Quyển 4 - Chương 117: Mời gặp bí mật (1+2)
Cao Nguyệt
20/03/2013
Trong ngự thư phòng Hưng Khánh cung. Lý Long Cơ đang ngồi phê duyệt các bàn tấu. Cầm một bàn tấu lên đọc một lượt, đấy là kết án sau khi hội thẩm tam thi của Giang Hoài Chuyên vận sứ Lưu Trường Vân và vụ án muối Dương Châu. Người xem xong không khôi chau mày hỏi Cao Lực Sĩ: “Trẫm nhờ không phải hai tháng trước vụ án này đã được kết án? Sao đến giờ mới có định đoạt?”
Cao Lực Sĩ vội giải thích: “Điện hạ. do Đỗ Bạc Sinh đã tự sát trên đường vào Kinh, Lưu Trường Vân kiên quyết không chịu nhận tội, Giám sát ngự sử lại phải quay lại Dương Châu tìm chứng cứ. nên mới chậm trễ thời gian.”
“Thế hiện tại thế nào?”
“Hiện tại chứng cứ rành rành. Lưu Trường Vân quả thật đã Đỗ Bạc Sinh rất nhiều thuận lợi, khiến cho thuế muối triều đình tổn thất thám trọng. Tam tư hội thẩm Lưu Trường Vân có tội, tội đáng chém, tịch thu gia sàn trừ thuế quốc gia.”
Lý Long Cơ lại trầm ngâm ngẫm nghĩ một lúc hỏi: “Thế hắn có nói những gì không nên nói không?”
“Điện hạ yên tâm. Tam tự hội thẩm sẽ không nghe lời người đương sự muốn thoát tội.”
“Vậy được! Hãy sớm cho kết liễu án này.”
Lý Long Cơ chấp bút phê một chữ “Chuẩn” trên thư định tội hội thẩm rồi đưa cho Cao Lực Sĩ: “Lập tức giao trả trung thư tinh, trẫm không muốn nghe về việc này nữa.”
Cao Lực Sĩ nhận bàn tấu xong vội rời ngự thư phòng: “Giao cho Lý Tướng quốc, điện hạ hạnh lệnh hắn lập tức thi hành.”
Sau khi hoạn quan nhận lấy bàn tấu, Cao Lực Sĩ vừa định quay đi thì thấy một hoạn quan khác đang hối hả chạy đến. Lão bèn hỏi: “Đã xày ra việc chi?”
“Cao Ông. Ca Thư Hàn Lũng Hữu đến. đang ở ngoài cung chờ gặp điện hạ.”
“Ta biết rồi, ngươi để hắn đợi thêm một lát.”
Cao Lực Sĩ bèn đi về ngự thư phòng bẩm báo: “Điện hạ, Ca Thư Hàn đã đến.”
Lý Long Cơ ngưng bút lại, gật đầu nói: “Triệu hắn lập tức vào gặp trẫm!”
Một tên hoạn quan đi triệu Ca Thư Hoàn vào cung. Lý Long Cơ giờ cũng chẳng còn tâm trang phê tấu chương, người chậm rãi đi đến khu bàn đồ Lũng Hữu treo trên tường, chỉ nhìn chằm chằm mà không nói một lời.
Lý thị Đại Đường đã khời nghiệp tại Quan Lũng, định đô trường An, đi về hướng Tây chính là Lũng Hữu. giáp sát nước cường địch Thổ Phồn. Vì thế từ khi Đột Khuyết suy thái. Thổ Phồn liền trở thành cường địch số một Đại Đường. Thổ Phồn mạnh mẽ„ cừ quốc giai bình đã nhiều lần xâm phạm biên giới nước Đại Dường, cướp bóc nhân khẩu và lương thực, nhất là Thồ Phồn chiếm vùng Cửu Khúc chỉ địa Hà Tây làm cứ địa hậu cần. không ngừng xâm phạm khu Hà Lũng, nghiêm trọng uy hiếp khu vực Quan
Trung. Nay Đại Đường đuong trong thế thủ chiến lược.
Sau khi Lý Long Cơ kế vị, mùa thu năm Khai Nguyên thứ hai, đại tướng Thổ Phồn Bần Đạt Diên. Khất Lực Từ...soái binh mười vạn dự tiến công Lâm Khiêu. Lan Châu. VỊ Châu Đại Đường. Đường phái Lũng Hữu Ngự sử Tiết Nạp, Thái Bộc Thiếu khanh Vương Chiêm soái quân phàn kích.Tháng mười, quân Đương tập kích Thồ Phồn vào đêm. đại bại Thổ Phồn tại Vũ Giai.
Trãi qua nhiều năm chinh chiến, Đường dần dần cúng cố tuyến phòng Hà Lũng. Từ năm Khai Nguyên mười bày, quân Đường bắt đầu chuyển vào thế chiến lược công kích.
Trong cuộc chiến giữa Đại Đường và Thổ Phồn, được tiến hành trên ba tuyến Đông Tây Nam, trong đó kịch liệt nhất là vùng Hà Lũng tuyến Đông và Kiếm Nam tuyến Nam.
Nhưng nơi phá vỡ cục diện cân bằng đầu tiên lại là tuyến Tây An Tây. Trận chiến Tiêu Bột Luật năm ngoái, quân Đường hành quân hàng ngàn dặm trên cao nguyên, chiếm Tiểu Bột Luật trong chớp mất, giành được thắng lợi to lớn vùng tuyến Tây. Tây tuyến đại thắng, đã cổ vũ cho sĩ khí cho Đại Đường rất nhiều, khiến trận chiến vẫn còn nhiều do dự ở vùng Hà Lũng dần dần được lộ rõ.
Người lấy viết ghì mạnh vào bàn đồ vẽ một đường tròn khoanh quanh vùng sơn lĩnh phía Tây Bộ Châu, và chấm một chấm đỏ ngay chính giữa. Đây chính là Xích Lĩnh, phàng phất như một gã khổng lồ nằm giữa khu vực hướng Tây Bộ Châu. Thế núi hiểu trở, đó là vùng ranh giới giữa Đại Đường và Thổ Phồn. Người Thổ Phồn cao to, ngựa tráng, trên núi cao nhìn xuống bao quát cả khu vực Hà Lũng. Và ưu thế mấy chục năm nay của Thổ Phồn chính là Xích Lĩnh này, mỗi lần rút quân về lại cố thú vùng địa thể yêm trở, còn tấn công thế quân thì cứ thế òa xuống đánh phủ đầu.
Xích Lĩnh chỉ có một còn đường duy nhất đi lên. điểm chấm trên bàn đồ chính là đinh điểm của con đường này- Thạch Bào thành.
Thạch Bào thành phàng phất như là cây cọc cấm trên tâm can của Đại Đường, bao nhiêu năm nay khiến dân vùng Hà Lũng ngày đêm khó ngủ yên. Và nó cũng giống như tấm gương phàn chiến hưng thịnh vài chục năm nay của vùng Hà Lũng. Khai Nguyên thứ mười bày, Đường Sóc Phương Tiết độ sứ Lý Vĩ soái quân viễn hành tập kích, nhất cử công thành Thạch Bảo thành, khiến Thổ Phồn mất đi ưu thế chiến lược, quân Đường từ đó chia quân cố thủ các cứ điểm quan trọng, mờ rộng biên cương hơn một ngàn dặm. Năm Khai Nguyên hai mươi lãm năm, Hà Tây Tiết độ sứ Thôi Hi Dật lại dùng Thạch Bào thành là chỗ dựa, đánh mạnh về phía Tây Thổ Phồn. Quân Đường đi sâu vào Thổ Phồn đến khu vực Thanh Hài, đại phá quân Thổ Phồn; một năm sau đó, Đường tướng tiếp tục công hạ chiếm được Tân Thành. Hà Kiều Thổ Phồn, khiến khu vực Hà Lũng Đại Đường chiếm ưu thế chiến lược.
