Thiên Hạ

Quyển 10 - Chương 307: Giá cắt cổ

Cao Nguyệt

20/03/2013



“Tiên sinh cứ nói!” Lý Khánh An nhấc bình trà lên, lại rót cho hắn thêm một ly trà.

Nghiêm Trang vừa uống một ngụm trà. rồi từ từ nói: “Phương án này của thuộc hạ sẽ được đặt trên mình Khánh vương Lý Tông.”

Lý Khánh An có phần tỉnh ngộ, cười nói: “Ý của tiên sinh là nói để Khánh vương đi Đôn Hoàng!”

“Thuộc hạ quả thật có ý này. Nếu Sa Châu có thể trở thành nơi thường trú của Khánh Vương, vậy đại tướng quân sẽ có thể danh chính ngôn thuận trú binh tại Sa Châu. Đương nhiên, nếu trọng điểm quan tâm của Khánh vương là Hà Tây, vậy Sa Châu vẫn thuộc về Hà Tây. Nếu Khánh vương quan tâm An Tây, vậy Sa Châu trên thực tế cũng thuộc về An Tây.”

Lý Khánh An khoát tay ra sau lưng đi lại vài vòng. Cách này của Nghiêm Trang quả thật không tồi, kéo da hổ để làm cờ, Khánh vương chính là tấm da hổ này. Quan chức của hắn là Lũng Hữu Đạo chư Phồn an phủ sứ, như vậy cả Hà Tây và Lũng Hữu đều thuộc phạm vi quản lý của hắn. Nếu hắn thường trú tại Quy Tư thì sẽ khó mà quản đến Lũng Hữu được. Nếu ở Đôn Hoàng thì khác, về mặt danh nghĩ các bên đều có thể lo đến được, quả thực là một cách hay. Còn việc Khánh vương có chịu đi hay không, Lý Khánh An chẳng quan tâm. Có Diêm Khải. Khánh vương chẳng qua chỉ là một công cụ của hắn mà thôi.

“Việc này tạm thời không phải lo, đợi khi chiến dịch Thổ Phồn rầm rang, ngươi tốt nhất có thể tạo một số cơ hội tốt. để Lý Tông đến Đôn Hoàng danh chính ngôn thuận.”

“Thuộc hạ hiểu rõ, thuộc hạ sẽ an bài việc này, ngoài ra thuộc hạ còn muốn thương thảo với đại tướng quân về vấn đề lương thảo.”

Nghiêm Trang ở Toái Hiệp chủ yếu là quản lý các loại vật tư thiết yếu quân dụng, trong đó vấn đề lương thực là chức trách quan trọng nhất trong các trọng trách. Bây giờ Lý Khánh An cũng rất nhạy cảm với vấn đề lương thực, Nghiêm Trang vừa nói thế, Lý Khánh An lại bắt đầu lo lắng.

“Lương thực lại làm sao rồi?”

Nghiêm Trang khẽ thở dài một hơi: “ Đồn lương của Toái Hiệp chỉ có hai mươi vạn thạch, thuộc hạ cứ ngỡ di dân của Trung Nguyên phải vài tháng sau mới đến, nhưng không ngờ phần lớn họ đều đã đến đây, bây giờ lương thực không đủ!”

“Đã có bao nhiêu dân khẩu đến rồi?”

Lý Khánh An châu mày hỏi, hắn quả thực quên mất vấn đề di dân này. Những người di dân phần lớn đều đi từ Bắc Đình đến Toái Hiệp, do vài trăm quan viên dọc đường tiếp tế.

“Trước khi thuộc hạ đến đây thì con số đã lên đến chín ngàn ba trăm hộ. hơn nữa còn đang có vô số người ùn ùn kéo đến nếu trong vòng hai tháng mà tăng đến ba vạn hộ, vậy chúng ta chí ít phải để lại năm vạn thạch lương thực để thu xếp cho những người dân di dân này.”

“Nếu là mười vạn hộ thì sao?”

Trong lòng Lý Khánh An hiểu rõ, Hà Đông gặp thiên tai nặng, triều đình đã đưa dân di cư sang An Tây để xem như biện pháp giải quyết tình hình thiên tại, chỉ mỗi số dân tỵ nạn chạy vào Quan Trung đã là ba mươi vạn. đều sẽ được đưa đến An Tây, nếu thế thì còn lâu mới có việc chỉ có ba vạn hộ.

“Nếu lần lượt đưa đến thì vẫn còn chịu đựng được, nhưng nếu trong vòng hai tháng mà tập trung tất cả đến đây, hai mươi vạn thạch lương của Toái Hiệp chỉ đủ dùng để phân chia cho dân di cư thôi.”

Lý Khánh An đứng dậy khoát áo ngoài nói: “Hãy chuẩn bị xe cho ta!”

Lúc này, ngoài cửa có thân vệ bẩm báo: “Đại tướng quân, sứ giả Đại Thực cầu kiến!”

Lý Khánh An đương định đi tìm tên này đây, mà giờ hắn lại chủ động ghé nhà. đúng là tốt quá còn gì! Lý Khánh An cũng không vội vã gì. hắn ngồi xuống nâng chén trà lên nói: “Dân hắn đến phòng khách chờ, ta xử lý xong ít chính vụ sẽ đến ngay.”

Trong phòng dành cho quý khách. Man Tô Nhĩ có phần tâm trạng thổn thức ngồi uống trà. Dù cho hắn đã ký hiệu ước với hoàng đế Đại Đường tại Trường An.nhưng sau khi vào An Tây, hắn mới dần dần ngẫm ra. e rằng hiệp ước với hoàng đế Đại Đường kia chẳng qua là hình thức, còn thật sự người có được thả hay không lại phải trông chờ vào thái độ của Lý Khánh An. Lúc ở Trường An hắn cũng chẳng tạo quan hệ tốt gì với Lý Khánh An.giờ nghĩ lại hắn càng hối hận.

Sau khi uống xong một chén trà. vẫn chưa thấy bóng hình của Lý Khánh An đâu. Thán vệ của Lý Khánh An lại cần mẫn rốt thêm cho hắn một chén trà mới. Man Tô Nhĩ vẫn ráng kiên nhẫn uống thêm chén trà nữa. nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng Lý Khánh An đâu. Rốt cuộc lòng nhẫn nại của hắn cũng bị mài sạch, hắn bèn đứng dậy đi ra ngoài. Một cụ già đang chậm rãi đúng quét sân ở ngoài.

“Xin hỏi, đại tướng quân của các vị.."

Man Tô Nhĩ cũng không còn tự tin để hỏi tiếp. Cụ già kia cả đầu còn không thèm ngước lên một lần. đúng là ngôn ngữ không thông! Bất đắc dĩ. Man Tô Nhĩ đành phải quay về chỗ ngồi, cầm miếng bánh nhỏ lên ngồi ăn. Hắn bỗng nhiên nhớ ra điều gì đây, đưa miếng bánh lên mũi ngửi ngửi, mới thấp thoáng ngửi thấy mùi mỡ lợn. làm hắn sợ quá vội bỏ xuống ngay. Lúc này, ngoài viện bỗng vang lên vài tiếng bước chân.

Man Tô Nhĩ trong lòng mừng rỡ vội đứng dậy. chỉ không ngờ người đi vào lại là tên thân binh dâng trà khi này. Thân binh nhìn hắn cười áy náy, xong lại rót cho hắn thêm một ly trà. Man Tô Nhĩ thở dài xong lại thất thểu ngồi xuống. Tên thân binh này cũng ngôn ngữ không thông.



Thân binh rót nước xong lại đi ra ngoài. Trong lòng Man Tô Nhĩ thất vọng, hắn lại cầm chén lên từ từ uống vài ngụm.Hắn bỗng có cảm giác lạ lạ. vừa ngước đầu lên. mới thấy Lý Khánh An không biết đã xuất hiện ở cửa từ lúc nào, và đang nhìn hắn tủm tỉm cười.

“Á!" Man Tô Nhĩ vội đứng lên. tay đặt trước ngực thi một lễ với hắn.

Lý Khánh An cũng chấp tay cười nói: “Thật có lỗi. vừa đúng lúc có người đến báo cáo quân vụ. làm trì trề thời gian, khiến điện hạ phải chờ lâu.”

Có thể vì Lý Khánh An am hiểu về Đại Thực, mà Man Tô Nhĩ luôn có một cảm giác quen thuộc khó tả mỗi khi gặp mặt. Nghe Lý Khánh An nói. Man Tô Nhĩ cũng vội cười nói: “Đại tướng quân quá khách sáo rồi. là do ta đến đột ngột, làm quấy nhiễu công vụ của đại tướng quân.”

“Ha ha!” Lý Khánh An cười cười, khoát tay nói: “Điện hạ mời ngồi!”

“Đại tướng quân cũng mời ngồi.”

Hai người họ vừa ngồi xuống, thân binh lại dâng trà lên. Lý Khánh An cầm ly chén trà lên cảm thán: “Sau lần gặp tại Trường An lần trước, đến nay còn chưa tới hai tháng. thế mà ta lại cảm thấy như đã qua lâu lắm rồi. cơ hồ như năm tháng nhiều năm qua đi. Thời gian thật là kỳ diệu, khiến người ta phải không khỏi bi thương.”

“Hóa ra đại tướng quân cũng là người đa sầu đa cảm đến thế. thật không ngờ đến!”

Hai người ngồi hàn thuyên được vài câu. Man Tô Nhĩ trầm ngâm một lúc nói: “Ta mới vừa ký kết thỏa hiệp với triều đình quý quốc tại Trường An. chính miệng hoàng đế quý quốc đã hứa sẽ thả tự do cho những tù binh chiến tranh Đại Thực, lần này ta đến An Tây, chính là muốn bàn kỹ việc này.”

Vừa nói. hắn vừa rút hiệp ước ra đưa cho Lý Khánh An cười nói: “Xin đại tướng quân hãy xem qua!”

Nụ cười trên mặt Lý Khánh An biến mất. hắn nhận qua hiệp ước xem cẩn thận từng điều, xong liền đặt lên bàn nói: “Điện hạ. đây quả thật là hiệp ước, nhưng ta lại không thể làm việc theo đúng những điều ghi trong hiệp ước này, thật xin lỗi điện hạ!”

Man Tô Nhĩ trong lòng bỗng chốc trầm lại. Tên này quả nhiên khó đối phó, lúc ký kết hiệp ước này Lý Khánh An ở ngay cạnh bên. và còn than gia đàm phán, thế mà bây giờ hắn dám trở mặt.

“Không biết phải làm thế nào thì đại tướng quân mới chịu giữ lời?”

“Điện hạ không biết quy cứ của nước Đại Đường ta. ta muốn chấp hành hiệp ước này nhất định cần công văn phê chuẩn của triều đình, nếu không ta cũng không còn cách nào khác.”

“Vậy công văn phê chuẩn của triều đình các vị phải đến lúc nào mới xuống đây được?

Lý Khánh An uống một ngụm trà. thản nhiên nói: “Điều này thì ta chẳng biết đâu. haiz! Bây giờ triều đình làm việc ngày càng bất lực. chậm có thể sẽ một năm. nhanh thì cũng nửa năm. Nếu điện hạ gấp gáp, có thể phái người đến Trường An hối thứ xem. hoặc may họ sẽ chịu nhanh tay hơn.”

Man Tô Nhĩ là ai cơ chứ? Hắn là chư quân của Đại Thực, hắn tinh anh nhường nào, đương nhiên nghe ra Lý Khánh An đang dùng lời lẽ thóai thác. Dù cho công văn phên chuẩn của triều đình đã xuống đây đi chăng nữa hắn cũng sẽ nói là không có. Kiểu nói câu giờ này rất dễ nói, đợi khi hắn vượt trăm khổ nghìn khó đợi được công văn. thế nào cũng lại được tin tên Lý Khánh An này biến mất. căn bản không gặp được mặt. hoặc là mãi không chịu thả người, cứ trì hoàn năm ba năm cũng không thành vấn đề. Điều quan trọng ở đây là trao đổi lợi ích. hoàng đế Đại Đường có thể ưa sĩ diện, không nghĩ đến vấn đề này, nhưng người trong tay tên Lý Khánh An này, là tù binh của hắn. Hắn làm sao mà chịu thả người dễ dàng thế. Nếu ngược lại là bản thân Man Tô Nhĩ.hắn cũng không dễ dàng thả người như thế.

Man Tô Nhĩ trong lòng tự hiểu, lời hắn lúc nãy đã nói quá cứng, hắn nói nếu không có công văn của triều đình không được, bây giờ mà đổi ý, thì làm sao hạ mình mà nói được. Man Tô Nhĩ muốn nói là một ngàn tù binh của Đại Đường bọn họ đã phóng thích rồi. nhưng lời này không có trọng lượng gì. cũng khó mà đem ra so bì. Hắn mấp mấy môi muốn nói. nhưng lại chăng thốt lên được lời nào.

