Quyển 5 - Chương 141: Hoàng Đế tiếp kiến ( 1+2)
Cao Nguyệt
20/03/2013
Lý Khánh An vốn còn thương trong người. Liên tiếp ba ngày hối hả có mệt mỏi đi chăng nữa, cũng không bằng việc đối diện với tiếng khóc và nước mắt thê lương của người nhà tướng sĩ. Đó mới là đòn nặng đánh cho lòng hắn điêu tàn tùy tụy, dù có là đấng nam tử trượng phu mình đồng da sắt cũng không chịu nổi sự dày vò này. Cuối cùng hắn cũng đã ngã bệnh.Việc hậu sự còn lại đành phải giao cho thiếu úy Hà Dinh Xuyên chu toàn.
Xế chiều hôm nay, hàng người quân An Tây vào thành Trường An. Trong ngoài Mình Đức môn chen chúc dân chúng vào ra thành, náo nhiệt vô cùng. Nam thanh nữ tú đi dã ngoại về, và cả những người từ nông thôn lên bán hàng trong thành đương chuẩn bị về nhà, cộng thêm việc cửa thành đang trùng tu, khiến việc ra vào đã không được thuận lợi như mọi khi.
“Đây là quân điệp của chúng ta!” Thiếu úy dẫn đoàn đưa tờ công văn cho sĩ quan gác thành.
Hóa ra là quân An Tây từ Lũng Hữu trở về, tên sĩ quan gác thành nghe mà lòng thấy bội phục, vội vàng phất tay nói: “Mọi người nhường đường một chút, đế họ vào thành trước.”
Dân chúng đông đúc chờ đợi vào thành nghe nói là tướng sĩ Lũng Hữu trở về liền vội tránh sang hai bên. Bọn họ hiếu kỳ ngắm nghía đội quân gầy gò này. Hai trăm binh sĩ Tây An vẫn lẳng lặng đi vào thành, rất nhanh. Dân chúng xung quanh lại bắt đầu bàn tán xôn xao.
“Chẳng lẽ chính là bọn họ?”
“Cổ huynh, ngươi đang nói cái gì?”
“Ngươi không biết sao? Đội quân chủ lực của An Tây chặn lại Thổ Phồn, cơ hồ như toàn quân bị diệt.”
“Ngươi đang nói Lý Khánh An của quân An Tây à? Nhưng đâu có thấy hắn!”
“Nhất định là thế, ngươi nhìn xem chiếc xe ngựa kia, không chừng hắn lại ở bên trong xe.”
Dư luận càng lúc càng xôn xao. Mấy ngày này, câu chuyện lan truyền về việc ba ngàn An Tây quân chặn chân tám mươi vạn đại binh Thổ Phồn trong trận chiến Lũng Hữu đã truyền khắp đầu đường góc phố Trường An. Nhờ thế dân chúng mới biết, chiến thắng của Thạch Bảo thành đã phải trả giá bằng mạng sống của ba ngàn binh sĩ này. Vô số người nghe mà không khỏi xót thương.
Không biết là ai đi đầu, nơi cửa thành chỗ bỗng nhiên vang lên tiếng vỗ tay rầm rầm như sấm nổ của dân chúng. Còn có người hô to: “Giỏi lắm, các ngươi mới là anh hùng chân chính của Đại Đường!”
Các tướng sĩ An Tây chấp tay tạ lễ, xong lại tiếp tục chậm rãi đi vào Trường An thành.
Hôm nay chính là mười một tháng giêng. Nội thành Trường An đương bận rộn chuẩn bị đón tết Nguyên Tiêu, lại gặp tân niên năm nay Lũng Hữu đại thắng, trong lòng Lý Long Cơ vui mừng, hạ chỉ toàn quốc ăn mừng chiến thắng. Tết Nguyên Tiêu rằm tháng giêng vì thế mà được tổ chức long trọng. Ngày này còn có tên là lễ hội Hoa Đáng, mọi người sẽ thưởng thức hoa đăng (lồng đèn) vào đêm rằm này. Nhà nhà phường phường đều giăng đèn kết hoa, thậm chí các nhà đại hộ còn vắt óc tìm ra trò mới để cầu mong cho năm sau cả nhà lại tiếp tục phồn thịnh. Nhưng dù là phường hộ, hay đại hộ, thì so với cung đăng của Trường An vẫn lép vé. Vào ngày lễ Hoa Đăng mọi năm, hai đại lộ Chu Tước và đại lộ Xuân Minh được xem như hai trục bắc nam, treo đầy các lồng đèn rực rỡ sắc màu như một tiêu điểm trong thành.
Treo đầy đèn trên hai đại lộ dài vài chục dặm đâu phải việc dễ dàng. Hôm nay mới chỉ mười một tháng giêng, các cửa hàng đèn đã tấp nập khách khứa ra vào. Trên đại lộ Chu Tước, thợ và sai dịch đều căng thẳng túi bụi vì công việc. Khi hàng người bọn Lý Khánh An vừa vào thành đã dững lại chờ đợi sự an bài của hắn.
Lý Khánh An yếu ớt đến mức không thể cưỡi ngựa nổi. Hắn gần như nằm lả trong chiếc xe ngựa tạm thuê được. Từ cửa sổ xe, hắn lặng lẽ ngắm nhìn tòa thành thiên hạ vô song này, nào cung điện nguy nga sửng sửng xa xa kia, nào dòng người chen chúc tấp nập qua lại trên đại lộ. Sự phồn thịnh và huy hoàng của Trường An bỗng nhiên khiến lòng hắn tràn trề cảm xúc. Một trận chiến khốc liệt bi tráng, một sự gột rửa của cái sống và cái chết hình như khiến tâm hồn hắn già đi mười tuổi. Truyện "Thiên Hạ "
“Tướng quân, các huynh đệ không biết nên đi về nơi đâu?”
Người trả lời là đội chính tân nhiệm của đội tân binh tháp tùng Lý Khánh An, hắn tên Giang Tiểu Niên, cũng giống như Hạ Nghiêm Minh đã tử trận, đều là con em xuất thân từ dòng dõi đời thứ hai của quân trường chinh An Tây. Hắn nguyên là nhóm trưởng Xích Hầu An Tây,chàng thiếu niên này năm nay vừa tròn hai mươi, không những thân hình vạm vỡ cao to, còn vô cùng lanh lợi.
“Đi Quang Phúc phường!”
Quang Phúc phường chính là nhà mới của Lý Khánh An. Tuy nhà không lớn, chứa hai trăm người có phần chật chội, nhưng hắn quả thật cũng không còn nơi nào có thể đi. Hắn vừa hạ lệnh xong, từ đường cái đối diện đã thấy một đàn ông trung niên vẫy gọi: “Lý tướng quân!”
Người chính là La quản gia phủ đệ Cao Lực Sĩ. Gã tiến đến vui mừng dị thường nói: “Ta đợi Tướng quân tại đây từ lúc sáng cho đến giờ, rốt cục cũng đợi được Lý tướng quân.”
“Hóa ra là La quản gia.”
Lý Khánh An mĩm cười nói: “La quản gia làm sao biết ta sẽ từ Mình Đức môn vào thành?”
“Không chỉ Mình Đức môn, tất cả cửa thành lão gia đều phái người đi chờ. Lão gia nói Lý tướng quân có thể không có chỗ để sắp xếp cho cấp dưới, liền lệnh bọn tiểu nhân nhất định phải đưa Lý tướng quân về phủ. Lão gia nhà ta đều an bài hết rồi. Ngài đã cho dọn năm đại viện, đun sẵn nước ấm, chuẩn bị xong thức ăn chờ Lý tướng quân dẫn người về ờ.”
Sự an bài chu đáo của Cao Lực Sĩ khiến Lý Khánh An có chút cảm động, hắn gật gật đầu cười nói: “Vậy được rồi! Vậy đi Cao ông phủ.”
“Được! Mọi người đi theo ta!”
La quản gia viên mãn hoàn thành nhiệm vụ của Cao Lực Sĩ giao bèn vui vẻ dẫn quân An Tây đi về hướng Dực Thiện phường.
“La quản gia, Cao ông sức khỏe thế nào?”
“Lão gia nhà ta thân thể cường tráng lắm! Ngày hôm qua cùng Thánh thượng đi kiểm duyệt quân Lũng Hữu, nghe nói còn bắn liền mấy tiễn, khiến toàn giáo trường reo hò ùng hộ.”
