Quyển 8 - Chương 237: Oan gia ngõ hẹp
Cao Nguyệt
20/03/2013
“Vì bộ lạc của hắn còn có lượng nhỏ quân Đại Thực trú quân, chính là tại đây!”
Ha Tang chỉ vào thành Hoành La Tư trên bàn đồ: “Bộ lạc của hắn ở gần ngay khu vực Hoành La Tư, nhưng Hoành La Tư vẫn có gần năm trăm quân Đại Thực đóng tại đấy.
Việc này ta vốn định giải thích rõ với Đại tướng quân, nếu người giờ đã hỏi, thì ta cũng chẳng giấu gì, Kỳ thực trên danh nghĩa Hoành La Tư là của Thạch Quốc, nhưng trên thực tế nó đã bị người Đại Thực khống chế nhiều năm, Quan viên và quân đội trong thành phần lớn là người Đại Thực, Thu thuế là người Đại Thực hưởng, nó cũng như một phần lãnh thổ của Đại Thực.”
Ánh mắt Lý Khánh Anh lại một lần rơi vào tòa thành nhỏ ở phía phương bắc, Hèn chi trong lịch sử Cao Tiên Chi đã dẫn quân đánh Hoành La Tư, hóa ra nơi này lại là đất của người Đại Thực, Hắn trầm tư một lúc nói; “Người Đại Thực vì sao lại chọn lực Hoành La Tư?”
“Vì thành Hoành La Tư có vị trí chiến lược cực kỳ quan trọng.”
Trên bản đồ của Lý Khánh An, thành Hoành La Tư đã là vùng cực bắc, Ha Tang đành phải dùng tay vẽ vời hình dung trên mặt bàn, “Đại tướng quân, con đường tơ lụa sau khi đến Toái Hiệp sẽ chia làm hai đường.
một đường đi về hướng tây, đi qua Thác Chi thành đến Tát Mã Nhĩ Khãn, cuối cùng đến Mộc Lộc và Đại Mã Thổ Cách, còn một đường từ Toái Hiệp đi theo hướng đông bắc đến Hoành La Tư, và đến Y Đê Nhĩ thành, qua Á Tốc hải, cuối cùng đến Bái Chiêm Đình.”
“Trong đó Y Đê Nhĩ thành là một thành phố thương nghiệp rất phồn hoa, mấy trăm năm nay thương nhân các nước tụ tập rất đông, Ta nghe nói có người Cao Lư thậm chí từ phương bác xa xăm cũng nam hạ đến đây làm ăn.
Vì thế Hoành La Tư chính là nơi nắm giữ mọi con đường kinh thương, Đại Thực không muốn vương triều Đại Đường vận chuyển hàng hóa từ nơi này đến Bái Chiêm Đình, ảnh hưởng đến lợi ích kinh tế của chúng, Nên đây cũng là một lý do để họ trú binh tai đây.
Lý Khánh An bỗng chốc hiểu ra, hóa ra Hoành La Tư lại có giá trị chiến lược đến thế, Hắn không khỏi quan sát tỉ mỉ bản đồ, Hoành La Tư không chỉ có giá trị thương nghiệp, còn có là thông đạo phương bắc đến Toái Hiệp.
Nếu Đại Thực chiến Hoành La Tư và A Sứ Bất Lai thành, vậy cũng bằng cắm một thanh đao ngay trên đầu Toái Hiệp, lúc nào cũng uy hiếp đến an nguy toái hiệp, Trận chiến Toái Hiệp đầu tiên, tướng Đại Thực Chu Đích Nhĩ chính là từ đường này tiến quân đến Toái Hiệp.
Nghĩ đến đây, hắn không khỏi lại hỏi: “Ngươi chắc chắn chỉ có năm trăm quân Đại Thực đóng quân chứ?”
Ha Tang gật gật đầu nói: “Ta nghe Đàn Bố Nhĩ nói,vốn nhĩ có không ít quân, nhưng phần lớn đã điều đến tác chiến ở Toái Hiệp, chỉ còn năm trăm người đóng quân.”
Lý Khánh An trầm tư một lúc, lập tức quay mình hạ lệnh: “Tức tốc đi lệnh Lý Quang Bật đến đây.”
Một chốc sau Lý Quang Bật đi nước đại vào doanh, hành quân lễ: “Tham kiến Đại tướng quân.”
“Lý Tướng quân, ngươi dẫn năm ngàn kỵ binh lập tức bắc tiên Hoành La Tư, tiêu diệt năm trăm quân Thạch quốc kia, Và chiếm Hoành La Tư.”
