Quyển 15 - Chương 654: Điềm Lạ Cao Lăng
Cao Nguyệt
06/11/2017
Lý Khánh An chi ở lại Thái Nguyên có một ngày, liền lập tức chạy về
Trường An, nguyên nhân mà hắn phải vội vã chạy về Trường An chi có một,
Trường An đã xảy ra chuyện lớn.
Trường An quả thật đã xảy ra chuyện lớn. Nói chính xác hơn là, chuyện này không phải xảy ra ở Trường An, mà là xảy ra ở Cao Thẳngg huyện thuộc huyện của Kinh Triệu phú, có ngư dân ở trong kênh Trung Bạch bất được một con rùa rất lớn, xem cái đầu này thì còn rùa này ít nhất cũng có trên ngàn năm rồi, điều khiến cho người ta cảm thấy kinh ngạc dị thưởng chính là trên lung rùa có khắc văn tự.
Ngư dân không biết chữ. Đem rùa đưa đến huyện nha. Chủ bộ (*viên quan phụ giúp việc văn thư) của huyện nha nhận ra mấy văn tự, là một loại chữ Triện cổ thể, chi có sáu chữ “Đường tái hung, khánh bình an”.
Huyện lệnh của huyện Cao Thẳngg có sự giác ngộ về chính trị cực cao, hắn cám thấy được ngụ ý sâu sắc trong mấy chữ này, bèn lập tức đem đem rùa lớn đưa đi triều đình, những chữ Triện này khiến cho các cao quan của chính sự đường đều giật nẩy minh, lập tức hạ lệnh phong tỏa tin tức.
Nhưng tin tức vẫn là không cánh mà bay, nhanh chóng lan truyền rộng khắp cả Trường An. Dân gian đều đang suy đoán về ngụ ý của những văn tự này, trước hết rùa là một loài động vật cát tường, sự xuất hiện của nó thưởng đều là điềm lành.
Mà sáu chữ này, ý nghĩa khá là dễ hiểu, rất nhiều người đều đã suy đoán được, Đường cũng chính có nghĩa là Lý thị, cũng chính là nói sự tái hung thịnh của vương triều Lý Đường, nằm ở khánh bình an. Khánh bình an có tầng ý nghĩa, một là niên hiệu bây giờ là năm thứ hai Khánh Bình, biểu thị một loại thời kỳ, còn một tầng ý nghĩa khác, chính là bó chữ “bình” trong ba chữ đi, còn lại hai chữ “khánh an”, đây có nghĩa là Lý Khánh An.
Nói cách khác, sự tái hung thịnh của vương triều Lý thị, nằm ở Lý Khánh An. Rất
Nhiều người đều ngả sang cách giải thích phía sau hơn. Hơn nữa còn có người suy đoán ra. Chừ “bình” (*bằng) kia cũng có ý nghĩa. CŨNG chính là quét bằng An Lộc Sơn. Quét bằng Nam Đường.
Điều càng làm cho người ta thấy kỳ bí là. Trong nội bộ triều đình truyền ra tin tức, văn tự trên mai rùa. Ít nhất có khoảng trăm năm. Trong khoảng trăm năm. Cũng chính là lúc kiến lập triều Đường, rất nhiều người ngay lập tức đã liên tường đến nơi phát hiện ra cự quy, huyện Cao Lăng, nơi này rất sẩn với Hiến Lăng của Đường Cao tố Lý Uyên, điều này dễ làm cho người ta càng nảy sinh thêm sự tường tượng sâu sắc hơn nữa.
Tin tức này không chút nghi ngờ làm cho Trường An đang bình lặng thoáng chốc trỗi dậy lên vạn trượng sóng trào, điềm lành, điềm lành của Lý Khánh An đã xuất hiện.
Lúc này danh vọng của Lý Khánh An ở Trường An rất cao, hắn bình định Giang Nam. Đề cho lương thực Giang Nam được đưa vào Trường An. Đợt lương đầu tiên của Giang Nam đưa tới, giá gạo Trường An lập tức sụt mạnh, đấu gạo trăm văn. Đây là giá gạo thấp nhất từ năm Thiên Bảo thử tám trờ lại đây, còn Hà Đông lại truyền đến tin tức quân Đường ở Lộ Châu đại bại quân giặc, tiêu diệt toàn bộ mười mấy vạn tinh nhuệ của quân giặc, mà lúc này đã xuất hiện điềm báo của Lý Khánh An. Không khỏi khiến người ta liên tường đến một việc là. Lý Khánh An sắp đăng cơ rồi.
Lý Khánh An đăng cơ là chuyện đương nhiên hợp lẽ mà rất nhiều người cho là thế, trải qua mấy phen chấn động lớn. Hoàng thất tông tộc của Trường An đều dần dần trờ nên suy bại. Đa số tông thất có địa vị đều bõ đi Nam Đường, số ở lại Trường An đều là tông thất tộc xa không có quan hệ hậu thuẫn của Trường An. Rất nhiều người thậm chí cả tước vị cũng chẳng có.
Mà hoàng đế hiện tại còn rất là nhỏ, rất nhiều người căn bản là không thừa nhận, cử phảng phất hắn không tổn tại, một vị hoàng đến bé nhỏ, cho dù là sau hai mươi năm khôn lớn. Cũng là không tài không đức. Làm sao có thể mang Đại Đường trờ về sự đại trị trung hung, mà đấng nam nhi có thề chấn hưng lại Đại Đường, không ai khác ngoài Lý Khánh An.
Hắn là hậu nhân của thái từ Kiến Thành, hơn nữa là đích truyền bốn đời, có huyết thống hoàng thất chính thống, hơn nữa hắn tay nắm trọng binh, có thể khống chế chặt chẽ chính quyền triều đình, có thể khiến cho Đại Đường nằm trong một sự bình an lâu dài. Chi cẩn thiên hạ yên ốn thái bình, quốc lực của Đại Đường sẽ từ từ khôi phục lại. Đây cũng là điều mà người thiên hạ mong mòi.
Nhung thật sự để cho Lý Khánh An đăng cơ, rất nhiều người lại cám thấy nhất thời không thề chịu được, đây cũng phàng phất như một người hàng xóm mỗi ngày chạy bộ mỗi sáng với bạn, đột nhiên trờ thành sếp của bạn vậy.
Nhưng những thứ đấy đều là một thứ phỏng đoán, đăng cơ hay không, thì phải xem ý nguyện của bàn thân Lý Khánh An, sự chú ý của dân ai an Trườn a An vẫn là tập trung trên rùa to có khắc văn tự thần bí. Hay là có người cố tình làm vậy?
Tin tức của rùa to càng truyền càng rộng rãi, mới bất đầu còn là lưu truyền trong một số ít người có thân phận, nhung sau này cơ hồ cả Trường An đều đã biết được việc này, sự việc này cuối cùng đã kinh động đến tình báo tống đường.
Đây không phải là nói tình báo tổng đường đến bây giờ mới hay biết chuyện này, trên thực tế khi Cao Thẳngg huyện đem cự quy đưa tói Trường An, tình báo tổng đường bèn đã nhận được tin tức rồi, thông thưởng thì, nếu là bàn thân Lý Khánh An muốn làm việc như vậy, đều sẽ do tình báo đường thực hiện.