Nói đến này, La quản gia kỳ quái hỏi: “Lý tướng quân, lễ vào thành hôm trước sao ngài không tham gia? Thật sự long trọng lắm! Ta và rất nhiều hạ nhân cũng đi. Mọi người sau khi trở về đều nói muốn đi nhập ngũ. Ôi! Cảm giác ấy thật khiến cho người ta kích động.”
Lý Khánh An cười xòa, nói tránh đi: “Gần đây thành Trường An có việc chỉ thú vị không?”
“Chuyện chú vị? Không phải bốn hôm sau sẽ là lễ hội Hoa Đăng tết nguyên tiêu sao?”
Nói đến này, La quản gia bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, hắn vỗ mạnh vào ót nói: “Đúng rồi! Hai ngày nữa quý phi nương nương sẽ cử hành một cuộc tỳ thí Lạc phủ, cử hành tại Khúc Giang Hạnh Viên, nghe nói rất trọng đại, dân thường đều được phép tham gia. Tướng quân cũng có thể đi xem thử.”
“Thân thể ta không tốt lắm, để xem đã!”
Không bao lâu, bọn họ đã đi vào Dực Thiện phường. Khi đến trước cửa phủ Cao Lực Sĩ, lão vào cung vẫn chưa trở về, nhưng lão đã dặn trước con trai mình. Vừa nghe nói Lý Khánh An tới, lập tức hạ lệnh mở cửa đại môn, mấy trăm gia nô vội chạy ra dẫn ngựa xách giỏ cho họ. Một người hầu hạ một binh sĩ, khiến toàn quân An Tây đều có phần bối rối. Khánh An nhìn thuộc hạ mình cười nói: “Đây không phải nha môn quan phủ, chỉ là chốn thâm giao riêng của ta. Mọi người cứ tự nhiên đi theo bọn họ là được. Đi tắm rồi ăn cơm, sau đó ngủ một giấc ngon.”
Được phép của hắn, mọi người mới chịu đi theo gia nhân vào phù. Con trai Cao Lực Sĩ là Phùng Kế Tự, là con nuôi do đại ca Cao Lực Sĩ đưa qua nhà lão nuôi, là quan Đại lý Tự thừa, cũng là một quan lại tinh anh bản lãnh. Hắn thấy Khánh An liền chấp tay đi lên cười nói: “Lý Tướng quân còn lo lắng phía Binh bộ. Hạ chỉ cho Tướng quân ở lại Cao phủ là Thánh thượng. ”
“Thế này thì ta yên tâm rồi.”
Khánh An lại cười hỏi: “Không biết Cao ông lúc nào về?”
“Một lúc nữa! Hai ngày nay Thánh thượng bận việc quân Lũng Hữu, phụ thân phải hầu hạ bên cạnh. Có điều phụ thân đã dận, Lý tướng quân cứ việc nghe ta an bài.”
“Vậy phiền Phùng huynh.”
Phùng Thừa Tự an bài cực kỳ chu đáo, không chỉ có phái người hầu có kinh nghiệm chăm sóc người bệnh đến tắm cho hắn, lại mời thêm vài vị danh y đến trị thương cho hắn cùng thuộc hạ. Sau một hồi bận rộn, Lý Khánh An ăn cơm chiều xong, mới thay bộ đồ mới về phòng nghỉ ngơi.
Nơi hắn ở vẫn là Phủ Dung lâu trước đây, cũng vẫn bài trí đấy, chỉ là không có tỷ muội Như Thi Như Họa bên cạnh, hắn cũng có phần nhìn vật mà nhớ người.
Lý Khánh An chậm rãi đi về phía trước cửa sổ, đẩy ra cửa sổ. Cơn gió lạnh với chút hàn khí ập vào mặt hắn. Hắn lặng lẽ nhìn ao sen đã đóng băng, trong lòng trăm tơ rối vò. Dù chiến dịch Thạch Bảo thành đã để lại ký ức không thể xóa nhòa, nhưng hắn biết, việc quan trọng hắn phải làm bây giờ, chính là đi ra khỏi ám ảnh của sự việc này. Những huynh đệ đã hi sinh đã chìm sâu trong giấc ngủ ngàn thu, nhưng người nhà của họ vẫn còn. Hắn phải an bài cho người nhà thay cho các huynh đệ. Đây là việc người còn sống nên làm. Nói tóm lại, đây là trách nhiệm hắn không thể chối bỏ.
An bài tốt cho gia quyến tướng sĩ hi sinh cần tất cả những gì trong tay hắn có. Tiền là một vấn đề, nhưng quan trọng hơn tất, là phải để cha mẹ họ an hưởng tuổi già, không lo ăn mặc; phải để con cái của họ được đi học, để tương lai có thể tự lực cánh sinh. Phải làm được điều mà con cái, chồng, và bố họ vẫn làm được khi còn sống. Chỉ có như thế, những chiến sĩ huynh đệ đã hi sinh kia mới có thể nhắm mắt nơi chín suối.
Vì thế, hắn phải có một mảnh đất. Nơi để hắn có quyền chỉ phối, ở đất Đại Đường, thân phận như thế, quan văn là Thái thú, võ quan chính là Tiết độ sử, chí ít là Đô đốc một châu.
Lý Khánh An chợt lại nghĩ đến Ca Thư Hàn. Lúc chia tay với hắn ở Kim Thành huyện, Ca Thư Hàn cực kỳ không vui. Kỳ thật khi giao lệnh ở Lũng Hữu, hắn đã cảm thấy phía sau nụ cười sang sảng của Ca Thư Hàn, dấu đi một nét cảnh giác và bất an. Đây là một kết quả tất yếu của việc giọng khách át giọng chủ, quân An Tây quá nối bật, đã bắt đầu uy hiếp tới lợi ích của quân Lũng Hữu.
Ca Thư Hàn là chủ soái của chiến dịch Lũng Hữu, Lý Long Cơ chắc chắn sẽ còn phải tiếp tục nhờ cậy hắn đoạt thêm Cửu khúc và Đại Phi Xuyên. Dưới tình huống như vậy, sự định vị của Ca Thư Hàn dành cho mình sẽ trở nên vô cùng quan trọng. Nhưng mà, Ca Thư Hàn sẽ cực lực ca ngợi mình chăng?
Bỗng nhiên, Lý Khánh An như có linh tính mách bảo, vừa quay đầu lại, chỉ thấy Cao Lực Sĩ đứng ở cửa, đang cười tủm tỉm nhìn mình.
“Cao ông!” Lý Khánh An vội vàng khom người thi lễ.
“Nào! Ngồi xuống nói chuyện.”
Cao Lực Sĩ khoát tay, để Lý Khánh An ngồi xuống, hắn thân thiết hỏi han: “Thất Lang, thương thế trên người như thế nào?”
“Hôm nay đã mời hai danh y xem qua, bọn họ nói Thất Lang gân cốt cường tráng, không sao cả, chỉ cần không để nút vết thương, một tháng sau là lành lặn như lúc ban đầu.”
Cao Lực Sĩ gật đầu, lại nói: “Vừa rồi Thánh thượng cũng đã hỏi tới Thất Lang, hy vọng có thể sớm ngày nhìn thấy ngươi, thời gian cụ thể có thể do ngươi quyết định.”
Nói đến này, Cao Lực Sĩ thở dài một hoi, nói: “Thất Lang, nói ra thì Thánh thượng đối với ngươi quả thật khoan dung hơn người khác. Thất Lang tự tiện không tham gia lễ mừng, Thánh thượng đã tha thứ cho ngươi, vốn dĩ do Binh bộ đi trấn an gia đình quân nhân, Thất Lang lại chạy đi làm, điều này Thánh Thượng cũng đã khoan dung ngươi.”
Lý Khánh An yên lặng gật đầu, trầm ngâm lát sau, hắn lại hỏi: “Cao ông, triều đình chuẩn bị an ủi trợ cấp cho người nhà tướng sĩ đã bò mình như thế nào?”
“Phương án đã định rồi, chia làm hai phần. Một phần là triều đình trực tiếp cấp phí mai táng cho mỗi người một vạn tiền. Sau đó mỗi tháng cấp phát ba trăm văn, bảy đấu gạo, tổng cộng liên tục chỉ cấp hai mươi năm. Đây sẽ do các quan phủ địa phương gánh vác. Mặt khác cũng có giảm miễn trên thuế tô.”
“Mới mười quan!”
