Quyển 13 - Chương 568: Kế tậu Nam Trịnh Thượng
Cao Nguyệt
20/03/2013
Tường thành của huyện Bao Thành tuy rằng kiên cố, nhưng nó từng lớp chồng chất nhau, càng giống như một quân bài domino, sau khi một lỗ hổng xảy ra sụp đổ, bèn sẽ xảy ra sự sụp đổ nghiêm trọng liên tiếp, đến nỗi mà tường thành nhìn trông có vẻ kiên cố vô song liền tan rã ngay trong tích tắc, quân An Tây giống như cơn nước lũ tràn vào trong huyện Bao Thành, mấy trăm con chiến mã phi vó mãnh liệt, giống như trận cuồng phong quét ngang đêm đen, trước hết là phóng thẳng vào lồ thúng.
Thủ quân của Bao Thành huyện lúc này vẫn còn chìm đắm trong sự kinh hoàng và hoang mang cực độ, sự chấn động mà chấn thiên lôi đem lại cho bọn họ không khác nào là như trời đất long lỡ, kỵ binh An Tây đi tiên phong xông vào huyện thành, chiến mã lao đi điên cuồng, hoàng đao giết người, đầu người bị chém bay, lồng ngực bị chọc thủng, trước mặt quân An Tây hung mãnh như hổ, bất kỳ sự chống cự nào cũng đều là công cốc, các thú quân sợ đến mức hồn bay phách tán, đồng loạt quỳ xuống đầu hàng, kẻ ngoan cố chống lại bị giết ngay tại chỗ, kỵ binh dọc đường phi vó, băng băng xông thẳng đến cửa nam của huyện Bao Thành, thủ quân lúc này vẫn chưa kịp mở thành chạy trốn, kỵ binh An Tây bèn gió bay chóp giật mà kéo đến, khống chế lấy cửa thành nam.
ở một góc tường thành, thủ tướng Dương Duy sợ hãi đến mức toàn thân run rẩy, sự cẩn thận trên người hắn đã không còn nhìn thấy nữa, chỉ còn lại sự nhát gan và nhu nhược, công thành khí lợi hại của quân An Tây đã triệt để làm hắn sợ đến tê liệt, hắn thậm chí cả dũng khí gọi to đầu hàng cũng không có, hắn muốn la, nhưng tiếng nói lại nghẹn đi, chỉ là toàn thân run lẩy bẩy nhưng đang xay gạo vậy.
“Đầu hàng thôi! Chúng ta đầu hàng!”
Thân binh của hắn đã ý thức được sự khiếp hãi của Dương Duy, bắt đầu la to lên, sự kêu gào của bọn họ trở thành sự đồ ngã của một tấm bài domino cuối cùng, cửa thành mờ to, cầu treo thà xuống, từng đội từng đội thủ quân giơ trường thương cung nỏ chạy ra, trong chốc lát bèn đã tụ tập được gần hai nghìn người, bọn họ quỳ mọp dưới đất, khân cầu sự tha thứ của quân An Tây, trong lòng của mỗi người bọn họ đều tràn ngập sự kinh sợ, rất nhiều người đều toàn thân phát run, ngay cả quỳ cũng không quỳ nổi, hoàn toàn nằm liệt trên mặt đất.
Lý Tự Nghiệp cưỡi ngựa tiến lên, híp mắt lại quan sát những người đầu hàng, thời khắc này hắn bỗng dưng mất đi hứng thú đối với Bao Cốc thành, cũng đã đánh mất sự tôn trọng đối với quân Hán Trung, một quân đội ngay cả dũng khí chống cự cũng không có, là không đáng đối trận với quân An Tây, hắn khoát khoát tay, đem việc xử lý tù binh giao cho thủ hạ, bản thân suất lĩnh đại quân xuyên qua Bao Thành huyện, tiếp tục hướng nam, đi về phía Nam Trịnh.
Cho dù quân An Tây đã phong tỏa tin tức Bao Thành bị đánh chiếm, nhưng Lý Hoán ở Nam Trịnh vẫn là trong thời gian sớm nhất biết được sự thất thế của Bao Thành, điều này làm cho hắn cực kỳ khủng hoàng, hắn không tài nào biết được chi tiết của việc Bao Thành huyện bị công chiếm ra sao, nhưng hắn biết được sự kiên cố của huyện thành, tường thành kiên cố như vậy lại bị công chiếm được trong một đêm, điều này làm cho trong lòng hắn chìm vào trong một sự bất an khó tà, điều hắn duy nhất cảm thấy được sự an ũi, chính là tỷ lệ đối chọi binh lực của hai bên, trong tay hắn có ba vạn quân, lại có thành trì kiên cố làm chỗ dựa vững chắc, còn đối phương chỉ có bốn vạn người, chỉ cần hắn từ thú thành trì, căn cứ chiến thuật tiến công bình thường, trong vòng nửa năm quân An Tây đừng hòng chiếm được Nam Trịnh thành, nói không chừng còn gặp phải hậu phương rệu rã, bại lui trở về Quan Trung, đây chính là bản tính như ý mà Lý Hoán một mực đoan chắc, nhưng quân An Tây trong một đêm chiếm giữ Bao Thành huyện đã làm bừng tỉnh áấc mộng của hắn, hắn đột nhiên ý thức được rằng. Nam Trịnh thành cũng không phải kiên cố vững chắc như tưởng tượng.
Lý Hoán đứng ở trên tường thành, ánh mắt ưu tư nhìn ngóng về phía bắc, từ Bao Thành huyện đến Nam Trịnh thành cách nhau khoàng tầm sáu mươi dặm, nhưng hôm qua vào lúc canh tư, bọn họ có binh sĩ lờ mờ nghe thấy tiếng vang từ phía Bao Thành huyện truyền đến, giống như sấm rền vậy, nhưng đêm qua ở chỗ bọn họ trời quang không mây, phía bên kia Bao Thành huyện chắc cũng là như vậy, vậy tiếng sấm kia từ đâu ra? Nó thật sự là tiếng sấm, hay là tiếng của những gì khác...
Lý Hoán có chút không dám tiếp tục suy nghĩ thêm nữa, hắn từ lâu đã nghe nói rằng quân An Tây có một loại vũ khí uy lực cực lớn, gọi là thiên lôi, tiếng vang lúc phát nổ như tiếng sấm, ngoài xa trăm dặm vẫn còn nghe thấy, không lẽ đêm hôm qua quân An Tây chính là sử dụng thứ vũ khí này sao?
Đối với điều này, trong lòng Lý Hoán tràn ngập sự lo lắng, thế nhưng điều mà Lý Hoán lo lắng hơn chính là một vạn thủ quân của Hưng Đạo huyện và Cổ Thành huyện, bọn họ có thể nào bình an triệt hồi hay không, đó là sự sai lầm trong phán đoán của hắn, hắn tường rằng quân An Tây sẽ đi đường Hán Thủy, bèn ở hai huyện bố trí trọng binh, không ngờ quân An Tây cuối cùng lại đi đường tiếu lộ Lạc Bao, làm cho bố trí của hắn chụp phải khoảng không.
Bây giờ một vạn quân bố trí ở bên ngoài, đã nghiêm trọng phân tán đi binh lực của hắn, nếu gọi trở về, hắn sợ là thời gian sẽ không kịp, nếu đem quân đội để ở bên ngoài, hắn lại lo lắng hai vạn quân khó mà chống đỡ sự công thành mãnh liệt của quân An Tây, đây làm cho Lý Hoán phảng phất như bị treo lơ lửng giữa không trung, lên cũng lên không được, xuống cũng xuống không xong, trong lòng hắn tràn ngập sự lo lắng nóng ruột, nhưng lại không thể làm gì được.
Sau hai canh giờ ngay sau khi Bao Thành huyện bị công kích, Lý Hoán đã nhận được tình báo mới nhất, chủ lực của quân An Tây đã xuất hiện ở khoảng hai mươi dặm ngoài phía tây bắc Nam Trịnh thành, đã hạ trại dựng đại doanh, ai ới bị vô cùng nghiêm ngặt, xích hầu của hắn không thể nào tiến sát để dò la tình báo, từ quy mô hạ doanh có thểthấy, không thấp hơn năm vạn người, Lý Hoán đại khái đã nhìn ra sách lược của An Tây, bọn họ từ Trường An xuất binh, chỉ có ba ngày ba đêm bèn đã kéo tới Nam Trịnh, trong khoảng thời gian đó còn bao aồm cả việc công chiếm lấy Bao Thành huyện, tốc độ và sự hao tổn thể lực như vậy cho dù là thần tiên cũng không thể nào chịu được, vì thế Lý Hoán bèn đã phán đoán phương hướng hành động của bày phần quân An Tây, bọn họ chắc chắn là trú doanh nghỉ ngơi tu chỉnh, dưỡng sức tích lũy sức mạnh cho lần tiến công Nam Trịnh tiếp theo, chỉ là bọn họ cần trú doanh bao lâu, một ngày hay là hai ngày? Điều này đối với Lý Hoán vô cùng quan trọng, đây quan hệ đến việc một vạn quân đội của hắn có thể bình an quay trở về hay không.
Quân An Tây tuy rằng ở phía bắc Nam Trịnh đã đóng hạ đại doanh chủ lực, nhưng vẫn còn một toán kỵ binh một vạn ba nghìn người dưới sự suất lĩnh của đại tướng Triệu Sùng Tiết, trực tiếp từ Bao Thành huyện xuất phát đến phương hướng đông nam của Nam Trịnh, bọn họ nhanh nhẹn mà bí mật, đã tránh khỏi sự tuần tra của xích hầu Nam Trịnh, xông lên một con dốc nhỏ, men theo con đường nhỏ ven sông nhấp nhô không bằng phẳng mà chạy một mạch về phía đông.
Quân An Tây ngoại trừ đội xích hầu của mình, đồng thời còn có một toán liệp ưng đội, thật ra cũng là xích hầu, nhưng tác dụng chủ yếu của bọn họ là phán trinh sát, cũng chính là tiêu diệt xích hầu của đối phương, bảo vệ hành tung bản thân không bị bại lộ, nhưng liệp ưng đội của quân An Tây không nhiều, tổng cộng chỉ có ba toán, một toán trong tay của Lý Khánh An, một toán trong quân Lũng Hữu của Lý Quang Bật, một toán còn lại bèn trong quân Hà Trung của Lý Tự Nghiệp, lần này đại quân Lý Tự Nghiệp được điều đến Trung Nguyên, liệp ưng đội cũng đi theo đến, khoàng năm trăm người, biên chế chính thức gọi là Hà Trung quân xích hầu nhị doanh.
Hôm nay bởi vì phải chấp hành sách lược của Lý Tự Nghiệp, phải tuyệt đối bào đàm hành tung của quân An Tây không lộ mật ra ngoài, nếu không mưu kế của Lý Tự Nghiệp sẽ thất bại, để bào đàm hành tung không bị bại lộ, toán liệp ung đội này bèn sẽ phát huy tác dụng trọng đại.
ở bên cạnh khu rừng rậm rạp, một toán tiểu đội xích hầu của quân Hán Trung phóng ngựa mà đến, bọn họ có khoáng hai mươi người, vốn dĩ ở phía nam Bao Thành huyện tuần tra, tối hôm qua tạm thời bị điều đến Hán Thủy lộ, nhiệm vụ của bọn họ chính là dò thám trên Hán Thủy lộ có phải có quân An Tây mai phục hay không.
Bọn họ một đường chạy đến, không hề phát hiện tông tích của quân An Tây, chiếu theo quy cũ năm mươi dặm một báo cáo, bọn họ đã dùng phi cáp truyền thư đem tin tức bình an vô sự truyền về cho Nam Trịnh thành, tiếp theo bọn họ sẽ tiếp tục tuần tra ra hướng đông, cuối cùng phải một mạch đi đến Cổ Thành huyện.
Toán tiểu đội xích hầu này vô cùng có kinh nghiệm, lúc tiến sát khu rừng rậm bọn họ sẽ chú ý đến sự thay đôi của bầy chim trong rừng rậm, lúc trên đường bọn họ phải quan sát trên đường có phải có dấu chân ngựa dày đặc hay không, thậm chí từ dấu vó ngựa bọn họ bèn có thểphán đoán ra, chiến mã là ngựa núi của Kiếm Nam hay là tuấn mã cổ cao của Tây Vực.
ở một bên cây cối là một con sông nhỏ, nước sông ở cuối thu rất cạn, lộ ra một mảnh lòng sông lớn, lòng sông bèn hình thành nên một con đường hành quân tự nhiên.
Cho dù toán tiểu đội xích hầu này vô cùng cẩn thận, thế nhưng bọn họ vẫn là không địch nổi với liệp ưng đội xích hầu của quân An Tây kinh nghiệm phong phú hơn nữa, bọn họ từ từ tiến vào trong thiên la địa võng do liệp ưng đội đã giăng ra.
Trong khu rừng, năm trăm xích hầu liệp ung đội đã chờ đợi đã lâu, bọn họ núp ở trên cây, dưới cây, cứ phảng phất như dung hòa thành một bộ phận của rừng cây, bọn họ không động đậy dù chỉ một chút nào, cả chim chóc cũng bỏ lơ sự tồn tại của bọn họ, nhưng nỏ độc đặc chế của bọn họ đã từ bốn phương tám hướng bủa chặt lấy hai mươi binh sĩ xích hầu và chiến mã của bọn họ.
Tiểu đội xích hầu của quân Hán Trung đã tiến sát vào khu rừng, bèn quay đầu men theo lòng sông mà đi về phía đông, ngay lúc này, chỉ nghe thấy một tiếng kêu thê thảm của con cú mèo, đây chính là tín hiệu phát động, chim chóc đập cánh phảnh phạch mà xông thẳng lên trời, chỉ thấy năm trăm chiếc nỏ độc bắn đến như sấm sét, cử phảng phất như bầy ong rừng về tổ một đàn to bay đến vèo vèo, hai mươi viên xích hầu cùng với cả chiến mã của bọn họ phát ra một tiếng kêu thảm, toàn bộ đều ngã gục xuống đất mà chết, không có một người nào sống sót.
Lát sau, liệp ung đội vùi lấp thi thể, xóa bỏ đi dấu vết, bọn họ không đi theo lòng sông, mà là đạp lấy nước sông hơi cạn mà đi về hướng đông, dòng chảy sóng sánh từng cơn vẫn đục, nhưng rất nhanh lại trở nên trong veo nhìn thấy đáy, nhìn không ra một chút vết tích nào.
Một canh giờ sau, đại quân của Triệu Sùng Tiết đã đi đến nơi ba mươi dặm về phía đông Nam Trịnh, nơi đây bèn là nơi mà liệp ung đội tiêu diệt tiểu đội xích hầu Nam Trịnh, lúc này hắn đã nhận được tình báo của liệp ung đội, một toán quân đội Hán Trung khoàng năm nghìn người đang ở ngoài xa mười dặm, chắc là thú quân của Cổ Thành huyện rồi, nhưng điều mà Triệu Sùng Tiết quan tâm hơn là hành tung của mình có bị bại lộ không, bèn hỏi: “Liệp ung đội có gặp phải xích hầu của kẻ địch không?”
Xích hầu báo tin gập người bẩm báo nói: “Liệp ung đội trước sau tiêu diệt được hai cánh tiểu đội xích hầu của đối phương, một cánh là tiền tiêu của thủ quân Cổ Thành huyện, một cánh là thám từ do Nam Trịnh phái ra, hai cánh đội xích hầu của quân địch toàn bộ bị tiêu diệt, không có một ai lọt lưới.”
“Làm hay tuyệt!”
Triệu Sùng Tiết khen thường một tiếng, lại nói: “Để liệp ung đội tiếp tục tăng cường lục soát, nhất là không thể để thám tử của Nam Trịnh phát hiện hành tung của bọn ta.”
“Tuân mệnh!”
Xích hầu hành một lễ, bèn điều chuyển đầu ngựa lui đi, lúc này Triệu Sùng Tiết nhìn ngóng ra hà cốc phía xa, sắp phải đánh giáp lá cả với nhau rồi, tiếp theo đến lượt hắn sửa soạn lên sân khấu rồi.
“Truyền mệnh lệnh của ta! Khinh kỵ binh tăng hết tốc tiến tới, trọng binh giáp có thể tụt lại phía sau.”
Hưng Đạo huyện và Cổ Thành huyện đều ở phía đông của Nam Trịnh, một dòng Hán Thủy đem chúng liên kết lại với nhau, Cổ Thành huyện cách Nam Trịnh khoáng trăm dặm, còn Hưng Đạo huyện thì cách nhau một trăm năm mươi dặm, do quân An Tây không đi đường Hán Thúy lộ, một vạn quân Hán Trung bố trí ở Hưng Đạo huyện và Cố Thành huyện thì phải lập tức triệt hồi Nam Trịnh, lệnh triệt hồi do Lý Hoán hạ lệnh là được phát ra từ tối hôm qua, dùng phương thức phi cáp truyền thư tốc đưa đến hai huyện, trú quân hai huyện gần như là xuất phát cùng lúc, nhưng do khoàng cách giữa hai huyện là năm mươi dặm, làm cho thủ quân của Hưng Đạo huyện bèn chậm đi một chập, thủ quân của Cổ Thành huyện đã đi trước tới địa phận Nam Trịnh huyện.
Năm nghìn quân đội ở bờ bắc Hán Thúy xếp thành hàng phóng đi nhanh, quân Hán Trung khó mà bì kịp với quân An Tây, ngựa chiến của bọn họ rất ít, trong năm nghìn quân đội chỉ có mấy trăm con chiến mã, trên cơ bản đều là bộ binh, lộ trình tám mươi dặm, năm nghìn quân đội gần như là phải cuốc bộ một ngày.
Vào lúc giữa trưa, năm nghìn quân Hán Trung từ Cổ Thành huyện quay về đã đi đến một nơi sơn cốc cách Nam Trịnh về phía đông khoảng bốn mươi dặm, đội ngũ đi đến nơi này, đều đã mệt mỏi đến kiệt quệ, trong sơn cốc có một con sông nhỏ, dòng chảy trong vất nhìn rõ đáy, nhìn thấy con sông nhỏ này, không đợi quan quân hạ lệnh nghỉ ngơi, binh sĩ bèn đồng loạt xông thẳng lên trước, ngồi xổm ở ven sông rửa mặt uống nước, các quan quân thấy không ngăn được binh sĩ, cũng buông tay để mặc cho bọn họ, để các binh sĩ nghỉ ngơi một canh giờ, có nhiều binh sĩ chạy nhanh ở bên sông, tiếng la ó vang vọng khắp cả sơn cốc, nhưng đúng lúc này, không ít binh sĩ đều sửng sốt đứng dậy, bọn họ cảm nhận được mặt đất đang rung chuyển, nước sông cũng đang chấn động, như phảng phất xảy ra cơn động đất nhẹ, các binh sĩ nhìn nhau, ai cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên, có binh sĩ chi vào phương xa kinh hoàng la lên: “Các ngươi mau nhìn xem, đó là gì?”
Tất cả các binh sĩ đều đứng thẳng người lên, trong mắt đều tràn đầy vẻ hoảng sợ, chỉ thấy ngoài xa ba dặm xuất hiện kỵ binh màu đen ngập trời lắp đất, chiến mã chạy gấp, đao kích như rừng, giống như đợt sóng trào màu đen, sát khí ngút trời như đợt sóng vỗ trên mặt đất bằng, cản quét về phía năm nghìn quân Hán Trung ven sông.
Quân Hán Trung sợ đến sừng người, đột nhiên, bọn họ sực phản ứng lại, quay đầu là chạy, năm nghìn binh sĩ binh bại như núi đồ, bọn họ vừa chửi rùa xích hầu dò đường ở phía trước, vừa hận cha mẹ đã sinh hắn ít đi hai đôi chân, tranh nhau xô đáy chen lấn mà chạy trốn sang phía đông, trên bãi sông đã tràn ngập những binh sĩ đào tẩu, bọn họ bỏ hết mũ giáp, ném luôn cả vũ khí, ném cả gói đồ, ném hết mọi thứ có thể ném được, tất cả mọi người chỉ có một ý niệm trong đầu: Trốn! Trốn khỏi sự đồ sát của quân An Tây...
Nhưng bọn họ làm sao mà chạy lại kỵ binh An Tây, trong thoáng chốc, quân Hán Trung bại đào đã bị kỵ binh An Tây đuổi kịp, kỵ binh như gió thổi mây tàn mà nuốt chửng lấy từng mảnh từng mảnh bại quân, hoặc là quỳ xuống đất đầu hàng, hoặc là bị kỵ binh chém giết, một viên binh sĩ giương mâu chọc thẳng vào kỵ binh An Tây, nhưng bị kỵ binh An Tây đột ngột phóng tới gạt trường mâu ra, một đao bô đầu người của hắn ra làm hai. Hán Trung chủ tướng gấp đến độ xé tiếng gào to: “Đừng trốn. Tập kết tác chiến! Tập kết tác chiến!”
Hắn lời còn chưa dứt, một mũi tên lang nha phóng đến vèo vèo, một tên bắn trúng vào mật của hắn, chủ tướng thảm kêu một tiếng, trở mình ngã xuống ngựa, bị kỵ binh An Tây phi nhanh mà đến một đao chém phãng lấy đầu người, cao cao giơ lên, ngoài xa trăm bước, đại tướng Triệu Sùng Tiết của quân An Tây lạnh lùng thu lại cung tên, hắn rút đao lớn tiếng thét lên: “Các huynh đệ, cắt đứt đường trốn chạy của bọn chúng, một người cũng không để sổng!”
Kỵ binh An Tây như gió bay chớp giựt, chiến mã đạp nước mà băng qua, tóe lên bọt nước, một toán kỵ binh khác men theo phía núi chạy thục mạng, các kỵ binh quân An Tây thán hình khỏi ngô khôi giáp bóng loáng, xách cung mang đao, khí thế hung mành, trong nháy mắt bèn đã xông qua đám quân Hán Trung chạy trốn nhanh nhất, chặn đứt đi con đường thoát thân của bọn họ.
Kỵ binh An Tây từ hai mật bọc vây lấy bại quân Hán Trung, tiếng chém giết rung trời, thời khắc này chỉ có lập tức quỳ đất xinh đầu hàng mới là con đường sống duy nhất, bất kỳ sự do dự và bỏ chạy đều sẽ bị kỵ binh An Tây giết chóc vô tình, bãi sông đã quỳ đầy binh sĩ xin hàng, rất nhiều người bị giết lãn vào trong lòng sông, con sông nhỏ trong vắt thay đổi màu sắc, máu đã nhuốm đỏ dòng sông, không đến một canh giờ, năm nghìn quân Hán Trung từ Cổ Thành huyện kéo đến đã toàn quân bị diệt.
Một viên lang tướng chạy lên, ôm quyền thi lễ với Triệu Sùng Tiết nói: “Bẩm báo tướng quân, căn cứ theo danh sách kiêm kê của bọn họ, tống cộng năm nghìn ba trăm bốn mươi người, tổng cộng chém giết một nghìn một trăm bốn mươi người, bắt sống bốn nghìn hai trăm người, không một ai trốn thoát!”
“Tốt!” Triệu Sùng Tiết quay đầu hỏi quân sĩ: “Quân trọng giáp đã tới nơi chưa?”
“Hồi bẩm tướng quân, một ngàn mạch đao quân đã tới rồi, ở ngoài xa năm dặm đợi mệnh.”
Triệu Sùng Tiết gật gật đầu, lúc này, một quan quân quân Hán Trung bị trói được mang lên, người này cũng là một viên trung lang tướng, tuổi tác trạc khoảng ba mươi hoặc hơn, thân hình cao to
5
một khuôn mặt râu xồm, hắn tên là Tử Du, người Hán Lương Châu, mẫu thân lại là ngưòi Khương, hắn mười năm trước đến Trường An tòng quân, bây giờ là phó tướng của năm nghìn quân Hán Trung này, chủ tướng đã bị Triệu Sùng Tiết một tiễn bắn chết rồi.
Hắn là lúc chạy trốn ngựa sốt vó ngã xuống, bị kỵ binh An Tây bắt sống, tuy rằng bị bắt, nhưng hắn vẫn mặt bừng bừng tức giận, giọng căm hận nói: “Có bản lĩnh thì đánh liều một trận với ta, dựa vào đánh lén thì đáng mặt quân An Tây gì chứ!”
Triệu Sùng Tiết cười lạnh một tiếng, ra hiệu mắt với binh sĩ bên cạnh: “Hãy cời trói cho hắn!”
Hai binh sĩ dùng trường đao chặt đứt dây thừng trên người hắn. Triệu Sùng Tiết lại hỏi: “Dùng cung mấy thạch?”
“Tử thạch cung!”
“Cũng còn được, nhưng mà nếu so với Đại tướng quân nhà ta, còn kém xa đấy!”
Triệu Sùng Tiết quay đầu lại lệnh nói: “Cho hắn một cây tứ thạch cung, ba mũi tên, lại cho hắn một con ngựa.”
Có binh sĩ đem một cây cung và ba mũi tên đưa cho Tử Du, lại dắt một con ngựa cho hắn, hắn có chút lúng túng ngờ ngàng, nói: “Ngươi, ngươi muốn làm gì?”
“Ngươi không phải không phục sao? Vậy thì ta sẽ ngươi tỷ thí một trận, nói cho ngươi hay, trong cung mã của quân An Tây ta chỉ xếp hạng bốn mươi tám, ngươi nếu cả ta cũng không qua được, thì đừng có mà bốc phét nữa.”
Nói xong. Triệu Sùng Tiết quay đầu bèn phi nhanh ra xa trăm bước, binh sĩ ở xung quanh đồng loạt tản ra, mấy nghìn kỵ binh vây lại thành một vòng tròn lớn, ngoài xa trăm bước. Triệu Sùng Tiết la to nói: “Sau khi tiếng trống kết thúc là bắt đầu, tiễn hạ vô tình, sống chết do trời!”
“Tùng! Tùng! Tùng! Tùng...”
Tiếng trống dày đặc đã gióng vang. Tử Du hít một hơi thật sâu, cũng trở người lên ngựa, giục ngựa điều chỉnh góc độ của việc bắn tên, hắn rút ra một mũi tên, trương cung cải tên, nhất thời cung như trăng tròn, nheo mắt nhắm trúng vào Triệu Sùng Tiết ở xa trăm bước.
Lúc này. Triệu Sùng Tiết cũng đồng thời tên ở trên dây cung, hắn ban nãy nói mình ở cung mã An Tây xếp hạng thứ bốn mươi tám, đây thật sự là rất là khiêm tốn rồi, trên thực tế Triệu Sùng Tiết trong quân An Tây được công nhận là tiễn thuật đệ ngữ, trong quân An Tây cực kỳ coi trọng cung mã có thể được xem như là thần xạ, hắn là dùng cung ngũ thạch, hai vai có sức mạnh nghìn cân, ngoài trăm bước ba mũi tên bắn liên tiếp bách phát bách trúng.
Tiếng trống càng gióng càng dồn dập, đột nhiên ngưng bặt, ngay trong khoảnh khắc tiếng trống ngừng lại, mũi tên của Tử Du đã bắn ra, thế tên phóng mạnh, bắn thẳng vào yết hầu của Triệu Sùng Tiết. Triệu Sùng Tiết nghiêng người một cái, ngưòi biến mất trên ngựa, hắn trắc người treo trên yên ngựa, ba mũi tên liên tiếp bắn ra nhanh như chớp, một tên nhanh hơn một tên, một mũi tên trong thoáng chốc bèn đã đến lồng ngực của Tử Du, sợ đến hắn dạt người sang bên phải, mũi tên thứ hai lại đến khuôn mặt của hắn, chỉ nghe crắc một tiếng, tên đã bắn trúng vào mũ giáp của hắn, đầu nhọn của tên quẹt qua da đầu của hắn, cơn đau rát bỏng, không đợi hắn kịp phản ứng, mũi tên thử ba đã bắn trúng cổ ngựa của hắn, chiến mã đã tung vó trước lên hí dài, ném vãng Tử Du trên mặt đất.
Ba mũi tên này đều hoàn thành trong nháy mắt, rất nhiều người đều không nhìn rõ ngọn ngành chán tướng. Tử Du bèn đã trúng tên ngã xuống đất, lúc này. Triệu Sùng Tiết giục ngựa tiến tới, hắn trở người xuống ngựa, dìu Tử Du dậy cười nói: “Chỉ là trò đùa. Tỏ tướng quân không cần đé tâm đến, nếu so binh khí, e là ta sẽ không phải là đối thủ của Tỏ tướng quân rồi.”
Tử Du thần tình xấu hổ, hắn thua đến tâm phục khẩu phục, loại tiễn pháp này đừng nói là quân Hán Trung, e là ngay cả quân Kiếm Nam cũng không có, chỉ có Cao Tiên Chỉ nghe nói tiễn pháp rất lợi hại, nhưng người ta chỉ là một viên trung lang quân, càng khỏi phải nói đến Lý Khánh An với xưng hiệu thiên hạ đệ nhất tiễn nữa.
Hắn thấy Triệu Sùng Tiết an ủi mình như vậy, bất giác trong lòng cảm động, bèn đứng dậy quỳ một gối ôm quyền nói: “Ta Tử Du tuy là người lỗ mãng, nhưng cũng biết chim khôn chọn cảnh mà đậu, ta nguyện tận sức với quân An Tây, mong Triệu tướng quân thu nhận!”
Triệu Sùng Tiết mừng rỡ, điều hắn cần chính là viên phó tướng này tâm phục khẩu phục mà đầu hàng quân An Tây, hắn lập tức dìu hắn dậy nói: “Quân An Tây trước giờ là lấy quân công luận thường, quân pháp nghiêm minh. Tỏ tướng quân nếu lập công hién hách, thì cho dù không phải dòng chính của An Tây cũng sẽ được đề bạt thăng tiến, thành tựu mai này ắt sẽ ở trên cả ta.”
Trong lòng Tử Du âm thầm gật đầu, hắn từ lâu đã nghe quân An Tây quân kỳ nghiêm minh, thường phạt phân minh, hôm nay ĩừ trên người một trung lang tướng bình thường bèn nhìn thấy được phong thái của một đại tướng, trong lòng hắn cũng không khỏi cảm thán vạn phần, nếu biết sớm thì năm xưa hắn đã trực tiếp đến An Tây đầu quân thì hay biết mấy.
Triệu Sùng Tiết đã thu phục phó tướng quân Hán Trung, hắn lập tức hạ lệnh nói: ‘Truyền lệnh đệ nhất doanh và đệ nhị doanh áp giải tù binh vòng về đại doanh, các huynh đệ còn lại lập tức chỉnh đốn quân mã, chuẩn bị xuất phát!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.