Thiên Hạ

Quyển 7 - Chương 212: Khâm sai đại thần

Cao Nguyệt

20/03/2013



Năm Khai Nguyên thứ hai mươi mốt, cả nước chia làm mười lăm đạo, mỗi đạo bố trí thái phỏng xử trí sử, gọi tắt thái phỏng sứ, cai quản việc kiểm tra hình ngục và kiếm tra quan lại châu huyện, ở một mức độ nào đó, nó cũng không hẳn là một loại chức quan, trên danh sách liệt kê các chức quan ở đại Đường cũng không có phẩm hàm của nó, nó cũng giống như biên cương tiết độ sứ, đó là khâm sai đại thần mà hoàng đế đại Đường phái đến các nơi.

Hà Nam thái phỏng trị sở nằm ở Biện Châu, Biện Châu cũng chính là Khai Phong của ngày nay, nằm ở vị trí quan trọng của thủy bộ và đường bộ, bốn phương thông suốt, bắc thông Ngụy Bác.

Đông vào Giang Hoài, nam tiếp Kinh Sở, là đầu mối vận chuyển quan trọng của đường thủy ở đại Đường, đường từ Trường An và Lạc Dương thông sang phía đông chính là đi qua Biện Châu, dân cư Biện Châu rất đông đúc, vận chuyển bằng đường sông rất phát triển, từ xưa đã là thị trấn quan trọng của Trung Nguyên, các triều đại vương triều trong lịch sử đều lấy nơi này làm bàn đạp tranh giành Trung Nguyên, hơn nữa đất đai của nó rất phì nhiêu, nông nghiệp phát triển, bởi vậy nó ở đại Đường có vị trí hết sức quan trọng.

Nhưng bắt đầu từ những năm đầu Thiên Bảo thứ chín, bảy châu: Biện. Tống. Bộc, Trần. Hứa. Hoạt. Tào của đạo Hà Nam đã có đến bốn tháng chưa có giọt mưa nào, lòng sông khô cạn, đông mạch chết héo, nạn thiên tai đã bắt đầu xuất hiện, triều đình xuống chỉ.

Các châu huyện mở kho phát lương thực, Chính vì nguyên nhân mở kho phát lương thực, thiên tai dẫn tới họa người, một tháng trước, nơi tình hình hạn hán nghiêm trọng nhất là Cốc Thục huyện tại Tống Châu đã xảy ra bạo phát dân đói tranh cướp kho lương thực, mà xảy ra thảm kịch giết chết huyện lệnh, ba nghìn dân đói dưới sự thống lành của Dương Chí người Tống thành, đã trốn đến núi Ma Sơn ở phía nam Tống Châu, chiếm núi làm vương.

Cùng lúc đó, mấy vạn dân khuân vác tại bến cảng của tào vận ở Biện Châu liên tục ba tháng không có việc để làm, bắt đầu tụ tập gây sự, nha môn điều hành chuyên vận tại Biện Châu bị đạp nát ra, cuộc rối loạn cửa dân phu tào vận bắt đầu có xu thế lan tràn đến các nơi.

Một viên quan già đã nghỉ hưu ở nhà rốt cục không thể nhịn được nữa, dâng sớ lên triều đình, chỉ ra có quan viên tham ô lương thực cửu tế nạn thiên tai, cuối tháng tư, thiên tử đại Đường Lý Long Cơ rốt cục xuống chỉ, phong nguyên Bắc Đình tiết độ sứ Lý Khánh An làm Hà Nam đạo thái phỏng sử. tiến đến tuần tra các nơi tại Hà Nam.

Ban đêm, tại huyện Khai Phong nơi đặt Biện Châu, châu trị sở, trên đường cái vắng tanh lạnh lẽo, từng đội từng đội nha dịch nhóm ba nhóm năm tuần tra trên đường cái, nhưng đi tới đi lui, phạm vi tuần tra luôn với mấy thanh lâu làm tâm điểm mà cứ vòng vo mãi tại đó, Canh phu gõ ống trúc một cách biếng nhác, giọng nói như sắp trút hơi thở ấy càng làm tăng cơn ác mộng cho mọi người đang ngủ.

‘Keng! Keng! Keng! Chú ý vật dễ cháy... Nhớ đóng cửa và cửa sổ cho kỹ!

Lúc này một chiếc xe ngựa phi nước đại mà đến, dừng lại ở trước cửa sau của nha môn châu phủ, một viên quan viên từ trên xe ngựa đi xuống. gõ gõ cửa, lát sau, cửa hé mở một khe nhỏ: “Ngài tìm ai?” Một ông lão hỏi.

“Xin chuyển lời với Ngô thái thú, nói là Tống Châu tư mã Dương Nhữ Ninh cầu kiến.”

“ồ! Là Dương tư mã à, xin mời đi vào trước đi!”

Quan viên lắc mình vào cửa, hỏi: “Muộn như vậy đến quấy rầy, không biết Ngô thái thú đã ngủ chưa?”

“Còn chưa có ngủ đâu! Đang ở thư phòng đọc sách, Dương tư mã xin ở trong này chờ một chút, lão đi thông báo với lão gia.”

Biện Châu thái thú họ Ngô, tên Ngô Thanh, hơn năm mươi tuổi, là tiến sĩ của năm Khai Nguyên thứ bảy, làm quan gần ba mươi năm, hắn đã từng làm hộ bộ lang trung, môn hạ cấp sự trang, Tống châu trưởng sử vân vân, bắt đầu năm Thiên Bảo thứ tư nhậm chức Biện Châu thái thú, đến nay đã sắp năm năm.

Ngô Thanh xuất thân bần hàn, nhưng hắn rất biết luồn cúi, vợ hắn chính là chị của Hộ bộ Thượng thư Trương Quân, có Trương gia làm chỗ dựa vững chắc, con đường làm quan của Ngô Thanh thuận buồm xuôi gió.

Cuối năm trước triều đình tăng chức tướng quốc, hắn cuối cùng được Trương Quân đề đưa vào danh sách người được đề cử, tuy rằng phút chót không có thành công, nhưng hắn lại tránh thoát được cơn gió lốc tây trừ phe thái tử, Ngô Thanh cũng không khỏi cảm thấy mình đã quá may mắn.

Nhưng nạn hạn hán Hà Nam đạo lần này lại đẩy hắn lên thành điểm nóng đáng chú ý của đại Đường, mấy ngày hôm trước hắn nhận được thư khẩn của Trương Quân gửi đến, Thánh Thượng đã quyết định hạ lệnh cho Bắc Đình tiết độ sứ Lý Khánh An làm Hà Nam đạo thái phỏng sử, nhắc nhờ hắn phải chú ý.

Lúc này, Ngô Thanh không phải đang đọc sách, mà là đang suy ngẫm làm thế nào ứng đối sự tra xét của Lý Khánh An, Lý Khánh An là người duy nhất sống sót của phe thái tử, thái tử đã phế, phe thái tử bị tẩy trừ sạch, mà chỗ dựa của hắn Cao Lực Sĩ cũng bị trục xuất, có thể nói chỗ dựa của Lý Khánh An mất hết, mà chính mình lại có Trương Quân làm hậu thuẫn, theo thực lực hắn phải cao hơn một bậc, hơn nữa năm Thiên Bảo thứ hai Thánh Thượng xuống chỉ, nghiêm cấm thái phỏng sử can thiệp chính vụ tại địa phương, như vậy thì, chính mình càng có cơ hội đối phó hắn.

“Lão gia, Tống Châu Dương tư mã cầu kiến, nói là phụng mệnh của Thôi thái thú đến đưa một phong thơ!” Ngoài cửa truyền đến tiếng bẩm báo cửa quản gia.

Ngô Thanh lập tức nghĩ tới Tống Châu thái thú Thôi Liêm, nguyên là người thuộc phe tướng quốc, nhưng hiện tại đã không phải, huynh trưởng hắn Thôi Kiều trở thành người phe họ Dương, Thôi Liêm cũng đổi cổng mà dựa.

Trong triều có người thì làm quan dễ, đây là triết lý hay của các quan địa phương, bởi vậy dựa vào quan lớn trong triều trở thành động lực của các quan địa phương liên tục lao vào, có con trai thì nghĩ đến kết thân, có con gái thì nghĩ đến gả con gái, hoặc là bái làm học trò, hoặc là quanh co nói là đồng liêu cũ của phụ thân, hoặc là bạn tốt trong việc thêu thùa của mẫu thân, đủ loại lý do, tóm lại cái gì có thể nghĩ đến đều dùng được cả.

Thái thú cũng coi như quan lớn rồi, thái thú của châu trên là từ tam phẩm, Trung Châu thái thú chính tứ phẩm, đôi khi, những quan lớn tam phẩm tứ phẩm này, cũng sẽ bái một tứ phẩm thị lang làm chỗ dựa, biết làm sao được, khi cả nước có hơn sáu trăm chức thái thú, nhưng lại chi có mười mấy thị lang.

Ngô Thanh đã nghĩ quá xa rồi, hắn ổn định lại tinh thần cười nói: “Mời hắn vào đi!”

Lát sau, Dương Nhữ Ninh nhanh bước đi vào, chắp tay cười nói: “Vừa mới tới được đây, quấy rầy Ngô sứ quân quá.”

“Không cần khách khí. Dương tư mã mời ngồi!”

Ngô Thanh mời Dương Nhữ Ninh ngồi xuống, lại lệnh thị nữ dâng lên một ly trà, lúc này mới cười hỏi: “Nghe nói Dương tư mã có thư đưa cho ta?”

Dương Nhữ Ninh vội vàng cười xòa nói: “Thật ra là lời nhắn, Thôi thái thú nhà thuộc hạ lệnh thuộc hạ đưa lời nhắn cho Ngô thái thú.”

“ồ! Lời nhắn gì vậy?” Ngô Thanh mang trà lên, sắc mặt không lộ vẻ gì cả nhìn hắn một cái.

“Ngô thái thú, người cáo mật với Thánh Thượng, chúng tôi đã tra ra được rồi, ngài xem...”

Dương Nhữ Ninh vừa nói, vừa quan sát phản ứng của Ngô Thanh, nếu Ngô Thanh phản ứng kinh hãi, thì hắn có thể lấy đó làm căn cứ mà bàn bạc đối sách với Ngô Thanh, Hắn thấy Ngô Thanh bưng chén trà lên uống xem như không có việc gì cả, mí mắt cũng không nháy một cái nào, tay cũng không hề run chút nào cả, trong lòng không khỏi có chút thất vọng.

“Chẳng lẽ Ngô thái thú đã biết là ai rồi sao?”

Ngô Thanh khinh thường mà cười cười, đừng nói là người cáo mật, ngay cả nội dung của thư cáo mật hắn đều biết cả rồi, hắn biết Thôi Liêm lệnh cho Dương Nhữ Ninh tìm đến mình là có dụng ý gì, Tống Châu xuất hiện dân đói tạo phản, tình huống rất nghiêm trọng, trong lòng Thôi Liêm sợ hãi, liền muốn cùng mình kết thành liên minh, với mong ước cùng đối phó Lý Khánh An, nếu tất cà mọi người thuộc phe họ Trương cả.



Còn có thể có chỗ mà thương lượng, nhưng bọn họ là phe họ Dương, không cùng chí thì chẳng cùng làm, cho dù phải hợp tác cũng là Trương Quân và Dương Quốc Trung đi bàn, tên Thôi thái thú này, vẫn còn có điểm ngây thơ quá!

Ngô Thanh thật không thể cự tuyệt một cách thẳng thừng được, hắn mỉm cười nói: “Ta vừa mới nhận được tin tức, Lý Khánh An đã vào Hứa Châu, trễ nhất là ngày mốt hắn sẽ đến Biện Châu rồi, Dương tư mã vẫn nên nhanh chóng trở về đi, để cho Thôi thái thú nắm bất lấy thời gian, chuẩn bị cho tốt đi!”

Ý muốn nói với hắn là, thời gian hợp tác của bọn họ đã không có rồi, Dương Nhữ Ninh nghe hiểu sự uyển chuyển chối từ của Ngô Thanh, trong lòng rất thất vọng, đành phải đứng dậy nói: “Thôi được rồi! Hy vọng chúng ta còn có cơ hội hợp tác.”

Dương Nhữ Ninh cáo từ đi rồi, Ngô Thanh uống một ngụm trà, lại tiếp tục đợt suy nghĩ vừa rồi, Lý Khánh An đã đến Hứa Châu, điều này đã nhắc nhờ hắn, thời gian đã không còn nhiều nữa.

...

Trên quan đạo bụi đất bay lên mịt mù, mấy tháng chưa xuống giọt mưa nào, cây cối hai bên cũng đều bị bụi đất nhuộm thành một màu vàng, đã không thấy một nét màu xanh nào, sông nhỏ ven đường khô cạn thấy đáy, đất đai nứt nẻ đến một đốt ngón tay, đường cái là ranh giới của hai huyện, mặt phía đông là Hứa Xương huyện, phía tây là Trường Cát huyện.

Một chỗ cách đường cái Trường Cát huyện không xa có một ngôi miếu Long Vương, trước miếu mấy trăm nông dân đang cử hành nghi thức cầu mưa, trên bàn bày biện ba sinh vật và trái cây cúng, một lão già tóc trắng xoá đang cầm nhang hướng lên trời mà cầu nguyện, ở phía sau hắn, mấy trăm nông dân quỳ trên mặt đất, thành kính dập đầu vái lạy.

Buổi trưa hôm đó, xa xa trên quan đạo đi tới một đội nhân mã, ước chừng ba trăm thanh niên trai tráng, trang phục bọn họ không giống người thường, toàn bộ đều mặc áo màu đen, lưng thắt dây da, đeo hoành đao, phía sau lưng vác cung tiễn, người nào người nấy dáng người khỏi ngô, khí thế uy nghiêm, đó chính là Lý Khánh An và các thân binh của hắn từ Tương Dương tới đâu.

Lý Khánh An tuy biết là bức Tây Vực chiến lực thư của hắn sẽ có hiệu quả, nhưng hắn lại không nghĩ đến lại là đến làm Hà Nam thái phỏng sứ, có lẽ đây chính là chỗ mâu thuẫn của Lý Long Cơ, nếu đã bắt đầu dùng trở lại mình, nhưng lại cảm thấy thời cơ không đúng, bèn phái mình đến Hà Nam tuần tra.

Tra cái gì? Trong thánh chỉ của Lý Long Cơ nói rất rõ ràng, tra quan lương có phải thiếu hụt không, tra quan địa phương có phải làm trái pháp luật không, không lẽ Lý Long Cơ không miễn đi chức Ngự sử đại phu của mình, chính là vì ngày hôm nay sao?

“Sứ quân, ngài xem bên kia!”

Mấy viên thân vệ mỉm cười chỉ về phía dân chúng cầu mưa miếu Long Vương, mọi người tâm trạng đều vô cùng sảng khoái, không cần phải đi Liễu Châu nữa, hơn nữa quan chức của chủ công lại được khôi phục, sự uất nghẹn trong lòng tích tụ gần một tháng nay đã bị quét sạch.

Lý Khánh An thích thú quan sát nghi thức cầu mưa trước miếu Long Vương, đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy dân chúng cầu mưa, An Tây Bắc Đình đều là dựa vào băng sơn chảy nước, không dựa vào trời mưa, không có miếu Long Vương gì cả, nhưng mà suốt dọc đường đến đây, hắn không hề cảm thấy tình hình hạn hán nghiêm trọng đến cở nào, đặc biệt là Hứa Xương huyện, gần như chưa nhìn thấy dân đói chạy nạn.

Hơn nữa cũng không phải tất cả dòng sông đều cạn khô, giống như Dĩnh Thùy tuy nước rất nông, không thể đi thuyền, nhưng ít nhiều cũng còn một chút nước, có thể bảo đảm nước uống dân chúng dọc đường, đây hoàn toàn khác với tình hình nghìn dặm xương trắng, thây đói đầy nội trong tưởng tượng của hắn.

“Trương Vĩnh Khánh!”

Hắn quay đầu lại hô một tiếng, lập tức chạy lên một viên thân binh trẻ tuổi mày đậm mắt to, “Sứ quân, thuộc hạ có mật!”

“Quê cũ của ngươi không phải là Hứa Xương sao? Ta hỏi ngươi, tình hình hạn hán năm nay trong ký ức của ngươi là nghiêm trọng nhất không?”

“Hồi bẩm Sứ quân, bây giờ tình hình hạn hán vẫn còn chưa đến mức nghiêm trọng, ta nghe phụ thân nói, đại hạn năm Khai Nguyên mười lăm mới gọi là nghiêm trọng, đào rễ cỏ, bóc vỏ cây, đói chết rất nhiều người, mọi người toàn bộ chạy trốn về Tương Dương, dọc đường đều là những người bị bệnh chết đói chết, nhưng bây giờ ngài xem, vỏ cây suốt dọc đường đều còn là nguyên vẹn. thật ra..

Nói tới đây, Trương Vĩnh Khánh đột nhiên ngừng lại: “Thật ra cái gì?” Mấy viên thân binh xung quanh đồng thanh hỏi.

Trương Vĩnh Khánh thở dài nói: “Thật ra thiên tai không đáng sợ, đáng sợ chính là nhân họa.”

“Nhân họa thì đáng sợ ra sao, nói thử xem!” Lý Khánh An cười hỏi.

“Tổ phụ thuộc hạ nói có một lần gặp phải hạn hán, triều đình hạ lệnh mở kho phát lương, kết quả một đấu gạo trong đó ít nhất có ba thăng cát, các quan lão gia một đấu gạo tham đi ba thành (30%), đây còn tốt rồi đó, chí ít có gạo ăn.

Còn một lần nữa là đại hạn năm Khai Nguyên thử mười lăm, phụ thân thuộc hạ dẫn cả nhà trốn đến Tương Dương, đợi sau khi trở về, mảnh đất mười mẫu trong nhà đã bị trong huyện bán cho vương gia nào đó với giá rẻ rồi, nói là xử lý theo ruộng vô chủ, bọn ta đi lý luận, nhưng bị thông báo phải dùng giá chợ mua về, trong nhà làm gì có tiền, vì vậy phụ thân bèn dẫn bọn ta đi An Tây mưu sinh, ài!”

Chúng thân vệ đều căm giận bất bình, mỗi người tự thuật lại các việc bất bình nhìn thấy gặp phải, lúc này, Lý Khánh An đột nhiên phát hiện ở phía trước vài dặm xa hình như có một mảng màu xanh xanh, mắt hắn sáng lên, lập tức giục ngựa bèn phóng thăng về phía trước, mọi người không biết xảy ra chuyện gì, vội vã vọt theo.

Phóng được khoảng năm sáu dặm, Lý Khánh An ghìm chặt chiến mã lại, ở kế bên quan lộ Hứa Xương huyện quả nhiên là một cánh đồng cây đậu mầm xanh mơn mởn, nhiều đến mấy trăm mẫu, mấy viên nha dịch đang bận rộn ở giữa ruộng, họ thấy trên quan lộ có một đám người ăn bận kỳ quặc, bèn hướng vào trong ruộng đậu kêu lên: “Huyện công, bên này có chuyện kỳ lạ.”

Lát sau, từ trong giàn đậu chui ra một nam tử trung niên đeo chiếc mũ cối, bận quan bào thất phẩm, vạt áo bào cột ở giữa thắt lưng, ống quần vén lên cao cao, đi chân trần, chân mang một đôi giày cỏ, tay dính đầy bùn, còn cầm một cây gậy trúc.

Hứa Xương là trung huyện, Huyện lệnh là thất phẩm, người này dĩ nhiên chính là Hứa Xương huyện lệnh rồi, họ Hàn, hắn chui ra hỏi: “Việc gì?”

“Ngài xem trên quan lộ.”

Hàn huyện lệnh nhìn về phía quan lộ, chỉ thấy mấy trăm người đông nghịt cởi ngựa, đứng ở chỗ cao có một khí thế mây đen áp thành, đang ngóng nhìn về phía này, trong lòng hắn có chút hốt hoảng, lật đật phóng nhanh về phía quan lộ, mấy viên nha dịch trên mông treo đao, lủng lăng chạy theo sau.

“Các ngươi từ đâu tới? Đến Hứa Xương làm gì?”

Lý Khánh An đi được hai ngày rồi, dọc đường đều là màu vàng khô héo trụi lũi, mắt nhìn đến phát ngán, ở nơi đây đột nhiên nhìn thấy một vùng xanh rợn mát mắt, trong lòng hắn thật sự thích thú, dường như đi đến một nơi có phong cảnh tuyệt đẹp vậy.

Hắn xoay người xuống ngựa, đi lên cười hỏi: “Ngươi chính là Hứa Xương huyện lệnh à?”

Hàn huyện lệnh ngẫn người. đây là ai? Mà lại hỏi mình như vậy, hắn suy nghĩ thoắt chuyển, đột nhiên nghĩ ra gần đây nghe được một tin đồn, không khỏi lắp bắp hỏi: “Ngài không lẽ chính là...



Lý Khánh An cười ha ha nói: ‘Ta chính là tân nhiệm Hà Nam đạo Quan sát sứ.”

Hàn huyện lệnh sợ đến cuống quít thi lễ: “Tỳ chức Hứa Xương huyện lệnh Hàn Duyệt, tham kiến Sử sứ quân.”

“Không cần đa lễ nữa.”

Lý Khánh An cười xòa nói: “Ta đang muốn đi vào trong huyện, không ngời lại ở chỗ này gặp được Huyện lệnh.”

Hàn huyện lệnh lấy mặt bàn tay lau mồ hôi, nói: “Tỳ chức không biết sứ quân đã đến, không ở xa nghênh đón.”

“Mảnh ruộng đậu của ngươi chính là sự nghênh đón tốt nhất rồi.”

Lý Khánh An trở nên cao hứng, từ trên quan lộ chạy vọt xuống dưới, đi đến trước ruộng đậu ngồi thấp xuống tỉ mỉ nhìn mấy cây đậu mầm này, từng cây xanh mờn dễ thương, giống như tinh linh màu xanh vậy.

Hàn huyện lệnh xách tới một thùng nước, dùng thìa múc nước rồi tưới lên, từ phần rề từng muỗng tưới tiêu, nói với Lý Khánh An: “Đây là công giải điền của bổn huyện, bổn huyện tổng cộng tám trăm mẫu công giải huyện, vốn dĩ đều là ruộng mạch, kết quả là toàn bộ héo chết, một tháng trước, bọn thuộc hạ đều gieo bồ sung thành đậu, bây giờ đã nảy mầm ra rồi.”

“Vậy nước đâu?”

Lý Khánh An quay đầu lại tò mò hỏi: “Nước từ đâu tới?”

Hàn Huyện lệnh chỉ vào nơi cách đó không xa nói: “Bọn thuộc hạ đã mở một cái giếng sâu, ngay tại bên kia.”

Lý Khánh An đi qua một mảnh ruộng đậu, quả nhiên thấy một nơi đất trũng có một cái giếng, hắn đi đến bên giếng mở nắp gỗ ra quan sát, chiếc giếng ắt hẳn là sâu khoảng bốn năm trượng, dưới giếng thấp thoáng có ánh sáng nước lăn tăn.

“Sứ quân xin chớ xem thường cái giếng này, đậu mầm của mảnh đất hơn hai trăm mấy mẫu của chúng ta đều sống nhờ vào nó cả.”

“Không tồi! Không tồi!”

Lý Khánh An vừa cười vừa gật gật đầu, khen ngợi nói với Hàn huyện lệnh: “Mấu chốt là Hàn huyện lệnh đi đầu, ta nghĩ dân chúng Hứa Xương huyện hẳn là đều động viên hết cả chứ!”

“Hai ngày nay Huyện thừa và Chủ bộ đều xuống thôn rồi, hiện đang từng thôn mà động viên chiêu mộ, rất nhiều nông dân đều chạy đến xem ruộng đậu của chúng ta, hiệu quả rất tốt.”

Hàn huyện lệnh có chút cảm khái nói: “Thật ra mấu chốt của việc chống hạn chính là bốn chữ ‘khai nguyên tiết lưu* (*mở ra nguồn cung giảm đi sự chảy thoát), muốn nghĩ cách tìm nước, nước sông không có, thì tìm cách đào nước giếng đào được nước phải tiết kiệm tưới tiêu, giống như việc tưới phân vậy, tưới phần rễ của từng cây mầm, cái nữa là còn phải tiết kiệm lương thực, tiết kiệm chi tiêu, chỉ cần làm được mấy điểm này, cuối cùng cơ bản là có thể vượt qua hạn hán.”

Những lời Hàn huyện lệnh nói ra, nghe đến Lý Khánh An gật đầu lia lịa, tên Hàn huyện lệnh này quả thật thực tế tháo vát, Hà Nam đạo có thể vượt qua hạn hán, chính là cần những quan viên như hắn.

Đang nói, chỉ thấy trên quan lộ có một đoàn nông dân đi đến, có chừng mấy trăm người, cởi lừa, đánh xe ngựa, mọi người đồng loạt nhảy xuống xe, chạy ùa như ong vờ tồ về ruộng đậu, mấy viên nha dịch luống cuống chặn đầu lại.

