Thiên Hạ

Quyển 10 - Chương 384: Nguy cơ Hà Tây

Cao Nguyệt

20/03/2013



Lạp Cát Đức (*Ragged) giống như một con sói hoang đang ẩn núp, hắn vẫn luôn dò tìm sơ hở của quân Đường. hắn biết, nếu không dùng kỵ binh, thì năm ngàn kỵ binh Đại Thực của hắn vốn không thể chiến thắng được với gần hai vạn quân Đường, chỉ có đánh trúng chỗ yếu trí mạng của quân Đường, thì có lẽ còn có một tia hy vọng.

Hắn rốt cục tìm được một chút ít ỏi cơ hội như vậy, đó chính là phía cánh trái của quân Đường, trên cơ bàn đều là cung kỵ binh, bọn họ cung pháp thuần thục, hiển nhiên là cung thủ chuyên môn. như vậy thì phương diện đánh nhau trên ngựa của bọn họ nhất định sẽ tương đối yếu hơn, có lẽ đây chính là chỗ yếu duy nhất của quân Đường.

Ragged lập tức suất lĩnh kỵ binh Đại Thực di chuyển sang phía trái của quân Đường, thừa dịp bọn họ chuyên chú đánh giết những quân Sindh trên mình voi, mà phát động cuộc tấn công mạnh vào cánh trái của quân Đường.

Ragged chẳng qua chỉ là phó Tổng đốc của Sindh. ở trong số các tướng lĩnh dưới trướng của Abu Muslim năm đó, hắn chỉ có thể xếp vào hạng thứ hai mươi trở về sau, là một viên quan quân cấp trung không hề nổi bật chút nào. chỉ vì bên trong nội bộ của Đại Thực đã bị tẩy trừ một lượng lớn những khai quốc công thần và tướng lãnh cấp cao, không người có thể dùng, như trong đất Thục không có đại tướng vậy, nên được trở thành tiên phong. Ragged bèn vinh quang mà thăng làm phó Tổng đốc.

Nhưng kẻ hắn gặp phải lại là chủ soái quân Đường Lý Khánh An, người mà năm đó đã đánh bại Abu Muslim. ngay cả Abu Muslim cũng đã hai lần bại dưới tay của Lý Khánh An. huống chỉ là tên vô danh tiểu tốt như hắn. Hơn nữa trong tay hắn chỉ có năm nghìn kỵ binh Đại Thực, lại phải đối mặt với một vạn tám ngàn kỵ binh tinh nhuệ của Đại Đường. Nếu hắn có thế trù tính chung toàn cục, hắn hẳn là đã lập tức rút quân quay về Chabro rồi. đồng thời triệu tập tất cả quân đội quay về phòng ngự Chabro. Nhưng hắn không có làm như vậy, hắn còn chưa có ý thức được nguy hiểm toàn cục của Sindh. còn muốn hy vọng dựa vào việc đánh lén mà may mắn thắng lợi. Đó chỉ có thế nói rằng Ragged chỉ có thế là một viên đại tướng tiên phong mà thôi, mà tuyệt đối không phải là người có tài làm chủ soái.

Cái mà hắn phải đối mặt chính là một Lý Khánh An đã trải qua hàng trăm trận chiến và đội quân Đường đã được huấn luyện kỹ thuật. Lý Khánh An lập tức phán đoán sắc bén ra, đội kỵ binh này mới là quân nòng cốt của Sindh. đánh gục toàn bộ đội kỵ binh Đại Thực này sẽ có tác dụng rất quan trọng đối với trận chiến lần này.

Hắn thét lên một tiếng ra lệnh, kỵ binh quân Đường cánh trái lập tức buông việc công kích đối với voi chiến, binh chia hai đường, giống hệt một cây kéo, cắm trực tiếp vào hai phía trái phải của quân Đại Thực. Quân Đường với khí thế như mãnh hổ, cung tiễn của cung kỵ binh biến mất, đã đồi thành hoành đao và trường mâu. Hai đội kỵ binh ầm ầm đâm vào cùng một chỗ, tứ chỉ tàn rục, máu me văng khắp nơi, tiếng kêu thám thiết, tiếng khóc thét nổi lên tứ phía, kịch liệt đến khiến người ta nghẹt thở.

Lúc này kỵ binh quân Đường ở phía bên phải cũng bó việc tấn công voi chiến, bọn họ vòng qua chiến trường, đâm thẳng đến chiến tuyến phía nam. cắt đứt đường lui của kỵ binh Đại Thực, tiếp đó nhanh chóng hình thành một vòng vây, với thế gọng kiềm mà kẹp chặt lấy năm ngàn kỵ binh Đại Thực, khiến cho bọn hắn không còn cơ hội bỏ chạy.

Cho đến giờ phút này, Ragged mới ý thức được chính mình đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng. Hắn đã mất đi cơ hội trốn chạy, giờ đây hắn đã không còn đường đế thoát, bị quân Đựờng bao vây chặt chẽ. Hắn lo âu nhìn về phía quân Sindh. trông cậy vào bọn họ có thế tới cứu viện kịp, thay mình mở ra một đường máu, nhưng biểu hiện của quân Sindh đã làm hắn thất vọng vô cùng. Bọn họ tựa hồ bị sự hung hãn của quân Đường làm cho khiếp vía, hoàn toàn vứt bỏ lòng tự trọng tối thiểu của một quân nhân, đi theo voi chiến mà trốn chạy sang phía nam. bị bọn người Càn Đà La (*Gandhara. Gandhara. Gandha-vati) mà bọn họ trước giờ vẫn khinh bi truy đuối như con chó vậy.

Từng đội từng đội một kỵ binh quân Đường phối hợp ăn ý, bọn họ sau khi bao vây lấy kỵ binh Đại Thực, liền bắt đầu phân cách đội ngũ của kỵ binh Đại Thực. Một đội kỵ binh quân Đường hai ngàn người vô cùng hung hãn. bọn họ giống hệt một hoành đao sắc bén. sắc đến không thể cản được, đem kỵ binh Đại Thực sống sờ sờ mà cắt ra làm hai, làm rối loạn trận tuyến của kỵ binh Đại Thực.

Bên trong đội ngũ kỵ binh Đại Thực xuất hiện sự hỗn loạn, dần dần đi đến bên bờ sụp đổ. Quân Đường càng đánh càng hãng, bọn họ rất kiên nhẫn, rất có hệ thống, từng chút, từng chút một mà đánh vào kỵ binh Đại Thực như tằm ăn lá dâu. Kỵ binh Đại Thực tựa những con sâu đã lờ sa chân rơi vào trong lưới nhện vậy, sức phản kháng càng ngày càng mỏng manh, vị trí không gian càng ngày càng bị thu hẹp lại. Khắp nơi thi thể đầy rẫy, máu chảy thành sông. Raeaed thấy bại cục đã định, nhịn không được ngửa mặt lên trời thở dài: “Thánh Allah a! Chẳng lẽ hôm nay ta phải chết tại nơi này hay sao?”

Đúng lúc này, hắn bỗng nhiên nhìn thấy chủ soái quân Đường, hắn quả thực bị kinh ngạc đến ngây người: “Khó trách! Khó trách!” Hắn thì thảo lầm bầm nói thầm một mình, giờ khắc này, sự tuyệt vọng trong lòng đã hoàn toàn bao trùm lấy hắn.

Hắn bỗng nhiên cao giọng hô lớn: “Buông vũ khí. đầu hàng!”

Các kỵ binh Đại Thực đều đồng loạt quay đầu lại nhìn chủ soái của bọn họ, Ragged phóng ngựa chạy gấp, ở giữa đội ngũ giơ kiếm hô to: “Nghe theo mệnh lệnh của ta. buông vũ khí đầu hàng quân Đường!”

“Đầu hàng quân Đường!”

Trên chiến trường dần dần đình chỉ việc chém giết, các kỵ binh Đại Thực ngơ ngác mà nhìn chủ soái của mình: ‘Leng keng!’ không biết là ai ném trường mâu xuống trước, ngay sau đó một người kéo theo mười người, mười người kéo theo trăm người. ngàn người. càng ngày càng nhiều kỵ binh ném trường mâu đầu hàng. Trên chiến trường, tiếng quát to gọi đầu hàng vang lên hàng loạt. Lý Khánh An thấy quân địch không còn có ý chiến đấu nữa. cuối cùng hạ lệnh nói: “Chịu đầu hàng đi. nếu còn có người phản kháng giết không cần hỏi!”

Quân Đường nhanh chóng khởi động, đem hơn hai ngàn kỵ binh còn lại chia ra thành bốn. bắt đầu tịch thu lại vũ khí và ngựa của kẻ đầu hàng, hét ra lệnh bọn hắn ngồi dưới đất, tay đề trên đỉnh đầu. mấy chục kẻ có ý đồ chống lại liền bị giết ngay tại chỗ, đến tận lúc đó, năm ngàn quân Đại Thực đã bị quân Đường hoàn toàn tiêu diệt, bắt được hơn hai ngàn người, ba ngàn người bị giết.

Nhưng quân Gandhara đối với việc truy kích quân Sindh cũng không đắc lực lắm. ngoại trừ đuổi bắt được mấy ngàn con voi mờ mịt không biết làm sao ra. phần lớn quân Sindh cũng đều chạy thoát cả. bọn họ đánh giặc không được, nhưng chạy trốn thì nhanh hơn cả con thỏ đế.



Một trận chiến đầy máu tanh đã dần dần khôi phục lại sự yên bình, ánh trời chiều chiếu xuống vùng thảo nguyên, nơi nơi đều là từng đội từng đội tù binh ủ rũ, dưới sự áp tải của kỵ binh quân Đường, mờ mịt thất thần mà đi về phía thành Đa Lan Ca Tư (*Dalancas), bọn họ sẽ bị đưa tới mỏ bạc tại núi Ba Tất Sơn phục lao dịch trong năm năm. Lúc này, một đàn voi gồm mấy trăm con voi đang chậm rãi đi tới. chiến tranh đã kết thúc, đàn voi cũng khôi phục lại tính đôn hậu của chúng, ngoan ngoãn mà tuân theo sự chỉ huy của quân Đường.

Lý Khánh An rất có hứng thú đối với đàn voi này, hắn đi lên trước vỗ vỗ vào chiếc vòi của một con voi. cười nói với Triệu Sùng Tiết: “Về sau này những đàn voi này sẽ là những phu khuân vác trung thành của chúng ta. ngươi phải đối xử thật tử tế với chúng nó.”

Triệu Sùng Tiết nghe ra được trong lời nói của Lý Khánh An hình như có ý để mình ở lại Sindh. hắn ngây người một chút, vội vàng nói: “Ty chức hiểu được!”

Lý Khánh An cười xòa. hắn lại nhìn một vòng đàn voi. liền nói với mọi người: “Thời gian đã không còn sớm nữa. bây giờ hãy theo ta vào thành đi xem lương khố cái đã.”

Mọi người hộ tống bên Lý Khánh An đang muốn vào thành, bỗng nhiên, phương xa mười mấy viên kỵ binh chạy như bay đến, từ phương bắc đến. các kỵ binh phong trần mệt mỏi, vẻ mật vô cùng lo lắng, Lý Khánh An không khỏi ngờ ngợ, một cảm giác không hay dâng lên trong lòng hắn. Các kỵ binh chạy vội tới, từ rất xa đã hô lớn: “Đại tướng quân, có văn kiện khẩn cấp của Toái Hiệp!”

Các kỵ binh xuống ngựa thi lễ với Lý Khánh An, kỵ binh cầm đầu lấy ra một phong thơ nói: “Đây là thư mà Nghiêm tiên sinh viết cho Đại tướng quân, vô cùng gấp.”

Lý Khánh An đón lấy thư, nhanh chóng mở ra, dần dần. đôi mày hắn cau lại, kinh thành đã xảy ra chuyện. Nam Tề Vân được thăng lên làm tả võ vệ Đại tướng quân, Lý Dự mới nhâm mệnh Lý Quốc Lương làm đông cung lục suất phú tướng quân, đã tiếp nhận hai vạn binh sĩ của đông cung lục suất phủ. đồng thời tuyên bố để giảm bớt gánh nặng của An Tây, quân lương lương thực của hai vạn binh sĩ đều đổi thành do triều đình chỉ cấp, sẽ không còn do An Tây gánh vác nữa. Mà Lý Quốc Lương này chính là thủ hạ ái tướng của Quách Tử nghi. nói cách khác Lý Dự đã đoạt lấy hai vạn binh sĩ mà quân An Tây đã chiêu mộ tại Trường An. Nghiêm Trang ở cuối thư còn nhắc tới một việc trọng đại nữa, hữu thừa tướng Dương Quốc Trung kiên quyết phản đối đem Hà Tây chia ra làm hai, vẫn đang chủ trương giữ lại chức Hà Tây tiết độ. Ý kiến phản đối này của Dương Quốc Trung đã được sự ủng hộ của Trương Quân và Trần Hi Liệt, binh bộ cũng biểu hiện rõ phản đối chia cắt Hà Tây.

Tình huống đột ngột này khiến cho Lý Khánh An bỗng nhiên ý thức được, Lý Dự đã bắt đầu động thủ với hắn rồi, cho dù Lý Khánh An cũng biết, thời kỳ trăng mật giữa hắn và Lý Dự cũng sẽ không quá dài, nhưng hắn thật không ngờ nó lại chấm dứt nhanh đến như vậy. Đó còn không đến nửa năm, Lý Dự bèn gấp đến khó mà dằn lòng nổi rồi, hai vạn quân đội tại kinh thành bị đoạt, có lẽ hắn còn có thể chấp nhận, vì dù sao đó cũng là địa bàn của người ta. nhưng Lý Dự muốn nhúng tay vào Hà Tây, điều này lại làm cho Lý Khánh An trong lòng sinh ra một tia lo âu, hắn lập tức hạ lệnh nói: “Đại quân hạ trại ngay tại chỗ!”

Quân Đường nhanh chóng đóng hạ đại doanh ngay trên thảo nguyên. từng căn lều lớn lần lượt xuất hiện, mấy trạm tháp canh gác rất nhanh được dựng lên xung quanh đại doanh. Hai ngàn kỵ binh đi vào thành tiếp quản lương khố. Hành động của quân Đường rất có nề nếp, hết thảy đều từng bước mà tiến hành. Nhưng bầu không khí của khu vực phụ cận đại doanh của trung quân lại có một chút rất khác thường, hai ngàn kỵ binh khỏi giáp chưa cời, vẫn võ trang sẵn sàng như trước, mỗi người hai con chiến mã cũng theo bên người, bọn họ cũng đều là thân binh tâm phúc của Lý Khánh An. Lý Khánh An hiển nhiên là sắp phải hành động rồi.

Triệu Sùng Tiết vội vàng đi tới doanh trướng, đi tới phía trước đại doanh trung quân, hắn chắp tay nói với một viên thân binh của Lý Khánh An: “Xin bẩm báo với Đại tướng quân, Triệu Sùng Tiết phụng mệnh tới gặp.”

“Triệu tướng quân xin chờ một chút, ty chức thay ngài đi bẩm báo ngay đây.”

Thân binh kéo rèn lên. đi vào trong lều, Triệu Sùng Tiết vô cùng lo lắng mà nhìn vào những thân binh đang đội ngũ chỉnh tề đứng cách đó không xa, trong lòng thầm nghĩ: “Chẳng lẽ Đại tướng quân phải đi về rồi sao?”

Hắn tận mắt thấy Lý Khánh An nhận được một phong thơ, trong ánh mắt lộ ra vẻ sầu lo, rất có thể là An Tây đã xảy ra chuyện rồi, nếu không Đại tướng quân sẽ không nam chinh đến một nửa thì đã chạy trở về. Lúc này thân binh đi ra lều. cười nói với hắn: “Triệu tướng quân. Đại tướng quân mời ngài đi vào.”

“Đa tạ !”

Triệu Sùng Tiết kéo rèm lên, đi vào lều lớn. Trong lều lớn. Lý Khánh An đang viết một phong thơ. phong thư này là cho Phong Thường Thanh đang ở xa tận Thiên Trúc. bởi vì triều đình phát sinh biến cố, Lý Khánh An không thề không thay đổi kế hoạch nam chinh, từ bỏ việc chinh phạt Thiên Trúc, triệu Phong Thường Thanh về Sindh làm chủ tướng, tiếp tục tiến công quân Đại Thực, còn bản thân hắn thì phải lập tức chạy về Toái Hiệp, xử lý nguy cơ mà Hà Tây sắp phải gặp.

“Ty chức tham kiến Đại tướng quân!” Triệu Sùng Tiết đi lên phía trước thi lễ.

“Ngươi ngồi đợi một chút, ta lập tức sẽ viết xong phong thư này thôi.”

Triệu Sùng Tiết có chút thấp thỏm không yên mà ngồi xuống, hắn thấy giữa lều lớn của Lý Khánh An hòm rương đều đã chuẩn bị xong, bèn càng thêm khẳng định chủ soái phải đi về.

Không lâu. từ bên ngoài lều lớn lại đi vào mấy vị tướng quân, đều là tướng lĩnh chính yếu theo Lý Khánh An nam chinh, trung lang tướng Nguyên Tụng, lang tướng Trương Ân Quyết, lang tướng Thi Vân và lang tướng Diêu Minh Chí, bọn họ cũng ngồi xuống.

Lúc này, Lý Khánh An viết xong thư, hắn buông bút xuống nhanh chóng đọc lại một lần. liền đem phong thư giao cho thân binh bên cạnh, thấp giọng dặn vài câu, mệnh hắn lập tức tìm người đưa thư đến Thiên Trúc cho Phong Thường Thanh, đưa xong thư, Lý Khánh An lúc này mới cười nói với đám người Triệu Sùng Tiết: “Các ngươi hẳn là đoán được mà! Ta tìm các ngươi tới làm cái gì?”



“Đại tướng quân phải đi về sao?” Triệu Sùng Tiết hỏi.

“Không sai, ta nhất thiết phải quay trở về ngay.”

Trong lòng Lý Khánh An cũng có chút tiếc nuối, đích thân dẫn dắt đại quân chinh phục Thiên Trúc vẫn là tâm nguyện bấy lâu nay của hắn. nhưng ông trời đã không để cho hắn cơ hội này, khiến cho hắn phải bỏ dỡ nửa chừng, hắn âm thầm thở dài rồi nói: “Trước khi ta về. ta nhất định phải an bài xong xuôi mọi việc mới được, các ngươi đừng có nói xen vào, nghe ta nói cho hết lời đã.”

“Vâng ạ!”

Lý Khánh An suy nghĩ một hồi bèn nói với mọi người: “Có ba việc ta muốn nói rõ ra. thứ nhất là sau khi ta đi rồi, ai sẽ thay ta tiếp tục nam chinh, ta đã đưa thư cho Phong Thường Thanh, ta đi rồi, sẽ do hắn tới thay ta làm chủ tướng nam chinh. Trước khi hắn tới đây, tạm thời sẽ do Triệu Sùng Tiết tướng quân chủ quản quân vụ, tương lai Triệu Sùng Tiết tướng quân sẽ đảm nhiệm phó tướng của Phong tướng quân.”

Trong lòng Triệu Sùng Tiết có chút thất vọng, vốn tưởng rằng sẽ do mình đến đảm nghiệm chủ tướng, không nghĩ rằng lại là Phong Thường Thanh, nhưng mà thâm niên của Phong Thường Thanh thì hắn làm như thế nào cũng không sao mà bì kịp được, điểm này hắn thật cũng không thể nói gì hơn, hắn vội vàng đứng dậy tỏ thái độ: “Ty chức tuân mệnh!”

Lý Khánh An khoát tay để cho hắn ngồi xuống, lại nói tiếp: “Chuyện thứ hai là chuyện phía sạu này mà chúng ta phải làm gì, đả kích người Đại Thực đương nhiên là quan trọng, nhưng ta lo lắng quân Đại Thực ở Ba Tư sẽ từ phía đông viện trợ Sindh. cho nên chúng ta phải ở lúc trước khi viện quân Đại Thực chưa tới, cố gắng đem lương thực vận chuyển về Cự Chiến Đề. có thể lợi dụng voi đến chuyên chờ, chuyện này ta bèn giao cho Triệu Sùng Tiết tướng quân, phải nhanh chóng thi hành ngay.”

Ngay sau đó Lý Khánh An lại nói: “Cuối cùng chuyện thứ ba, đó chính là chúng ta cần phải để lại bao nhiêu quân đội ở lại Sindh. điểm này ta đã ở viết rõ trong thư cho Phong Thường Thanh rồi, ở đây nói thêm cho các ngươi một chút, hiện tại một vạn tám ngàn quân Đường của chúng, thêm vào năm ngàn quân của Phong Thường Thanh, thì sẽ là hai vạn ba ngàn người, ta tính để tám ngàn quân Đường thường trú tại Sindh, thêm hai vạn quân Gandhara và tám vạn tân quân Sindh. chỉ cần huấn luyện tốt, hẳn là có thể đối phó được với người Đại Thực. Quân đội còn lại, sau khi đem chiến sự kết thúc sẽ lần lượt quay về An Tây, còn về việc sẽ để lại tám ngàn người nào, sẽ do Phong Thường Thanh tướng quân quyết định, các ngươi khôngđược cãi lời!”

“Ty chức tuân lệnh!”

Mọi người đồng loạt đứng dậy tiếp lệnh. Lý Khánh An gật gật đầu cười nói: “Triệu Sùng Tiết tướng quân ở lại, còn lại chúng tướng đều trở về chuẩn bị đi!”

Mọi người lui xuống, trong đại trướng lại yên tĩnh trở lại, Lý Khánh An đứng ở phía trước bản đồ cân thận mà xem xét cái gì đó, Triệu Sùng Tiết đứng ở một bên. đợi chờ chủ soái lên tiếng.

“Ngay tại lúc vừa rồi ta nhận được tin tức do Hạ Diên Tự truyền đến. bọn họ đã ly gián thành công quân Sindh trông coi lương khố Chabro, trong lương khố có gần bốn trăm vạn thạch lương thực, điều này vô cùng quan trọng đối với chúng ta, chúng ta phải đoạt lấy lương khố Chabro trước khi quân Đại Thực ở Punj tiến lên phía bắc.”

Triệu Sùng Tiết hiểu được ý tứ của chủ soái, vốn dĩ bàn thân hắn phải dẫn quân đi xuống phía nam, nhưng hiện tại hắn không thể không quay về An Tây, liền đem nhiệm vụ này giao cho mình.

“Xin Đại tướng quân yên tâm, ty chức nhất định sẽ nhanh chóng đi xuống phía nam, cướp lấy lương khố Chabro.”

“Tốt lắm. ngươi phải xuất phát ngay bây giờ, dẫn một vạn binh đi xuống phía nam, có thể để cho Nguyên Tụng ở lại canh giữ thành Dalancas. Ta đã xem bản đồ, Chabro cách nơi này không đến hai trăm dặm, hai người các ngươi có thể tạo aóc hỗ trợ nhau, giúp đỡ nhau, lấy việc phòng ngự là việc chính, tóm lại, trước khi Phong Thường Thanh còn chưa tới được, không cho phép các ngươi quyết chiến với quân Đại Thực, mặc kệ bọn họ dùng phương thức dụ dỗ các ngươi cái gì đi chăng nữa, cũng đều tuyệt đối không được xuất chiến, hãy từ thủ lương khố cho ta, nếu ngươi dám không vâng theo mệnh lệnh của ta. ta sẽ dùng quân pháp mà luận xử!”

Triệu Sùng Tiết nghiêm nghị hẳn. hắn khom người đáp: “Ty chức tuyệt đối không dám cãi lại mệnh lệnh của đại tướng quân!”

Lý Khánh An nhìn hắn một lúc lâu, lúc này mới gật gật đầu: “Thôi được! Hiện tại tức khắc hành động.”

Ngay đêm hôm đó. Triệu Sùng Tiết dẫn một vạn kỵ binh, hướng lương khố Chabro mà chạy vội đi, còn Lý Khánh An cũng ngay ban đêm xuất phát, dưới sự hộ vệ của hai ngàn thân vệ, quay về An Tây.

Ngày hôm đó là ngày mùng tám tháng chín của đại lịch nguyên niên triều Đường.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook