Quyển 7 - Chương 204: Dương Khánh liên thủ
Cao Nguyệt
20/03/2013
Tin tức quân Bắc Đình thu phục Toái Hiệp đã truyền đến Trường An, Trường An sôi sục hẳn lên, khắp nơi mọi người hoan hỉ chúc mừng, Lý Long Cơ vô cùng phấn kích lại càng hạ chỉ.
cửa phường Trường An ba đêm không đóng lại, mọi người khua chiêng đánh trống, cả đêm không ngủ, mảnh đất cũ mất đi ba mươi năm cuối cùng đã trở về lòng mẹ Đại Đường.
Ba ngày sau, sự phong thưởng vạn chúng trông chờ cuối cùng đã có kết quả, Lý Long Cơ hào phóng gia phong Lý Khánh An làm Đình quốc công, Quán quân Đại tướng quân.
Bắc Đình đại đô hộ, Ngự sử đại phu kiêm Thái tử Tân khách, thưởng bạc một vạn lượng, lụa năm nghìn sắp, đồng thời ban thưởng quân Bắc Đình năm chục vạn quan tiền, hai mươi vạn sắp lụa, những quân công thăng chức mà Lý Khánh An tấu lên đều chuẩn hết.
Cho dù rất nhiều người đều đoán được Lý Khánh An sẽ có được trọng thưởng, nhưng Lý Long Cơ phong thưởng hào phóng, vẫn làm cho rất nhiều người chấn động, dần dần, không ít người đều hiểu ra tâm tư của Lý Long Cơ, nhường Toái Hiệp ra chính là ý chỉ năm xưa của hắn, thu hồi Toái Hiệp bèn có thể để hắn giao phó được với trước mặt tiên đế rồi.
Nhưng Lý Khánh An thăng chức cũng làm cho không ít người vô cùng hụt hẫng, Dương Quốc Trung chính là một trong số những người đó, sự thắng lợi của Lý Khánh An đã hoàn toàn che lấp đi sự vẻ vang của hắn ở Nam Chiếu, hắn tuy thăng chức Binh bộ thượng thư. nhưng hắn không có được tướng vị Quốc công, lại càng không được phong hiệu Quán quân Đại tướng quân như thế, hụt hẫng và đố kỵ làm cho hắn liên tiếp mấy ngày bị mất ngủ.
Cũng vậy, thắng lợi của Lý Khánh An làm cho thái tử Lý Hanh tăng thêm vinh quang, Lý Long Cơ vì việc này mà đặc biệt triệu kiến thái tử, tuyên dương hắn tiến cử Lý Khánh An có công, điều này làm cho Khánh vương Lý Tông vô cùng hụt hẫng, cũng vô cùng căm phẫn, hắn cả ngày nhốt mình trong phủ đệ ngược đãi hạ nhân.
Thái tử Lý Hanh lại hưng phấn đến nỗi cả đêm không ngủ, hắn cũng nhận được tin báo hỉ do Lý Khánh An viết cho hắn, trời vừa sáng, hắn đã trải thư ra, chuẩn bị hồi thư cho Lý Khánh An.
‘Ta nghe Toái Hiệp đại thắng, trong lòng vô cùng hân hoan, tướng quân dẫn tam quân, uy trấn Tây Vực, là rường cột của thiên triều, ta đặc chuẩn cho tướng quân thừa uy danh từ trận Toái Hiệp, sấm chớp tây tiến, đem uy danh và nhân nghĩa của Thiên khả hãn, tung khắp vạn lý Tây Vực...'
Viết thư xong, hắn đọc một lần. cảm thấy có chút không ổn, bèn xé thư đi, tiện tay vo lại dục bỏ, lại lấy ra một giấy viết thư mới viết: ‘Ta nghe Toái Hiệp đại thắng, trong lòng vô cùng hân hoan, tướng quân dẫn tam quân, uy trấn Tây Vực, là rường cột của thiên triều, ta ắt xin Thánh Thượng chuẩn cho tướng quân thừa uy danh từ trận Toái Hiệp, sấm chớp tây tiến, đem uy danh và nhân nghĩa của Thiên khả hãn. tung khắp vạn lý Tây Vực...’
Hai phong thư chi kém nhau năm chữ ‘ta ất xin Thánh Thượng’, nhưng ý nghĩa lại hoàn toàn khác nhau, một bức là Lý Hanh tự mình làm chủ để Lý Khánh An tây tiến, còn một bức khác lại là Lý Hanh đề xuất Thánh Thượng phê chuẩn, Lý Hanh viết thư xong, dùng xi niêm phong lại, sai người đưa đến Toái Hiệp cho Lý Khánh An.
Hắn cả đêm hưng phấn không ngủ, viết thư xong tinh thần có chút mệt mói, bèn đơn giản chỉnh lý thư áng một chút, rồi về tẩm cung nghỉ ngơi.
Lý Hanh đã đi nghỉ ngơi, Sử quan cũng theo đó mà đi khỏi, mấy viên hoạn quan trong thư phòng thì bận rộn quét dọn thư phòng, mỗi ngày như thế, đã là một định chế rồi.
Mấy viên hoạn quan đều là lão hoạn quan đi theo Lý Hanh nhiều năm rồi, có thể để hắn tính nhiệm, trong mấy viên hoạn quan này, hoạn quan phụ trách thu dọn thư áng tên Vương An Lương, theo Lý Hanh đã được năm năm.
Chưa bao giờ phạm sai lầm bình thường hắn động tác nhanh nhẹn, luôn là người đầu tiên thu dọn xong, nhưng hôm nay hắn lại có chút khác thường, lễ mề chậm chạp, người khác cũng đều thu dọn xong xuôi, hắn mới thu dọn được một nửa.
Thời tiết rét lạnh, mấy viên hoạn quan khác thu dọn xong đều đi về, lúc này thư phòng Lý Hanh chỉ còn lại Vương An Lương và một viên hoạn quan khác thu dọn chậu than, Vương An Lương phụ trách đem văn thư mà Lý Hanh bỏ đi thiêu hủy trong chậu than.
Viên hoạn quan thu dọn chậu than đó đợi hắn mãi, thấy hắn chậm chạp từ từ, không khỏi gấp lên nói: “Vương công công, ngươi nhanh lên đi, ta mắc tiểu quá, sắp không nhịn được rồi.”
Việc nhịn tiểu luôn là nỗi khổ của các hoạn quan, đặc biệt là hoạn quan trực gác, lúc hầu thái tử không thể tùy ý rời khỏi, lúc mắc tiểu, thường là không nhịn được, vì vậy các hoạn quan vào buối sáng thường không uống nước.
Vương An Lương quay đầu lại cười nói: “Vậy ngươi đi tiểu trước đi! Lúc ngươi quay lại là ta xong rồi.”
Viên hoạn quan kia thật sự không nhịn được nữa, la một tiếng: “Vậy ta đi trước đây!”
Hắn liền chạy đi như một làn khói, trong phòng chỉ còn lại mỗi một Vương An Lương, động tác của hắn vô cùng mau lẹ, nhặt ra thư mà Lý Hanh ban nãy xé vụn và vo lại, lại từ trong người lấy ra một cái túi đựng nước tiểu heo, gói chật thư lại, rồi nhét lại vào người.
Họ ra vào thư phòng đều phải tiếp nhận sự lục soát người nghiêm ngặt của thị vệ, chi cất trong người mới có thể tránh khỏi lục soát, vì chuyện này, Vương An Lương đã khổ luyện hai tháng, điêu luyện tự nhiên.
Vừa mới sửa sang lại quần áo xong, tên hoạn quan kia đã chạy trở về, thấy Vương An Lương vẫn còn đang đốt thư, bất giác cau mày nói: “vẫn còn đốt thư, mau lên đi!”
“Được rồi! Được rồi!” Vương An Lương liệng hết thư từ vào trong chậu than, thoắt cái đã thiêu cháy hừng hực.
Hoạn quan đổ chậu than đi, việc đổ chậu than này cũng phải tiếp nhận kiểm tra, thư từ phải đốt hết thành tro, còn phải dùng gậy kéo thọc bên trong tro than, đề phòng bị vùi ở phía dưới.