Lý Khánh An thấy sắc trời đã không còn sớm, bèn cười nói: “Hàn huyện lệnh cử làm việc đi! Ta không quấy rầy nữa.”

“Không! Không! Ta dẫn sứ quân vào huyện thành nghỉ ngơi, rồi an bài ăn ở.”

Hàn huyện lệnh luống cuống tay chân, Hà Nam đạo Quan sát sứ quá cảnh, hắn làm sao có thể không tiếp đãi, chiếc mũ quan này của hắn còn muốn hay không cơ chứ.

Lý Khánh An vỗ vỗ bờ vai của hắn cười nói: “Thật sự không cần, bọn ta cũng không vào huyện thành, tùy ý tìm một rừng cây là có thể nghi lại một đêm, đã quen cả rồi, ngươi chỉ cần làm tốt việc chống hạn của Hứa Xương huyện, ta sẽ tấu thỉnh thăng quan cho ngươi.”

Nói xong, hắn sải bước đi trở về quan lộ, trở mình lên ngựa, khoát tay một cái, một đoàn người ngựa phóng nhanh theo hắn, Hàn huyện lệnh sửng sờ nhìn vào bóng dáng của Lý Khánh An, hắn giống như có một cảm giác mơ mộng vậy: “Thăng quan?” Hắn phấn chấn tinh thần hẳn, xách thùng nước chạy đi về hướng nông dân tham quan.

...

Màn đêm buông xuống, tinh tú khắp trời vung vãi trên không trung, hàng người Lý Khánh An đã đi ra Hứa Xương huyện, đi vào lãnh địa Biện Châu, nơi này địa bàn của Úy Thị huyện, huyện thành ở phía đông bắc, khoảng chừng còn có năm trăm dặm, vùng đất này là địa hình đồi núi, bảy nhánh núi phân bố theo hướng nam bắc, kéo dài mấy chục dặm, giống như bảy con rồng khổng lồ áng ngừ trên đại bình nguyên.

Trên núi có một tảng rừng rậm rạp, không chịu ảnh hưởng nghiêm trọng của tình hình hạn hán, quan lộ men theo triển của một quả núi trong đó kéo dài sang bắc, khắp vùng này phía trước không có thôn làng, phía sau không gặp cửa hiệu.

Lý Khánh An thấy mọi người đều đã thấm mệt, bèn trông ngóng xung quanh, thị lực của hắn vượt xa người thường, quét quanh một vòng, thấy trên đinh núi phía đông bắc thấp thoáng có một đốm sáng, bèn chỉ vào đốm sáng cười nói với mọi người: “Bên kia hình như có người ở, chúng ta đi xem xem.”

Mọi người phấn chấn tinh thần, xoay đầu chiến mã, đi theo Lý Khánh An chạy về phía đông bắc, xông lên trên núi, mới phát hiện trong tảng rừng rậm lại gần dấu một tòa tự viện, quy mô lại không nhỏ, trước cửa tự treo một tấm biển, mượn ánh sao nhìn đi, thấp thoáng viết ba chữ ‘ Bảo Lâm tự.

Lúc này, trong tự viện có mười mấy vị hòa thượng đi ra, họ thấy một đoàn nam tử áo đen đi tới, đều mang theo vũ khí, trong lòng không khỏi thấp thỏm bất an, tự viện chủ trì vội đi lên thi lễ với Lý Khánh An nói: “Bần tăng là Bảo Lâm tự Chủ trì Tuệ Năng, xin hỏi các thí chủ là đi ngang hay là tá túc?”

“Chúng ta ở một đêm, sáng mai khi đi sẽ cho ngươi tiền bạc.”

“A di đà phật! Các thí chũ muốn ở cử việc tùy ý, chúng tôi không dám lấy tiền.”

Lý Khánh An cười xòa, liền quay đầu lại nói với mọi người: “Mọi người tiến tự viện nghỉ ngơi!”

Ba trăm viên thủ hạ dẫn theo ngựa đồng loạt ùa vào trong tự viện, trong tự viện bỗng chốc náo nhiệt hẳn lên. đúng lúc này, trong rừng rậm cách tự viện không xa, có mấy bóng đen vọt như bay qua đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook