Quyển 7 - Chương 201: Ép duyên
Cao Nguyệt
20/03/2013
Dương Hoa Hoa lúc hồi phủ đã gần giữa trưa, Phủ đệ của ả được tu kiến nguy nga, chiếm địa vài trăm công đất, trong phủ nơi nơi lấp lánh hoàng kim, trồng đầy các loại kỳ hoa dị thảo, nô bộc ba ngàn người, chỉ mỗi vú nương chăm sóc cho con trai ả đã lên hơn trăm người.
Dương Hoa Hoa có thể được xem là phú bà giàu có nhất thiên hạ, Chỉ trong vòng vài năm, tài sản của nàng đã lên gần trăm vạn quan, nắm trong tay không biết bao nhiêu thứ kho báu quý hiếm, hô phong hoán vũ. Ả cần đàn ông, sẽ lập tức có đàn ông tuấn tú, tráng kiện đến hầu hạ, Ả nhìn ai thấy chướng mắt chỉ cần nói một câu, thì người đó xem như xúi quẩy, cả thái tử cũng thế thôi.
Điều duy nhất không trọn vẹn với ả, có lẽ là đến giờ phút này ả vẫn chưa tiềm được người đàn ông mình thật sự thích, Lý Khánh An có thể được xem như đạt được một nữa yêu cầu của ả, chi tiếc rằng là người này lại không để ả trong mắt, đã vô tình cự tuyệt ả, Điều này khiến ả canh cánh trong lòng mãi.
Chỉ hận là hắn giờ đang ở Bắc Đình xa xôi, muốn trả thù hắn còn khó hơn lên trời, Có điều, người phụ nữ của hắn còn ở Trường An, xem như một nhược điểm của hắn.
Dương Hoa Hoa nằm trên chiếc ghế đệm êm, hai thị nữ đang cẩn thận đấm chân cho ả, Lúc này ả đang nheo mắt ngắm nhìn hai viên dạ minh châu to bằng quả trứng chim, Đây là quà của vương tử Các La Lộc sáng nay sai người mang đến, tổng cộng có mười viên, nói là quà mừng thọ cho con trai ả Đương nhiên, còn có thêm một bức văn thư cầu thân chính thức của Các La Lộc với Đại Đường.
Theo quy ước lúc bấy giờ, Dương Hoa Hoa đã nhận lời hôn sự này, nên việc hôn sự này sẽ do một tay ả tác thành, chỉ là Mưu Thích Đa La còn không biết là dù không có mười viên dạ minh châu này, Dương Hoa Hoa vẫn sẵn sàng giúp đỡ.
ả cầm tập quốc thư dày lên, miệng hừ một tiếng rồi vứt bừa nó sang một bên, Tối nay cứ đưa nó cho Lý Tam Lang là xong việc thôi.
Lúc này, một nha hoàn vội vã vào bẩm báo: “Phu nhân, nhị phu nhân đã đến muốn cầu kiến phu nhân.”
“Nhị tỷ!” Dương Hoa Hoa hơi bở ngỡ, nhị tỷ sao lại đến tìm mình? Từ lúc đầu năm bọn họ cãi nhau đến nay, quan hệ hai tỷ muội đều không tốt, có gặp mặt cũng lạnh lùng chào hỏi qua loa, Sau khi nhà mới của ả khánh thành, đây cũng là lần đầu nhị tỷ ghé đây.
“Hãy tiếp đãi chu đó cho tỷ tỷ, ta sẽ đến ngay!”
Dương Hoa Hoa đứng dậy vương mình, từ từ đi về phía phòng khách.
Hàn Quốc phu nhân Dương Ngọc Bội quả thực lần đầu đến nhà mới của Dương Hoa Hoa. Ả ngồi trong đại sảnh, mắt đầy ganh tỵ nhìn cự trạch nguy nga diễm lệ này. Đừng nói việc chi, nghe nói kiến tạo cái đại sảnh ả đang ngồi này đã mất mười vạn quan tiền, tiền công lát nền lốp gói đã mất hai ngàn quan.
