Quyển 10 - Chương 350: Năm sách lược
Cao Nguyệt
20/03/2013
Sự hồi đáp của An Tư Thuận cho triều đình rất trễ vẫn chưa đưa đến Trường An, nhưng thư cầu cứu hắn đưa cho An Lộc Sơn lại vô vàn cấp tốc, bốn ngày sau bèn đưa tới Hà Bắc.
Cũng giống như An Tây của Lý Khánh An. An Lộc Sơn cũng đồng thời kiêm nhiệm thống lĩnh Phạm Dương kinh lược chỉ độ Doanh điền sứ, hắn không chỉ nắm giữ quân quyền, đồng thời cũng khống chế quyền tài chính địa phương, điều này đã làm cho hắn có tài lực và vật lực hùng hậu tiến hành khuếch trương binh lính, ở năm trước khi công đánh Khiết Đan. hắn phát binh sáu vạn đại quân, kết quả đại bại quay về, sáu vạn đại quân tồn thất hơn phân nửa, nhưng An Lộc Sơn đã lợi dụng tài lực trong tay bèn nhanh chóng bổ sung binh lực.
So với An Tây, Hà Bắc dân số đông đúc. tài lực hùng hậu. tài nguyên mà An Lộc Sơn sở hữu mạnh hơn Lý Khánh An rất nhiều, hơn nữa thú hạ chiến tướng của hắn nhân tài vô số kể, danh sĩ mộ liêu nhiều như mưa sa, điều này đã làm cho An Lộc Sơn trở thành Đại Đường đệ nhất cường phiên trên danh nghĩa là xếp thứ nhì. nhưng thật chất lại là đứng thứ nhất.
Cho dù An Lộc Sơn thế lực lớn mạnh, nhưng bản thân hắn lại vô cùng kín đáo, hắn thích thiết yến mời khách, hắn luôn nói với mọi người trên yến tiệc, An Tây đất đai rộng lớn. binh lực đông đảo, Lý Khánh An mới là Đại Đường đệ nhất cường phiên, không chỉ nói trên yến tiệc, hắn còn phái người đi khắp các nơi Trường An Lạc Dương tuyên truyền An Tây thực lực lớn mạnh, với ý đồ chuyển sự chú ý của mọi người đến An Tây.
Hắn biết mình không giống Lý Khánh An núi cao hoàng đế xa. Lý Long Cơ rất khó quản chặt, còn Hà Bắc của hắn gần sát Trung Nguyên, quan viên địa phương đông đúc, hắn hễ có chút gió thổi cỏ lay, liền sẽ truyền đến tai của Lý Long Cơ, vì vậy hắn đâu đâu cũng biểu hiện sự trung thành với Lý Long Cơ. khắp nơi lùng sục kỳ trân dị bào, đưa tới cho Dương quý phi và Lý Long Cơ, sau khi Dương quý phi bị lạnh nhạt, hắn lại ra sức bợ đỡ Võ Hiền Nghi, cả thị nữ hầu cận Võ Hiền Nghi cũng âm thầm nhận được nghin quan hối lộ của An Lộc Sơn. vì vậy, Võ Hiền Nghi đắc sủng tự nhiên ra sức tỉ tê thổi gió kề gối cho Lý Long Cơ, làm cho Lý Long Cơ càng thêm tín nhiệm An Lộc Sơn. không những rút đi hoạn quan giám quân của hắn. thậm chí Tiết độ sứ các nơi đều có thân vương trấn giữ. mà chỗ của An Lộc Sơn lại không có.
Cho dù có được sự tín nhiệm của Lý Long Cơ, nhưng An Lộc Sơn không hề gối cao bớt phiền lòng, hắn vẫn âm thầm bí mật tiến hành trù bị, năm ngoái hắn mệnh tâm phúc trong triều phóng hỏa đốt cháy kho binh khí Trường An. làm cho ba mươi vạn binh khí Đại Đường tích lũy mấy mươi năm hủy hoại chỉ trong chốc lát, đối nội, hắn đã có được quyền đúc tiền, bèn ào ạt đúc ra tiền bạc kém chất lượng, vơ vét tiền của trong dân gian, lại phái người đi Bột Hải nấu muối, ở Trung Nguyên bán lén muối lậu số lượng lớn. lại học chế độ đoàn luyện của Lý Khánh An ở khu vực Phạm Dương và Bình Lô thực hiện chế độ liên bào, đem dân chúng tập trung sinh sống trong thành bảo, ngày thường huấn luyện số lượng lớn dịch quân nhân dự bị, hắn đã có thể huy động hai mươi vạn đại quân.
Cơn bão tước phiên từ cuối năm ngoái trở đi cũng không tránh khỏi quét tới Phạm Dương. An Lộc Sơn vô cùng hồi hộp, trong lòng hắn hiểu rất rõ, Phạm Dương của hắn sớm muộn gì cũng sẽ bị Lý Long Cơ dòm ngó. Lý Long Cơ có túi nhiệm hắn đến mấy, cũng sẽ không tín nhiệm bằng con trai của mình, giang sơn Đại Đường là họ Lý, chứ đâu phải họ An. để ứng phó với nguy cơ, hắn mệnh Trường An liên lạc quan Lưu Lạc Cốc lúc nào cũng chú ý động thái của triều đình, đồng thời ra sức hối lộ cận vệ thị tùng trong cung, phải nắm bắt nhất cứ nhất động của Lý Long Cơ.
Ngay sau khi bùng nổ sự kiện Hồi Hột nam xâm. Lý Long Cơ mượn việc này bắt đầu chính thức tước phiên. An Lộc Sơn bèn biết ngày tháng không còn nhiều, hắn đã không còn màng tới có thể sẽ tiết lộ dã tâm. bèn lập tức hạ lệnh ở Bình Lô tập kết dân đoàn, trên danh nghĩa hoa mỹ là huấn luyện mùa xuân, trên thực tế bèn là chuyển bọn họ thành quân chính quy.
Tối hôm nay, thư cầu cứu của An Tư Thuận đã đưa tới Đông Bình quận vương phủ của An Lộc Sơn.
An Lộc Sơn tuy tài văn hạn hẹp, nhưng thư phòng của hắn lại vô cùng quý giá. cũng không thể nói là có phong cách gì. chỉ là cứ đem các vật quý giá khác nhau cất đặt trong phòng là được, tranh của Ngô Đại Từ. Diêm Lập Bồn. chữ thảo của Trương Húc, thơ của Lý Bạch. Vương Duy, các loại bút tích nguyên gốc tùy ý treo trong phòng, còn các loại kinh Phật sách Đạo và kinh điển Nho gia lại càng là nhiều không đếm xuể, chất đầy cả ba gian phòng.
Nhưng những tự họa và thư tịch của những danh nhân này An Lộc Sơn trước giờ đều khinh khi chẳng thèm ngó đến. cái hắn duy nhất thấy hứng thú chính là một chiếc bản đồ sa bàn. đây là học được từ bên Lý Khánh An. ba trăm công tượng mất thời gian một năm đem non nước địa hình, thành phố nhân khẩu, cầu đường trú binh v.v... của các nơi Hà Bắc, Hà Đông. Hà Nam và Quan Trung dùng bùn dựng nên. vô cùng trực quan sinh động. chiếc sa bàn này cũng là một vật yêu thích nhất của An Lộc Sơn. đã từng có một thị nữ bất cẩn mang một chén trà đồ lên sa bàn. kết quả làm cho hắn nổi giận lôi đình, đích thân rút kiếm đâm chết thị nữ. từ đó về sau. bất kỳ hạ nhân nào không cho bước vào phòng đặt sa bàn của hắn.
Sa bàn đặt trong một ngôi nhà trơ trọi, trong nhà không có cửa sổ bốn góc treo lơ lửng mười viên dạ Minh Châu to bằng trái bưởi. trong phòng được chiếu sáng như ban ngày.
An Lộc Sơn yên tĩnh đứng trước sa bàn. ánh mắt dán chặt rất lâu vào mảnh đất Quan Trung béo bở kia. có lẽ nói Quan Trung hắn cũng không hề quan tâm, hắn chỉ quan tâm một điểm nhỏ như đầu kim kia trong Quan Trung, đó mới là thứ mà hắn thật sự có hứng thú.
Dã tâm của An Lộc Sơn không phải trời sinh mà có. năm Thiên Bảo thứ sáu về trước, hắn vẫn còn chúi đầu luồn lách suy nghĩ làm sao mới có thể giữ lấy vị trí Tiết độ sứ của mình, nhưng từ sau khi khi hắn vô tình nhìn thấy quý phi diễm lệ tuyệt sắc, tâm trí hắn từ từ xảy ra thay đổi kỳ diệu, phải muốn có được Dương quý phi, hắn chỉ có thể thay thế vào vị trí của Lý Long Cơ, cho dù An Lộc Sơn đối với Dương quý phi ngày nhớ đêm mong, nhưng năm Thiên Bảo thứ mười về trước, hắn vẫn chỉ muốn cầm binh tự lập, trở thành chủ nhân Hà Bắc danh chính ngôn thuận.
