Quyển 4 - Chương 119: Dương gia nổi loạn (1+2)
Cao Nguyệt
20/03/2013
Hai ngày nay, Lý Long Cơ đặc biệt cần mẫn việc triều chính. Hôm nay tuy là tuần hưu (Chế độ nghi phép của quan viên, mỗi 10 ngày được nghi 1 ngày), nhưng hắn vẫn đi đến Ngự thư phòng từ sớm. Tầm quan trọng của chiến dịch Lũng Hữu làm cho hắn Truyện "Thiên Hạ "
chưa bao giờ chú tâm cục diện triều đình như hai ngày nay. Lúc hắn đi đến Đại Đồng
điện. Lý Lâm Phủ đã ở đó chầu chực khá lâu rồi.
“Thần Lý Lâm Phủ tham kiến bệ hạ!”
“Tướng quốc không cần đa lễ!” Lý Long Cơ nhẹ nhàng khoát tay cười nói: “Ngày tuần hưu gọi tướng quốc đến đây, trẫm quả thực lấy làm ấy náy.”
“Bệ hạ vất vả vì việc quốc sự. thần há có thể làm kè đứng ngoài cuộc.”
“Không hồ là lão tướng quốc của trẫm, thật hiểu rõ tấm lòng của trẫm!”
Lý Long Cơ ngồi xuống. Hắn lật vài trang tấu sớ trên bàn. bất giác chau mày một cái, hỏi Cao Lực Sĩ: “Đại tướng quân, bàn đồ Lũng Hữu hôm qua trẫm xem đâu rồi?”
Cao Lực Sĩ cũng siật thót minh. Hai hôm nay ông vì việc của thái tử có chút phân tâm. đối với việc của Lý Long Cơ cũng không quá tận tâm, lại không biết bàn đồ trên bàn là ai đã dọn đi.
“Bệ hạ, lão nô sẽ đi hỏi ngay!”
ông bước nhanh ra khỏi thư phòng, trầm nét mặt hỏi mấy hoạn quan đương trực: “Hôm qua ai đã dọn thư án của bệ hạ?”
“Hôm qua là nô tài thu dọn ạ!” Một tên tiểu hoạn quan trẻ tuổi sợ sệt nói.
“Bàn đồ của bệ hạ là ngươi đã dọn đi đúng không?”
“Hồi bẩm Cao ông. bàn đồ ở trên giá sách, nô tài cho rằng bệ hạ không dùng đến nữa”
“Hứ! To gan làm càn.”
Cao Lực Sĩ một tiếng giận dữ hét lên: “Người đâu. lôi xuống dưới đánh tám mươi
gậy!”
Lập tức có mấy viên thị vệ xông lên lôi tiểu hoạn quan xuống dưới. Tiểu hoạn quan sợ đến toàn thân run rẩy: “Cao ông. tha cho tiểu nhân một mạng, xin tha mạng!”
Cao Lực Sĩ lại quét mắt nhìn các hoạn quan nói: “Sau này đồ trên bàn bệ hạ không được thay đổi vị trí. nghe rõ chưa? Ai dám tái phạm, lập tức đánh chết!”
“Vâng!”
Các hoạn quan sợ đến hốt hoàng bồn chồn. Cao Lực Sĩ lại chỉ tiếp một tên hoạn quan trẻ tuổi trong đó nói: “Ngư Triều Ân, Ngự thư phòng mấy ngày này sẽ do ngươi phụ trách kiềm tra. Nếu có sơ suất nữa, ta sẽ hỏi tội ngươi trước.”
“Nô tài tuân mệnh!”
Cao Lực Sĩ lúc này mới trở về thư phòng, ông từ trên kệ sách tìm thấy bàn đồ Lũng Hữu. mờ ra trên thư án. nói nhỏ: “Bệ hạ. hoạn quan thu dọn bàn đồ đã bị nô tài phạt tám mươi gậy nặng, xin bệ hạ nguôi siận.”