Vương An Lương ra khỏi phiến điện thư phòng, lập tức đi đến mấy thị vệ, đây là phải theo lệ kiểm tra rồi, hắn giơ tay cao cao, trong lòng lại hồi hộp đến tim đập thình thịch, lục soát vô cùng nghiêm ngặt.
phải do những người khác nhau lục soát một phen, y phục, giày vớ, trong tóc, miệng cũng phải mở ra kiểm tra, đây là quy cũ của cung đình, nơi khác là đề phòng hoạn quan trộm cắp đồ, còn thư phòng thì ngăn chặn tiết lộ việc cơ mật, cung nữ cũng vậy, do lão cung nữ lục soát, còn phải nhảy lên tại chỗ kiểm tra.
Vì Vương An Lương bọn họ đều là lão hoạn quan đi theo thái tử, cũng chưa từng xảy ra bất kỳ vấn đề gì, vì vậy, những viện không thuận tiện lắm thì miễn đi. nên Vương An Lương chính là luồn lách được khẽ hở của khâu bảo an này.
“Xong rồi. được rồi!”
Thị vệ trực trường một tiếng mệnh lệnh, Vương An Lương thở một hơi dài, lòng đã được thả lỏng, hắn mặc giày lại rồi vội vàng rời khỏi phiến điện.
Buổi chiều, Vương An Lương không có ca trực, hắn lấy một cái cớ rồi xin phép nghi rời khỏi đông cung.
Dạo một vòng lớn quanh Trường An thành, Vương An Lương cuối cùng xuất hiện ở cửa sau Khánh Vương phủ, hắn thông báo một tiếng với người gác cổng, rất nhanh đã được dẫn vào trong thư phòng của Khánh Vương.
Trong thư phòng. Lý cầu cẩn thận tỉ mỉ đem từng mảnh giấy vụn của thư ghim chặt trên một tờ giấy trắng, rất mau. một bức thư nguyên vẹn đã xuất hiện ngay trước mặt của hai cha con họ.
Lý Tông đọc đi đọc lại hai lần, hắn nhanh chóng đã tìm được điểm mấu chốt của lá thư, nhưng mà hắn có chút thất vọng, sức sát thương của lá thư này không phải là lớn lắm.
Tuy Lý Hanh đã thất ngôn, nhưng hắn đã ý thức được, và xé nát lá thư đi, điều này chứng tỏ hắn đã ý thức được mình đã phạm sai lầm, và lập tức sửa lại, điều này, chỉ cần hắn giải thích thêm một chút với phụ hoàng, vấn đề đã được giải quyết rồi.
Hắn một mực muốn có được một bức thư đại loại như Lý Hanh mệnh lệnh Lý Khánh An xuất binh Quan Trung, đó mới có thể lật đố Lý Hanh, còn bây giờ... trên mặt Lý Tông lộ ra một vẻ thất vọng.
Vương An Lương bên cạnh trong lòng thấp thỏm không yên, nửa năm trước Lý Tông tìm đến hắn, hứa hắn sẽ thưởng hậu hĩnh, mệnh hắn lấy ra thư từ bí mật của thái tử.
Hắn không biết chữ, không biết những loại thư nào quan trọng hoặc không không quan trọng, nhưng mà hắn rất thông minh, hôm nay thấy thái tử viết thư xong lại xé đi, bèn đoán được bức thư hư này có lẽ hữu dụng, bèn mạo hiểm trộm nó ra ngoài, nhưng mà nét mặt của Khánh vương lại hình như không vui lắm.
Lúc này Lý cầu cười nói: “Phụ vương, bức thư này vô cùng hữu dụng, chúng ta phải trọng thưởng Vương công công.”
Lý Tông sừng người một cái, trộm ra loại thư này, có gì mà phải ban thường chứ, nhưng hắn thấy con trai nét mặt nghiêm túc, bèn gật gật đầu nói: “Vương nhi, việc ban thưởng con cứ quyết định đi!”
