Quyển 14 - Chương 619: Dủng mảnh không đủ
Cao Nguyệt
20/03/2013
Cũng giống An Lộc Sơn Hà Bắc. Nam Đường cũng có lượng lớn nhân viên tình báo tại Trường An, hơn nữa lại còn có lợi thế hơn cả An Lộc Sơn, có rất nhiều quan viên trung hạ cấp đều bất giác đóng vai trò lan truyền tình báo này. Có lẽ trong mắt của bọn họ, Nam Đường và Bắc Đường chăng qua đều là huynh đệ phân gia thôi, hơn nữa ở phía Nam Đường còn có rất nhiều cố lại thân hữu. ai cũng không tránh khỏi được sẽ tiết lộ chút ít thông tin ra ngoài.
Quyết định tiến quân Giang Nam mà Lý Khánh An đã tuyên bố trên hội nghị Chính sự đường mở rộng chi trong một chốc đã lan truyền khắp trong ngoài triều đình. Cũng rất tự nhiên, vài con bồ câu vỗ cánh bay đi, đưa đại tình báo này đến Nam Đường.
Ngày thứ ba sau khi Lý Khánh An đưa ra quyết định tiến công Giang Nam. một xấp tình báo có ký hiệu tuyệt mật trọng đại đã xuất hiện trên ngự án của Lý Hanh. Đối với Lý Hanh vừa mới ổn định được quân quyền mà nói. đây chẳng khác chỉ là một thách thức trọng đại.
Cùng với việc sau khi Lý Hanh bị bức ép thích phóng Cao Tiên Chi trở về Bắc Đường. quân quyền Nam Đường cũng dần dần được ổn định trở lại, đại bộ phận quân đội đều do thái tử Lý Hệ tiếp quản, còn mấy tên tâm phúc cũ của Cao Tiên Chi cũng đã bị phân hóa, Giả Sùng Quán thì đầu hàng Lý Hanh, dẫn hai vạn tinh binh đi. còn hai người bọn Tịch Nguyên Khánh và Triệu Sùng Thứ do không chịu cuối đầu trước Lý Hanh. Triệu Sùng Thứ nhận được thư chiêu hàng từ phía đệ đệ mình là Triệu Sùng Tiết trung lang tướng An Tây quân, hai người họ cuối cùng bèn dẫn một vạn quân từ Quy Châu mượn lối Phòng Châu đi vào Hán Trang đầu hàng quân Bắc Đường.
Tuy Già Sùng Quán đã đầu hàng Lý Hanh, nhưng lại không được trọng dụng, hắn bị Lý Hanh điều đến Nam Chiêu làm thái thủ, xa rời trọng trấn Thục Trung. đoạt đi hai vạn tinh binh của hắn. Như thế này Lý Hanh đã hoàn toàn nắm chắc trong tay mình quân quyền của mười tám vạn Kiếm Nam quân.
Nếu như cộng thêm mười hai vạn quân đội phía Giang Nam thì trên thực tế Lý Hanh đã sở hữu ba mươi vạn đại quân, về căn bản mà nói hắn đã sở hữu được vốn liếng để đối kháng với Bắc Đường và An Lộc Sơn.
Trong lúc Lý Hanh lòng đầy đắc ý, dự định đặt toàn bộ tinh lực trên vấn đề nội chính, tài thuế thì tinh báo Lý Khánh An sắp sửa tiến công Giang Nam lại được chuyén đến trước mặt hắn.
Suốt cả một ngày này, Lý Hanh nhốt minh trong ngự thư phòng, ai hắn cũng không gặp, mãi cho đến lúc hoàng hôn hắn mới lệnh ngựa đi mời thái tử và tướng quốc Thôi Viên đến.
Lý Hanh rõ ràng đã có phần mỏi mệt. mắt hắn sung húp, trong mắt đầy các tia máu đỏ chót, giọng nói nghe cũng có vẻ khàn khàn, hắn ngồi sau ngự án. từ từ dùng khẩu khí giống nước lả như mọi khi nói: “Trẫm suy ngẫm cả một ngày hôm nay ... với việc Lý Khánh An tiến công Giang Nam. trẫm đã có quyết định.”