Lý Long Cơ bị cơn phong ba nhỏ này phá hông tâm trạng. Hắn hứ một tiếng, nói với Lý Lâm Phủ: “Tướng quốc, hôm nay trẫm muốn thảo luận với khanh về chiến dịch Lũng Hữu. Lần này, trẫm muốn một lần là chiếm được Xích Lĩnh, đuổi cổ quân Thổ Phồn về phía nam Đại Phi Châu, khôi phục diện mạo thanh thế năm Khai Nguyên hai mươi tám về trước, tướng quốc thấy sao?”
“Bệ hạ chuẩn bị khi nào khai chiến?”
“Vì vậy trầm muốn hỏi tướng quốc, phủ khố triều đình tình hình hiện tại ra sao? Nếu khai chiến như vậy, lương thực, tiền lương an úi động viên binh lính cũng đều là món chỉ tiêu không nhỏ. Mà năm ngoái Hà Đông. Hà Nam gặp phải hạn hán. Quan Trung cũng ai ảm sàn lượng lương thực. Trẫm rất lo quốc lực có gánh vác được không?”
“Bệ hạ. tuy ba nơi kể trên lương thực đều giám sàn lượng. Nhưng các khu vực như Giang Nam, Giang Hoài và Ba Thục lương thực đều được mùa bội thu, giá gạo vẫn không gia tăng ác liệt. Bây giờ Thái Thương vẫn còn lương tồn ba trăm bốn mươi vạn thạch. Tả Tàng (là một trong những quốc khố thời cô, vì ở vị trí phía tà. nên aọi là Tả Tàng; Đời Đường Tả Tàng là nơi cất giữ tiền, gốm sứ, thuế tô dịch trong thiên hạ) có tiền hai trăm vạn quan, cùng với lụa tám trăm vạn sắp, chắc là đủ để nâng đỡ cho trận chiến dịch này.”
Lý Long Cơ nghe nói phủ khố tiền bạc lương thực vẫn còn dư dà, tâm trạng của hắn bỗng vui hẳn. thở phào nhẹ nhõm cười nói: “Trẫm từ lúc tiếp quản ngôi vị, đã bắt đầu trận chiến Lũng Hữu áằng co với Thổ Phồn, qua lại mấy mươi năm. Bây giờ An Tây Tiểu Bột Luật đại thắng, đã đặt một sự khơi mào tốt cho trận chiến Lũng Hữu. Trẫm có lòng tin sẽ chiến thắng chiến dịch này.”
Nói đến đây, Lý Long Cơ lại cám khái nói: “Lũng Hữu trước giờ vẫn là một mối đại họa canh canh trong lòng trẫm. Cũng chính vì Lũng Hữu không yên ồn. vì vậy mà năm xưa chín nước Chiêu Võ bị Tajik nhập xâm mà cầu cứu trẫm. trẫm cũng bất lực không thể xuất binh, cũng vì vậy mà sự khống chế của Đại Đường ta đối với Lĩnh Tây trở nên yếu kém. Nếu lần này Lũng Hữu chiến thắng, và có thể cũng cố ưu thế chiến lược. Trẫm sẽ chuẩn bị xây dựng lại quân trấn Toái Hiệp, tăng cường sự khống chế của Đại Đường đối với Lĩnh Tây.”
“Bệ hạ nhìn xa lo rộng, thần vô cùng tán đồng.”
Lý Lâm Phủ cũng cười nói: “Nếu trận chiến Lũng Hữu giành thắng lợi, thần kiến nghị cũng nên tăng cường binh lực ở khu vực Kiếm Nam. Hai tuyến tây, đông Thồ Phồn bị bại, cửa đột phá của nó chắc chắn là tuyến nam. Vì vậy tăng cường phòng ngự Kiếm Nam, khống chế sự lớn mạnh ở Nam Triệu, chính là việc đại sự quan trọng như nhau ở bước tiếp theo.”
