Quyển 2 - Chương 41: Lần Đầu Gặp Tướng Quốc
Cao Nguyệt
20/03/2013
Lý Khánh An chạy lên nấc thang, nói với một người gác cổng: “Ta đến từ An Tây, có một bức thư quan trọng phải giao cho Lý tướng quốc, cảm phiền thay ta bẩm báo.”
“Tướng quốc vẫn chưa hạ triều, ngươi trễ một chút quay lại đi!”
“Xin hỏi tướng quốc khi nào hạ triều?”
Người gác cổng nhìn hắn một cái, thấy hắn quân phục cũ nát, bèn uể oải nói: “Ai biết? Có lẽ sẽ về rất nhanh, có lẽ phải đến tối mới trở về, tướng quốc nhà ta bận lắm! Binh lão đệ, ta khuyên ngươi tối lại đến đi!”
Lý Khánh An vô phương, đành bước xuống nấc thang: “Lão Hàn. tướng quốc không ở đây, chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi trước vậy!”
Tiếng nói vừa dứt. đằng xa bỗng đi đến một đoàn người ngựa, hai trăm mấy viên thị vệ hộ tống một chiếc xe ngựa rầm rộ kéo đến. Trên xe ngựa có một cây cờ màu tím, trên mặt cờ dùng chỉ đen thêu ba chữ “Lý tướng quốc”, là Lý Lâm Phủ đã trở về.
“Tướng quốc hồi phú, kẻ không phận sự phía trước nhường đường!” Hai viên thị vệ kề vai mở đường ở phía trước, Lý Khánh An vội tránh qua một bên.
Hai hôm nay tâm trạng Lý Lâm Phú khá phiền não, nụ cười trên mặt cũng ít thấy hơn. một trong những nguyên nhân là do Hộ bộ thị lang Dương Thận Căng mà ra. Mấy ngày nay Công bộ thượng thư Lục Cành Dung bệnh nặng, Hộ bộ thượng thư Trương Quân đề xuất Dương Thận Căng tiếp nhận chức vụ này, hoàng thượng lại không phán đối, mà Dương Thận Căng cũng càng lúc càng kiêu căng, đã bắt đầu không xem mình ra gì. Tháng trước hắn phê duyệt Thiếu phủ thị khanh Trương Tuyển tiền đúc 30 vạn quan. Việc trọng đại như vậy lại không thông qua sự đồng ý của mình, mà hoàng thượng lại ngầm cho phép rồi. Điều này làm cho Lý Lâm Phú quả thật toát cả mồ hôi lạnh. Không lẽ hoàng thượng có ý dùng Dương Thận Căng đế thay thế mình hay sao? Truyện "Thiên Hạ "
Làm cho Lý Lâm Phủ phiền lòng không chỉ là một mình Dương Thận Căng, mà là trong triều xuất hiện một luồng thế lực ngầm phán đối hắn. Dương Thận Căng chính là một trong những luồng thế lực ngầm đó. Và sự xuất hiện của luồng thế lực ngầm này có mối quan hệ mật thiết nào đó với sự tăng trưởng thế lực Dương gia của quý phi.
Lý Lâm Phủ biết rằng, từ xưa đến nay phi tần được sủng ái thường sẽ kéo theo sự đi lên của ngoại thích (bà con thân thích dòng họ ngoại), từ đó ảnh hưởng đến cục diện của triều đình. Trước mắt Dương quý phi đã trở thành người dẫn đầu Lục cung, thánh thượng ngày một quyến luyến chiếu cố hơn. Dương gia là thế lực chống đỡ của nàng ấy làm sao mà không có thế lực, nhưng mà Dương gia quả thực không có nhân tài gì. Anh ruột Dương Tiêm và Dương Kĩ đều là hạng ngu xuẩn tầm thường, tham tài háo sắc, không đáng lo ngại.
Nhưng một người anh khác của quý phi là Dương Chiêu tinh khôn khéo léo, không được xem thường. Hắn đã một mình kiêm nhiệm mười mấy chức, hai tháng trước hắn còn thăng chức làm Ngự sử trung thừa.
Lý Lâm Phủ đương nhiên hiểu sự việc không đơn giản như vậy, hoàng thượng nóng vội nâng đỡ Dương gia. tuyệt nhiên không thể chỉ là xem nó là sự quyến luyến chiếu cố đối với quý phi, bên trong đó có lẽ tiềm ấn mục đích sâu sa hơn.
Lý Lâm Phủ ngấm ngầm thở dài. có phải là minh làm tướng quốc lâu quá rồi, đã làm cho ai đó cảm thấy chán nàn rồi. Truyện "Thiên Hạ "
Xe ngựa giảm tốc độ, thân xe hơi lắc lư. làm Lý Lâm Phủ từ trầm ngâm tỉnh trở lại. hắn ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ xe. tuyết vẫn còn rơi.
Đột nhiên, hắn phát hiện sát tường có mấy quân nhân đang đứng, quân phục của họ đều cũ cả rồi. nét mặt mang vẻ mệt mới sau chuyến đi lặn lội đường dài. Người dẫn đầu là một quân quan trẻ tuổi, trên trán trái có một vết dao dài, đặc biệt trong sương tuyết mơ màng, đôi mắt hắn đang nhìn minh, cũng giống như thử ánh sáng phát ra từ con ngươi của mắt mèo trong đêm. xuyên thấu tim người, làm cho Lý Lâm Phủ thoắt cái bị lôi cuốn mất.
“Ngừng xe!”
Xe ngựa đột ngột dừng lại. Thị vệ trường tiến lên hỏi khè: “Xin tướng quốc chỉ dạy!”
“Hỏi họ xem từ đâu tới? Tại sao lại đứng trước cửa phủ của ta?”
Thị vệ trường vội vàng chạy đi dò hỏi. chốc lát trở về bẩm báo: “Tướng quốc, họ đến từ An Tây. phụng lệnh của Cao Tiên Chi đem một bức thư tới giao cho tướng quốc.”
“Thư đâu?”
“Hắn nói sự việc hệ trọng, nhất định phải đích thân giao cho tướng quốc.”
Lý Lâm Phủ gật đầu: “Thôi được! Cho họ tắm rửa thay đồ, dẫn thủ lĩnh đến thư phòng gặp ta.”
Cho dù bên ngoài trời băng đất tuyết, nhưng người hầu sớm đã đốt lò lừa. làm cho thư phòng của Lý Lâm Phủ ấm áp khô ráo. Mỗi ngày trở về Phủ trước hết phải đi ngồi thư phòng một lát là thói quen của Lý Lâm Phủ, chỉnh lý được mất của một ngày, suy nghĩ đối sách ứng phó cho ngày mai. đây cũng là thời gian ở một minh hiếm hoi trong ngày, sau đó, hắn phải đi tham gia xã giao, hoặc đem thời gian giao cho người nhà.
Lý Lâm Phổ thay một cái áo thiền y (một loại áo mông, giống như áo tăng lừ vẫn thường mặc) rộng, thoải mái ngồi xuống, một tỳ thiếp ở sau lung hắn. day ấn nhẹ hai bên huyệt thái dương cho hắn. Tối nay hắn phải đi viếng Cao Lực Sĩ. ăn tối xong hắn sẽ đi liền.
“Tướng quốc, người đưa thư An Tây đến rồi.” Ngoài cửa vọng vào tiếng bẩm báo của thị vệ.
“Để hắn vào.”
Lý Lâm Phủ vẫy tay, tỳ thiếp phía sau lẳng lặng lui đi. Lát sau, Lý Khánh An được một viên thị vệ dẫn vào phòng. Hắn tiến lên trước một bước nửa quỳ gối thi quân lễ nói: “Hiệu úy quân An Tây Lý Khánh An tham kiến tướng quốc!”
“Lý Khánh An?” Lý Lâm Phủ đột nhiên cảm thấy cái tên này có chút quen tai. hắn tập trung suy nghĩ một chút bèn cười nói: “Mấy ngày trước Cao soái các người đưa một chiến báo khẩn về Tiểu Bột Luật, viên quân quan trong mục công thần xếp hạng ba. chỉ kém so với Mạch đao Lý Tự Nghiệp cũng gọi là Lý Khánh An. chính là ngươi phải không?”
“Chính là ty chức.” Lý Khánh An trầm giọng trả lời: “Ty chức phụng mệnh Cao đại soái, đặc biệt đến đưa thư cho tướng quốc.”
Vừa nói. hắn vừa lấy bức thư do đích thân Cao Tiên Chi viết, dâng lên qua khỏi đầu. thị vệ bên cạnh mang thư chuyên cho Lý Lâm Phủ. Lý Lâm Phủ đón lấy thư, lại nhìn Lý Khánh An một cái. bây giờ mới từ từ mở thư ra: “Nguyện phục vụ thành khẩn hết mình cho tướng quốc!” Sự bộc bạch của Cao Tiên Chi làm cho lông mày của Lý Lâm Phủ bất chợt giựt lên một cái. ánh mắt ngôi lên chút ánh sáng. nhưng sau đó thoắt cái trở lại nét mặt bình thản như nước, không chút biểu lộ gì cho đến khi xem hết thư.
“Lý hiệu úy suốt chặng đường từ phía đông tới phải mất thời gian bao lâu?”
“Bẩm tướng quốc, lần này một đoàn người của ty chức từ Liên Vân Bảo qua đây, ngày đêm không nghi, suốt chặng đường dùng hết tống cộng 50 ngày.”
“Chà! Liên Vân Bảo cách Trường An đâu chỉ vạn dặm đường, các ngươi lại chỉ dùng 50 ngày, thật không dễ dàng chút nào. Nếu ta không đoán lầm. các ngươi chắc là đến Trường An tham gia trận đấu mã cầu đúng không?”
“Một mặt là tham gia trận đấu mã cầu. một mặt khác một số tướng sĩ có công trong chiến dịch Tiểu Bột Luật cũng đã tiến kinh.”
Nụ cười của Lý Lâm Phủ vô cùng hiền hòa. đây cũng là một thương hiệu của hắn. đặc biệt là đối với quan viên trung hạ cấp, hắn quan tâm chu đáo, không bao giờ lớn tiếng trách mắng, hơn nữa thăng chức quan viên cũng từng bước một theo đúng trình tự. làm theo đúng quy tắc Đại Đường. Vì vậy hắn rất được sự quý mến của quan viên trung hạ cấp. Đây cũng là một trong những lý do mà hắn có thế làm tướng quốc mười mấy năm.
Lý Khánh An cũng cảm thấy rất khá. Hãy khoan bàn đến việc hậu thế bình phẩm Lý Lâm Phủ “khâu mật phúc kiến” (miệng ngọt bụng dao) ra sao, nhưng chí ít Lý Khánh An cảm thấy Lý Lâm Phủ rất biết cách làm người. Không vì mình chỉ là một hiệu úy mà ra vẻ tướng quốc, trái lại. hắn thân thiện dễ gần. có sức hòa đồng rất cao.
Lý Lâm Phủ vẫy tay cười nói: “Ta là người hâm mộ trung thành của đội mã cầu An Tây của các ngươi đó. Các ngươi chơi cầu hay, bộ mặt đại đô hộ An Tây này của ta cũng được vinh quang. Các ngươi có yêu cầu gì. có khó khăn gì. cứ việc đến tìm ta.”
“Tạ tướng quốc quan tâm.”
Lúc này. ngoài cửa có người bẩm báo: “Tướng quốc. Hộ bộ Dương thị lang cử người đem tới một rố Tùng Giang lư ngư. nói là kính biếu tướng quốc, người gác cổng không biết có nhận được không?” (Tùng Giang lư ngư: cá vây tia. tên tiếng Anh là Trachidermus íasciatus Heckel)
Lý Lâm Phủ nét mặt bỗng chốc sa sầm lại, lạnh lùng nói: “Gửi trở về đi, nói là lão phu mấy hôm nay không thích ăn cá.”
Cho dù Lý Lâm Phủ hay lấy nụ cười đối đãi với người khác, nhưng Lý Khánh An lại vô tình thấy được giây phút lạnh lùng của hắn. Hộ bộ Dương thị lang chính là Dương Thận Căng, hắn không phải là tâm phúc của Lý Lâm Phủ sao? Họ khi nào trở mặt?
Lý Khánh An không dám nghĩ nhiều, vội gập người thi lễ nói: “Tướng quốc nếu không có việc gì. ty chức xin cáo lui trước.”
Lý Lâm Phủ có chút xuất thần, lát sau. hắn đột nhiên tinh lại. nhìn vào đồng hồ cát dùng để tính thời gian ở góc nhà. cười nói: “Lý hiệu úy, ngươi buổi tối có việc gì không?”
“Bẩm tướng quốc, ty chức buổi tối không việc.
“Được, buổi tối ta phải đi viếng một viên trọng thần, ngươi theo ta cùng đi vậy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.