Quyển 9 - Chương 274: Mượn gió bẻ măng (Trung)
Cao Nguyệt
20/03/2013
Thôi Quang Viễn đi ra nghênh đón. khom người thi lễ với Lý Khánh An: “Không biết đại tướng quân đi tới, không thể từ xa tiếp đón, vạn mong thứ tội!”
Làm quan địa phương kinh thành, điều mệt nhất chính là cao quan ở phía trên quá nhiều, không đến kinh thành, không biết quan nhỏ, chính là đạo lý này, Thôi Quang Viễn tùy ý thẩm tra một vụ án. người đương sự hoặc là con cháu của thượng thư.
hoặc là anh em đồng hao của thân vương, cứ như có một chút quan hệ chuyển ngoặt quanh co gì đó với cao quan, vì vậy Lý Khánh An tuy là An Tây tiết độ sứ. cũng chính là tương đương với một Tỉnh trưởng kiêm Tư lệnh quân khu của hậu thế, vẫn không đến mức phải để Thôi Quang Viễn dùng đại lễ tương bái như vậy.
Quan trọng là trong tay Lý Khánh An có tung tích của Hình Tể, hay có thể nói Hình Tể chính là ở trong tay hắn, tin tức Dương Quốc Trung thất bại chiều hôm qua đã truyền khắp triều dã Trường An, khí thế áp đảo lấn lướt và sự xuất kích ngoạn mục của Lý Khánh An làm cho có người hoan hô cổ vũ, cũng làm cho có người nghiến răng nghiến lợi, nhưng cho dù có phải là kẻ ủng hộ hay không, cũng đều nhìn ra Lý Khánh An sẽ là một kình địch lớn của Dương Quốc Trung.
Tâm trạng của Thôi Quang Viễn rất phức tạp, một mặt Dương Quốc Trung đại bại sẽ càng căm hận sự bán đứng của mình, mặt khác sự áp đảo của Lý Khánh An lại để hắn thấy được một tia hi vọng, hắn hi vọng Hình Tể có thể tri ân báo đáp hơn, ở trước mặt Lý Khánh An và Vương Củng thay mình nói vài lời tốt đẹp, vì vậy hôm nay Lý Khánh An đi tới làm cho trong lòng hắn tràn ngập sự chờ đợi.
Đối với Thôi Quang Viễn. Lý Khánh An là biết được một chút, trên lịch sử nói đến hủy gia vì quốc, chính là chỉ người này, cũng được xem là một người có cốt khí. Lý Khánh An thấy hắn thân hình rất cao, hình như còn cao hơn mình một cái đầu, bèn khẽ chắp tay cười nói: “Ta đến hơi đột ngột, quấy rầy công vụ Thôi huyện lệnh rồi.”
“Đâu có! Đâu có! Đại tướng quân mời còn không đến nữa là. Mau! Mời vào bên trong ngồi.”
“Thôi Huyện lệnh mời!”
Lý Khánh An đi theo hắn vào trong huyện nha, năm xưa khi hắn là Tuần tra sứ. đã có giao thiệp qua lại khá nhiều với huyện Trường An. không ít người trong huyện nha hắn đều còn nhận ra được, không ít người đều khom người thi lễ với hắn. Lý Khánh An cũng nhất nhất mỉm cười gật đầu.
Lúc này, Thôi Quang Viễn đột nhiên phát hiện một việc không ổn. trong huyện nha này rất nhiều người đều là người cũ của Dương Quốc Trung, mình mời Lý Khánh An vào triều phòng. Dương Quốc Trung không phải là sẽ lập tức biết được rồi sao? Đây thì càng tạo cớ gán tội hắn phản bội Dương Quốc Trung, nương nhờ Lý Khánh An. Trong lòng Thôi Quang Viễn bất giác âm thầm kêu khổ, nhưng lúc này đã không còn kịp nữa. Lý Khánh An đã đi vào triều phòng của hắn.
“Chỗ làm việc của Thôi huyện lệnh khá thoáng đãng ấy chứ!” Lý Khánh An mỉm cười quan sát căn phòng lớn trống trải này nói.
“Trước giờ vẫn vậy, mười năm tu bổ mới lại. nghe nói lúc xưa còn thoáng đãng hơn một chút.”
Thôi Quang Viễn trù trừ một chút, vẫn là đóng cửa lại, trong khoành khắc cửa từ từ khép lại, hắn rõ ràng nhìn thấy ánh mắt có chút lạnh lùng của Huyện thừa Diêu Vân Phối và Chủ bộ Thiệu Bình, hai người này đều là lão hạ cấp của Dương Quốc Trung, một lòng muốn thay thế hắn. có lẽ phen này bọn họ tự cảm thấy nắm được cán của hắn Thôi Quang Viễn rồi, Thôi Quang Viễn âm thầm cười khổ một tiếng, nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ a!
“Đại tướng quân, mời ngồi!”
Thôi Quang Viễn mời Lý Khánh An ngồi xuống, lại rót cho hắn một chén trà. lúc này mới ngồi đối diện với hắn. hỏi: “Đại tướng quân tại sao hôm nay muốn đến nơi này của tại hạ?”
Lý Khánh An uống ngụm trà. mỉm cười nói: “Ta là vì một việc công mà đến.”
“Việc công?”
Thôi Quang Viễn ngây ngẩn cả người, việc công hắn đóng cửa làm cái gì? Đây không phải là giấu đầu hở đuôi sao? Hắn chỉ cảm thấy trong miệng tràn ngập chua xót. thì ra mình đã suy nghĩ quá xa rồi. Lý Khánh An nhìn thấy sự hụt hẫng trong mắt của Thôi Quang Viễn, bèn lại cười nói: “Nhưng ta trước hết phải cảm tạ cử chỉ trọng tình trọng nghĩa của Thôi huyện lệnh, ta có mở một bàn tiệc rượu nhạt trong quân doanh ở ngoại thành, mời Thôi huyện lệnh đến dự tiệc, lúc đó một số bạn tốt của Thôi huyện lệnh cũng sẽ tham gia gặp mặt. không biết Thôi huyện lệnh có nể tình tham gia không?”
Lý Khánh An đến tìm Thôi Quang Viễn không phải chỉ đơn giản tìm hắn lấy tư liệu của Kim Châu nhị quái, hắn biết hoàn cảnh khốn khó mà Thôi Quang Viễn sắp phải đối mặt. sau khi phản bội Dương Quốc Trung. Thôi Quang Viễn sắp phải đối mặt với nguy hiểm bị biếm truất, trên lịch sử đây là một nhân tài. sau mối loạn An sứ từng một thời xuất nhiệm Kiếm nam Tiết độ sứ, Dương Quốc Trung bỏ đi không dùng, tại sao hắn Lý Khánh An không thu nạp dưới trướng mình? nhưng việc như thế hắn lại không thể trực tiếp mở lời, người ta có chịu không còn là một vấn đề, vì vậy trước hết là mời khách dùng bữa. sau đó hẵng từ từ nói chuyện tình cảm. sau khi kéo gần quan hệ lại. rồi hẵng đề cập đến ý thu nạp.
Thôi Quang Viễn nghe hiểu ý của Lý Khánh An. đi quân doanh của hắn dùng bữa. đây không phải là âm thầm ngỏ ý với hắn sao?
Tim hắn đập lên rộn ràng, hắn đã từng nghĩ đến nương nhờ Vương Củng, nhưng không ngờ Lý Khánh An lại chủ động ngỏ ý ngầm với hắn. đây là cơ hội của hắn sao? Trong lòng của Thôi Quang Viễn vô cùng hồi hộp, hắn nhanh chóng suy nghĩ xem mình có nên tiếp nhận lời mời này không, nếu như không tiếp nhận, thì có khả năng Vương Củng cũng sẽ không thu nạp hắn. với tính cách của Dương Quốc Trung lại càng sẽ không một nụ cười xóa tan mọi nỗi ân thù. người này tuy có quyền của tể tướng, nhưng lại không có lòng rộng lượng của tể tướng. hắn rất có khả năng sẽ mất trắng tất cả. nhưng nếu như hắn nhận lời, chí ít hắn mai này còn có thể đi An Tây làm quan, nghe nói đi bên đó làm quan có trợ cấp địa phương đặc biệt, bổng lộc hậu hĩnh, hơn nữa còn có Hồ cơ mỹ nữ chính gốc hầu hạ. một việc lạc thú lớn nhất đời người như vậy, tại sao lại không nhận lời chứ?
Nghĩ đến đây, Thôi Quang Viễn hồ hởi nói: “Nếu Lý đại tướng quân đã có lời mời. tại hạ nguyện đi dự tiệc, nghe danh Lý Khánh An là Thiên hạ đệ nhất tiễn đã lâu. ta sớm đã muốn thỉnh giáo tiễn pháp của Lý đại tướng quân rồi. mong đại tướng quân chỉ giáo.”
“Không thành vấn đề. Thôi huyện lệnh đến. ta dẫn Thôi huyện lệnh uống rượu săn đêm. chẳng phải việc sảng khoái sao!”
Thôi Quang Viễn hào khí tăng cao, sự bất an ban đầu đã bị ném đi biệt tăm. hắn cao giọng cười nói: “Được! Tại hạ nhất định đến đúng giờ.”
“Nói xong việc tư. chúng ta nên nói việc công một chút.”
Lý Khánh An thu hồi ý nghĩ lại. Thôi Quang Viễn nghe nói là việc công, hắn không dám lơ là. lập tức chắp tay nói: “Đại tướng quân mời nói!”
“Là như thế này!”
Lý Khánh An trầm ngâm một chút nói: “Lúc ta còn là Hà Nam đạo Quan sát sứ. từng bị hành thích ở Uất Trì huyện, việc đó sau đó treo lại rồi thôi, nhưng lúc đó ta đã bắt được hai tên thích khách, nghe nói chính là huynh đệ Lưu thị đã từng phạm qua án lớn ở Trường An. biệt hiệu là Kim Châu nhị quái, sau này đưa bọn họ vào Trường An. bọn họ lại bị chết đi một cách không rõ ràng, tư liệu của bọn họ ở Vạn Niên huyện cũng bị hủy đi, ta bây giờ đang điều tra việc này, nghe Vạn Niên huyện nói. Trường An huyện cũng có một bộ phận tư liệu của hai người bọn họ, ta hi vọng Thôi huyện lệnh có thể thay ta tìm được bộ phận tư liệu này.”
“Việc của năm Thiên Bảo thứ tám!”
Thôi Quang Viễn suy nghĩ một chút nói: “Có lẽ còn có thể tìm được, nếu như sớm hơn mấy năm nữa. có thể sẽ không còn bảo tồn nữa. Vậy đi! Ta lập tức đi tìm. nếu tìm thấy rồi, ta ban đêm đưa đến quân doanh, đại tướng quân xem như vậy có được khong?”
“Vậy thì nhờ cậy Thôi huyện lệnh rồi.”
Lý Khánh An đứng lên. chắp tay cười nói: “Ta thôi không quấy rầy Thôi huyện lện nữa. chúng ta buổi tối gặp lại!”
“Được! Ta đưa Đại tướng quân đi ra ngoài.”
Ngay lúc Lý Khánh An đi huyện nha. song song đó Diêm Khải cũng đã tìm được Khánh vương Lý Tông, nên nói là thời hạn cấm cửa một năm của Lý Tông đã kết thúc, hắn lúc nào cũng có thể ra khỏi cửa. nhưng từ lúc kết thúc thời kỳ cấm cửa đến nay, Lý Tông vẫn là một ngày cũng chưa từng ra khỏi cửa. hắn thậm chí chưa hề rời khỏi nội viện, uống rượu, mỹ thực, nữ nhân, uống thuốc, ngủ. đây là năm việc mỗi ngày cả sấm cũng không đả động được của hắn. hắn cũng không cảm thấy nhàm chán, hắn mỗi ngày sinh sống như cái xác không hồn. lòng của hắn đã chết đi. chỉ muốn kịp thời hưởng lạc, có thể hưởng lạc được một ngày hay một ngày, mọi hùng tâm tráng chí của hắn đều theo sự nổi giận trách cứ của phụ hoàng mà đổ xuống dòng nước đông.
Diêm Khải đã nửa năm nay không gặp được Khánh vương. khi hắn đi vào trong phòng, hắn thật sửng sốt. đây còn là Khánh vương của hồi xưa sao? Khánh vương hồi xưa tuy là to mọng, nhưng ít ra cũng có chút chắc khỏe, còn hắn bây giờ nhìn thấy Khánh vương, chẳng khác nào như một bức tường thịt, khuôn mặt mập đến cả mắt cũng không nhìn thấy, một trái một phải ôm lấy hai mỹ thiếp thân hình nhỏ xinh, giống như một con gà mẹ già bao lấy hai con gà con vậy, tỹ lệ lớn nhỏ quả là khoa trương đến mức làm cho người ta buồn cười. Diêm Khải đột nhiên cảm thấy kế hoạch của Lý Khánh An e là sẽ thất bại rồi. tên Khánh vương này còn có thể đi được không?
“Ngươi tìm ta có việc sao?”
Khánh vương tiếng nói rất thấp trầm, lộ ra một sự mỏi mệt sâu sắc.
Diêm Khải đi lên trước khom người thi lễ nói: “Tại hạ có một việc quan trọng muốn bàn riêng một mình với điện hạ.”
“Có gì cần bàn chứ. những việc bên ngoài chẳng qua là phủ vân. ta đã không còn hứng thú nữa.”
Lúc này, Lý Cầu cũng đi đến. cười nói: “Phụ vương tại sao lại không nghe thử chứ? Việc này nói không chừng có thể thay đổi vận mệnh của phụ hoàng.”
Lý Cầu đã giao kèo êm xuôi với Diêm Khải từ trước, tuy Lý Khánh An vẫn chưa tìm đến hắn. nhưng việc này phù hợp với lợi ích của hắn Lý Cầu. thủ tiêu Đệ vương. Lương vương bèn càng có cơ hội trở lại đông cung, chỉ là Lý Cầu vẫn chưa biết, Lý Long Cơ đã cân nhắc dùng hoàng trưởng tôn kế vị đông cung rồi.
