Quyển 10 - Chương 371: Khánh An có hậu
Cao Nguyệt
20/03/2013
Tháng sáu, Lý Khánh An đã trở về An Tây. Theo thỏa thuận giữa hắn và Lý Dự, Hà Tây sẽ phân làm hai, Lương Châu chia cho Lũng Hữu. còn Cam Châu. Túc Châu. Qua Châu. Sa Châu gộp vào An Tây. Việc này dù là với Lý Khánh An hay với An Tây thì đều là đại sự. Có hành lang Hà Tây, vật tư và nhân khẩu Trung Nguyên cũng sẽ thuận lợi đi đến An Tây. Vì việc này hắn đã dừng chân lại Trương Dịch suốt năm ngày, để an bài mọi việc. Quan trọng nhất là hắn phải để lại một đại tướng thủ hạ đáng tin tại Hà Tây, vừa phải trấn áp bốn vạn đại quân Hà Đông, lại vừa phải quán triệt cách nghĩ về thống trị Hà Tây của hắn. cũng có nghĩa là phải văn võ song toàn. nghĩ đi nghĩ lại hắn thấy chỉ mỗi Lệ Phi Thủ Du là thích hợp nhất, nên lập tức thảo thư. lệnh Lệ Phi Thủ Du đang ở lại Y Châu lập tức hỏa tốc đến Trương Dịch nhậm chức.
Sau khi đã an bài xong việc tại Hà Tây, Lý Khánh An bèn xuất phát trở về An Tây. Hắn rất quan tâm việc của Hồi Hột. dù cho lần này An Tây đã giáng một đòn mạnh cho Hồi Hột. nhưng hắn biết, dù đã có thực lực triệt để tiêu diệt Hồi Hột. nhưng vẫn chưa phải lúc. Một khi Hồi Hột bị diệt, các bộ tộc thảo nguyên như Cát La Lộc sẽ lớn mạnh dần. đó là điều hắn không muốn nhìn thấy. Hắn muốn triệt để đánh cho các dân tộc thảo nguyên tan tác, chứ không phải để một con sói khác đến thay thế con sói cũ.
Lý Khánh An muốn thảo luận một lúc với Thôi Càn Hữu, để làm rõ những đầu tơ dây mối trong đầu. dẫu sao việc của thảo nguyên hắn không đích thân nhúng tay, nên giờ vẫn không rõ lắm. Có điều, vừa đi đến huyện Kim Mãn. hắn lại nhận được một tin. Đó là việc riêng của hắn. dù hắn vốn là người công tư rất phân minh, nhưng nghe được tin này, hắn vẫn lập tức bỏ ngay ý định đi gặp Thôi Càn Hữu. mà nhảy cẫng lên phóng về Toái Hiệp. Đó là một tin rất quan trọng với hắn: ái thiếp Như Thi của hắn vừa có mang.
Hắn hiểu rất rõ đó là do trị liệu của lão y sĩ người Muslim đã có tác dụng. Lão đã giúp hắn giải quyết được vấn đề cấp bách hiện nay. Đó là hậu duệ của Lý Khánh An. nó liên quan đến mức độ tận trung của cả binh sĩ An Tây đối với hắn. Không có một tướng lĩnh An Tây bất kỳ có thể kiên định tận trung cho một chúa công không có hậu duệ. Nhưng quan trọng hơn cả. đó là hắn sẽ có một đứa con thuộc về mình.
Con đường từ Bắc Đình đến Toái Hiệp đã được tu sửa. tuy không phải bằng phẳng lắm. nhưng cũng không còn gian nan ngập ghềnh như trước đây. Thời gian đi đường của hắn cũng được rút ngắn đi nhiều. Thông thường, chí ít phải mất mười ngày mới có thể đến nơi. nhưng do Lý Khánh An sốt suột như bị lửa thiêu, hắn chỉ mất bảy ngày đã về đến Toái Hiệp.
Như Thi quả thật là đã có mang từ một trong những lần thử nghiệm của Lý Khánh An. Lúc ấy Lý Khánh An đã nam hạ Lương Châu, được tin Độc Cô Minh Nguyệt đã lập tức phái người đi đón Như Thi về. Nàng cũng nghĩ phải hậu tạ cho lão y sĩ người Muslim đã chừa khỏi bệnh cho chồng mình, nhưng ông lão chỉ để lại lá thư rồi quay trở lại Hà Trung. Toàn bộ tâm sức của Độc Cô Minh Nguyệt cuối cùng lại dồn hết lên mình Như Thi. Đây là đứa con đầu lòng của Lý Khánh An. tuy có phần hơi đáng tiếc nó không phải đứa con do mình đẻ ra. nhưng là một chủ phụ. Minh Nguyệt có trách nhiệm phải lo cho đứa con đầu tiên của Lý Khánh An bình an ra đời. Hơn nữa. Như Thi có thể mang thai, vậy nàng cũng không còn phải chờ bao lâu nữa. nàng cũng phải an bài mọi việc đâu vào nấy trước khi mình có mang.
Tìm y sĩ. mướn bà sản. thuê vú nuôi, và cả đầu bếp chuyên môn. hơn nữa còn phải thuê người đến may quần áo trẻ con. thậm chí còn phải suy nghĩ đến việc mời thầy dạy về cho thằng bé sau này. vốn dĩ gia nhân trong phủ Lý Khánh An không nhiều, chỉ chừng hai mươi người. Nhưng vì Như Thi mang thai mà lại kéo về thêm bảy tám người. Lý Khánh An đương nhiên không thiếu tiền, chỉ là cái tên tự xưng tiên phong đại cải cách gia An Tây mà bị gọi là gã điên cải cách Vương Xương Linh kia. đầu năm nay hắn lại ban thêm một điều lệnh mới. Các gia đình quan viên tứ phẩm trở xuống không được thuê quá hai mươi người gia nhân. Do nữ công phường dệt vải nhân lực không đủ. nên đành phải mời một số đại nương có tuổi đến làm việc. Nhưng các đại nương này hiệu suất làm việc lại quá thấp, mà tiền phúc lợi trợ cấp phải trả lại quá cao, động một chút lại phải về nhà bế cháu chăm con. khiến cả bọn quản sự công phường chịu thua. Kỳ thực những cô gái trẻ cũng có rất nhiều, chỉ là họ bị bọn gia đình đại hộ thuê hết. Từ khi Lý Khánh An bỏ chế độ nô lệ. bọn nha hoàn đều được thả tự do, muốn đi thì đi, những gia đình đại hộ muốn giữ nha hoàn lại đều trả tiền lương tháng khá cao, để rồi khiến cho giá nhân công leo thang. Tiền lương của nha hoàn đã cao hơn nữ công, hơn nữa còn rất khó kiếm người. Giúp việc trong nhà đại hộ, công việc nhẹ nhàng; lại ăn ngon mặc sướng, không giống như trước đây phải chịu mắng chịu đánh. Hơn nữa đi theo chủ nhân nhiều còn được học hỏi thêm nhiều điều, vì thế nha hoàn trở thành nghề mà nhiều cô gái theo đuổi, để rồi khiến nữ công nhân lực không đủ. Bọn quản sự công phường đều đến than vãn với Vương Xương Linh. Thế là cuối cùng hắn lại cho ra điều lệ mới. Đương nhiên. Vương Xương Linh cũng có tâm tư riêng của mình. Quan huân An Tây thật ra lại có liên quan đến việc từ làm thiện mở trường học. Như ai trợ giúp người nghèo, mở trường dạy học. việc thiện làm nhiều thì sẽ được thẳng chức quan huân tứ phẩm. lúc ấy họ có thể thuê thêm vài người làm. nâng cao chất lương cuộc sống. Tính ra thì Vương Xương Linh đang gián tiếp cổ động khuyến học.
Phủ đệ của Lý Khánh An không chịu sự hạn chế của điều đệ này, nhưng dẫu sao cũng là An Tây đệ nhất gia. cũng phải làm gương cho mọi người nơi theo, nên Độc Cô Minh Nguyệt đành phải đưa năm lão bộc tuổi đã cao về quê an dưỡng tuổi già. cho chút tiền chút ruộng để họ không phải lo lắng cho cuộc sống về sau. Khó khăn lắm mới giảm số người xuống còn hai mươi, giờ Như Thi mang thai, mọi kế hoạch của nàng lại lộn cả lên. Mà nàng cũng đành mặc kệ, việc bảo đảm an toàn cho đứa bé trong bụng Như Thi là quan trọng nhất, nhất định phải xứng đáng với tin tưởng của Lý Khánh An. Như Thi trên đường trở lại An Tây đã làm động đến thai khí. nên khiến cả phủ Lý Khánh An như đại loạn.
Cả nhà như đảo ngược cả lên. tìm đủ mọi cách bôn ba. chỉ khổ cho Như Thi vốn thích yên tĩnh, bà sản cứ mỗi ngày lại đến ba lần. dùng ống tre chìa lên bụng nàng để lắng nghe âm thanh của thai nhi. Như Thi lúc đầu không chịu, nhưng bà sản cứ dỗ dành nghe như thế có thể đoán ra nam hay nữ. nàng muốn xuôi lòng. nhưng rất nhanh sau đó, nàng lại bắt đầu cảm thấy thắc mắc. mới mỗi ba tháng. bụng cũng chỉ hơi nhỏ ra thì làm sao bà lão nhìn giống con chim ưng già này có thể nghe được nam hay nữ?
“Tỷ tỷ, bà ấy là bà sản có tiếng nhất từ Toái Hiệp thành đến An Tây đấy, nghe nói bà ấy giỏi nhất là trị thai lệch. Bà đã có kinh nghiệm đỡ đẻ bốn mươi năm. thai nhi yểu thọ dưới tay bà chỉ có mỗi năm người thôi. Bây giờ bà đã ít khi đỡ đẻ nữa. mời ba đến một ngày phải mất nhưng hai mươi quan tiền. ”
Em gái song sinh Như Họa nhìn ra tỷ tỷ không thích bà sản này, bèn cười cười giải tòa nghi hoặc trong lòng chị mình. “Nghe nói sinh con rất khó, một khi thai vị bất chính thì sẽ bị đẻ khó, chỉ sợ lúc ấy cả người lớn và trẻ nhỏ đều không sống nổi. nên đại tỷ mới kiên quyết phải mời bà sản Diêm này đến.”
Nghĩ đến sự quan tâm của đại tỷ với mình, trong lòng Như Thi đầy cảm kích. Tiền không phải quan trọng nhất, quan trọng là đại tỷ thật sự tận tâm tận lức muốn bảo vệ cho đứa con của mình. Nàng vốn nghĩ mình mang thai trước đại tỷ sẽ không vui. nên lòng vốn thổn thức bất an. nhưng tấm chân tình của Độc Cô Minh Nguyệt đã làm rung động nàng, khiến nàng cảm kích trong lòng.
“Như Họa. tỷ hi vọng đứa con trong bụng mình là con gái.” Như Thi bỗng đâu thốt ra một câu không đầu không đuôi.
“Tỷ tỷ nói đùa gì thế. ai ai cũng hi vọng con mình là con trai, có mỗi tỷ muốn có con gái thôi.” Như Họa có phần không vui về ý nghĩ kỳ lạ của tỷ tỷ mình.
Như Thi cười nhạt, trên khuôn mặt tú lệ của nàng toát lên vẻ dịu dàng của người mới làm mẹ. Muội muội nàng sẽ không thể hiểu được mình nghĩ gì. Một đứa con gái. trưởng huyện chủ. đây mới là nơi về tốt nhất cho đứa con của mình.
“Như Họa. tỷ hơi mệt rồi. muốn nghỉ một lát. muội nhờ mọi người nói chuyện nhỏ tiếng một chút giúp tỷ, hai hôm nay tỷ không ngủ được.”
“Được, được, muội sẽ đi dặn dò mọi người.”
Ngay lúc này, một cơn lao nhao từ viện tử bên ngoài vang vọng. hai nha hoàn kêu réo lên. Như Họa giận dữ chạy ra hô lên: “Các ngươi đừng làm ồn nữa. yên lặng nào!”
“Tứ phu nhân, lão gia đã về!”
Như Thi trong phòng vừa chợp mặt. nghe thấy câu này không khỏi “Á" lên một tiếng, cố gượng ngồi dậy. Tim nàng hồi hộp đập thình thịch. Lúc này, trong sân đã vang lên tiếng cười hưng phấn của Lý Khánh An. “Như Họa. tỷ tỷ nàng đâu?”
“Đại ca. nói nhỏ chút đi, tỷ tỷ đang ngủ.”
“Không sao!” Như Thi vội cao giọng nói: “Muội chưa ngủ. đại ca mau vào đi!”
Cửa được mở ra. Lý Khánh An bước nhanh vào, theo sau hắn là cả một đoàn nữ nhân. Minh Nguyệt. Vũ Y, Như Họa - các vợ của hắn đều đã đến.
Lý Khánh An đến ngồi cạnh giường Như Thi, hắn nắm lấy tay nàng hỏi: “Minh Nguyệt nói nàng vừa cảm thấy khó chịu, giờ thế nào rồi?”
Như Thi cảm kích nhìn sang Minh Nguyệt, nàng nhỏ tiếng nói: “Nhờ đại tỷ tận tâm chăm sóc, giờ cảm thấy đã ổn định lại. tối qua muội bắt đầu cảm thấy được thai nhi đang động đậy.”
Minh Nguyệt đi lên cười nói: “Đây là việc đại sự của nhà chúng ta. chỉ nghĩ sau này nhà mình sẽ náo nhiệt vui vẻ. bọn muội đều đang chờ đợi đây!”
Trong lòng Lý Khánh An vui mừng nói: “Ta cũng chờ đợi vô cùng. Minh Nguyệt, nàng chuẩn bị vài trăm phần bánh và trửng đỏ mang đến tặng hàng xóm. để mọi người cũng cùng chung vui với ta.”
Vũ Y ngồi bên cạnh nhoẻn môi cười nói: “Đại lang thật là hồ đồ quá! Mọi người đều đợi sau khi đứa bé sinh ra mới đi tặng trứng đỏ chứ. huynh bây giờ tặng có phải có phần hơi sớm không?”
Lý Khánh An gãi gãi đầu. cười ha hả: “Ta thật sự là mừng hồ đồ rồi, vậy thì thôi bỏ trứng đỏ. chỉ tặng bánh trái thôi. Tóm lại, ta phải để mọi người biết, ta sắp được làm cha rồi!”
“Đại ca. còn có một việc nữa!” Như Thi kéo nhẹ tay áo hắn. thỏ thẻ bên tai hắn nói: “Lần này huynh về có thể ở thêm vài hôm không?”
“Ta biết rồi!”
Lý Khánh An không kiềm được sự hưng phấn trong lòng. hắn nhoẻn miệng cười: “Lần này ta về. chính là để các muội ai ai cũng biến thành..."
Trong phòng toàn tiếng nguýt dài không chịu nổi của các mỹ nhân.
Sau bữa cơm tối. Lý Khánh An cũng đi tắm và thay bộ quần áo sạch sẽ thoải mái. đang ung dung ngồi trong thư phòng. Bôn ba suốt tháng nay đã vắt kiệt sức hắn. nhưng tự dưng về đến nhà. hắn lại thấy mọi sự mệt mỏi đều tiêu tan hết. Tâm trạng vui vẻ khiến hắn thoải mái và nhẹ nhàng chưa từng có. Hắn vừa nhắm nháp chén trà. vừa đọc sách dưới ánh đèn. Lúc này, Minh Nguyệt vừa bưng một chén chè hạt sen ô mai vào đặt trước mặt hắn xong. nàng vừa cầm trường bào lên khoát lên người hắn. dịu dàng nói: “Huynh đừng có quá sơ ý, tuy ban ngày nóng, nhưng ban đêm trời rất lạnh.”
Khánh An nắm tay nàng cùng ngồi xuống hỏi: “Như Thi đã đi nghỉ chưa?”
Minh Nguyệt gật gật đầu. “Muội ấy gần đây mệt mỏi lạ thường. bà sản nói đấy là bình thường, muội phải nghỉ ngơi đủ mới được.”
‘Thật là cảm tạ nàng quá!”
“giữa vợ chồng chúng ta. có gì đâu phải cảm tạ.”
Minh Nguyệt cười dịu dàng: “Hơn nữa muội bây giờ đã là Triệu vương phi. làm gì thì cũng phải có lòng độ lượng của một vương phi chứ. phu quân nói có phải không?”
“Nàng đã biết việc tân hoàng đế sắp lên ngôi?”
“Tiết độ sứ phủ đã truyền tin. mọi người đều biết cả rồi. nói là phu quân được phong Triệu vương, muội phong Triệu phi không nói. mà cả Vũ Y cũng được phong làm phu nhân tam phẩm. Như Thi. Như Hoa cũng được tử phẩm. Xem ra tân hoàng đế rất chiếu cố phu quân.”
Lý Khánh An cười lạnh một tiếng nói: “Triệu vương phi thì là gì chứ. sau này muội phải làm hoàng hậu nữa...”
Lý Khánh An bỗng im bặt. hắn giật mình vì lỡ miệng vội giả vờ cuối đầu đọc sách, hòng che đậy hành động vừa rồi.
Minh Nguyệt dựa sát vào người hắn. có phần ai oán nói: “Phu quân cả muội cũng muốn giấu nữa hay sao?”
Lý Khánh An đặt sách xuống, thở dài nói: “Có một số việc ta không muốn để các muội biết, ta hi vọng các muội có thể sống bình bình yên yên.”
“Mọi người có thể đứng ngoài cuộc, nhưng muội..."
Kỳ thực dã tâm của Lý Khánh An nàng cũng có phong phanh nghe nói, chỉ là việc như thế nàng cũng chẳng dám hỏi chính diện, mãi đến hôm nay tự hắn nói buộc miệng thì nàng mới dám đoan chắc là chồng mình có dã tâm này. Điều này khiến nàng lo lắng vô cùng, nàng rất lo là không biết người nhà của mình có bị liên lụy không, nhưng những lời như thế nàng lại không mở miệng ra nói nổi.
Như đoán được tâm tư Minh Nguyệt, hắn đưa tay ôm nhẹ ôm vợ, an ủi nói: “Nàng yên tâm. ta tuyệt không phải người lỗ mãng. nếu ta nông nổi hơn thì bây giờ kẻ đang lên ngôi ở Trường An đã là ta rồi, chứ không phải Lý Dự. Ta sẽ không đi tranh đoạt thiên hạ của Lý Đường, ngược lại, ta sẽ đi cứu vãn thiên hạ của Lý Đường, để tông thất Lý Đường và bọn đại thần phải khóc lóc cầu cạnh ta lên ngôi, ta tuyệt không để liên lụy đến Độc Cô gia tộc.”
“Đa tạ phu quân đã nghĩ đến phụ mẫu của muội!”
Minh Nguyệt lặng lẽ thở dài. nàng có phần e thẹn cúi gầm mặt lại: “Phu quân, kỳ thực muội lo lắng nhất chính là hài nhi của chúng ta sau này. Trước giờ muội chưa bao giờ có cảm nghĩ như vậy, nhưng nhìn bụng dạ Như Thi ngày càng lớn dần. trong lòng muội lại có một cảm giác kỳ lạ. Muội cũng bắt đầu quan tâm đến hài nhi của chúng ta.”
Nhìn nét mặt hàm xuân e ấp của vợ, Lý Khánh An sao có thể không hiểu ám chỉ của nàng. Vợ hắn đang muốn có đứa con với hắn đây mà! chỉ nghe thế. hắn vội háo hức quay đầu thổi tắt nến...
Sáng sớm hôm sau, Lý Khánh An đã đến Chính Sự đường tại Toái Hiệp. Vừa vào đến. hắn đã thấy Vương Xương Linh- trưởng sứ An Tây Tiết độ sứ phủ đang ôm một xấp văn thư cao ngất đến tìm hắn.
“Đại tướng quân, có vài việc thuộc hạ muốn báo cáo với người.”
“Nói việc của Byzantium trước, bây giờ mậu dịch với bọn họ thế nào rồi?”So với những việc khác, Lý Khánh An quan tâm đến việc mậu dịch của Byzantium hơn. Vài tháng trước đây, đoàn lái buôn đầu tiên do năm ngàn lạc đà hợp lại đã chờ đầy tơ lụa và gốm sứ. cùng ba ngàn bộ quân nỏ tồn kho của của Đại Đường xuất phát đến Byzantium. Lý Khánh An vẫn đang mong mỏi tin từ đoàn lái buôn này.
“Đây chính là một trong các việc mà thuộc hạ muốn bẩm báo.”
Vương Xương Linh định thứ ba mới bẩm báo tình hình mậu dịch Byzantium, thấy Lý Khánh An hỏi. nên hắn vội tìm xấp báo cáo mà Bùi Du đã viết ra.
“Đoàn lái buôn đã quay về, trước mắt đang tạm dừng chân tại thành Đát La Tư. Thương đội lần này tổng cộng lời được mười vạn tiền vàng Byzantium, và mang về sắc tỉnh luyện mà đại tướng quân muốn, và cả lọ vàng, mã não, đá quý, ngọc dạ quang... những thứ này đều là thứ đắt tiền tại Trường An.”
Dừng lại một chốc, Vương Xương Linh lại lấy một phần văn thư khác ra nói: “Còn có một việc liên quan đến Byzantium.”
“Tiên sinh xin cứ nói!”
“Đội thương của chúng ta gặp chiến tranh tại Byzantium.”
“Chiến tranh gì?” Lý Khánh An hứng thú hỏi.
“Bọn họ nghe nói là Byzantium vì tranh giành một hòn đảo với Đại Thực mà phát sinh ra hải chiến.”
Lý Khánh An lập tức đoán ra là họ đang tranh giành đảo Síp (*Cyprus), vội hỏi: “Vậy kết quả thế nào?”
“Kết quả là Byzantium đã thua trận, nghe nói quân Đại Thực trên đảo đã phát hiện ra một loại cung tiễn tiên tiến khiến quân đội Byzantium thảm bại. Bọn thương nhân nghe binh sĩ còn sống sót trở về kẻ lại, loại cung tiễn mới của quân Đại Thực chính là cung nỏ của chúng ta.”
Lý Khánh An gật gật đầu. cười nói: “Xem ra hoàng đế Byzantium chẳng mấy chốc sẽ phái sứ giả đến để ký kết hiệp định với chúng ta.”
“Phía Đại Thực có tin tức gì chưa?”
“Tạm thời chưa có!”
“Được! Vậy ngươi báo cáo tiếp việc khác đi!”
Vương Xương Linh vội rút ra một cuốn sổ văn thư ra nói: “Thuộc hạ vốn định nói về việc ‘Điều lệ nhân công thuê có thời hạn.”
Nói thật. Lý Khánh An thật chẳng muốn nghe loại báo cáo này. Tên Vương Xương Linh này nhiều người đều gọi hắn là thằng điên, không muốn viết thơ nữa thì suốt ngày nghĩ đến việc cải cách. tư tưởng của hắn còn tiên tiến hơn cả người hậu thế như Lý Khánh An. suốt ngày cứ nào là nhân quyền, giải phóng... Hắn trông cứ như lão bần nông hận thù đầy mình, chỉ hận không thể giải phóng hết nô lệ Đại Đường. Vài tháng trước, có vài tên buôn nô lệ người Ba Tư dẫn một đoàn nô lệ Côn Luân đến Toái Hiệp để rao bán. hắn nghe được tin liền dẫn theo nha dịch đến tóm cổ bọn buôn người ấy, thả hết bọn nô lệ ra. Kết quả là những người nô lệ này lạ nước lạ cái, ngôn ngữ lại không thông. không tài nào sống nổi. cuối cùng bèn rủ nhau đi cướp tiệm gạo để rồi bị bắt.
về việc này Vương Xương Linh đã bị rất nhiều người nhạo bang. nói hắn đầu óc thư sinh, có điều Lý Khánh An lại rất tán thưởng cách làm việc kiên quyết của Vương Xương Linh. Hắn cũng không ngại khổ cực. không đạt mục đích tuyệt không bỏ cuộc, hơn nữa việc gì Lý Khánh An giao cho hắn làm. hắn đều làm đâu vào nấy, chỉ là có phần hơi...
Khi Vương Xương Linh đọc “Điều lệ nhân công thuê có thời hạn” đến một nửa. Lý Khánh An không kiềm nổi ngáp một cái, lỗ tai lùng bùng. tối qua hắn ngủ không đủ giấc!
Vương Xương Linh ngượng ngừng nói: “Đại tướng quân, vậy thuộc hạ chỉ nói đơn giản thôi.”
“Không cần đâu!” Lý Khánh An khoát khoát tay nói. “Việc này ngươi có thể tự tiến hành trước, nếu người phản đối quá nhiều thì chúng ta mới bàn lại sau. Bây giờ ta tạm thời chưa muốn nghe nói đến việc này.”
Vương Xương Linh bất đắc dĩ đành rút một tập sổ khác ra báo cáo: “Vậy thuộc hạ sẽ báo cáo tình hình Hán Hồ thông hôn.”
Lý Khánh An tinh thần phấn chấn được một chút, hắn vội ưỡn mình một cái, dẫu sao đây là đề tài hắn thích nghe hơn.
Vương Xương Linh thấy Lý Khánh An tinh thần hưng phấn không khỏi cười khổ, nói: “chủ yếu do khu vực Hà Trung nữ nhiều nam ít. thuộc hạ còn đang suy nghĩ xem có thể đưa một phần nữ công (nhân) từ đó đến Toái Hiệp.”
“Việc này thì liên quan gì đến vấn đề thông hôn?” Lý Khánh An cắt ngang lời hắn.
“ở Toái Hiệp lâu rồi thì tất nhiên phải lấy các anh chàng người Hán ở đấy chứ!”
Lý Khánh An nghe hắn nói qua nói lại. rốt cuộc vẫn đang nghi ngợi việc của bọn nữ công, nên cũng chẳng còn chút hứng thú. liền khoát tay nói: “Thôi việc này ngươi tự an bài. ta chỉ nói hai chữ là ‘tự nguyện' không được cưỡng bức. không được cảm dỗ, phải đám bảo sự an toàn và thuận lợi trên đường đi cho họ. nếu không Hà Trung còn gây chuyện nữa thì ta sẽ không tha cho ngươi đâu.”
Dừng lại một hồi, Lý Khánh An lại hỏi: “Ta muốn hỏi ngươi về tình hình lương thực, bây giờ chúng ta còn bao nhiêu lương thực dự trữ?”
“Còn chín mươi vạn thạch, nhưng hai tháng nữa lương thực của chúng ta ở đây cũng sẽ bội thu. có thể cân bằng thu chỉ được. Như thế chúng ta sẽ có thể dư được tám mươi vạn thạch lương thực.”
Tám mươi vạn thạch lương thực thì vẫn còn quá ít. Hắn muốn phát triển Trung Nguyên thì trong tay chí ít phải có năm trăm vạn thạch lương thực mới đủ. An Tây dẫu sao người cũng quá ít chỉ có thể canh tác một vụ mùa. không giống như phương nam. có thể canh tác hai thậm chí ba vụ. Bây giờ Trung Nguyên đang rỗi, triều đình lại nhu nhược, chính là cơ hội tốt để An Tây của hắn khuếch trương lực lượng.
Ngay lúc này, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng bẩm báo của thân binh: “Đại tướng quân, có một đội sứ thần Đại Thực đến. đã đi vào đến thành Toái Hiệp.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.