu tuổi, người Trường An, bộ dạng cao cao mập mập, tuấn tú lịch sự, vốn dĩ là một tiểu thương nhân, năm ngoái hưởng ứng lời kêu gọi chống lại An Lộc Sơn mà tòng quân, được phân công tới Đồng Quan làm một tiều binh, nhung hắn có nằm mơ cũng không nghĩ tới, hắn lại được Lý Khánh An tiếp kiến, khích lệ hắn vì nước lập công, đồng thời thưởng cho phụ mẫu hắn năm trăm đồng bạc, đồng thời hứa với hắn, nếu có thể thành công thuyết phục cha đè, hắn sẽ được đề bạt làm hiệu úy.
Danh lợi vẹn đôi như hắn giống như đang nằm mơ vậy, nhung điều khiến hắn phấn Khởi hơn là. Sau hai ngày tăng mạnh huấn luyện tình cảm ở tình báo đường, hắn đã bước chân lên hành trình thu hoạch danh lợi.
Trời vừa sáng. Lý Phương Chính đã đi tới Hạ Lao trấn, Hạ Lao trấn ở nơi phía tây thành Di Lăng khoảng hai mươi dặm, là một tòa tiều trấn chi có hơn trăm hộ người ờ, sát bên cửa ra Tây Lăng Hiệp của Trường Giang, bờ bắc Trường Giang, người trong trấn sống ven sông. Nghề chính là đưa đò và đánh bắt cá.
Ờ một nơi phía bắc cách tiểu trấn một dặm, có một chỗ địa thế bằng phẳng, xây lên một tòa thồ thành, vốn dĩ dùng đề trú quân, nhung bây giờ trong thồ thành lại trờ thành trọng địa tổn trừ lương thảo, có lương trừ trăm vạn thạch, đê bảo vệ nhưng loại lương thực này, Di Lăng chù tướng Ngư Bảo Bảo mệnh phó tướng Lý Vân Thư suất năm nghìn quân trú Thủ.
Trên thực tế chính là nhìn hắn mà thấy gai mắt, đem hắn điều khỏi Di Lăng thành.
Quân doanh của Lý Vân Thư ở bên cạnh thổ thành, trời vừa sáng, một người bán hàng rong mặc vải xám áo thô bèn quây gánh đi tới trước cửa quân doanh.
"Đứng lại!'
Binh lính Thủ doanh hét to một tiếng: “Nơi này là trọng địa quân doanh, mau tránh khỏi đây!”
Người bán hàng rong lại không chút hoang mang nói: “Xin bầm báo Lý Vân Thư tướng quân, cử nói là cháu trai của người đã tới rồi.”
Việc này tựa hồ như cử bỏ lơ như vậy, rất nhanh, Lý Phụ Quốc từ trong cung truyền ra tin tức, thánh thượng đã âm thầm triệu kiến Bành vương, Bành vương đà thừa nhận thích sát Lênh Hồ Phi là do hắn làm.
“Thánh thượng khá ư khen ngợi”
Đây là sự bình phẩm của Lý Phụ Quốc đối với thái độ của Lý Hanh, điều này làm cho thái từ Lý Hệ kinh sợ khôn xiết, cái chết của Lệnh Hồ Phi làm cho hắn đánh mất đi triều thần ủng hộ quan trọng nhất, hắn chi có sự ủng hộ của Lý Phụ Quốc và mẫu hậu, Bành vương lại có sự ủng hộ của triều đình, có tông thất, có Kiếm Nam tiết độ sứ, bây giờ cả phụ hoàng cũng khen ngợi Bành vương có khí phách, điều này có nghĩa là gì. Có nghĩa là phụ hoàng đà quyết tâm đôi thái từ rồi.
Thái tứ Lý Hệ nóng ruột tới mức như kiến bò trên chảo nóng, cũng may là phụ hoàng đà đồng ỷ đem quân đội của Ngư Triều Ân rút trờ về Thục Trung, hắn là niềm hi vọng duy nhất của hắn rồi, hắn còn có sự ủng hộ của hai mươi vạn đại quân của Ngư Triều Ân.
Nhung ngay vào lúc này, một tin tức bất hạnh truyền đến: Ở ngay yếu đạo yết hầu buộc phải đi qua khi Ngư Triều Ân lui quân - trọng địa Di Thẳngg đã xảy ra cấp biến.
Trong bóng đêm, một chi quân đội chạy vùn vụt ở giữa rặng núi chằng chịt, lúc này là một đêm đen của mùa hạ, bầu trời giăng đầy mây màu tím sẫm, nhung không có mưa, mặt đất ẩm ướt, nhưng không lầy lội, quân đội lẳng lặng không phát ra tiếng mà tiến quân, thi thoáng có thể nghe thấy tiếng lộc cộc của vó ngựa.
Đây là một toán quân đội hai vạn người, tò Hán Trung xuất phát, đi qua Kim Châu, Phòng Châu, bấy giờ bọn họ đã đi vào địa giới Hiệp Châu, đi thêm hơn một trăm dặm nữa, bọn họ sẽ đi tới đích đến của lẩn hành quân này - Di Thẳngg.
Đây dĩ nhiên là một toán quân đội Bắc Đường, người suất lĩnh toán quân đội này là đại tướng Triệu Sùng Thứ, lúc này năm vạn quân đội của Lý Tự Nghiệp đã tới Hán Trung, quân đội của Lý thịnh cũng ở Nhữ Châu và Dự Châu bố trí hoàn tất, quân Bắc Đường đã hoàn thành sự chuẩn bị tiến công Nam Đường, vận sức chờ phát động, bất kế là tuyến đông hay là tuyến tây, tất cả quân Bấc Đường đều đang chờ đợi một cơ hội, cơ hội này chính là toán quân đội này của Triệu Sùng Thứ, công chiếm Di Lăng, chặt đứt đường lui của quân Nam Đường Tương Dương.
Di Lăng cũng chính là Nghi Xương Hồ Bắc ngày nay, nước đến đây thành di (*tức là hóa nguy hiểm thành bằng an), núi đến đây thành thẳngg (*gò đồi nhỏ), nên có tên gọi là Di Thẳngg, trận chiến Di Lăng thời tam quốc bèn là xảy ra ở noi này.
Nơi đây là cửa vào Tam Hiệp, cũng là yếu địa chiến lược quan trọng nhất từ Kinh Tương đi vào Ba Thục, bóp chặt Di Thẳngg, thì hai mươi vạn quân Nam Đường ở Kinh
Tương bèn sẽ không cách nào rút trờ về Ba Thục, Di Lăng đồng thời cũng là hậu cẩn trọng địa của Nam Đường, Nam Đường ở nơi này đã trừ chất được trăm vạn thạch lương thực và một lượng lớn nhưng vật tư quân dụng như mũi tên lều trại v. V,... Trước mắt Nam Đường cũng sẽ có hai vạn quân đội trú phòng tại đây.
Có thề giành lấy Di Lăng hay không. Đà trờ thành điểm mấu chốt cho cả chiến dịch Nam Đường, mà nhiệm này đè nặng lên người của người đã từng là chủ tướng Di Lăng - Triệu Sùng Thử.
Triệu Sùng Thử là huynh trường của An Tây thần tiền tướng quân Triệu Sùng Tiết, hắn cũng là lão tướng An Tây, năm xưa hắn và Lý Khánh An cùng tham gia vào chiến dịch Tiều Bột Luật, hắn lúc đó xuất nhiệm Sơ Lặc binh mã sử. Cùng với Tịch Nguyên Khánh, trờ thành tả Hữu đại tướng tâm phúc của Cao Tiên Chi.
Sau đó Lý Khánh An chủ chính An Tây, Cao Tiên Chi điều Kiếm Nam tiết độ sứ. Hắn liền đi theo Cao Tiên Chi đi tới núi non Ba Thục, vẫn trung thành và tận tâm với Cao Tiên Chi, Cao Tiên Chi bị Lý Hanh hạ ngục, rồi ngay sau đó khi được Bắc Đường tạo áp lực thả người, Triệu Sùng Thử bèn là chủ tướng Di Lăng, Tịch Nguyên Khánh thì là chù tướng Tỳ Quy, hai người cùng đường, được sự khuyên bảo của huynh đệ Triệu Sùng Tiết, hai người bọn họ liền dẫn quân nhập Hán Trung, đầu hàng Bắc Đường.
Triệu Sùng Thứ năm nay ước chừng bốn mươi tuổi, dáng người vừa cao vừa đen, khớp xương to lớn, rất có khí chất quân nhân, nhưng hắn lại là một người khá lặng lẽ, vui giận không hiện rõ ra mặt, làm cho người ta rất khó nắm bắt suy nghĩ của hắn.
Đẻ Triệu Sùng Thử công chiếm Di Thẳngg. Là kiến nghị của Lý Khánh An. Lý Quang Bật vốn dĩ là muốn đế Tịch Nguyên Khánh gánh vác trọng trách này, so với Triệu Sùng Thử luôn trầm mặc ít nói, Lý Quang Bật hiểu rõ Tịch Nguyên Khánh hơn.
Nhung Lý Khánh An lại viết thư nói cho Lý Quang Bật rằng, Tịch Nguyên Khánh có thể chiếm lĩnh Di Thẳngg. Nhung không giữ được vật tư lương thực của Di Lăng, nhung Triệu Sùng Thử lại có thề hoàn thành tốt nhiệm vụ, cho dù Lý Quang Bật vẫn là có chút bán tín bán nghi. Nhung hắn không dám làm trái mệnh lệnh của Lý Khánh An, bèn đê Triệu Sùng Thử viết ra quân lệnh trạng, mệnh hắn suất lĩnh hai vạn cựu bộ công chiếm Di Thẳngg.
“Chiếm được Di Lăng và quân tư, có thể ghi công đầu. Người có thể thăng làm tướng quân, chiếm không được Di Lăng, tự ôm đầu tới gặp!”
Lúc này Triệu Sùng Thứ vừa mới nhận được tin tức, người nhà của hắn đã được tình báo đường Thành Đô cứu đi. Bây giờ vô cùng an toàn, điều này làm cho Triệu Sùng Thử thờ phào một hơi nhẹ nhõm, không có sự trói buộc của gia quyến làm con tin, hắn có thể tự do mà hả hê tung tác một phen rồi.
Triệu Sùng Thứ nhìn nhìn sắc trời, lúc này đà là canh một rồi, cách Di Lăng còn có khoảng một trăm dặm, người dẫn đường nói với hắn, một đoạn đường phía trước không dễ đi lắm. Theo như tốc độ hiện giờ, đi tới lúc canh tư, cách Di Thẳngg cỡ chừng còn năm mươi dặm. Chỗ đó là một vùng núi cao rừng già. Cực dễ ẩn mình.
“Truyền lệnh quân đội hành quân tốc độ nhanh hơn. Tới canh bốn trú doanh nghỉ ngơi.”
Hai vạn quân đội quẩn áo đơn sơ giản lược mà bước đi, không có lương thực quân như, mỗi một binh sĩ chi mang lương khô của ba ngày, bọn họ đa số là bộ binh, nhung cũng có hai nghìn con ngựa miền núi. Chù yếu thồ chở binh sĩ thương bệnh và một số vũ khí cẩn thiết.
Quân đội không đi đường lớn, mà là đi đường nhỏ bí mật trong núi, đường núi uốn lượn quanh co gập ghềnh như vậy, ngoại trừ một số ít nhưng con ngựa miền núi có thể
Qua được, giống như nhưng vật tư to xác như xe ngựa quân nhu đều không thể qua được, từ Hán Trung xuất phát, bọn họ đà liên tục gắng sức hành quân được hai ngày, đều đà có chút mệt mòi rồi.
Toán quân đội này là cựu bộ của Triệu Sùng Thử, đại bộ phận đều là người bản xử Thục Trung, ở quân Kiếm Nam thuộc cánh quân tinh nhuệ, bọn họ không thiện việc cưỡi ngựa, nhung lại thạo cách đánh miền núi, có thể thích ứng với sự hành quân cường độ cao trong vùng núi non trùng điệp cheo leo.