Lúc này, Lý Khánh An lại cầm hiệp ước lên, hắn xem cân thận một hồi rồi nói: “Không nói nữa, hoàng đế của bọn ta chỉ hứa là thả người. chứ không nói là nhất thiết phải bồi thường mới thả, nên nếu cứ căn cứ vào hiệp ước này thì cũng không còn gì để nói nữa.”

Man Tô Nhĩ tinh thần bỗng phấn chân hẳn. Rốt cuộc thì tên Lý Khánh An này cũng chịu lên tiếng. Hắn đoán quả nhiên không sai, không phải do công văn của triều đình, chỉ là vấn đề bồi thường ít nhiều mà thôi. Man Tô Nhĩ thế mới hiểu ra, kỳ thực căn bản chẳng cần đi Trường An làm gì. chỉ cần bàn với tên Lý Khánh An này là đủ. Hiện tại hắn sợ nhất là tên Lý Khánh An này không chịu mở miệng, chỉ cần hắn chịu mở miệng, thì bao nhiêu tiền Đại Thực cũng chịu trả.

Man Tô Nhĩ vội cười nói: “Đương nhiên, bọn ta cũng không nói là sẽ chỉ mang người đi như thế, đại tướng quân chỉ cần chịu thả người, tiền chuộc chúng ta có thể thương lượng, chỉ là không biết đại tướng quân muốn bọn ta trả bao nhiêu?”

“Ha ha! Ta và điện hạ mới gặp mà như người đã quen từ lâu, nói đến tiền thì chỉ cho thấy trần tục. có điều ta nhớ không nhầm, điện hạ từng nói. người Ả Rập quý vị tuy không phải tứ hài giai huynh đệ, nhưng lại không tùy tiện nợ tình nghĩa người lạ. Ta cũng có thể hiểu phong tục của người Ả Rập, sẽ không khiến điện hạ phải khó xử, điện hạ chỉ cần bồi thường thích đáng là được.”

“Không biết ý tướng quân bao nhiêu là thích đáng?” Man Tô Nhĩ biết cái “thích đáng” mà Lý Khánh An nói chắc chắn sẽ chẳng phải một con số nhỏ, nhưng hai vạn tù binh của hắn nhất định phải chuộc về, hắn đành phải tính đến khả năng xấu nhất có thể."

“Điện hạ. kỳ thực ta cũng là một người thấu tình đạt lý, ta cũng không cần quý quốc phải bồi thường tiền hại chiến tranh gì, ta chỉ muốn được hưởng khoản bồi thường đáng được nhận, ta sẽ tính toán như thế này với điện hạ vậy! ”

Lý Khánh An nói càng dễ nghe thì trong lòng Man Tô Nhĩ lại càng lo lắng, hắn vội gật đầu nói: “Đại tướng quân xin cứ nói!”

Lý Khánh An lại từ từ cầm chén trà lên hớp một ngụm, rồi mới chậm rã tiếp lời: “Trước hết là phần lương thực cho hai vạn tù bình này. từ tháng mười năm ngoái cho đến nay đã nửa năm qua đi. Sức ăn của các tù binh chiến tranh lại nhiều. Và đấy chỉ mới là ăn. còn có cái ăn. cái mặc nữa. và những thiết yếu phẩm hàng ngày, cái nào chà phải tiền. khoản tiền này Đại Thực phải bồi thường lại. Đấy là một. Thứ hai nữa là khoản bồi thường khai thác mỏ bạc. Bọn tù binh này, phía bên ta định dùng để khai thác mỏ bạc trong vòng năm nữa rồi mới thả họ ra, nhưng vì né thành ý của điện hạ, nên bọn ta sẽ rút ngắn thời hạn thành ba năm vậy! Bay giờ đã được nửa năm, vẫn còn những hai năm rưỡi. Trong vòng hai năm rưỡi này, bọn tù binh sẽ khai thác được bao nhiêu khoảng bạc, ta nghĩ Đại Thực cũng phải bồi thường khoản này cho bọn ta.”



mắt của Man Tô Nhĩ trợn tròn như sắp rớt ra. Lượng lương thực đã làm tiêu hao bồi thường thì cũng đúng; đằng này hắn lại dám đòi bồi thường thiệt hại không thể khai thác mỏ bạc trong hai năm rưỡi sau. Đó sẽ là bao nhiêu? Con số này nếu tính ra. e rằng sẽ là con số không tưởng tượng nổi. Man Tô Nhĩ đã hiểu Lý Khánh An mới ra giá trên trời để cứa cổ người khác đây! nhưng hai vạn tù binh Syrian và Khurasan lại can hệ trọng đại, nhất là gia quyến của bọn tù binh khu vực Syrian đây bất đầy nhiễu sự. nếu không chuộc những người binh sĩ tinh quý này về, e rằng sẽ ảnh hưởng đến vương vị của Khalifah. Đây cũng là điều Khalifah đã dặn đi dặn lại trước lúc hắn ra đi. Dù thế nào đi chăng nữa. nhất định phải chuộc những tù binh này về.

Man Tô Nhĩ đã không còn đường lui, hắn đành cắn răng hỏi: “Xin đại tướng quân nói rõ ràng hơn! Rốt cuộc là cần bao nhiêu tiền?”

Lý Khánh An mỉm cười từ tốn nói: “Ta không cần tiền, Đại Thực chỉ cần nhượng Thổ Hỏa La lại cho Đại Đường là được.”

“Không! Không thể nào!”

Man Tô Nhĩ kinh ngạc đứng phắt dậy, hắn lắc đầu kiên quyết nói: “Dù thế nào đi chăng nữa cũng không thể dùng đất để trả, nếu như thế này, chúng ta sẽ chẳng còn gì để bàn bạc!”

“Nếu như thế này, vậy xin mời điện hạ! Đàm phán của chúng ta đến đây kết thúc. Năm năm sau, ta ắt sẽ thả bọn họ về. Đến lúc ấy còn dư lại bao nhiêu người thì ta không biết được đâu!”

“Vậy ta xin cáo từ!”

Man Tô Nhĩ phẫn nộ để lại câu này liền quay người bước đi. Lý Khánh An cũng chẳng thèm gọi hắn lại, chỉ chằm chằm dõi theo bóng hình của hắn. cười mà không nói. Khi Man Tô Nhĩ đi đến cửa lớn. cuối cùng bước chân hắn cũng chậm lại. Hắn thở một hơi thật dài, thế này thì khi hắn về làm sao ăn nói với Khalifah đây?

Chẳng mấy chốc, Man Tô Nhĩ lại từ từ quay trở lại, hắn thi một đại lễ với Lý Khánh An nói: “Đại tướng quân, Man Tô Nhĩ ta lần đầu tiên khẩn cầu người khác, ta khẩn cầu đại tướng quân hãy thả tù binh của nước ta, ngoài đất đai ra, bất kỳ điều kiện gì, bên ta đều có thể chấp nhận được.”

Mặt Lý Khánh An lộ vẻ khó xử, mãi một lúc lâu sau, hắn mới thở dài một hơi nói: “Vậy được rồi! Ta kính nể điện hạ là một bậc anh hùng, xin mời ngồi xuống nói chuyện!”

Man Tô Nhĩ mừng thầm, chỉ cần không bàn đến vấn đề ruộng đất. kỳ thực cái gì cũng dễ nói. Hắn lại ngồi xuống, thành khẩn kể lể: “Đại tướng quân không phải trả giá với ta tiếp nữa. coi như ta dùng giá bán nô lệ cao nhất trên thị trường Damascus. một tù binh có thể đổi được một ngàn năm trăm tiền bạc Dinar. tổng cộng là ba ngàn vạn Dinar, đại tướng quân thấy như thế có được không?”

Trong lòng Lý Khánh An lập tức tính toán, nếu như đổi thành lương thực, tương đương với hai trăm vạn thạch lương thực. Tiền thì hắn không cần, hắn có thể tự đúc tiền bạc, nhưng lương thực là thứ hắn đang cần gấp. Nghĩ thế, hắn liền hỏi: “Không biết trong kho lương dự trữ vùng Sindh (* Âm Hán Việt là Tín Đức. thuộc Pakistan ngày nay )và Punjab (* Bàn Già Phổ, nằm tại khu vực Ấn Độ với Pakistan ngày nay.) của quý quốc đang chứa bao nhiêu lương thực?”

Man Tô Nhĩ ngẩng đầu suy ngẫm một lúc, cả Sindh và Punjab đều là khu vực sản xuất lương thực nổi tiếng, lương thực dồi dào. Lương thực nơi ấy lại nằm trong phạm vi quản hạch của hắn. dù đã vận chuyển lượng lớn lương về Damascus. nhưng trong kho vẫn còn không ít. hắn còn nhớ rất rõ ràng trong đấy vẫn còn lương thực dư.

“Nếu đổi lại là trọng lượng của quý quốc, thì có khoảng hai trăm năm mươi vạn thạch lương thực.”

Lời đã nói đến nước này rồi. Lý Khánh An cũng chẳng cần che giấu yêu cầu của mình làm chỉ. Hắn chậm rãi nói: “Vậy ta sẽ chính thức đề xuất điều kiện của ta!”

“Đại tướng quân xin cứ nói!”

‘thứ nhất, lập tức thích phóng tất cả tù binh quân Đường, dù là người đã mất đi chăng nữa. thì cũng phải giao trả lại hài cốt.”

“Không thành vấn đề, bây giờ bọn ta đã có thể làm được, tất cả tù binh của Đại Đường bây giờ còn sống sót đã được đưa gửi trả về Samarquand ”

“Được!” Lý Khánh An gật gật đầu lại nói: “Điều kiện thứ hai đó là hãy dùng tất cả lương thực tại Sindh và Punjab , tất thảy là hai trăm năm mươi vạn thạch, toàn bộ số lương thực đó xem như là tiền chuộc giao cho bên Đại Đường, tiền trao cháo múc. một tay giao lương thực.một tay thả người. Lúc nào giao nộp xong lương thực xong, thì lúc đó ta sẽ cho thả hết tù binh. ”

Tuy điều kiện này đã vượt quá ba ngàn vạn Dinar mà Man Tô Nhĩ đưa ra. nhưng nếu so với việc cắt lãnh thổ Thổ Hỏa La chuyển nhượng cho Đại Đường thì tốt hơn nhiều, hơn nữa bản thân hắn đã từng nói. ngoài việc đất đai ra. hắn việc gì cũng có thể chấp nhận.

nghĩ thế. Man Tô Nhĩ bèn không chút do dự nhận lời. “Được! Chúng ta nhất ngôn cửu đỉnh, ta sẽ dùng lương thực tồn kho tại Sindh và Punjab5 tất cả hai trăm năm mươi vạn thạch lương để đổi lấy tù binh chiến tranh của hai nước chúng ta.Ta hi vọng chúng ta có thể ký kết một hiệp ước bằng giấy.”

“Không! Sẽ không có thỏa hiệp bằng giấy! Ngươi hãy dùng chân chủ Thánh Ala của mình để đảm bảo, còn ta sẽ dùng danh dự của ta để hứa. chúng ta sẽ hẹn nhau giao dịch tại sông A Mạn phía bắc nước Cự Mật. Lượng thực giao cho bọn ta. còn tù binh các ngươi đưa về. ”

Man Tô Nhĩ cũng chẳng phải người thường. Lý Khánh An không thể ký kết hiệp ước chứng từ. hắn cũng chẳng miễn cưỡng, liền đưa tay lên áp vào ngực trịnh trọng nói: “Man Tô Nhĩ ta cũng xin thể với chân chủ Thánh Ala. sẽ trung thực thực hiện theo đúng điều kiện hai bên chúng ta đã thỏa thuận, trong vòng hai tháng, ta sẽ giao toàn bộ lương thực cho tướng quân.”

Lý Khánh An cũng nghiêm túc nói: “Lý Khánh An ta cũng trịnh trọng hứa. chỉ cần Đại Thực thực hiện đúng điều kiện thỏa thuận, trong vòng hai tháng. tất cả tù binh chiến tranh của Đại Thực tại thành Đát La Tư sẽ đều được thích phóng, tuyệt không nuốt lời!”

Nói xong, hai người cùng đưa bàn tay phải ra vỗ mạnh vào nhau, có thể xem như buổi đàm phán vể việc trao đổi tù binh chiến tranh lần này đã được chính thức hoàn thành. Còn văn thư cho triều đình, trong lòng họ đều ắt tự hiểu rõ, có hai không có kỳ thực đã không còn quan trọng nữa!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook