Quyển 13 - Chương 532: Hoạn quan Vương Phủ
Cao Nguyệt
08/10/2017
Linh Châu là noi đặt quân nha của Sóc Phương tiết độ sử. Nằm ở bờ đông
sông Hoàng Hà. Là một tỏa Thành lớn có chu vi hơn bốn mươi dặm. Có cư
dân gần ba mươi vạn người, đại bộ phận đều là gia quyến quân hộ của quân Sóc Phương.
Một vùng này cũng là nơi khởi điểm của bình nguyên nguyên sông. Đất đai phì nhiêu, nguôn nước sung túc. Nông nghiệp vô cùng phát triển. Do quân Sóc Phương có trọng binh trú đóng ở nơi đây, vì vậy, quân điền ở một vùng này đặc biệt rộng lớn. Quán điền có hai loại, một loại là quân hộ điền, cũng chính là đất ruộng mà gia quyến binh sĩ dựa vào đó đế sinh sống. Còn một loại khác thì là quân lương điền, do binh sĩ đôn điền canh tác. Quân Sóc Phương vốn có biên chế là sáu vạn bốn nghìn bảy trăm người, tuy triều đình mỗi năm đều có lương thực vận chuyến tới. Nhưng đại bộ phận quân lương vẫn là tự mình trông trọt, nhất là sau khi Quách Từ Nghi tiếp nhận một chức tiết độ sử, lại cÂng coi trọng đôn điền, hắn cổ vũ quân đội khai khẩn ruộng đất. Chi vọn vẹn hai năm. Quân lương điền bèn đã tăng lên gấp đôi.
Thật ra tình báo của Lý Khánh An vẫn là dừng lại ở hai năm trước, theo quy mô quân lương điền của hai năm trước, quân Sóc Phương quả thật không nuôi nổi mười vạn đại quán, nhiều nhất cũng chì có thể nuôi dường bốn vạn người.
Nhung trải qua nỗ lực mấy năm của Quách Tử Nghi, bây giờ hắn dựa vào ruộng đất màu mỡ và thảo nguyên bạt ngÂn của vùng khuỷu sông cùng với quân lương điền của Linh Châu, hắn đã có thê nuôi sống mười vạn đại quân rổi.
Đây chính là nguyên nhân chù yếu mà Quách Từ Nghi từ bỏ Quan Nội đạo, hắn là
Sóc Phương tiết độ sứ, Quan Nội đạo vốn dĩ đã không phải là phạm vi thế lực truyền thống của Sóc Phương tiết độ, bây giờ Lý Khánh An ổ ạt đông quy, Quách Tử Nghi không muốn phát sinh mâu thuẫn với Lý Khánh An. Hắn bèn chú động thoái nhượng, rút về lãnh địa ban đầu của Sóc Phương.
Trong đại trương rất yên ắng, Quách Tử Nghi một minh ngổi trước soái áng trầm tư lặng thinh, hắn vừa mới nhận được tin tức, Kính Châu dấy lên nạn đạo tặc, Lý Khánh An đã phái năm nghìn quân vào Kính Châu tiêu diệt bọn cướp.
Tin tức này làm cho trong lỏng Quách Tử Nghi cười khổ không thôi, hắn đương nhiên biết trong huyện An Định có sơn tặc, chi là nạn cướp này đến thật quá trùng hợp rổi. Hắn chân trước vừa đi, nạn cướp bèn chân sau gây rối lên. Tuy rằng nhìn tựa như hợp tình họp lý, mọi thứ đều tự nhiên hợp lẽ, nhung Quách Tử Nghi vẫn là nhìn hiếu được dụng ý thật sự của Lý Khánh An, hắn phái năm nghìn quân vào Kính Châu, danh nghĩa là diệt cướp, nhưng trên thực tế là dỏ thám phản ứng của minh.
Nhưng từ đó có thể thấy, Lý Khánh An không hề tin tường sự rút quân của mình, hắn trÂn đầy sự cÂnh giác đối với minh, tuy nhiên điều này cũng khó trách, gần bên áường ngủ. Há đê kè khác ngáy ngủ. Lý Khánh An đã khống chế được các vùng đất rộng rãi vô ngần như Quan Trung. Lũng Hữu. Hà Tây, An Tây, còn mình lại dẫn mười vạn đại quân treo lên trên đinh đầu hắn, hướng Nam có thé vào Quan Trung, hướng tây có thể vào Lũng Hữu, Hà Tây thậm chí An Tây, nghiêm trọng uy hiếp đến mối an toÂn căn cơ của hắn. Vì vậy Lý Khánh An sau khi vào Quan Trung đối tượng phải đối phó đầu tiên không phải là Lý Long Cơ ở Thành Đô, mà là mình, đây cũng nằm trong mối tình lý thôi.
Nghĩ đến đây, Quách Từ Nghi bất giác thờ dài một tiếng, chắp tay ra sau chậm rãi đi đến trước đại trướng, nhìn chăm chú vào bầu trời phía Nam. Hắn cũng như những người khác, thật ra cũng đã nhìn ra Lý Khánh An có dã tâm đăng cơ, tuy rằng Lý Khánh An cũng là tông thất Lý Đường, lại là thân vương chi xếp sau hoàng đế và trữ quân, nhưng Quách Tử Nghi không hề ủng hộ Lý Khánh An đãng cơ.
Đây có lẽ là bắt nguôn từ sự tác quái của tư tường chính thống thâm căn cố đế trong lỏng của Quách Từ Nghi. Thái từ Kiến Thành đã ở trăm năm trước bèn đã không còn là chính thống của Đại Đường, dỏng đích hệ chính thống của Đại Đường phải là hậu nhân của Thái Tông.
Đây cũng giống như một người bà con xa lệch dỏng muốn đi kế thừa tộc trường của một đại gia tộc vậy, rất khó để người ta tiếp nhận. Lý Khánh An sờ dĩ được phong làm Triệu vương. Chẳng qua là bời vì hắn thực lực đủ mạnh. Kính Tông hoàng đế bị ép phong tước, nếu không, giống như Lý Lâm Phù cũng là hậu nhân của Lý thị, không lẽ hắn cũng có thể kế thừa hoàng vị hay sao?
Lần này Quách Tử Nghi bắc triệt Linh Châu còn có một nguyên nhân rất quan trọng, đó chính là Lý Khánh An không hề soán ngôi đăng cơ, mà là lập con trai của Lý Dự làm đế.
Đây làm cho hắn thờ phào nhẹ nhõm, nhung nếu như Lý Khánh An thật sự cường chế đãng cơ, hắn lại phải làm sao? Ngay cả bản thân Quách Tử Nghi cũng không biết nữa. Nhung có một điều chắc chắn là. Hắn tuyệt sẽ không ủng hộ, hắn có lẽ sẽ đi ủng hộ Lý Long Cơ, đương nhiên, với tiền đề là Lý Long Cơ không thể lập Lý Hanh làm trừ quân, hắn cũng đông thời không thê tiếp nhận một người giết đi hai đời hoàng đế làm thánh thượng của mình.
Như vậy hắn có lẽ sẽ đi nương nhờ Kinh vương Lý Mạo, hoặc là đi Dương Châu nương nhờ Ngô vương Lý Lân. Tóm lại. Hắn Quách Từ Nghi tuyệt đối sẽ không chạy đi tam khấu cửu bái với Lý Khánh An.
Tuy nhiên Lý Khánh An đã không đãng cơ, mà đã lập tân đế nhỏ tuổi. Quách Từ Nghi biết rằng chính là do mình chần chừ không chịu tiến kinh yết kiến, mới làm cho Lý Khánh An trÂn đầy sự nghi ngờ đối với hắn. Phái quân đội diệt cướp đế thăm dỏ hắn.
Như Họa đang tìm tầng hầm để khối đá băng. Khối băng là bảo bối cho Đường nhân vượt qua mùa hè nóng nực, thường thì các nhà đại hộ đều có giếng băng, hoàng cung và những nhà quyền quý còn có hầm băng chuyên dụng. Vào mùa đông tÂng trừ một lượng khối băng lớn. Cung cấp cho việc sử dụng vào mùa hạ để vượt qua cái nóng thiêu đốt.
Như Họa vô cùng sợ nóng, mỗi năm mùa hạ. Nàng cơ hổ là phải nhờ nước ô mai ướp lạnh đề trải qua một mùa nóng bức. Nàng trong một thời gian dài là sống ở An Tây, trong phù An Tây mà bọn nàng đang ở thì có hầm băng. Mà ở trong phũ Độc Cô phủ cũng có, điều này làm cho nàng ở những năm này sống thật là thỏa thích thoải mái.
Lần này dọn tân gia. Việc đầu tiên của nàng chính là phải tìm hầm băng trong phù trạch Thái Bình công chúa. Trong phũ trạch của Thái Bình công chúa chính là có một chấp sự chuyên môn chăm coi phũ đệ. Còn hầm băng cũ mà những người khác hay biết đã được sửa lại Thành hầm rượu, hầm băng mới ngoại trừ quản gia biết được, những người khác đều không biết là ở đâu? Lại đúng lúc quản gia này hôm nay trong nhà có việc không đến. Minh Nguyệt đã sai người đi tìm hắn rổi.
Nhưng Như Họa nóng đến sốt ruột, nàng bèn dẫn theo hai nha Hoàn, từng gian từng gian nhà kho tiến hÂnh tìm kiếm, nàng đã tìm cả nửa ngày trời rổi, nhung vẫn là chưa tìm được vị trí của hầm băng mới. Đã hôi mấy hạ nhân, cũng không biết gì cả.
Nàng nóng đến mổ hôi đầm đìa. Dứt khoát bỏ cuộc không tìm nữa. Ngổi dưới một gở gốc cây đại thụ hóng mát. Đúng lúc này, một nha Hoàn dẫn theo một trung niên Nam tứ vội vàng kéo đến. Người này bèn là chấp sự trông coi tỏa phủ đệ này, hắn tên Phan Tiếu Lương, kỳ thực là một tên hoạn quan.
Sau khi Lý Dự đãng cơ vì cắt giảm chi tiêu, bèn thanh lý Đại Minh cung quy mô lớn. Không chi thả bốn vạn phi tần của Lý Long Cơ về nhà. Còn có gần mười vạn cung nữ hoạn quan cũng đều thả đi hết hơn phản nửa.
Cung nữ nếu gặp may, thì còn có thể đăng ký xin hủy bỏ cung tịch đi lấy chông.
Nghĩ vậy, Quách Tử Nghi bèn ra khỏi trướng nói với thân binh: “Thu dọn một chút đi! Chúng ta chuẩn bị tiến kinh.”
Hạ tuần tháng sáu. Trường An cũng đã đến ngày đại thừ. Sự nóng bức khiến người ta điên đảo, nóng đến lạnh lùng. Mặt trời chiếu rọi đến con đường ở Thành Trường An trờ nên cháy khô, nóng bông, chân đạp xuống dưới, một bước một lÂn khói trắng, trong không khí dường như đang lượn lờ một ngọn sóng nhiệt trong suốt, cả Thành Trường An đều phát ra một hơi thờ như thiêu đốt.
Trong Thành Trường An phảng phắt lặng xuống, mọi người đều nấp trong phỏng không chịu ra ngoài. Phố lớn ngõ nhỏ đều im lìm. Không thấy một bóng người đi đường nào.
Mấy ngày nay Lý Khánh An cũng ở trong vương phũ của mình, không có vào triều. Triệu vương phũ của Lý Khánh An đầu tiên tọa lạc ở phường Hoài Viền, vốn là lão trạch của Võ Tam Tư. Do tỏa phũ trạch này sát với chợ tây, thương khách tới lui rất nhiều, xe ngựa chuyển hãng ngày đêm không ngớt, làm cho trong phường từ sáng đến tối đều vô CŨNG ầm ĩ, Minh Nguyệt rất không thích nơi này.
Sau khi Lý Khánh An hổi kinh, chính sự đường cũng cảm thấy phường Hoài Viền cách hoàng Thành khá xa. Người từ nơi khác đến trong phường vô cùng phức tạp, không có lợi cho sự an toÂn của Lý Khánh An. Cũng không phù hợp với thân phận của hắn. Chính sự đường bèn đem trạch từ nguyên là của Thái Bình công chúa nằm tọa lạc ở phường Hưng Đạo sửa lại Thành tân Triệu vương phũ.
Hung Đạo phường là một phường danh tiếng của Trường An. Nơi đây đa số sinh
Sống các cao quan quyền quỷ, từng tỏa từng tỏa phũ đệ san sát kề cạnh nhau, khắp nơi là cây đại thụ rậm rạp, Hoàn cảnh vô cùng yên tĩnh tao nhã.
Cố trạch của Thái Bình công chúa là một tỏa cự trạch có thể sánh ngang với hoàng cung, quy mô và đẳng cắp của nó đều là tham chiếu theo tiêu chuẩn xây dựng của hoàng cung, chiếm đất đến một trăm năm mươi mẫu. Trần cao rường cột lớn. Khí thế hùng vĩ. Đã từng được Lý Long Cơ ban thường cho Lý Lâm Phủ. Nhưng Lý Lâm Phũ lại không dám ờ, mà là vẫn ở mãi trong cựu trạch ở phường Bình Khang.
Minh Nguyệt từ nhỏ đã lớn lên ở Vụ Bản phường ở sát bên. Nàng cũng vô cùng thích thú phường Hung Đạo, tỏa cự trạch này của Thái Bình công chúa hắn từ nhỏ cũng đến chơi qua vài lần. Nhung chưa bao giờ nghĩ tới rằng. Nàng sẽ trờ Thành nữ chù nhân của tỏa cự trạch này.
Sờ hữu được tân gia ở phường Hưng Đạo, Minh Nguyệt ở phường Hoài Viễn ngay cả một ngày cũng không thể nào nán được nữa. Sau nửa tháng, phù trạch Thái Bình công chúa tu bô Hoàn tất. Trạch tử chính thức được treo biên là Triệu vương phũ. Minh Nguyệt bèn bất chấp cái nóng thiêu đốt. Ngay hôm đó bèn dẫn theo Như Họa và một đám nha Hoàn hạ nhân đến tân trạch xem nhà.
“Nóng chết được! Nóng chết người đi được!”
Như Họa trong tay phe phẩy chiếc quạt sa mỏng nhỏ, từ trong một gian nhà kho của hậu viện đi ra. Trong nhà kho nóng hầm giống như chiếc lông hấp, chi đứng có chốc lát. Nàng bèn mổ hôi ướt đẫm cả lưng, vết mổ hôi trên trán làm cho đầu tóc của nàng cũng có chút rối rắm.
“Chỗ này không có, chúng ta tìm tiếp một gian khác.”
Còn hoạn quan lại rất khó an trí. Cũng rất khó hủy bỏ cung tịch. Lý Dự nghĩ đến tình hình thực tế của bọn họ, bèn để cho bọn họ đưa đi trong phũ các vương công quyền quý, để cho bọn họ có một miếng cơm ăn.
Tên Phan Tiểu Lương này là hoạn quan của đông cung, mười lăm tuổi vào cung. Làm hoạn quan gần ba mươi năm. Bời vì người quá thật thà. Đến nay vẫn chưa được thăng tiến, hắn không có hậu đài, tự nhiên cũng bị thanh Lý khỏi cung, cũng may bời vì thâm niên rất lão, bèn đến cựu trạch Thái Bình công chúa làm chấp sự. Vốn dĩ hắn chuẩn bị ở chỗ này dường lão sống hết một đời, nhưng vạn vạn không ngờ rằng. Đại Đường đệ nhất quyền thần Lý Khánh An trờ Thành tân chù nhân của cựu trạch Thái Bình công chúa, điều này làm cho Phan Tiểu Lương vui mừng khôn xiết, có một cảm giác như cây khô gặp mùa xuân vậy.
Nhung vận may của hắn cũng không tốt. Hắn vốn tường rằng Triệu vương phi ngày mai mới đến. Bèn chạy vội vào trong nhà sắp xếp một chút, nhung lại không ngờ Vương phi nóng lỏng. Hôm nay bèn đã đến xem nhà rổi.
Hắn chạy vội về phũ trạch, được biết người vội vã tìm hắn không phải là vương phi. Mà là tứ phu nhân. Phan Tiếu Lương đã từng sống trong cùng một thời gian, hắn biết được một số ẩn tình mà người thường không biết được.
Chẳng hạn như người thường ngoại trừ biết Minh Nguyệt vương phi ra. Những người thê thiếp khác của Lý Khánh An đều không rõ lắm. Ở đây là chi hạo mệnh quan tước của các nàng ấy.
Nhung lại không phải đơn giản chi là thử phi thiên phi. Thường thì thê thiếp chù yếu của thân vương đều phong hiệu, nhưng thê thiếp của Lý Khánh An lại có chút đặc biệt. Thám thái hậu đã từng hạ chi. Cho phép thê thiếp của Lý Khánh An chiếu theo tiêu chuẩn phong ban của đông cung.
Lý Khánh An ngoại trừ vương phi Minh Nguyệt ra. Còn có một thử phi và hai thiên phi. Trong đó Vũ Y được phong làm lương đề. Chính tam phẩm, tỳ muội Như Thi Như Họa đều phong làm thừa huy, chính ngũ phẩm. Tỳ tỷ Như Thi sau khi hạ sinh Câu Lan huyện chù, bèn thăng lên một cấp, được phong làm lương đễ. Đây là hạo mệnh của chính tứ phẩm.
Những phong tước này thông thường đều không biết được, nhưng tên Phan Tiều Lương lại hay biết, hắn đương nhiên biết được phu nhân trẻ tuổi xinh đẹp ở trước mắt này chính là Thừa huy nương nương, vẫn luôn đi theo bên cạnh Lý Khánh An.
Hắn quỳ xuống dập đầu nói: “Lão nô Phan Tiểu Lương khấu kiến Thừa huy nương nương, lão nô đến hầu trề, mong nương nương thứ tội!”
Như Họa nghe đến hai mắt trơ ra. Vẫn chưa bao giờ có người gọi nàng là nương nương, nàng lại cÂng đã quên đi phong hiệu của minh từ lâu. Tên quan của nàng là Lý Như Họa. Ở An Tây ai nấy đều gọi nàng là tử phu nhân, vẫn chưa bao giờ có ai xưng nàng là nương nương cả.
Nàng chớp chớp đôi mắt. Vội vàng xua tay nói: “Đừng gọi ta là Thừa huy nương nương gì đó, trong nhà chúng ta không chuộng cái này, ta cũng không thích, ngươi gọi ta tứ phu nhân là được rổi.”
“Vàng! Nô tài khấu kiến tứ phu nhân.”
Lúc này, Minh Nguyệt đã đi tới. Cười hỏi: “Ngươi chính là người chấp sự Phan Tiểu Lương của tỏa phủ đệ này ư?”
Phan Tiểu Lương gặp qua Minh Nguyệt, hắn sợ đến vội vàng lại chuyền người hướng Minh Nguyệt quỳ xuống. Dập đầu nói: “Lão nô Phan Tiêu Lương khấu kiến Vương phi nương nương.”
Như Họa vội vàng bảo nha Hoàn khiêng một chiếc ghế bành đến cho vương phi. Minh Nguyệt ngổi xuống cười nói: “Ngươi đứng dậy đi! Hôm nay ta bảo ngươi đến là để bàn giao một chút, ngày mai thì ngươi không cần đến nữa.”
Phan Tiểu Lương như sét đánh ngang tai. Hắn sửng sốt đến ngây người, một lúc sau. Hắn lẳng lặng gật đầu: “Lão nô đã hiểu rổi. Sẽ đi bàn giao ngay đây.”
Hắn xoay người định đi, Minh Nguyệt lại gọi lại hắn. “Ngươi chờ một chút!”
“Vàng! Vương phi còn có điều gì giao phó.”
Minh Nguyệt hôi: “Nhà ngươi ở nơi nào? Trong nhà còn có thân nhân gì?”
Phan Tiểu Lương lắc đầu nói: “Nô tài ở trong cung ba mươi năm. Kiếm được hai trăm quan tiền, ở phường Vĩnh An mua được một tỏa nhà nhỏ, nô tài không cha không mẹ. Không con không cái. Độc thân một mình sống qua ngày.”
Tuy rằng Lý Khánh An không thích hoạn quan, nhưng Minh Nguyệt cũng suy nghĩ đến việc hậu trạch để cho người hầu Nam ra vào không tiện, nhung những việc tốn sức lực thì chi có thể để cho Nam nhân làm. Nhất là Trường An nóng hơn nhiều so với Toái Hiệp, mùa hè nữ quyến đề mặc rất mỏng manh, để Nam bộc ra vào quả thật không ôn.
Minh Nguyệt lo đến việc trong vương phù nên cũng có mấy viên hoạn quan, nàng cũng hiểu nỗi lo của Lý Khánh An. Nhung phàm việc gì cũng có hai mặt. Chi cần bản thân Lý Khánh An không tin tường hoạn quan, vậy thì sẽ không có vấn đề sì.
Nàng nghĩ nghĩ bèn nói: "Ngươi nếu như muốn ở lại cũng được...
Trong lời của Minh Nguyệt vẫn chưa nói dứt. Phan Tiểu Lương bèn kích động đến quỳ "phịch!5 xuống, dập đầu lia lịa nói: "Lão nô tạ nương nương đại ân!"
Minh Nguyệt bất đắc dĩ, chi đÂnh lắc đầu nói: “Ngươi đứng lên trước đi. Nghe ta nói hết lời đã.”
“Vàng!”
Phan Tiểu Lương đứng dậy, cung kính đứng sang một bên. Minh Nguyệt lúc này mới chậm rãi nói: “Ngươi muốn ở lại. Thì có thế tuân thủ quy của nhà chúng ta. Quy cũ của nhà chúng ta ở An Tây là rất bình thường, nhung ở Trường An lại có chút không giống như những nơi khác, hi vọng ngươi có thể hiểu được.”
“Vàng! Nô tài nhất định tuân thủ.”
"Điều thử nhất chính là xưng hô của ngươi. Trong nhà chúng ta không có nô tài, cho dù ngươi là hoạn quan cũng không có. Nhớ lấy! Không được quỳ xuống, vương gia hận nhất là người ta quỳ xuống, gập người thi lễ là được. Điều quy cũ thử hai là gia nhân nha Hoàn nhà chúng ta đều là tấm thân tự do, ta sẽ chi trả bổng lộc của các ngươi theo tháng, sẽ cao hơn rất nhiều so với những người giúp việc trong các tiệm bên ngoài. Đương nhiên, các ngươi có thể rời khỏi bất kỳ lúc nào, chịu ở lại thì ta cũng hoan
Nghênh. Điều thử ba. Trong nhà chúng ta tuy không trách phạt hạ nhân, nhưng nếu như các ngươi phạm sai nghiêm trọng, ta cũng sẽ thôi bỏ các ngươi. Ba điều này là cơ bản nhất, còn một số những quy củ nhỏ nhặt khác, sau này tự ngươi khắc biết."
Nói đến đây, Minh Nguyệt lấy ra một mảnh giấy ngả vàng giao cho hắn. Đây chính là cung tịch của ngươi mà ban nãy Nội thị giám chuyên đến. Bên trên ta đã ký tên rổi. Ngươi có thể lấy nó đi Nội tự giám đãng ký hủy bỏ, sau đó ngươi bèn có thể làm lại hộ tịch mới. Bản thân ngươi tự đi lo đi! Gặp phải chỗ nào khó khăn, nói với ta một tiếng, ta sẽ thay ngươi làm êm xuôi.
Phan Tiểu Lương kinh ngạc đến ngây cả người, hắn cũng từng nghe nói An Tây đã phế nô, nhưng bọn hắn là hoạn quan, mãi mãi là nô tài của hoàng thất, bọn họ làm sao có thể đem đi so sánh với những người bình thường kia. Nhưng mà hôm nay, hắn lần đầu tiên đích thân cảm nhận được một cách chân thật như vậy, một cảm giác được làm người.
Phan Tiểu Lương run tay tiếp lấy cung tịch, hắn sống mũi cay cay, hai hãng lệ từ trong mắt hắn trào ra. Hắn vội vàng lau đi nước mắt. Thấp giọng nói: “Lão nô, không! Thuộc hạ đa tạ vương phi.”
Lúc này, Như Họa cười nói: “Hiện tại ngươi có thể nói cho ta biết rổi, hầm băng trong phủ này ở nơi nào?”
“Có! Có!”
Phan Tiểu Lương chi vào một cái hổ nước ở phía xa nói: “Hầm băng xây ngay ở bên hổ, ta dẫn phu nhân đi, hôm trước hoàng cung đưa đến không ít băng. Lúc nào CŨNG có thể dùng.”
Suốt cả ngày hôm nay Lý Khánh An đều ở trong doanh trại ngoài ngoại Thành. Do thời tiết quá nóng, binh sĩ đều được dừng việc tập luyện, mạnh ai người ấy ở lại trong trướng của mình, chi có lúc sáng sớm và hoàng hôn thì binh sĩ mới ra khỏi đại trướng hoạt động.
Sau khi trời tối, hơi nóng trên đường mới dần tiêu tan chút ít. HÂnh nhân bắt đầu cÂng lúc cÂng nhiều, hai ba người trong nhà cùng đi ra ngoài tản bộ trên phố. Chu Tước đại lộ vốn dĩ quạnh hiu được bày đầy các hãng quán, lông đèn sáng trưng, đủ các loại hãng hóa. Hoa quả rau cù. Hãng dùng hằng ngày, các món trang sức v. V... Hằng hà sa số thử vật phẩm được trải ra bày bán trên đại lộ Chu Tước kéo dài những năm dặm chãng mấy chốc đã thu hút được hơn vạn dân chúng đi ra dạo phố. Khiến cả con đường đại lộ Chu Tước bỗng chốc trờ nên náo nhiệt hãn.
Cho phép dân chúng ra ngoài để bày bán chợ đêm. Đây là đề nghị của Lý Khánh An. Đó cũng chăng phải do xuất xử từ ý nghĩ hậu thế nào, mà nó đền từ Samarkand. Vào buổi tối ở Samarkand sẽ được trưng bày buôn bán chợ đêm. Người qua người lại rất ư sầm uất. Tiếng kêu hét chào mời, trả treo giá cả cứ nối tiếp nhau trÂn đầy sức sống.
Hai chợ đêm của Trường An đã từng được mờ một thời gian vào lúc Lý Dự lên chấp chính, nhưng chẳng bao lâu sau đã phải đóng cửa. Do mấy ngày nay khí trời nóng nực oi bức, dân chúng Trường An ban ngày không cách nào ra khôi nhà. Nên Lý Khánh An bèn đề nghị cho phép bày bán hãng vào ban đêm. Kiến nghị này của hắn chăng mấy chốc đã được Chính sự đường phê chuẩn. Hai huyện Trường An. Vạn Niên bèn cho mờ một khúc đường dài năm dặm trên đại lộ Chu Tước chuyên cho bọn tiểu thương bày bán hãng hóa.
Hôm nay đã là ngày thứ tư. Ngày đầu tiên chợ đêm còn có phần quạnh hiu. Chi có chừng mười mấy tiểu thương đến bán hãng, khách hãng cũng lé té vài người, song phương mua bán nhất thời vẫn chưa quen được chính sách mờ cửa này.