Cho dù còn phải đi tới nửa đêm sau, nhung binh sĩ vẫn là phấn chấn tinh thần, gia tăng tốc độ lên. Đi về phía trước lại tiến vào đường núi gập ghềnh, đường núi gian nan, quân đội đã vượt qua hai trái núi khoảng năm mươi dặm. Cuối cùng đà đi tới được một vùng hiệp cốc, từ nơi này tới Di Thẳngg. Trên căn bản đều là hiệp cốc, có thể men theo một con sông tên là Hoàng Bách Thủy trực tiếp tiến tới sau lung thành Di Lăng.
Quân đội đà ngừng việc hành quân lại, các binh sĩ đều đồng loạt chạy tới ven sông lấy nước ăn lương khô, rất nhiều binh sĩ đều trải túi ngủ ra, không có lều trại, binh sĩ bèn trực tiếp nghỉ ngơi trong túi ngủ. Đã trải qua sự hành quân hai ngày hai đêm, các binh sĩ đều đã mệt mòi khôn xiết rồi. Bọn họ chui vào trong túi ngủ bèn ngủ khò khò, chi lưu lại một nghìn binh sĩ ở bốn phía canh gác tuần tra.
Trong sơn cốc ẩm ước oi bức, muỗi rất nhiều, các binh sĩ đều đà mệt mỏi cực kỳ rồi, cộng thêm có túi ngủ bịt kín, nên mặc cho bọn muỗi có điên cuồng đến mấy cũng không làm gì bọn họ được, chi đáng thương cho hai nghìn chú ngựa miền núi không chỗ ẩn mình, cuối cùng trờ thành đối tượng công kích tập thể của các chú muỗi, cắn đến chúng hí lên đạp vó, đau khổ muôn vàn. Bất đắc dL Triệu Sùng Thử chi đành mệnh người đem chúng dẫn về trên núi chăm sóc, bên trên có một khu đất nham thạch trơ trọi trọc lóc, muồi cực ít.
Canh bốn đã qua. Chân trời đà nổi lên một màu xanh, Triệu Sùng Thử không có chút biểu hiện mệt mỏi nào, hắn ngồi trước một khối đá tảng bằng phẳng, mượn ánh sáng ban mai dìu dịu mà nghiên cửu bản đồ.
Bản đồ của Triệu Sùng Thử không giống như người khác, bản đồ của hắn là bố cục thành phòng của khu vực Di Lăng, hắn đối với nơi đó nắm rõ trong lòng bàn tay, đặc biệt là kho lương Hạ Lao trấn đang chất gìừ lương thảo, nơi đó lại càng là hắn đích thân chi huy kiến tạo.
Nói ra thì khiến hắn có chút cảm khái, lúc trước khi kho lương chọn nơi đặt địa chi, hắn muốn đề lương thảo đặt ở trong thành Di Lăng, nhung thành trì nhỏ hẹp, không có đất trống, hắn bèn muốn đem một phần cư dân trong thành di dỡi đến Hạ Lao trấn.
Thế nhung dân tình Di Thẳngg quá dũng mành, cư dân trong thành không chịu di dỡi, xảy ra giằng co với hắn, vì việc này mà Giám quân Ngư Triều Ân còn đàn hạch hắn với Lý Hanh, làm cho hắn phạt bổng lộc nửa năm, dưới tình trạng bất đắc dĩ, hắn chi đành đem lương thảo sửa lại xây dựng ở Hạ Lao trấn, chỗ đó có một tòa thồ thành để trống.
Khi đó hắn còn căm phẫn bất bình với Cao Tiên Chi. Làm sao mà lại có chuyện để kho lương cách xa chủ thành nhưng hai mươi dặm chứ. Như vậy không chi phân tán binh lực, hơn nữa còn dề bị quân địch tập kích kho lương, Cao Tiên Chi chi là đáp hắn một câu. Không ai tập kích.
Không ngờ rằng núi không chuyển nước chuyển, hôm nay lại là hắn Triệu Sùng Thứ đến tập kích kho lương, kết cục không thể tường tượng này làm cho hắn cảm thấy thế sư như ván cờ.