Lý Khánh An thoắt cái ngẩng đầu, hắn trong mắt bùng lên ngọn lửa phẫn nộ: “Cao Ông, tha thứ ty chức thất lễ, các tướng sĩ vì đoạt lấy Thạch Bào thành, vì bảo vệ giang sơn Đại Đường, không tiếc hi sinh sinh mệnh chính mình, nhưng không ngờ triều đình lại xem khinh bọn họ như vậy, về sau còn ai sẽ vì Đại Đường bán mạng nữa?”
“Thất Lang, đừng kích động như vậy.”
Cao Lực Sĩ vội vàng trấn an hắn nói: “Triều đình cũng biết mười quan tiền quả là hơi ít, cho nên mới bổ sung thêm bằng cách mỗi tháng chu cấp gạo tiền, toàn bộ cộng cả lại cũng đã có trăm quan rồi, nếu giá gạo dâng lên, còn không chỉ trăm quan đâu!”
Lý Khánh An kiềm chế nỗi bi phẫn trong lòng, chậm rãi nói: “Cao ông, sự việc không phải đơn giản như vậy. Triều đình là muốn đem gánh nặng quẳng cho địa phương, nhưng nếu quan phủ địa phương không chịu gánh vác thì phải làm sao? Nếu người phụ trách xảo trá moi móc cắt xén bớt trong đó thì phải làm thế nào? Trong những năm tháng dài lâu của hai mươi năm đó, Cao ông thật sự cho rằng quan phủ địa phương không mảy may cắt xén mà kiên trì đến cùng?”
Cao Lực Sĩ không phản bác lại được, kỳ thật trong lòng hắn cũng biết rõ ràng. Hiện tại tuy rằng tiền bạc lương thực không đủ, nhưng rất nhanh là đến lúc tháng ba tháng tư, khoản thuế của các châu đều sẽ áp giải vào kinh, hoàn toàn có thể đợi đến lúc đó lại tiếp tục chỉ ra một phần, nhưng Thánh thượng lại kiên trì phải chọn dùng phương thức chỉ cấp theo tháng. Nói cho cùng, mục đích cuối cùng của hắn vẫn là muốn đem gánh nặng của việc trợ cấp tướng sĩ tử trận quẳng cho quan phủ địa phương.
Lý Khánh An nhìn chăm chú vào Cao Lực Sĩ. Hắn biết phương án trợ cấp là kết cục đã định, không thể sửa đổi, bèn nói: “Thôi được! Chuyện này ta không nói nữa. Ta muốn hỏi Cao ông một câu, bệ hạ chuẩn bị cho ta một phong thưởng ra sao?”
“Đây là nguyên nhân mà ta đêm nay tới tìm ngươi, kỳ thật cũng là ý của Thánh thượng cho ta tới, tuy rằng ngài không nói rõ.”
Lý Khánh An trong lòng bỗng nhiên có một cảm giác bất an, Cao Lực Sĩ mang đến có lẽ một tin tức bất lợi cho chính mình.
“Cao Ông, ngài nói đi! Ta nghe.”
Cao Lực Sĩ khe khẽ thở dài, nói: “Hôm nay Ca Thư Hàn chính thức đệ trình tấu chương trận chiến Thạch Bảo thành cho triều đình. Tuy rằng hắn thừa nhận ngươi ngăn chặn chủ lực Thổ Phồn lập hạ công lớn, nhưng hắn cho rằng đoạt được thạch bảo thành mới là công đầu. Hơn nữa hắn còn cho rằng tuy rằng cuối cùng là Lý Từ Nghiệp đoạt được Thạch Bảo thành, nhưng thành công của Lý Từ Nghiệp là được kiến tạo trên sự tử trận của một vạn hai nghìn người của quân Lũng Hữu. Cho nên ở trong tấu chương của hắn, công đầu là tiên phong Cao Tú Nham của quân Lũng Hữu, công thứ hai là Lý Từ Nghiệp, công sau nữa mới là ngươi.”
Nói đến này, Cao Lực Sĩ nhìn lén Lý Khánh An một cái, thấy hắn không phẫn nộ mà nhảy dựng lên như dự đoán của mình, trong lòng Cao Lực Sĩ có chút ngạc nhiên, bèn hỏi nói: “Thất Lang, chẳng lẽ ngươi cũng cho rằng điều này họp lý sao?”
Lý Khánh An thản nhiên nói: “Hắn là chủ soái của trận chiến Lũng Hữu, báo công như thế nào là quyền lực của hắn. Chẳng lẽ bởi vì ta bất mãn, triều đình sẽ phủ quyết tấu chương chính thức của hắn sao?”
“Triều đình quả thật sẽ không bởi vì cấp dưới bất mãn mà phủ quyết báo cáo của chủ soái, nhưng Thánh thượng biết điều này bất công đối với ngươi, cho nên Thánh thượng hy vọng có thể cùng ngươi nói chuyện một chút, tìm ra một biện pháp có thể vẹn cả đôi đường.”
Lý Khánh An đứng lên: “Cao ông, ta ngày mai đã muốn diện kiến Thánh thượng.”
Sáng sớm hôm sau, bệnh thể Lý Khánh An đã tốt hơn một chút, đi tới Hưng Khánh Cung, chờ lát sau, một viên hoạn quan lĩnh hắn vào Đại Đồng Điện.
“Bệ hạ, Lý Khánh An tới rồi.”
“Tuyên hắn tiến vào!” Ngự thư phòng truyền đến tiếng nói của Lý Long Cơ.
Mấy ngày nay Lý Long Cơ bất ngờ cần mẫn việc triều chính. Chiếm được Thạch Bảo thành, tâm tư của hắn lại chuyến tới Đại Phi Xuyên và Hoàng Hà cửu khúc. Hai nơi này vốn dĩ là lãnh thổ của dân tộc Thổ Dục Hồn, bởi vì dân tộc Thổ Dục Hồn bị Đại Đường chinh phục, dân tộc Thổ Dục Hồn đã trở thành nước phụ thuộc của Đại Đường. Truyện "Thiên Hạ "
Nhưng do sự nổi lên của Thổ Phồn, Đại Đường năm Long Sóc thứ ba, dân tộc Thổ Dục Hồn bị Thổ Phồn tiêu diệt, Cửu khúc, Đại Phi Xuyên cuối cùng thuộc về Thổ Phồn, trở thành căn cứ địa hậu cần của Thổ Phồn tiến công Lũng Hữu.
Trong lòng Lý Long Cơ vô cùng rõ ràng. Nếu nói Thạch Bảo thành là thành trì chiến lược để Thổ Phồn đi thông đến Đại Đường, thì Đại Phi Xuyên và Hoàng Hà cửu khúc chính là vốn liếng để người Thổ Phồn xâm phạm Lũng Hữu. Bài học của mấy chục năm trở lại đây mách bảo hắn, chỉ có đoạt được Đại Phi Xuyên và Hoàng Hà cửu khúc, mới có thể thật sự lấy được phần tru thế trên chiến lược.
Lý Long Cơ đứng trước bản đồ ngóng nhìn thật lâu, trong lòng đang hoạch ra trận chiến dịch tiếp theo. Lúc này, Lý Khánh An đã vào thư phòng, hắn không quấy nhiễu sự trầm tư của Lý Long Cơ, mà là đứng ở một bên lẳng lặng chờ đợi.
“Bệ hạ! Hắn tới rồi.” Cao Lực Sĩ nhỏ giọng nhắc nhở nói.
Lý Long Cơ quay đầu lại, thấy Lý Khánh An đã vào rồi, bèn thu hồi ý nghĩ cười nói: “Lý tướng quân, hiện tại người trẫm muốn gặp nhất, chính là ngươi.”
“Thần tham kiến bệ hạ!”
“Miễn lễ, ban tọa!”
Một viên hoạn quan khiêng một chiếc ghế lót gấm cho Lý Khánh An.
“Tạ ơn bệ hạ!” Lý Khánh An ngồi xuống, hạ thấp người nói: “Bệ hạ có thể thông cảm tâm tình của thần, thần vô cùng cảm kích.”
“Lý tướng quân, sự tích của tướng quân trẫm đã biết rất rõ, các ngươi có thể dùng ba nghìn quân ngăn chặn tám vạn đại quân Thổ Phồn, phải trả giá gần như toàn quân bị diệt để chiến thắng được thời gian cho tiền quân chiếm được Thạch Bảo thành, công lao này trẫm sẽ không phủ nhận.”
Nói đến này, Lý Long Cơ lại lấy ra tấu chương của Ca Thư Hàn, lắc đầu nói: “Nhưng có một điểm trẫm cũng muốn nói cho ngươi rõ, phong thưởng của Binh bộ phải cán cứ vào báo cáo của tướng quân Ca Thư mà quyết định, đây là quy củ nhất quán từ trước tới nay, sẽ không vì Đại tướng quân Ca Thư đánh giá không cao đối với ngươi mà thay đổi quy cù.”
Nói xong, Lý Long Cơ nhìn chăm chú vào Lý Khánh An, chờ đợi hắn tò thái độ, Ca Thư Hàn sẽ trở thành chỗ dựa thay hắn đoạt lấy Đại Phi Xuyên và Cửu khúc, cho dù Lý Khánh An có lập được công lao ngất trời đi chăng nữa, hắn cũng sẽ không vì vậy mà bác bỏ tấu chương của Ca Thư Hàn, đây là điều kiện tiên quyết, Lý Khánh An buộc phải chấp nhận.
“Bệ hạ, quốc có quốc pháp, quân có quân quy, thần có thể lý giải.”
Lý Long Cơ nở nụ cười. Thái độ của Lý Khánh An làm cho trong lòng hắn thở dài nhẹ nhõm. Chỉ cần Lý Khánh An tiếp thu điểm này, còn lại việc gì cũng dễ thương lượng, hắn gật đầu cười nói: “Trận chiến Lũng Hữu lần này có công có tội, người có công, trẫm sẽ ban trọng thưởng, kẻ có tội, trẫm cũng sẽ cho trọng phạt, trẫm nhất định sẽ thưởng phạt phân minh. Mặc dù ở trận chiến này, công lao chặn địch ấn định cho ngươi là thứ ba, nhưng ngươi còn có các công lao khác, thí dụ như hỏa dược. Chỉ dựa vào điểm này thôi, là trẫm đã có thể tiến hành phong thưởng ngoài định mức bên ngoài chiến dịch, ngươi hiểu chưa?”
Đây chính là phương án chiết trung (nước đôi, không thiêng lệch bên nào) của Lý Long Cơ, tôn trọng quyết định của Ca Thư Hàn, lấy quân Lũng Hữu làm công lao hàng đầu, nhưng lại lấy cớ khác để trấn an Lý Khánh An. Lý Khánh An hiểu được ý của Lý Long Cơ, hắn trầm giọng nói: “Thần hiểu được sự khó xử của bệ hạ, không có ý kiến gì, nhưng mà thần còn có hai việc phải bẩm báo bệ hạ.”
Lý Long Cơ hài lòng gật đầu: “Ngươi nói đi! Còn có chuyện gì?”
“Một cái là hỏa dược, sau trận chiến Lũng Hữu, công dụng quân sự của hỏa dược ắt sẽ bị lan truyền đến mọi người, thần khẩn cầu bệ hạ tiến hành sự quản chế nghiêm ngặt nhất đối với việc chế tác hỏa dược, tuyệt không để phương pháp phối chế tiết lộ ra ngoài.”
“Điều này trẫm hiểu rõ, trẫm đã lệnh cho tướng tác giám và quân khí giám thị quản lý việc này, dùng thủ đoạn nghiêm ngặt nhất khống chế sự lưu truyền của hỏa dược. Lý tướng quân cứ việc yên tâm, không biết việc thứ hai mà Lý tướng quân muốn bẩm báo là gì?”
Lý Khánh An suy nghĩ một lát bèn nói: “Còn có một việc đại sự thần không thể giấu diếm bệ hạ.”
Lý Long Cơ sắc mặt trở nên nghiêm trọng đứng lên: “Ngươi nói, việc đại sự gì?” Truyện "Thiên Hạ "
Lý Khánh An thở dài một hơi nói: “Sau khi chiến dịch kết thúc, thần cho thủ hạ thu thập thi thể của tướng sĩ tử trận, trong lúc vô ý bắt được hai tên đào binh của dân tộc Thổ Dục Hồn, thần nhận một tin tức, Tán Phổ Thổ Phồn Xích Tổ Đức Tán trong trận ác chiến với thần bị nổ chết.”
“Cái gì!” Lý Long Cơ chấn động, hắn đứng phắt lên.
“Ngươi, ngươi đang nói cái gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.