Quyển 9 - Chương 271: Lý, Vương liên minh
Cao Nguyệt
20/03/2013
Lý Khánh An và Dương Quốc Trung đều lùi trước. Lý Lâm Phổ thì lại không, lão được Lý Long Cơ bí mật giữ lại, nơi gặp mặt đổi thành Ngự thư phòng.Trong phòng chỉ còn lại hai người họ.
“Tướng quốc, trẫm muốn giữ ngươi lại chính là muốn thương lượng việc phong thưởng Lý Khánh An và An Tây quân. Bọn họ đều đã vào kinh mấy hôm nay, không thể để chậm trễ được nữa.”
Ý nghĩ Lý Long Phổ cũng hơi lung lay, lần trước lúc thương thảo việc của Cao Tiên Chi. Dương Quốc Trung cũng cùng tham dự, nhưng lần này lại không để hắn ở lại, hiển nhiên là Lý Long Cơ không muốn để hắn nhúng tay việc này, hay còn có nguyên nhân khác.
“Điện hạ có án nào chứ?”
Lý Long Cơ mỉm cười nói: “Trẫm chỉ có một cách nghì. phương án cụ thể còn phải để Trung Thư Tỉnh soạn thảo.”
“Thần nguyện phân ưu cùng điện hạ!”
Lý Long Cơ trầm ngâm một lúc bèn nói: “Lý Khánh An lần này có thể đánh bại Đại Thực củng cố sơn hà Hà Trung, trẫm nghĩ hắn lập công cao, hon nữa hắn lại để ra việc thay đổi ky my châu phủ(* Những cơ quan địa phương hành chính, quân sự thiết lập tại vùng các dân tộc thiểu số vùng biên thùy.). mà thực hành quanh chính trực quản, dời An Tây Đô hộ về Toái Hiệp. nhưng vấn đề là nếu làm như thế thì quyền lực của Lý Khánh An e rằng quá lớn. hơn nữa đường xá xa xôi, triều đình quản chế bắt lực, rất nguy hiểm.Vì thế trẫm nghĩ sẽ thực hành quân chính phân li tại An Tây, hay thực hành An Tây Đại đô hộ thực quản, tướng quốc thấy sao?”
Trong lòng Lý Lâm Phổ giật thót. Lý Long Cơ quả thật muốn hạn chế quyền hành của Lý Khánh An, thực hành quân chính phân ly e rằng sẽ là đả kích lớn với Lý Khánh An. Bây giờ Khánh An đã ở trên đà thắng thế, chắc người vẫn chưa dám dùng cách này, còn thực thi An Tây Đại đô hộ thực quản thì có phần ôn hòa hơn, hơn nữa người thương lượng việc này với mình chắc cũng vì ý này, quan trọng là sẽ cử ai đi đảm nhiệm chức thực quản?
Lão nghĩ nghị một lúc liền nói: “Đô đốc châu thực hành quân chính hợp nhất vốn là định chế. hơn nữa Lĩnh Tây vừa thanh bình, lập tức phái người đi quản lý chính vụ hình như không ổn lắm.Dùng quân chính có vẻ khiến người càng dễ chấp nhận hơn. Thần thiên về điều sau. thực hành An Tây Đại đô hộ thực quản.”
Lý Long Cơ cười, “Trẫm cũng có ý nghĩ thế, hơn nữa trẫm muốn phái một thân vương đi An Tây .Đương nhiên, trẫm không phải muốn cắt giảm quyền của Lý Khánh An.chỉ là muốn một thân vương đi An Tây trấn thủ, tướng quốc nghĩ sao?”
Lão hiểu ý của người, kỳ thực chỉ là phái một người đi giám sát, chứ cũng không hẳn là đoạt quyền.Lão bèn lập tức nói: “Điện hạ, nếu không phải cắt quyền, thần kiến nghị cũng không phải gia phong An Tây Đại đô hộ, như thế có thể tránh được mâu thuẫn về sau. hoặc có thể đổi phong Lũng Hữu Đạo chư Phồn an phủ đại sứ, có thể thường trú An Tây hoặc Bắc Đình. Như thế thì có thể hàm hồ cho qua, sẽ không khiến Lý Khánh An nhạy cảm. không biết điện hạ nghĩ sao?”
Đường Triều Lũng Hữu Đạo phạm vi rất rộng, từ Lũng Hữu về tây, bao gồm cả Lũng Hữu, Sóc Phương, Hà Tây, An Tây cho đến phía tây Đại Đường, đều là phạm trù quản hạch của Lũng Hữu Đạo. Lý Lâm Phổ đưa ra phương án này hiển nhiên là càng làm mờ đi ý thức tước quyền của Lý Long Cơ. Từ bổn ý của lão phản đối Lý Long Cơ phái thân vương đến An Tây, lão nghĩ không cần phải làm thế. nhưng lão cũng biết Lý Long Cơ cố chấp. Việc đã quyết định xong sẽ không dễ thay đổi, chỉ có thể giảm nhẹ bớt.
lý Long Cơ ngẫm nghĩ một lúc, thế cũng được, bản thân An Tây cũng đã có hoạn quan siám quan, như thế có thêm một cửa ngõ cho Lý Khánh An. như thế quân chính đều có người giám sát. chắc không ai dám dễ dàng manh động. Nghĩ đến đây người liền cười nói: “Nếu trẫm đã có cùng cách nghĩ với tướng quốc, tiếp theo trẫm sẽ nói đến việc mở rộng thực lực An Tây.”
Lý Lâm Phổ bỗng nhiên hiểu ra. hóa ra lý Long Cơ muốn mở rộng thực lực tại Tây An. nhưng lại không yên tâm Khánh An.Lần này quyết định phái thân vương đi trấn giữ đúng là cả họa cả phước.Lão bèn hỏi: “Xin điện hạ chỉ thị!”
Lý Long Cơ rút ra cuốn báo cáo thuật chức dày dặn của Lý Khánh An. nói: “Trong báo cáo của Lý Khánh An điều khiến trong động lòng nhất chính là để nghị di dời những nông dân đã bị mất đất đến An Tây khai hoang. Đây quả thật là một lương sách, trẫm quyết định sẽ áp dụng. Trong vòng ba năm trẫm sẽ lần lượt dời bốn mươi vạn hộ nông dân đến An Tây. Đồng thời cũng ban quyền sắp xếp cho di dân cho An Tây Đô hộ phủ. Thế này trẫm quyết định phái thân vương đến An Tây trấn thủ. Ngoài ra trẫm định sẽ cho sửa đường trực tiếp từ An Tây đến Đại Đường để rút ngắn thời gian đến An Tây, gia tăng sự khống chế của triều đình.”
“Quả thật rộng rãi!” Lý Lâm Phổ tán tường một tiếng.Ai nói Lý Long Cơ hôn dung vô tích sự. người mà tỉnh táo thì mới lợi hại. Di dân bốn mươi vạn. xây dựng đường đến thẳng Đại Đường, triệt để khống chế An Tây. Thái Tông hoàng đế năm xưa còn chưa có được động lực như người.
“Điện hạ. vậy làm sao phong thưởng An Tây quân và Lý Khánh An?”
Lý Long Cơ gật gật đầu. tiếp tục: “Phong thưởng An Tây quân dễ. trẫm đã cho An Tây quyền đúc tiền tệ. lại chuẩn lưu thông tiền vàng bạc, có thể tiếp tục khoán lượng đúc cho họ. Trẫm suy nghĩ trong phạm vi chừng sáu mươi vạn quan. Tướng sĩ trận vong có thể ban đất đai để an ủi người nhà. nhưng phong thưởng Lý Khánh An. trẫm có phần chưa quyết định được.”
“Điện hạ có thể nói xem. thần có thể suy ngẫm cùng điện hạ.”
“Ừm!” lý Long Cơ thở dài: “Trẫm định để hắn đồng tước với An Lộc Sơn. gia phong làm Phiêu kỳ đại tướng quân, hiệu kiểm Binh bộ Thượng thư.Thực phong năm trăm hộ đều dễ. quan trọng là tước vị. Lý Khánh An bây giờ đã là Đình Quốc Công. đi lên thêm một bước nữa sẽ là quận vương. Trẫm nếu phong hắn làm quận vương, e rằng kinh nghiệm hắn còn hơi nhạt. An Lộc Sơn tuy là Đông Bình quận vương, nhưng dẫu sao có thêm thâm niên, ai cũng tâm phục. Phong Lý Khánh An làm quận vương; trẫm lo là những người khác sẽ không phục.”
Lý Lâm Phổ nghĩ nghĩ một lúc bèn cười nói: “Điện hạ. thần lại có một phương án triết trung.”
“ồ! Tướng quốc mau nói.”
“Điện hạ có thể cùng phong thưởng, không chỉ phong thưởng một mình Lý Khánh An. thần vẫn có cách nghĩ. nếu chỉ phong một mình An Lộc Sơn làm quận vương hình như có phần không ổn. bắt công với Ca Thư Hàn. Vừa khéo hôm nay điện hạ nhắc đến việc này thần kiến nghĩ Ca Thư Hàn và Cao Tiên Chi cùng phong làm quận vương. Dẫu sao bọn họ cũng có đại công với xã tắc. Điện hạ có thể phong Ca Thư Hàn làm Tây Bình quận vương. Cao Tiên Chi làm An nam quận vương. Lý Khánh An làm An Tây quận vương. Như thế này liền có thể trừ đi nỗi ưu chỉ phong mỗi mình Lý Khánh An”
lý Long Cơ khoát tay sau lưng đi được vài bước, năm xưa phong An Lộc Sơn vì quận vương Đông Bình chính đã khai một tiền lệ cho việc phong một vương gia dị tánh, và gây nên cơn sóng bắt mãn trong tông tộc. Bây giờ lại phong thêm tam vương. đây đâu phải việc nhỏ!
“Tướng quốc, việc này trọng đại, hãy cho trẫm suy nghĩ thêm!”
“Thần chỉ là kiến nghị. cuối cùng thế nào là phải xem quyết định của điện hạ.ngoài ra thần còn có một thỉnh cầu, xin điện hạ ân chuẩn.”
“Khanh cứ nói, thỉnh cầu gì?”
Lý Lâm Phổ do dự một lúc liền nói: “Điện hạ, thân thể của thần ngày càng kém. đã nghiêm trọng ảnh hưởng đến việc ban bố chính lệnh trong Trung Thư Tỉnh, thần tiến cử Vương Củng làm Trung Thư Thị lang, chủ quản sự vụ thường ngày của Trung Thư Tỉnh, mong Thánh thượng ân chuẩn.”
“Vương Củng?”Lý Long Cơ hiểu ý của Lý Lâm Phổ, chính là muốn để Vương Củng làm thừa tướng. Việc này người đã có an bài trước, liền cười cười nói: “Vương Ngự sứ quả là người trẫm có thể tin dùng. có điều trẫm có suy nghĩ khác với hắn. qua vài ngày nữa trẫm sẽ nói quyết định với tướng quốc, tướng quốc cứ yên tâm.trẫm ắt sẽ có an bài.”
Lý Lâm Phổ thấy Lý Long Cơ không chịu nói rõ cũng không dám hỏi nhiều, liền đứng lên nói: “Vậy lão thần xin cáo lui trước.”
“Vậy được!Trẫm cũng mệt rồi, chúng ta cũng nên nghỉ ngơi sớm.”
“Truyền ý chỉ của trẫm. bãi giá hồi cung!”
Cuộc nói chuyện của Lý Lâm Phổ và Lý Lâm Cơ tuy đều tiến hành trong bí mật, nhưng nó vẫn được thông qua đủ các đường để lưu truyền ra ngoài. Trong cái thế giới nhỏ của các quan lớn đã gây không ít sự chú ý. Đã có vài tin được rò rỉ trong cuộc nói chuyện nói. Một là thân vương sẽ đi Tây Vực trấn thủ. mà là vị thân vương nào đến đây vẫn chưa ai rõ. Thứ hai nữa là sẽ thêm nhiều vương vương dị tánh. Dù cho đây là kiến nghị của Lý Lâm Phổ, nhưng Lý Long Cơ vẫn chưa công khai phản đối. Những điều này khiến một số người đương sự lòng đầy thổn thức.
Cuối cùng, và cũng là tin ảnh hưởng mạnh nhất, đó chính sự tín dụng của Vương Củng. Rất có thể Lý Long Cơ sẽ thay đổi lại đội ngũ tướng quốc. Đây cũng chính là một sự phân bổ quyền lực mới lại sắp bắt đầu.
Tối hôm ấy, trong phủ Lý Lâm Phổ cử hành một buổi tiệc nhỏ .Vương Củng dẫn theo thê tử. Ngự sứ trung thừa La Hi Thích cũng dẫn theo vợ và con gái; và con có tộc đệ của Lý Lâm Phổ, Dương Châu Thái thú Lý Phục Đạo dẫn theo con gái; Và cả trưởng tử của lão Lý Tụ, thứ tử Lý Ngạc, tam tử Lý Tự và trưởng tế Trương Bác Tế hiện là Hồng Lư Tự khanh. Vài chục người cùng tụ trong một đường. Lý Khánh An vẫn chưa chính thức thành hôn, vì hắn không dẫn theo Minh Nguyệt, mà là Vũ Y. Dẫu sao nàng cũng là cháu gái của Lý Lâm Phổ, cũng có thể xem như người một nhà. đây cũng có thể là những thành viên hạch tâm của Lý Lâm Phổ.
cả nhà Lý Lâm Phổ lúc này đãi yến tiệc rất điển hình là tiệc đó Lý Khánh An, và đồng thời cũng là bữa tiệc ăn mừng chiến thắng, nhưng chỉ có Lý Lâm Phổ, Vương Củng và Khánh An ba người họ biết. Đây đều là thành viên hạch tâm nhất của Lý Lâm Phổ.
Buổi tiệc được cử hành trong một sảnh nhỏ của phủ Lý Lâm Phổ. Không khí trong sảnh đường náo nhiệt phơi phới. Lý Lâm Phổ ngồi giữa chỗ chủ vị, dựa trên đệm êm. trái phải là hai vị tỳ thiếp đứng hầu. Và hai bên chỗ ngồi là Lý Khánh An và Vương Củng.nhimg hai họ giờ đều không có mặt. chỉ có phu nhân của mỗi người còn ngồi lại trên chỗ.
Đúng là người gặp chuyện hỉ sắc mặt sảng khoái, hôm nay thần sắc Lý Lâm Phổ cũng đặc biệt hồng hào. không còn chút sắc bệnh mọi khi. Lão quay sang nói với Vũ Y gật đầu cười nói: “Vũ Y. cháu trông lại càng xinh hơn trước đây nhiều, khí sắc cũng tốt hơn. ai dám nói An Tây không phải là nơi đất lành?”
Vũ Y hôm nay ăn diện đặc biệt xinh đẹp. Nàng trước giờ đều bận váy trắng, nhưng hôm nay nàng phá lệ mặc một chiếc váy lục phức rộng màu đỏ tươi, vai khoát chiếc khăn choàng màu xanh nhạt, và chiếc yếm thêu hoa dài qua thắt lưng để lộ một đoạn ngực trắng nõn. và thêm vòng dây bảo thạch lấp lánh.Tóc nàng cũng được búi cao, tóc mun như mây và được gài cây trâm thúy vũ. Mặt vẫn không chút phấn son. nhìn thanh thoát diễm lệ. Cách ăn diện của nàng thế này trông thật duyên dáng vô cùng, tỏa sáng khắp sảnh đường. Tất cả nữ quyến đều hình như mất màu trước vẻ đẹp của nàng. Cả mắt của ba người con trai Lý Lâm Phổ đều sáng trưng.
Hai hôm nay tâm trạng Vũ Y rất ư thoải mái. Cuối cùng nàng đã được tự do. Gánh nặng ngàn cân đè lên người nàng gần mười năm nay cuối cũng đã bị đánh vỡ. Một giấy hôn ước được giải trừ khiến đời nàng bỗng như được thắp sáng trở lại.Hôm nay nàng cố tình khoát chiếc khăn choàng đại diện cho phụ nhân đã có chồng, như ẩn ý nàng đã là thê tử của Lý Khánh An.
Hồi tưởng lại năm xưa ăn nhờ ở đậu nhà cậu. hồi tưởng lại nàng đã trốn khỏi sự thê lương bất lực tại nhà cậu. mà giờ nàng đã có thể quang vinh trở lại. Thế thái nhân gian khiến nàng cảm thán vạn phần.
Nghe nói đến sự khen gợi của Lý Lâm Phổ, mặt nàng đỏ ửng vội cười nói: “Cậu có thể còn chưa biết, cháu đã giải trừ hôn ước với Thôi gia.”
“ồ! Đây là việc lúc nào?” Lý Lâm Phổ cũng mừng rỡ hỏi.
“Đó là việc mới ngày hôm trước, do Minh Nguyệt đã nhiều lần tiếp xúc với Thôi gia. bọn họ cuối cùng mới chịu nhượng bộ.”
“Vũ Y, ta chúc mừng cháu!”
Lý Lâm Phổ giơ chén trà lên nói: “Ta dùng trà thay rượu, chúng ta cùng uống một ly.”
“Cậu. nên để cháu mời cậu mới đúng!” Vũ Y nâng cốc rượu lên. nhẹ nhàng nốc cạn cốc rượu bồ đào. Chẳng mấy chốc một màu hồng phấn bò nhẹ lên hai má nàng.
Lý Lâm Phổ cười ha hả: “Ta vẫn nhớ cháu chẳng bao giờ uống rượu! Được. Hôm nay mọi người vui vẻ thế này, ta cũng uống một ly.”
Vừa nói. lão vừa thò tay lấy bình rượu định rót. làm cho con cái lão phát hoảng vội khuyên can: “Phụ thân, thân thể của người không thể uống rượu được!”
Mấy người con gái của lão dùng một ánh mắt bắt mãn nhìn Vũ Y. Không lẽ nàng không biết phụ thân đang bệnh nghiêm trọng thế nào ư?
Trong lòng Vũ Y cũng áy náy, nàng đặt cốc rượu xuống ngó quanh tìm Khánh An. Lúc này phu nhân Vương Củng đương ngồi cạnh nàng, liền thỏ thẻ vài câu vào tai nàng và chỉ tay về gian nhà nhỏ cạnh bên.
Trong nhà, Vương Củng đương quỳ trước Lý Khánh An, chấp tay nói: “Ân cứu mạng của Đại tướng quân Vương Củng sẽ khắc ghi trong lòng, xin hãy chịu một lạy của ta!”
“Vương Ngự sứ không cần phải thế!”
Khánh An vội dìu hắn dậy nói: “Lý Khánh An ta có đức có tài chi mà dám nhận một lạy của Vương Ngự sứ.”
“Nếu không phải là Đại tướng quân đêm qua đã cứu Hình Tể. nếu không có Đại tướng quân hôm nay lột trần gian kế của Dương Quốc Trung giữa Đại Đồng điện e rằng Vương Củng ta giờ khác này đã ngồi trong ngục của Đại Lý Tự. Chứ đâu còn có thể đứng đây nói chuyện cùng tướng quân!”
Vương Củng nói quả thực là sự thật. Trong lịch sử. Vương Củng bị Dương Quốc Trung gài bẫy, vu khống vụ án Hình Tể để cuối cùng bị Lý Long Cơ xử tội chết. Huynh đệ hắn cũng bị Lý Long Cơ đánh chết, và cũng từ sau vụ án này mà Dương Quốc Trung độc bá triều đường. Lý Lâm Phổ triệt để sụp đổ.
Nhưng sự xuất hiện của Lý Khánh An đã thay đổi lịch sử. Vụ án Hình Tể xảy ra sự cố, Vương Củng được bào tổn tánh mạng, nhưng Vương Củng êm xuôi vượt qua được vụ này hoàn toàn khác Dương Thận Câm. Dương Thận Câm không có được năng lực và thủ đoạn giống hắn.Trong sự tàn khốc của cuộc chiến quyền lực. Vương Củng vẫn nhỉnh hơn.
Gia tộc Vương Củng cũng là một đại tộc tại Quan Lũng, lúc Đường Cao Tông từng chịu sự đả kích trầm trọng.Lúc ấy vì muốn tỉa bớt thế lực của gia tộc Vương gia, Đường Cao Tông đã mượn tay Võ Tắc Thiên, phế trừ Vương hoàng hậu, khiến Vương gia từ đấy không còn gượng dậy nổi.Nhưng dẫu sao Vương gia cũng là danh môn thế gia, người tài đời đời có người tài. Vào thời Thiên Bảo, Vương Củng nhờ Lý Lâm Phổ mà phất lên. Bây giờ đã thấp thoáng trở thành người thay thế Lý Lâm Phổ, trở thành chính địch lớn nhất của Dương Quốc Trung trong triều.
Vương Củng cũng hiểu rõ mục đích thật sự mà hôm nay Lý Lâm Phổ cử hành yến hội.Tất cả mọi người đều chỉ là vai phụ, chỉ có hắn và Lý Khánh An là nhân vật chính.Lý Lâm Phổ cũng muốn để hai người họ kết làm đồng minh, cùng đối kháng Dương Quốc Trung.Đây cũng là điều mà Vương Củng mong đợi. Và hôm nay, phe cánh Lý Khánh An rõ ràng là vì hắn mà tranh đấu với Dương Quốc Trung. Đây là một dấu hiệu rất rõ ràng. Lý, Vương đồng minh lúc như sẽ còn như cá gặp nước. Hai người họ rõ ràng có thể bù trừ nhau. Một người là chư hầu một phương, một là trọng thần một phương.vì lợi ích chung của hai người, họ sẽ là một cặp đôi hoàn mỹ của chính đàn.
“Hai vị không còn gì phải nói nữa chứ?”
Lý Lâm Phổ cười cười đi ra cửa. Hắn vừa đi lên khoát khoát tay: “Ngồi xuống trước đã! Ta có vài câu phải nói.”
Ba người cùng ngồi xuống. Lý Lâm Phổ trầm ngâm một lúc liền nói với Vương Củng: “Vụ án ám sát Đệ vương (*À. nhân vật Đệ vương này có mấy chương maysaytoc đã dịch là Lệ vương, do chữ Hán này có hai cách đọc. vì thấy Lệ vương có phần hơi èo là, nên cuối cùng xin chọn thống nhất là Đệ vương.) không cần phải điều tra nữa. ta nhìn ra Thánh thượng cũng hiểu, việc này nên đến đây kết thú. Tên Nhậm Hải Xuyên kia nên bí mật xử quyết đêm nay.”
Vương Củng vội chòm mình nói: “ty chức hiểu rõ, tối nay sẽ cho xử lý tốt việc này.”
Lý Lâm Phổ gật gật đầu lại nói với hai người: “Bây giờ vấn đề lớn nhất trong triều chính là việc Đông Cung trống trải.Đã gần hai năm nay, thái tử vẫn chưa được định. Đây tuyệt đối là một vấn đề nghiêm trọng.Đương kim hoàng thượng sức khỏe ngày càng yếu dần, vấn đề thái tử người không thể trốn tránh mãi. Theo như ta được tin từ trong cung rất có khả năng sẽ đế hoàng trương tôn vào làm chủ Đông cung. Tin này chắn chắn sẽ còn dấy lên sóng to trong triều đình. Hai người các ngươi trong lòng biết rõ đã đủ. và không được để lộ tin ra ngoài.”
Lý Khánh An và Vương Củng đều nhận lời. Lý Khánh An đã biết được tin này từ phía Cao Lực Sĩ. không ngờ Lý Lâm Phổ cũng nhận được tin như vậy .Xem ra. Lý Thục vào làm chủ Đông cung khả năng rất lớn.
Lý Lâm Phổ liếc sang Lý Khánh An cười nói: “Cao Lực Sĩ cũng đã nói thế, đúng không?”
Khánh An gật đầu. thở khẽ: “Cao Ông cũng lòng sinh ý lui về.”
Lý Lâm Phổ cũng đầy cảm thán: “Bọn ta đều đã già rồi. cũng đã đến lúc lui về. giang sơn Đại Đường về sau sẽ do các ngươi chống chọi thôi.”
Nói xong, lão lại quay sang Vương Củng cười nói: “Hôm nay ta đã để nghị với Thánh thượng để ngươi đảm nhiệm chúc Trung Thư Thị lang, chủ quản sự vụ Trung Thư Tỉnh, nhưng Thánh thượng nói đương có an bài khác cho ngươi, ta cũng chúc mừng ngươi trước.”
Vương Củng đại hỉ. hắn hiểu ý của Lý Lâm Phổ, như vậy có nghĩa là hắn sắp được vào chức thừa tướng rồi.Đây là ước mơ bao nhiêu năm nay của hắn.hắn thi một lễ lớn với Lý Lâm Phổ nói: “Đa tạ lý Tướng quân đã cất nhắc trong ty chức trong bao nhiêu năm nay.”
Lý Lâm Phổ cười cười tiếp nhận sự cảm tạ của Vương Củng, lão cần thành ý của hắn của hắn với mình. Tiếp đến. lão lại quay sang Lý Khánh An. nói: “Lý Tướng quân, còn tin tức của tướng quân là nửa vui nửa lo tướng quân muốn nghe vui trước hay nghe ưu trước?”
Lý Khánh An hơi hơi khom người cười nói: “Lý Tướng quốc cứ nói phần ưu trước! Tại hạ thích tiên thiên hạ chỉ ưu mà ưu. hậu thiên hạ chỉ lạc mà lạc, tướng quốc cứ nói!”
Lý Lâm Phổ vuốt tay cười lớn: “Nói hay lắm! Ta thích câu nói này, cũng thích thái độ của ngươi.Vậy ta cứ nói thẳng. Thánh thượng chuẩn bị phái thân vương đến trấn thủ An Tây.
Vừa nói, lão vừa chăm chăm nhìn vào mắt Lý Khánh An. muốn tìm thấy sự thiểu não của hắn trong mắt. Nhưng tiếc cho lão, trong mắt hắn cũng vẫn tĩnh lặng như nước, lão hoàn toàn không tìm thấy một sự thất vọng và hụt hẫng nào, phảng phất như thân vương trấn thủ An Tây hoàn toàn không chút liên can gì hắn. Lý Lâm Phổ không khỏi thầm thở dài. Tên Lý Khánh An này đúng là ngày càng già dặn.
“Thế nào, ngươi không lo lắng ư?”
Lý Khánh An cười nhạt: “Lo lắng thì sao? Không lo thì sao? Xin hỏi tướng quốc, nếu thân vương trấn thủ. là giám quân hay quản chính?”
Lý Lâm Phổ lắc lắc đầu nói: “Không giám quân cũng chả quản chính, chỉ là giám sát ngươi thôi.”
“Nếu thế thì ta có gì đâu để lo lắng?”
Lý Lâm Phổ cười ha hả nói: “Được thôi. Ta sẽ nói tiếp phần tin vui.Sở dĩ Thánh thượng phái thân vương đến trấn thủ An Tây là vì người đã tiếp nhận kiến nghị của tướng quân, quyết định mở rộng thế lực tại An Tây. Trong vòng ba năm sẽ di dời bốn mươi vạn hộ dân vào Tây Tây, và giao quyền di dân cho tướng quân.”
Lần này lão đã nhìn thấy một tia vui mừng trong mắt Khánh An. Lão không còn nhịn được mỉm cười, nghĩ thầm: “Ta vốn nghĩ ngươi thật không quan tâm chứ? Xem ra đây mới chính là điều ngươi trong đợi. Lý Khánh An. ngươi ngờ lão phu không hiểu được tâm ý ngươi sao?”
Lúc này, Lý Khánh An trầm ngâm một lúc hỏi: “Không biết Thánh thượng có đề cập đến việc binh lực tại An Tây không?”
“Không. Người thậm chí sẽ phái vị thân vương nào đến An Tây, người cũng không nói rõ. Có điều ta có thể chắc chắn nói với ngươi, bây giờ Thánh thượng sẽ không cắt quân đội của ngươi.chí ít là năm nay sẽ không.”
Nói đến đây, Lý Lâm Phổ lại ngồi thẳng cười nói: “Nếu ngươi muốn biết nguyên nhân, ta kiến nghị ngươi mấy hôm nay có thể ghé thăm Ca Thư Hàn một chuyến.”
“Tướng quốc, trẫm muốn giữ ngươi lại chính là muốn thương lượng việc phong thưởng Lý Khánh An và An Tây quân. Bọn họ đều đã vào kinh mấy hôm nay, không thể để chậm trễ được nữa.”
Ý nghĩ Lý Long Phổ cũng hơi lung lay, lần trước lúc thương thảo việc của Cao Tiên Chi. Dương Quốc Trung cũng cùng tham dự, nhưng lần này lại không để hắn ở lại, hiển nhiên là Lý Long Cơ không muốn để hắn nhúng tay việc này, hay còn có nguyên nhân khác.
“Điện hạ có án nào chứ?”
Lý Long Cơ mỉm cười nói: “Trẫm chỉ có một cách nghì. phương án cụ thể còn phải để Trung Thư Tỉnh soạn thảo.”
“Thần nguyện phân ưu cùng điện hạ!”
Lý Long Cơ trầm ngâm một lúc bèn nói: “Lý Khánh An lần này có thể đánh bại Đại Thực củng cố sơn hà Hà Trung, trẫm nghĩ hắn lập công cao, hon nữa hắn lại để ra việc thay đổi ky my châu phủ(* Những cơ quan địa phương hành chính, quân sự thiết lập tại vùng các dân tộc thiểu số vùng biên thùy.). mà thực hành quanh chính trực quản, dời An Tây Đô hộ về Toái Hiệp. nhưng vấn đề là nếu làm như thế thì quyền lực của Lý Khánh An e rằng quá lớn. hơn nữa đường xá xa xôi, triều đình quản chế bắt lực, rất nguy hiểm.Vì thế trẫm nghĩ sẽ thực hành quân chính phân li tại An Tây, hay thực hành An Tây Đại đô hộ thực quản, tướng quốc thấy sao?”
Trong lòng Lý Lâm Phổ giật thót. Lý Long Cơ quả thật muốn hạn chế quyền hành của Lý Khánh An, thực hành quân chính phân ly e rằng sẽ là đả kích lớn với Lý Khánh An. Bây giờ Khánh An đã ở trên đà thắng thế, chắc người vẫn chưa dám dùng cách này, còn thực thi An Tây Đại đô hộ thực quản thì có phần ôn hòa hơn, hơn nữa người thương lượng việc này với mình chắc cũng vì ý này, quan trọng là sẽ cử ai đi đảm nhiệm chức thực quản?
Lão nghĩ nghị một lúc liền nói: “Đô đốc châu thực hành quân chính hợp nhất vốn là định chế. hơn nữa Lĩnh Tây vừa thanh bình, lập tức phái người đi quản lý chính vụ hình như không ổn lắm.Dùng quân chính có vẻ khiến người càng dễ chấp nhận hơn. Thần thiên về điều sau. thực hành An Tây Đại đô hộ thực quản.”
Lý Long Cơ cười, “Trẫm cũng có ý nghĩ thế, hơn nữa trẫm muốn phái một thân vương đi An Tây .Đương nhiên, trẫm không phải muốn cắt giảm quyền của Lý Khánh An.chỉ là muốn một thân vương đi An Tây trấn thủ, tướng quốc nghĩ sao?”
Lão hiểu ý của người, kỳ thực chỉ là phái một người đi giám sát, chứ cũng không hẳn là đoạt quyền.Lão bèn lập tức nói: “Điện hạ, nếu không phải cắt quyền, thần kiến nghị cũng không phải gia phong An Tây Đại đô hộ, như thế có thể tránh được mâu thuẫn về sau. hoặc có thể đổi phong Lũng Hữu Đạo chư Phồn an phủ đại sứ, có thể thường trú An Tây hoặc Bắc Đình. Như thế thì có thể hàm hồ cho qua, sẽ không khiến Lý Khánh An nhạy cảm. không biết điện hạ nghĩ sao?”
Đường Triều Lũng Hữu Đạo phạm vi rất rộng, từ Lũng Hữu về tây, bao gồm cả Lũng Hữu, Sóc Phương, Hà Tây, An Tây cho đến phía tây Đại Đường, đều là phạm trù quản hạch của Lũng Hữu Đạo. Lý Lâm Phổ đưa ra phương án này hiển nhiên là càng làm mờ đi ý thức tước quyền của Lý Long Cơ. Từ bổn ý của lão phản đối Lý Long Cơ phái thân vương đến An Tây, lão nghĩ không cần phải làm thế. nhưng lão cũng biết Lý Long Cơ cố chấp. Việc đã quyết định xong sẽ không dễ thay đổi, chỉ có thể giảm nhẹ bớt.
lý Long Cơ ngẫm nghĩ một lúc, thế cũng được, bản thân An Tây cũng đã có hoạn quan siám quan, như thế có thêm một cửa ngõ cho Lý Khánh An. như thế quân chính đều có người giám sát. chắc không ai dám dễ dàng manh động. Nghĩ đến đây người liền cười nói: “Nếu trẫm đã có cùng cách nghĩ với tướng quốc, tiếp theo trẫm sẽ nói đến việc mở rộng thực lực An Tây.”
Lý Lâm Phổ bỗng nhiên hiểu ra. hóa ra lý Long Cơ muốn mở rộng thực lực tại Tây An. nhưng lại không yên tâm Khánh An.Lần này quyết định phái thân vương đi trấn giữ đúng là cả họa cả phước.Lão bèn hỏi: “Xin điện hạ chỉ thị!”
Lý Long Cơ rút ra cuốn báo cáo thuật chức dày dặn của Lý Khánh An. nói: “Trong báo cáo của Lý Khánh An điều khiến trong động lòng nhất chính là để nghị di dời những nông dân đã bị mất đất đến An Tây khai hoang. Đây quả thật là một lương sách, trẫm quyết định sẽ áp dụng. Trong vòng ba năm trẫm sẽ lần lượt dời bốn mươi vạn hộ nông dân đến An Tây. Đồng thời cũng ban quyền sắp xếp cho di dân cho An Tây Đô hộ phủ. Thế này trẫm quyết định phái thân vương đến An Tây trấn thủ. Ngoài ra trẫm định sẽ cho sửa đường trực tiếp từ An Tây đến Đại Đường để rút ngắn thời gian đến An Tây, gia tăng sự khống chế của triều đình.”
“Quả thật rộng rãi!” Lý Lâm Phổ tán tường một tiếng.Ai nói Lý Long Cơ hôn dung vô tích sự. người mà tỉnh táo thì mới lợi hại. Di dân bốn mươi vạn. xây dựng đường đến thẳng Đại Đường, triệt để khống chế An Tây. Thái Tông hoàng đế năm xưa còn chưa có được động lực như người.
“Điện hạ. vậy làm sao phong thưởng An Tây quân và Lý Khánh An?”
Lý Long Cơ gật gật đầu. tiếp tục: “Phong thưởng An Tây quân dễ. trẫm đã cho An Tây quyền đúc tiền tệ. lại chuẩn lưu thông tiền vàng bạc, có thể tiếp tục khoán lượng đúc cho họ. Trẫm suy nghĩ trong phạm vi chừng sáu mươi vạn quan. Tướng sĩ trận vong có thể ban đất đai để an ủi người nhà. nhưng phong thưởng Lý Khánh An. trẫm có phần chưa quyết định được.”
“Điện hạ có thể nói xem. thần có thể suy ngẫm cùng điện hạ.”
“Ừm!” lý Long Cơ thở dài: “Trẫm định để hắn đồng tước với An Lộc Sơn. gia phong làm Phiêu kỳ đại tướng quân, hiệu kiểm Binh bộ Thượng thư.Thực phong năm trăm hộ đều dễ. quan trọng là tước vị. Lý Khánh An bây giờ đã là Đình Quốc Công. đi lên thêm một bước nữa sẽ là quận vương. Trẫm nếu phong hắn làm quận vương, e rằng kinh nghiệm hắn còn hơi nhạt. An Lộc Sơn tuy là Đông Bình quận vương, nhưng dẫu sao có thêm thâm niên, ai cũng tâm phục. Phong Lý Khánh An làm quận vương; trẫm lo là những người khác sẽ không phục.”
Lý Lâm Phổ nghĩ nghĩ một lúc bèn cười nói: “Điện hạ. thần lại có một phương án triết trung.”
“ồ! Tướng quốc mau nói.”
“Điện hạ có thể cùng phong thưởng, không chỉ phong thưởng một mình Lý Khánh An. thần vẫn có cách nghĩ. nếu chỉ phong một mình An Lộc Sơn làm quận vương hình như có phần không ổn. bắt công với Ca Thư Hàn. Vừa khéo hôm nay điện hạ nhắc đến việc này thần kiến nghĩ Ca Thư Hàn và Cao Tiên Chi cùng phong làm quận vương. Dẫu sao bọn họ cũng có đại công với xã tắc. Điện hạ có thể phong Ca Thư Hàn làm Tây Bình quận vương. Cao Tiên Chi làm An nam quận vương. Lý Khánh An làm An Tây quận vương. Như thế này liền có thể trừ đi nỗi ưu chỉ phong mỗi mình Lý Khánh An”
lý Long Cơ khoát tay sau lưng đi được vài bước, năm xưa phong An Lộc Sơn vì quận vương Đông Bình chính đã khai một tiền lệ cho việc phong một vương gia dị tánh, và gây nên cơn sóng bắt mãn trong tông tộc. Bây giờ lại phong thêm tam vương. đây đâu phải việc nhỏ!
“Tướng quốc, việc này trọng đại, hãy cho trẫm suy nghĩ thêm!”
“Thần chỉ là kiến nghị. cuối cùng thế nào là phải xem quyết định của điện hạ.ngoài ra thần còn có một thỉnh cầu, xin điện hạ ân chuẩn.”
“Khanh cứ nói, thỉnh cầu gì?”
Lý Lâm Phổ do dự một lúc liền nói: “Điện hạ, thân thể của thần ngày càng kém. đã nghiêm trọng ảnh hưởng đến việc ban bố chính lệnh trong Trung Thư Tỉnh, thần tiến cử Vương Củng làm Trung Thư Thị lang, chủ quản sự vụ thường ngày của Trung Thư Tỉnh, mong Thánh thượng ân chuẩn.”
“Vương Củng?”Lý Long Cơ hiểu ý của Lý Lâm Phổ, chính là muốn để Vương Củng làm thừa tướng. Việc này người đã có an bài trước, liền cười cười nói: “Vương Ngự sứ quả là người trẫm có thể tin dùng. có điều trẫm có suy nghĩ khác với hắn. qua vài ngày nữa trẫm sẽ nói quyết định với tướng quốc, tướng quốc cứ yên tâm.trẫm ắt sẽ có an bài.”
Lý Lâm Phổ thấy Lý Long Cơ không chịu nói rõ cũng không dám hỏi nhiều, liền đứng lên nói: “Vậy lão thần xin cáo lui trước.”
“Vậy được!Trẫm cũng mệt rồi, chúng ta cũng nên nghỉ ngơi sớm.”
“Truyền ý chỉ của trẫm. bãi giá hồi cung!”
Cuộc nói chuyện của Lý Lâm Phổ và Lý Lâm Cơ tuy đều tiến hành trong bí mật, nhưng nó vẫn được thông qua đủ các đường để lưu truyền ra ngoài. Trong cái thế giới nhỏ của các quan lớn đã gây không ít sự chú ý. Đã có vài tin được rò rỉ trong cuộc nói chuyện nói. Một là thân vương sẽ đi Tây Vực trấn thủ. mà là vị thân vương nào đến đây vẫn chưa ai rõ. Thứ hai nữa là sẽ thêm nhiều vương vương dị tánh. Dù cho đây là kiến nghị của Lý Lâm Phổ, nhưng Lý Long Cơ vẫn chưa công khai phản đối. Những điều này khiến một số người đương sự lòng đầy thổn thức.
Cuối cùng, và cũng là tin ảnh hưởng mạnh nhất, đó chính sự tín dụng của Vương Củng. Rất có thể Lý Long Cơ sẽ thay đổi lại đội ngũ tướng quốc. Đây cũng chính là một sự phân bổ quyền lực mới lại sắp bắt đầu.
Tối hôm ấy, trong phủ Lý Lâm Phổ cử hành một buổi tiệc nhỏ .Vương Củng dẫn theo thê tử. Ngự sứ trung thừa La Hi Thích cũng dẫn theo vợ và con gái; và con có tộc đệ của Lý Lâm Phổ, Dương Châu Thái thú Lý Phục Đạo dẫn theo con gái; Và cả trưởng tử của lão Lý Tụ, thứ tử Lý Ngạc, tam tử Lý Tự và trưởng tế Trương Bác Tế hiện là Hồng Lư Tự khanh. Vài chục người cùng tụ trong một đường. Lý Khánh An vẫn chưa chính thức thành hôn, vì hắn không dẫn theo Minh Nguyệt, mà là Vũ Y. Dẫu sao nàng cũng là cháu gái của Lý Lâm Phổ, cũng có thể xem như người một nhà. đây cũng có thể là những thành viên hạch tâm của Lý Lâm Phổ.
cả nhà Lý Lâm Phổ lúc này đãi yến tiệc rất điển hình là tiệc đó Lý Khánh An, và đồng thời cũng là bữa tiệc ăn mừng chiến thắng, nhưng chỉ có Lý Lâm Phổ, Vương Củng và Khánh An ba người họ biết. Đây đều là thành viên hạch tâm nhất của Lý Lâm Phổ.
Buổi tiệc được cử hành trong một sảnh nhỏ của phủ Lý Lâm Phổ. Không khí trong sảnh đường náo nhiệt phơi phới. Lý Lâm Phổ ngồi giữa chỗ chủ vị, dựa trên đệm êm. trái phải là hai vị tỳ thiếp đứng hầu. Và hai bên chỗ ngồi là Lý Khánh An và Vương Củng.nhimg hai họ giờ đều không có mặt. chỉ có phu nhân của mỗi người còn ngồi lại trên chỗ.
Đúng là người gặp chuyện hỉ sắc mặt sảng khoái, hôm nay thần sắc Lý Lâm Phổ cũng đặc biệt hồng hào. không còn chút sắc bệnh mọi khi. Lão quay sang nói với Vũ Y gật đầu cười nói: “Vũ Y. cháu trông lại càng xinh hơn trước đây nhiều, khí sắc cũng tốt hơn. ai dám nói An Tây không phải là nơi đất lành?”
Vũ Y hôm nay ăn diện đặc biệt xinh đẹp. Nàng trước giờ đều bận váy trắng, nhưng hôm nay nàng phá lệ mặc một chiếc váy lục phức rộng màu đỏ tươi, vai khoát chiếc khăn choàng màu xanh nhạt, và chiếc yếm thêu hoa dài qua thắt lưng để lộ một đoạn ngực trắng nõn. và thêm vòng dây bảo thạch lấp lánh.Tóc nàng cũng được búi cao, tóc mun như mây và được gài cây trâm thúy vũ. Mặt vẫn không chút phấn son. nhìn thanh thoát diễm lệ. Cách ăn diện của nàng thế này trông thật duyên dáng vô cùng, tỏa sáng khắp sảnh đường. Tất cả nữ quyến đều hình như mất màu trước vẻ đẹp của nàng. Cả mắt của ba người con trai Lý Lâm Phổ đều sáng trưng.
Hai hôm nay tâm trạng Vũ Y rất ư thoải mái. Cuối cùng nàng đã được tự do. Gánh nặng ngàn cân đè lên người nàng gần mười năm nay cuối cũng đã bị đánh vỡ. Một giấy hôn ước được giải trừ khiến đời nàng bỗng như được thắp sáng trở lại.Hôm nay nàng cố tình khoát chiếc khăn choàng đại diện cho phụ nhân đã có chồng, như ẩn ý nàng đã là thê tử của Lý Khánh An.
Hồi tưởng lại năm xưa ăn nhờ ở đậu nhà cậu. hồi tưởng lại nàng đã trốn khỏi sự thê lương bất lực tại nhà cậu. mà giờ nàng đã có thể quang vinh trở lại. Thế thái nhân gian khiến nàng cảm thán vạn phần.
Nghe nói đến sự khen gợi của Lý Lâm Phổ, mặt nàng đỏ ửng vội cười nói: “Cậu có thể còn chưa biết, cháu đã giải trừ hôn ước với Thôi gia.”
“ồ! Đây là việc lúc nào?” Lý Lâm Phổ cũng mừng rỡ hỏi.
“Đó là việc mới ngày hôm trước, do Minh Nguyệt đã nhiều lần tiếp xúc với Thôi gia. bọn họ cuối cùng mới chịu nhượng bộ.”
“Vũ Y, ta chúc mừng cháu!”
Lý Lâm Phổ giơ chén trà lên nói: “Ta dùng trà thay rượu, chúng ta cùng uống một ly.”
“Cậu. nên để cháu mời cậu mới đúng!” Vũ Y nâng cốc rượu lên. nhẹ nhàng nốc cạn cốc rượu bồ đào. Chẳng mấy chốc một màu hồng phấn bò nhẹ lên hai má nàng.
Lý Lâm Phổ cười ha hả: “Ta vẫn nhớ cháu chẳng bao giờ uống rượu! Được. Hôm nay mọi người vui vẻ thế này, ta cũng uống một ly.”
Vừa nói. lão vừa thò tay lấy bình rượu định rót. làm cho con cái lão phát hoảng vội khuyên can: “Phụ thân, thân thể của người không thể uống rượu được!”
Mấy người con gái của lão dùng một ánh mắt bắt mãn nhìn Vũ Y. Không lẽ nàng không biết phụ thân đang bệnh nghiêm trọng thế nào ư?
Trong lòng Vũ Y cũng áy náy, nàng đặt cốc rượu xuống ngó quanh tìm Khánh An. Lúc này phu nhân Vương Củng đương ngồi cạnh nàng, liền thỏ thẻ vài câu vào tai nàng và chỉ tay về gian nhà nhỏ cạnh bên.
Trong nhà, Vương Củng đương quỳ trước Lý Khánh An, chấp tay nói: “Ân cứu mạng của Đại tướng quân Vương Củng sẽ khắc ghi trong lòng, xin hãy chịu một lạy của ta!”
“Vương Ngự sứ không cần phải thế!”
Khánh An vội dìu hắn dậy nói: “Lý Khánh An ta có đức có tài chi mà dám nhận một lạy của Vương Ngự sứ.”
“Nếu không phải là Đại tướng quân đêm qua đã cứu Hình Tể. nếu không có Đại tướng quân hôm nay lột trần gian kế của Dương Quốc Trung giữa Đại Đồng điện e rằng Vương Củng ta giờ khác này đã ngồi trong ngục của Đại Lý Tự. Chứ đâu còn có thể đứng đây nói chuyện cùng tướng quân!”
Vương Củng nói quả thực là sự thật. Trong lịch sử. Vương Củng bị Dương Quốc Trung gài bẫy, vu khống vụ án Hình Tể để cuối cùng bị Lý Long Cơ xử tội chết. Huynh đệ hắn cũng bị Lý Long Cơ đánh chết, và cũng từ sau vụ án này mà Dương Quốc Trung độc bá triều đường. Lý Lâm Phổ triệt để sụp đổ.
Nhưng sự xuất hiện của Lý Khánh An đã thay đổi lịch sử. Vụ án Hình Tể xảy ra sự cố, Vương Củng được bào tổn tánh mạng, nhưng Vương Củng êm xuôi vượt qua được vụ này hoàn toàn khác Dương Thận Câm. Dương Thận Câm không có được năng lực và thủ đoạn giống hắn.Trong sự tàn khốc của cuộc chiến quyền lực. Vương Củng vẫn nhỉnh hơn.
Gia tộc Vương Củng cũng là một đại tộc tại Quan Lũng, lúc Đường Cao Tông từng chịu sự đả kích trầm trọng.Lúc ấy vì muốn tỉa bớt thế lực của gia tộc Vương gia, Đường Cao Tông đã mượn tay Võ Tắc Thiên, phế trừ Vương hoàng hậu, khiến Vương gia từ đấy không còn gượng dậy nổi.Nhưng dẫu sao Vương gia cũng là danh môn thế gia, người tài đời đời có người tài. Vào thời Thiên Bảo, Vương Củng nhờ Lý Lâm Phổ mà phất lên. Bây giờ đã thấp thoáng trở thành người thay thế Lý Lâm Phổ, trở thành chính địch lớn nhất của Dương Quốc Trung trong triều.
Vương Củng cũng hiểu rõ mục đích thật sự mà hôm nay Lý Lâm Phổ cử hành yến hội.Tất cả mọi người đều chỉ là vai phụ, chỉ có hắn và Lý Khánh An là nhân vật chính.Lý Lâm Phổ cũng muốn để hai người họ kết làm đồng minh, cùng đối kháng Dương Quốc Trung.Đây cũng là điều mà Vương Củng mong đợi. Và hôm nay, phe cánh Lý Khánh An rõ ràng là vì hắn mà tranh đấu với Dương Quốc Trung. Đây là một dấu hiệu rất rõ ràng. Lý, Vương đồng minh lúc như sẽ còn như cá gặp nước. Hai người họ rõ ràng có thể bù trừ nhau. Một người là chư hầu một phương, một là trọng thần một phương.vì lợi ích chung của hai người, họ sẽ là một cặp đôi hoàn mỹ của chính đàn.
“Hai vị không còn gì phải nói nữa chứ?”
Lý Lâm Phổ cười cười đi ra cửa. Hắn vừa đi lên khoát khoát tay: “Ngồi xuống trước đã! Ta có vài câu phải nói.”
Ba người cùng ngồi xuống. Lý Lâm Phổ trầm ngâm một lúc liền nói với Vương Củng: “Vụ án ám sát Đệ vương (*À. nhân vật Đệ vương này có mấy chương maysaytoc đã dịch là Lệ vương, do chữ Hán này có hai cách đọc. vì thấy Lệ vương có phần hơi èo là, nên cuối cùng xin chọn thống nhất là Đệ vương.) không cần phải điều tra nữa. ta nhìn ra Thánh thượng cũng hiểu, việc này nên đến đây kết thú. Tên Nhậm Hải Xuyên kia nên bí mật xử quyết đêm nay.”
Vương Củng vội chòm mình nói: “ty chức hiểu rõ, tối nay sẽ cho xử lý tốt việc này.”
Lý Lâm Phổ gật gật đầu lại nói với hai người: “Bây giờ vấn đề lớn nhất trong triều chính là việc Đông Cung trống trải.Đã gần hai năm nay, thái tử vẫn chưa được định. Đây tuyệt đối là một vấn đề nghiêm trọng.Đương kim hoàng thượng sức khỏe ngày càng yếu dần, vấn đề thái tử người không thể trốn tránh mãi. Theo như ta được tin từ trong cung rất có khả năng sẽ đế hoàng trương tôn vào làm chủ Đông cung. Tin này chắn chắn sẽ còn dấy lên sóng to trong triều đình. Hai người các ngươi trong lòng biết rõ đã đủ. và không được để lộ tin ra ngoài.”
Lý Khánh An và Vương Củng đều nhận lời. Lý Khánh An đã biết được tin này từ phía Cao Lực Sĩ. không ngờ Lý Lâm Phổ cũng nhận được tin như vậy .Xem ra. Lý Thục vào làm chủ Đông cung khả năng rất lớn.
Lý Lâm Phổ liếc sang Lý Khánh An cười nói: “Cao Lực Sĩ cũng đã nói thế, đúng không?”
Khánh An gật đầu. thở khẽ: “Cao Ông cũng lòng sinh ý lui về.”
Lý Lâm Phổ cũng đầy cảm thán: “Bọn ta đều đã già rồi. cũng đã đến lúc lui về. giang sơn Đại Đường về sau sẽ do các ngươi chống chọi thôi.”
Nói xong, lão lại quay sang Vương Củng cười nói: “Hôm nay ta đã để nghị với Thánh thượng để ngươi đảm nhiệm chúc Trung Thư Thị lang, chủ quản sự vụ Trung Thư Tỉnh, nhưng Thánh thượng nói đương có an bài khác cho ngươi, ta cũng chúc mừng ngươi trước.”
Vương Củng đại hỉ. hắn hiểu ý của Lý Lâm Phổ, như vậy có nghĩa là hắn sắp được vào chức thừa tướng rồi.Đây là ước mơ bao nhiêu năm nay của hắn.hắn thi một lễ lớn với Lý Lâm Phổ nói: “Đa tạ lý Tướng quân đã cất nhắc trong ty chức trong bao nhiêu năm nay.”
Lý Lâm Phổ cười cười tiếp nhận sự cảm tạ của Vương Củng, lão cần thành ý của hắn của hắn với mình. Tiếp đến. lão lại quay sang Lý Khánh An. nói: “Lý Tướng quân, còn tin tức của tướng quân là nửa vui nửa lo tướng quân muốn nghe vui trước hay nghe ưu trước?”
Lý Khánh An hơi hơi khom người cười nói: “Lý Tướng quốc cứ nói phần ưu trước! Tại hạ thích tiên thiên hạ chỉ ưu mà ưu. hậu thiên hạ chỉ lạc mà lạc, tướng quốc cứ nói!”
Lý Lâm Phổ vuốt tay cười lớn: “Nói hay lắm! Ta thích câu nói này, cũng thích thái độ của ngươi.Vậy ta cứ nói thẳng. Thánh thượng chuẩn bị phái thân vương đến trấn thủ An Tây.
Vừa nói, lão vừa chăm chăm nhìn vào mắt Lý Khánh An. muốn tìm thấy sự thiểu não của hắn trong mắt. Nhưng tiếc cho lão, trong mắt hắn cũng vẫn tĩnh lặng như nước, lão hoàn toàn không tìm thấy một sự thất vọng và hụt hẫng nào, phảng phất như thân vương trấn thủ An Tây hoàn toàn không chút liên can gì hắn. Lý Lâm Phổ không khỏi thầm thở dài. Tên Lý Khánh An này đúng là ngày càng già dặn.
“Thế nào, ngươi không lo lắng ư?”
Lý Khánh An cười nhạt: “Lo lắng thì sao? Không lo thì sao? Xin hỏi tướng quốc, nếu thân vương trấn thủ. là giám quân hay quản chính?”
Lý Lâm Phổ lắc lắc đầu nói: “Không giám quân cũng chả quản chính, chỉ là giám sát ngươi thôi.”
“Nếu thế thì ta có gì đâu để lo lắng?”
Lý Lâm Phổ cười ha hả nói: “Được thôi. Ta sẽ nói tiếp phần tin vui.Sở dĩ Thánh thượng phái thân vương đến trấn thủ An Tây là vì người đã tiếp nhận kiến nghị của tướng quân, quyết định mở rộng thế lực tại An Tây. Trong vòng ba năm sẽ di dời bốn mươi vạn hộ dân vào Tây Tây, và giao quyền di dân cho tướng quân.”
Lần này lão đã nhìn thấy một tia vui mừng trong mắt Khánh An. Lão không còn nhịn được mỉm cười, nghĩ thầm: “Ta vốn nghĩ ngươi thật không quan tâm chứ? Xem ra đây mới chính là điều ngươi trong đợi. Lý Khánh An. ngươi ngờ lão phu không hiểu được tâm ý ngươi sao?”
Lúc này, Lý Khánh An trầm ngâm một lúc hỏi: “Không biết Thánh thượng có đề cập đến việc binh lực tại An Tây không?”
“Không. Người thậm chí sẽ phái vị thân vương nào đến An Tây, người cũng không nói rõ. Có điều ta có thể chắc chắn nói với ngươi, bây giờ Thánh thượng sẽ không cắt quân đội của ngươi.chí ít là năm nay sẽ không.”
Nói đến đây, Lý Lâm Phổ lại ngồi thẳng cười nói: “Nếu ngươi muốn biết nguyên nhân, ta kiến nghị ngươi mấy hôm nay có thể ghé thăm Ca Thư Hàn một chuyến.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.