Trên mặt thái tử Lý Hệ lộ rõ sự hung phấn không kiềm nổi. Đúng, chủ lực của Lý Khánh An đã đến Hà Đông và Hà Nam. binh lực Trường An vố dĩ đã không còn nhiều, hắn còn dẫn vài vạn quân đến Giang Nam. đây đúng là một cơ hội ngàn năm có một. Nếu phụ hoàng quyết định nắm lấy cơ hội hiếm thấy này, hắn nguyện sẽ làm chủ tướng, dẫn quân tiến thãng Trường An. khôi phục lại vị trí chính thống của họ.
Trái ngược với sự chậm rãi từ từ của Lý Hanh là sự nôn nóng của Lý Hệ, Lý Hanh vừa mới dứt lời. Lý Vội bèn lập túc đi lên trước một bước thưa: “Phụ hoàng, nhi thần nguyện sẽ giải ưu cùng phụ hoàng, dẫn quân tiến công Hán Trung, từ đó đoạt lại Trường An.”
Lý Hanh chăm chú nhìn hắn một hồi, vẫn giọng nói hơi khàn khàn, sắc thái nhàn nhạt tựa nước lã nói: “Trẫm có nói là sẽ tấn công Trường An rồi ư?”
Lý Hệ chưng hửng. không lẽ không phải Trường An ư? Hắn cẩn trọng hỏi lại: “Phụ hoàng, nhi thần cho rằng tiến công Trường An là tốt nhất, có thể dùng kế vây Ngụy cứu Triệu, chỉ có như thế thì mới mong có thế bức ép Lý Khánh An không dám binh hạ Giang Nam, phụ hoàng, xin người đừng do dự nữa.”
Lý Hanh cũng chẳng thèm đếm xia gì hắn. chi tự quay đầu sang hỏi Thôi Nguyên: “Tướng quốc, cách nghĩ của khanh thì sao?”
Thôi Viên khom người nói: “Bệ hạ, thần cho rằng sự thể trọng đại tuyệt không thể dễ dàng hạ quyết định, chúng ta cần tình báo tìm hiểu kỹ hơn, nhiều hơn nữa. như thể Lý Khánh An sẽ xuất bao nhiêu binh, lưu lại Trường An lại là bao nhiêu binh...? Có như thế mới có thể đưa ra được một quyết định sáng suốt chuẩn xác.”
Lời Thôi Viên nói có căn cứ có lý lẽ, và nghe không ra sơ hở nào khiến người ta phải phản bác. Nhưng trong lòng Lý Hệ lại không khỏi thầm nguyền rủa hắn lão hồ ly, có nói mà cũng bằng như không. Lý Hệ lại nói thêm: “Phụ hoàng, chúng ta có thể tạm thời không nghĩ đến việc Lý Khánh An sẽ xuất bao nhiêu binh, nhưng có một điểm là sự thật, hắn sẽ đích thân dẫn đại quân nam hạ. Như thế này chẳng khác chỉ là sẽ đồng thời khai chiến tại cả hai tuyến. Nhi thần cho rằng cho dù chúng ta không tiến công đánh Trường An đi chăng nửa. nhưng cũng phải thừa cơ hội này đoạt hạ Hán Trung, binh chi Trường An. cũng coi như là đòn vỗ núi chấn hô, đế Lý Khánh An cũng sẽ không dám tiếp tục nam hạ, có thể cứu mười vạn đại quân của Giang Nam. Phụ hoàng, xin người đừng do dự nữa, hãy đưa ra quyết định!”
“Đúng thế, trẫm đã có quyết định rồi.”
Lý Hanh thở dài một hơi, nhưng hắn lại dùng một ngữ khí khẳng định để hai người còn lại không ai kháng cự nổi nói: “Trẫm quyết định xuất binh Di Lăng, đoạt lấy Kinh Châu, mở ra một thông đạo cho quân Giang Nam rút về phương tây. Lần này trẫm quyết định phải ngự giá thân chinh.”
Lý Hệ nghe mà rùng mình, hắn hoàn toàn không thể tin được đây là sự thật, bàng hoàng nhìn phụ hoàng mình. Hắn như muốn nói gì đó, nhưng mãi lại không thốt ra được lời nào. Thôi Viên cũng thầm thở dài, hắn nghĩ đến một câu nói: con thủ trong lồng vẫn còn muốn đấu. chỉ tiếc dũng mãnh không chi.
Ba ngày sau. Lý Hanh lệnh thái tử giám quốc, dàn đại thần như Thôi Viên. Vương Cùng sẽ phủ trợ, còn bản thân hắn thì thân soái mười vạn đại quân uy dũng tiến về phía Di Lãng. Trương Quy thủ tướng tại Di Lãng đang chỉnh đốn chiến thuyền, tu sửa hành cung để chờ đợi hoàng đế Nam Đường Lý Hanh đến. Hai mươi ngày sau. Lý Hanh dẫn mười vạn đại quân đồ bộ Di Lãng.
Dương Châu. Lý Khánh An dẫn ba vạn quân An Tây tinh nhuệ sau gần một tháng hành quân vất vả. tụ hợp cùng năm vạn quân của Lệ Phi Thủ Du tại Từ Châu, tổng cộng tám vạn người đi dọc theo Tào Hà nam hạ. Bảy ngày sau, tám vạn đại quân cuối cũng đã đi đến cách thành Giang Đô mười dặm về phía bắc.
Đã cách đây tám năm. Lý Khánh An lại một lần nữa đến Dương Châu. Năm ấy hắn là trung lang tướng đến Dương Châu luyện binh, dẫn theo năm trăm tinh binh, qua bao nhiêu năm chinh chiến, năm trăm tinh binh này giờ còn lại không đến một phần năm. Nhất là sau trận chiến Thạch Bảo thành, năm trăm tinh binh Dương Châu thương vong hơn ba trăm người, bảy mươi bốn người còn lại hiện đều trở thành trụ cột của quân An Tây. Nam Tế Vân là đại tướng quân Thiên Ngưu vệ, Triệu Chí Vân đô đốc thành Thách Chi, La Thịnh phó đô đốc Thố Hỏa La. Đinh Triến Chiêu binh mã sứ Bắc Đình đô... những đại tướng xuất chúng này đều là binh sĩ hắn dẫn ra từ Dương Châu năm xưa.
Lý Khánh An cười trên lưng ngựa nhìn về đồng bằng Giang Hoài xa xăm xám xịt. Đất đai màu xám. trời mây trên không cũng một màu xám. phảng phất như một trận gió lớn vừa quét qua. cả đất trời bỗng chốc hiện ra cảnh tượng hỗn độn. Nước sông sau khi đi qua Hoài Hà thì không còn đóng băng nữa. từng đội từng đội bè đáy bằng chất đầy cô khô đang từ từ di chuyên trên mặt sông gần như đã khô cạn. Và xa xa. thấm thoát xuất hiện các dãy kho khổng lồ. Đó chính là kho trung chuyển lớn của Dương Châu.
Lý Khánh An không khỏi nhớ lại tình cảnh tám năm trước, lần đầu hắn đến Dương Châu. Lúc ấy hắn còn rất trẻ. vẫn tràn trề sức trẻ. đầy lý tưởng. Năm nay hắn đã ba mươi bốn tuổi. đã bắt đầu đi vào thời kỳ hoàng kim nhất của một người đàn ông.
“Thũ Du. ngươi còn nhớ năm xưa hai ta phụng lệnh đến Dương Châu luyện binh không?” Môi Lý Khánh An nhếch lên nờ một nụ cười nhớ về một thời đã qua.
Lệ Phi Thủ Du gật gật đầu cười nói: “Làm sao lại có thể quên được chứ? Vì lần luyện binh đó mà trận cuối cùng của đại sái mã cầu chúng ta đều không được tham gia. May mà cuối cùng quân An Tây đã thắng quân Phạm Dương, chứ không tên ghi điểm số một An Tây như ngươi chắc sẽ ôm hận cả đời.”
Lý Khánh An cười ha hả nói: “ôm hận cả đời thì chắc không đến nỗi, chỉ là An Lộc Sơn chắc đỡ phải nuối tiếc suốt đời. hắn chí ít còn có thể nói: năm xưa ta đã đánh bại được Lý Khánh An đấy nhé, có điều ai biết được đó là mã cầu nào? Chỉ tiếc hắn cả cơ hội này cũng chẳng có.”
Thân binh XUNG quanh nghe Lý Khánh An nói quá thủ vị không khỏi cười phá lên hô hố. Lúc này, tiền quân cách đấy chừng vài dặm đã dừng lại, một tên quân quan cưỡi ngựa phóng nhanh đến trước mặt hắn bẩm báo: “Bẩm báo tướng quân, tiền quân đã đến quân doanh!”