Nghe nói thả cho kiến bò trên đất, kiến cũng không tiềm ra khe hở nào để chui. Dương Ngọc Bội nhìn nhìn nền đất, quả nhiên là sáng óng như gương, không một kẻ hở, Thật không biết làm thế nào mà được vậy.
Còn có số nội thất này, đều toàn bằng gỗ từ đàn, một chiếc ghế thông thường đã đáng giá hàng ngàn quan tiền, còn có chiếc bình phong ngoài cửa, và miếng bạch ngọc cao một trượng dài ba trượng đặt trên chiếc giá đỡ bằng trầm hương Miếng bạch ngọc ôn hòa không chút tỷ vết này nghe nói là báu vật do quốc vương Bạt Hải tặng Đại Đường, thế mà thánh thượng lại có thể ban cho tam muội.
Dương Ngọc Bội thở dài. Ả đương nhiên biết nguyên do, ân sủng của thánh thượng với tam muội hoàn toàn không thua gì tứ muội.
Hôm nay Dương Ngọc Bội đến tìm muội muội chỉ vì một việc riêng khác, Lúc trưa ả nghe nói hoàng trưởng tôn muốn tìm trắc phi trong văn võ bá quan, ả nghe thế đã động lòng. Ả nằm mộng cũng không dám nghĩ sẽ gả con vào tông thất, Thế nhưng hôm nay hoàng trưởng tôn đã nói thế, cơ hội này làm sao có thể bỏ qua.
Ả không hiểu về chính trị, chỉ nghĩ rất đơn giản, Trưởng tử của thái tử tương lai cũng sẽ là thái tử, Sau khi đăng ngai, vậy con gái của mình không thành hoàng hậu thì cũng là hoàng phi, Nếu có thể sinh hạ con trai, thì còn là thân vương, Vậy cả cuộc đời còn lại của mình còn gì phải lo lắng.
Cách nghĩ của ả đã được người chồng xin nghĩ phép bệnh quanh năm ở nhà của mình ủng hộ, Việc này do ả lo, trong lòng ả biết rõ, việc này muốn thành công thì mấu chốt chính là ở chỗ Dương Hoa Hoa, Nghĩ thế. ả bèn cắn răng rút một vạn quan tiền đích thân đến gặp muội muội mình.
“Tam tỷ, cơn gió nào đã đưa tỷ đến đây thế.” Dương Hoa Hoa xuất hiện ở phía sau.
Dương Ngọc Bội vừa quay đầu lại, liền cười nói: “Ta đến để xem trạch mới của muội muội.”
Dương Hoa Hoa thư thái nói: “Trạch mới gì, muội đã ở chán rồi, một hai năm nữa lai xin hàng thượng cho muội xây một nhà mới.”
Dương Ngọc Bội chặc lưỡi, Cả ngàn gian nhà thế này, e rằng muội ấy còn chưa đi hết! Thế mà giờ đã chán rồi ư?
“Tam muội thật biết nói đùa, nếu đây mà là nhả tỷ, ta sẽ không muốn đi nơi khác nữa.”
‘Thật ư? Đâu cũng không đi nữa ư?” Dương Hoa Hoa như cười cười nhìn tỷ tỷ mình.
Không hiểu vì sao, Dương Ngọc Bội thấy sợ sợ tam muội mình, vội cười huề: “Tỷ chi nói đùa thôi, Đúng rồi tam muội, tỷ có việc này muốn nhờ muội muội.”
“Tý cứ nói, tỷ muội với nhau cả, cần gì phải nói nhờ vả ở đây.”
Tinh anh như Dương Hoa Hoa từ khẩu khí của nhị tỷ mình, sao có thể không nghe ra hơi hớm thỉnh cầu, ả liền cười nói: “Nhị tỷ tỷ cứ nói! Có việc gì, nếu muội làm được nhất định sẽ giúp.”