Hắn thật sự có dã tâm chiếm đoạt aiang sơn Đại Đường lại là sau khi Lý Lâm Phổ do bệnh mà lùi nhạt dần ra trung tâm quyền lực của Đại Đường, không có sự uy hiếp của Lý Lâm Phổ, đã nghiễm nhiên làm tiêu tan đi một sợi dây xích xiết chặt trên cổ của An Lộc Sơn. chuyển đến do Dương Quốc Trung mà hắn trước giờ xem thường nắm giữ quyền tướng của Đại Đường, lúc này, việc xâm chiếm đất đai ở các nơi Đại Đường ngày càng trở nên nghiêm trọng, nhân dân khốn khổ, chế độ quân đội bại hoại, Trung Nguyên trống rỗng không binh, dân oán sục sôi như nấu. An Lộc Sơn cuối cùng đã nảy sinh dã tâm chiếm đoạt giang sơn Lý thị, kiến lập vương triều An thị.
ở phía sau lưng An Lộc Sơn. mưu sĩ của hắn Cao Thượng đang ngồi trên một chiếc giường tre, từ tốn nhìn vào thư cầu cứu của An Tư Thuận, chốc chốc lại cầm hớp một ngụm trà bốc hơi nóng hổi.
Cục diện hôm nay sớm đã nằm trong dự liệu của Cao Thượng, hắn biết Lý Long Cơ nếu không động Ca Thư Hàn trước, thì tất nhiên là đối phó An Tư Thuận. Ca Thư Hàn là vì gần với Trường An, vì vậy hạ thủ gấp gáp, còn An Tư Thuận lại là vì thực lực của hắn là yếu nhất trong số mấy đại Tiết độ sứ. là nơi dễ tước phiên nhất, tựa như một trái hồng mềm. vì vậy Lý Long Cơ dọn dẹp hắn trước, cũng không có gì là lạ.
nhưng Lý Long Cơ lại đồng thời muốn tước phiên hai đại Tiết độ sứ Ca Thư Hàn và
An Tư Thuận, đây quả thật nằm ngoài dự liệu của Cao Thượng.
“Tiên sinh cho rằng, ta là giúp hay là không giúp?”
An Lộc Sơn cuối cùng đã mở miệng, giọng nói của hắn có chút khản đục. ánh mắt lo lắng làm hắn có vẻ tư lự phiền muộn. An Tư Thuận là tộc huynh của hắn. bọn họ trước giờ vẫn có thư từ qua lại. giao tình không phải tầm thường, lúc này An Tư Thuận viết thư cầu viện hắn. cho dù trong lòng hắn không muốn nhiều chuyện, nhưng mối thâm tình lại khiến hắn không thể mất mặt phen này, trong lòng hắn cực kỳ khó xử.
Cao thượng lại uống ngụm trà. cười nói: “Thuộc hạ chỉ muốn hỏi đại soái rốt cuộc có muốn giúp hắn không?”
An Lộc sơn lắc đầu. “Nói thật, ta không muốn giúp, bây giờ vẫn chưa phải là lúc trở mặt với Lý Long Cơ, bây giờ giúp hắn đối với ta trăm hại mà không có lấy một lợi.”
“Vậy là đúng rồi. nếu đại soái cũng đã biết trăm hại không có lấy một lợi, vậy tại sao phải giúp chứ?”
Nói đến đây, nét mặt của Cao Thượng trở nên nghiêm trọng hẳn. nói: “Đại soái, tha lỗi thuộc hạ nói thẳng, cho dù hai người thân như huynh đệ. nhưng ở thời khắc quan hệ đến tiền đồ cá nhân này, ngài không những không thể giúp hắn. hơn nữa còn phải đại nghĩa diệt thân, bày tỏ với Lý Long Cơ thái độ ngài ủng hộ hắn bãi truất An Tư Thuận, không để ngọn lửa tước phiên cháy đến trên mình ngài, đây không phải là bo bo giữ mình, mà là đại soái cần thời gian tiến hành chuẩn bị, tuyệt không thể lúc này làm con chim đầu đàn.”
Ánh mắt của An Lộc Sơn vẫn dán chặt vào điểm nhỏ bằng đầu kim kia của Quan Trung, hắn khẽ thở dài nói: “Tiên sinh nói quả không sai a! Nói thật, ta cả nằm mơ cũng muốn đăng lên ngai vàng kia, quân lâm thiên hạ, không biết đến khi nào ước mơ này của ta mới có thể trở thành sự thật?”
“Đại soái không cần nóng vội, chỉ cần theo lời thuộc hạ từng bước cẩn trọng, trong vòng năm ba năm, tất có thể đăng lên ngôi cứu ngủ. nhưng trước mắt, đại soái phải nhịn, không chỉ phải nhịn, hơn nữa còn phải đưa nó vào hành động, ta có năm sách lược, hi vọng đại soái có thể thực thi theo.”
An Lộc Sơn cũng ngồi xuống, nói: “Tiên sinh mời nói, ta nhất định sẽ thực thi theo.”
Điều Cao Thượng thích nhất chính là điểm này của An Lộc Sơn, đối với mình răm rắp nghe theo, làm một mưu sĩ, có thể để cho chủ công mà mình theo phò răm rắp nghe theo, sự nghiệp của hắn xem như đã thành công phân nửa. sau này hắn tiếp tục giúp đỡ chú công đi lên vị trí cao, bản thân hắn cũng sẽ dần dần đi lên con đường quan to lộc hậu. Cao Thượng trong số những mộ liêu của An Lộc Sơn xếp hạng vốn ở sau Nghiêm Trang, nhưng sau khi Nghiêm Trang ra đi. Cao Thượng bèn nhảy vút lên thành người dẫn đầu mộ liêu, mà hắn cũng có được một chút tin tức, Nghiêm Trang có thể ở chỗ Lý Khánh An làm mưu sĩ. đối với tin tức này, Cao Thượng vẫn luôn che giấu An Lộc Sơn. hắn không phải sợ Nghiêm Trang trở về tranh vị với hắn. mà là hắn lo lắng An Lộc Sơn hoài nghi hắn cũng sẽ đi với cảnh cao khác, để rồi làm giảm sự tín nhiệm với hắn.
Cao Thượng khẽ vuốt chòm râu dê, nhắm tít đôi mắt nhỏ cười nói: “Ban nãy nói đến dâng sớ Lý Long Cơ, ủng hộ hắn bãi miễn An Tư Thuận chính là sách lược đầu tiên, thuộc hạ sẽ không nhiều lời nữa, nói tiếp sách lược thứ hai, chính là hối lộ Dương Quốc Trung thật nhiều.”
“Dương Quốc Trung?” An Lộc Sơn cắt ngang lời nói của Cao Thượng, khinh bỉ nói: “Tên ngu xuẩn kia có thiết phải bợ đỡ hắn không? Trước kia ta đổ bao nhiêu vốn liếng trên người hắn. nhưng có nhận được sự đền bù nào đâu? Hơn nữa quỹ phi đã thất thế, tên tướng quốc như hắn còn có thể làm bao lâu, còn không chắc nữa là?”
“Đại soái!” Cao Thượng nhấn mạnh thêm ngữ khí. nói: “Bất kể Dương Quốc Trung sau này có rơi đài hay không, nhưng ít ra trước mắt hắn vẫn là hữu tướng quốc, sức ảnh hưởng trong triều rất lớn. hơn nữa việc tước phiên cũng trong vòng một hai năm này hoàn thành, giai đoạn này Dương Quốc Trung có đi xuống hay không, điều mà An soái quan tâm không phải chính là điểm này hay sao?”
An Lộc Sơn miễn cưỡng gật đầu. nói: “Nói không sai, vậy thì ta sẽ tiếp tục hạ mình hối lộ hắn lần này, đợi ta lên đài, ta sẽ cho Dương gia ói ra cả vốn lẫn lãi.”
Trong đầu An Lộc Sơn đột nhiên xuất hiện dung mạo tư thế tuyệt thế vô song của Dương quý phi, hắn ngây dại, lẩm bẩm nói: “Còn nàng nữa. nàng cũng sẽ thuộc về ta.”
Cao Thượng thấy hắn hình như đã thất thần, bất giác ho một tiếng mạnh. An Lộc Sơn tỉnh lại. vội vã cười xòa một tiếng nói: “Tiên sinh mời tiếp tục nói, sách lược thứ ba là gì?”
“Sách lược thứ ba này, bèn là đại soái phải chủ động mời thân vương trấn giữ Phạm Dương.”
“Đây... đây có chút làm quá không?”
Cho dù An Lộc Sơn đối với Cao Thượng là nghe theo răm rắp, nhưng sách lược này hắn lại có chút khó mà chấp nhận, hắn biến sắc. có chút không vui nói: “Tiên sinh những sách lược khác đều có thể bàn bạc, còn để thân vương đến trấn giữ Phạm Dương, chi bằng ta hai tay dâng quân quyền ra, nếu để người khác biết được, còn không cười An Lộc Sơn ta là một tên ngu xuẩn sao?”
“Đại soái xin khoan hẵng nóng vội!”
Cao Thượng khẽ mỉm cười nói: “Mục đích của chúng ta chính là để người khác cho rằng đại soái ngu xuẩn không ai bằng, như vậy bọn họ mới sẽ không có lòng đề phòng.”
“Nhưng mà... ta vẫn cảm thấy không ổn.”
“Ta xin hỏi đại soái, nếu như Lý Long Cơ thật sự phái thân vương trấn giữ Phạm Dương. đại soái có thể ngăn cản không?”
“Điều này... có lẽ không thể.”
“Vậy là đúng rồi. có phái thân vương đến Phạm Dương trấn giữ hay không, quyền quyết định ở Lý Long Cơ, mà không ở đại soái, hắn nếu muốn phái thân vương đến Phạm Dương; không cần đại soái thỉnh cầu. hắn cũng cứ sẽ phái đến. hắn nếu không muốn phái thân vương đến Phạm Dương, cho dù đại soái quỳ xuống cầu hắn. hắn cũng sẽ không phái đến thôi.”
An Lộc Sơn hình như có chút hiền ra. hắn chần chừ hỏi: “Ý của tiên sinh là. ta chỉ là làm tư thế ra thôi.”
“Đúng vậy!” Cao Thượng thấy An Lộc Sơn cuối cùng đã thấu hiền, không khỏi vui mừng cười nói: “Thật ra những hành động bây giờ của đại soái đều là đang làm tư thế. bao gồm cả ủng hộ bãi miễn An Tư Thuận, chẳng qua là bày tỏ thái độ mà thôi, đương nhiên. Lý Long Cơ sẽ không vì đại soái tư thế làm tốt. mà sẽ không tước quân quyền của đại soái nữa. hắn vẫn sẽ tước quyền, nhưng điều mà chúng ta cầu không phải là cái này, mà điều mà chúng ta cần là thời gian, để cho hắn để trể nhất mới suy nghĩ tước quyền của đại soái, như vậy chúng ta đã đạt được mục đích, nói không chừng cuối cùng sẽ bỏ ngang treo lơ. đại soái đã hiểu chưa?”
“Ta hiểu rồi. thôi được! Ta tiếp thu sách lược thứ ba của tiên sinh, mời tiên sinh nói tiếp sách lược thứ tư.”
Cao Thượng tiếp tục nói: “Sách lược thứ tư này cũng là biện pháp mang tính thực chất, chính là mang con của đại soái đặt ở Trường An làm tin. đồng thời thay cậu cầu hôn công chúa, đây thật ra là một sự dò hỏi, chỉ cần Lý Long Cơ nhận lời chiêu làm phò mã. là nói rõ hắn tạm thời vẫn chưa muốn tước quyền của đại soái, thì chúng ta vẫn còn đường sống, nếu hắn từ chối thẳng, thì cho thấy hắn sắp sửa động thủ với đại soái, chúng ta sẽ phải áp dụng đối sách khẩn cấp.”
“Nhưng nếu hắn là vì làm tê liệt ta mà cố ý chiêu con ta làm phò mã thì sao?” An Lộc Sơn nghĩ đến một khả năng khác.
“Đương nhiên có khả năng này, nhưng đại soái đừng quên. Lý Long Cơ bây giờ đã không phải là Lý Long Cơ của mấy năm về trước nữa. căn cứ mấy tháng này hắn cứ ra toàn chiêu hồ đồ, khả năng này không lớn. hơn nữa chỉ cần đại soái kiên trì không vào kinh, hắn muốn động đại soái cũng không dễ dàng như vậy.”
An Lộc Sơn cũng đắc ý cười nói: “Hắn là không được như xưa nữa. uống phải loại thuốc đó, hắn sớm muộn gì cũng sẽ chết trên bụng đàn bà. nhưng mà hắn lại có thể cầm cự đến ba năm. đây hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của ta.”
An Lộc Sơn hóp một ngụm trà. cười nói: “Sách lược thứ tư này ta cũng chấp nhận, tiên sinh mời nói sách lược thứ năm.”
Cao Thượng thấy bốn sách lược trước An Lộc Sơn đều chấp nhận hết. trong lòng hắn cực kỳ hả hê, bèn vui vẻ nói: “Mấu chốt là bốn sách lược trước, sách lược thứ năm chỉ là bổ sung. đại soái có thể phái người đi Trường An khắp nơi tuyên truyền. Cao Tiên Chi cũng được, Lý Khánh An cũng được, tóm lại là phải để tất cả mọi người tin tưởng, bọn họ đều có ý mưu phản, đông miệng chảy vàng, nói nhiều rồi, mọi người sẽ từ từ tin tưởng, để cho bọn họ lúc nào cũng tung hứng ở nơi đón gió đầu ngọn sóng của dư luận, chúng ta thì kín đáo ở phía sau tiến hành chiến bị. tóm lại. mục đích của chúng ta chỉ có một. đó là tranh thủ thời gian bằng mọi khả năng.”
Thành Trường An đêm đã về khuya, nhưng có điều trong thành hôm nay lại không đóng cửa phường. Đã liền ba đêm nay. Trước chỉ có năm mới và đêm Thượng nguyên mới được thế, tất cả những ngày còn lại trong đêm đều không ngoại lệ. nhưng mở cửa phường liền ba đêm nay như lần này là lần đầu tiên trong mười mấy năm nay.
Bình dân bá tánh không hiểu nguyên cớ sâu xa trong đó, thấy đêm không đóng cửa phường thì đến nhà bạn bè thân thích thăm viếng nhau, hay uống rượu đến tận khuya mới về nhà; nhưng với những người hiểu thời cuộc thì vẫn thấm thoát đoán được, đây chắc chắn liên quan đến nguy cơ tước phiên gần đây.
Trên thực tế, đây là quyết định của mấy vị tướng quốc Chính sự đường đã cùng quyết định, nội trong năm đêm không đóng cửa phường, để tiền cho mọi người thông báo tình hình khẩn cấp cho nhau khi cần.
Đêm đến. cơn mưa rào bất chợt ập đến. từng hạt mưa tí tách rơi. sương khói mịt mù cả phố phường đã góp thêm chút hơi lạnh cho mùa xuân ấm áp. Trên đại lộ Chu Tước, một chiếc xe ngựa đã phóng như bay trong đêm mưa. Xe được bọc kín mít. chỉ để lộ chút ánh sáng từ bên trong qua khe cửa sổ.
Trong xe. một ngọn đèn dầu nho nhỏ thoát tỏ thoát mờ đua đưa cùng từng bước chân ngựa phi. Đằng sau chiếc bàn nhỏ, Trương Quân đang nhắm tịt mắt dưỡng thần, phảng phất như một lão tăng tịnh tu. Trên bàn vẫn đặt lá thư. do Cao Tiên Chi - Tiết độ sứ Kiếm Nam đã gửi hắn. Cao Tiên Chi không chút nghi ngờ chính là người của phía Trương Quân. Trong các vị Tiết độ sứ, Trương Quân quan tâm nhất chính là Kiếm Nam Tiết độ sứ. Chính vì có chỗ quen biết là Cao Tiên Chi, nên rất nhiều môn sinh của Trương Quân đều được điều đến khắp nơi Ba Thục để làm quan, chính đàn của vùng Ba Thục đã dần nằm trọn trong tay hắn. Để báo đáp, Trương Quân cũng giúp đỡ Cao Tiên Chi rất nhiều, về khoảng tài sản vật tự hắn luôn thiên vị cho Kiếm Nam quân, giúp Kiếm Nam quân ngày càng phát triển hơn. Nhất là vào tháng bảy năm ngoái, Trương Quân đã thuyết phục được Lý Long Cơ khuyếch trương thêm Kiếm Nam quân, để Kiếm Nam quân đã từ ba vạn chín ngàn người tăng lên đến chín vạn một ngàn bốn trăm người. gần bằng với Phạm Dương Tiết độ sứ. Cũng vì thế. Kiếm Nam quân đã trở thành đại Tiết độ sứ thứ ba của Đại Đường. Nếu không phải vì Ca Thư Hàn thân kiêm Lũng Hữu, Hà Tây hai đại Tiết độ sứ, Cao Tiên Chi sẽ trở thành Tiết độ sứ thứ ba danh đúng như thực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.