Nhưng đến ngày thử hai, cả người bán và người mua cũng bỗng chốc nhiều lên. Các cửa hãng đã lên được hơn trăm nhà. Dân chúng trong Thành Trường An cũng nghe tiếng mà đến tụ họp. Đến ngày thử ba. Kinh Triệu phũ chính thức dán công cáo, ngoài cửa Thành đóng ra. Các cửa phường Trường An đều sẽ cả đêm không đóng, tin tức này khiến cho lượng ngày đi ra ngoài ban đêm bỗng chốc tăng vọt, những người dân ban ngày không ra khỏi nhà đến tối tối lại đi ra dạo phố mua sắm. Các cửa hiệu lớn nhỏ trên Chu Tước đại lộ đã đạt đến con số hơn ngÂn.
Nhưng tối hôm nay trên đại lộ Chu Tước lại còn vô tiền khoán hận hơn. Trên đại lộ Chu Tước rộng rãi dài năm dặm được bày đầy hãng ngân các hãng quán lớn nhỏ, nhà nhà hộ hộ cửa hiệu đều chong đèn sáng chiếu rọi cả đại lộ trông chẳng khác gì ban ngày.
HÂnh nhân đông đúc đụng vai nhau, dỏng người đông như kiến cỏ. Trước mỗi cửa tiệm đều chen chúc đầy người, có tiệm bán các món ăn vặt. Có tiệm bán trang sức rẻ tiền, có bán giày, bán vải. Bán rau củ quả. Cơ hổ tất cả những món hãng trên thế gian này có thể đếm ra được đều có người đang bày bán. Tiếng người ôn ào náo nhiệt chẳng khác gì lễ lông đèn ngày rằm tháng siêng.
Xe ngựa của Lý Khánh An từ từ đi xuyên qua dỏng người đông đảo, năm trăm thân binh của hắn vẫn đi theo trước sau yểm hộ, cực kỳ cảnh giác quan sát tình hình xung quanh. Không ít dân chúng đều biết đấy là đội xe của Lý Khánh An đã đến. Đều tự giác nhường đường để xe hắn có thể thông hÂnh.
Trong xe ngựa. Lý Khánh An đang ngổi trước cửa sổ chăm chú nhìn chợ đêm náo nhiệt hai bên. Cả hắn cũng không ngờ chợ đêm lại đông đúc đến thế, đâu đâu toÂn nheo nhóc đầu người, đếm mãi không hết, chí ít giờ có chừng mười mấy vạn người lên phố. Trong đây đương nhiên cũng có một phần do dân Trường An thích cái mới lạ. Cả nhà cùng kéo đến chơi, nhung một mật khác cũng nói rõ kinh tế Trường An trước mặt không mấy lạc quan. Trong ký ức của Lý Khánh An. Các tiểu thương phẩm trong chợ
Hơn nữa năm nay việc buôn bán ở chợ Đông rất ư không tốt. Đấy là do phần lớn quyền quý đã đổ về miền Nam. Vì chợ Đông kinh tế khó khăn khiến cả chợ Tây cũng bị ảnh hưởng, nhất là các thương phẩm nhỏ tại chợ đêm được hưng thịnh nhất định sẽ cÂng ảnh hưởng đến kinh doanh hai chợ Đông Tây thêm.
Nhưng không có nghĩa là dẹp chợ đêm đi thì việc kinh doanh hai chợ sẽ khấm khá lên. Quan trọng là để cho túi tiền của dân chúng đầy lên. Tiền thì Lý Khánh An không mấy lo lắng. An Tây có một lượng lớn tiền đông bạc và hào bạc sẽ trÂn vào ra. Nhưng căn bản vẫn là phải phong phú vật tư. Chi có vật tư phong phú thì cuộc sống mọi người mới được nàng cao, dân chúng mới được giàu lên. Nếu không một đông tiền bạc mua một cái bánh bao, như thế thì thật không còn ý nghĩa gì nữa.
Lúc này, Lý Khánh An bỗng nhìn thấy một bóng hình quen thuộc từ xa xa. Đó là một nữ tử thân hình đầy đặn đang đứng trước một hãng nữ trang chọn lựa. Nàng mặc một bộ váy phiêu nhạt, đầu búi tóc mây, trông chăng khác gì dân chúng Trường An bình thường. Bên cạnh nàng là một thị nữ. Lý Khánh An lại nhìn nhìn xung quanh, quả nhiên nhìn thấy hai nữ thị vệ đứng bảo vệ nàng từ xa.
Phát hiện này khiến Lý Khánh An vô cùng kinh ngạc, nàng không phải đã đi Lạc Dương rổi sao? Nàng trờ lại lúc nào thế này? Hắn lập tức hạ lệnh: “Dừng xe!”
Xe ngựa hắn dười lại. Lý Khánh An từ từ xuống xe đi đến đến trước tiệm bán trang sức. Lúc này thân binh của hắn vội vã cách ly ngươi xung quanh ra. Không cho phép bất kỳ ai đến gần gian hãng nhỏ này.
Chù tiệm hãng là một nữ tử trẻ tuổi chừng ba mươi hơn. Đi theo ả là đứa con gái mới chừng tám chín tuổi. Hai mẹ con nhìn thấy một đám đông binh sĩ đang hùng hổ tiến về phía tiệm mình, run rẩy ôm chằm nhau.
Người nữ tử mặc váy trắng kia chính là Dương Ngọc Hoàn, nàng cũng đang đi ra
Dạo phố, trùng hợp thế nào lại bị Lý Khánh An bắt gặp. Dương Ngọc Hoàn vừa đảo mắt nhìn đã thấy Lý Khánh An đang bước nước đại về phía minh. Cặp mắt mỹ miều của nàng bỗng chốc sáng rực lên. Nàng cười cười nhìn hai mẹ con đang hoảng sợ kia nói: “Các ngươi không phải sợ đâu. Bọn họ không phải đến để làm khó các ngươi đâu. Đấy là bạn của ta.”
Nghe nàng nói chắc chắn thế hai mẹ con họ mới yên tâm phần nào, nhưng thấy bao nhiêu quân đội thế này vây quanh tiệm hãng mình, họ cũng không khỏi có phần hoảng sợ.
Lúc này, Lý Khánh An đã đi đến bên cạnh Dương Ngọc Hoàn, nhìn người phụ nữ bán hãng kia nói: “Đại tẩn. Ta muốn mua vài món hãng trang sức.”
Giọng hắn nghe rất ư hòa nhã. Nữ chủ tiệm lúc này mới phát hiện đứng trước tiệm mình là một quân quan trẻ tuối. Kỳ thực hắn cũng không còn trê lắm. Cũng hơn ba mươi, dưới cằm còn để râu. Ả vôi vã hỏi: “Khách quan muốn mua thứ gì xin cử tư ý chọn!”
Lý Khánh An thấy thủ công của những món trang sức này đều có phần hoi thô, bèn chọn bừa mười mấy món. Xong lại nói với chủ tiệm: “Gói lại tất giúp ta với!”
Dương Ngọc Hoàn để tay sau lung, cười mỉm mỉm nhìn Lý Khánh An đang chăm chú chọn lựa nữ trang, cuối cùng nàng cũng không kiềm nối nói: “Ây! Ngươi đã nhìn kỹ chưa đấy, nhung món nữ trang này đều được làm bằng đông. Ngươi mua về thì liệu Minh Nguyệt có thích không?”
Lý Khánh An lúc này mới phát hiện có món trang sức này đều làm từ đông, hắn cười cười nói: “Không sao cả. Dẫu sao thì đây cũng là tâm ý của ta.”
Hắn lại chọn một cây trâm gài phượng hoàng tung cánh đưa cho Dương Ngọc Hoàn nói: “Cái này tặng tỷ.”
Dương Ngọc Hoàn thấy hắn vẫn còn nhớ đến mình không khỏi thầm vui trong lỏng, nàng nhận lấy trâm gài cười nói: “Vậy thì đa tạ ngươi nhé!”
Lúc này, nữ chủ hãng đưa một túi nữ trang cho Lý Khánh An nói: “Khách quan, tống cộng là một quan năm trăm văn.”
Lý Khánh An thế mới sực nhớ ra. Hắn đưa tay rờ rờ người một xu cũng chẳng có, không khỏi ngượng nghịu nhìn về phía thân binh. Cừ chỉ của hắn lọt hết vào mắt Dương Ngọc Hoàn, nàng không khỏi bụm miệng cười phì nói: “Thôi, để ta!”
Từ trong chiếc túi tre nhô trên người nàng rút ví thêu hoa một đông bạc An Tây, xong nàng lại mày mỏ ra thêm mười hào bạc năm mươi tệ đưa cho nữ chủ nói: “Đây là một bạc mười hào, ngươi đếm lại xem.”
Nữ chù hãng đếm lại hào bạc. Lại nắn nắn đông bạc. Xong lại thổi hoi lên đông bạc đặt sát tay nghe thử. Xong hết các chu trình này, ả mới cười nói: “Không vấn đề gì cả. Vừa đúng số tiền.”
Lý Khánh An đứng một bên trợn trỏn mắt. Dương Ngọc Hoàn lúc này lại cầm túi nữ trang lên nhét vào lỏng hắn. Cười nói: “Tiền này ngươi nhớ trả cho ta đấy nhé. Một đông mười hào này ta phải dệt hết ba ngày tơ mới kiếm được đấy, ta giờ là người nghèo rổi.”
Trong lỏng Lý Khánh An không khỏi cảm thán, hắn lắc đầu nói: “Tỷ hà tất phải khổ thế?”
