Quyển 10 - Chương 346: Nỗi lo của Lý Dự
Cao Nguyệt
20/03/2013
Các đại thần trong Tử Thần điện đồng loạt bàn tán xôn xao, trong giọng nói phần lớn đều toát ra sự thống hận đối với việc vong ân phụ nghĩa của người Hồi Hột. nhưng cũng có rất nhiều đại thần vô cùng lo lắng. Quan Trung - Lũng Hữu đều trống rỗng không có binh lực. người Hồi Hột có thể đánh thẳng một đường tiến vào Trường An hay không. và sẽ nghiêm trọng tổn hại đến ích lợi của bọn họ chăng?
“Trương thượng thư. ta cho rằng người Hồi Hột cưỡi ngựa bắn cung lợi hại. nếu bọn họ không để ý tới việc công thành, lấy việc cướp bóc để để tăng hậu cần. bọn họ rất có thể sẽ một đường đánh thẳng vào Trường An. chúng ta không thể không phòng a!”
Trần Hi Liệt là người lo lắng nhất, thê thiếp con cháu của nhà hắn rất nhiều, gia tài rất lớn. hắn rất lo lắng mình sẽ không kịp rút khỏi Trường An.
Trương Quân cười xòa an ủi hắn nói: “Trần Các lão không cần lo lắng, cho dù bọn họ giống như ngài nói vậy một đường thẳng đánh tới đây. thì bọn họ cũng vào không được Quan Trung. Lại nữa. chúng ta có binh lực của Sóc Phương, Lũng Hữu, Hà Tây ba đại tiết độ phủ. ở Quan Trung còn có gần tám vạn cấm vệ quân, chẳng lẽ quân đội chúng ta là kẻ ăn chay hay sao? Nói thật, ta một chút cũng không lo lắng.”
“Trương thượng thư nói đúng, chúng ta quả thật không cần lo lắng.”
Vương Củng ở bên cạnh cũng vừa cười vừa nói xen vào: “Theo ta được biết, binh lực của Hồi Hột nhiều nhất cũng chỉ là mười vạn. bọn họ lần này vận dụng tám vạn đại quân xâm nhập phía nam, điều này có nghĩa là trên thảo nguyên sẽ trống không. Lúc này, Lý Khánh An bèn có thể từ phía tây xuất binh, đánh thẳng vào sào huyệt rỗng không của bọn chúng. Hồi Hột cũng có thể hiểu rõ điểm này, cho nên ta nói, người Hồi Hột không dám ở Trung Nguyên lâu dài được, bọn họ sẽ nhanh chóng quay về thảo nguyên ngay thôi.”
Lời nói của Vương Củng khiến cho Trần Hi Liệt nhẹ nhõm trong lòng, vội vàng chắp tay cười nói: “Đa tạ Vương tướng quốc đã giải thích rõ vấn đề. như vậy thì ta an tâm rồi.”
Lúc này, hắn bỗng nhiên nghe thấy sau lưng truyền đến một tiếng hừ lạnh, vừa quay đầu lại, chỉ thấy Dương Quốc Trung sa sầm mặt mày ngồi ở vị trí đầu, không nói được một lời nào, Trần Hi Liệt gượng cười một tiếng nói: “Vương tướng quốc nói không sai đấy! Dương tướng quốc nghĩ sao?”
Dương Quốc Trung liếc mắt nhìn hắn. trong ánh mắt tràn ngập miệt thị, vừa miệt thị ánh mắt hắn quá thiển cận. chỉ nghĩ đến chút lợi nhỏ nhoi của chính mình, chẳng khác nào những tên thương buôn đầu đường xó chợ, lại miệt thị hắn không có cốt khí, vừa mới bị Vương Củng cướp đi chức tả thừa tướng, lúc này đã quên ngay đi nỗi nhục nhã của mình rồi. còn xưng người ta Vương tướng quốc.
Đương nhiên, trong lòng Dương Quốc Trung còn có một chút bất mãn, vào lúc tháng giêng, trong phủ của Trần Hi Liệt đánh chết một ả nô tỳ, bị Vương Củng bắt lấy tang chứng dâng sớ tố cáo hắn. kết quả Trần Hi Liệt bị miễn đi chức tả thừa tướng, cho Vương Củng tới tiếp nhậm. Vương Củng bởi vậy nắm giữ môn hạ tỉnh trong tay, luôn đối nghịch với Dương Quốc Trung trên mọi phương diện. Mỗi lần trung thư tỉnh phát ra chỉ lệnh và ý chỉ. cũng đều không hề ngoại lệ mà bị môn hạ tỉnh bác bỏ trả về, công thêm phe đông cung ở bên cạnh thêm dầu vào lửa. Vị hữu thừa tướng Dương Quốc Trung này phải cất lên những bước đi thật gian nan, khiến cho hắn hận Vương Củng đến thấu xương, phải vạch ra một rào kẽm rõ ràng với hắn. thế nhưng vừa rồi Trần Hi Liệt lại thân với Vương Cũng đến thế, điều này khiến trong lòng Dương Quốc Trung nổi lên một trận lôi đình.
Dương Quốc Trung hừ một tiếng, không thèm nhìn Trần Hi Liệt. Trần Hi Liệt gặp phải gai nhọn, trên mặt ngượng ngùng vô cùng. Trong lòng hắn cũng rất bất mãn với Dương Quốc Trung.
Từ khi Dương quý phi gần như bị ném vào lãnh lãnh cung, địa vị của Dương gia liền tụt dốc một cách thê thảm, cũng ảnh hưởng tới cả Dương Quốc Trung. Rất nhiều đại thần đã không xem trọng hắn ta nữa. Nhất là lúc đầu năm Vương Cũng được thăng làm tà thừa tướng, điều này rõ ràng là muốn dùng để chế ngự quyền lực của Dương Quốc Trung.
Rất nhiều người trong đó bao gồm cả Trần Hi Liệt đều đoán chừng Dương Quốc Trung nhiều nhất cũng chỉ có thể làm thêm một hai năm nữa thôi. Tài cán và năng lực của Dương Quốc Trung vốn đã không được đánh giá cao rồi. mà lại thích độc đoán ngang ngược, càng bởi vì hắn đã không còn có người chống đỡ phía sau nữa rồi, Thánh Thượng làm sao lại có thể để cho hắn đảm nhiệm chức hữu thừa tướng này quan trọng này lâu dài được.
Trần Hi Liệt cũng đã không còn sùng kính hắn như trước đây nữa. hắn thậm chí có một chút hối hận. nếu năm đó hắn không phản bội Lý Lâm Phô mà đầu quân sang phe Dương Quốc Trung, như vậy hiện tại hẳn sẽ là do hắn tiếp nhận vị trí của Lý Lâm Phổ rồi. mà không phải là Vương Củng, trong lòng Trần Hi Liệt vô cùng hối hận. đồng thời hắn cũng càng có ác cảm đối với Dương Quốc Trung. Hiện tại Dương Quốc Trung lại còn bày sắc mặt cho hắn xem. hắn không khỏi âm thầm cười lạnh một tiếng, trong lòng mắng: “Đã không có quý phi làm chỗ dựa rồi, chẳng qua là tên hề mua vui mà thôi, lại còn dám vô lễ với lão phu!”
Lúc này, trên đại điện truyền đến tiếng hô vang của thị vệ: “Bệ hạ giá lâm!”
Trong Tử Thần điện lập tức lặng ngắt như tờ, chỉ nghe một loạt tiếng bước chân vang lên, Lý Long Cơ từ cửa hông chậm rãi đi vào, các đại thần cùng nhau đứng lên. khom người thi lễ nói: “Tham kiến bệ hạ!”
Lý Long Cơ ngồi vào chỗ ngồi phía trên, hắn khoát tay nói: “Đây không phải là triều hội gì cả, các vị ái khanh thoải mái một chút, hãy bình thân!”
“Tạ ơn bệ hạ!”
Chúng đại thần đều ngồi xuống, rất nhiều người nhìn trộm Lý Long Cơ một cái, thảy đều chấn động. chỉ thấy hắn râu tóc đã toàn bộ bạc trắng, làn da trên mặt không có sức đàn hồi. không hề sáng bóng. Hắn năm nay còn không đến bảy mươi tuổi, nhưng thoạt nhìn đã giống như một lão già hơn tám mươi tuổi, có một số quan viên tỉ mỉ thậm chí còn chú ý tới, lúc nảy khi Thánh Thượng vừa mới tiến vào, chiếc long bào có vẻ đặc biệt lớn rộng thùng thình, hắn rõ ràng là đã lùn hơn so với trước đây, xem ra lời đồn đãi Thánh Thượng đã biến thành lưng còng là sự thật.