Lý Tông tuy là chẳng có hứng thú gì đối với lời nói của Diêm Khải, nhưng hắn lại khá nghe lời nói của con trai mình, nếu Lý Cầu kiến nghị hắn nghe thử. hắn bèn gật đầu. nói với hai nữ nhân bên cạnh: “Các nàng đi ra đi!”
Hai nữ nhân vội vàng đi ra ngoài. Lý Cầu đóng cửa lại. ánh sáng trong phòng nhất thời tối sầm lại. Lý Tông có chút mất kiên nhẫn nói: “Tiên sinh có lời gì thì nói đi!”
Diêm Khải đã theo Lý Tông tám năm. hiểu rõ tâm tình của hắn như lòng bàn tay, Lý Tông là một người không thích động não, hắn chỉ thích người ta nói hắn biết kết quả. hơn nữa phải trực tiếp nói thẳng chủ đề, phải giống như kể chuyện vậy, thu hút hứng thú của hắn. nếu không. quanh co vòng vo làm hắn chán rồi. hắn sẽ lập tức đuổi người đi.
“Điện hạ cũng biết, năm trước điện hạ bị Thánh Thượng xử phạt, kỳ thật là bị Đệ vương hãm hại.”
“Ngươi nói cái gì?”
Lý Tông quả nhiên đã bị hấp dẫn, hắn từ từ ngồi thẳng người, một đôi mắt tít thành khe nhỏ lóe sáng: “Ta bị Đệ vương hãm hại thế nào?”
“Chính là vụ án Lý Khánh An ở Uất Trì huyện bị ám sát, kỳ thật là do Đệ vương gây nên. nhưng là hắn vu oan cho điện hạ.”
“Lý Khánh An bị ám sát?”
Lý Tông đã có chút nhớ không ra là chuyện gì. đầu óc của hắn đã trở nên chậm chạp, rất nhiều việc của quá khứ hắn đã không còn nhớ nữa.
“Điện hạ đã quên sao? Ba lý do mà Thánh Thượng xử phạt điện hạ, chiếm ruộng quá nhiều, nghi can vu thuật, còn nữa chính là vụ án thích sát quan trọng nhất.”
“À!” Lý Tông đã sực nhớ ra, chính là vụ thích sát chết tiệt kia, lúc đó hắn đã muôn vàn ý niệm hóa bụi tan đi, lúc mà phụ hoàng đem tội danh này gán cho hắn. hắn cũng không biện bạch gì.
Lúc này Lý Cầu cũng nói: “Phụ vương, kỳ thật chiếm đất nhiều cũng không đáng gì. thân vương công chúa nào mà không chiếm ruộng đất, những tướng quốc thượng thư kia không phải là cũng giống vậy cả sao? Đây không đáng là tội gì cả. tiếp theo là vụ án vu thuật đông cung, kỳ thật rõ ràng là Quắc quốc phu nhân giở trò, Thánh Thượng không lẽ không biết sao? Người trong lòng tỏ tường cả, nhưng lại để cho phụ vương một người gánh vác hết trách nhiệm, Quắc quốc phu nhân chuyện gì cũng không có, đây có công bằng không? Ta nghĩ Thánh Thượng cũng không phải thật sự vì chuyện này trách cứ phụ vương, mấu chốt vẫn là ở vụ án ám sát Lý Khánh An, con thấy đây mới là nguyên nhân đích thực làm phụ vương rước tội.”
“Tiểu vương gia nói đúng, nếu Vương gia có thể lật lại vụ án này, tại hạ thấy điện hạ chưa chắc không có cơ hội đông sơn quật khởi.”
Lý Cầu và Diêm Khải một người khuyên một người kéo, cho dù Lý Tông có ngu dốt đến đâu. cũng nghe hiểu ý của bọn họ, có nghĩa là chỉ cần chứng minh mình trong sạch, hắn sẽ có cơ hội đông sơn quật khởi, hắn năm nay mới bốn mươi ba tuổi, lúc này, hắn đột nhiên lại nhớ đến lúc còn trẻ có đạo sĩ có xem tướng số cho hắn, nói hắn lúc bốn mươi ba tuổi, nếu sự nghiệp không có đột phá, hắn rất có thể sẽ gặp phải đại tai, đại tai này chỉ đến chính là tử vong.
Lý Tông trong lòng bắt đầu cảm thấy sợ hãi, hắn liếc nhìn Diêm Khải một cái, cũng giống như Diêm Khải hiểu hắn, hắn cũng đồng thời hiểu rõ Diêm Khải, nếu không nắm chắc và có chứng cứ, hắn sẽ không nói chuyện này với mình.
“Tiên sinh có chứng cứ gì không?”
“Điện hạ. Vạn Niên huyện Huyện thừa là bạn tốt của tại hạ, hắn đã từng nói, hai tên thích khác bị bắt sau này đã bị Đệ vương diệt khẩu, chứng cứ cũng có, tại hạ đang tìm, nhưng điện hạ nhất định phải vực dậy, không thể cứ giống như hồi xưa chìm đắm trong tửu sắc nữa. thuộc hạ còn thu thập các chứng cứ khác của Đệ vương, chỉ cần đầy đủ chứng cứ, điện hạ không những có thể báo mối thù hãm hại năm xưa, hơn nữa còn có thể có được cơ hội đông sơn quật khởi, điện hạ. người phải tin vào chính mình a!”
Lý Khánh An ngây người nhìn vào trần nhà, hắn lại nhớ đến quẻ gieo của đạo sĩ đó cho hắn. bốn mươi ba tuổi, hắn năm nay chính là bốn mươi ba tuổi, hắn không muốn chết chút nào, nghĩ đến cái chết, Lý Tông cuối cùng đã bị kích thích tỉnh lại.
“Thôi được! Chuyện này ta toàn quyền giao cho hai người.”
Lý Khánh An từ thắt lưng gỡ xuống một miếng ngọc bài, đưa cho Lý Cầu. nói: “Miếng ngọc bài này có thể chi phối toàn bộ tiền tài của ta. hai người cần dùng bao nhiêu, thì lấy bấy nhiêu, lần này, hai người bất luận thế nào cũng phải thành công cho ta!”
Để thoát khỏi số mệnh tử vong. Lý Tông quyết định cược hết tất cả mọi tiền tài.
Từ trong phòng Lý Tông đi ra. Lý Cầu gọi Diêm Khải lại, “Diêm tiên sinh xin dừng bước!”
“tiểu vương gia còn có việc sao?”
“Tiên sinh đi theo ta!”
Lý Cầu dẫn Diêm Khải đến trước một tĩnh thất, hắn trầm mặt lại, bèn đánh thẳng vào vấn đề hỏi: “Tiên sinh hãy nói thật với ta. mục đích thật sự của Lý Khánh An là gì? Đơn giản chỉ là muốn lật đổ Đệ vương thôi sao?”
Diêm Khải không nói cho hắn biết mục đích thật sự của Lý Khánh An, hắn chỉ nói. Lý Khánh An muốn mượn việc này lật đổ Đệ vương. mượn tay của Khánh vương mà làm. nhưng hắn cũng biết, việc này không thể che giấu được, Lý Cầu rất nhanh sẽ biết được, nếu như không kịp thời thỏa thuận trước với hắn. hắn nói không chừng sẽ làm hỏng việc.
“Không giấu gì tiểu vương gia. mục đích thật sự của Lý Khánh An là muốn để Khánh vương điện hạ thay thế Đệ vương. đi cai quản An Tây, cho nên hắn phải xử lý Đệ vương trước.
“Cái gì?” Lý Cầu chấn động. “Ý ngươi là Đệ vương phải đi cai quản An Tây!”
Lý Cầu lại không nghe nói đến chuyện này, hắn vẫn một mực tưởng rằng Đệ vương là kẻ cạnh tranh mạnh nhất trong việc tranh đoạt đông cung.
“Đây là chuyện xảy ra khi nào?” Lý Cầu có chút sốt ruột rồi.
“Ta cũng chỉ nghe Lý Khánh An nói tới, hình như là hôm qua mới quyết định, thời gian rất gấp rút. Lý Khánh An nói ngày mốt mùng mười, sẽ cử hành triều hội. nếu như trước đó không thể định ra được, có lẽ sẽ không còn kịp nữa.”
Lý Cầu có chút ngây người, nếu Đệ vương không thể nhập chủ đông cung. vậy sẽ là ai? Vinh vương. Vĩnh vương hay là Dĩnh vương? Hắn lần đầu tiên có một cảm giác bất lực.
Đang lúc hoàng hôn. Thôi Quang Viễn mang theo một viên tùy tùng đi đến quân doanh quân An Tây ở ngoại thành. Lý Khánh An đã sắp xếp từ trước cho thân binh Đô úy Giang Tiêu Niên ở trước cửa lớn quân doanh đợi hắn. Giang Tiêu Niên thấy Thôi Quang Viễn đi tới, vội vàng đi lên hành lễ hỏi: “Người đến có phải là Thôi huyện lệnh?
“Đúng vậy!”
“Thôi Huyện lệnh mau mời, Đại tướng quân nhà ta đang đợi ngài.”
“Thật sự là có lỗi. ta cứ tìm mãi vật mà Đại tướng quân cần. cho nên đến muộn một chút.”
“Chà? Không biết Thôi huyện lệnh tìm thấy chưa?”
“May mắn không làm nhục mệnh!”
Thôi quang xa vỗ vỗ túi da tùy thân mang theo, cười nói: “ở trong này.”
“Tốt! Thôi huyện lệnh mời xuống ngựa vào trại.”
Thôi Quang Viễn xoay người xuống ngựa, khoát tay lại cười nói: “Tướng quân mời!”
Hai người trước sau đi vào quân doanh. Thôi Quang Viễn tuy là Huyện lệnh, nhưng hắn dũng liệt chuộng võ, vẫn luôn mơ ước sẽ có một ngày có thể mang binh đánh giặc, Đường triều không giống đời sau. văn võ chia ra. Đại Đường võ phong cường thịnh, tình huống quan văn mang binh đánh giặc chỗ nào cũng có.
Hắn thấy trong quân doanh doanh trướng chỉnh tề, các binh sĩ ai nấy cao lớn vạm vỡ, uy phong lẫm liệt, đi tất thành hàng. đứng tất thành dãy, quân kỷ nghiêm minh. Thôi Quang Viễn không khỏi âm thầm gật đầu: “Quả nhiên danh bất hư truyền, nếu so ra. Kiếm nam quân thì kém cõi hơn nhiều, càng đừng nói đến những vệ quân của kinh thành kia nữa.”
Hắn đi tới trước một chiếc trướng lớn. Giang Tiểu Niên lớn tiếng bẩm báo nói: “Bẩm báo Đại tướng quân. Thôi huyện lệnh đến!”
Màn trướng vén lên. Lý Khánh An mỉm cười đi ra: “Thôi huyện lệnh đã làm cho chúng ta đợi lâu rồi.”
Phía sau lưng Lý Khánh An. bèn là nhân vật tiêu điểm của hai ngày trước Hình Tể, hắn cảm kích chắp tay với Thôi Quang Viễn, cho dù vụ án của Hình Tể đã kết thúc rồi. nhưng Hình Tể tạm thời vẫn không dám về nhà. hắn lo lắng sẽ gặp phải sự trả thù của Dương Quốc Trung, chỉ đành đợi đến sự việc hoàn toàn bình ổn lại. hắn mới có thể hồi phủ. mang là hắn có huynh đệ Vương thị làm chỗ dựa phía sau. mới có thể giữ được hắn.
Cho dù Lý Khánh An và Vương Củng đã kết minh, nhưng giao tình giữa bọn họ vẫn không sâu sắc, vì vậy ở một mức độ nào đó, giữa bọn họ kỳ thật vẫn là một quan hệ đối tác chiến lược, vẫn chưa phải là bạn đồng minh mang ý nghĩa thật sự. vì vậy, tính quan trọng của Hình Tể bèn bộc lộ ra ngoài, chính vì Hình Tể có quan hệ của huynh đệ Vương thị. vì vậy hắn vô hình chung đã trở thành một chiếc cầu nối giữa Lý Khánh An và Vương Củng.
Thôi Quang Viễn thấy Lý Khánh An đi ra. hắn vội vàng từ trong túi da lấy ra văn thư mà Lý Khánh An đang cần. Lý Khánh An đón lấy văn thư. văn thư có một xấp khá dày, hắn nhanh chóng lật ra. nhưng vẫn không nhìn thấy mảnh giấy biên nhận mà hắn cần.
“Đại tướng quân đang muốn tìm cái này phải không!”
Thôi Quang Viễn từ trong lòng lấy ra một lá thư. từ trong đó rút ra một mảnh giấy mỏng tang, có chút ngả vàng. Lý Khánh An đón lấy mảnh giấy thư. chính là biên nhận lấy đi Kim Châu nhị quái, người ký nhận chính là tham mưu Hàn Bạc Nhan của Đệ vương, thời gian ở vào hai tháng trước vụ thích sát Uất Trì huyện.
Chính là biên nhận này, chứng cứ quan trọng nhất, cuối cùng đã nằm trong tay mình rồi, Lý Khánh An trong lòng mừng rỡ, hắn vội vã cất giữ kỹ biên nhận này, cười nói: “Được rồi. chúng ta đêm nay không nói việc công, chỉ nói chuyện trăng hoa. Thôi huyện lệnh mời vào!”
“Đại tướng quân mời!”
Ba người đi vào đại trướng, trong đại trướng đã dọn sẵn một bàn tiệc rượu, một viên thân binh đang nấu rượu cho bọn họ, bàn tiệc có hai người ngồi, một người là tham mưu Lý Bí của Lý Khánh An. Thôi Quang Viễn quen với hắn. hắn vội vàng khom mình thi lễ. nói: “Lý tiên sinh, đã lâu không gặp!”
Lý Khánh An đứng lên đáp lễ cười nói: “Tám năm trước, ta và Thôi huyện lệnh chỉ có duyên gặp mặt một lần. không ngờ Thôi huyện lệnh lại vẫn quen biết ta? Lý Bí hổ thẹn a!”
“Đâu có! Đâu có! Lý tiên sinh thiếu niên kỳ tài, nhớ rõ Lý tiên sinh còn có khối người.”