Chỉ tiếc là đến năm Khai Nguyên hai mươi chín. Thổ Phồn dồn sức toàn nước, vua Thồ Phồn đích thân soái binh chiếm lại Thạch Bảo thành, khiến nỗ lực mấy mươi năm của quân Đường một đêm tiêu tan.
Thạch Bảo thành từ đó cũng trở thành cơn ác mộng - với Lý Long Cơ.
Thắng lợi Tiểu Bột Luật lại lần nữa khơi dậy hùng tâm tráng chí của người. Lúc này, sau lưng người vang lên tiếng Ca Thư Hàn: “Thần Ca Thư Hàn xin tham kiếm hoàng thượng, chúc điện hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Lý Long Cơ tiếp tục dùng viết vẽ một dấu chéo rõ to trên Thạch Bào thành, quay người nói: “Dù phải trà giá đắt nhường nào, cũng phải đoạt lại Thạch Bào thành.Ngươi làm được chứ?”
“Thần nhất định sẽ làm được.”
Chiều, Lý Khánh An cỡi ngữa đến chợ Tây, hắn không vào cổng chợ mà chỉ đi đến một con ngõ nhỏ cạnh bên. Vừa mờ mành giấy nhỏ ghi chú ra, hắn lại tiếp tục đi sâu thêm vào ngõ. Con ngõ này tên Tây Lĩnh, là nơi người Hồ Tây Lĩnh tập cư. Cuối ngõ là một tửu tứ người Hồ ba lầu. do ngõ rất sâu nên thường khách rượu bình thương hiếm khi đến đây, ở đây toàn khách quen.
Khánh An vừa đi đến cửa. nhìn nhìn lá cờ trên ở tiên, trên đấy có ghi ba chữ: “Nhiệt Hài Cư.”
Sáng sớm hôm nay đã có người đưa thư đến cho hắn. trong thư có một dòng chữ: “Giờ Thân tửu tứ Nhiệt Hải Cư Túy Diệp thành gặp.”
Trong đấy không để lại danh xung, cũng không ghi lý do, chỉ vỏn vẹn một câu nói, nhưng sau khi suy nghĩ, hắn vẫn quyết định sẽ đến.
Giờ đây đã là thân thời, đã qua giờ cơm trưa. Trong tửu tứ vắng khách lạ thường, cả một người khách của không có, hắn vừa bước đến gần cửa, đã thấy trong tửu tứ chạy ra hai ả Hồ cơ xinh đẹp, cười tươi như hoa nói: “Quý khách, xin mời vào trong uống rượu.”
“Ta có hẹn với bằng hữu, tại Túy Diệp thành.”
“Quý khách mòi lên lầu!”
Túy Diệp thành là một gian nhã thất ở lầu ba của quán, và cũng là gian nhã thất lộng lẫy nhất. Nó được hợp thành bời hai gian phòng, trước cửa có hai Hồ cơ đứng sẵn, thấy Lý Khánh An đi lên vội cười tiếp: “Quý Khánh, xin lỗi, gian phòng này đã có người.”
“Ta có hẹn với người ở trong.”
“Vậy mòi quý khách vào!”
Vừa vào đến phòng hắn không khỏi ngỡ ngàng một lúc. Trong đấy có tám người hán tử vạm vỡ, ai nấy đều thể cách cường tráng, mạnh mẽ, một người trong đó nhìn thấy hắn bèn aõ gõ cửa gian buồng trong bẩm báo: “Điện hạ, hắn đã đến!”
Cửa được mờ ra. một nam tử hơn bốn mươi từ trong đi ra. mật mày trắng trèo mày râu nhẵn nhụi. Hắn nhìn nhìn Khánh An xong rồi cao giọng nói: “Quả thật là Lý Tướng quân đã đến. rất đúng giờ. Tại hạ Lý Tịnh Trung, là nội thị Đông Cung.”
Lý Khánh An bỗng chốc hiểu ra ai muốn gặp hắn liền chấp tay nói: “Tại hạ đến theo lời hẹn.”
“Ta biết, chỉ là theo quy cử mới phải mạo phạm Tướng quân, xin Tướng quân bỏ qua!”
Nói xong, hắn giơ tay phủi p hủi bụi trên người, lập tức có ba người đi lên rà người Khánh An. có thể nói là kiểm tra rất cẩn thận, cả đầu mũi hia cũng không bỏ qua. Sau khi gã đại hán ấy lấy tất thảy nỏ, đao. và những vật dụng vàng bạc của hắn đặt trên khay xong mới nhìn Lý Tịnh Trung khẽ gật đầu.
Lão cười nói: “Lý Tướng quân, mời vào!”
Đi vào nội thất, rèm cửa trong phòng đóng sần kín hết, trang trí cũng rất đơn giàn, chỉ có một chiếc bàn nhó cùng hai chiếc đệm ngồi. Một gã nam tử đang khoát tay đứng trước cửa sô nhìn về một nơi xa xa ngoài kia.
Nhìn bóng hình thấy được đây là một nam tử thân hình yếu ớt, tinh thần mõi mệt.
Lý Tịnh Trung đi lên nhô giọng nói: “Điện hạ. hắn đã đến.”
Nam tử quay lung lại, một bộ mặt trắng bệch cùng đôi mắt nhỏ dài giống hệt Lý Long Cơ, đây chính là đương kim thái từ.
Lý hưởng nhìn nhìn Khánh An mỉm cười: “Lý Tướng quân có quen ta?”
“Trí nhớ của Lý Tướng quân thật tốt, lần trước chúng ta từng gặp một mặt nơi Hàm Nguyên điện.“
Lý hưởng lại khoát khoát tay nói: “Noi đây không phải Đông cung, tường quân không phải giữ kẽ, cứ ngồi tự nhiên.”
Lý Khánh An và hắn ngồi đối mật nhau. Lý Tịnh Trung một bên liền lên trà cho
Khánh An. mà chỉ cho Lý hưởng một ly nước lã.
Lý hưởng cười cười giải thích: “Sức khỏe ta không tốt. ngự y nói ta không thích họp uống trà, nên ta vẫn chỉ dung nước trắng. Tướng quân cự tự nhiên.”
“So với lần gặp trước cám siác sức khỏe điện hạ đã khá hơn nhiều.”
“Đúng. dọn vào Đông Cung sần nửa năm nay, cám giác sức khỏe cường tráng không ít. cám tạ Tướng quân quan tâm.”
Lý hưởng cười cười vào thẳng vấn đề chính: “Vụ án muối Dương Châu lần này, đa tạ Tướng quân đã rat ay trợ giúp, nhờ thế mà ta mới được toàn thắng.”
“Tận lực vì thái tử là vinh hạnh cho thần, thần chỉ hận là trước đó chưa có cơ hội.”
Lý hưởng nheo mắt thành một đường dài, chậm rãi nói: “Lý tướng quân có biết hôm nay đến gặp riêng ta như thế cũng khá mạo hiêm.”
“Thần biết!”
“Ngươi thật sự biết!”
“Thần có biết vụ án Vi Kiên.”
Lý Hưởng sắc mật lại càng trắng nhọt hơn, lẩm bẩm nói: “Không tồi! Vụ án Vi Kiên, phàm ngoại thần nào tự gặp riêng ta đều bị xử từ.”
Ánh mắt hắn lại quay trở lại hướng Khánh An: “Nếu đã biết, vì sao ngươi còn dám đến?”
“Thần khôngbiết do thái tử triệu kiến!”
Lý hưởng ngỡ ngàng, hắn bỗng nhiên cười phá lên: “Nói rất hay! Ta chính là thích sự thẳng thắng của ngươi.”
Hắn nhìn nhìn bàn đồ, trong mắt đầy vẻ tán thường. Hắn gật gật đầu rút trong long ra một thè kim bài đưa cho Khánh An: “Phụ vương đã chuân ta trực tiếp triệu kiến đại thần, không được quá mười người. Sau này ngươi chính là một trong mười người ấy, và kim bài này, nếu gặp tình trạng khẩn cấp nào có thểxuất ra.”
Nói xong, hắn đửng lên đi nhanh về hướng cửa. Tám tên thị vệ vội hộ tống hắn leo thẳng lên xe ngựa từ cửa sau, hỏa tốc rời khỏi. Khánh An đứng trước cửa sổ, nhìn mãi cho đến khi xa ngựa đã biến mất, mới kịp hoàn thần để nhìn kỹ kim bài. Trên kim bài có khắc hai chữ “Đông cung’', phía dưới là con kỳ lân tràn trề sức sống, còn phía sau là dòng chữ: “Gặp lệnh bài này, như cô thân lâm.”
Khánh An cười cười lẩm nhẩm: “Một kim bài nhỏ này, mà lại đáng giá đến năm vạn lượng hoàng kim.”
Hai canh giờ sau, trời đã dần tối, Lý Khánh An được quản già của Lý Lâm Phù dẫn đường đi đến một thúy tạ cai bị nghiêm ngặt, đi vào nội trạch của lão. Nơi đây là nơi riêng tư nhất của lão, cũng là nơi về đêm lão ngũ, chỉ có tâm phúc mới được phép đi vào .Ngoài trưởng tử ra. những đứa con khác cũng không có quyền lực này để vào.
Lý Khánh An cũng lần đầu đi vào nội trạch của Lý Lâm Phủ. Kỳ thực đây là một tòa lâu đài nho nhỏ được dùng đá hoa cương xây lên. xung quanh toàn là nước và nước, chỉ có chiếc cầu nhỏ kia là liên với bên ngoài. Trong lâu đài cũng chả có lấy một nhánh cây ngọn cỏ.Trên sân thượng là lính canh gác và tuần tra.Lý Lâm Phủ cả đời diệt trừ bao nhiêu chính địch, bàn thân lão đều biết rõ mình oán thù khắp thiên hạ. Để có thể ngủ ngon,đành phải dùng thủ đoạn nghiêm ngặt nhất để bào vệ bàn thân.
Lý Khánh An vừa đi vào nội trạch, tro ng đấy vẫn đèn lửa sáng trung, hoàn toàn không một chút hơi hớm âm u. Đi đến cửa căn phòng phía trước, lão quản gia aõ gõ cửa bẩm báo: “Lão gia, Lý Tướng quân đã đến.”
“Hãy để hắn vào!” Là tiếng của Lý Lâm Phủ. Khánh An vừa đầy cửa đi vào mới nhìn rõ, hóa ra bên trong là một căn thư phòng, hai bên tường là chiếc giá sách đầy rẫy sách với sách.
Lý Lâm Phủ ngồi trước án thư, một sủng thiếp đang quỳ sau lung xoa bóp đầu cho lão. Khánh An vội đi lên thi lễ: “Tham kiến Tướng quốc!”
Truyện "Thiên Hạ "
Lý Lâm Phủ khoát khoát tay thị ý sủng thiếp tạm lui. Lão nhìn Khánh An cười cười nói: “Thất Lang, ngươi từ Dương Châu quay lại hôm qua ư?” Truyện "Thiên Hạ "
“Thưa vâng!”
“Ngồi xuống đã.”
Khánh An vừa ngồi xuống, hắn đã vội rút chiếc kim bài của Thái tử cho lão đặt trên bàn đẩy cho Lý Lâm Phủ: “Chiều hôm nay, Thái tử đã bí mật hẹn gập thuộc hạ.”
Lý Lâm Phủ cầm kim bài lên. nhìn tỉ mỉ một lúc không khỏi nói: “Khá lắm! Khá lắm! Thái tử lại có thể đưa kim bài Kỳ Lân cho ngưoi. Xem ra. neười rất ư xem trọng ngươi!”
Lão lại cười giải thích: “Người tổng cộng có bốn kim bài.long, hổ, báo, kỳ lân. Ký thực cũng không có tác dụng gì. chỉ là tượng trưng cho sự ân sũng mà thôi. Theo ta biết, kim bài long của hắn vốn là cho Vương Trung Tự. Sau này Vương Trung Tự hoàn trả lại, kim bài hồ thì ở nơi con trai người Quảng Bình vương, kim bài báo thì cho Vi Kiên. Sau này lúc bị tịch thu tài sản cũng không tìm thấy, không rõ tòng tích. Chắc đã bị Vi Kiên hủy đi. Còn kim bài kỳ lân này lại cho ngươi, ngay cả Lư Hoán tiến cù ngươi cũng không có.”
Lý Lâm Phủ lại hiếp mắt nói: “Để ta đoán thừ xem vì sao người lại cho ngươi kim bài?”
“Tướng quốc cứ đoán.”
“Ta vốn nghĩ là liên quân đến Cao Lực Sĩ, nhưng ngươi không phải Ca Thư Hàn cũng không phải Cao Tiên Chi, chẳng qua là một Trung lang tướng bình thường, thì dù Cao Lực Sĩ có tiến cử ngươi thế nào, người cũng tuyệt không cho ngươi kim bài. Ta nghĩ nhất định là ngươi đã cho người một thứ mà gần đây đang rất cần. Hừ! Lý hưởng cần gì. ta biết rất rõ, đó chính là tiền! Ngươi đã đưa tiền cho người, đúng không?”
Lý Khánh An không thể không thừa nhận nhãn quang của lão quả thật độc! Thế mà vẩn nhìn thấu được.
“Nhưng tiền ngươi từ đâu mà có?”
Lý Lâm Phủ lại tiếp tục: “Ngươi chỉ đi một chuyến Dương Châu. Hừ! Vậy là từ vụ án muối, gia sản của Đỗ Bạc sinh gần bốm mươi vạn quan, ngoài bị Khánh vương cướp đi mười mấy vạn quan, còn lại hai mươi mấy vạn đều giao nộp triều đình. Ngươi khòng tự giữ lại, nhưng ta biết trong tay Đỗ Bạc Sinh còn một món tiền, đó là lọi nhuận từ muối của Khánh vương. Khoảng tiền này không xuât hiện trong danh mục, thế đã bị Khánh vương lấy đi ư?Nếu là nhu thế. hắn đã không phải thảm bại tại Dương Châu.Nên khoảng tiền này Khánh Vương không lấy được.Vậy, nó đi đâu rồi?” Truyện "Thiên Hạ "
Nói đến đây, lão lại liếc nhìn Khánh an. mật cười mà như không cười. Khánh An
thở dài cười nói: “Tướng quốc quà thiệt lợi hại. Món tiền này trị siá năm vạn lượng
hoàng kim, ta đã hiến toàn bộ cho Thái tử.”
Lý Lâm Phủ cười cười vỗ tay: “Quà đúng như ta dự đoán.”
Đột nhiên, lão nín cười và nhìn Khánh an nói: “Nước cờ này của ngươi đi rất đúng, dung năm vạn lượng hoàng kim để đồi lấy sự tin tường, ngươi còn cao minh hơn cả sự tường tượng của ta.”
Khánh An cười cười nói: “Bước đầu tiên Tướng quốc giao ta đã hoàn thành, xin Tướng quốc giao tiếp bước thứ hai.”
Lão thở dài nói: “Thất Lang, ngươi thong minh hơn cả ta nghĩ, khá lấm, để ngưoi trở thành tâm phúc của Thái tử. đây chỉ là bước đầu của ta. ta còn có bước thứ hai.”