Cho dù Triệu Sùng Thứ trầm mặc ít nói, nhưng trong lòng hắn lại trong như gương sáng, lúc hắn nhận lấy nhiệm Ị này, trong lòng bèn đã có kế hoạch khái quát rồi, bây giờ kế hoạch của hắn đã vô cùng rõ ràng chi ly rồi, muốn chiếm lấy Di Thẳngg một cách hoàn chinh, tốt nhất là áp dụng gách lược dùng cách tập kích cộng với mưu trí, phải triệt để lợi dụng khoáng cách giữa Hạ Lao trấn và Di Thẳngg thành.
Chù tướng Di Thẳngg tên là Ngư Bảo Bảo, tên gọi rất thú vị, là con nuôi của Ngư Triều Ân, Triệu Sùng Thứ biết người này, người vô cùng binh bình bất tài, căn bản là không có kinh nghiệm dẫn binh đánh trận gì, hoàn toàn là dựa vào quyền thế của Ngư Triều Ân có được địa vị cao, đối phó với hắn không khó, nhưng quân lệnh trạng mà Triệu Sùng Tiết lập ra cho Lý Quang Bật là toàn thắng, cái nào gọi là toàn thắng, chính là đoạt lấy Di Thẳngg, bảo toàn vật tư, còn phải dốc hết khả năng bắt giữ tà binh, đem quân địch biến thành quân minh, như vậy thì số lượng quân đội của hắn mới tăng lên nhiều được, mới có thể thật sự cắt đứt đường lui của hai mươi vạn đại quân.
Huống chi Triệu Sùng Thứ ở trong quân Kiếm Nam nhiều năm, hắn không muốn giết chóc quân Kiếm Nam quá nhiều.
Lúc này, xa xa truyền đến tiếng vó ngựa nho nhỏ, Triệu Sùng Thứ lập tức đứng lên, theo tiếng vó ngựa phán đoán, đây là thám báo hắn phái ra đã trờ lại.
Lát sau, mấy viên quân sĩ đem một viên xích hầu mang tới, xích hầu quỳ một gói thi một quân lễ: “Xích hầu Vương Bình, tham kiến tướng quân!”
“Những người khác các ngươi đâu?” Triệu Sùng Thứ có chút lo lắng, hắn đã phái ra mười xích hầu đi tới Di Thẳngg, tại sao lại chi có một người quay về thôi?
“Hồi bẩm tướng quân, bọn thuộc hạ ở bắc Di Thẳngg gặp được thành viên tình báo đường từ Tương Dương rút về, đội chính mang theo bày huynh đệ đi theo bọn họ vào thành rồi, Lý Phương Chính đã đi Hạ Lao trấn, thuộc hạ trờ về bầm báo trước.”
Triệu Sùng Thứ mừng rỡ, vội vàng hòi: “Tại sao lại gặp được tình báo đường, có bao nhiêu người rút về, ngươi nói ti mi đi!”
“Hồi bầm tướng quân, người từ bên Tương Dương chạn nạn tới rất nhiều, rất nhiều là gia quyến của trú quân Tương Dương, nghe đồn là Tương Dương sắp có đại chiến, vì vậy gia quyến bọn họ mới triệt về Thục Trung trước, đông tới vạn người, tình báo đường đã đến khoảng hơn sáu mươi người, lèn vào trong đám người chạy nạn rồi, bọn họ nói là phụng mệnh đi tới Thành Đô, là bọn họ nhận ra bọn thuộc hạ trước, đội chính thinh cầu bọn họ hiệp trợ, mọi người bèn cùng nhau vào thành rồi.”
Triệu Sùng Thứ lại cẩn thận nhìn nhìn bàn đồ, hỏi: “Thành bào phong hỏa ở phía trước còn tổn tại không?”
Chỗ đi ra của sơn cốc trước mật, có một tòa thú bảo phong hỏa, chính là do Triệu Sùng Thứ xây lên, lúc đó là để đề phòng quân Bắc Đường tò noi này đi ra, Triệu Sùng Thứ biết rằng, tòa thú bào phong hỏa kia không lớn, nhiều nhất chi có thể đóng quân hai mươi người, đây cũng là việc hắn khá là lo lắng.
Xích hầu lắc lắc đầu nói: “Thú báo phong hỏa vẫn còn, nhung đã không còn trú binh nữa, bên trong mọc đầy cô hoang.”
“Con mẹ nó!”
Triệu Sùng Thứ thầm mắng một tiếng, tên Ngư Bào Bảo này cả sự phòng ngự tối thiểu nhất cũng không suy nghĩ tói nữa.
Bây giờ mọi thứ đều khá là thuận lợi, quan trọng chính là xem trú quân của Hạ Lao trấn rồi.
Hạ Lao trấn có năm nghìn trú quân, tướng lĩnh thủ quân tên Lý Vân Thư, người Trường An, năm xưa Dương Quốc Trung tiến công Nam Chiếu thất bại, Lý Long Cơ bất đắc dĩ bèn đem Cao Tiên Chi từ An Tây điều tới Kiếm Nam, lại đem mấy vạn phủ binh Quan Trung điều tới Kiếm Nam, tên Lý Vân Thư này chính là một đô úy phủ binh lúc đó, theo quân đi vào Kiếm Nam, trong việc binh đình phiến loạn Nam Chiếu khá có công tích, được Cao Tiên Chi đề bạt làm tướng quân, có tư giao rất tốt với Triệu
“Hồi bầm tướng quân, người từ bên Tương Dương chạn nạn tới rất nhiều, rất nhiều là gia quyến của trú quân Tương Dương, nghe đồn là Tương Dương sắp có đại chiến, vì vậy gia quyến bọn họ mới triệt về Thục Trung trước, đông tới vạn người, tình báo đường đã đến khoảng hơn sáu mươi người, lèn vào trong đám người chạy nạn rồi, bọn họ nói là phụng mệnh đi tới Thành Đô, là bọn họ nhận ra bọn thuộc hạ trước, đội chính thinh cầu bọn họ hiệp trợ, mọi người bèn cùng nhau vào thành rồi.”
Triệu Sùng Thứ lại cẩn thận nhìn nhìn bàn đồ, hỏi: “Thành bào phong hỏa ở phía trước còn tổn tại không?”
Chỗ đi ra của sơn cốc trước mật, có một tòa thú bảo phong hỏa, chính là do Triệu Sùng Thứ xây lên, lúc đó là để đề phòng quân Bắc Đường tò noi này đi ra, Triệu Sùng Thứ biết rằng, tòa thú bào phong hỏa kia không lớn, nhiều nhất chi có thể đóng quân hai mươi người, đây cũng là việc hắn khá là lo lắng.
Xích hầu lắc lắc đầu nói: “Thú báo phong hỏa vẫn còn, nhung đã không còn trú binh nữa, bên trong mọc đầy cô hoang.”
“Con mẹ nó!”
Triệu Sùng Thứ thầm mắng một tiếng, tên Ngư Bào Bảo này cả sự phòng ngự tối thiểu nhất cũng không suy nghĩ tói nữa.
Bây giờ mọi thứ đều khá là thuận lợi, quan trọng chính là xem trú quân của Hạ Lao trấn rồi.
Hạ Lao trấn có năm nghin trú quân, tướng lĩnh thủ quân tên Lý Vân Thư, người Trường An, năm xưa Dương Quốc Trung tiến công Nam Chiếu thất bại, Lý Long Cơ bất đắc dĩ bèn đem Cao Tiên Chi từ An Tây điều tới Kiếm Nam, lại đem mấy vạn phủ binh Quan Trung điều tới Kiếm Nam, tên Lý Vân Thư này chính là một đô úy phủ binh lúc đó, theo quân đi vào Kiếm Nam, trong việc binh đình phiến loạn Nam Chiếu khá có công tích, được Cao Tiên Chi đề bạt làm tướng quân, có tư giao rất tốt với Triệu
Triệu Sùng Thứ và Tịch Nguyên Khánh sau khi qua nương nhờ Bắc Đường, Lý Hanh đem quân Giả Sùng Quán điều tới Nam Chiếu, còn đem quân đội của hắn đối tới Di Thẳngg trú đóng, để hắn trờ thành chủ tướng Di Thẳngg, nhung chẳng bao lâu, Ngư Triều Ân bèn đoạt đi quân quyền của hắn, để nghĩa từ Ngư Bào Báo làm chú tướng, đem Lý Vân Thứ giáng làm phó tướng, rất nhanh lại bị biếm làm thủ tướng trấn Hạ Lao.
Vì vậy điều mấu chốt cho lẩn chiếm đoạt Di Thẳngg chính là ở trên người của tên Lý Vân Thư này, còn khi Tịch Nguyên Khánh công đánh Nam Chiếu có hiềm khích với tên Lý Vân Thư này, hai người vi tranh công suýt nữa đã xảy ra nội hấn, thù riêng rất sâu đậm, tinh báo quan trọng này Lý Khánh An đã nắm bắt được, còn Lý Quang Bật lại không biết.
“Tịch Nguyên Khánh có thể chiếm Di Thẳngg, nhưng không thể toàn thắng!” Đây là kết luận mà Lý Khánh An đưa ra, nguyên nhân chính ở ngay chỗ này.
Trong mười người xích hầu mà Triệu Sùng Thứ phái ra, có một xích hầu gọi là Lý Phương Chính, người này là một tiểu binh trong quân đội Đồng Quan, Lý Khánh An đặc biệt đem viên tiểu binh này tò Đồng Quan điều tói Hán Trung, tình báo đường tra ra, tên tiểu binh tên Lý Phương Chính này chinh là cháu trai của Lý Vân Thư, nói chính xác hơn, hắn là con trai ruột của Lý Vân Thư, từ nhỏ đã làm con thừa tự cho đại bá, bèn do hắn đàm nhiệm lấy liên lạc viên kiêm thuyết khách.
Lý Phương Chính hôm nay bảy mươi sáu tuổi, người Trường An, bộ dạng cao cao mập mập, tuấn tú lịch sự, vốn dĩ là một tiểu thương nhân, năm ngoái hưởng ứng lời kêu gọi chống lại An Lộc Sơn mà tòng quân, được phân công tới Đồng Quan làm một tiều binh, nhung hắn có nằm mơ cũng không nghĩ tới, hắn lại được Lý Khánh An tiếp kiến, khích lệ hắn vì nước lập công, đồng thời thưởng cho phụ mẫu hắn năm trăm đồng bạc, đồng thời hứa với hắn, nếu có thể thành công thuyết phục cha đè, hắn sẽ được đề bạt làm hiệu úy.
Danh lợi vẹn đôi như hắn giống như đang nằm mơ vậy, nhung điều khiến hắn phấn Khởi hơn là. Sau hai ngày tăng mạnh huấn luyện tình cảm ở tình báo đường, hắn đã bước chân lên hành trình thu hoạch danh lợi.
Trời vừa sáng. Lý Phương Chính đã đi tới Hạ Lao trấn, Hạ Lao trấn ở nơi phía tây thành Di Lăng khoảng hai mươi dặm, là một tòa tiều trấn chi có hơn trăm hộ người ờ, sát bên cửa ra Tây Lăng Hiệp của Trường Giang, bờ bắc Trường Giang, người trong trấn sống ven sông. Nghề chính là đưa đò và đánh bắt cá.
Ờ một nơi phía bắc cách tiểu trấn một dặm, có một chỗ địa thế bằng phẳng, xây lên một tòa thồ thành, vốn dĩ dùng đề trú quân, nhung bây giờ trong thồ thành lại trờ thành trọng địa tổn trừ lương thảo, có lương trừ trăm vạn thạch, đê bảo vệ nhưng loại lương thực này, Di Lăng chù tướng Ngư Bảo Bảo mệnh phó tướng Lý Vân Thư suất năm nghìn quân trú Thủ.
Trên thực tế chính là nhìn hắn mà thấy gai mắt, đem hắn điều khỏi Di Lăng thành.
Quân doanh của Lý Vân Thư ở bên cạnh thổ thành, trời vừa sáng, một người bán hàng rong mặc vải xám áo thô bèn quây gánh đi tới trước cửa quân doanh.
"Đứng lại!'
Binh lính Thủ doanh hét to một tiếng: “Nơi này là trọng địa quân doanh, mau tránh khỏi đây!”
Người bán hàng rong lại không chút hoang mang nói: “Xin bầm báo Lý Vân Thư tướng quân, cử nói là cháu trai của người đã tới rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.