Bọn quan viên thở dài không thôi, vài năm trước Thánh Thượng còn tinh thần khỏe khoắn, đi lại nhanh nhẹn, thế mà mới chỉ vài năm công phu thôi, đã già đến như thế này rồi. Nghe nói hắn hàng đêm hoan lạc, chuyện phòng the không hề tiết chế, phải dựa vào một loại thuốc đến duy trì thể lực. rất nhiều đại thần cũng không khỏi thở dài, đoán chừng Thánh Thượng cũng sống không được vài năm nữa, cũng may có hoàng thái tôn, giang sơn Đại Đường còn có thể tiếp tục duy trì.
Lý Long Cơ tuy rằng không có lưng còng. nhưng hắn quả thật có chút hơi gập người về phía trước, nhưng đây là điều đại kỵ của hắn, ai dám đề cập, liền lập tức bị đánh chết. Hắn mới vừa ngồi xuống, đầu bỗng nhiên cảm thấy quay cuồng, gần đây cảm giác quay cuồng này của hắn càng ngày càng nghiêm trọng, hơi đi nhiều thêm mấy bước thôi, là hắn bèn cảm thấy trời đất quay cuồng, không cần ngự y khuyến cáo, chính hắn cũng biết vấn đề là do loại hương hoa trợ tình mà ra cả, nhưng hắn đã không thể bỏ được loại thuốc này rồi. Từng có một buổi tối hắn thử không dùng loại thuốc này, hắn liền cảm thấy như mình thống khổ đến cơ hồ muốn chết đi được, nửa đêm liền lòm còm bò dậy mà dùng thuốc, hơn nữa một lần phải dùng đến ba viên mới có hiệu quả. Hắn cũng đã phái người đi tìm An Lộc Sơn hỏi, An Lộc Sơn đưa tới hộp tựa như là thuốc giải gì đó, nhưng mà căn bản vẫn không hiệu quả.
Trong lòng Lý Long Cơ cũng sợ hãi vô cùng, nhưng hắn càng sợ hãi, lại càng kị phải uống thuốc, ngự y hơi nói một chút không tốt thôi, hắn liền lập tức sai người đánh cho nhừ tử. Hiện tại ngay cả chính hắn cũng không biết cuối cùng rồi sẽ ra sao nữa.
Lý Long Cơ nhắm mắt lại thật lâu sau. cảm giác quay cuồng mới dần dần biến mất. hắn mở to mắt ra. thấy quần thần đều nhìn hắn. liền có chút không vui nói: “Phía dưới bắt đầu đi!”
Hắn tập trung một chút tinh thần, lại tiếp tục nói: “Hôm nay trẫm triệu các vị ái khanh đến đây, là vì muốn thương thảo việc Hồi Hột xâm nhập phía nam. Việc này liên quan đến an nguy của hàng vạn dân chúng nơi Lũng Hữu. trẫm hy vọng mọi người đề xuất ra một phương án thiết thực mà hữu hiệu.”
Hắn nhìn thoáng qua Dương Quốc Trung, rồi nói: “Dương tướng quốc, do khanh bắt đầu đi!”
Dương Quốc Trung đứng lên. vui vẻ nói với Lý Long Cơ: “Bệ hạ. trên đường thần đến Tử Thần điện, vừa mới nhận được tin tức mà phi cáp đưa đến từ Cửu Nguyên, rằng người Hồi Hột tấn công Cửu Nguyên thất bại. hiện tại bị ngăn trở ở ngoại thành Cửu Nguyên, tạm thời không có nam tiến được.”
tinh thần Lý Long Cơ phấn chấn hẳn lên. điều này quả là một tin tốt. Hắn vẫn đang lo lắng tình hình của đứa con trai út Lý Kính, hiện tại xem ra Lý Kính đã không có làm cho hắn thất vọng, hắn lại vội vàng hỏi: “Thư phi cáp ở đâu? Mau đưa cho trẫm xem.”
Một gã hoạn quan bưng một cái khay vàng có đặt thư phi cáp ở trên đi lên trước, đem đem thư phi cáp trình cho Lý Long Co, Lý Long Cơ vội vàng mở ra. chỉ thấy mặt ở trên đó chỉ viết có mấy câu đơn giản: Biện vương làm gương cho binh sĩ. cố vũ sĩ khí. lão tướng quân Quách Tử Nghi chỉ huy thích đáng, đại bại người Hồi Hột công thành, dưới thành Cửu Nguyên giết địch mấy ngàn người.
Lý Long Cơ gật gật đầu. hắn đương nhiên hiểu được năng lực của đứa con mình là bao nhiêu, quan trọng là Quách Tử Nghi này, không hổ là lão tướng, ở thời khắc mấu chốt bèn thể hiện được tài năng, càng đáng khen ở chỗ vị lão tướng này lại chịu phò tá đứa con trai của mình, để cho đứa con trai của mình có thể ở trong chiến tranh mà rèn luyện. Quách Tử Nghi là một người đáng dùng.
Trong nháy mắt đó, Lý Long Cơ liền đưa ra quyết định, sau khi bãi miễn An Tư Thuận, thì có thể trọng dụng Quách Tử Nghi này.
Hắn buông thư phi cáp xuống, cười nói với mọi người: “Hồi Hột không biết tự lượng sức mình, tưởng rằng Đại Đường không còn người, một thành Cửu Nguyên bèn đã đủ dạy cho bọn họ một trận rồi, thật sự đã làm cho trẫm hú vía một hồi.”
Mọi người cũng đều thở ra nhẹ nhòm, như vậy là tốt nhất, hy vọng người Hồi Hột có thể biết khó mà rút lui. không dám tiếp tục cả gan làm loạn nữa. hoàng trưởng tôn Lý Dự thì rất tỉnh táo, hắn đứng lên nói: “Bệ hạ. tôn thần có một lời muốn nói.”
Lý Long Cơ rất yêu thích vị trưởng tôn này, cho tới bây giờ, hắn vẫn rất hài lòng với vị trưởng tôn này. Hắn tuy rằng đã khơi mào cho sự tranh chắp giữa trung thư tỉnh và môn hạ tỉnh, nhưng đại bộ phận quyết nghị của triều đình vẫn còn có thể truyền xuống được. Mấu chốt quan trọng chính là vị trưởng tôn của mình rất giỏi về sự điều giải, khiến cho công vụ của triều đình không vì sự tranh chấp giữa Dương Quốc Trung và Vương Củng mà đến mức phải tạm dừng. như vậy, trong tương lai này hắn bèn hoàn toàn có thể yên tâm mà đem xã tắc giao cho trưởng tôn.
Hắn vừa cười vừa gật đầu nói: “Nói đi!”
Lý Dự thi lễ với hoàng tổ phụ rồi nói: “Đa tạ bệ hạ!”
Lại chắp tay nói với chúng thần: “Các vị đại thần. Hồi Hột sở dĩ binh bại Cửu Nguyên, ta cho rằng cũng không kỳ quái, bản thân dân tộc Hồi Hột vốn là giỏi về đánh nhau trên ngựa, về phần công thành thật sự không là sở trường của bọn hắn. bại là chuyện bình thường, không bại mới là việc lạ. Chuyện mà ta lo lắng không phải Cửu Nguyên, ta cho rằng người Hồi Hột tuyệt đối sẽ không tiêu tốn thời gian ở Cửu Nguyên, bọn họ rất có thể sẽ bỏ Cửu Nguyên mà tiến về phía nam. đánh thẳng vào Linh Châu, đánh Linh Châu một cái trở tay không kịp. Ta thậm chí lo lắng bọn họ cũng không đánh Linh Châu, mà là trực tiếp tiến nhanh xuống phía nam. cướp bóc tại Lũng Hữu. vì thế, chúng ta phải xuất binh ứng đối.”
Lý Dự vừa dứt lời, chỉ thấy ngoài điện truyền đến một loạt tiếng bước chân chạy dồn dập, chỉ nghe một gã thị vệ la lớn: “Khẩn cấp quân tình!”
Xoạt một cái. ánh mắt mọi người đều hướng ra ngoài điện mà nhìn, chỉ thấy một gã thị vệ chạy vào, hắn giơ lên một phần quân báo khẩn cấp, nói: “người Hồi Hột vòng qua Cửu Nguyên, ven theo Hoàng Hà Nam xuống Linh Châu, ở thành Định Viễn đại bại quân đội của An Tư Thuận, ba huyện Hoài Viền. An Tịnh. Ninh Võ đã mất đi, Linh Châu bị vây. tình thế nguy ngập vô cùng.”
Trong đại điện lặng ngắt như tờ, mọi người hai mặt nhìn nhau, vừa rồi cục diện còn có lợi lập tức đã bị xoay, Lý Long Cơ xem xong quân báo, sắc mặt sa sầm đến cực điểm. Tên An Tư Thuận chết tiệt này, rõ ràng binh lực không đủ. lại còn muốn đi đánh bữa với người Hồi Hột. nên đã tổn hại đến gần nửa số binh, làm cho cục diện hiện tại trở nên bị động, thật sự là trăm cái chết của hắn cũng không đủ để chuộc cái tội này, nhưng mà cũng tốt. vừa lúc có cớ để bãi miễn chức Tiết độ sứ của hắn.
Lý Long Cơ đem quân báo ném mạnh xuống mặt đất. lạnh lùng nói: “Truyền ý chỉ của trẫm, bãi miễn ngay tại chỗ chức Sóc Phương Tiết độ sứ của An Tư Thuận, chuyển làm đô đốc Linh Châu, giữ thành để chuộc tội. Tạm thời cho Cửu Nguyên thái thú Quách Tử Nghi tiếp nhận chức vụ Tiết độ sứ Sóc Phương.”
ở trong này, Lý Long Cơ không có trực tiếp nhâm mệnh Biện vương Lý Kính làm Tiết độ sứ. làm như vậy dấu vết của sự đoạt quyền sẽ quá rõ ràng, hắn cần uyển chuyền một chút, trước tiên để cho Quách Tửnghi đến làm một lá chắn trước đã.
Hắn vốn định cùng các đại thần thương nghị một chút, nhưng hiện tại hắn đã quá khẩn cấp rồi, ngừng một chút, hắn liền lại tiếp theo xuống chỉ nói: “Truyền thêm ý chỉ của trẫm. mệnh Lũng Hữu Tiết độ phó sứ. Thiện Châu đô đốc Lý Tuyền dẫn sáu vạn quân Lũng Hữu tức khắc đến phía bắc chi viện cho Linh Châu, một vạn quân Lương Châu cũng đồng thời tiến lên phía bắc, nhất loạt do Lý Tuyền thống soái, không được có một khắc chậm trễ.”
Ý chỉ này của Lý Long Cơ vừa ra. tất cả mọi người đều hiểu được mục đích thực sự của hắn. Trong trận chiến Thổ Phồn, mười bốn vạn đại quân của hai đại Tiết độ sứ phủ tại Lũng Hữu. Hà Tây tồn thất thảm trọng. bao gồm cả thương binh ở bên trong thì vẫn chỉ còn hơn mười vạn người sống còn. Lý Tuyền trong tích tắc đã mang đi bảy vạn tinh nhuệ, số còn lại cho Ca Thư Hàn đều là thương binh và binh sĩ già. lần này Ca Thư Hàn quân quyền mất hết. Lý Long Cơ lợi dụng Hồi Hột xâm lược phía nam. đã lập tức tước đoạt lấy quân quyền của hai đại Tiết độ sứ, cho dù chức Tiết độ sứ của Ca Thư Hàn tạm thời không bị mất. nhưng cũng không có ý nghĩa gì nữa.
Lý Dự khẽ mở môi, hắn còn có điều muốn nói. nhưng cuối cùng hắn cái gì cũng không có nói ra. trong lòng thở dài một tiếng.
Triều hội tan rồi. vốn là do mọi người cùng thương nghị đối sách, nhưng cuối cùng lại bị Lý Long Cơ tự mình đưa ra phương án giải quyết dứt khoát. Vương Củng. Trương Quân đều không có đưa ra phương án nào được nữa. Tất cả mọi người trong lòng đều biết rõ, Lý Long Cơ kỳ thật cũng không quan tâm làm thế nào để đánh bại người Hồi Hột. điều duy nhất hắn quan tâm vẫn là việc đoạt quyền. ngay lúc này ai cũng không dám làm hòng đại kế của hắn. mọi người chỉ đành thở dài trong lòng. đều tự ai về nhà nấy.
Trong ngự thư phòng, tâm trạng của Lý Long Cơ rất tốt. hắn đang vì thủ đoạn cao siêu của mình mà đắc ý, nhưng hắn không cảm thấy hài lòng, hắn đang suy nghĩ bước tiếp theo của kế hoạch, bước tiếp theo nên ra tay với ai đây, nghĩ tới nghĩ lui. có thể đáp ứng cơ hội đoạt quyền cho việc lợi dụng Hồi Hột xâm lược phía nam lần này, chỉ có An Lộc Sơn. Kỳ thật Lý Khánh An cũng có thể đủ để vét biên, chỉ là hắn quá xa. khó có thể khống chế được.
Làm thế nào để cho An Lộc Sơn ngoan ngoãn mà giao ra quân đội hắn đây? Lý Long Cơ nghiêng người nửa nằm nửa ngồi ở trên giường dốc sức mà suy nghĩ, lúc này, một gã hoạn quan nhỏ giọng bẩm báo nói: “Bệ hạ. hoàng trưởng tôn cầu kiến.”
Lý Long Cơ cười xòa. nói: “Để cho hắn vào đi!”
Lát sau. Lý Dự được hoạn quan dẫn vào, hắn tiến lên một bước khom người thi lễ nói: “Tham kiến hoàng tổ phụ!”
Lý Long Cơ liếc mắt nhìn hắn. cười nói: “ở trên đại điện trẫm thấy con muốn nói lại thôi, hình như có điều gì đó muốn nói. nhưng tựa hồ lại không dám nói. Con không cần phải sợ điều gì cả. trẫm sẽ không trách tội con đâu, hiện tại con có thể nói rồi đó.”
Lý Dự trầm ngâm một lát. thấp giọng nói: “Tôn nhi rất lo lắng nhị thập cửu thúc (người chú thứ hai mươi chín) không quen đánh trận, viện quân Lũng Hữu mà thúc ấy thống lĩnh bị Hồi Hột đánh bại. thì khi đó cục thế của Lũng Hữu - Quan Trung sẽ thật sự nguy cấp đó.”
Điều này kỳ thật không chỉ có Lý Dự lo lắng, tất cả trọng thần đều lo lắng sẽ xuất hiện hậu quá đáng sợ này. Lý Tuyền mới hai mươi tuổi, hắn có thể thống lĩnh tốt bảy vạn đại quân sao? Hắn căn bản là không có kinh nghiệm đánh trận thực tế, càng không có kinh nghiệm đối phó với kỵ binh du mục. một khi hắn thất bại, điều lo lắng của Trần Hi Liệt thật sự sẽ trở thành sự thật. Chúng đại thần lén thương nghị nửa ngày, liền tìm tới Lý Dự, khẩn cầu hắn đi khuyên bảo Thánh Thượng.
Lý Dự cũng lo lắng chuyện này, quân Hồi Hột đi lại như giỏ. trận chiến tấn công và phòng thủ quân Đường còn có thể chiếm thượng phong, nhưng một khi phải đánh dã chiến với kỵ binh, e rằng quân Đường cũng không phải là đối thủ.
Nếu là người khác. Lý Long Cơ một câu cũng sẽ nghe không lọt tai, nhưng lời nói của trưởng tôn Lý Dự. thì hắn không thể không nghe, dù sao giang sơn xã tắc cũng sẽ truyền cho trưởng tôn nối dõi mà.
Lý Long Cơ trầm tư thật lâu sau, hắn không thể không thừa nhận là có thể có khả năng này, Lý Tuyền quả thật quá trẻ tuổi, có lẽ người Hồi Hột một lần đánh lén ban đêm bèn được rồi, nếu thật sự đến bước đó, thì tình thế sẽ trở nên nguy hiểm.
“Thế hoàng tôn có thượng sách gì không?”
“Tôn nhi đề nghị, có thể mệnh Lý Khánh An từ Bắc Đình xuất binh, đánh thẳng vào sào huyệt của người Hồi Hột. khi đó căn bản sẽ không cần phí sức như thế, thì người Hồi Hột bèn nhất định sẽ rút quân.”
Lý Long Cơ nhìn chằm chằm lên nóc nhà. nửa ngày không nói một lời nào cả. Hắn đương nhiên biết để cho Lý Khánh An từ Bắc Đình xuất binh chính là biện pháp tốt nhất, nhưng một khi như vậy, hắn còn có cơ hội tước đoạt lấy quân quyền của Ca Thư Hàn và An Tư Thuận sao? Không! Kiến nghị này hắn bất luận như thế nào cũng không thể chọn được.
Lý Dự bỗng nhiên quỳ xuống, che mặt khóc nói: “Hoàng tổ phụ nếu đã lập hoàng tôn làm đông cung rồi, vì sao lại khiến cho các hoàng thúc nắm hùng binh bên ngoài? Bảy vương của triều Hán gây loạn, tám vương tranh vị của triều Tấn, hoàng tổ phụ đều quên rồi sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.