Lý Cầu mỉm cười nói với Vương An Lương: “Vương công công, ngươi muốn ban thưởng gì, nói đi!”
Vương An Lương nuốt một miếng nước bọt, sợ sệt nói ra khát vọng trong lòng: “Nô tài muốn có năm trăm lượng vàng và năm trăm mẫu thượng điền.”
“Được! Ta thường ngươi.”
Lý Cầu quay đầu lệnh nói: “Người đâu, đem ban thưởng đến đây.”
Qua một lúc sau, đi vào hai viên thị vệ, bưng hai khay lớn, trong mỗi khay có mười nén vàng óng ánh, đây là quan kim, hai mươi năm lượng một nén, còn có một mảnh điền khê, phía trên là Cao Dương huyện thượng điền năm trăm mẫu.
“Vương công công, đây là của ngươi.”
Vương An Lương kích động quỳ xuống dập đầu liên tiếp: “Nô tài tạ ơn Vương gia ban thưởng!”
Lý Cầu khoát tay cười nói: “Hãy thay bọn ta làm tốt công việc, vương gia sẽ có trọng thưởng, tuyệt đối không bạc đãi ngươi.”
“Nô tài hiểu rõ, nguyện cống hiến hết mình cho Vương gia!”
0O0 CHƯƠNG 204: DƯƠNG - KHÁNH LIÊN THỦ (2) oOo
Hàn quốc phu nhân bên cạnh Dương Ngọc Bội vội khuyên nhũ: “Tam muội, đấu tranh quyền lực là trò chơi của đàn ông, phụ nữ chúng ta không hiểu những thứ đó, tốt nhất là đừng can thiệp vào.”
“Hức!” Dương Hoa Hoa khinh khinh hừ lên một tiếng: “Đó là tỷ, tỷ không hiểu thì đừng nói người khác cũng không hiểu, ta chỉ là lười can thiệp, nếu ta chơi đấu tranh quyền lực, để cho đàn ông bọn họ ai cũng sửng mắt.”
Đúng lúc này, một viên gia nhân hô to: “Hoàng đế bệ hạ. quý phi nương nương đưa lễ mừng đến!”
Chỉ thấy trăm viên hoạn quan cường tráng khiêng vào mấy chục cái rương lớn, hoạn quan Ngư Triều Ân cầm danh sách lễ mừng cười hô hô thi lễ nói: “Dương tướng quốc, Dương phu nhân, các vị khách quý, ta phụng mệnh của Thánh Thượng và nương nương, đặc biệt đưa tặng một chút thọ lễ, chúc mừng lễ thọ của Dương phu nhân.”
“Có thể nhận được lễ của Thánh Thượng và nương nương, là phúc may ba đời của vi thần
Dương Quốc Trang vội vàng đi lên nhận lễ, con em Dương gia đồng loạt ùa lên tham quan thọ lễ, chỉ có Dương Hoa Hoa ngồi trên chỗ ngồi không ngớt cười lạnh, đám người ngu dốt này, mấy cái rương nát này đã kích động đến vậy rồi.
Lúc này, đột nhiên thấy một gia nhân chạy vào, ở bên tai Dương Quốc Trung nói nhỏ mấy câu, Dương Quốc Trung sửng người một chút, giao phó với thê tử một tiếng gì đó, rồi vội vã đi khỏi cùng gia nhân.
...
Dương Hoa Hoa có chút hiếu kỳ, rối cuộc là chuyện gì, mà lại để cho tam ca từ việc nhận lễ của hoàng đế rời khỏi, nàng cũng đứng dậy, lặng lẽ đi theo Dương Quốc Trung ra ngoài.
Trong ngoại thư phòng của Dương Quốc Trung, Khánh vương Lý Tông đang chắp tay ra sau đi đi lại lại, hắn không ngờ hôm nay lại là lễ thọ của phu nhân Dương Quốc Trung, nên không có chuẩn bị lễ vật.