“Nếu muội còn không làm được, e rằng cả thiên hạ này không ai có thể giúp được.”
Vừa nói, Đương Ngọc Bội đặt đơn lễ vật một vạn quan tiền lên bàn, cười nói: “Đây là chút tiền mọn cho cháu mua kẹo, cũng là chút tâm ý của người di nương này, tam muội hãy nhận lấy.”
Dương Hoa Hoa liếc nhìn“một vạn quan tiền” một lát, xong ả lại đẩy tiền về, cười nói: “Nhị tỷ cứ nói ta chi nhận tiền mà không quản người nhà, kỳ thực đây chỉ là định kiến, tỷ muội chính là tỷ muội, tình cảm người thân này bao nhiêu tiền tài cũng không thể mua được.”
Dương Ngọc Bội ngờ ngàng, mãi một lúc sau, ả mới nhận ra muội muội mình đúng là không có ý nhận tiền, vì thế mà ả không khỏi thấy sống mũi cay cay, thở dài nói: “Tam muội, trước đây là tỷ tỷ không phải, đã hiểu lầm muội, tỷ tỷ xin tạ lỗi cùng muội.”
Dương Hoa Hoa vỗ vỗ tay tỷ mình, cười nói: “Đều chị em ruột thị cả, không phải khách sáo, Tỷ nói đi! Tỷ tìm ta có việc chi?”
“Là thế này.” Dương Ngọc Bội vội cười đáp: “Hôm nay ta nghe nói hoàng trưởng tôn Lý Thục muốn nạp trắc phi..
...
Hưng Khánh điện. Lý Long Cơ và Dương Ngọc Hoàn đang ngồi dùng cơm tối. Dương Ngọc Hoàn vừa ăn vừa quan sát Tam Lang cẩn thận. Nàng phát hiện thời gian gần đây Tam Lang già đi thấy rõ.
Mỗi sáng thức dậy tóc người đều rụng đầy gối, thể lực người cũng thua xa lúc xưa, Ngay cả phòng sự của hai người,cũng chỉ là việc thỉnh thoảng. Như lúc dùng cơm này, từng động tác của người cũng chậm rãi. có vẻ như tinh thần mệt mỏi vô cùng.
Nàng không khỏi quan tâm hỏi: “Tam Lang, có phải việc quốc dạo gần đây rất nhiều?”
Lý Long Cơ có phần tâm thần bất định, nàng hỏi ngang một câu như thế, người bị kinh động, bỗng chốc bị mắc nghẹn cơm, ho sặc sụa, Dương Ngọc Hoàn hoảng quá, vội dùng dùng chiếc bát trong tay đặt nhanh vào lưng người vỗ vỗ vào cái. Mười mấy người cung nữ hoạn quan đi theo hầu hạ cũng loạn cả lên, kẻ rót nước, người dâng trà, Cao Lực Sĩ vội hô lên: “Nhanh! Mau đi mời ngự y!”
Lý Long Cơ mãi một lúc sau mới xuôi cơm lại, người khoát khoát tay biểu thị mình không sao cả, Dương Ngọc Hoàn vội đưa bát trà cho người súc miệng, Đợi người súc miệng xong, lại hớp thêm vài ngụm trà ấm, thế mới có thể xuôi giọng, thở dài nói: “Sau này ăn cơm không được nhắc việc quốc sự.”
“Tuân lệnh!” Dương Ngọc Hoàn ấm ức nhận lời, Nàng kỳ thực cũng không có hỏi gì.
LúC này, Dương Hoa Hoa và ngự y một trước một sau nối đuôi đi vào, Dương Hoa Hoa cười nói: “Ta muốn bẩm báo trước hẳn vào, nhưng thấy ngự y vội vội vàng vàng chạy đến, cứ nghĩ là muội muội sinh bệnh, vội chạy vào, muội muội không được trách ta đấy nhé.”