Lý Long Cơ đứng dậy, đi được mấy bước nói: “Tướng quốc nhắc trẫm mới sực nhớ. Trẫm vừa nhận được tin tức, Nam Triệu vương Bì La Các bệnh trọng, hai hoàng tử Nam Triệu tranh ngôi kịch liệt. Trẫm cho rằng bất luận là vị hoàng tử nào chiến thắng, đều sẽ đến triều kiến Đại Đường ta trước. Vì vậy trẫm phải cử một đại thần nắm rõ tình hình Kiếm Nam xuất xứ Nam Triệu. Một mặt là thăm viếng bệnh tình Bì La Các, mặt khác là thúc đầy người kế thừa Nam Triệu nhanh chóng đến Trường An yết kiến.”
“Bệ hạ. thần tiến cử Kiếm Nam tiết độ sứ Quách Hư Dĩ làm An phú sứ. đi đến Nam Triệu.” (An phủ sứ: chức quan đại thần do trung ương cừ đi tuần tra khu vực trải qua việc chiến loạn hoặc thiên tai, để giữ gìn trật tự xã hội) Truyện "Thiên Hạ "
“ừm! Việc này để trẫm suy nghĩ thêm đã.”
Lý Long Cơ nói xong, hắn lại từ trên ngự án lấy một cuốn sớ tấu lên cười nói: “Binh bộ vừa mới dân sớ lên. các Đoàn luyện sứ đi luyện binh ở các khu vực Giang Hoài đều đã trở về kinh, đợi sự kiểm duyệt của trẫm. Trẫm muốn nhanh chóng chứng kiến đội hình quân Giang Hoài, nên đã định vào ngày mốt. quan viên từ tam phẩm trở lên đều cùng nhau tham gia kiềm duyệt, tướng quốc thấy thế nào?”
“Thần không có ý kiến!”
“Vậy được. Kiểm duyệt vẫn sẽ cử hành trong giáo trường Hữu Võ Vệ. Tướng quốc đi sắp xếp một chút, trẫm muốn đồng thời triệu tập hội nghị chính sự đường về trận chiến Lũng Hữu.”
Bùi Khoan vì được Lý Long Cơ triệu kiến, nên quay trở về trước. Còn Lý Khánh An khi từ quân doanh trở về đã vào giờ trưa rồi. Hắn vừa đến trước cửa Dực Thiện phường, đã thấy một hàng người từ trước mật đi đến. năm mươi mấy kỵ sĩ đeo kiếm thân hình vạm vỡ đang hộ tống một cỗ xe ngựa.
Xe ngựa nạm vàng khám bạc, trang trí xa hoa. Trên nóc xe có cắm một lá cờ tam giác màu hạnh vàng, phía trên ghi một chữ ‘Dương’. Lý Khánh An giục ngựa né sang một bên. Không ngờ xe ngựa lại dừng lại, rèm xe kéo qua. để lộ một khuôn mật cười xinh đẹp yêu kiều của Dương Hoa Hoa: “Thất Lang, ta đang tìm ngươi đây!”
Lý Khánh An thấy là Dương Hoa Hoa, mới thấy yên tâm trở lại, lên trước chắp tay cười nói: “Lâu ngày không gặp, tam tỷ xinh đẹp hơn trước rồi.”
“Nhà ngươi thật là khéo ăn khéo nói. ngươi còn nhớ ta không?”
Dương Hoa Hoa miệng thì trách cứ, nhưng trong con mắt hàng mi đều hé lộ một nét vui mừng dâng trào, mắt cười cong vút thành mánh trăng lưỡi liềm.
Lý Khánh An cũng cười nói: “Thất Lang ai cũng có thể quên, duy chỉ là không thể quên tam tỷ. Lần trước cái ân tặng cung, Khánh An vẫn chưa báo đáp tam tỷ nữa!”
Nghĩ đến tình hình đêm mừng tuổi hôm ấy, đôi mắt biêng biếc của Dương Hoa Hoa làn thu ba khẽ dợn. nàng liếc mất đưa tình nói: “Thất Lang lên xe ngựa của ta, ta nói với Thất Lang một việc chính sự.”
Lâp tức có một tên thị vệ mờ cửa xe ra. Lý Khánh An do dự một lát, bèn lên ngựa bước vào trong xe ngựa. Trong buồng xe giống như một căn phòng nhỏ, vô cùng thông thoáng sáng sủa. Ngoài Dương Hoa Hoa ra, ở phía trước còn có một thị nữ thân tín của nàng.
Dương Hoa Hoa hôm nay trang điểm ăn bận đặc biệt xinh đẹp. Chài tóc mai, trên mái tóc cắm một cây trâm Kim bộ dao phụng hoàng, trong miệng phụng hoàng ngậm treo chuỗi hạt kim cương, lấp lánh rực rỡ. Trên mặt có trang điểm đậm, tô son vẽ mày, trên trán dán hoa điền (vật trang sức ở giữa trán). Nàng mặc một chiếc váy dài lộ ngực làm bằng vải sa lụa, nhũ tuyết hé nửa, da trắng như ngọc. Váy sa nhẹ như sương khói, mỏng như cánh ve, thấp thoáng nhìn thấy ngọc thể yểu điệu gợi cảm bên trong.
Thấy Lý Khánh An đi vào, Dương Hoa Hoa vội lấy một tấm lót nhưng ngỗng, đặt bên cạnh mình, cười nói: “Thất Lang, ngồi ở đây!”
Lý Khánh An ngồi xuống, quan sát xe ngựa một lát. Trên thành xe trang trí bằng lụa in hoa Tứ Xuyên rực rỡ, dưới chân phủ tấm chăn đất Ba Tư dày. Các loại đồ đạc đều làm bằng vàng, bên trên khám đầy bào thạch quý giá. Ngay cả cái bồn cầu ở sau xe cũng được điêu khắc bằng nguyên một mảnh ngọc Lam Điền, làm cho trong xe toàn rợp màu châu báu, vô cùng cao sang.
Lý Khánh An bất giác âm thầm lắc đầu, đây xa hoa quá rồi. Dương Hoa Hoa mắt mũi tinh nhạy, nàng khẽ cười nói: “Sao thế? Cám thấy quá xa hoa phải không?”
“Ha ha! Xe ngựa của hộ gia đình giàu có, Thất Lang vẫn chưa từng xem qua. Hôm nay quả thật mờ rộng tầm mắt.”
“Xe ngựa của hộ gia đình giàu có?” Dương Hoa Hoa cười lạnh nói: “Đừng nói là hộ gia đình giàu có bình thường, ngay cả là xe ngựa của tướng quốc cũng kém xa ta. hay thậm chí. phượng liễn của quý phi nương, cũng còn kém ta mấy phần.” (Phượng liễn: cỗ xe ngựa hào hoa)
Lý Khánh An sững người, hắn có chút không hiểu hỏi: “Nhưng tam tỷ không sợ bị người ta đố kỵ sao?”
Dương Hoa Hoa cười ngả nghiêng nói: “Đố kỵ? Ta hoan nghênh còn không kịp nữa là!”
Nụ cười của nàng từ từ biến mất. Nhìn chăm chú ngoài cửa sổ, ít lâu sau, nàng thợ dài nói: “Trượng phu ta mất sớm. cuộc sống vất và. một vãn tiền còn hận là không thế chia đôi để xài. Lúc đó ta đã thể rằng, nếu có một ngày ta giàu có, ta sẽ để minh sống thật sàng khoái, muốn gì làm đó, tuyệt đối không làm khó minh. Thích người đàn ông nào thì ta sẽ mời hắn vào trướng ta hầu cận, không thích thì ta sẽ một chân đá ra. Mật kệ người khác nói ta thế nào. Hôm nay ta được toại ý nguyện, thứ vinh hoa phú quỹ này có thể hưởng thụ một ngày là một ngày, ai biết ngày mai ta sẽ ra sao?”
Nàng quay đầu lại liếc Lý Khánh An một cái, nhẹ nắm lấy tay hắn. cười mê hoặc nói: “Thất Lang, ngươi chịu lên xe ngựa của ta, ta thật sự rât vui.”
Lý Khánh An nghe nàng nói đến ‘ không thích thì sẽ một chân đá ra’, trong lòng có chút không thoài mái, bèn vỗ vỗ tay nàng cười nói: “Tam tỷ, tỷ nói có việc chính nói với ta. là việc sì?”
“ừm! Là có một việc quan trọng.”
Dương Hoa Hoa chăm chú nhìn mắt hắn hỏi: “Thất Lang nói thật với ta, hôm kia nhị ca ta lật xe ngựa, có phải là Thất Lang đã giở trò không?”
Lý Khánh An nhún nhún vai nói: “Tại sao lại là ta giở trò? Không lẽ các người đã có chứng cứ gì của ta sao?”
Dương Hoa Hoa lắc đầu: “Tuy không có chứng cứ trực tiếp, nhưng hai tỷ tỷ và mấy đường huynh của ta đều nhất trí cho rằng là ngươi đã làm. Lần này nhị ca ta thọ thương rất nặng, nhị ca đã không nén được mối nhục này, nhất định phải tố cáo Thất Lang ở chỗ nương nương. Thất Lang nói thật với ta, ta mới có thể giúp Thất Lang được.” (Đường huynh: anh họ)
Lý Khánh An nhẹ nhàng rút tay ra, cười nhạt nói: “Thành thật xin lỗi. Nếu đã khòng có chứng cứ nói là ta làm. thì tại sao nhất định phải bắt ta thừa nhận. Tam tỷ, Thất Lang thật sự không hiểu rõ, ngựa của Bùi gia bị kinh sợ, đụng vào xe ngựa của nhị ca tỹ, tại sao lại là người khác ra tay lén? Cho dù là có người giờ trò, nhưng lúc đó cửa thành chen chúc đông nghẹt người, dựa vào đâu chỉ chăm chăm vào mồi minh ta? Tam tỷ, Dương gia các người cũng quá hoang đường rồi!”
Dương Hoa Hoa thẫn người nhìn vào hắn. lát sau mới nói: “Thất Lang. ta cũng là muốn tốt cho Thất Lang, hi vọng Thất Lang có thể hiểu ta.”
“Tam tỷ tốt cho ta. Thất Lang dĩ nhiên hiểu rõ, Thất Lang cũng thấy cám kích trong lòng. Nhưng mà những sự việc không có mà bắt ta thừa nhận, thật xin lỗi, tha thứ cho Thất Lang không thể tiếp nhận.”
Nói xong, Lý Khánh An kêu lên một tiếng: “Ngừng xe, ta phải xuống.”
Dương Hoa Hoa thất kinh: “Thất Lang, ngươi, ngươi định đi đâu?”
“Thất Lang dĩ nhiên là về nhà. còn có thể đi đâu?”
Dương Hoa Hoa cắn môi một cái, thấp giọng nói: “Thất Lang, tối nay ta muốn mời Thất Lang ă, đến Phủ ta đi, được không?”
Lý Khánh An lấc đầu, cáo lỗi nói: “Tam tỷ, quân doanh ở ngoại thành của ta đêm qua bị người ta bắn tên, làm thương một huynh đệ. Ta trở về là lấy đồ, phải lập tức quay về. Lần sau đi! Lần sau ta nhất định đi phủ của tam tỷ.”
“Thế ngày mai thì sao, ngày mai được không?”
“Ngày mai Binh bộ phải kiểm tra việc huấn luyện của bọn ta. Ta phải ở trong quân doanh cả ngày. Tam tỷ, thật xin lỗi. Để qua khói thời gian bận rộn này, tam tỷ cho dù không mời ta. ta cũng sẽ mặt dày đến viếng cửa.”
“Vậy ngươi hôn ta một cái hẵng đi!” Dương Hoa Hoa ánh mắt khát khao nhìn hắn chằm chằm.
Lý Khánh An mỉm cười quàng vai thơm của nàng, khẽ hôn lên mặt nàng. Không ngờ, Dương Hoa Hoa lại ôm chầm lấy cổ hắn, môi đỏ hôn mạnh lên môi hắn. Môi thơm mềm mại làm cho đầu óc của Lý Khánh An quay cuồng, hắn bất giác ôm chật lưng nàng, tay mân mê ngực và mông nàng, bắt đầu hôn lại nàng, mút lây lưỡi thom khéo léo của nàng. Dương Hoa Hoa ánh mắt để mê, thấp giọng rên ri nói: “Thất Lang, đến phủ ta đi.”
Nhưng Lý Khánh An buông nàng ra, hít một hơi thật sâu nói: “Tam tỷ, ta quả thật phải lập tức chạy về doanh trại, thật xin lỗi!”
Dương Hoa Hoa mặt trầm xuống, liền đưa tay tát cho hắn một cái: “Đồ không biết tốt xấu, cút cho ta!”
Cái tát này đánh bay đi cả một chút tình cảm mà Lý Khánh An dành cho nàng. Hắn
xanh mặt, không đợi xe ngựa dừng lại, một cước đá văng cánh cửa ra. nhún người nhảy xuống xe ngựa.
Dương Hoa Hoa trong lòng hối hận vô cùng, nàng vội vàng hô lên: “Thất Lang, ngươi chờ một chút!”
Lý Khánh An phi thân lên ngựa, hắn đánh một roi mạnh vào chiến mã. cũng không quay đầu lại mà phóng thẳng một mạch về phía cửa thành.
“Thất Lang!”
Dương Hoa Hoa lại hô lên một tiếng, nàng ngơ ngác nhìn bóng dáng Lý Khánh An đi xa, trong lòng dâng lên một cám siác hụt hẫng khó tả.
Hưng Khánh cung phía ngoài Doanh Châu môn. Dương Kĩ chắp tay ra sau lo lắng đi qua đi lại. Cho dù hắn là tộc huynh của quý phi, nhưng cũng không thế tùy ý tiến vào hậu cung, phải được quý phi triệu kiến hắn mới có thể đi vào. Hắn đã đem một cáo trạng Lý Khánh An lén bắn tên đả thương người đưa vào trong cung. Hiện tại hắn đang đợi quý phi nương nương phúc đáp. Đã đợi được sắp nửa canh giờ, trong cung lại chăng thấy một chút tin tức nào, làm hắn thấp thỏm không yên.
Trong Kinh thành Ngũ Dương, hắn là đại ca, gánh vác trách nhiệm giữ gìn quyền uy của Dương gia. Lần này lão nhị bị trọng thương, nếu hắn không thể đòi lại một sự xử trí rõ ràng, thì uy tín của hắn ở Dương gia sẽ bị giám sút đi rất nhiều.
Ngay khi hắn bồn chồn không yên. một cung nữ vội vàng đi ra. Dương Kĩ nhận ra đây là thị nữ tín cấn Tuyết Anh của quý phi nương nương. Hắn trong lòng mừng rỡ, vội vàng tiến lên nói: “Nương nương muốn gặp ta chăng?”
Nhưng Tuyết Anh đã lấc đầu nói : “Nương nương bào nô tài nhắn nhú ngài một câu.”
“Cái gì?” Dương Kĩ ngẩn ngơ.
“Nương nương nói. không có chứng cớ, đừng tùy ý vu hãm đại thần. Người nói các ngài hãy tự lo liệu lấy, quản giáo lại lời nói và việc làm chính mình và người nhà.”
Dương Kĩ nghe xong trợn mắt há hốc mồm, hắn nhảy cẩng lên lớn tiếng nói : “Nương nương đã xem ta viết những gì chưa?”
“Nương nương dĩ nhiên nhìn rồi, nếu không người làm sao mà phúc đáp ngài được.”
“Cái này, cái này ”
Dương Kĩ ý đầu óc trở nên mê muội, hắn bỗng nhiên lại hỏi tiếp: “Thế bệ hạ đâu? Bệ hạ có ở bên cạnh nương nương không?”
“Bệ hạ ở Ngự thư phòng bên Đại Đồng điện, không ở bên cạnh nương nương.”
Nói xong, Tuyết Anh xoay người đi ngay.
Dương Kĩ thẫn người một lúc lâu. hắn cắn răng một cái mạnh nói : “Không được! Chuyện này không thể bỏ qua như vậy được.”
Hắn quay đầu liền vội vàng chạy tới hướng Đại Đồng điện.
Lý Long cơ đã kết thúc một ngày bận rộn. đang chuẩn bị quay về hậu cung. Bỗng nhiên có thị vệ báo lại, Ty nông Tự khanh Dương Kĩ có chuyện khân cấp cần cầu kiến.
Lý Long cơ bèn ngồi xuống trở lại, cười nói: “Cho hắn vào đi!”
Một lát sau, Dương Kĩ vội vàng đi vào, lập tức quỳ xuống khóc nói : “Cầu bệ hạ làm chủ cho thần.”
“Dương ái khanh, đã xảy ra chuyện aì? Lại làm cho khanh thương tâm như thế.”
“Bệ hạ. thần ngày hôm trước ra khôi thành với nhị đệ lúc bị người ta đánh lén. nhị đệ bị trọng thương ”
Dương Kĩ liền đem chuyện đã xảy ra hôm trước bứt nhánh lặt lá nói một lần. Đương nhiên là bọn họ lễ nhượng ba phần ra sao, nhưng bị người khác ghen ghét, âm thầm giờ trò, cuối cùng, hắn ấp úng nói ra tên Lý Khánh An.
“Chúng thần có người tận mắt chứng kiến, là hắn đă bắn một tên, làm cho con ngựa nổi điên. Bệ hạ, Lý Khánh An cả gan làm loạn, ngấm ngầm đả thương hoàng thân.
Khẩn cầu bệ hạ nghiêm trị người này.”
Lúc này, Cao Lực Sĩ bên cạnh mỉm cười tiếp lời nói: “Đã có người tận mắt chứng kiến, thế vì sao Dương sứ quân hôm trước không đến bâm báo với bệ hạ. mà đợi đến hôm nay mới đến?”
Cao Lực Sĩ nói một câu nhẹ nhàng bâng quơ, đã nhắc nhờ Lý Long Cơ, chỉ sợ có người tận mắt chứng kiến cũng là không thật. Lý Long Cơ trong lòng đã rõ. Nếu bình thường, nói không chừng hắn sẽ nể mặt Dương gia, ít nhiều xử trí một chút. Nhưng trước mất hắn phải phát động chiến dịch Lũng Hữu. đang lúc phải cổ vũ sĩ khí tướng sĩ biên cương. Hắn đâu thể vì một chuyện không có chứng cứ mà xử lý Lý Khánh An chứ?
Hắn đánh ánh mắt liếc vào Cao Lực Sĩ một cái. rồi nói: “Chuyện này trẫm đã biết, nếu Quang lộc Tự khanh đã bị thương, thì để khanh ấy ở nhà dường thương cho tốt, trẫm sẽ ban thường nhiều. Trẫm hôm nay có chút mệt mỏi, chuyện này ngày khác trẫm sẽ tiếp tục truy cứu kỹ hơn.”
Dương Kĩ lui xuống, Lý Long cơ cũng không vội trở về cung, mà ngồi trước ngự án ấn huyệt Thái Dương thật lâu trầm tư không nói năn. Cao Lực Sĩ không quấy nhiễu hắn. ở một bên thõng tay đứng thăng Thân là hoạn quan kề cận bên Lý Long Cơ mấy mươi năm. Cao Lực Sĩ thật sự là hiểu thấu tâm tư của hoàng đế.
Truyện "Thiên Hạ "
Chờ hầu một lát. Cao Lực Sĩ thấy Lý Long Cơ muốn nói lại thôi, liền thấp giọng nói: “Bệ hạ, hay là triệu kiến Dương Chiêu một lúc chứ!”
Lý Long Cơ thở dài nói: “Thôi được! Truyền Dương Chiêu vào yết kiến.”
Cao Lực Sĩ vội vàng đi ra ngoài, Lý Long cơ chỉ cám thấy đầu đau như sắp nứt ra. Việc người nhà Dương gia vênh váo ngang ngược ở Trường An hắn thỉnh thoảng cũng có nghe nói. Việc như vậy hắn bình thường sẽ không quá bận tâm lắm. Dùng Dương gia đến đàn áp khí thế của thế gia môn phiệt (là tên gọi chung môn đệ và phiệt duyệt, chỉ các danh gia vọng tộc nhiều đời làm quan, còn gọi là môn đệ, y quan, thế tộc, sĩ tộc, thế gia, cự thất... sau này chế độ môn phiệt từ từ bị thay thế bời chế độ khoa cử dựa vào trinh độ văn hóa của cá nhân dự thi) một chút cũng chăng sao. Nhưng trong đó hắn cũng có một làn ranh giới hạn. chỉ cần không vượt qua làn ranh giới hạn này, Dương gia có ngông cuồng đến đâu hắn cũng không sẽ không can thiệp.
Nhưng hôm nay cáo trạng của Dương Kĩ khiến Lý Long Cơ bỗng nhiên ý thức được một vấn đề. Đó chính là Dương Chiêu có gia nhập vào nhóm Ngũ Dương hay không. Một khi hắn gia nhập mà hình thành nên Lục Dương, thì đó sẽ trở thành một đòn chí mạng cho con đường làm quan của hắn. Dương Chiêu cũng sẽ không thể hoàn thành sự kỳ vọng cao của hắn Lý Long Cơ.
Một lát sau, một tên hoạn quan dẫn Dương Chiêu vội vàng đi đến. Dương Chiêu quỳ xuống hành đại lễ tham bái: “Thần Dương Chiêu tham kiến bệ hạ!”
Mấy tháng vừa qua Lý Long Cơ rất vừa lòng với Dương Chiêu. Xử sự nhịn nhục không ồn ào, cung khiêm rất mực, hơn nữa cần mẫn việc chính sự. Mỗi ngày đều rất khuya mới ròi khỏi triều phòng. Xem ra một lần trài nghiệm Huyện lệnh với hắn thật vô cùng hữu ích.
“Dương ái khanh, trẫm hôm nay aọi ngươi đến. là muốn hỏi một việc.”
“Bệ hạ xin nói. những điều thần biết sẽ không dấu giếm.”
“Là như thế này, trẫm nghe nói Quang lộc Tự khanh hôm trước bị thương ở Minh Đức môn. Các khanh là huynh đệ. nghĩ rằng chắc chắn sẽ hiểu rõ nội tình bên trong hơn. Khanh hãy nói xem, chuyện này có liên quan aì đến Lý Khánh An không?”
“Bệ hạ. thần cho rằng không liên quan đến Lý Khánh An.”
Dương Chiêu nói ra câu nói này, không chỉ Cao Lực Sĩ thất kinh, ngay cả Lý Long Cơ cũng khônghề dự liệu tới.
“Á? Câu nói này của khanh là sao?”
“Bệ hạ. thần là lấy tình hình thực tế bẩm báo. Tuy rằng Lý Khánh An tiến pháp rất tốt. nhưng không thể bời vì hắn tiến pháp tốt. thì nói việc này là hắn gây nên. Thần đã từng ngỏ lời khuyên hai vị huynh trường phải yêu quý thanh danh của quý phi, không nên tỏ ra quá mức vênh váo ngang ngược ở bên ngoài, nhưng bọn học chưa bao giờ nghe lời khuyên của vi thần. Lần này nhị ca bị thương, bọn họ lại một mực buộc tội là do Lý Khánh An làm, không bằng không cứ, thần cảm thấy đáng tiếc vô cùng.”
Lý Long cơ trầm mặc được một lúc lâu. bỗng nhiên cười nói: “Dương ái khanh, trẫm có ý định cho khanh đi làm quan ở Kiếm Nam. khanh có nguyện thay trẫm phân ưu không?”
“Thần nguyện thay bệ hạ phân ưu!”
“Tốt! Trẫm sẽ gia phong khanh làm Trường sử tiết độ phủ Kiếm Nam kiêm đô đốc Diêu Châu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.