Thôi Quang Viễn cười xòa. hắn lại nhìn người còn lại, nhưng đã lập tức ngây ngẩn cả người ra.
Làm quan địa phương kinh thành, điều mệt nhất chính là cao quan ở phía trên quá nhiều, không đến kinh thành, không biết quan nhỏ, chính là đạo lý này, Thôi Quang Viễn tùy ý thẩm tra một vụ án. người đương sự hoặc là con cháu của thượng thư.
hoặc là anh em đồng hao của thân vương, cứ như có một chút quan hệ chuyển ngoặt quanh co gì đó với cao quan, vì vậy Lý Khánh An tuy là An Tây tiết độ sứ. cũng chính là tương đương với một Tỉnh trưởng kiêm Tư lệnh quân khu của hậu thế, vẫn không đến mức phải để Thôi Quang Viễn dùng đại lễ tương bái như vậy.
Quan trọng là trong tay Lý Khánh An có tung tích của Hình Tể, hay có thể nói Hình Tể chính là ở trong tay hắn, tin tức Dương Quốc Trung thất bại chiều hôm qua đã truyền khắp triều dã Trường An, khí thế áp đảo lấn lướt và sự xuất kích ngoạn mục của Lý Khánh An làm cho có người hoan hô cổ vũ, cũng làm cho có người nghiến răng nghiến lợi, nhưng cho dù có phải là kẻ ủng hộ hay không, cũng đều nhìn ra Lý Khánh An sẽ là một kình địch lớn của Dương Quốc Trung.
Tâm trạng của Thôi Quang Viễn rất phức tạp, một mặt Dương Quốc Trung đại bại sẽ càng căm hận sự bán đứng của mình, mặt khác sự áp đảo của Lý Khánh An lại để hắn thấy được một tia hi vọng, hắn hi vọng Hình Tể có thể tri ân báo đáp hơn, ở trước mặt Lý Khánh An và Vương Củng thay mình nói vài lời tốt đẹp, vì vậy hôm nay Lý Khánh An đi tới làm cho trong lòng hắn tràn ngập sự chờ đợi.
Đối với Thôi Quang Viễn. Lý Khánh An là biết được một chút, trên lịch sử nói đến hủy gia vì quốc, chính là chỉ người này, cũng được xem là một người có cốt khí. Lý Khánh An thấy hắn thân hình rất cao, hình như còn cao hơn mình một cái đầu, bèn khẽ chắp tay cười nói: “Ta đến hơi đột ngột, quấy rầy công vụ Thôi huyện lệnh rồi.”
“Đâu có! Đâu có! Đại tướng quân mời còn không đến nữa là. Mau! Mời vào bên trong ngồi.”
“Thôi Huyện lệnh mời!”
Lý Khánh An đi theo hắn vào trong huyện nha, năm xưa khi hắn là Tuần tra sứ. đã có giao thiệp qua lại khá nhiều với huyện Trường An. không ít người trong huyện nha hắn đều còn nhận ra được, không ít người đều khom người thi lễ với hắn. Lý Khánh An cũng nhất nhất mỉm cười gật đầu.
Lúc này, Thôi Quang Viễn đột nhiên phát hiện một việc không ổn. trong huyện nha này rất nhiều người đều là người cũ của Dương Quốc Trung, mình mời Lý Khánh An vào triều phòng. Dương Quốc Trung không phải là sẽ lập tức biết được rồi sao? Đây thì càng tạo cớ gán tội hắn phản bội Dương Quốc Trung, nương nhờ Lý Khánh An. Trong lòng Thôi Quang Viễn bất giác âm thầm kêu khổ, nhưng lúc này đã không còn kịp nữa. Lý Khánh An đã đi vào triều phòng của hắn.
“Chỗ làm việc của Thôi huyện lệnh khá thoáng đãng ấy chứ!” Lý Khánh An mỉm cười quan sát căn phòng lớn trống trải này nói.
“Trước giờ vẫn vậy, mười năm tu bổ mới lại. nghe nói lúc xưa còn thoáng đãng hơn một chút.”
Thôi Quang Viễn trù trừ một chút, vẫn là đóng cửa lại, trong khoành khắc cửa từ từ khép lại, hắn rõ ràng nhìn thấy ánh mắt có chút lạnh lùng của Huyện thừa Diêu Vân Phối và Chủ bộ Thiệu Bình, hai người này đều là lão hạ cấp của Dương Quốc Trung, một lòng muốn thay thế hắn. có lẽ phen này bọn họ tự cảm thấy nắm được cán của hắn Thôi Quang Viễn rồi, Thôi Quang Viễn âm thầm cười khổ một tiếng, nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ a!
“Đại tướng quân, mời ngồi!”
Thôi Quang Viễn mời Lý Khánh An ngồi xuống, lại rót cho hắn một chén trà. lúc này mới ngồi đối diện với hắn. hỏi: “Đại tướng quân tại sao hôm nay muốn đến nơi này của tại hạ?”
Lý Khánh An uống ngụm trà. mỉm cười nói: “Ta là vì một việc công mà đến.”
“Việc công?”
Thôi Quang Viễn ngây ngẩn cả người, việc công hắn đóng cửa làm cái gì? Đây không phải là giấu đầu hở đuôi sao? Hắn chỉ cảm thấy trong miệng tràn ngập chua xót. thì ra mình đã suy nghĩ quá xa rồi. Lý Khánh An nhìn thấy sự hụt hẫng trong mắt của Thôi Quang Viễn, bèn lại cười nói: “Nhưng ta trước hết phải cảm tạ cử chỉ trọng tình trọng nghĩa của Thôi huyện lệnh, ta có mở một bàn tiệc rượu nhạt trong quân doanh ở ngoại thành, mời Thôi huyện lệnh đến dự tiệc, lúc đó một số bạn tốt của Thôi huyện lệnh cũng sẽ tham gia gặp mặt. không biết Thôi huyện lệnh có nể tình tham gia không?”
Lý Khánh An đến tìm Thôi Quang Viễn không phải chỉ đơn giản tìm hắn lấy tư liệu của Kim Châu nhị quái, hắn biết hoàn cảnh khốn khó mà Thôi Quang Viễn sắp phải đối mặt. sau khi phản bội Dương Quốc Trung. Thôi Quang Viễn sắp phải đối mặt với nguy hiểm bị biếm truất, trên lịch sử đây là một nhân tài. sau mối loạn An sứ từng một thời xuất nhiệm Kiếm nam Tiết độ sứ, Dương Quốc Trung bỏ đi không dùng, tại sao hắn Lý Khánh An không thu nạp dưới trướng mình? nhưng việc như thế hắn lại không thể trực tiếp mở lời, người ta có chịu không còn là một vấn đề, vì vậy trước hết là mời khách dùng bữa. sau đó hẵng từ từ nói chuyện tình cảm. sau khi kéo gần quan hệ lại. rồi hẵng đề cập đến ý thu nạp.
Thôi Quang Viễn nghe hiểu ý của Lý Khánh An. đi quân doanh của hắn dùng bữa. đây không phải là âm thầm ngỏ ý với hắn sao?
Tim hắn đập lên rộn ràng, hắn đã từng nghĩ đến nương nhờ Vương Củng, nhưng không ngờ Lý Khánh An lại chủ động ngỏ ý ngầm với hắn. đây là cơ hội của hắn sao? Trong lòng của Thôi Quang Viễn vô cùng hồi hộp, hắn nhanh chóng suy nghĩ xem mình có nên tiếp nhận lời mời này không, nếu như không tiếp nhận, thì có khả năng Vương Củng cũng sẽ không thu nạp hắn. với tính cách của Dương Quốc Trung lại càng sẽ không một nụ cười xóa tan mọi nỗi ân thù. người này tuy có quyền của tể tướng, nhưng lại không có lòng rộng lượng của tể tướng. hắn rất có khả năng sẽ mất trắng tất cả. nhưng nếu như hắn nhận lời, chí ít hắn mai này còn có thể đi An Tây làm quan, nghe nói đi bên đó làm quan có trợ cấp địa phương đặc biệt, bổng lộc hậu hĩnh, hơn nữa còn có Hồ cơ mỹ nữ chính gốc hầu hạ. một việc lạc thú lớn nhất đời người như vậy, tại sao lại không nhận lời chứ?
Nghĩ đến đây, Thôi Quang Viễn hồ hởi nói: “Nếu Lý đại tướng quân đã có lời mời. tại hạ nguyện đi dự tiệc, nghe danh Lý Khánh An là Thiên hạ đệ nhất tiễn đã lâu. ta sớm đã muốn thỉnh giáo tiễn pháp của Lý đại tướng quân rồi. mong đại tướng quân chỉ giáo.”
“Không thành vấn đề. Thôi huyện lệnh đến. ta dẫn Thôi huyện lệnh uống rượu săn đêm. chẳng phải việc sảng khoái sao!”
Thôi Quang Viễn hào khí tăng cao, sự bất an ban đầu đã bị ném đi biệt tăm. hắn cao giọng cười nói: “Được! Tại hạ nhất định đến đúng giờ.”
“Nói xong việc tư. chúng ta nên nói việc công một chút.”
Lý Khánh An thu hồi ý nghĩ lại. Thôi Quang Viễn nghe nói là việc công, hắn không dám lơ là. lập tức chắp tay nói: “Đại tướng quân mời nói!”
“Là như thế này!”
Lý Khánh An trầm ngâm một chút nói: “Lúc ta còn là Hà Nam đạo Quan sát sứ. từng bị hành thích ở Uất Trì huyện, việc đó sau đó treo lại rồi thôi, nhưng lúc đó ta đã bắt được hai tên thích khách, nghe nói chính là huynh đệ Lưu thị đã từng phạm qua án lớn ở Trường An. biệt hiệu là Kim Châu nhị quái, sau này đưa bọn họ vào Trường An. bọn họ lại bị chết đi một cách không rõ ràng, tư liệu của bọn họ ở Vạn Niên huyện cũng bị hủy đi, ta bây giờ đang điều tra việc này, nghe Vạn Niên huyện nói. Trường An huyện cũng có một bộ phận tư liệu của hai người bọn họ, ta hi vọng Thôi huyện lệnh có thể thay ta tìm được bộ phận tư liệu này.”
“Việc của năm Thiên Bảo thứ tám!”
Thôi Quang Viễn suy nghĩ một chút nói: “Có lẽ còn có thể tìm được, nếu như sớm hơn mấy năm nữa. có thể sẽ không còn bảo tồn nữa. Vậy đi! Ta lập tức đi tìm. nếu tìm thấy rồi, ta ban đêm đưa đến quân doanh, đại tướng quân xem như vậy có được khong?”
“Vậy thì nhờ cậy Thôi huyện lệnh rồi.”
Lý Khánh An đứng lên. chắp tay cười nói: “Ta thôi không quấy rầy Thôi huyện lện nữa. chúng ta buổi tối gặp lại!”
“Được! Ta đưa Đại tướng quân đi ra ngoài.”
Ngay lúc Lý Khánh An đi huyện nha. song song đó Diêm Khải cũng đã tìm được Khánh vương Lý Tông, nên nói là thời hạn cấm cửa một năm của Lý Tông đã kết thúc, hắn lúc nào cũng có thể ra khỏi cửa. nhưng từ lúc kết thúc thời kỳ cấm cửa đến nay, Lý Tông vẫn là một ngày cũng chưa từng ra khỏi cửa. hắn thậm chí chưa hề rời khỏi nội viện, uống rượu, mỹ thực, nữ nhân, uống thuốc, ngủ. đây là năm việc mỗi ngày cả sấm cũng không đả động được của hắn. hắn cũng không cảm thấy nhàm chán, hắn mỗi ngày sinh sống như cái xác không hồn. lòng của hắn đã chết đi. chỉ muốn kịp thời hưởng lạc, có thể hưởng lạc được một ngày hay một ngày, mọi hùng tâm tráng chí của hắn đều theo sự nổi giận trách cứ của phụ hoàng mà đổ xuống dòng nước đông.
Diêm Khải đã nửa năm nay không gặp được Khánh vương. khi hắn đi vào trong phòng, hắn thật sửng sốt. đây còn là Khánh vương của hồi xưa sao? Khánh vương hồi xưa tuy là to mọng, nhưng ít ra cũng có chút chắc khỏe, còn hắn bây giờ nhìn thấy Khánh vương, chẳng khác nào như một bức tường thịt, khuôn mặt mập đến cả mắt cũng không nhìn thấy, một trái một phải ôm lấy hai mỹ thiếp thân hình nhỏ xinh, giống như một con gà mẹ già bao lấy hai con gà con vậy, tỹ lệ lớn nhỏ quả là khoa trương đến mức làm cho người ta buồn cười. Diêm Khải đột nhiên cảm thấy kế hoạch của Lý Khánh An e là sẽ thất bại rồi. tên Khánh vương này còn có thể đi được không?
“Ngươi tìm ta có việc sao?”
Khánh vương tiếng nói rất thấp trầm, lộ ra một sự mỏi mệt sâu sắc.
Diêm Khải đi lên trước khom người thi lễ nói: “Tại hạ có một việc quan trọng muốn bàn riêng một mình với điện hạ.”
“Có gì cần bàn chứ. những việc bên ngoài chẳng qua là phủ vân. ta đã không còn hứng thú nữa.”
Lúc này, Lý Cầu cũng đi đến. cười nói: “Phụ vương tại sao lại không nghe thử chứ? Việc này nói không chừng có thể thay đổi vận mệnh của phụ hoàng.”
Lý Cầu đã giao kèo êm xuôi với Diêm Khải từ trước, tuy Lý Khánh An vẫn chưa tìm đến hắn. nhưng việc này phù hợp với lợi ích của hắn Lý Cầu. thủ tiêu Đệ vương. Lương vương bèn càng có cơ hội trở lại đông cung, chỉ là Lý Cầu vẫn chưa biết, Lý Long Cơ đã cân nhắc dùng hoàng trưởng tôn kế vị đông cung rồi.
Lý Tông tuy là chẳng có hứng thú gì đối với lời nói của Diêm Khải, nhưng hắn lại khá nghe lời nói của con trai mình, nếu Lý Cầu kiến nghị hắn nghe thử. hắn bèn gật đầu. nói với hai nữ nhân bên cạnh: “Các nàng đi ra đi!”
Hai nữ nhân vội vàng đi ra ngoài. Lý Cầu đóng cửa lại. ánh sáng trong phòng nhất thời tối sầm lại. Lý Tông có chút mất kiên nhẫn nói: “Tiên sinh có lời gì thì nói đi!”
Diêm Khải đã theo Lý Tông tám năm. hiểu rõ tâm tình của hắn như lòng bàn tay, Lý Tông là một người không thích động não, hắn chỉ thích người ta nói hắn biết kết quả. hơn nữa phải trực tiếp nói thẳng chủ đề, phải giống như kể chuyện vậy, thu hút hứng thú của hắn. nếu không. quanh co vòng vo làm hắn chán rồi. hắn sẽ lập tức đuổi người đi.
“Điện hạ cũng biết, năm trước điện hạ bị Thánh Thượng xử phạt, kỳ thật là bị Đệ vương hãm hại.”
“Ngươi nói cái gì?”
Lý Tông quả nhiên đã bị hấp dẫn, hắn từ từ ngồi thẳng người, một đôi mắt tít thành khe nhỏ lóe sáng: “Ta bị Đệ vương hãm hại thế nào?”
“Chính là vụ án Lý Khánh An ở Uất Trì huyện bị ám sát, kỳ thật là do Đệ vương gây nên. nhưng là hắn vu oan cho điện hạ.”
“Lý Khánh An bị ám sát?”
Lý Tông đã có chút nhớ không ra là chuyện gì. đầu óc của hắn đã trở nên chậm chạp, rất nhiều việc của quá khứ hắn đã không còn nhớ nữa.
“Điện hạ đã quên sao? Ba lý do mà Thánh Thượng xử phạt điện hạ, chiếm ruộng quá nhiều, nghi can vu thuật, còn nữa chính là vụ án thích sát quan trọng nhất.”
“À!” Lý Tông đã sực nhớ ra, chính là vụ thích sát chết tiệt kia, lúc đó hắn đã muôn vàn ý niệm hóa bụi tan đi, lúc mà phụ hoàng đem tội danh này gán cho hắn. hắn cũng không biện bạch gì.
Lúc này Lý Cầu cũng nói: “Phụ vương, kỳ thật chiếm đất nhiều cũng không đáng gì. thân vương công chúa nào mà không chiếm ruộng đất, những tướng quốc thượng thư kia không phải là cũng giống vậy cả sao? Đây không đáng là tội gì cả. tiếp theo là vụ án vu thuật đông cung, kỳ thật rõ ràng là Quắc quốc phu nhân giở trò, Thánh Thượng không lẽ không biết sao? Người trong lòng tỏ tường cả, nhưng lại để cho phụ vương một người gánh vác hết trách nhiệm, Quắc quốc phu nhân chuyện gì cũng không có, đây có công bằng không? Ta nghĩ Thánh Thượng cũng không phải thật sự vì chuyện này trách cứ phụ vương, mấu chốt vẫn là ở vụ án ám sát Lý Khánh An, con thấy đây mới là nguyên nhân đích thực làm phụ vương rước tội.”
“Tiểu vương gia nói đúng, nếu Vương gia có thể lật lại vụ án này, tại hạ thấy điện hạ chưa chắc không có cơ hội đông sơn quật khởi.”
Lý Cầu và Diêm Khải một người khuyên một người kéo, cho dù Lý Tông có ngu dốt đến đâu. cũng nghe hiểu ý của bọn họ, có nghĩa là chỉ cần chứng minh mình trong sạch, hắn sẽ có cơ hội đông sơn quật khởi, hắn năm nay mới bốn mươi ba tuổi, lúc này, hắn đột nhiên lại nhớ đến lúc còn trẻ có đạo sĩ có xem tướng số cho hắn, nói hắn lúc bốn mươi ba tuổi, nếu sự nghiệp không có đột phá, hắn rất có thể sẽ gặp phải đại tai, đại tai này chỉ đến chính là tử vong.
Lý Tông trong lòng bắt đầu cảm thấy sợ hãi, hắn liếc nhìn Diêm Khải một cái, cũng giống như Diêm Khải hiểu hắn, hắn cũng đồng thời hiểu rõ Diêm Khải, nếu không nắm chắc và có chứng cứ, hắn sẽ không nói chuyện này với mình.
“Tiên sinh có chứng cứ gì không?”
“Điện hạ. Vạn Niên huyện Huyện thừa là bạn tốt của tại hạ, hắn đã từng nói, hai tên thích khác bị bắt sau này đã bị Đệ vương diệt khẩu, chứng cứ cũng có, tại hạ đang tìm, nhưng điện hạ nhất định phải vực dậy, không thể cứ giống như hồi xưa chìm đắm trong tửu sắc nữa. thuộc hạ còn thu thập các chứng cứ khác của Đệ vương, chỉ cần đầy đủ chứng cứ, điện hạ không những có thể báo mối thù hãm hại năm xưa, hơn nữa còn có thể có được cơ hội đông sơn quật khởi, điện hạ. người phải tin vào chính mình a!”
Lý Khánh An ngây người nhìn vào trần nhà, hắn lại nhớ đến quẻ gieo của đạo sĩ đó cho hắn. bốn mươi ba tuổi, hắn năm nay chính là bốn mươi ba tuổi, hắn không muốn chết chút nào, nghĩ đến cái chết, Lý Tông cuối cùng đã bị kích thích tỉnh lại.
“Thôi được! Chuyện này ta toàn quyền giao cho hai người.”
Lý Khánh An từ thắt lưng gỡ xuống một miếng ngọc bài, đưa cho Lý Cầu. nói: “Miếng ngọc bài này có thể chi phối toàn bộ tiền tài của ta. hai người cần dùng bao nhiêu, thì lấy bấy nhiêu, lần này, hai người bất luận thế nào cũng phải thành công cho ta!”
Để thoát khỏi số mệnh tử vong. Lý Tông quyết định cược hết tất cả mọi tiền tài.
Từ trong phòng Lý Tông đi ra. Lý Cầu gọi Diêm Khải lại, “Diêm tiên sinh xin dừng bước!”
“tiểu vương gia còn có việc sao?”
“Tiên sinh đi theo ta!”
Lý Cầu dẫn Diêm Khải đến trước một tĩnh thất, hắn trầm mặt lại, bèn đánh thẳng vào vấn đề hỏi: “Tiên sinh hãy nói thật với ta. mục đích thật sự của Lý Khánh An là gì? Đơn giản chỉ là muốn lật đổ Đệ vương thôi sao?”
Diêm Khải không nói cho hắn biết mục đích thật sự của Lý Khánh An, hắn chỉ nói. Lý Khánh An muốn mượn việc này lật đổ Đệ vương. mượn tay của Khánh vương mà làm. nhưng hắn cũng biết, việc này không thể che giấu được, Lý Cầu rất nhanh sẽ biết được, nếu như không kịp thời thỏa thuận trước với hắn. hắn nói không chừng sẽ làm hỏng việc.
“Không giấu gì tiểu vương gia. mục đích thật sự của Lý Khánh An là muốn để Khánh vương điện hạ thay thế Đệ vương. đi cai quản An Tây, cho nên hắn phải xử lý Đệ vương trước.
“Cái gì?” Lý Cầu chấn động. “Ý ngươi là Đệ vương phải đi cai quản An Tây!”
Lý Cầu lại không nghe nói đến chuyện này, hắn vẫn một mực tưởng rằng Đệ vương là kẻ cạnh tranh mạnh nhất trong việc tranh đoạt đông cung.
“Đây là chuyện xảy ra khi nào?” Lý Cầu có chút sốt ruột rồi.
“Ta cũng chỉ nghe Lý Khánh An nói tới, hình như là hôm qua mới quyết định, thời gian rất gấp rút. Lý Khánh An nói ngày mốt mùng mười, sẽ cử hành triều hội. nếu như trước đó không thể định ra được, có lẽ sẽ không còn kịp nữa.”
Lý Cầu có chút ngây người, nếu Đệ vương không thể nhập chủ đông cung. vậy sẽ là ai? Vinh vương. Vĩnh vương hay là Dĩnh vương? Hắn lần đầu tiên có một cảm giác bất lực.
Đang lúc hoàng hôn. Thôi Quang Viễn mang theo một viên tùy tùng đi đến quân doanh quân An Tây ở ngoại thành. Lý Khánh An đã sắp xếp từ trước cho thân binh Đô úy Giang Tiêu Niên ở trước cửa lớn quân doanh đợi hắn. Giang Tiêu Niên thấy Thôi Quang Viễn đi tới, vội vàng đi lên hành lễ hỏi: “Người đến có phải là Thôi huyện lệnh?
“Đúng vậy!”
“Thôi Huyện lệnh mau mời, Đại tướng quân nhà ta đang đợi ngài.”
“Thật sự là có lỗi. ta cứ tìm mãi vật mà Đại tướng quân cần. cho nên đến muộn một chút.”
“Chà? Không biết Thôi huyện lệnh tìm thấy chưa?”
“May mắn không làm nhục mệnh!”
Thôi quang xa vỗ vỗ túi da tùy thân mang theo, cười nói: “ở trong này.”
“Tốt! Thôi huyện lệnh mời xuống ngựa vào trại.”
Thôi Quang Viễn xoay người xuống ngựa, khoát tay lại cười nói: “Tướng quân mời!”
Hai người trước sau đi vào quân doanh. Thôi Quang Viễn tuy là Huyện lệnh, nhưng hắn dũng liệt chuộng võ, vẫn luôn mơ ước sẽ có một ngày có thể mang binh đánh giặc, Đường triều không giống đời sau. văn võ chia ra. Đại Đường võ phong cường thịnh, tình huống quan văn mang binh đánh giặc chỗ nào cũng có.
Hắn thấy trong quân doanh doanh trướng chỉnh tề, các binh sĩ ai nấy cao lớn vạm vỡ, uy phong lẫm liệt, đi tất thành hàng. đứng tất thành dãy, quân kỷ nghiêm minh. Thôi Quang Viễn không khỏi âm thầm gật đầu: “Quả nhiên danh bất hư truyền, nếu so ra. Kiếm nam quân thì kém cõi hơn nhiều, càng đừng nói đến những vệ quân của kinh thành kia nữa.”
Hắn đi tới trước một chiếc trướng lớn. Giang Tiểu Niên lớn tiếng bẩm báo nói: “Bẩm báo Đại tướng quân. Thôi huyện lệnh đến!”
Màn trướng vén lên. Lý Khánh An mỉm cười đi ra: “Thôi huyện lệnh đã làm cho chúng ta đợi lâu rồi.”
Phía sau lưng Lý Khánh An. bèn là nhân vật tiêu điểm của hai ngày trước Hình Tể, hắn cảm kích chắp tay với Thôi Quang Viễn, cho dù vụ án của Hình Tể đã kết thúc rồi. nhưng Hình Tể tạm thời vẫn không dám về nhà. hắn lo lắng sẽ gặp phải sự trả thù của Dương Quốc Trung, chỉ đành đợi đến sự việc hoàn toàn bình ổn lại. hắn mới có thể hồi phủ. mang là hắn có huynh đệ Vương thị làm chỗ dựa phía sau. mới có thể giữ được hắn.
Cho dù Lý Khánh An và Vương Củng đã kết minh, nhưng giao tình giữa bọn họ vẫn không sâu sắc, vì vậy ở một mức độ nào đó, giữa bọn họ kỳ thật vẫn là một quan hệ đối tác chiến lược, vẫn chưa phải là bạn đồng minh mang ý nghĩa thật sự. vì vậy, tính quan trọng của Hình Tể bèn bộc lộ ra ngoài, chính vì Hình Tể có quan hệ của huynh đệ Vương thị. vì vậy hắn vô hình chung đã trở thành một chiếc cầu nối giữa Lý Khánh An và Vương Củng.
Thôi Quang Viễn thấy Lý Khánh An đi ra. hắn vội vàng từ trong túi da lấy ra văn thư mà Lý Khánh An đang cần. Lý Khánh An đón lấy văn thư. văn thư có một xấp khá dày, hắn nhanh chóng lật ra. nhưng vẫn không nhìn thấy mảnh giấy biên nhận mà hắn cần.
“Đại tướng quân đang muốn tìm cái này phải không!”
Thôi Quang Viễn từ trong lòng lấy ra một lá thư. từ trong đó rút ra một mảnh giấy mỏng tang, có chút ngả vàng. Lý Khánh An đón lấy mảnh giấy thư. chính là biên nhận lấy đi Kim Châu nhị quái, người ký nhận chính là tham mưu Hàn Bạc Nhan của Đệ vương, thời gian ở vào hai tháng trước vụ thích sát Uất Trì huyện.
Chính là biên nhận này, chứng cứ quan trọng nhất, cuối cùng đã nằm trong tay mình rồi, Lý Khánh An trong lòng mừng rỡ, hắn vội vã cất giữ kỹ biên nhận này, cười nói: “Được rồi. chúng ta đêm nay không nói việc công, chỉ nói chuyện trăng hoa. Thôi huyện lệnh mời vào!”
“Đại tướng quân mời!”
Ba người đi vào đại trướng, trong đại trướng đã dọn sẵn một bàn tiệc rượu, một viên thân binh đang nấu rượu cho bọn họ, bàn tiệc có hai người ngồi, một người là tham mưu Lý Bí của Lý Khánh An. Thôi Quang Viễn quen với hắn. hắn vội vàng khom mình thi lễ. nói: “Lý tiên sinh, đã lâu không gặp!”
Lý Khánh An đứng lên đáp lễ cười nói: “Tám năm trước, ta và Thôi huyện lệnh chỉ có duyên gặp mặt một lần. không ngờ Thôi huyện lệnh lại vẫn quen biết ta? Lý Bí hổ thẹn a!”
“Đâu có! Đâu có! Lý tiên sinh thiếu niên kỳ tài, nhớ rõ Lý tiên sinh còn có khối người.”
Thôi Quang Viễn cười xòa. hắn lại nhìn người còn lại, nhưng đã lập tức ngây ngẩn cả người ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.