“Đây có gì mà khổ? Ta thích thế, ngươi không biết ta giờ có thể tự kiếm tiền để nuôi sống bản thân, cảm giác này thật tốt biết mấy. Ta trước gìơ chưa bao giờ cảm thấy dễ chịu như bây giờ, cuộc sống yên bình của một người bình thường này chính là giấc mơ bấy lâu của ta.”
Một vùng này cũng là nơi khởi điểm của bình nguyên nguyên sông. Đất đai phì nhiêu, nguôn nước sung túc. Nông nghiệp vô cùng phát triển. Do quân Sóc Phương có trọng binh trú đóng ở nơi đây, vì vậy, quân điền ở một vùng này đặc biệt rộng lớn. Quán điền có hai loại, một loại là quân hộ điền, cũng chính là đất ruộng mà gia quyến binh sĩ dựa vào đó đế sinh sống. Còn một loại khác thì là quân lương điền, do binh sĩ đôn điền canh tác. Quân Sóc Phương vốn có biên chế là sáu vạn bốn nghìn bảy trăm người, tuy triều đình mỗi năm đều có lương thực vận chuyến tới. Nhưng đại bộ phận quân lương vẫn là tự mình trông trọt, nhất là sau khi Quách Từ Nghi tiếp nhận một chức tiết độ sử, lại cÂng coi trọng đôn điền, hắn cổ vũ quân đội khai khẩn ruộng đất. Chi vọn vẹn hai năm. Quân lương điền bèn đã tăng lên gấp đôi.
Thật ra tình báo của Lý Khánh An vẫn là dừng lại ở hai năm trước, theo quy mô quân lương điền của hai năm trước, quân Sóc Phương quả thật không nuôi nổi mười vạn đại quán, nhiều nhất cũng chì có thể nuôi dường bốn vạn người.
Nhung trải qua nỗ lực mấy năm của Quách Tử Nghi, bây giờ hắn dựa vào ruộng đất màu mỡ và thảo nguyên bạt ngÂn của vùng khuỷu sông cùng với quân lương điền của Linh Châu, hắn đã có thê nuôi sống mười vạn đại quân rổi.
Đây chính là nguyên nhân chù yếu mà Quách Từ Nghi từ bỏ Quan Nội đạo, hắn là
Sóc Phương tiết độ sứ, Quan Nội đạo vốn dĩ đã không phải là phạm vi thế lực truyền thống của Sóc Phương tiết độ, bây giờ Lý Khánh An ổ ạt đông quy, Quách Tử Nghi không muốn phát sinh mâu thuẫn với Lý Khánh An. Hắn bèn chú động thoái nhượng, rút về lãnh địa ban đầu của Sóc Phương.
Trong đại trương rất yên ắng, Quách Tử Nghi một minh ngổi trước soái áng trầm tư lặng thinh, hắn vừa mới nhận được tin tức, Kính Châu dấy lên nạn đạo tặc, Lý Khánh An đã phái năm nghìn quân vào Kính Châu tiêu diệt bọn cướp.
Tin tức này làm cho trong lỏng Quách Tử Nghi cười khổ không thôi, hắn đương nhiên biết trong huyện An Định có sơn tặc, chi là nạn cướp này đến thật quá trùng hợp rổi. Hắn chân trước vừa đi, nạn cướp bèn chân sau gây rối lên. Tuy rằng nhìn tựa như hợp tình họp lý, mọi thứ đều tự nhiên hợp lẽ, nhung Quách Tử Nghi vẫn là nhìn hiếu được dụng ý thật sự của Lý Khánh An, hắn phái năm nghìn quân vào Kính Châu, danh nghĩa là diệt cướp, nhưng trên thực tế là dỏ thám phản ứng của minh.
Nhưng từ đó có thể thấy, Lý Khánh An không hề tin tường sự rút quân của mình, hắn trÂn đầy sự cÂnh giác đối với minh, tuy nhiên điều này cũng khó trách, gần bên áường ngủ. Há đê kè khác ngáy ngủ. Lý Khánh An đã khống chế được các vùng đất rộng rãi vô ngần như Quan Trung. Lũng Hữu. Hà Tây, An Tây, còn mình lại dẫn mười vạn đại quân treo lên trên đinh đầu hắn, hướng Nam có thé vào Quan Trung, hướng tây có thể vào Lũng Hữu, Hà Tây thậm chí An Tây, nghiêm trọng uy hiếp đến mối an toÂn căn cơ của hắn. Vì vậy Lý Khánh An sau khi vào Quan Trung đối tượng phải đối phó đầu tiên không phải là Lý Long Cơ ở Thành Đô, mà là mình, đây cũng nằm trong mối tình lý thôi.
Nghĩ đến đây, Quách Từ Nghi bất giác thờ dài một tiếng, chắp tay ra sau chậm rãi đi đến trước đại trướng, nhìn chăm chú vào bầu trời phía Nam. Hắn cũng như những người khác, thật ra cũng đã nhìn ra Lý Khánh An có dã tâm đăng cơ, tuy rằng Lý Khánh An cũng là tông thất Lý Đường, lại là thân vương chi xếp sau hoàng đế và trữ quân, nhưng Quách Tử Nghi không hề ủng hộ Lý Khánh An đãng cơ.
Đây có lẽ là bắt nguôn từ sự tác quái của tư tường chính thống thâm căn cố đế trong lỏng của Quách Từ Nghi. Thái từ Kiến Thành đã ở trăm năm trước bèn đã không còn là chính thống của Đại Đường, dỏng đích hệ chính thống của Đại Đường phải là hậu nhân của Thái Tông.
Đây cũng giống như một người bà con xa lệch dỏng muốn đi kế thừa tộc trường của một đại gia tộc vậy, rất khó để người ta tiếp nhận. Lý Khánh An sờ dĩ được phong làm Triệu vương. Chẳng qua là bời vì hắn thực lực đủ mạnh. Kính Tông hoàng đế bị ép phong tước, nếu không, giống như Lý Lâm Phù cũng là hậu nhân của Lý thị, không lẽ hắn cũng có thể kế thừa hoàng vị hay sao?
Lần này Quách Tử Nghi bắc triệt Linh Châu còn có một nguyên nhân rất quan trọng, đó chính là Lý Khánh An không hề soán ngôi đăng cơ, mà là lập con trai của Lý Dự làm đế.
Đây làm cho hắn thờ phào nhẹ nhõm, nhung nếu như Lý Khánh An thật sự cường chế đãng cơ, hắn lại phải làm sao? Ngay cả bản thân Quách Tử Nghi cũng không biết nữa. Nhung có một điều chắc chắn là. Hắn tuyệt sẽ không ủng hộ, hắn có lẽ sẽ đi ủng hộ Lý Long Cơ, đương nhiên, với tiền đề là Lý Long Cơ không thể lập Lý Hanh làm trừ quân, hắn cũng đông thời không thê tiếp nhận một người giết đi hai đời hoàng đế làm thánh thượng của mình.
Như vậy hắn có lẽ sẽ đi nương nhờ Kinh vương Lý Mạo, hoặc là đi Dương Châu nương nhờ Ngô vương Lý Lân. Tóm lại. Hắn Quách Từ Nghi tuyệt đối sẽ không chạy đi tam khấu cửu bái với Lý Khánh An.
Tuy nhiên Lý Khánh An đã không đãng cơ, mà đã lập tân đế nhỏ tuổi. Quách Từ Nghi biết rằng chính là do mình chần chừ không chịu tiến kinh yết kiến, mới làm cho Lý Khánh An trÂn đầy sự nghi ngờ đối với hắn. Phái quân đội diệt cướp đế thăm dỏ hắn.
Như Họa đang tìm tầng hầm để khối đá băng. Khối băng là bảo bối cho Đường nhân vượt qua mùa hè nóng nực, thường thì các nhà đại hộ đều có giếng băng, hoàng cung và những nhà quyền quý còn có hầm băng chuyên dụng. Vào mùa đông tÂng trừ một lượng khối băng lớn. Cung cấp cho việc sử dụng vào mùa hạ để vượt qua cái nóng thiêu đốt.
Như Họa vô cùng sợ nóng, mỗi năm mùa hạ. Nàng cơ hổ là phải nhờ nước ô mai ướp lạnh đề trải qua một mùa nóng bức. Nàng trong một thời gian dài là sống ở An Tây, trong phù An Tây mà bọn nàng đang ở thì có hầm băng. Mà ở trong phũ Độc Cô phủ cũng có, điều này làm cho nàng ở những năm này sống thật là thỏa thích thoải mái.
Lần này dọn tân gia. Việc đầu tiên của nàng chính là phải tìm hầm băng trong phù trạch Thái Bình công chúa. Trong phũ trạch của Thái Bình công chúa chính là có một chấp sự chuyên môn chăm coi phũ đệ. Còn hầm băng cũ mà những người khác hay biết đã được sửa lại Thành hầm rượu, hầm băng mới ngoại trừ quản gia biết được, những người khác đều không biết là ở đâu? Lại đúng lúc quản gia này hôm nay trong nhà có việc không đến. Minh Nguyệt đã sai người đi tìm hắn rổi.
Nhưng Như Họa nóng đến sốt ruột, nàng bèn dẫn theo hai nha Hoàn, từng gian từng gian nhà kho tiến hÂnh tìm kiếm, nàng đã tìm cả nửa ngày trời rổi, nhung vẫn là chưa tìm được vị trí của hầm băng mới. Đã hôi mấy hạ nhân, cũng không biết gì cả.
