Thiên Hạ

Quyển 15 - Chương 674: Mưa Gió Nam Đường

Cao Nguyệt

06/11/2017

Lúc tin tức đánh lén Di Thẳngg thành công truyền tới Nhữ Châu, Lý Thịnh sớm đã sẵn sàng chờ phát động, lập tức phát động chiến dịch Tương Dương, trận chiến đầu tiên của chiến dịch Tương Dương chính là Nam Dương, chính như dự đoán của Lệnh Hồ Phi, quân Bắc Đường Dự Châu với khí thế không kịp trờ tay và nhanh tựa sấm sét thọc đến phía sau Nam Dương, cắt đứt đường lui của quân trấn thủ Nam Dương. Ngay sau đó Lý Thịnh đích thân dẫn bốn vạn đại quân tiến công Nam Dương, đồng thời trong trận chiến Hướng thành đánh tan hơn một vạn người Lỗ Linh bộ của quấn trấn thủ Nam Dương, quân trấn thủ Nam Dương Điền Thần Công thấy đại thế Nam Đường đã mất, liền dẫn bốn vạn người dưới bộ mà đầu hàng quân Bắc Đường.

Trọng trấn Nam Dương thất thủ có nghĩa là cánh cổng lớn Tương Dương đã bị mờ ra, chi trong một ngày, gót sất của năm ngàn quân Bắc Đường liền giết đến Tân Dã, ba ngàn quân đóng trú ở Tân Dã huyện đầu hàng.

Tương Dương thành vô cùng hỗn loạn, lúc này Tương Dương thành còn có mười vạn đại quân, do Kinh Tương tiết độ sứ Lý Hoán thống soái, nhung thực quyền lại nằm trong tay quan quân dung sứ Ngư Triều Ân.

Lý Hoán và Ngư Triều Ân trước giờ vẫn có mâu thuẫn, mà trong giờ khắc khẩn yếu này, quan niệm trái nhau về quân sự lại càng khiến cho mẫu thuẫn giữa hai người bọn hắn càng thêm gay cấn, Lý Hoán chủ trương tụ binh Tương Dương mà thú vững, đồng thời để vườn không nhà trống, còn Ngư Triều Ân lại chủ trương tò bõ Tương Dương, lui giữ Kinh Châu.

Lý Hoán chi trích Ngư Triều Ân dùng người không khách quan, khiến cho Di Thẳngg thất thủ, đại quân không thể lui về Thục Trung, Ngư Triều Ân lại lớn tiếng mắng Lý Hoán trọng dụng Điền Thần Công, khiến Nam Dương bị mất.

Ngay tại lúc mâu thuẫn giữa hai người không ngừng tăng lên, quân Bắc Đường lại truyền đến tin tức ngoài dự đoán, do kho lương thảo Nam Dương bị cháy, khiến cho đại quân Lý Thịnh nhất thời không thể nam xuống.

Lý Hoán mừng rỡ, lập tức tự minh dẫn ba vạn quân đội đánh lén Tân Dã, có ý đồ muốn tiêu diệt quân tiên phong Bắc Đường, vực dậy lại sĩ khí, không ngờ kho lương thảo Nam Dương bị cháy chi là một cái bẫy, đại quân Lý Thịnh sớm đã vỏng ra Hồ Dương huyện Đường Châu cách Tân Dã trăm dặm, lúc quân Lý Hoán đến Tân Dã, Tân Dã đã sớm trờ thành một tòa thành rỗng không.

Mà Lý Thịnh sớm đã chờ đợi sẵn đã lâu nhanh chóng thọc vào phía sau họ, cắt đứt đường lương thảo của quân Lý Hoán, bao vây lấy ba vạn quân Lý Hoán ở Tân Dã.

Lương thào của ba vạn đại quân Lý Hoán bị cắt đứt, liên tục phát đi mười phong thư cầu cứu. Nhưng Ngư Triều Ân không thèm quan tâm, roi vào thế đường cùng bất lực đó, Lý Hoán dẫn quân đột phá vỏng vây, nhung sĩ khí đã suy, trong lúc phá vây gặp phải thám bại, đại quân Lý Hoán tan tành, bản thân Lý Hoán cũng chết giữa loạn quân.

Không có Lý Hoán càn tay, Ngư Triều Ân quyết định bó Tương Dương, lui giữ Kinh Châu, hắn thừa dịp quân Bắc Đường vây khốn Tân Dã, không rành mà lo chuyện khác, bèn cướp sạch sành sanh kho Tương Dương phủ, dẫn bày vạn đại quân lui giữ Kinh Châu.

Chiến tranh một khi đã phát động, thì tình thế của nó thay đổi trong nháy mắt, hai ngày sau, Ngư Triều Ân dẫn đại quân lui đến Lạc Hương huyện. Một tin tức không may truyền đến, Ca Thư Diệu từ Giang Hạ đánh tới đã dẫn ba vạn thuỳ quân công phá Kinh Châu, Kinh Châu đô đốc Trương Duy Cân bị chính tay Ca Thư Diệu giết chết, cả nhà Trương Duy cẩn bị diệt tộc, năm vạn quân trấn thủ Kinh Châu đầu hàng.

Mà lúc này, Tương Dương đã bị Lý Thịnh chiếm lấy, một đội quân khác do đại tướng Bắc Đường Lý Bão Chân dẫn ba vạn quân từ Giang Nam vội vã tới gấp hiện đã xuất hiện tại Dĩnh Châu, bắc có Lý Thịnh chiếm lĩnh Tương Dương, nam có Ca Thư Diệu công phá Kinh Châu, tây có Triệu Sùng Thứ cất đứt đường lui về Di Thẳngg, đông có Lý Bão Chân tiến vào chiếm giữ Dĩnh Châu, sang phía đông bấc thi có núi Đại

Hồng Sơn chặn đường, sang phía tây bắc thì có núi Kinh Sơn chặn đứt đường lui. Ngư Triều Ân bốn bề thọ địch, quân tâm hoảng sợ, không ngừng xuất hiện hàng trăm hàng ngàn đào binh.

Ban đêm, một đội quân mấy trăm người hộ vệ mấy chiếc xe ngựa chờ đầy vật tư ngay ban đêm ra khỏi doanh, phụng mệnh Ngư Triều Ân đi đến Hán Thủy tìm thuyền, nhưng đội quân này một đi không trờ lại, cho đến sáng sớm hôm sau, các tướng lĩnh Bắc Đường mới kinh ngạc phát hiện. Ngư Triều Ân không ngờ đã mất tích rồi.

Trong đại doanh Rối loạn như tơ vò, mấy trăm vị tướng lĩnh khẩn cấp mờ cuộc họp hiệp thương đường lui, cuối cùng với quyết nghị áp đảo bời đa số, nhất trí đồng ý đầu hàng Bắc Đường. Mùng hai tháng bảy, gần bảy vạn quân Nam Đường dưới sự dẫn dắt của hành quân tư mã Cao Thích, chính thức đầu hàng với chù tướng Lý Thịnh của quân Bắc Đường.

Hai mươi vạn đại quân Nam Đường ở Kinh Tương toàn quân bị diệt, kết cục của quan quân dung sứ Ngư Triều Ân cũng làm người ta cảm thấy trơ trẽn, lúc hắn lén chạy khỏi đại doanh ngồi thuyền đi xuống phía nam. Tiền của đầy thuyền của hắn gặp phải đám cướp biển Kinh Hồ dòm ngó, ở Miện Dương huyện đoạn sông Hán Giang bị tập kích, con thuyền lớn mà Ngư Triều Ân ngồi bị thủy quỳ chọc Thủng đáy thuyền mà chìm vào dưới sông, Ngư Triều Ân bị chết trong bụng cá, điều này thật đúng với họ của hắn.

Tin tức Kinh Tương sụp đổ rất nhanh bèn truyền tới thành đô, Lý Hanh cả kinh nổi giận đến hôn mê bất tinh, hắn sầu lo thành bệnh, nằm liệt trên giường bệnh...

Ban đêm. Lý Hanh nằm ở trên giường bệnh, vè mặt vàng như sáp, tinh thần mỏi mệt, mặt đầy vè bệnh hoạn, Kinh Tương mất đi, hai mươi vạn đại quân bị diệt, Ngư Triều Ân bỏ quân mà chạy, mỗi một tin tức cũng đều như một lười đao cắm vào trong tim hắn, cộng thêm thể chất hắn vốn đà suy nhược, càng khiến cho hắn cuối cùng cũng không thể chịu nổi mà ngà xuống.

Có lẽ lúc sinh bệnh ý chí của con người lúc đó rất yếu đuối, Lý Hanh đà bắt đầu lo lắng đến hậu sự của minh rồi, ở bên người hắn là đại học sĩ Đậu Hoa đang đứng đó, hắn vè mặt nghiêm túc, đang chăm chú lắng nghe khẩu dụ của Lý Hanh.

“Trẫm đà suy nghĩ rất lâu... Tính cách của Thái từ thô bạo, tàn nhẫn hiếu sát... Nếu hắn kế ngôi... Chi sợ không phải là phúc của dân chúng Thục Trung, trẫm... Quyết định vẫn là để cho Bành vương kế vị là thích hợp nhất, ngự thư phòng của trẫm...”

Khẩu dụ của Lý Hanh đứt quăng, thanh âm rất nhỏ, hắn và Đậu Hoa đều hết sức chăm chú, nhưng không có phát hiện Trương hoàng hậu đứng ở phía sau rèm, Trương hoàng hậu không hề nhúc nhích, vểnh tai áp sát vào tấm màn dày cộm. Nghe không sót một lời nào của Lý Hanh cả. Trong mắt bà tràn ngập sự kinh hài, nhung lại không dám động đậy, sợ bị Lý Hanh phát hiện.

“Trẫm chi có nhưng lời này thôi... Ngày mai ngươi cùng Vương tướng quốc, Thôi tướng quốc thương nghị đi!”

“Thần không quấy rầy bệ hạ nghỉ ngơi, xin cáo lui.”

Lý Hanh nhắm mắt lại, không nói gì nữa, Đậu Hoa lui xuống, lại qua một lúc lâu, Trương hoàng hậu cảm thấy Lý Hanh đã không có động tĩnh gì nữa, liền chậm rãi từ sau cửa sau lén đi ra ngoài...

Trương hoàng hậu bước đi vội vàng, từ tầm cung của Lý Hanh bước nhanh đi ra, bà vô cùng lo lắng, xuyên qua Lân Đức điện, trờ về tới tám cung của minh.

"Nương nương, đêm đà khuya, nương nương đi ngủ đi'

Trương hoàng hậu ngồi ở trước gương đồng, ngần ngơ mà nhìn vào gương mặt tái nhợt của mình trong gương đồng, Thánh Thượng ngã bệnh, bà cũng cảm thấy mình đà gìà thêm mười tuổi rồi, nếu đứa con trai bị phế, cuộc đời của bà còn có ý nghĩa gì nữa?



Bà thờ dài: “Lý công công còn cHứa tới sao?”

“Đà phái người đi thinh rồi. Đà trề thế này, Lý công công không chắc sẽ đến.”

Cung nữ vừa dứt lời. Chi nghe ngoài cửa có người bẩm báo: “Nương nương, Lý công công tới rồi, bên ngoài hầu kiến.”

“Mời hắn vào đi!”

Lát sau, Lý Phụ Quốc vội vàng đi đến, quỳ xuống hành lễ: “Lào nô Lý Phụ Quốc khấu kiến Hoàng hậu nương nương, chúc nương nương thiên tuế...”

Không đợi hắn nói xong. Trương hoàng hậu liền ngắt lời hắn: “Lý công công, sự việc đến nước này rồi, chúng ta cũng đừng tốn thời gian cho việc lề tiết nữa, Hãy đứng lên đi!”

“Vâng ạ!”

Lý Phụ Quốc đứng lên, hắn mới từ ngoài cung trờ về. Liền nghe nói Thánh Thượng bí mật triệu kiến đại học sĩ Đậu Hoa, hắn không biết đà xảy ra chuyện gì. Đang nghi hoặc trong lòng, thì Trương hoàng hậu liền khẩn cấp triệu kiến hắn. Hắn lập tức đoán được nhất định là có liên quan đến Đậu Hoa rồi.

“Lý công công, sự tình không ồn a! Thánh Thượng triệu kiến Đậu Hoa. Đã quyết định phế thái tử roi.”

Lý Phụ Quốc cũng hoảng sợ: “Nương nương, người nói thật sao?”

Trương hoàng hậu thờ dài một tiếng, gật gật đầu: “Cả đến thánh chi hắn cũng đà lập rồi. Hình như giấu ở trong ngự thư phòng ấy, ta không có nghe rõ lắm, đoán chừng ngày mai Đậu Hoa sẽ đi lấy.”

Trong lòng Lý Phụ Quốc có một chút Rối loạn, buổi sáng Thánh Thượng còn nói với hắn sẽ không phế thái tử, buổi chiều lại còn kêu hắn đến núi Thanh Thành tim lăng huyệt, hắn vì không yên tâm thành đô mà lén lút quay trờ về, thì ra... Thì ra Thánh Thượng kêu hắn đi xem thẳngg tẩm, thật ra chi là muốn để hắn tránh đi nơi khác thôi a!

Nghĩ thông suốt điểm này, mồ hôi trên trán Lý Phụ Quốc liền cHãy ra.

“Lý công công, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?” Trương hoàng hậu lòng nóng như lửa đốt: “Nếu không nghĩ biện pháp, hoàng nhi sẽ bị phế đi rồi.”

“Đừng nóng vội, nương nương đừng nóng vội! Sự tình còn không đến mức xấu nhất.”

Lý Phụ Quốc ép bất mình tinh táo lại, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ đối gách: “Nương nương, như vậy, ta đi tìm thánh chi trước, sau đó mới đi bàn bạc với thái tử.”

Trương hoàng hậu dù sao cũng khác với phụ nữ bình thưởng, lúc bà tinh táo trở lại, bà cũng lập tức có đối gách: "Ta sẽ nghĩ biện pháp dặn ngự y, không cho bất kỳ ai tới thăm nra.

“Biện pháp của nương nương rất tốt, cẩn phải đem hắn cách ly ra, nô tài cũng sẽ phân phó các nô tài phối họp nương nương, không thê đê sự tình trờ nên nghiêm trọng thêm nữa.”

Lý Phụ Quốc và Trương hoàng hậu cũng đồng thời ý thức được nguy cơ mà bọn họ cùng gặp phái, cho dù trên lịch sử ở thòi khắc cuối cùng bọn họ trở thành kẻ đối đầu, nhung bời vì sự biến mất của Lý Dự, bọn họ vì có cùng chung lợi ích lại dần dần đi đến cùng phe, lúc này bọn họ cũng đều ý thức được, vận mệnh sống chết của thái từ thật ra

Nằm trong tay Lý Hanh, chi cẩn khống chế được Lý Hanh, thì nhưng người khác đều không thành vấn đề.

Có một số việc không cẩn chi ra, trong lòng Lý Phụ Quốc và Trương hoàng hậu cũng đều biết rất rõ, mấu chốt là phải khống chế được ngự y.

Khác với việc độc chiếm bốn vạn hậu cung cua Lý Long Cơ, dục vọng chiếm Hữu phụ nữ của Lý Hanh không có lớn như vậy, hắn chi có hửng thú với quyền lực mà thôi, cũng vì nguyên nhân này, hoạn quan và cung nữ trong Nam Minh cung cũng không nhiều, sau khi vào đêm. Các cung điện đều trờ nên vắng lạnh.

Ngự thư phòng của Lý Hanh nằm ở cung điện bên hông cẩn Chính điện, bốn phía có thị vệ tuần tra hộ vệ. Có mấy viên hoạn quan chuyên môn tiến hành dọn dẹp vệ sinh, nghe lệnh của Lý Phụ Quốc, sau khi vào đêm, cánh cửa lớn của ngự thư phòng cũng đóng lại rồi, trong điện bên hông tối đen như mực.

Trong bóng đêm, vài tên hoạn quan bước nhanh đi tới, trực tiếp hướng điện bên hông mà đi, trường thị vệ tuần tra nhận ra người cầm đầu chính là nội thị giám Lý Phụ Quốc, không khỏi cười trừ nói: “Lý công công, khuya như vậy còn đến a!”

“Ừm! Thánh Thượng mệnh ta tới lấy một số tấu chương.”

Lý Phụ Quốc bước nhanh đi vào điện bên hông. Từng ngọn đèn được đốt sáng hẳn lên. Trong đại điện tối đen trờ nên đèn đuốc sáng trưng rất nhanh, đèn trong ngự thư phòng cũng sáng lên, Lý Phụ Quốc vốn không hề có lẩn mò đến trộm thánh chi, ở bên trong cung, ngoại trừ Thánh Thượng và hoàng hậu ra, hắn chính là trời, hắn nói cái gì bèn là cái gì, ai dám có nửa chút hoài nghi hắn chứ.

Các hoạn quan cũng đều chờ ở ngoài cửa, trong ngự thư phòng chi có một minh Lý Phụ Quốc, Lý Phụ Quốc hầu hạ Lý Hanh mấy chục năm rồi, hiểu Lý Hanh còn hơn cả bản thân hắn. Rất nhiều đồ vật, chính bản thân Lý Hanh cũng quên là không biết đê ở nơi nào rồi, nhưng Lý Phụ Quốc lại nhớ rất rành mạch.



Lý Hanh nói hắn viết một phần thánh chi đặt ở trong ngự thư phòng, thế thì hẳn là ở nơi nào? Đầu tiên nhắt định sẽ không giấu đi, nếu giấu đi thì Đậu Hoa cũng sẽ tìm không thấy, thánh chi nhất định đặt ở nơi mà Đậu Hoa biết đến.

Lý Phụ Quốc khẽ suy nghĩ một chút liền hiểu được ngay, hắn bước nhanh đi đến trước hộp đế thánh chi. Nơi này có một chiếc hộp bằng vàng dài một thước, cao hai thước, là nơi các hàn lâm học sĩ để ý chi đang soạn tháo, bên trong đều là những bản ý chi được dự thảo của hàn lâm học sĩ, sau khi được Lý Hanh phê chuẩn, ý chi sẽ chính thức được phát ra.

Lý Phụ Quốc lục tìm bên trong hộp vàng một lát. Từ phía đáy cùng tìm được một phần thánh chi. Đà đóng ti ấn sẵn rồi, cái này xem như chính thức có hiệu lực rồi.

Hắn đại khái nhìn xem một lúc, đúng là thánh chi mà hắn muốn tìm, tái lập lại thái từ, chờ một chút! Lý Phụ Quốc lại cẩn thận nhìn lại một lẩn nữa. Hắn lập tức kinh sợ đến toát cả mồ hôi lạnh, đây không phải thánh chi phế thái tử, mà là ỷ chi Lý Hanh thoái vị, đế cho Bành vương Lý Cận trực tiếp đăng cơ.

Thì ra Lý Hanh là muốn thoái vị làm thái thượng hoàng, Lý Phụ Quốc bỗng nhiên ý thức được vấn đề nghiêm trọng rồi, nếu chi là phế thái tử, thì có lẽ bọn họ còn có biện pháp khác, có thể kéo dài một chút thời gian để thở, còn nếu như Lý Hanh thoái vị, trực tiếp đê cho Lý Cận đăng cơ, thì việc đầu tiên sau khi Lý Cận đăng cơ chính là làm thịt hắn Lý Phụ Quốc, nói cách khác, cái mạng còn con của hắn Lý Phụ Quốc chi có thể giữ trong hai ba ngày này thôi.

Khó trách Lý Hanh phải hắn đi ra ngoài tìm lăng huyệt rồi! Chờ hắn trờ về. Vừa lúc hoàn thành việc đăng cơ, có thể trực tiếp lấy hấn khai đao rồi. Dụng tâm ác độc a!

Lý Phụ Quốc chậm răi đem thánh chi cất vào trong lòng ngực, sát khí nổi lên trong lòng hắn, hắn còn cHứa từng có ý muốn giết một người như hôm nay, giờ khắc này, Lý Phụ Quốc hạ quyết tâm, mặt hắn hung tợn đến đáng sợ.

Bóng đêm càng sâu thẳm, trong màn sương mù đen kịt tràn ngập sát khí. Trước cửa đông cung có một chiếc xe ngựa đứng lại. Vài tên tiều hoạn quan chạy lên trước, đỡ Lý

Phụ Quốc từ trong xe ngựa bước xuống dưới. “A gia, thái tử đã ở đây chờ.”

“Ừm!”

Lý Phụ Quốc hừ một tiếng thật mạnh, chắp tay sau lung bước nhanh vào trong cung, mới vừa đi vào trong nội cung. Thái tử Lý Hệ liền đi lên đón: “Thượng phụ đến muộn như vậy, đà xảy ra chuyện gì sao?”

Lý Phụ Quốc có được danh xung thượng phụ là quyết định của Lý Hanh, hắn từng vô cùng tin cậy vào Lý Phụ Quốc, nhưng hiện tại quan hệ của bọn họ cũng theo mối nguy cơ đông cung mà chuyển biến xấu đi.

Ta đến tất nhiên là có việc lớn rồi, tới mật thất của ngươi đi!'

Lý Hệ với tâm trạng thấp thỏm không yên mà dẫn Lý Phụ Quốc vào mật thất của hắn, dáng người hắn rất cao lớn, rất thích vũ lực, cả người đầy tính khí thô bạo, có lẽ điều này cũng là một trong nhưng nguyên nhân mà các quan chủ yếu là quan văn trong triều không muốn ủng hộ hắn. Bọn họ càng nguyện ý ủng hộ Bành vương Lý Cận người có tính cách văn nhược, đầy bụng kinh thư.

Mà đây cũng là nguyên nhân quan trọng mà Lý Phụ Quốc ủng hộ Lý Hệ, ích lợi của hoạn quan phần lớn là đối lập với triều thần, nếu Lý Phụ Quốc muốn nắm giữ đại quyền trong tương lai, thì hắn bèn cẩn một hoàng đế có đầu óc đơn giản, rất chán ghét với chính vụ của triều đình, Lý Hệ chính là sự lựa chọn tốt nhất.

Đi vào mật thất, hai người ngồi xuống. Lý Hệ nhìn Lý Phụ Quốc, trong lòng tràn ngập bất an. Nét mặt âm trầm của Lý Phụ Quốc làm cho hắn cảm thấy sợ hãi.

Trước ngày hôm qua, Lý Phụ Quốc mỗi lẩn nhìn thấy hắn cũng đều là cười tùm tim. Trong giọng nói đầy sự ôn hoà từ tốn. Nhung hôm nay, sự âm hiểm lạnh lùng của Lý Phụ Quốc là lẩn đầu tiên hắn nhìn thấy, trong lòng hắn se thắt lại từng đợt, một điềm báo không hay ùa vào trong lòng hắn.

“Ngươi hãy nhìn xem cái này trước đi!”

Lý Phụ Quốc không có vỏng vo, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, đem thánh chi trong lòng ngực trực tiếp đưa cho Lý Hệ, Lý Hệ có chút mờ mịt mà mờ thánh chi ra, vẻ mặt hắn soạt một tiếng trờ nên tái nhợt, phảng phất như biến thành một pho tượng đất, thánh chi từ trong tay hắn rơi xuống đất.

Lý Phụ Quốc lạnh lùng mà nhìn hắn, chờ hắn phản ứng lại, sau một lúc ìm, Lý Hệ Rõt cục cũng phản ứng lại được, hắn nắm mạnh cánh tay của Lý Phụ Quốc, quỳ xuống trước mật hắn. Mang theo giọng nức nỡ hô: “Thượng phụ. Thượng phụ, cửu cửu ta a!”

“Ngươi lo lắng cái gì, nói không chừng quân Bắc Đường lặp tức sẽ tới, để cho hắn đăng cơ không phải là rất tốt sao?” Lý Phụ Quốc thản nhiên nói.

“Nhung mà! Không đợi quân Bắc Đường đến, ta cũng đã mất mạng rồi.”

Lý Phụ Quốc chậm rãi gật đầu. Tốt lắm, có thể nhìn thấy được điểm này, người này còn có thể cửu đươc!

Ánh mắt Lý Phụ Quốc sắc nhọn mà nhìn chăm chú vào Lý Hệ: “Vận mệnh của chúng ta giống nhau cả, điểm này ngươi hiểu cHứa?”

Lý Hệ gật gật đầu: “Ta hiểu được!”

“Tốt lắm, ta còn có một biện pháp có thể cửu mạng ngươi!”

Lý Phụ Quốc dùng một ngừ khí chậm rãi, không hề quay đầu lại, không để cho phản bác lại mà nói: “Trên thực tế. Chúng ta cũng chi có một con đường có thê đi thôi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook