Quyển 10 - Chương 424: Nghênh chiến An Tặc (Trung)
Cao Nguyệt
20/03/2013
Cũng giống như An Lộc Sơn coi trọng Lý Khánh An. Lý Khánh An đồng thời cũng cực kỳ coi trọng An Lộc Sơn, cực kỳ coi trọng trận chiến này, trận chiến này hắn không thể thua, cũng giống như hắn nói với Bùi Mân vậy, một khi hắn thất bại, hắn chỉ có thể trở về An Tây, mấy năm không thể trở mình lên được.
Đây là một trận chiến ngang tài ngang sức, là một chiến dịch coi trọng thiên thời, địa lợi. nhân hòa, nếu có chút sơ sầy, đều sẽ là nguy hiểm chí mạng.
Lần này An Lộc Sơn mượn cớ tử thương(*con chết, tang con), tấn công ồ ạt vào Quan Trang, tuy chưa phất cờ tạo phản, nhưng thật sự đang làm việc phản nghịch, trước là ngang nhiên tấn công Đồng Quan, sau là vượt sông vào Quan Nội. dã tâm lang sói của hắn đủ tỏ rõ như ban ngày, người trong thiên hạ không ai không biết.
Danh không chính tắc ngôn không thuận, danh nghĩa của việc xuất binh cực kỳ quan trọng, cho dù An Lộc Sơn có thể che mắt bịt tai, bất chấp sự dị nghị của thiên hạ. nhưng binh thủ hạ của hắn thì sẽ canh canh trong lòng, chưa chắc chịu theo hắn tiến hành hành động phản nghịch, không chịu dốc sức liều mạng cho hắn. cứ như vậy, sĩ khí và sức chiến đấu của quân đội hắn sẽ giảm mạnh, đây là điều tất nhiên, thủ hạ của An Lộc Sơn chưa hẳn hoàn toàn là Hồ binh, đại bộ phận vẫn là Hán binh, tướng lĩnh người Hán cũng không phải là ít. vào lúc vương triều Đại Đường vừa từ Khai Nguyên thịnh thế đi ra. bèn ngang nhiên thực hiện việc tạo phản, là tuyệt đối không đắc nhân tâm được.
Tuy nhiên Lý Khánh An lại không dám lơ là. hắn một mật phái người đi Trường An ra sức tuyên truyền hắn là phụng chỉ thảo phạt An Lộc Sơn. để cầu lấy được sự ủng hộ của dư luận, đồng thời phái người đi châu huyện khắp nơi liên hệ quan phủ địa phương, khuyên nhủ dân chúng sơ tán. một mặt khác, hắn lại phái ra một lượng lớn xích hầu kéo đến các nơi trong Quan Nội, nhất là đi dán chặt mắt vào ba quân đang giằng co ở Phượng Tường, để phòng ngừa bọn họ từ phía sau lưng tập kích mình.
Lúc này tuy là đầu hạ. nhưng vầng thái dương nóng như lửa, ánh nắng nóng cháy nấu chảy mặt đất, thân mang khôi giáp vũ khí mấy chục cân hành quân, sẽ cực kỳ hao tổn thể lực, thời tiết như vậy, ai có thể nhàn nhã chờ chực, kẻ đó sẽ chiếm lấy thiên thời.
Từ lúc bất đầu. Lý Khánh An bèn phát hiện An Lộc Sơn đã phạm phải một sai lầm. hắn lại ở Khánh Châu chờ đợi mình, mà không đi chiếm cứ địa thế có lợi nhất là Nguyên Châu.
‘Lương thu bát nguyệt Tiêu Quan đạo, bắc phong thổi đoạn Thiên Sơn thảo’
(‘Mùa thu tám tháng lối Tiêu Quan, gió bấc thổi đứt cỏ Thiên san’ - người dịch Bùi Hạnh cẩn. Việt Anh - “Bài ca khèn Hồ, tiễn Nhan Chân Khanh đi sứ Hà Lũng”)
Đông Hàm Cốc, nam Hào Võ, Tây Tán Quan, Bắc Tiêu Quan, từ xưa chính là bốn quan ải lớn của Quan Trung, Tiêu Quan ở đây không phải là Tiêu Quan huyện của phương bắc hơn hai trăm dặm xa. mà là điểm giao hội giữa cửa núi Lục Bàn và đường cũ Tiêu Quan nằm ở chừng ba dặm xa phía tây nam huyện Bình Cao (nay là huyện cố Nguyên), phía sau kề sát núi Lục Bàn. phía nam nắm giữ nhất hiệp tam quan nổi tiếng phía bắc Quan Trang: Đàn Tranh hiệp, Lục Bàn quan. Lũng Sơn quan. Ngõa Đình quan, địa thế rộng mở, tiến có thể công, lùi có thể thủ, ở vị trí cao mà ngóng xuống, chiếm cứ địa hình có lợi nhất.
Tin tức hiện tại là. tiên phong của An Lộc Sơn vẫn chưa đi tới Bình Cao huyện, để nhanh chân một bước chiếm lĩnh địa hình có lợi nhất nơi này, đại tướng quân An Tây tiên phong Điền Trân và Ngô Dung suất quân dọc đường chạy nhanh, vòng qua Khuất Ngô Sơn. ngày đêm hành quân, nhất định phải nhanh hơn quân tiên phong của An Lộc Sơn. chiếm lĩnh tòa quan ải quan trọng nhất này.
Cùng lúc đó, phó tướng Sử Tư Minh của An Lộc Sơn cũng phái thủ hạ đại tướng Tiết Hao dẫn quân một vạn. đêm sao bay nhanh đến huyện Bình Cao, cũng với ý đồ chiếm lĩnh vùng quan ải này.
Trời vừa tờ mờ sáng, tiên phong quân An Tây đi tới trấn Úy Như ngót năm mươi dặm xa phía tây bắc huyện Bình Cao. trấn Úy Như vì nằm sát với sông Úy Như mà có tên này, nhân số khoảng hơn bốn trăm hộ, có thể xem là một tòa đại trấn.
Vào tiết đầu hạ. tròi sáng khá sớm. trong trấn đã vô cùng náo nhiệt, khắp nơi là nông dân dậy sớm vội đi ruộng mạch phía đông thị trấn thu hoạch, mắt thấy đã sắp đến mùa thu hoạch, trong ruộng mạch đã là một màu vàng óng.
Khi một vạn quân An Tây tiến vào thị trấn, ngôi trấn nhỏ này bỗng chốc im phăng phắc, nhà nhà đóng cửa bế hộ, mọi người lo sợ từ khe cửa nhìn ra ngoài, e sợ toán quân đội này xông vào dân trạch mặc sức cướp bóc vơ vét. có người trong số họ nhận được tin tức, ở Hồ Lô trấn phía đông sông Úy Như và thôn Trường An phụ cận. đêm qua gặp phải sự cướp bóc của một đoàn quân đội. gian dâm đốt giết. Hồ Lô trấn và bốn thôn trang phụ cận gần như đều trờ thành ngôi thành ma. chỉ có mười mấy thanh niên trai tráng bơi qua sông Úy Như mới có thể may mắn thoát khôi.
Dần dần. dán chúng trên trấn đã thả lòng tâm trạng căng thẳng, toán quân đội này hình như vẫn xem như quân kỷ nghiêm minh, không quấy nhiễu bọn họ, rất nhanh, bọn họ bề đã biết được rằng, toán quân đội này lại là quân An Tây, quân An Tây ờ Đại Đường thanh danh cực tốt. không bao giờ xảy ra việc nhiều dân. đã bắt đầu có người ra cửa đi nghe ngóng tin tức.
Sau khi quân An Tây tiến vào trấn Úy Như, bèn có được thời gian nghỉ ngơi một canh giờ, các sĩ binh một đêm hành quân, người ngựa đều đã mệt mỏi cùng cực, đơn giản đi chăm cho ngựa chiến ãn một chút, bèn đồng loạt ngã người ngủ khò khò, dưới một gốc cây hòe lớn ở phía đông thị trấn. Điền Trân và Ngô Dung đang thương lượng hành động của bước tiếp theo.
Tuyến đường hành quân của hai người vốn dĩ không giống nhau, nhưng sau khi vượt qua núi Khuất Ngô, hai người lại hội binh một chỗ, tập trung binh lực nhanh một bước chiếm lấy Tiêu Quan, hai người quan tước tuy như nhau, nhưng thâm niên của Điền Trân già hơn nhiều, tuổi tác cũng lớn. vì vậy Lỷ Khánh An mệnh lệnh Điền Trân làm chủ tướng tiên phong. Ngô Dung làm phó tướng.
“Ngô tướng quân, ta có một loại linh cảm. quân đội của An Lộc Sơn rất có thể ờ phụ cận chúng ta.”
Điền Trân đứng trên một phiến đá lớn. ngóng nhìn về phía đông, hắn là mạch đao tướng trử danh của An Tây, thân hình cao to vạm vờ. đôi cánh tay đặc biệt dài, chi là trên khuôn mặt có một vết sẹo đao vừa dài vừa sâu. quẹt qua nsuyên khuôn mặt bên trái của hắn. nhìn trông rất khiếp sợ, đây cũng là kỳ niệm mà hắn lưu lại trong chiến dịch Khwarezm. trận chiến dịch tanh máu đó, trên người hắn may mắn không bị thọ thươns. nhưng vết sẹo đao trên mặt này lại trông thật rợn người. phá đi tướng của toàn bộ khuôn mặt hắn.
Ngô dung gật đầu: “Cách huyện Bình Cao càng gần. khả năng chạm mặt quân đội An Lộc Sơn càng lớn. chúng ta phải cần thận sấp đôi.”
‘Thật ra chiếm lĩnh Bình Cao huyện không quan trọns. quan trọng là chiếm lĩnh Tiêu Quan, đợi xích hầu truyền đến tin tức, chúng ta lập tức tiến lên. phải dốc hết sức kéo tới Tiêu Quan.”
Lúc này, mấy viên binh sĩ dẫn theo một người già vội vã chạy đến. binh sĩ tiến lên nói: “Điền tướng quân, Lý Chính trong trấn đã tới. hắn có tin tức của quân An Lộc Sơn.”
Điền trân mừng rỡ, vội nói với binh lính: “Mời Lý Chính đến đây hỏi chuyện.”
Lý Chính của Úy Như trấn chính là một người già trạc khoảng sáu mươi tuồi, hắn tiến lên quỳ xuống: “Tiểu dân Úy Như trấn Lý Chính Tào Kiến khấu kiến tướng quân.”
Điền Trấn vội vàng đỡ hắn dậy, cười nói: “Lý Chính không cần đa lễ, mau mau mời ngồi!”
Tào Lý Chính đứng dậy nói: “Binh sĩ của các ngài nói cho tiểu dân biết, các ngài muốn biết tin của quân đội An Lộc Sơn. có phải là quân đội An Lộc Sơn hay không tiểu dân không biết, nhưng đêm hôm qua. Hồ Lô trấn ở bờ đối diện đã có một toán quân đội đi tới, đốt giết cướp bóc, giày vò mãi đến nửa đêm mới bình ổn trở lại, bây giờ bọn họ có phải đã rời khỏi, chúng tôi cũng không biết.”
Điền Trân và Ngô Dung nhìn nhau, bây giờ quân đội xuất hiện, nếu không phải là bọn họ, thì tất nhiên sẽ là quân đội An Lộc Sơn. Ngô Dung vội hỏi: “Xin hỏi Lý Chính, bọn họ có bao nhiêu quân đội.”
“nghe người nhảy qua sông nói. ít nhất có năm sáu ngàn người, có lẽ còn nhiều hơn.”
“Vậy phụ cận có chiếc cầu nào qua sông không?”
Tào Lý Chính trong lòng vẫn không nguôi sợ hãi nói: “Vốn dĩ ở chỗ phía trước này ba dặm có một tòa cầu. nhưng lâu năm thiếu tu sửa. vào tháng trước đã sập rồi, vốn dĩ quan phủ nói sẽ nhanh chóng sửa lại, nhưng đến nay vẫy không có động tĩnh gì. cũng may là như vậy, quân đội bờ đối diện mới không thể qua sông, bây giờ mọi người qua SÔng. chỉ có thể dựa vào đưa đò.”
“Vậy chiếc cầu gần nhất là ở đâu?”
“ở huyện Bình Cao ngoài xa năm mươi dặm. ở phụ cận đây cũng không còn chiếc cầu nào.”
“Đa tạ Lý Chính
Điền Trân vội nói với Ngô Dung: “Bất kể đối phương có khởi hành chưa, chúng ta đều phải lập tức xuất phát, dùng tốc độ nhanh nhất kéo đến Tiêu Quan, nếu không chúng ta sẽ làm lỡ đại sự.”
Lúc này, Tào Lý Chính bên cạnh tiếp lời nói: “Đi Tiêu Quan thật ra có một lối đi gần. có thể tiết kiệm một canh giờ, ngựa CŨng có thể đi qua. tiểu dân có thể tìm mấy người trẻ tuổi dẫn các ngài đi.”
Điền Trân quá đỗi vui mừng. lập tức hạ lệnh nói: “Gọi các huynh đệ thức dậy, lập tức xuất phát!”
Quán sĩ An Tây đang trong cơn ngủ mê đồng loạt bị kêu tỉnh, bọn họ bất chấp cơ thể mệt mỏi. đem hành Lý thu dọn đơn giản, bèn trở mình lên ngựa xuất phát.
Song song với thời gian xuất phát của quân An Tây, quân đội An Lộc Sơn ở bờ đối diện cũng đã dẫn trước bọn họ eần một canh giờ, với khoảng cách gần mười dặm. toán quân đội này của An Lộc Sơn do đại tướng Tiết Hao thống lĩnh, cũng đồng thời là một vạn người. Hán Hồ mỗi bên một nửa. người Hồ đại đa số là người Đột Quyết nương nhờ Phạm Dương, còn có bộ phận người Khiết Đan và người Hề, những dân tộc thiểu số này tác chiến cho An Lộc Sơn. là vì của cải và nữ nhân, mà chủ tướng Tiết Hao của bọn họ cũng là một người cực kỳ tàn độc, trị quân không nghiêm. từ Diên Châu dọc đường qua đây, Tiết Hao bèn phóng túng binh sĩ cướp bóc gian dâm. đã mang lại tai nạn nghiêm trọng sâu sắc cho dân chúng dọc đường, nhưng đồng thời cũng làm cho tốc độ hành quân của bọn họ chậm đi rất nhiều, đi được bốn ngày ba đêm. vẫn còn chưa đến Bình Cao huyện.
Vốn dĩ Tiết Hao bị Sử Tư Minh hối thúc, nhanh chóng chiếm lĩnh Bình Cao huyện. Bình Cao huyện lại là nơi hiện diện châu trị của Nguyên Châu, nhân khâu đông đúc. giàu có trù phú. Tiết Hao và bộ hạ của hắn sớm đã thèm nhỏ dãi rồi, cũng muốn với tốc độc nhanh nhất chiếm lĩnh huyện Bình Cao, đề phòng các con dê béo chạy mất. không ngờ đêm hôm qua. một thủ hạ của hắn đã hiến cho hắn một nữ tứ xinh đẹp trên huyện Hồ Lô, trong lúc hành gian hắn lại bị nữ tử bóp thương phía dưới, Tiết Hao cả giận đùng đùng, một kiếm giết chết nữ tử. lại hạ lệnh máu rửa Hồ Lô trấn và thôn trang xung quanh, bọn họ ở Hồ Lô trấn đã tung tác khắp cả đêm. làm lỡ đến năm canh giờ.
Có lẽ chính là sự an bài run rủi của tạo hóa. trời xanh không thể nào để cho bọn họ chiếm hết lợi ích. chính vì sự chậm trễ năm canh giờ này, đã thay đổi số mệnh của quân đội An Lộc Sơn. cũng đã làm xoay chuyển toàn chiến cục.
Lúc này, Tiết Hao cũng nhận được tin tức của xích hầu. bờ đối diện đã phát hiện tông tích của quân An Tây, hắn lúc này mới vội vã thức dậy. thét lên hạ lệnh binh sĩ cấp tốc tiến lên. nhưng do quân đội của hắn cướp đoạt một lượng lớn của cải. dẫn bỏ dắt lừa. mỗi người đều lỉnh khỉnh quá tải, trên ngựa của rất nhiều binh sĩ còn chờ cả nữ nhân, tốc độ hành quân không thể tăng nhanh. Tiết Hao ba lần hạ lệnh bỏ lại của cải nữ nhân, nhưng không có một ai nghe lệnh. Tiết Hao cả giận, liên tiếp giết chết ba tướng lĩnh người Hồ không nghe mệnh lệnh. Hồ binh lúc này mới sợ hãi. đồng loạt bỏ lại những của cải to như trâu, lừa và nữ nhân, mà để lại vàng bạc châu báu. bắt đầu tăng tốc tiến lên hướng huyện Bình Cao.
Hai toán đại quân rầm rộ chạy đi trên hai bờ sông Úy Như. kẻ đuổi người chạy, gần như là cùng nhau thẳng tiến, đều là vì nhanh chân chiếm lấy nơi hiểm yếu chiến lược, một vùng này là rặng núi cuối cùng của núi Lục Bàn. thế núi nhấp nhô, hành quân gian nan. không giống như ở bình nguyên có thể phóng ngựa lao đi như bay, cần phải vượt qua hết đỉnh núi này đến đỉnh núi khác, lộ trình năm mươi dặm. mà đã hao phí thời gian một ngày, nhưng quân An Tây đã có được sự giúp đỡ của người địa phương. từ một con đường tắt trực tiếp đi thẳng Tiêu Quan.
Khi sắc trời từ từ tối dần. Tiêu Quan chủ bảo hùng vĩ kiêu kỳ đã có thể thấy rõ dưới bóng đêm. một viên xích hầu đi tới bẩm báo: “Điền tướng quân, trên Quan Tiêu chủ bảo chỉ có ba trăm quân Quan Trung trú giữ. quân đội An Lộc Sơn vẫn còn chưa kéo đến.”
Lại một viên xích hầu báo lại: “Quân An Lộc Sơn đã sắp tới huyện Bình Cao, cách chỗ này của chúng ta chưa tới mười dặm.”
Điền Trân cuối cùng đã thở phào nhẹ nhõm, hắn lau mồ hôi một phen cười nói với Ngô Dung: “May mà chúng ta chọn đường gần. nếu không, đã bị quân An Lộc Sơn giành trước rồi.”
Lúc này, trong lòng Ngô Dung đã toát ra một ý niệm to gan trong đầu, hắn kề sát tai của Điền Trân nhỏ giọng nói mấy câu. Điền Trân chau tít mày lại, một lúc lâu. hắn quyền chưởng đập vào nhau nói: “Không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con. cứ như vậy làm!”
Quân đội An Lộc Sơn cuối cùng đã ở lúc màn đêm buông xuống, vắt kiệt sức kéo đến Bình Cao huyện. Tiêu Quan chính là ở ngoài xa ba dặm phía tây nam huyện Bình Cao, lúc này, thành trì ở phía không xa có thể thấy rõ, cửa thành đóng kín. tiền quân đột nhiên dừng lại; Tiết Hao thét lên: “Tại sao dừng bước?”
“Tướng quân, các huynh đệ muốn vào thành!”
“Nói xàm!”
Tiết Hao nổi giận đùng đùng. chửi to nói: “Cướp tiền cướp nữ nhân quen rồi sao? Nhìn thấy thành trì là muốn vào, hãy vòng qua thành cho ta. kéo đến Tiêu Quan.”
Nghe nói không thể vào thành, các Hồ binh đều nháo nhào cả lên: “Tướng quân đã từng nhận lời, vào thành Bình Cao nghi phép ba ngày, tại sao bây giờ lại nói lời không giữ lời?”
Tiết Hao không dám chọc giận đám binh Hồ vô pháp vô thiên này, chỉ đành nhẫn nhịn hô to: “Các huynh đệ nghe đây, bây giờ chúng ta phải nhanh chân hơn quân An Tây đoạt lấy Tiêu Quan, đây là mệnh lệnh của sứ đại tướng quân, nếu để lỡ đi quân cơ, ai cũng không chịu hết tội được, ta nhận lời với mọi người, hãy chiếm giữ Tiêu Quan trước, rồi quay lại ta mới đi cướp tiền cướp nữ nhân, để cho mọi người ai cũng thu hoạch đầy ắp mà trở về.
ở đây Tiết Hao cưỡng bức kiêm dụ dỗ xuống; bọn lính cuối cùng buông tha cho tiến công bình cao huyền, vạn phần bất mãn địa nhiễu thành mà đi.
Dưới sự uy bức lẫn dụ dỗ của Tiết Hao, các binh sĩ cuối cùng đã từ bỏ đi vào tiến công huyện Bình Cao, bất mãn muôn vàn vòng qua thành mà đi.
Qua khỏi huyện Bình Cao, đường đi lập tức trở nên vô cùng hiểm trở, một tòa nối tiếp một tòa thạch đôn to lớn cũng giống như từng con từng con quái thú to xác, đứng sừng sừng trong màn đêm. quân Phạm Dương đêm qua gần như cả đêm chưa ngủ, lại gấp gáp hành quân một ngày, mọi người đều đã có chút kiệt sức rã rời, tuy vận vẫn phải vượt núi băng lĩnh, tiến về quan ải hùng vĩ ngoài xe ba dặm. ba dặm đường tuy không dài. ở vùng đất bằng vượt qua là được, mà ở nơi đây, lại trở nên vô cùng gian nan. ngựa không thể cưỡi nữa. chỉ có thể dắt ngựa cuốc bộ hành quân. ít nhất phải đi nửa canh giờ.
Các binh sĩ tiếng oán hận tiếng kêu la. hùng hồ mà mon men sờ soạng hành quân tiến lên trước, lúc này, một viên thám báo kéo tới bẩm báo nói: “Tiết tướng quân, ngoài xa sáu dặm tây bắc đã phát hiện tiền phong quân An Tây, khoảng ba nghìn người, bọn họ đang liều mạng chạy nhanh về Tiêu Quan.”
Tiết Hao thất kinh, hắn tưởng rằng quân An Tây vẫn còn ở ngoài xa mười mấy dặm. hắn gấp đến thét to một tiếng: “Truyền lệnh các huynh đệ gia tăng tốc độ, một trăm huynh đệ nào tới trước được Tiêu Quan chủ bảo, mỗi người thường ba nữ nhân, một ngàn quan tiền.”
Dưới sự kích thích của tiền và nữ nhân, các binh sĩ thủ hạ của hắn bắt đầu nghêu ngao điên cuồng phóng về phía Tiêu Quan, vốn dĩ đã mệt mỏi khôn cùng, nhưng bây giờ ai nấy đều bừng tỉnh gấp trăm lần. một vạn người trong sơn cốc rầm rộ hiên ngang lao đi Tiêu Quan ở ngoài xa ba dặm.
Nhưng vào lúc cách Tiêu Quan chủ bảo vẫn còn hai dặm. bọn họ đã đi vào một khe núi dài chừng một dặm rười, sau khi đi ra khỏi khe núi. chính là một lối đi chật hẹp thông ra chủ bảo ở phía trên, lối đi rộng chưa tới một trượng, nhiều nhất đi được ba người cùng lúc, có thể nói là một người giữ quan ải. vạn người không thể vượt qua.
Sự hiểm trở của Tiêu Quan chính là ở chỗ này, khắp nơi đều là triền núi nối liền nhấp nhô, kéo dài mãi đến dãy núi Lục Bàn cao vút. một nhánh núi của núi Lục Bàn ở chỗ này trũng xuống, địa hình phá nát. hình thành một vùng khe cốc to lớn. rộng hơn mười dặm. dài chừng mấy trăm dặm. cửa tam quan và Đàn Tranh hiệp nổi tiếng chính là nằm trong này, Kính Thủy chảy đến Quan Trung cũng bắt nguồn từ nơi này.
Mà Tiêu Quan chính là quan ải đứng đầu của liên tiếp những quan ải này.
Tiết Hao ngồi trên lưng ngựa, nhìn vào rặng núi đen ngòm hai bên. trong lòng hắn có chút bất an. nơi đây là vùng đất tốt để đánh mai phục, trên núi hai bên có thể mai phục một lượng lớn quân đội. mà quân đội của mình hành quân tiến lên trong khe núi hẹp dài này, không có bất kỳ sự ngăn trở nào, cả một bóng cây cũng không có, hắn âm thầm hối hận. mình chi lo giành trước chiếm lĩnh Tiêu Quan, mà lại không nghĩ tới quân An Tây có thể sẽ có khả năng mai phục.
Nhưng bây giờ đã quá muộn, đại đội chủ lực của hắn toàn bộ đều đã tiến vào khe núi. chỉ có thể chịu trận mà nhanh chóng vượt qua nơi này.
Tiền quân tăng nhanh tốc độ, mau chóng đi khỏi khe núi!”
Ngay lúc tiền quân An Lộc Sơn vừa đi ra khỏi khe núi. đột nhiên, khắp nơi vang lên tiếng mõ, trong màn đêm. hàng vạn mũi tên cùng bắn tới. tên mưa dày đặc như châu chấu, che trời lấp đất bắn vào trong đại quân An Lộc Sơn không hề phòng bị gì cả. nhất thời tiếng thảm kêu. tiếng rên la vang khắp sơn cốc, từng tảng từng tảng đá to lớn bị bẳy xuống, ào ào mà đập xuống trên đầu của binh sĩ trong khe núi. đập đến máu thịt be bét, thi thể ngổn ngang khắp nơi.
Tiết Hao biết đã trúng phải mai phục, gấp đến hắn dậm chân hô to: “Trấn tĩnh! Trấn tĩnh!”
Nhưng không ai nghe lời hắn nữa. bọn họ căn bản là quân kỷ không nghiêm. ở trước giờ khắc sinh tử. lại càng không ai chịu suy nghĩ vì người khác, trong quân An Lộc Sơn rối loạn hẳn lên. một vạn đại quân vùng vẫy trong mưa tên. chen nhau mà chạy trốn về nơi vừa đi qua. bọn họ giẫm đạp lên nhau, khóc thét van nài. tử thương cực kỳ thảm trọng...
Trên triền núi, Điền Trân nhìn vào đám đông người dày đặc ở bên dưới, không khỏi tiếc nuối thở dài: “Đáng tiếc không thể mang theo mấy quả chấn thiên lôi đến. nếu không, đó mới gọi là đã ghiền.”
Ba ngày sau. bảy vạn đại quân chủ lực của Lý Khánh An đã đến được huyện Bình Cao, Điền Trân dẫn theo mấy trăm binh sĩ và một đoàn quan địa phương thứ sử. huyện lệnh Nguyên Châu đã hầu chờ ở ngoài thành.
Điền Trân tiến lê thi một quân lễ nói: “Mạt tướng may mắn không làm nhục mệnh, nhanh một bước chiếm lĩnh được Tiêu Quan, bây giờ một vạn quân đội đều phân bố ở Tiêu Quan và các quan ải phía nam của nó, không có bất kỳ rủi ro nào.”
Lý Khánh An gật đầu cười nói: “Nghe nói các ngươi ở giờ phút cuối cùng quan trọng nhất đã từ bỏ tiến vào Tiêu Quan, mà là phục kích quân An Lộc Sơn giành thắng lợi. rất có quyết đoán, ta phải tuyên dương các ngươi thật tốt.”
“Hồi bẩm đại tướng quân, đây là sách lược của Ngô tướng quân, tướng quân còn dẫn ba nghìn người giả dạng nghi quân, thành công lừa gạt được xích hầu của quân An Lộc Sơn. đây là công lao của Ngô tướng quân.”
“Tốt lắm! Ngươi có công mà không tự phụ. nhường công lao cho đồng liêu, hai người các ngươi ta đều muốn ban thường, ta bây giờ muốn biết, chiến quả cuối cùng thế nào?”
“Bẩm báo đại tướng quân, một vạn quân tiên phong của An Lộc Sơn. bị chúng ta giết chết hơn năm ngàn người, bắt sống ba ngàn, cuối cùng chỉ có không đến hai ngàn người chạy thoát, đáng tiếc là chủ tướng Tiết Hao của họ cũng đã trốn thoát.
Lý Khánh An trẫm ngâm trong chốc lát bèn hạ lệnh nói: “Toán quân đội này dọc đường phóng lửa giết người gian dâm vô độ, những nơi đi qua đều trở thành thành ma, thật là tội ác tày trời, truyền lệnh của ta, ban ngàn tên bắt sống toàn bộ chặt đầu, để răn đe bạo quân của An Lộc Sơn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.