Nàng nóng đến mổ hôi đầm đìa. Dứt khoát bỏ cuộc không tìm nữa. Ngổi dưới một gở gốc cây đại thụ hóng mát. Đúng lúc này, một nha Hoàn dẫn theo một trung niên Nam tứ vội vàng kéo đến. Người này bèn là chấp sự trông coi tỏa phủ đệ này, hắn tên Phan Tiếu Lương, kỳ thực là một tên hoạn quan.
Sau khi Lý Dự đãng cơ vì cắt giảm chi tiêu, bèn thanh lý Đại Minh cung quy mô lớn. Không chi thả bốn vạn phi tần của Lý Long Cơ về nhà. Còn có gần mười vạn cung nữ hoạn quan cũng đều thả đi hết hơn phản nửa.
Cung nữ nếu gặp may, thì còn có thể đăng ký xin hủy bỏ cung tịch đi lấy chông.
Nghĩ vậy, Quách Tử Nghi bèn ra khỏi trướng nói với thân binh: “Thu dọn một chút đi! Chúng ta chuẩn bị tiến kinh.”
Hạ tuần tháng sáu. Trường An cũng đã đến ngày đại thừ. Sự nóng bức khiến người ta điên đảo, nóng đến lạnh lùng. Mặt trời chiếu rọi đến con đường ở Thành Trường An trờ nên cháy khô, nóng bông, chân đạp xuống dưới, một bước một lÂn khói trắng, trong không khí dường như đang lượn lờ một ngọn sóng nhiệt trong suốt, cả Thành Trường An đều phát ra một hơi thờ như thiêu đốt.
Trong Thành Trường An phảng phắt lặng xuống, mọi người đều nấp trong phỏng không chịu ra ngoài. Phố lớn ngõ nhỏ đều im lìm. Không thấy một bóng người đi đường nào.
Mấy ngày nay Lý Khánh An cũng ở trong vương phũ của mình, không có vào triều. Triệu vương phũ của Lý Khánh An đầu tiên tọa lạc ở phường Hoài Viền, vốn là lão trạch của Võ Tam Tư. Do tỏa phũ trạch này sát với chợ tây, thương khách tới lui rất nhiều, xe ngựa chuyển hãng ngày đêm không ngớt, làm cho trong phường từ sáng đến tối đều vô CŨNG ầm ĩ, Minh Nguyệt rất không thích nơi này.
Sau khi Lý Khánh An hổi kinh, chính sự đường cũng cảm thấy phường Hoài Viền cách hoàng Thành khá xa. Người từ nơi khác đến trong phường vô cùng phức tạp, không có lợi cho sự an toÂn của Lý Khánh An. Cũng không phù hợp với thân phận của hắn. Chính sự đường bèn đem trạch từ nguyên là của Thái Bình công chúa nằm tọa lạc ở phường Hưng Đạo sửa lại Thành tân Triệu vương phũ.
Hung Đạo phường là một phường danh tiếng của Trường An. Nơi đây đa số sinh
Sống các cao quan quyền quỷ, từng tỏa từng tỏa phũ đệ san sát kề cạnh nhau, khắp nơi là cây đại thụ rậm rạp, Hoàn cảnh vô cùng yên tĩnh tao nhã.
Cố trạch của Thái Bình công chúa là một tỏa cự trạch có thể sánh ngang với hoàng cung, quy mô và đẳng cắp của nó đều là tham chiếu theo tiêu chuẩn xây dựng của hoàng cung, chiếm đất đến một trăm năm mươi mẫu. Trần cao rường cột lớn. Khí thế hùng vĩ. Đã từng được Lý Long Cơ ban thường cho Lý Lâm Phủ. Nhưng Lý Lâm Phũ lại không dám ờ, mà là vẫn ở mãi trong cựu trạch ở phường Bình Khang.
Minh Nguyệt từ nhỏ đã lớn lên ở Vụ Bản phường ở sát bên. Nàng cũng vô cùng thích thú phường Hung Đạo, tỏa cự trạch này của Thái Bình công chúa hắn từ nhỏ cũng đến chơi qua vài lần. Nhung chưa bao giờ nghĩ tới rằng. Nàng sẽ trờ Thành nữ chù nhân của tỏa cự trạch này.
Sờ hữu được tân gia ở phường Hưng Đạo, Minh Nguyệt ở phường Hoài Viễn ngay cả một ngày cũng không thể nào nán được nữa. Sau nửa tháng, phù trạch Thái Bình công chúa tu bô Hoàn tất. Trạch tử chính thức được treo biên là Triệu vương phũ. Minh Nguyệt bèn bất chấp cái nóng thiêu đốt. Ngay hôm đó bèn dẫn theo Như Họa và một đám nha Hoàn hạ nhân đến tân trạch xem nhà.
“Nóng chết được! Nóng chết người đi được!”
Như Họa trong tay phe phẩy chiếc quạt sa mỏng nhỏ, từ trong một gian nhà kho của hậu viện đi ra. Trong nhà kho nóng hầm giống như chiếc lông hấp, chi đứng có chốc lát. Nàng bèn mổ hôi ướt đẫm cả lưng, vết mổ hôi trên trán làm cho đầu tóc của nàng cũng có chút rối rắm.
“Chỗ này không có, chúng ta tìm tiếp một gian khác.”
Còn hoạn quan lại rất khó an trí. Cũng rất khó hủy bỏ cung tịch. Lý Dự nghĩ đến tình hình thực tế của bọn họ, bèn để cho bọn họ đưa đi trong phũ các vương công quyền quý, để cho bọn họ có một miếng cơm ăn.
Tên Phan Tiểu Lương này là hoạn quan của đông cung, mười lăm tuổi vào cung. Làm hoạn quan gần ba mươi năm. Bời vì người quá thật thà. Đến nay vẫn chưa được thăng tiến, hắn không có hậu đài, tự nhiên cũng bị thanh Lý khỏi cung, cũng may bời vì thâm niên rất lão, bèn đến cựu trạch Thái Bình công chúa làm chấp sự. Vốn dĩ hắn chuẩn bị ở chỗ này dường lão sống hết một đời, nhưng vạn vạn không ngờ rằng. Đại Đường đệ nhất quyền thần Lý Khánh An trờ Thành tân chù nhân của cựu trạch Thái Bình công chúa, điều này làm cho Phan Tiểu Lương vui mừng khôn xiết, có một cảm giác như cây khô gặp mùa xuân vậy.
Nhung vận may của hắn cũng không tốt. Hắn vốn tường rằng Triệu vương phi ngày mai mới đến. Bèn chạy vội vào trong nhà sắp xếp một chút, nhung lại không ngờ Vương phi nóng lỏng. Hôm nay bèn đã đến xem nhà rổi.
Hắn chạy vội về phũ trạch, được biết người vội vã tìm hắn không phải là vương phi. Mà là tứ phu nhân. Phan Tiếu Lương đã từng sống trong cùng một thời gian, hắn biết được một số ẩn tình mà người thường không biết được.
Chẳng hạn như người thường ngoại trừ biết Minh Nguyệt vương phi ra. Những người thê thiếp khác của Lý Khánh An đều không rõ lắm. Ở đây là chi hạo mệnh quan tước của các nàng ấy.
Nhung lại không phải đơn giản chi là thử phi thiên phi. Thường thì thê thiếp chù yếu của thân vương đều phong hiệu, nhưng thê thiếp của Lý Khánh An lại có chút đặc biệt. Thám thái hậu đã từng hạ chi. Cho phép thê thiếp của Lý Khánh An chiếu theo tiêu chuẩn phong ban của đông cung.
Lý Khánh An ngoại trừ vương phi Minh Nguyệt ra. Còn có một thử phi và hai thiên phi. Trong đó Vũ Y được phong làm lương đề. Chính tam phẩm, tỳ muội Như Thi Như Họa đều phong làm thừa huy, chính ngũ phẩm. Tỳ tỷ Như Thi sau khi hạ sinh Câu Lan huyện chù, bèn thăng lên một cấp, được phong làm lương đễ. Đây là hạo mệnh của chính tứ phẩm.
Những phong tước này thông thường đều không biết được, nhưng tên Phan Tiều Lương lại hay biết, hắn đương nhiên biết được phu nhân trẻ tuổi xinh đẹp ở trước mắt này chính là Thừa huy nương nương, vẫn luôn đi theo bên cạnh Lý Khánh An.
Hắn quỳ xuống dập đầu nói: “Lão nô Phan Tiểu Lương khấu kiến Thừa huy nương nương, lão nô đến hầu trề, mong nương nương thứ tội!”
Như Họa nghe đến hai mắt trơ ra. Vẫn chưa bao giờ có người gọi nàng là nương nương, nàng lại cÂng đã quên đi phong hiệu của minh từ lâu. Tên quan của nàng là Lý Như Họa. Ở An Tây ai nấy đều gọi nàng là tử phu nhân, vẫn chưa bao giờ có ai xưng nàng là nương nương cả.
Nàng chớp chớp đôi mắt. Vội vàng xua tay nói: “Đừng gọi ta là Thừa huy nương nương gì đó, trong nhà chúng ta không chuộng cái này, ta cũng không thích, ngươi gọi ta tứ phu nhân là được rổi.”
“Vàng! Nô tài khấu kiến tứ phu nhân.”
Lúc này, Minh Nguyệt đã đi tới. Cười hỏi: “Ngươi chính là người chấp sự Phan Tiểu Lương của tỏa phủ đệ này ư?”
Phan Tiểu Lương gặp qua Minh Nguyệt, hắn sợ đến vội vàng lại chuyền người hướng Minh Nguyệt quỳ xuống. Dập đầu nói: “Lão nô Phan Tiêu Lương khấu kiến Vương phi nương nương.”
Như Họa vội vàng bảo nha Hoàn khiêng một chiếc ghế bành đến cho vương phi. Minh Nguyệt ngổi xuống cười nói: “Ngươi đứng dậy đi! Hôm nay ta bảo ngươi đến là để bàn giao một chút, ngày mai thì ngươi không cần đến nữa.”
Phan Tiểu Lương như sét đánh ngang tai. Hắn sửng sốt đến ngây người, một lúc sau. Hắn lẳng lặng gật đầu: “Lão nô đã hiểu rổi. Sẽ đi bàn giao ngay đây.”
Hắn xoay người định đi, Minh Nguyệt lại gọi lại hắn. “Ngươi chờ một chút!”
“Vàng! Vương phi còn có điều gì giao phó.”
Minh Nguyệt hôi: “Nhà ngươi ở nơi nào? Trong nhà còn có thân nhân gì?”
Phan Tiểu Lương lắc đầu nói: “Nô tài ở trong cung ba mươi năm. Kiếm được hai trăm quan tiền, ở phường Vĩnh An mua được một tỏa nhà nhỏ, nô tài không cha không mẹ. Không con không cái. Độc thân một mình sống qua ngày.”
Tuy rằng Lý Khánh An không thích hoạn quan, nhưng Minh Nguyệt cũng suy nghĩ đến việc hậu trạch để cho người hầu Nam ra vào không tiện, nhung những việc tốn sức lực thì chi có thể để cho Nam nhân làm. Nhất là Trường An nóng hơn nhiều so với Toái Hiệp, mùa hè nữ quyến đề mặc rất mỏng manh, để Nam bộc ra vào quả thật không ôn.
Minh Nguyệt lo đến việc trong vương phù nên cũng có mấy viên hoạn quan, nàng cũng hiểu nỗi lo của Lý Khánh An. Nhung phàm việc gì cũng có hai mặt. Chi cần bản thân Lý Khánh An không tin tường hoạn quan, vậy thì sẽ không có vấn đề sì.
Nàng nghĩ nghĩ bèn nói: "Ngươi nếu như muốn ở lại cũng được...
Trong lời của Minh Nguyệt vẫn chưa nói dứt. Phan Tiểu Lương bèn kích động đến quỳ "phịch!5 xuống, dập đầu lia lịa nói: "Lão nô tạ nương nương đại ân!"
Minh Nguyệt bất đắc dĩ, chi đÂnh lắc đầu nói: “Ngươi đứng lên trước đi. Nghe ta nói hết lời đã.”
“Vàng!”
Phan Tiểu Lương đứng dậy, cung kính đứng sang một bên. Minh Nguyệt lúc này mới chậm rãi nói: “Ngươi muốn ở lại. Thì có thế tuân thủ quy của nhà chúng ta. Quy cũ của nhà chúng ta ở An Tây là rất bình thường, nhung ở Trường An lại có chút không giống như những nơi khác, hi vọng ngươi có thể hiểu được.”
“Vàng! Nô tài nhất định tuân thủ.”
"Điều thử nhất chính là xưng hô của ngươi. Trong nhà chúng ta không có nô tài, cho dù ngươi là hoạn quan cũng không có. Nhớ lấy! Không được quỳ xuống, vương gia hận nhất là người ta quỳ xuống, gập người thi lễ là được. Điều quy cũ thử hai là gia nhân nha Hoàn nhà chúng ta đều là tấm thân tự do, ta sẽ chi trả bổng lộc của các ngươi theo tháng, sẽ cao hơn rất nhiều so với những người giúp việc trong các tiệm bên ngoài. Đương nhiên, các ngươi có thể rời khỏi bất kỳ lúc nào, chịu ở lại thì ta cũng hoan
Nghênh. Điều thử ba. Trong nhà chúng ta tuy không trách phạt hạ nhân, nhưng nếu như các ngươi phạm sai nghiêm trọng, ta cũng sẽ thôi bỏ các ngươi. Ba điều này là cơ bản nhất, còn một số những quy củ nhỏ nhặt khác, sau này tự ngươi khắc biết."
Nói đến đây, Minh Nguyệt lấy ra một mảnh giấy ngả vàng giao cho hắn. Đây chính là cung tịch của ngươi mà ban nãy Nội thị giám chuyên đến. Bên trên ta đã ký tên rổi. Ngươi có thể lấy nó đi Nội tự giám đãng ký hủy bỏ, sau đó ngươi bèn có thể làm lại hộ tịch mới. Bản thân ngươi tự đi lo đi! Gặp phải chỗ nào khó khăn, nói với ta một tiếng, ta sẽ thay ngươi làm êm xuôi.
Phan Tiểu Lương kinh ngạc đến ngây cả người, hắn cũng từng nghe nói An Tây đã phế nô, nhưng bọn hắn là hoạn quan, mãi mãi là nô tài của hoàng thất, bọn họ làm sao có thể đem đi so sánh với những người bình thường kia. Nhưng mà hôm nay, hắn lần đầu tiên đích thân cảm nhận được một cách chân thật như vậy, một cảm giác được làm người.
Phan Tiểu Lương run tay tiếp lấy cung tịch, hắn sống mũi cay cay, hai hãng lệ từ trong mắt hắn trào ra. Hắn vội vàng lau đi nước mắt. Thấp giọng nói: “Lão nô, không! Thuộc hạ đa tạ vương phi.”
Lúc này, Như Họa cười nói: “Hiện tại ngươi có thể nói cho ta biết rổi, hầm băng trong phủ này ở nơi nào?”
“Có! Có!”
Phan Tiểu Lương chi vào một cái hổ nước ở phía xa nói: “Hầm băng xây ngay ở bên hổ, ta dẫn phu nhân đi, hôm trước hoàng cung đưa đến không ít băng. Lúc nào CŨNG có thể dùng.”
Suốt cả ngày hôm nay Lý Khánh An đều ở trong doanh trại ngoài ngoại Thành. Do thời tiết quá nóng, binh sĩ đều được dừng việc tập luyện, mạnh ai người ấy ở lại trong trướng của mình, chi có lúc sáng sớm và hoàng hôn thì binh sĩ mới ra khỏi đại trướng hoạt động.
Sau khi trời tối, hơi nóng trên đường mới dần tiêu tan chút ít. HÂnh nhân bắt đầu cÂng lúc cÂng nhiều, hai ba người trong nhà cùng đi ra ngoài tản bộ trên phố. Chu Tước đại lộ vốn dĩ quạnh hiu được bày đầy các hãng quán, lông đèn sáng trưng, đủ các loại hãng hóa. Hoa quả rau cù. Hãng dùng hằng ngày, các món trang sức v. V... Hằng hà sa số thử vật phẩm được trải ra bày bán trên đại lộ Chu Tước kéo dài những năm dặm chãng mấy chốc đã thu hút được hơn vạn dân chúng đi ra dạo phố. Khiến cả con đường đại lộ Chu Tước bỗng chốc trờ nên náo nhiệt hãn.
Cho phép dân chúng ra ngoài để bày bán chợ đêm. Đây là đề nghị của Lý Khánh An. Đó cũng chăng phải do xuất xử từ ý nghĩ hậu thế nào, mà nó đền từ Samarkand. Vào buổi tối ở Samarkand sẽ được trưng bày buôn bán chợ đêm. Người qua người lại rất ư sầm uất. Tiếng kêu hét chào mời, trả treo giá cả cứ nối tiếp nhau trÂn đầy sức sống.
Hai chợ đêm của Trường An đã từng được mờ một thời gian vào lúc Lý Dự lên chấp chính, nhưng chẳng bao lâu sau đã phải đóng cửa. Do mấy ngày nay khí trời nóng nực oi bức, dân chúng Trường An ban ngày không cách nào ra khôi nhà. Nên Lý Khánh An bèn đề nghị cho phép bày bán hãng vào ban đêm. Kiến nghị này của hắn chăng mấy chốc đã được Chính sự đường phê chuẩn. Hai huyện Trường An. Vạn Niên bèn cho mờ một khúc đường dài năm dặm trên đại lộ Chu Tước chuyên cho bọn tiểu thương bày bán hãng hóa.
Hôm nay đã là ngày thứ tư. Ngày đầu tiên chợ đêm còn có phần quạnh hiu. Chi có chừng mười mấy tiểu thương đến bán hãng, khách hãng cũng lé té vài người, song phương mua bán nhất thời vẫn chưa quen được chính sách mờ cửa này.
Nhưng đến ngày thử hai, cả người bán và người mua cũng bỗng chốc nhiều lên. Các cửa hãng đã lên được hơn trăm nhà. Dân chúng trong Thành Trường An cũng nghe tiếng mà đến tụ họp. Đến ngày thử ba. Kinh Triệu phũ chính thức dán công cáo, ngoài cửa Thành đóng ra. Các cửa phường Trường An đều sẽ cả đêm không đóng, tin tức này khiến cho lượng ngày đi ra ngoài ban đêm bỗng chốc tăng vọt, những người dân ban ngày không ra khỏi nhà đến tối tối lại đi ra dạo phố mua sắm. Các cửa hiệu lớn nhỏ trên Chu Tước đại lộ đã đạt đến con số hơn ngÂn.
Nhưng tối hôm nay trên đại lộ Chu Tước lại còn vô tiền khoán hận hơn. Trên đại lộ Chu Tước rộng rãi dài năm dặm được bày đầy hãng ngân các hãng quán lớn nhỏ, nhà nhà hộ hộ cửa hiệu đều chong đèn sáng chiếu rọi cả đại lộ trông chẳng khác gì ban ngày.
HÂnh nhân đông đúc đụng vai nhau, dỏng người đông như kiến cỏ. Trước mỗi cửa tiệm đều chen chúc đầy người, có tiệm bán các món ăn vặt. Có tiệm bán trang sức rẻ tiền, có bán giày, bán vải. Bán rau củ quả. Cơ hổ tất cả những món hãng trên thế gian này có thể đếm ra được đều có người đang bày bán. Tiếng người ôn ào náo nhiệt chẳng khác gì lễ lông đèn ngày rằm tháng siêng.
Xe ngựa của Lý Khánh An từ từ đi xuyên qua dỏng người đông đảo, năm trăm thân binh của hắn vẫn đi theo trước sau yểm hộ, cực kỳ cảnh giác quan sát tình hình xung quanh. Không ít dân chúng đều biết đấy là đội xe của Lý Khánh An đã đến. Đều tự giác nhường đường để xe hắn có thể thông hÂnh.
Trong xe ngựa. Lý Khánh An đang ngổi trước cửa sổ chăm chú nhìn chợ đêm náo nhiệt hai bên. Cả hắn cũng không ngờ chợ đêm lại đông đúc đến thế, đâu đâu toÂn nheo nhóc đầu người, đếm mãi không hết, chí ít giờ có chừng mười mấy vạn người lên phố. Trong đây đương nhiên cũng có một phần do dân Trường An thích cái mới lạ. Cả nhà cùng kéo đến chơi, nhung một mật khác cũng nói rõ kinh tế Trường An trước mặt không mấy lạc quan. Trong ký ức của Lý Khánh An. Các tiểu thương phẩm trong chợ
Hơn nữa năm nay việc buôn bán ở chợ Đông rất ư không tốt. Đấy là do phần lớn quyền quý đã đổ về miền Nam. Vì chợ Đông kinh tế khó khăn khiến cả chợ Tây cũng bị ảnh hưởng, nhất là các thương phẩm nhỏ tại chợ đêm được hưng thịnh nhất định sẽ cÂng ảnh hưởng đến kinh doanh hai chợ Đông Tây thêm.
Nhưng không có nghĩa là dẹp chợ đêm đi thì việc kinh doanh hai chợ sẽ khấm khá lên. Quan trọng là để cho túi tiền của dân chúng đầy lên. Tiền thì Lý Khánh An không mấy lo lắng. An Tây có một lượng lớn tiền đông bạc và hào bạc sẽ trÂn vào ra. Nhưng căn bản vẫn là phải phong phú vật tư. Chi có vật tư phong phú thì cuộc sống mọi người mới được nàng cao, dân chúng mới được giàu lên. Nếu không một đông tiền bạc mua một cái bánh bao, như thế thì thật không còn ý nghĩa gì nữa.
Lúc này, Lý Khánh An bỗng nhìn thấy một bóng hình quen thuộc từ xa xa. Đó là một nữ tử thân hình đầy đặn đang đứng trước một hãng nữ trang chọn lựa. Nàng mặc một bộ váy phiêu nhạt, đầu búi tóc mây, trông chăng khác gì dân chúng Trường An bình thường. Bên cạnh nàng là một thị nữ. Lý Khánh An lại nhìn nhìn xung quanh, quả nhiên nhìn thấy hai nữ thị vệ đứng bảo vệ nàng từ xa.
Phát hiện này khiến Lý Khánh An vô cùng kinh ngạc, nàng không phải đã đi Lạc Dương rổi sao? Nàng trờ lại lúc nào thế này? Hắn lập tức hạ lệnh: “Dừng xe!”
Xe ngựa hắn dười lại. Lý Khánh An từ từ xuống xe đi đến đến trước tiệm bán trang sức. Lúc này thân binh của hắn vội vã cách ly ngươi xung quanh ra. Không cho phép bất kỳ ai đến gần gian hãng nhỏ này.
Chù tiệm hãng là một nữ tử trẻ tuổi chừng ba mươi hơn. Đi theo ả là đứa con gái mới chừng tám chín tuổi. Hai mẹ con nhìn thấy một đám đông binh sĩ đang hùng hổ tiến về phía tiệm mình, run rẩy ôm chằm nhau.
Người nữ tử mặc váy trắng kia chính là Dương Ngọc Hoàn, nàng cũng đang đi ra
Dạo phố, trùng hợp thế nào lại bị Lý Khánh An bắt gặp. Dương Ngọc Hoàn vừa đảo mắt nhìn đã thấy Lý Khánh An đang bước nước đại về phía minh. Cặp mắt mỹ miều của nàng bỗng chốc sáng rực lên. Nàng cười cười nhìn hai mẹ con đang hoảng sợ kia nói: “Các ngươi không phải sợ đâu. Bọn họ không phải đến để làm khó các ngươi đâu. Đấy là bạn của ta.”
Nghe nàng nói chắc chắn thế hai mẹ con họ mới yên tâm phần nào, nhưng thấy bao nhiêu quân đội thế này vây quanh tiệm hãng mình, họ cũng không khỏi có phần hoảng sợ.
Lúc này, Lý Khánh An đã đi đến bên cạnh Dương Ngọc Hoàn, nhìn người phụ nữ bán hãng kia nói: “Đại tẩn. Ta muốn mua vài món hãng trang sức.”
Giọng hắn nghe rất ư hòa nhã. Nữ chủ tiệm lúc này mới phát hiện đứng trước tiệm mình là một quân quan trẻ tuối. Kỳ thực hắn cũng không còn trê lắm. Cũng hơn ba mươi, dưới cằm còn để râu. Ả vôi vã hỏi: “Khách quan muốn mua thứ gì xin cử tư ý chọn!”
Lý Khánh An thấy thủ công của những món trang sức này đều có phần hoi thô, bèn chọn bừa mười mấy món. Xong lại nói với chủ tiệm: “Gói lại tất giúp ta với!”
Dương Ngọc Hoàn để tay sau lung, cười mỉm mỉm nhìn Lý Khánh An đang chăm chú chọn lựa nữ trang, cuối cùng nàng cũng không kiềm nối nói: “Ây! Ngươi đã nhìn kỹ chưa đấy, nhung món nữ trang này đều được làm bằng đông. Ngươi mua về thì liệu Minh Nguyệt có thích không?”
Lý Khánh An lúc này mới phát hiện có món trang sức này đều làm từ đông, hắn cười cười nói: “Không sao cả. Dẫu sao thì đây cũng là tâm ý của ta.”
Hắn lại chọn một cây trâm gài phượng hoàng tung cánh đưa cho Dương Ngọc Hoàn nói: “Cái này tặng tỷ.”
Dương Ngọc Hoàn thấy hắn vẫn còn nhớ đến mình không khỏi thầm vui trong lỏng, nàng nhận lấy trâm gài cười nói: “Vậy thì đa tạ ngươi nhé!”
Lúc này, nữ chủ hãng đưa một túi nữ trang cho Lý Khánh An nói: “Khách quan, tống cộng là một quan năm trăm văn.”
Lý Khánh An thế mới sực nhớ ra. Hắn đưa tay rờ rờ người một xu cũng chẳng có, không khỏi ngượng nghịu nhìn về phía thân binh. Cừ chỉ của hắn lọt hết vào mắt Dương Ngọc Hoàn, nàng không khỏi bụm miệng cười phì nói: “Thôi, để ta!”
Từ trong chiếc túi tre nhô trên người nàng rút ví thêu hoa một đông bạc An Tây, xong nàng lại mày mỏ ra thêm mười hào bạc năm mươi tệ đưa cho nữ chủ nói: “Đây là một bạc mười hào, ngươi đếm lại xem.”
Nữ chù hãng đếm lại hào bạc. Lại nắn nắn đông bạc. Xong lại thổi hoi lên đông bạc đặt sát tay nghe thử. Xong hết các chu trình này, ả mới cười nói: “Không vấn đề gì cả. Vừa đúng số tiền.”
Lý Khánh An đứng một bên trợn trỏn mắt. Dương Ngọc Hoàn lúc này lại cầm túi nữ trang lên nhét vào lỏng hắn. Cười nói: “Tiền này ngươi nhớ trả cho ta đấy nhé. Một đông mười hào này ta phải dệt hết ba ngày tơ mới kiếm được đấy, ta giờ là người nghèo rổi.”
Trong lỏng Lý Khánh An không khỏi cảm thán, hắn lắc đầu nói: “Tỷ hà tất phải khổ thế?”
“Đây có gì mà khổ? Ta thích thế, ngươi không biết ta giờ có thể tự kiếm tiền để nuôi sống bản thân, cảm giác này thật tốt biết mấy. Ta trước gìơ chưa bao giờ cảm thấy dễ chịu như bây giờ, cuộc sống yên bình của một người bình thường này chính là giấc mơ bấy lâu của ta.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.