Lão nhìn chằm chằm Khánh An một hồi. từ từ nói: “Chỉ cần ngươi hoàn thành bước hai này cho ta. ta sẽ tặng Khương Vũ Y cho ngươi, An Tây Tiết độ sứ cũng là của ngươi. Ta sẽ để ngươi trở thành Tiết độ sử trẻ tuổi nhất Đại Đường.”
Khánh An cười cười: “Tướng quốc, ta lại muốn tham gia vào trận chiến Thạch Bào thành.”
Lý Lâm Phú ngỡ ngàng: “Vì sao?”
“Không vì sao cà!”
Lý Khánh An cười nhạt giải thích: “Quân công của ta quá ít. nếu tương lai đàm nhiệm An Tây Tiết độ sử sẽ khó mà phục chúng.”
Lão ngẫm nghĩ một lúc nói: “Thất Lang, ta không phải phàn đối ngươi tham chiến, nhưng An Tây và Lũng Hữu dẫu sao là hai hệ thống quân khác biệt, nếu ngươi tham gia trận chiến này, về trước mặt ngươi có thể lập công, nhưng về lâu dài, ngươi có thể sẽ gặp phải biến số do thân phận bên Lũng Hữu, mà cuối cùng không thể vào được chức cao như Tiết độ sừ. Thất Lang, ngươi hãy suy nghĩ kỹ.”
“Tướng quốc, tham gia trận chiến Thạch Bào thành, không nhất thiết phải bỏ thân phận An Tây. Tướng quốc có thể linh hoạt hơn khi xừ lý.”
“Ha ha, không ngờ Thất Lang cũng là kè cứng đầu cứng cổ.”
Nụ cười của lão có phần miễn cường, lão đã hàn xúc bào với hắn rằng lão không đồng ý, thế mà hắn vẫn kiên quyết.Nếu là người khác chắc lão đã hạ lệnh đuổi ra ngoài. Nhưng đây lại là Lý Khánh An chứ không phải ai khác, lão không thế làm thế. Dầu sao bước thứ hai của lão muốn thực hiện thì vẫn phải nhờ vào hắn. Lão bỗng hiểu ra, hóa ra tên Lý Khánh An này đang trả giá lão! cố nén sự không vui, lão hỏi: “Thế linh hoạt thế nào? Ngươi nói thử xem!”
Hắn không hề hiểu ý sắc mặt lão, cũng chà muốn hiểu. Vụ Dương Châu kia làm hắn tụt hết mười cân. nuôi trâu cày cuốc còn phải cho ăn chút dinh dưỡng,nếu toàn cho ăn bánh trừ cơm thế ai chịu cho thấu?
“Tướng quốc, An Tây quân từng đánh Liên Vân bào, với kinh nghiệm đánh thành bào này cũng aọi là có chút kinh nghiệm. Ta đoán công thành Thạch Bào chỉ dựa vào Lũng Hữu quân vẫn chưa đù. Chí ít Hà Tây quân cũng sẽ mượn cớ tham chiến, vậy có điều thêm hai chỉ quân từ An Tây thì cũng có sao?”
“Ừ! Đây cũng là một cách hay.”
Khánh An kiên quyết đánh thành Thạch Bào, Lý Lâm Phủ vẫn hết cách. Lão cuối cùng chỉ hỏi được: “Ngươi nhất định phải tham chiến ư?”
“Đúng! Ta phải tham chiến.”
Lão nhìn hắn một lúc, cuối cùng cũng gật đầu: “Được thôi! Ta sẽ an bài.”
“Cám tạ Tướng quốc, xin Tướng quốc cứ tiếp tục bước thứ hai là gì?”
Lý Lâm Phải bất đắc dĩ cười cười, lão hạ giọng khẽ nói: “Bước thứ hai, ta mặc ngươi dùng thủ đoạn gì, ngươi cũng phải đế Thái tử và Dương Chiêu trở thành kẽ địch không đội trời chung
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.