Nhưng tình báo đường đối với việc này lại không hay biết gì, vừa bất đầu Hồ Vân Bái còn tường rằng là Lý Khánh An sắp đặt những người khác làm việc này, hắn bèn chăng xen vào việc này, mà chi là chiếu theo thông lệ mà đưa tin tức này cho Lý Khánh An. Nhung rất nhanh, hồi thư của Lý Khánh An đã gửi tới.
Trong gian phòng. Hồ Vân Bái mày nhăn tít lại thành một đống, trên bàn ở trước mặt hắn đặt một mành giấy, đây là thư cáp do Lý Khánh An phát tới, đã phiên dịch lại rồi. Nội dung không nhiều, tông kết lại chính là một câu nói. Việc lưng rùa hiện chữ hắn chẳng hay biết chút gì. Chi thị tình báo đường tiến hành bí mật điều tra.
Điều này lại càng kỳ quái rồi, ngay cà bàn thân đại tướng quân cũng không biết, vậy đây sẽ là do ai làm đây? Không lẽ thật sự là trời cao hiên linh? Hồ Vân Bái làm thế nào cũng không tin điều này là thật.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng nói của thị vệ: “Tẩn tướng quân tới rồi!”
Tẩn tướng quân chính là Tẩn Hài Dương, là thù lĩnh của nội vệ, Hồ Vân Bái lập tức phân phó nói: “Mời hắn vào đây!”
Tẩn Hài Dương đến thật đúng lúc, có thể cùng nhau tham tường việc này.
Cửa đã mờ, Tẩn Hải Dương từ bên ngoài đi vào, “Ta nghe nói Đại tướng quân có tin tức truyền đến?”
Tẩn Hải Dương nắm bắt tin tức thật nhanh chóng. Thư cáp của Lý Khánh An đến nơi còn cHứa đến thời gian một chén trà. Hắn bèn đã kéo tới rồi.
Hồ Vân Bái không muốn che dấu hắn. Chi vào thư trên bàn: “Ngươi tự xem qua đi!”
Tẩn Hài Dương nhặt thư lên ngồi xuống. Hắn nhanh chóng xem lướt qua một lượt, mày cũng nhíu lại: “Thật là chuyện quái quý mẹ nó thiệt, đây Rõt cuộc là do ai làm?”
“Ta cũng không biết, ta lúc đầu còn tường rằng là do ngươi làm. Cho nên vốn không có hỏi đến.”
Tẩn Hài Dương lắc đầu. “Loại sự tình như thế này bình thưởng đều là chuyện do tình báo đường các ngươi làm. Không tới phiên nội vệ bọn ta.”
“Nhưng vấn đề quan trọng bây giờ là. Ngay cả bản thân đại tướng quân cũng không biết chuyện này, vậy chắc chắn là không liên quan đến quân An Tây bọn ta rồi.”
Tẩn Hải Dương cúi đầu trầm tư trong chốc lát. Chậm rãi nói: “Chẳng lẽ là đây là do chính sự đường an bài sao?”
“Chính sự đường?”
Hồ Vân Bái can mày, “Có khả năng này, đám lão quan liêu kia muốn tìm một người đứng đầu rồi, thế nên mới muốn dùng việc này đẩy đại tướng quân thượng vị.”
“Còn có một khả năng khác nữa ngươi đã nghĩ tới cHứa?”
Tẩn Hài Dương cười xòa nói: "Có lẽ là có người bất măn với quyền lực của chính sự đường quá lớn. Nên mới hi vọng đại tướng quân lên ngôi. Để tước mỏng quyền lực của chính sự đường, hoặc là nội bộ chính sự đường có sự chia rẽ, tỷ dụ như người nào
Hồ Vân Bái liền lập tức trờ nên tinh táo, cười nói: “Theo như cách suy đoán như vậy của ngươi, khả năng phát sinh rất nhiều, tỳ dụ như có người cảm thấy nước không thể một ngày không quân, hoặc là có người bất măn với vị tiểu hoàng đế này vân vân. Thậm chí còn có một khả năng khác nữa. Đây là chuyện do Nam Đường sây nên. Hoặc là do An Lộc Sơn làm. Phân tán sự chú ỷ của đại tướng quân.”
Lúc này, Tẩn Hài Dương đột nhiên hòi nói: “Phong thư này là đại tướng quân từ nơi nào phát ra vậy?”
Hồ Vân Bái lấy thư cáp lại nhìn xem một lúc, bèn nói: “Kỳ lạ. Lá thư này là từ Bồ Châu phát ra...”
Hắn đột nhiên cũng phát hiện ra sự bất ổn. Thư của hắn là phát đi Thái Nguyên, đại tướng quân tại sao lại từ Bồ Châu hồi thư cho hắn? Hắn thoắt chuyển nhiệm, đột nhiên hiểu ra rồi, đại tướng quân căn bản là không nhận được thư của hắn. Mà là một người khác đem tin tức truyền tới cho hắn. Vậy thì ai sẽ là người truyền tin tức đi?
Tẩn Hải Dương cười nói: “Nếu ta không đoán sai, hẳn là chính sự đường đã đưa thư đi cho đại tướng quân, sự việc này ít nhất bị chính sự đường che giấu đi bốn năm ngày, tin tức mới truyền ra ngoài, hơn nữa là cố ý lan ra ngoài.”
“Bà nội nó, như vậy nếu nói ra. Tình báo đường của bọn ta hóa ra là phế vật rồi, cái sì cũng không biết. Còn gọi là tình báo đường gì nữa chứ!”
Hồ Vân Bái có chút không gượng mặt được nữa rồi, hắn bèn đứng dậy nói: “Đại tướng quân mệnh ta nhất thiết phải điều tra ra kẻ chủ sự đằng sau lưng của việc này, mắt thấy đại tướng quân chậm nhất là ba ngày sau sẽ tới noi. Ta ít nhất phải điều tra ra một chút manh mối sì đó, nếu có khả năng sẽ mời Tẩn huynh giúp đờ.”
Tẩn Hải Dương cũng đứng lên cười nói: “Việc này không thành vấn đề, ta nhất định hết sức trợ giúp.”
Nửa canh giờ sau. Hồ Vân Bái mang theo hai viên thủ hạ đi tới Đại Minh cung Môn hạ tinh, con rùa to kia trước mắt là nuôi trong ao nước đại viện của Môn hạ tinh.
Lúc này đã tản triều rồi. Cửa lớn Môn hạ tinh đã đóng chặt, cùng thật may thay, ba người Hồ Vân Bái vừa đi tới trước cửa hông của Môn hạ tinh, bèn thấy hai quan viên từ bên trong đi ra; Hai người một người là Tả thập di Vương Lang, một người còn lại là Tà bổ khuỵết Bùi Kính Minh, hai người là quan trực tối năm. Vừa hẹn cùng nhau đi dùng bừa tối, vừa lúc gặp được Hồ Vân Bái.
Bùi Kính Minh quen biết Hồ Vân Bái, vội vàng chắp tay cười nói: “Thì ra là Hồ tướng quân, đến Môn hạ tinh có việc không?”
Hồ Vân Bái khẽ cúi người cười xòa: “Ta muốn xem qua con rùa to kia. Không biết là có tiện không?”
Vương Lang và Bùi Kính Minh nhìn nhau một cái, tuy rằng thị lang không có giao phó gì về con rùa to kia, nhung nếu mà tùy tiện để cho Hồ Ván Bái đi vào xem như vậy, bọn họ cũng cử cảm thấy có chút không ổn. Nhung ngang nhiên từ chối thẳng cũng không ồn, hai người có chút khó xử, Vương Lang bèn nói: “Con rùa to kia nuôi trong ao nước, e rằng cũng nhìn không rõ gì đâu!”
“Không sao. Ta từ xa nhìn qua là được.”
Hồ Vân Bái nằng nặc đòi xem, hai người cũng không còn cách nào, chi đành đem tùy tùng của Hồ Vân Bái và tày tùng của hắn lĩnh vào đại viện, đi đến trước một ao nước, đây là ao ngắm cá của Môn hạ tinh, khá là rộng lớn. Từ xa bèn nhìn thây một con rùa to đang chậm rì rì bơi trong ao nước.
“Hồ tướng quán mời xem, đó chính là cự quy!”
Hồ Vân Bái ha hà cười nói: “Xa như vậy, ta làm sao có thể nhìn thấy?”
Hắn ra hiệu mắt với một viên thù hạ. Thủ hạ phi thân bèn nhảy xuống. Vương Lang và Bùi Kính Minh giật nẩy mình, muốn ngăn lại đã không còn kịp nữa. Chi đành tRõ mắt nhìn vào tùy tùng đem rùa lớn từ trong ao cá vớt lên cạn.
Hồ Vân Bái khoát tay một cái. Một viên tùy tùng khác giũ ra một cái túi, đựng con rùa to vào trong túi. Hai quan viên thất sắc kinh hãi. Bùi Kính Minh vội vàng nói: “Hô tướng quân, đây là làm gì?”
Hắn ngửa đầu ha ha cười lên một cái, xoay người liền đi. Hai gã tùy tùng khiêng lấy rùa to, đi theo hắn mà hiên ngang đi khỏi, chi đê lại hai quan viên trợn mắt há hốc mồm.
Trờ lại tình báo đường, Hồ Vân Bái lập tức sai người đi tìm hai cao thủ khắc bia tới, hắn đã nhìn ra được, chữ trên mai rùa không phải vân rùa tự nhiên, mà là do người ta khắc lên.
Lát sau, hai thợ khắc bia được dẫn vào, đều là hai người lớn tuổi, bọn họ cùng nhau quỳ xuống thi lễ: “Tiểu dân tham kiến Hồ tướng quân!”
“Hai vị tượng nhân xin đứng lên!”
Hồ Vân Bái đỡ hai người tượng nhân đứng dậy, lại dẫn bọn họ đi tới trước lu nước đặt rùa to, chi vào mai rùa cười nói: “Hai vị đều là cao thủ khắc bia, gặp nhiều hiểu biết rộng, có thể thay ta nhìn qua chiếc mai rùa này không, có thể nhìn ra chút gì trong này không?”
“Không dám nhận. Hồ tướng quân quá khen.”
Hai người thợ bia khiêm tốn vài câu, bèn đi tói trước rùa to, hai người ti mi quan sát trong chốc lát, một người giả nói: “Đây nét chữ với cách viết mạnh mẽ. Nhưng ẩn bên trong lại tròn trịa nhu hòa. Cương nhu kết họp như vậy, hiển nhiên không phải là người bình thưởng khắc nên, nếu như ta đoán không sai, đây cũng là một thợ bia khắc nên.”
Hồ Phái Vân mừng rỡ, vội vàng hói: “Vậy lão tượng nhân có thể nhìn ra đây là bút tích của ai không?”
Thợ bia này lắc đầu. Bày tỏ mình không nhìn ra được.
Hồ Vân Bái thấy một thợ bia cao gầy còn lại trầm ngâm im lặng, bèn hỏi hắn nói: “Đinh tượng nhân có thu hoạch ư?”
“Ừm!”
Lão bi tượng cao gầy khẽ gật đầu: “Bút tích này ta tựa hồ đã thấy qua ở đâu đó, nhung nhất thời không nhớ ra được.”
Hồ Vân Bái tinh thần phấn chấn hẳn: “Hãy nghĩ thêm xem, là đã gặp qua ở đâu?”
Bi tượng cao gầy kia lại ti mi nhìn xem trong chốc lát. Nhíu mày nói: “Có thể là trước kia thấy qua. Nhưng nhất thời không nhớ ra. Phải trờ về lục lọi lại mẫu chừ khắc, Hồ tướng quân có thê thác (*quét mực in chừ hoặc tranh trên bề mặt của đồ vật lên giấy) chừ trên mặt ra không?”
“Được!”
Hồ Phái Vân lập tức mệnh tùy tàng. “Lấy rùa ra. Chuẩn bị giấy mực thác chừ!”
Rất nhanh, lão tượng nhân cẩn thận từ trên mai rùa thác chừ xuống, chắp tay nói: “Tướng quân, lão đi kiểm tra ngay đây, xin tướng quân cho lão mấy ngày.”
“Được! Ta cho ngươi thời gian hai ngày, nếu có thể tìm thấy, ta có trọng thưởng.”
Tuy rằng từ bên thợ bia đã có được một tia hi vọng, nhung Hồ Vân Bái không dám đặt toàn bộ hi vọng vào hết trên người của thợ bia. Sáng sớm ngày hôm sau. Hắn đã mang theo hai mươi mấy người cỡi ngựa chạy vùn vụt tới huyện Cao Lăng, hắn muốn thử xem có thể từ xuất xử của cự quy tìm ra một chút manh mối.
Huyện Cao Lăng không xa lắm. Ở ngoài xa trăm dặm về phía bắc của Trường An. CHứa đến thời gian nửa ngày, một dòng người bèn đã kéo tới huyện Cao Thẳngg. Cũng không chút chậm chân, trực tiếp tìm tới huyện nha.
Cao Lăng huyện huyện lệnh họ Ngô, lại là một quan tốt thấu hiểu dân tình, thanh chính liêm khiết, nghe xong yêu cầu của Hồ Vân Bái. Hắn trầm ngâm một chút bèn nói: “Người nhặt rùa là ngư phu chuyên môn bắt cá ở kênh Trung Bạch, ta chi biết họ Trương, sau việc này đã thưởng cho hắn năm quan tiền, nhung lại không hôi nơi ở danh tánh của hắn. Phải lập tức tìm tới hắn e là có chút khó khăn.”
Hồ Vân Bái lại cười nói: “Kênh Trung Bạch cũng không phải là hồ lớn gì. Người muốn đến đấy bắt cá sẽ không quá nhiều, bọn ta dọc đường dò la qua đây, ta nghĩ nửa ngày chắc là sẽ có thể tìm thấy.”
Ngô huyện lệnh thầm nghĩ: "Làm sao mà có thể thực hiện dễ dàng như vậy, lỡ mà Trương ngư phu hôm nay không có ra đấy, lại không tìm được người hòi. Thì há chăng phải là bò lỡ rồi sao?
Trong lòng là nghĩ như vậy, nhung Ngô huyện lệnh lại không tiện thoái thác, chi đành đứng dậy nói: “Vậy được rồi! Vậy ta cùng Hồ tướng quân đi một chuyến.”
Ngô huyện lệnh cũng cưỡi lên một con ngựa, cùng với toán người Hồ Vân Bái men theo kênh Trung Bạch dọc đường lân la dò hòi. Kênh Trung Bạch dài hơn trăm dặm. Tuy rằng là kênh đào, nhung niên đại xây dựng khá lâu rồi, chẳng có gì khác biệt với sông ngòi tự nhiên, trong lòng kênh Trung Bạch có một giống cá chép, thịt tươi ngon.
Từ xưa đã là cống phẩm cung đình, có tiếng tăm rồi tự nhiên giá bán khá cao, vì thế, ngư dân sống dựa vào kênh Trung Bạch không ít. Bọn họ suốt dọc đường hòi qua. Quả là hỏi được mấy ngư phu họ Trương, nhung đều không phải là lão ngư phu họ Trương kia.
Đã đi được một canh giờ, lúc này một nha dịch chi vào mặt sông lớn tiếng gọi: “Mau nhìn xem. Bên kia có một ngư phu tóc bạc. Khá giống với lão thất phu kia!”
Hồ Vân Bái tinh thần phấn chấn hẳn. Vội vã CÙNG hòa tiếng với đám thủ hạ mà gọi to: “Lão ngư phu. Mời qua đây nói chuyện chút!”
Lão ngư phu tóc trắng hình như đã nghe thấy tiếng gọi của bọn họchống sào dài một cái, thuyền đánh cá bèn lướt tới. Ha hả cười nói: “Mấy vị quân gia tìm lão có việc gì ư?”
Hồ Phái Vân nhỏ giọng hỏi Ngô huyện lệnh nói: “Là lão phải không?”
Ngô huyện lệnh lắc đầu. “Giống như không phải!”
Hồ Phái Vân trong lòng thất vọng tới cực điểm, nhưng hắn vẫn là có chút không cam lòng hòi: “Xin hỏi lão trượng họ gì?”
“Hồi bầm quân gia. Ta họ Hứa.”
Quà nhiên không phải là ngư phu họ Trương kia. Hồ Vân Bái thờ dài một cái. Lại nhân tiện hòi: “Lão trượng có gặp qua rùa to trên mai có khắc chừ không?”
“À! Thì ra là vì chuyện này.”
“Lão trượng biết?” Hồ Vân Bái trong lòng lại nhen nhóm lên một tia hy vọng.
Ông lão đánh cá tóc bạc lắc lắc đầu nói: “Ta hôm qua từ một người cháu từ trong kinh tới nói ta biết, nói lân cận Hiến Thẳngg đã phát hiện một con rùa già ngàn năm trên lưng có khắc chừ, ta không biết là phát hiện ở nơi nào của Hiến Lăng, nhung chắc chắn không phải là kênh Trung Bạch.”
Hồ Vân Bái và Ngô huyện lệnh nhìn nhau một cái. Hai miệng một lời nói: “Vì sao không phải là kênh Trung Bạch?”
“Rất đơn giản a! Ta ở kênh Trung Bạch đánh cá đã sắp năm mươi năm rồi, căn bản là rất ít khi nhìn thấy được rùa đen. Càng không phải nói tới rùa già ngàn năm. Nếu như kênh Trung Bạch thật sự có rùa già ngàn năm. Vậy thì rùa con rùa cháu của nó ắt phải rất nhiều, nhưng lại không có, rất khó nhìn thấy được một con rùa đen.”
Hồ Vân Bái âm thầm gật đầu. Có lý, tuy rằng là có lý, nhung hắn vẫn là không cam lòng bò cuộc, đa tạ qua lão ngư phu, lại tiếp tục men theo kênh Trung Bạch tìm kiếm về hướng tây, hỏi được không ít ngư phu. Các ngư phu đều bày tò cHứa từng nghe nói qua rùa to trên lưng có khắc chừ. Mãi tìm đến lúc hoàng hôn. Mắt thấy sắp ra khỏi huyện rồi. Vẫn là không thu hoạch được chút gì. Hồ Vân Bái âm thầm nghĩ bụng, "theo lý mà nói, ngư phu họ Trương này vớt ra thử đồ này, lại có được tiền thưởng. Nhất định sẽ thổi phồng khắp nơi. Nhưng suốt dọc đường hôi han. Hoặc là căn bản là không hề nghe nói tới việc này, biết được một chút, thì lại đều là tin tức từ Trường An truyền đến. Đây quả thật là có chút kỳ quặc, không lẽ cái tên "Trương ngư phu" này căn bản chính là một ngư phu giả. Hoặc là chẳng có ai đến hiến rùa to?
Hồ Vân Bái không khỏi liếc mắt về phía Ngô huyện lệnh, có khi nào tên quan viên này một tay bày ra việc này, một tay thêu dệt nên câu chuyện ngư phu gửi rùa. Sau đó hắn cầm tới triều đình đi báo cáo.
Nhưng chuyển niệm mà suy nghĩ lại. Tên Ngô huyện lệnh này danh vọng rất cao, tiến sĩ của năm Thiên Bảo nguyên niên, đến bây giờ vẫn là một huyện lệnh, nếu như hắn thật sự biết dùng trò này, thì hắn phải thăng tiến làm thị lang từ lâu rồi.
Hồ Vân Bái suy nghĩ trăm bận cũng không lý giải nổi, mắt thấy sắc trời đã đến chạng vạng, hắn chì đành trờ về huyện nha. Chuẩn bị ở một đêm ngày mai tìm thêm một chút manh mối.
Đúng thật là "một đợt sóng cHứa dứt. Một đợt sóng khác lại nổi lên, ngay khi bọn họ vừa mới đi về huyện nha. Đột nhiên có nha dịch đến bầm báo, ở lân cận Hiến Lăng, có người đã phát hiện bia đá bạch ngọc cao ba trượng, bên trên có khắc nét chừ "An Tây xuất thánh nhân. Đại Đường hung vạn năm".
Hồ Vân Bái và Ngô huyện lệnh hai mặt nhìn nhau, đây lại là một điềm lành khác xuất hiện rồi. Hồ Vân Bái lập tức hạ lệnh nói: “Đi! Đi xem thử.”
Mấy viên nha dịch dẫn hắn và Ngô huyện lệnh, cùng với hai mươi mấy tùy tùng. Nhanh như điện chớp phóng thăng về hướng Hiến Lăng.
Hiến Lăng là lăng mộ của Đường cao tổ Lý Uyên, nằm ở giữa huyện Cao Lăng và huyện Vân Dương, cũng chính là trong địa phận huyện Tam Nguyên ngày nay, thần rùa lẩn trước bị bắt được cũng ở phụ cận Hiến Lăng, hai điềm lành cách nhau cHứa tới năm dặm.
Lẩn này, bọn họ có lý chính địa phương dẫn đường, rất nhanh bèn đã tìm đến khối bia cao bạch ngọc kia. Bia bạch ngọc là ở trong một khu rừng phát hiện, cách Hiến Lăng cHứa tới hai mươi bước, bị hai người tiều phu trong lúc vô tình phát hiện.
Trường An quả thật đã xảy ra chuyện lớn. Nói chính xác hơn là, chuyện này không phải xảy ra ở Trường An, mà là xảy ra ở Cao Thẳngg huyện thuộc huyện của Kinh Triệu phú, có ngư dân ở trong kênh Trung Bạch bất được một con rùa rất lớn, xem cái đầu này thì còn rùa này ít nhất cũng có trên ngàn năm rồi, điều khiến cho người ta cảm thấy kinh ngạc dị thưởng chính là trên lung rùa có khắc văn tự.
Ngư dân không biết chữ. Đem rùa đưa đến huyện nha. Chủ bộ (*viên quan phụ giúp việc văn thư) của huyện nha nhận ra mấy văn tự, là một loại chữ Triện cổ thể, chi có sáu chữ “Đường tái hung, khánh bình an”.
Huyện lệnh của huyện Cao Thẳngg có sự giác ngộ về chính trị cực cao, hắn cám thấy được ngụ ý sâu sắc trong mấy chữ này, bèn lập tức đem đem rùa lớn đưa đi triều đình, những chữ Triện này khiến cho các cao quan của chính sự đường đều giật nẩy minh, lập tức hạ lệnh phong tỏa tin tức.
Nhưng tin tức vẫn là không cánh mà bay, nhanh chóng lan truyền rộng khắp cả Trường An. Dân gian đều đang suy đoán về ngụ ý của những văn tự này, trước hết rùa là một loài động vật cát tường, sự xuất hiện của nó thưởng đều là điềm lành.
Mà sáu chữ này, ý nghĩa khá là dễ hiểu, rất nhiều người đều đã suy đoán được, Đường cũng chính có nghĩa là Lý thị, cũng chính là nói sự tái hung thịnh của vương triều Lý Đường, nằm ở khánh bình an. Khánh bình an có tầng ý nghĩa, một là niên hiệu bây giờ là năm thứ hai Khánh Bình, biểu thị một loại thời kỳ, còn một tầng ý nghĩa khác, chính là bó chữ “bình” trong ba chữ đi, còn lại hai chữ “khánh an”, đây có nghĩa là Lý Khánh An.
Nói cách khác, sự tái hung thịnh của vương triều Lý thị, nằm ở Lý Khánh An. Rất
Nhiều người đều ngả sang cách giải thích phía sau hơn. Hơn nữa còn có người suy đoán ra. Chừ “bình” (*bằng) kia cũng có ý nghĩa. CŨNG chính là quét bằng An Lộc Sơn. Quét bằng Nam Đường.
Điều càng làm cho người ta thấy kỳ bí là. Trong nội bộ triều đình truyền ra tin tức, văn tự trên mai rùa. Ít nhất có khoảng trăm năm. Trong khoảng trăm năm. Cũng chính là lúc kiến lập triều Đường, rất nhiều người ngay lập tức đã liên tường đến nơi phát hiện ra cự quy, huyện Cao Lăng, nơi này rất sẩn với Hiến Lăng của Đường Cao tố Lý Uyên, điều này dễ làm cho người ta càng nảy sinh thêm sự tường tượng sâu sắc hơn nữa.
Tin tức này không chút nghi ngờ làm cho Trường An đang bình lặng thoáng chốc trỗi dậy lên vạn trượng sóng trào, điềm lành, điềm lành của Lý Khánh An đã xuất hiện.
Lúc này danh vọng của Lý Khánh An ở Trường An rất cao, hắn bình định Giang Nam. Đề cho lương thực Giang Nam được đưa vào Trường An. Đợt lương đầu tiên của Giang Nam đưa tới, giá gạo Trường An lập tức sụt mạnh, đấu gạo trăm văn. Đây là giá gạo thấp nhất từ năm Thiên Bảo thử tám trờ lại đây, còn Hà Đông lại truyền đến tin tức quân Đường ở Lộ Châu đại bại quân giặc, tiêu diệt toàn bộ mười mấy vạn tinh nhuệ của quân giặc, mà lúc này đã xuất hiện điềm báo của Lý Khánh An. Không khỏi khiến người ta liên tường đến một việc là. Lý Khánh An sắp đăng cơ rồi.
Lý Khánh An đăng cơ là chuyện đương nhiên hợp lẽ mà rất nhiều người cho là thế, trải qua mấy phen chấn động lớn. Hoàng thất tông tộc của Trường An đều dần dần trờ nên suy bại. Đa số tông thất có địa vị đều bõ đi Nam Đường, số ở lại Trường An đều là tông thất tộc xa không có quan hệ hậu thuẫn của Trường An. Rất nhiều người thậm chí cả tước vị cũng chẳng có.
Mà hoàng đế hiện tại còn rất là nhỏ, rất nhiều người căn bản là không thừa nhận, cử phảng phất hắn không tổn tại, một vị hoàng đến bé nhỏ, cho dù là sau hai mươi năm khôn lớn. Cũng là không tài không đức. Làm sao có thể mang Đại Đường trờ về sự đại trị trung hung, mà đấng nam nhi có thề chấn hưng lại Đại Đường, không ai khác ngoài Lý Khánh An.
Hắn là hậu nhân của thái từ Kiến Thành, hơn nữa là đích truyền bốn đời, có huyết thống hoàng thất chính thống, hơn nữa hắn tay nắm trọng binh, có thể khống chế chặt chẽ chính quyền triều đình, có thể khiến cho Đại Đường nằm trong một sự bình an lâu dài. Chi cẩn thiên hạ yên ốn thái bình, quốc lực của Đại Đường sẽ từ từ khôi phục lại. Đây cũng là điều mà người thiên hạ mong mòi.
Nhung thật sự để cho Lý Khánh An đăng cơ, rất nhiều người lại cám thấy nhất thời không thề chịu được, đây cũng phàng phất như một người hàng xóm mỗi ngày chạy bộ mỗi sáng với bạn, đột nhiên trờ thành sếp của bạn vậy.
Nhưng những thứ đấy đều là một thứ phỏng đoán, đăng cơ hay không, thì phải xem ý nguyện của bàn thân Lý Khánh An, sự chú ý của dân ai an Trườn a An vẫn là tập trung trên rùa to có khắc văn tự thần bí. Hay là có người cố tình làm vậy?
Tin tức của rùa to càng truyền càng rộng rãi, mới bất đầu còn là lưu truyền trong một số ít người có thân phận, nhung sau này cơ hồ cả Trường An đều đã biết được việc này, sự việc này cuối cùng đã kinh động đến tình báo tống đường.
Đây không phải là nói tình báo tổng đường đến bây giờ mới hay biết chuyện này, trên thực tế khi Cao Thẳngg huyện đem cự quy đưa tói Trường An, tình báo tổng đường bèn đã nhận được tin tức rồi, thông thưởng thì, nếu là bàn thân Lý Khánh An muốn làm việc như vậy, đều sẽ do tình báo đường thực hiện.
Nhưng tình báo đường đối với việc này lại không hay biết gì, vừa bất đầu Hồ Vân Bái còn tường rằng là Lý Khánh An sắp đặt những người khác làm việc này, hắn bèn chăng xen vào việc này, mà chi là chiếu theo thông lệ mà đưa tin tức này cho Lý Khánh An. Nhung rất nhanh, hồi thư của Lý Khánh An đã gửi tới.
Trong gian phòng. Hồ Vân Bái mày nhăn tít lại thành một đống, trên bàn ở trước mặt hắn đặt một mành giấy, đây là thư cáp do Lý Khánh An phát tới, đã phiên dịch lại rồi. Nội dung không nhiều, tông kết lại chính là một câu nói. Việc lưng rùa hiện chữ hắn chẳng hay biết chút gì. Chi thị tình báo đường tiến hành bí mật điều tra.
Điều này lại càng kỳ quái rồi, ngay cà bàn thân đại tướng quân cũng không biết, vậy đây sẽ là do ai làm đây? Không lẽ thật sự là trời cao hiên linh? Hồ Vân Bái làm thế nào cũng không tin điều này là thật.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng nói của thị vệ: “Tẩn tướng quân tới rồi!”
Tẩn tướng quân chính là Tẩn Hài Dương, là thù lĩnh của nội vệ, Hồ Vân Bái lập tức phân phó nói: “Mời hắn vào đây!”
Tẩn Hài Dương đến thật đúng lúc, có thể cùng nhau tham tường việc này.
Cửa đã mờ, Tẩn Hải Dương từ bên ngoài đi vào, “Ta nghe nói Đại tướng quân có tin tức truyền đến?”
Tẩn Hải Dương nắm bắt tin tức thật nhanh chóng. Thư cáp của Lý Khánh An đến nơi còn cHứa đến thời gian một chén trà. Hắn bèn đã kéo tới rồi.
Hồ Vân Bái không muốn che dấu hắn. Chi vào thư trên bàn: “Ngươi tự xem qua đi!”
Tẩn Hài Dương nhặt thư lên ngồi xuống. Hắn nhanh chóng xem lướt qua một lượt, mày cũng nhíu lại: “Thật là chuyện quái quý mẹ nó thiệt, đây Rõt cuộc là do ai làm?”
“Ta cũng không biết, ta lúc đầu còn tường rằng là do ngươi làm. Cho nên vốn không có hỏi đến.”
Tẩn Hài Dương lắc đầu. “Loại sự tình như thế này bình thưởng đều là chuyện do tình báo đường các ngươi làm. Không tới phiên nội vệ bọn ta.”
“Nhưng vấn đề quan trọng bây giờ là. Ngay cả bản thân đại tướng quân cũng không biết chuyện này, vậy chắc chắn là không liên quan đến quân An Tây bọn ta rồi.”
Tẩn Hải Dương cúi đầu trầm tư trong chốc lát. Chậm rãi nói: “Chẳng lẽ là đây là do chính sự đường an bài sao?”
“Chính sự đường?”
Hồ Vân Bái can mày, “Có khả năng này, đám lão quan liêu kia muốn tìm một người đứng đầu rồi, thế nên mới muốn dùng việc này đẩy đại tướng quân thượng vị.”
“Còn có một khả năng khác nữa ngươi đã nghĩ tới cHứa?”
Tẩn Hài Dương cười xòa nói: "Có lẽ là có người bất măn với quyền lực của chính sự đường quá lớn. Nên mới hi vọng đại tướng quân lên ngôi. Để tước mỏng quyền lực của chính sự đường, hoặc là nội bộ chính sự đường có sự chia rẽ, tỷ dụ như người nào
Hồ Vân Bái liền lập tức trờ nên tinh táo, cười nói: “Theo như cách suy đoán như vậy của ngươi, khả năng phát sinh rất nhiều, tỳ dụ như có người cảm thấy nước không thể một ngày không quân, hoặc là có người bất măn với vị tiểu hoàng đế này vân vân. Thậm chí còn có một khả năng khác nữa. Đây là chuyện do Nam Đường sây nên. Hoặc là do An Lộc Sơn làm. Phân tán sự chú ỷ của đại tướng quân.”
Lúc này, Tẩn Hài Dương đột nhiên hòi nói: “Phong thư này là đại tướng quân từ nơi nào phát ra vậy?”
Hồ Vân Bái lấy thư cáp lại nhìn xem một lúc, bèn nói: “Kỳ lạ. Lá thư này là từ Bồ Châu phát ra...”
Hắn đột nhiên cũng phát hiện ra sự bất ổn. Thư của hắn là phát đi Thái Nguyên, đại tướng quân tại sao lại từ Bồ Châu hồi thư cho hắn? Hắn thoắt chuyển nhiệm, đột nhiên hiểu ra rồi, đại tướng quân căn bản là không nhận được thư của hắn. Mà là một người khác đem tin tức truyền tới cho hắn. Vậy thì ai sẽ là người truyền tin tức đi?
Tẩn Hải Dương cười nói: “Nếu ta không đoán sai, hẳn là chính sự đường đã đưa thư đi cho đại tướng quân, sự việc này ít nhất bị chính sự đường che giấu đi bốn năm ngày, tin tức mới truyền ra ngoài, hơn nữa là cố ý lan ra ngoài.”
“Bà nội nó, như vậy nếu nói ra. Tình báo đường của bọn ta hóa ra là phế vật rồi, cái sì cũng không biết. Còn gọi là tình báo đường gì nữa chứ!”
Hồ Vân Bái có chút không gượng mặt được nữa rồi, hắn bèn đứng dậy nói: “Đại tướng quân mệnh ta nhất thiết phải điều tra ra kẻ chủ sự đằng sau lưng của việc này, mắt thấy đại tướng quân chậm nhất là ba ngày sau sẽ tới noi. Ta ít nhất phải điều tra ra một chút manh mối sì đó, nếu có khả năng sẽ mời Tẩn huynh giúp đờ.”
Tẩn Hải Dương cũng đứng lên cười nói: “Việc này không thành vấn đề, ta nhất định hết sức trợ giúp.”
Nửa canh giờ sau. Hồ Vân Bái mang theo hai viên thủ hạ đi tới Đại Minh cung Môn hạ tinh, con rùa to kia trước mắt là nuôi trong ao nước đại viện của Môn hạ tinh.
Lúc này đã tản triều rồi. Cửa lớn Môn hạ tinh đã đóng chặt, cùng thật may thay, ba người Hồ Vân Bái vừa đi tới trước cửa hông của Môn hạ tinh, bèn thấy hai quan viên từ bên trong đi ra; Hai người một người là Tả thập di Vương Lang, một người còn lại là Tà bổ khuỵết Bùi Kính Minh, hai người là quan trực tối năm. Vừa hẹn cùng nhau đi dùng bừa tối, vừa lúc gặp được Hồ Vân Bái.
Bùi Kính Minh quen biết Hồ Vân Bái, vội vàng chắp tay cười nói: “Thì ra là Hồ tướng quân, đến Môn hạ tinh có việc không?”
Hồ Vân Bái khẽ cúi người cười xòa: “Ta muốn xem qua con rùa to kia. Không biết là có tiện không?”
Vương Lang và Bùi Kính Minh nhìn nhau một cái, tuy rằng thị lang không có giao phó gì về con rùa to kia, nhung nếu mà tùy tiện để cho Hồ Ván Bái đi vào xem như vậy, bọn họ cũng cử cảm thấy có chút không ổn. Nhung ngang nhiên từ chối thẳng cũng không ồn, hai người có chút khó xử, Vương Lang bèn nói: “Con rùa to kia nuôi trong ao nước, e rằng cũng nhìn không rõ gì đâu!”
“Không sao. Ta từ xa nhìn qua là được.”
Hồ Vân Bái nằng nặc đòi xem, hai người cũng không còn cách nào, chi đành đem tùy tùng của Hồ Vân Bái và tày tùng của hắn lĩnh vào đại viện, đi đến trước một ao nước, đây là ao ngắm cá của Môn hạ tinh, khá là rộng lớn. Từ xa bèn nhìn thây một con rùa to đang chậm rì rì bơi trong ao nước.
“Hồ tướng quán mời xem, đó chính là cự quy!”
Hồ Vân Bái ha hà cười nói: “Xa như vậy, ta làm sao có thể nhìn thấy?”
Hắn ra hiệu mắt với một viên thù hạ. Thủ hạ phi thân bèn nhảy xuống. Vương Lang và Bùi Kính Minh giật nẩy mình, muốn ngăn lại đã không còn kịp nữa. Chi đành tRõ mắt nhìn vào tùy tùng đem rùa lớn từ trong ao cá vớt lên cạn.
Hồ Vân Bái khoát tay một cái. Một viên tùy tùng khác giũ ra một cái túi, đựng con rùa to vào trong túi. Hai quan viên thất sắc kinh hãi. Bùi Kính Minh vội vàng nói: “Hô tướng quân, đây là làm gì?”
Hắn ngửa đầu ha ha cười lên một cái, xoay người liền đi. Hai gã tùy tùng khiêng lấy rùa to, đi theo hắn mà hiên ngang đi khỏi, chi đê lại hai quan viên trợn mắt há hốc mồm.
Trờ lại tình báo đường, Hồ Vân Bái lập tức sai người đi tìm hai cao thủ khắc bia tới, hắn đã nhìn ra được, chữ trên mai rùa không phải vân rùa tự nhiên, mà là do người ta khắc lên.
Lát sau, hai thợ khắc bia được dẫn vào, đều là hai người lớn tuổi, bọn họ cùng nhau quỳ xuống thi lễ: “Tiểu dân tham kiến Hồ tướng quân!”
“Hai vị tượng nhân xin đứng lên!”
Hồ Vân Bái đỡ hai người tượng nhân đứng dậy, lại dẫn bọn họ đi tới trước lu nước đặt rùa to, chi vào mai rùa cười nói: “Hai vị đều là cao thủ khắc bia, gặp nhiều hiểu biết rộng, có thể thay ta nhìn qua chiếc mai rùa này không, có thể nhìn ra chút gì trong này không?”
“Không dám nhận. Hồ tướng quân quá khen.”
Hai người thợ bia khiêm tốn vài câu, bèn đi tói trước rùa to, hai người ti mi quan sát trong chốc lát, một người giả nói: “Đây nét chữ với cách viết mạnh mẽ. Nhưng ẩn bên trong lại tròn trịa nhu hòa. Cương nhu kết họp như vậy, hiển nhiên không phải là người bình thưởng khắc nên, nếu như ta đoán không sai, đây cũng là một thợ bia khắc nên.”
Hồ Phái Vân mừng rỡ, vội vàng hói: “Vậy lão tượng nhân có thể nhìn ra đây là bút tích của ai không?”
Thợ bia này lắc đầu. Bày tỏ mình không nhìn ra được.
Hồ Vân Bái thấy một thợ bia cao gầy còn lại trầm ngâm im lặng, bèn hỏi hắn nói: “Đinh tượng nhân có thu hoạch ư?”
“Ừm!”
Lão bi tượng cao gầy khẽ gật đầu: “Bút tích này ta tựa hồ đã thấy qua ở đâu đó, nhung nhất thời không nhớ ra được.”
Hồ Vân Bái tinh thần phấn chấn hẳn: “Hãy nghĩ thêm xem, là đã gặp qua ở đâu?”
Bi tượng cao gầy kia lại ti mi nhìn xem trong chốc lát. Nhíu mày nói: “Có thể là trước kia thấy qua. Nhưng nhất thời không nhớ ra. Phải trờ về lục lọi lại mẫu chừ khắc, Hồ tướng quân có thê thác (*quét mực in chừ hoặc tranh trên bề mặt của đồ vật lên giấy) chừ trên mặt ra không?”
“Được!”
Hồ Phái Vân lập tức mệnh tùy tàng. “Lấy rùa ra. Chuẩn bị giấy mực thác chừ!”
Rất nhanh, lão tượng nhân cẩn thận từ trên mai rùa thác chừ xuống, chắp tay nói: “Tướng quân, lão đi kiểm tra ngay đây, xin tướng quân cho lão mấy ngày.”
“Được! Ta cho ngươi thời gian hai ngày, nếu có thể tìm thấy, ta có trọng thưởng.”
Tuy rằng từ bên thợ bia đã có được một tia hi vọng, nhung Hồ Vân Bái không dám đặt toàn bộ hi vọng vào hết trên người của thợ bia. Sáng sớm ngày hôm sau. Hắn đã mang theo hai mươi mấy người cỡi ngựa chạy vùn vụt tới huyện Cao Lăng, hắn muốn thử xem có thể từ xuất xử của cự quy tìm ra một chút manh mối.
Huyện Cao Lăng không xa lắm. Ở ngoài xa trăm dặm về phía bắc của Trường An. CHứa đến thời gian nửa ngày, một dòng người bèn đã kéo tới huyện Cao Thẳngg. Cũng không chút chậm chân, trực tiếp tìm tới huyện nha.
Cao Lăng huyện huyện lệnh họ Ngô, lại là một quan tốt thấu hiểu dân tình, thanh chính liêm khiết, nghe xong yêu cầu của Hồ Vân Bái. Hắn trầm ngâm một chút bèn nói: “Người nhặt rùa là ngư phu chuyên môn bắt cá ở kênh Trung Bạch, ta chi biết họ Trương, sau việc này đã thưởng cho hắn năm quan tiền, nhung lại không hôi nơi ở danh tánh của hắn. Phải lập tức tìm tới hắn e là có chút khó khăn.”
Hồ Vân Bái lại cười nói: “Kênh Trung Bạch cũng không phải là hồ lớn gì. Người muốn đến đấy bắt cá sẽ không quá nhiều, bọn ta dọc đường dò la qua đây, ta nghĩ nửa ngày chắc là sẽ có thể tìm thấy.”
Ngô huyện lệnh thầm nghĩ: "Làm sao mà có thể thực hiện dễ dàng như vậy, lỡ mà Trương ngư phu hôm nay không có ra đấy, lại không tìm được người hòi. Thì há chăng phải là bò lỡ rồi sao?
Trong lòng là nghĩ như vậy, nhung Ngô huyện lệnh lại không tiện thoái thác, chi đành đứng dậy nói: “Vậy được rồi! Vậy ta cùng Hồ tướng quân đi một chuyến.”
Ngô huyện lệnh cũng cưỡi lên một con ngựa, cùng với toán người Hồ Vân Bái men theo kênh Trung Bạch dọc đường lân la dò hòi. Kênh Trung Bạch dài hơn trăm dặm. Tuy rằng là kênh đào, nhung niên đại xây dựng khá lâu rồi, chẳng có gì khác biệt với sông ngòi tự nhiên, trong lòng kênh Trung Bạch có một giống cá chép, thịt tươi ngon.
Từ xưa đã là cống phẩm cung đình, có tiếng tăm rồi tự nhiên giá bán khá cao, vì thế, ngư dân sống dựa vào kênh Trung Bạch không ít. Bọn họ suốt dọc đường hòi qua. Quả là hỏi được mấy ngư phu họ Trương, nhung đều không phải là lão ngư phu họ Trương kia.
Đã đi được một canh giờ, lúc này một nha dịch chi vào mặt sông lớn tiếng gọi: “Mau nhìn xem. Bên kia có một ngư phu tóc bạc. Khá giống với lão thất phu kia!”
Hồ Vân Bái tinh thần phấn chấn hẳn. Vội vã CÙNG hòa tiếng với đám thủ hạ mà gọi to: “Lão ngư phu. Mời qua đây nói chuyện chút!”
Lão ngư phu tóc trắng hình như đã nghe thấy tiếng gọi của bọn họchống sào dài một cái, thuyền đánh cá bèn lướt tới. Ha hả cười nói: “Mấy vị quân gia tìm lão có việc gì ư?”
Hồ Phái Vân nhỏ giọng hỏi Ngô huyện lệnh nói: “Là lão phải không?”
Ngô huyện lệnh lắc đầu. “Giống như không phải!”
Hồ Phái Vân trong lòng thất vọng tới cực điểm, nhưng hắn vẫn là có chút không cam lòng hòi: “Xin hỏi lão trượng họ gì?”
“Hồi bầm quân gia. Ta họ Hứa.”
Quà nhiên không phải là ngư phu họ Trương kia. Hồ Vân Bái thờ dài một cái. Lại nhân tiện hòi: “Lão trượng có gặp qua rùa to trên mai có khắc chừ không?”
“À! Thì ra là vì chuyện này.”
“Lão trượng biết?” Hồ Vân Bái trong lòng lại nhen nhóm lên một tia hy vọng.
Ông lão đánh cá tóc bạc lắc lắc đầu nói: “Ta hôm qua từ một người cháu từ trong kinh tới nói ta biết, nói lân cận Hiến Thẳngg đã phát hiện một con rùa già ngàn năm trên lưng có khắc chừ, ta không biết là phát hiện ở nơi nào của Hiến Lăng, nhung chắc chắn không phải là kênh Trung Bạch.”
Hồ Vân Bái và Ngô huyện lệnh nhìn nhau một cái. Hai miệng một lời nói: “Vì sao không phải là kênh Trung Bạch?”
“Rất đơn giản a! Ta ở kênh Trung Bạch đánh cá đã sắp năm mươi năm rồi, căn bản là rất ít khi nhìn thấy được rùa đen. Càng không phải nói tới rùa già ngàn năm. Nếu như kênh Trung Bạch thật sự có rùa già ngàn năm. Vậy thì rùa con rùa cháu của nó ắt phải rất nhiều, nhưng lại không có, rất khó nhìn thấy được một con rùa đen.”
Hồ Vân Bái âm thầm gật đầu. Có lý, tuy rằng là có lý, nhung hắn vẫn là không cam lòng bò cuộc, đa tạ qua lão ngư phu, lại tiếp tục men theo kênh Trung Bạch tìm kiếm về hướng tây, hỏi được không ít ngư phu. Các ngư phu đều bày tò cHứa từng nghe nói qua rùa to trên lưng có khắc chừ. Mãi tìm đến lúc hoàng hôn. Mắt thấy sắp ra khỏi huyện rồi. Vẫn là không thu hoạch được chút gì. Hồ Vân Bái âm thầm nghĩ bụng, "theo lý mà nói, ngư phu họ Trương này vớt ra thử đồ này, lại có được tiền thưởng. Nhất định sẽ thổi phồng khắp nơi. Nhưng suốt dọc đường hôi han. Hoặc là căn bản là không hề nghe nói tới việc này, biết được một chút, thì lại đều là tin tức từ Trường An truyền đến. Đây quả thật là có chút kỳ quặc, không lẽ cái tên "Trương ngư phu" này căn bản chính là một ngư phu giả. Hoặc là chẳng có ai đến hiến rùa to?
Hồ Vân Bái không khỏi liếc mắt về phía Ngô huyện lệnh, có khi nào tên quan viên này một tay bày ra việc này, một tay thêu dệt nên câu chuyện ngư phu gửi rùa. Sau đó hắn cầm tới triều đình đi báo cáo.
Nhưng chuyển niệm mà suy nghĩ lại. Tên Ngô huyện lệnh này danh vọng rất cao, tiến sĩ của năm Thiên Bảo nguyên niên, đến bây giờ vẫn là một huyện lệnh, nếu như hắn thật sự biết dùng trò này, thì hắn phải thăng tiến làm thị lang từ lâu rồi.
Hồ Vân Bái suy nghĩ trăm bận cũng không lý giải nổi, mắt thấy sắc trời đã đến chạng vạng, hắn chì đành trờ về huyện nha. Chuẩn bị ở một đêm ngày mai tìm thêm một chút manh mối.
Đúng thật là "một đợt sóng cHứa dứt. Một đợt sóng khác lại nổi lên, ngay khi bọn họ vừa mới đi về huyện nha. Đột nhiên có nha dịch đến bầm báo, ở lân cận Hiến Lăng, có người đã phát hiện bia đá bạch ngọc cao ba trượng, bên trên có khắc nét chừ "An Tây xuất thánh nhân. Đại Đường hung vạn năm".
Hồ Vân Bái và Ngô huyện lệnh hai mặt nhìn nhau, đây lại là một điềm lành khác xuất hiện rồi. Hồ Vân Bái lập tức hạ lệnh nói: “Đi! Đi xem thử.”
Mấy viên nha dịch dẫn hắn và Ngô huyện lệnh, cùng với hai mươi mấy tùy tùng. Nhanh như điện chớp phóng thăng về hướng Hiến Lăng.
Hiến Lăng là lăng mộ của Đường cao tổ Lý Uyên, nằm ở giữa huyện Cao Lăng và huyện Vân Dương, cũng chính là trong địa phận huyện Tam Nguyên ngày nay, thần rùa lẩn trước bị bắt được cũng ở phụ cận Hiến Lăng, hai điềm lành cách nhau cHứa tới năm dặm.
Lẩn này, bọn họ có lý chính địa phương dẫn đường, rất nhanh bèn đã tìm đến khối bia cao bạch ngọc kia. Bia bạch ngọc là ở trong một khu rừng phát hiện, cách Hiến Lăng cHứa tới hai mươi bước, bị hai người tiều phu trong lúc vô tình phát hiện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.