Nhưng mà tâm trí của hắn không nằm ở đó, ban nãy trên xe ngựa hắn đã nghĩ đến một vấn đề, lần trước phụ hoàng nói phải mở rộng chức tướng, dấy nên một phen ồn ào sôi sục, những người phù hợp điều kiện ai nấy đều trở nên cây cỏ đều là binh, nhưng mà một tháng còn chưa tới, việc này lại biệt tăm biệt tích, bên trong này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đang nghĩ ngợi, phía sau truyền đến tiếng bước chân, tiếp theo là tiếng cười của Dương Quốc Trung xuất hiện ở trước cửa: “Để Vương gia đợi lâu rồi, thứ tội, thứ tội!”
Lý Tông chắp tay nói: “Là ta cáo lỗi mới phải, lại không biết hôm nay là lễ thọ của tôn phu nhân, còn chạy đến quấy rầy Dương thượng thư, xin cho phép được bổ sung một phần thọ lễ sau vậy.”
“Vương gia có lòng, tấm lòng ta xin đón nhận.”
Dương Quốc Trung khoát tay cười nói: “Vương gia mời ngồi!”
Hai người ngồi xuống, một viên thị nữ dâng trà, đóng cửa lùi xuống, Lý Tông lúc này mới hỏi: “Dương thượng thư, việc mở rộng chức tướng dạo trước tại sao lại bẵng đi tăm hơi thế?”
Việc này Lý Long Cơ lại có bàn qua với Dương Quốc Trung, hắn ngẫm nghĩ bèn nói: “Vương gia, Thánh Thượng vốn dĩ là cân nhắc đế An Lộc Sơn vào tướng, nhưng ở phía Khiết Đan đột nhiên xuất hiện rối ren, còn có một người là Thôi Kiều, ngặt nỗi có Ngự sử khép tội hắn nuôi vợ riêng ở nhà riêng, hai việc cùng chụm lại một lúc, Thánh Thượng bèn tạm thời tạm ép việc mở rộng chức tướng xuống dưới.”
“Thì ra là thế!”
Lý Tông cười nói: “Tên Thôi Kiều này cũng quá ư là vì nhỏ mất lớn rồi, vì một ả đàn bà mà lại bỏ mất đi cơ hội vào tướng, thật là không đáng.”
“Đoán là hắn cũng không biết mình có cơ hội vào tướng, nếu không hắn tuyệt đối không ngu ngốc như vậy, nhưng mà người tiến cử hắn là Trần Hi Liệt lại không báo ban với hắn trước, đây quả là kỳ lạ đó.”
Lý Tông khinh thường nói: “Đó là thủ đoạn của Lý Lâm Phủ, Trần Hi Liệt là người của hắn, hắn vốn đã không muốn để Thôi Kiều vào tướng chút nào, Ngự sử đài không phải là hắn, Lý Lâm Phủ cai quản hay sao? Nói không chừng kẻ buộc tội lại chính là Lý Lâm Phủ sai khiến.”
Dương Quốc Trung tán thành gật đầu: “Rất có thể là như vậy.”
Hai người hàn huyên vài câu, cuộc trò chuyện từ từ chuyển sang chủ đề chính, Lý Tông chỉ vào phía đông, dò thám hỏi: “Không biết bên đó có tin gì chưa?”
Dương Quốc Trung hiểu ý, hắn thở dài nói: “Ta cũng luôn để ý đến hắn, mấy ngày nay Bắc Đình đại thắng, hắn đang đắc ý gió xuân phơi phới, bây giờ muốn gây với hắn. thì khó rồi a!”
“Hừ! Lúc đắc ý nhất, cũng chính là dễ dàng này sinh vấn đề nhất.”
Lý Tông nghĩ đến bức thư bị thiêu hủy kia, trong lòng bất giác có chút hối hận, nếu biết trước nên giữ lại vẫn hơn, để Dương Quốc Trung đi tố giác.
Hai người nhất thời nghĩ không ra biện pháp tốt, nhìn nhau không nói được gì, lúc này, trước cửa đột nhiên truyền đến một tiếng cười: “Hai người đàn ông chức cao ngay cả việc nhỏ này cũng làm không được, lão nương nếu ra tay, trong vòng nữa tháng, là cho hắn hạ đài cuốn gói.”
Tiếng nói đột ngột truyền đến dọa cho Lý Tông sợ đến thịt mỡ toàn thân run loạn xạ, Dương Quốc Trung cũng cả kinh, nhưng mà hắn lập tức nghe ra đây là tiếng nói của Dương Hoa Hoa, vội hỏi: “Tam muội, là muội phải không?”
Dương Hoa Hoa từ tốn đầy cửa bước vào, lại trừng mắt với thị vệ ngăn cản nàng, cười nói: “Khánh vương điện hạ, Dương thượng thư, hoan nghênh tiểu nữ tử này gia nhập không?”
Khánh vương lúc này mới hồi tưởng lại lời nói ban nãy của Dương Hoa Hoa, hắn vội vàng đứng dậy khom người thi lễ hỏi: “Tam phu nhân biết bọn ta đang nói ai sao?”
Dương Hoa Hoa tiện tay đóng cửa lại, ngồi xuống, nhướng mày cười nói: “Các ngài không phải là muốn đuổi thái tử ra khỏi đông cung sao?”
Dương Quốc Trung chưa bao giờ nhìn thấy Dương Hoa Hoa có hứng thú với việc đấu tranh quyền lực, bất giác kinh ngạc hỏi: “Tam muội không phải là không bao giờ can thiệp những việc như thế này sao?”
“Trước kia không có hứng thú, nhưng dạo gần đây nhàn rỗi nhạt nhẽo, bèn định chơi một chút, sao nào, các ngài không muốn để ta tham gia sao?”
Khánh vương nghe mà có chút sửng sốt, hắn chần chừ hỏi: “Tam phu nhân, nàng, nàng thật sự có biện pháp?”
Dương Hoa Hoa cười tủm tim nói: “Ta dĩ nhiên là có biện pháp, nhưng mà nếu ta làm được rồi, Khánh vương điện hạ tạ ơn ta thế nào đây?”
Lý Tông đột nhiên thi một lễ sâu: “Tam phu nhân nếu làm được, chỉ cần ta có, tam phu nhân muốn gì, ta cho đó!”
“Tam ca thì sao?”
Cặp mắt mê hoặc của Dương Hoa Hoa lại liếc sang phía Dương Quốc Trung, Dương Quốc Trung vẫn có chút không tin lắm, bèn cười nói: “Ta cũng như Khánh vương điện hạ vậy, chỉ cần ta có, tam muội muốn gì ta cho đó!”
“Ta muốn quan ấn Binh bộ thượng thư của huynh, huynh cho không?”
“Cái này...” Dương Quốc Trung cười khổ một tiếng: “Tam muội đừng nói đùa nữa.”
“Thôi được! Ta sẽ không nói đùa với hai người nữa.”
Lúc này nụ cười của Dương Hoa Hoa đã biến mất, trong mắt của nàng đã xuất hiện một nét mặt hiểm độc mà chỉ có rắn rết mới có, bây giờ là lúc trả thù thái tử Lý Hanh nhục mạ mình rồi, ai dám đắc tội với nàng, nàng sẽ để kẻ đó xuống địa ngục.
Nàng lạnh lùng nói: “Ta biết hai người cũng có chút quan hệ quen biết bên ngoài, ta cần một chút tiền bạc và nhân lực của hai người.”
Lý Tông và Dương Quốc Trung nhìn nhau, cảm thấy Dương Hoa Hoa hình như không phải là nói đùa, hai người hai miệng một lời nói: “Xin cứ việc căn dặn!”
Dương Hoa Hoa cúi đầu ngẫm nghĩ, bèn nói với Lý Tông: “Chuyện này nếu thành công, ta là tổn hại người ta lại gây bất lợi cho mình, nhưng Khánh vương điện hạ lại là người được lợi to nhất, vì vậy ta không thể lót tiền cho ngài, điện hạ phải tiêu hao một khoản tiền trước.”
“Phu nhân cứ việc mở miệng!”
Dương Hoa Hoa đưa ra một ngón tay ngọc ngà, nói: “Khánh vương điện hạ phải cho ta một vạn mẫu thượng điền, một vạn quan tiền trước.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.