Dương Ngọc Hoàn cười khổ tâm. nói : “Tam tỷ đừng nói thế, tỷ đã ăn cơm chưa? Hay là ăn chung?”
“Ta đúng là chưa ăn thật!”
Dương Hoa Hoa nhìn sang Lý Long Cơ cười nói: “Hoàng đế muội phu, thần có thể ngồi xuống dùng cơm chứ ạ?”
Lý Long Cơ cười khàn một tiếng nói: “Ha ha! Đều là người một nhả cả, có gì phải khách sáo, mau lấy thêm bọn bát đũa cho Tam phu nhân.”
Dương Hoa Hoa cũng không khách sáo ngồi ngay đối diện Dương Ngọc Hoàn, Mắt ả lại liếc sang Lý Long Cơ. hỏi một cách đầy ấn ý nói: “Thân thể điện hạ dạo này không sao chứ?”
Lý Long Cơ nheo mắt cười nói: “Không sao! Không sao! Thân thể ta còn tráng kiện lắm!
Dương Hoa Hoa lại bum miệng cười, xong quay sang nói với Dương Ngọc Hoàn: “Tứ muội, hôm nay ta đến là có việc cầu thánh thượng, nói trước với muội là ta không phải đến xin tiền đấy nhé.”
Dương Ngọc Hoàn nhìn Tam Lang và tỷ tỷ cử ngồi liếc mắt đưa tình, trong lòng không vui, cũng không mấy nhiệt tình: “Vừa rồi Tam Lang nói lúc ăn cơm không được bàn việc quốc sự.”
“Trẫm có nói thế ư?” Lý Long Cơ vờ như kinh ngac nói: “Hình như trẫm có nói thế thật!
Tất cả hoạn quan và cung nữ xung quanh đều im phăng phắt không ai dám lên tiếng, Dương Ngọc Hoàn lườm người một cái, không muốn nói nữa, Lý Long Cơ lại khoát tay với Dương Hoa Hoa cười nói: “Trẫm tuyệt không nói qua lời này, tam tỷ có việc chi, cứ nói!”
0O0 CHƯƠNG 201: ÉP DUYÊN (2) oOo
Dương Hoa Hoa đắc ý nhìn Dương Ngọc Hoàn nói: “Kỳ thực thần cũng không phải nói việc quốc sự gì, có một việc là việc nhà, một việc là việc bao đồng.”
Dương Hoa Hoa đến khiến Lý Long Cơ bỗng chốc thoát khỏi tình trạng tinh thần ỉu xìu như vừa rồi, Đúng như tục ngữ có câu, vợ không bằng thiếp, thiếp không bằng vụn trộm, Cái cảm giác vụn trộm này như một chất kích thích tiêm vào thể nội Lý Long Cơ, khiến người lại tinh thần phấn trấn, lập tức đầy sức sống, nói cười vui vẻ, Người thoáng đãng cười nói: “Nói xem! Việc nhà việc bao đồng đều nói được tất.”
“Vậy thần sẽ nói việc nhà trước!”
Dương Hoa Hoa nhìn Dương quý phi và Lý Long Cơ cười nói: “Là thế này, nhị tỷ nghe nói hoàng trưởng tôn cần lập trắc phi,liền nhờ thần đến thương lượng, muốn gả Ngưng Bích cho hoàng trưởng tôn, Đây là cặp trời sinh, thần hoàn toàn tán thành.”
“Ta không tán đồng!”
Dương quý phi trầm mặt xuống nói, Ngưng Bích là cháu gái của nàng, Lý Thục là cháu trai của nàng, hai người vai vế khác nhau, làm sao có thể kết hôn.
“Sao lại không được?”
Nụ cười trên môi Dương Hoa Hoa biến mất, nàng biết đây không phải là mấu chốt vấn đề, Trong lòng ả cười lạnh, con dâu còn có thể lấy bố chồng, vì sao Ngưng Bích không thể lấy hoàng trưởng tôn.
Ả dùng đuôi mắt liếc sang Lý Long Cơ, thấy người vẫn chưa nói một lời, liền thò chân sang đá mạnh vào chân người. Lý Long Cơ lúc này mới giật mình tỉnh giấc, cười khàn nói: “Nương tử, ta thấy việc này có thể suy nghĩ, thân càng thêm thân, đây là một việc tốt!”
“Tam Lang!” Dương Ngọc Hoàn đông đảnh nhìn người.
Lúc này, Cao Lực Sĩ lại chen lời cười nói: “Kỳ thực hai người tuổi tương đương, quả thật là cặp trời sinh, hơn nữa theo thể lệ Đại Đường tuy nói cùng họ không thể hôn phối, Ngưng Bích họ Thôi, trưởng tôn họ Lý, Thôi Lý liên hôn, thì có sao đâu?”
Lý Long Cơ cười to, “Xem, cả Đại tướng quân cũng tán thành, việc này cử định thế này, nương tử không phải phản đối nữa.”
Dương Ngọc Hoàn cũng cảm thấy có chút lạ kỳ, bao nhiêu năm nay, Cao Lực Sĩ không bao giờ chủ động chen miệng vào việc gì, thế hôm nay là thế nào đây? Nàng kỳ thực cũng là một người thông minh, ngay lập tức liền hiểu ra.
Cao Lực Gì đang muốn hòa giải mối quan hệ gay gắt giữa thái tử và Dương gia đây mà, Hóa ra có dụng ý sâu xa thế, Nghĩ đến đây, không bèn miễn cưỡng cười cười: “Nếu Tam Lang đã kiên quyết, thần thiếp cũng không muốn làm mọi người mất vui.”
Lý Long Cơ đại hỉ. liền lập tức căn dặn: “Truyền ý chỉ của trẫm, lập Thôi thị làm trắc phi Hoàng trưởng tôn, và phong làm Lương viên. ”
Hoàng trưởng tôn lúc sáng mới chạy đi tìm cha muốn lập trắc phi, đến tối trắc phi của hắn đã lập tức được Lý Long Cơ chỉ định vào buổi tiệc tối, Đúng là người xưa nói chẳng sai: đời đúng là không phải lúc nào cũng như ý mình.
Trong lòng Dương Hoa Hoa đắc ý, có việc gì là ả không làm được? Ả nhìn Lý Long Cơ cảm kích mỉm cười, xong lại rút ra một cuốn sổ nhỏ, nói: “Việc thứ hai của của thần cũng chỉ là một việc nhỏ, là vương tử Cát La Lộc muốn cưới tông thất Đại Đường làm thê, Bọn man di này nghe nói thần thích quản việc bao đồng này, liền cả quốc thư cũng đưa đến phải thần.”
Dương Ngọc Hoàn hừ giọng trong lòng,việc này còn phải hỏi nữa ư? Đã nhận tiền, thì phải làm việc cho người ta thôi. Nàng len lén liếc nhìn Lý Long Cơ, thấy mắt người đầy hiếu kỳ, đoán chắc việc này có liên quan chính sự triều đình, nàng liền biết liều nín lời.
Lý Long Cơ nhận qua cầu hôn thư nhìn sợ, trên đấy viết rất ư là khiêm nhường cung kính, hi vọng được cưới công chúa của Đại Đường, đế duy trì mối quan hệ biên cương.
Dùng chiến lược hòa thân để lũng loạn quan hệ của các dân tộc thiểu số biên cương vốn là quốc sách Đại Đường, người Các La Lộc bị Lý Khánh An cho một bài học nhớ đời, cho đòn roi xong thì cũng nên cho viên kẹo dỗ ngọt lại, người liền nói: “Việc này khả thi, giao Tông Chính Tự và Hồng Lư Tự thọ lý.”
“Điện hạ. Các La Lộc vương từ này có người chỉ định.”