Quân doanh của quân Lý Lân là bắc đại doanh, cách thành Giang Đô chừng năm dặm. cả doanh trại đều là kết cấu gỗ và gạch. từng dãy từng dãy doanh phòng kéo dài đến tận chân trời, trường thao luyện lớn một cách không tưởng tượng nôi, có thế dung năm hơn vạn kỵ binh phóng ngựa băng băng tập dượt, diện tích chắc gần nghìn mẫu. Sát bờ sông còn có một bến cảng lớn. bên cạnh bến cảng là mười mấy tòa kho. Bắc đại doanh này chí ít có thể chứa mười vạn đại quân.
Lý Khánh An bèn gật gật đầu hạ lệnh nói: “Đại quân có thể vào doanh đóng trại, phòng ngự theo quy tắc quân An Tây.”
Thông thường quân An Tây đều đóng trại tại dã ngoại, xung quanh sẽ là hàng rào to, mỗi năm mươi bước chắc chắn phải có một trạm gác thủ, ngoài ra, trước sau và trái phải cách chừng ba trăm bước còn có bốn trạm gác, phòng ngự rất ư nghiêm mật.
Mà bắc đại doanh này tuy cũng có tường rào, nhưng lại không có trạm gác. nước dùng là nước của vận hà chứ không phải là nước giếng đào từ lòng đất, rất hiển nhiên, ý thức phòng ngự của đội quân Lý Lân xem ra vẫn có phần yếu hơn, hay cũng có thể họ cho rằng nơi đây giáp sát thành Giang Đô, không cần phải nghiêm mật như vậy. Nhưng đối với quân An Tây mà nói, dù là đóng doanh ở đâu chăng nữa đều cũng phải phòng ngự nghiêm ngặt, tuyệt không được có chút lơ là.
Binh sĩ nhanh chóng đi vào chỉnh đốn lại doanh phòng. Hơn ba ngàn binh công sự bắt đầu cho dựng trạm gác cạnh tường rào, đà thông những rãnh hào đã bị bỏ hoang ngoài doanh, dẫn nước sông vào. Trước đại môn cũng cho lập một rào chắn. Chỉ sau một canh giờ, bắc đại doanh Giang Đô bèn hoàn toàn thay đầu đổi mặt, nghiêm chinh có độ, đã không còn tình hình hỗn loạn uể oài trước đây.
Lúc này, Lý Bão Chân vừa từ huyện Giang Dương đến đã phóng như bay đến trước đại doanh, hắn xuống ngựa ở ngoài trăm bước, cao giọng hô hào: “Hoài Nam đô binh mã sứ Lý Bão Chân, xin cầu kiến đại tướng quân!”
Chỉ một chốc sau. cừa doanh được mở ra, quan tuần gác trực đi ra nói: “Lý tướng quân, đại tướng quân có mời!”
Lý Bão Chân giao ngựa và binh khí ra rồi đi theo quan gác đi thẳng về hướng soái doanh. Dù cho trong quân doanh đã có doanh phòng sẵn, nhưng do phòng nghị sự đường quá nhỏ hẹp, sa bàn không lồ của Lý Khánh An đề không lọt, hắn bèn hạ lệnh vận cho dựng soái trướng và bốn túp lều hành quân, chuyên môn để sa bàn.
Xung quanh soái trướng đều có hơn ngàn tên vệ binh hổ bôn vác khiên cầm thương vây quanh trái phải, giới bị nghiêm ngặt. Quan gác dẫn Lý Bão Chân đi đến trước cửa doanh trướng, ca giọng bẩm báo: “Đại tướng quân. Lý Bão Chân tướng quân đã đến!”
“Dần hắn vào đây!”
Lý Bão Chân chinh trang lại quân phục, xong bước nước đại vào doanh trướng. Trong trướng đã bày sẵn hai bộ sa bàn không lồ. Lý Khánh An một tay cần gậy gỗ, đương nói gì đấy cùng các đại tướng như Lệ Phi Thủ Du, Triệu Sùng Tiết, Điền Càn Chân. Hạ Lâu Dư Nhuận...
Lý Bão Chân đi lên trước một bước, quỳ một chân thi hành quân lễ nói: “Thuộc hạ Lý Bão Chân, tham kiến đại tướng quân!”
“Ngươi đến thật đúng lúc!”
Lý Khánh An cười cười để hắn đứng dậy, nói: “Qua đây! Bọn ta đương có việc muốn thỉnh giáo ngươi đây!”
“Thuộc hạ không dám. xin đại tướng quân cứ căn dặn!”
Lý Khánh An dùng gậy gỗ chỉ vào Cảng muối hỏi: “Bọn ta quan tâm nhất chính là bến càng Cảng muối có thể đậu được tàu biển năm ngàn thạch không?”
Lý Bão Chân đoạt được Cảng muối chỉ là phụng mệnh Lý Khánh An xuất binh, vì sao phải đoạt Cảng muối hắn lại không biết rõ. Hắn giờ nghe nói đến tàu biển năm ngàn thạch không khỏi giật nảy mình. Chiến thuyền lớn nhất của Dương Châu chỉ mới năm trăm thạch, đã thế còn là mười chiếc thuyền cũ đoạt từ tay Nguyên Cảnh Diệu, thuyền quá năm trăm thạch đều đã bị Lý Lân cho lái sang bờ bên kia hết. còn đâu tàu lớn năm ngàn thạch đây?
Trong lòng hắn tuy kinh ngạc, nhưng hắn vẫn lập tức trả lời câu hỏi của Lý Khánh An: “Hồi bẩm đại tướng quân, nghe quân hàng nói, trước đây Lý Lân đều dùng tàu biển ba ngàn thạch để vận chuyển muối bắc thượng, nước của hải cảng cực sâu. trên bến cảng có thể cùng lúc dừng mấy chiếc tàu lớn ba ngàn thạch, còn có thể đậu được tàu ba năm ngàn thạch hay không thì thuộc hạ quả thật khôngbiết.”
Lý Khánh An gật gật đầu nói: “Vấn đề này rất ư quan trọng, tuy xem là có thể được, nhưng vẫn phải xác định rõ ràng, ngươi lập tức phái người đi xác mịnh rõ việc này, tàu lớn năm ngàn thạch chất đầy xem có thể đậu được không?”
“Tuân lệnh! Thuộc hạ sẽ lập tức phái người đi làm ngay!”
Lý Bão Chân quay người đi cáo lui. nhưng Lý Khánh An lại gọi hắn lại. cười nói: “Không cần đích thân ngươi đi đâu. ta phái một thân binh đi truyền lệnh cho ngươi là được, ta còn có việc muốn hỏi ngươi.”
Lý Bão Chân có phần ngại ngùng vò vò đầu nói: “Tại thuộc hạ tính khí nóng nẩy quá.”
“Ta hỏi thêm ngươi việc này.”
Lý Khánh An dùng gậy gỗ chỉ vào thủy vực vùng đảo Hồ Đậu hỏi: “Ta lệnh ngươi không chi chiếm lĩnh Cảng Muối, còn phải khống chế vùng thủy vực phía bắc đảo Hồ Đậu. không cho thuyền gác bờ bên kia đi vào, ngươi đã làm đến đâu rồi?”
“Bẩm báo đại tướng quân, trước mắt đảo Hồ Đậu do tư mã Dương Châu Lý Tiển dẫn hai ngàn thũy quân đóng trụ, mỗi ngày có hai mươi chiếc thuyền tuần tra vùng thủy vực phía bắc đảo Hồ Đậu, tuyệt đối không có thuyền của bờ bên kia đến gần được.”
Lý Khánh An gật gật đầu cười: “Tốt lắm! Ngươi có thể đoạt được Cảng Muối và thu phục được năm ngàn lính hàng, ta ehi công đầu cho ngươi, nếu ngươi còn có thể lập được một công, thì sẽ có đủ năm công trên hồ sơ, có thể thăng làm tướng quân. Lý tướng quân, ta xin chúc mừng ngươi trước.”
Trong mắt Lý Bão Chân đầy trông đợi. hắn chấp quyền nói: “Khẩn cầu đại tướng quân hãy cho thuộc hạ có cơ hội được lập công!”
Các đại tướng bên cạnh thấy Lý Bão Chân có phần nóng ruột, đều cười phá lên. Hạ Lâu Dư Nhuận cười khúc khích quái gờ nói: “Lý tướng quân, đoạt Giang Nam chẳng qua là món mồi nhỏ, công lao cũng chỉ có thế, nếu toàn bộ đều bị ngươi giành hết, vậy bọn ta còn làm ăn gì? Ngươi cũng phải để lại một ít cho bọn ta xơi chứ!”
Lý Bão Chân có phần ngượng ngùng, quay sang nói với mọi người: “Tại hạ một lòng muốn lập công mà quên mất mọi người, thật sự rất xin lỗi!”
Lệ Phi Thủ Du cũng cười nói: “Cơ hội lập công mỗi người đều có, nếu không đại tướng quân đã không điều hết mọi người về đây rồi. Đúng rồi. Lý tướng quân, việc chiêu mộ tân binh phía Dương Châu thế nào rồi?”
Công việc của Lệ Phi Thủ Du là huấn luyện tân binh, hắn đặc biệt quan tâm việc chiêu binh hơn. Lý Bão Chân vội nói: “Xin Lệ Phi tướng quân cử yên tâm. các quan viên địa phương đều rất đắc lực. Chi trong một tháng đã chiêu mộ được gần năm vạn tân binh. Ta vẫn đang tạm huấn luyện bọn họ thay Lệ Phi tướng quân, trước mắt năm vạn quân đều được đóng tại huyện Giang Dương.”
“Thế tốt lắm. ta sẽ lập tức đến huyện Giang Dương ngay.”
Lệ Phi Thủ Du khom người thi lễ với Lý Khánh An nói: “Ty chức lòng nóng như lửa đốt. xin đại tướng quân hãy cho phép ty chức được đi đến huyện Giang Dương ngay.”
Lý Khánh An gật gật đầu. chăm chú nhìn hắn nói: “Ngươi có thể đi, nhưng ta cũng nhắc nhở ngươi trước, năm vạn quân này tương lai sẽ là lực lượng chủ chốt mà triều đình dùng để khống chế Giang Nam. nhất định phải huấn luyện nghiêm khắc theo đúng các tiêu chuẩn luyện binh của quân An Tây. Trước khi rời Giang Nam ta sẽ đến kiểm binh, ngươi đừng để ta phải thất vọng đấy nhé!”
“Ty chức hiểu rõ, ty chức tuyệt không để tướng quân phải thất vọng.”
Lệ Phi Thủ Du hành một lễ xong bèn rời khỏi soái doanh. Lúc này, Lý Khánh An mới khoát khoát tay, ngay lập tức mười mấy thân binh của hắn khiêng một cỗ sa bàn qua, ghép hai sa bàn lại làm một. Đây là sa bàn khu vực Kinh Tương, Lý Khánh An lúc hành quân đến Lạc Dương, được tin Lý Hanh xuất binh Di Lãng, hắn lập tức ý thức được Lý Hanh định xuất binh để giải cứu Lý Lân. mỡ đường cho hắn rút về phía tây. Từ đó có thể thấy được sự yếu mềm của Lý Hanh, không dám xuất binh Hán Trung, mà lại đi tấn công Kinh Châu.
Lý Khánh An trầm tư một hồi xong mới quay đầu nhìn Điền Càn Chân cười nói: “Điền tướng quân, ta nếu để ngươi đi chặn đường của Lý Lân. thì ngươi sẽ thấy thế nào?”
Điền Càn Chân biết Lý Khánh An muốn đưa nhiệm vụ cho mình rồi. bèn đi lên nói: “Ty chức cho rằng Lý Lân nếu binh bại, nhất định sẽ đi thủy đạo Trường Giang, phát huy ưu thế thủy quân của chúng. Thực lực trên đại giang của chúng, chúng ta quả thực không bằng, chặn lại quân đội của hắn không dễ, quan trọng là để chúng phải bỏ thuyền lên bờ, cho nên ty chức kiến nghị sẽ dùng dây xích phong tỏa vùng Giang Ninh, buộc chúng phải bỏ thuyền..
“Không ổn!”
Lý Khánh An lắc đầu nói: “Dây xích thép để phong tỏa sông làm rất tốn công sức. nhưng để phá chúng đi lại quá dễ, dùng lửa đốt chừng nửa ngày thì sẽ bị đứt ngay. Cũng như lời ngươi nói, nếu so tài với chúng trên sông thì chúng ta sẽ phải chịu thiệt thòi. Ta cũng không để tinh nhuệ An Tây ta phải hi sinh uổng phí như thế, tốt nhất vẫn nghĩ cách khử chúng ngay trên cạn thôi. Lý Lân không đáng để tâm, nhưng mười vạn quân đội của hắn nếu đề chúng đi về phía tây thì quả thật có phần tiếc.”
Lúc này, Triệu Sùng Tiết vẫn im lặng nãy giờ bỗng nói: “Tướng quân, ty chức lại có một cách này, có thể tiêu diệt đại bộ quân địch.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.