“ồ! Thế hắn đã chọn ai?” Lý Long Cơ đầy hiếu kỳ hỏi Dương Hoa Hoa.
“Bọn họ nhắm trúng trưởng nữ Minh Nguyệt của Độc Cô gia.”
“Xoảng!” Một chiếc bát rơi tòm xuống đất, tất cả mọi người cùng quay đầu nhìn nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy Cao Lực Sĩ đương cúi mình nhặt lại chiếc bát đã đánh đổ, Lý Long Cơ kỳ quái nhìn lão, lại quay đầu nhìn Dương Hoa Hoa nói: “Ngươi nói Độc Cô Minh Nguyệt, là mỹ nữ Trường An nổi tiếng đấy ư?”
Dương Hoa Hoa cười duyên: “Chính là nàng ấy!”
Lý Long Cơ trầm ngâm một lúc, để con gái ngoại thích gả đi tiểu quốc vốn là quen lệ của triều đình.
Lúc này, Dương Ngọc Hoàn như đang nghĩ ngợi điều gì nhìn về phía Cao Lực Sĩ, chỉ thấy lão đang không ngừng nheo mắt ra hiệu với mình, Trong lòng nàng lập tức hiêu ra. cười nói: “Tam Lang, hay là đổi một người khác được không?”
“Vì sao?”
Lý Long Cơ nghi hoặc nhìn Dương Ngọc Hoàn, trùng hợp thế nào nàng lại đang nhìn về phía Cao Lực Sĩ, Lý Long Cơ nhìn thấy, người quay đầu lại, thì thấy Cao Lực Sĩ đang ra hiệu gì đấy với nàng.
Mặt người trầm lại, hét lên: “Cao Lực Sĩ, ngươi đang làm trò gì?”
Cao Lực Sĩ hoảng quá vội quỳ xuống xin tội: “Lão nô không dám.”
“Ngươi đang nói gì với quỷ phi?”
Cao Lực Sĩ hạ giọng khẽ nói: “Lão nô đang nói với quý phi. chiến sự Toái Diệp đang gây gắt, không thể gả Minh Nguyệt.”
Lý Long Cơ đột nhiên tỉnh ngộ, liền cười khan, nói với Dương Hoa Hoa: “Độc Cô Minh Nguyệt quả thực không ổn, đổi một người khác thôi!”
Dương Hoa Hoa phen này không đắc ý nổi, đổi một người khác chẳng phải kế hoạch của ả sẽ phá sản, nên ả vội nói: “Nhưng Các La Lộc vương tử đã chỉ định Độc Cô Minh Nguyệt.”
Mặt Lý Long Cơ trầm xuống, không vui nói: “Trẫm nói không thể là không thể, không có nhưng nhị gì cả!”
Dương Hoa Hoa thấy long nhan nổi cơn thịnh nộ, liền chép miệng không dám lên tiếng.
...
Năm ngày sau, trong tiếng pháo nổ động trời cùng một màu đỏ hoan hỉ ngập tràn, hoàng trưởng tôn Lý Thục lại khoát trên mình chiếc hồng bào đại hỉ bị đội vào trong động phòng.
Trong động phòng toàn một màu đỏ bắt mắt, nhưng trong lòng hắn lại tuyệt vọng đến cực điểm, Hắn muốn cưới Minh Nguyệt, nhưng lại cưới phải một người khác, Nàng Thôi Ngưng Bích này hắn từng gặp qua, và chưa từng để nàng ấy trong lòng bao giờ, nhưng giờ đây lại trở thành thê tử của hắn.
Lý Thục cứng đơ đứng trước cửa phòng bất động, Thôi Ngưng Bích thân khoát hỉ bào, thân vận váo xanh, đầu đội phượng quan, mặt mày e thẹn ngồi trên giường phụng đợi chờ giây phút động phòng, Nàng đã thấy tiếng động phu quân vào cửa, mặt mày nàng đỏ bừng lên, Không ngờ, chờ mãi không thấy chàng vào, Bỗng nhiên, ầm một tiếng vang lên, đợi nàng ngước mắt lên nhìn, thì đã còn đâu bóng dáng phu quân.
....
Lý Thục chạy vào thư phòng của mình, hắn bất lực nằm khóc òa trên bàn, Vì sao số phận lại thích trên ngươi hắn đến thế cơ chứ? Đột nhiên, có một bàn tay ấm áp đang xoa nhẹ đầu hắn, Ngẩng đầu lên mới thấy, hóa ra là chính phi của hắn - Trân Châu.
Chính phi của hắn là Thẩm Chân Trâu, xuất thân danh môn Nam Ngô Hưng, xinh đẹp đoan trang, dịu dàng hiền thục, Nàng lấy hắn từ năm mười bốn tuổi, đến nay đã được chín năm, và sinh hạ con trai Lý Thích cho hắn.
Nàng biết vấn đề là do đâu, thở dài và khẽ giọng an ủi phu quân: “Hôn nhân đều do duyên phận cả, chàng và Minh Nguyệt trời định là không có duyên này, Ngưng Bích cũng là một cô gái tốt, nàng sẽ đi theo chàng suốt đời, Đêm nay là đêm động phòng quan trọng nhắt đời người, chàng không nên lạnh lùng với muội ấy thế.”
Trong lòng Lý Thục đầy cảm kích, hắn tựa đầu lên mình thê tử thở dài: “Đều do ta hồ đồ nhất thời, cứ ngỡ có thể lấy Minh Nguyệt, mà quên rằng hôn nhân của ta chả bao giờ do ta làm chủ, Ta không muốn cưới con gái họ Dương, Phụ thân ta cũng vì thế mà nổi cơn lôi đình, Trân Châu, việc này thật sự ta có lỗi với nàng.”
“Chàng đừng nói thế.” Thẩm Trân Châu cười cười: “Đại trượng phu năm thê bảy thiếp là việc bình thường, Thiếp là chính phi, đương nhiên phải nạp trắc phi cho chàng, để cho chàng được con cháu hưng vượng.
Sau này có cơ hội thiếp sẽ cưới một người con gái chàng thích về, Bây giờ chàng hãy mau đi đi, sao lại có việc bỏ thê tử tân hôn một mình trong động phòng, mà một mình chạy ra thư phòng khóc thế này. Đi nhanh thôi!”
Nàng kéo phu quân mình dậy như lôi một đứa trẻ không vâng lời, mãi đến khi dắt hắn đến tận trước cửa đông phòng,mới nhỏ giọng căn dặn: “Tối nay chàng hãy đối tốt với Ngưng Bích, muội ấy sẽ cảm kích chàng cả đời.”
Nói xong, nàng liền đẳy hắn vào, đã thế còn không yên tâm khóa cửa lại, Một hồi sau, đợi khi đèn trong phòng đã tắt, nàng mới ròi khỏi động phòng.
...
Bóng trăng từ từ bò lên trên đỉnh cao, ánh trăng màu bạc lại rãi đầy khắp mặt đất, Độc Cô Minh Nguyệt đứng trước cửa sổ lặng lẽ nhìn vầng trăng tinh khôi kia, nàng phảng phất như nhìn thấy Thiên Sơn ngoài ngàn dặm kia, cũng vầng trăng này đang chiếu rọi những đỉnh núi tuyết diễm lệ kia, Dưới ánh trăng, một đội kỵ binh đang thần tốc băng qua giữa thảo nguyên thênh thang.
“Biển xanh sinh Minh Nguyệt, chân trời khoảnh khắc này.
Người tình oán đêm xa. tức cảnh sinh tương tư.
Đèn cạn thương sáng đầy, khoát áo cảm sương đêm.
Lá thư đêm cầm tay, chiêm bao đêm mộng về.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.