Hoành La Tư thành nằm ở phía đông bắc Thác Chi thành, cách nhau không hơn bốn trăm dặm, địa hình bằng phẳng, Năm ngàn kỵ binh của Lý Quang Bật gấp rút bắc tiến, cuối cùng vào buổi trưa ngày thứ ba đã đến một khu rừng trải dài vài chục dặm.
Trong rừng là một sông to chắn ngang trước mặt, Con sông này gọi là Bạch Thủy, Bạch Thũy thành trung bộ Thạch Quốc chính là thượng du của nó, cách đây chừng tám mươi dặm.
Nước xanh trong vắtư, thậm chí có thể nhìn rõ những viên đá sỏi màu trắng phía dưới, Cả con sông đều trở nên một màu trắng xóa, Giờ đang vào hạ, nước sông chảy xiết, không cách nào vượt nước qua sông.
Xích hầu đi tìm đường, còn quân khác lại ngồi trên bãi đá sõi nghỉ ngơi và ngậm lương khô, Trong lòng Lý Quang Bật tâm tư trùng trùng ngắm nhìn bờ bên kia, Từ lúc ở Bắc Đình đến nay, hắn chưa đánh qua trận chiến nào ra hoàn, trên sổ công lao vẫn chưa có tên hắn, Mắt thấy sắp hội chiến cùng quân Đại Thực, Lý Khánh An lại hạ lệnh cho hắn đi lấy một tòa thành nhỏ phương bắc, đây có phải là mượn cớ điều hắn đi không?
Tính hắn hay nghĩ ngợi lung tung, Có những việc nhỏ hắn cử hay nghĩ không thông, rất dễ việc bé xé ra to, lại thêm những năm đây, đời quân lử của hắn vẫn không xuông xẻ, khiến hắn hay có thói quen ngồi đoán tâm tư của bề trên.
Theo An Tư Thuận thì đoán tâm tư An Tư Thuận, theo Ca Thư Hàn thì đoán Ca Thư Hàn, Giờ theo Lý Khánh An, hắn lại bắt đầu ngồi đoán tâm tư của Khánh An.
Hắn nghĩ cả buổi mà chẳng được gì, Thở dài một hơi, cuối cùng hắn nhặt một tảng đá sõi ném mạnh xuống sông, Bờ bên kia là một rừng cây um tùm, cộng thêm ngọn đồi xa xa đã che mất tầm mắt của hắn.
Lúc này, một đội xích hầu phía tây cấp tốc phóng về vẻ như rất vội vã, Lý Quang Bật không khỏi đứng dậy hỏi, “Xảy ra việc gì?” Hắn lớn tiếng hỏi.
“Tướng quân, có ké địch phóng về hướng này!”
Lý Quang Bật giật mình, tất cả binh sĩ xung quanh đều đừng dậy cả lên.
“Kẻ địch từ đâu? Là ai?”
“Hồi bẩm tướng quân, đều là kỵ binh Đại Thực, khoảng ba ngàn người, bọn họ đang men theo hướng sông tiến sát vào chúng ta, chỉ còn cách ta không đến ba dặm.”
“Tất cả đứng lên!”
Lý Quang Bật nghiêm giọng hét lên: “Lập tức rời rừng, nhanh!”
Nếu chỉ có ba ngan quân Đại Thực thì không đáng lo, nhưng hắn chỉ lo, đó mới là một phần được xích hầu phát hiện, Nếu quân Đại Thực bao vây bốn phía bọn họ, vậy hậu quả sẽ khó mà tưởng tượng nổi.
Các binh sĩ vội vã thu dọn đồ đạc, cấp tốc phóng về hướng nam, Đi được gần bảy tám dặm bèn ra khỏi rừng, Đi đến thảo nguyên rộng rãi, quân Đường bắt đầu rút tiễn trương cung, hoành đao rút sẵn cảnh giác nhìn vào trong rừng.
Trên thảo nguyên bát ngát không thấy bất kỳ quân địch nào, điều này cũng khiến Lý Quang Bật tạm yên tâm, Rất có khả năng quân địch chỉ có ba ngàn người, nếu thế thì đây quả thật là một cơ hội tốt.
Hắn thúc ngựa về trước, nhỏ tiếng dặn dò phó tướng Bạch Hiếu Tiết vài cầu, Bạch Hiếu Tiết gật gật đầu xong, huơ tay ra hiệu dẫn hai ngàn quân đi về phía Đông, trốn vào trong rừng.
“Gõ trống.”
Lý Quang Bật hạ lệnh, quân Đường trống vắng như sấm, khiến chim chóc quanh rừng phát hoảng tứ toáng bỏ chạy, Quân Đường vừa gõ trống, vừa từ từ rút ra sau, Khoảng một khắc giờ sau, một đội quân Đại Thực từ trong rừng xuất hiện.
Đội quân mà quân Đường ngẫu nhiên gặp bên sông Bạch Hà chính là đội quân tiên phong Mộc Tư Lâm phái đi giành thành Hoành La Tư.
Bọn chúng được biết quân Đường đã chiếm Thác Chi thành liền quay đầu về bắc, chuẩn bị trực tiếp tăng viện Hoành La Tư, không ngờ đang chuẩn bị qua sông, lại do cầu gỗ cũ, lại thêm nhiều năm không tu sửa mà sập đổ.
Hầu Mai Đức đành phải dẫn linh đi dọc sông về hướng đông, Bọn họ đã phát hiện tông tích của một đội nhân mã lớn, trong lúc căng thẳng bỗng nghe tiếng trống từ phía nam vang đến.
Hầu Mai Đức là một trong tứ hổ tướng thủ hạ của Mộc Tư Lâm, xếp hạng thứ ba, chỉ thua Tề Nhã Đức và Y Bố La Hân tiến quân Tiến Đức, còn người xếp hạng tư là đại tướng La Xá Nhĩ, giờ đang trấn thủ Mộc Lộc.
Hầu Mai Đức là người Hô La San, chạc bốn mươi tuổi, là bạn thân thời thơ ấy của Mộc Tư Lâm, Hắn từng là tổng đốc Khách Bố Nhĩ của vương triều Oa Mã Á, Sau khi Mộc Tư Lâm khởi binh Hô La San.
hắn liền dẫn năm ngàn quân đến đầu hàng Mộc Tư Lâm, và vẫn đi theo quân đội Mộc Tư Lâm tác chiến với Oa Mã Á vương triều, lập rất nhiều công lao hiển hách, Lần này bình định phản đồ Thập Hiệp phái Hà Trung , hắn phụ trách trấn áp Tiểu Sử quốc, lại dùng một tháng để bình ổn phản loạn, giết người vô số.
Lần này, hắn tiên phong đến Thạch Quốc, nếu không lấy được Thác Chi thành, thì phải quay về thủ Hoành La Tư thành, chuẩn bị từ phía sau khống chế việc tây tiến của quân Đường.
Hắn dọc đường thuận lợi, không ngời lại gặp quân Đường ngay tại Bạch Thủy, Sau hoàng loạn ban đầu, Hầu Mai Đức đã ôn định lại quân đội.
Hắn lập tức đứng ven rừng dõi về phía quân Đường, Quân Đường đã rút ra ngoài ba dặm xa, đang trên thảo nguyên rộng rãi, hiển nhiên là muốn nghênh chiến cùng hắn.
Hắn từ từ nheo mắt lẹo, quân Đường người không nhiều, về cơ bản mà nói là xem xem với số quân của hắn, đoán là cũng đang đi về hướng Hoành La Tư, Đây là một cơ hội.
Hắn là người rất tự phụ, thủ hạ ba ngàn kỵ binh theo hắn đều là lính già thâm niên, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, là tinh duệ của Hô La San, Lần trước trong trận chiến với Cao Tiên Chi, hắn cũng tham chiến, kết quả là quân Đường bị đánh cho tan tác.
Chính chiến thắng lần trước khiến hắn có phần hơi khinh địch, quân đường có lẽ trang bị không tồi, nhưng ý chí chiến đấu không cao, chi mạnh hơn được quân đội của người Túc Đặc, nhưng so với Đại Thực vẫn thua xa.
“Chuẩn bị tác chiến!”
Hắn hô to một tiếng, ba ngàn quân Đại Thực đồng loạt giơ cao trường mậu, động tác đồng nhất, biểu hiện rõ tố chất cao siêu của người lính.
“Các hàng đội thẳng tiến!”
...
Quân Đại Thực từ từ hành quân, ba ngàn kỵ binh xếp thành năm hàng, mỗi hàng sáu trăm người, cách nhau hai trượng, phảng phất như vừa được đo đạc cẩn thân, Mội người họ đều có mười cây đoàn mậu, mỗi cây năng khoảng bảy cân, được rèn từ thép tinh luyện, được phóng đi nhờ sứ lực khuỷu tay, ném xa được khoảng ba mươi bước, Đây là vũ khí lợi hại nhất của trọng giáp kỵ binh khi Đại Thực đối phó Bái Chiêm Đình.
Kỵ binh bắt đầy chạy bước nhỏ, tay cầm đôn bài, một tay giơ mâu, hàng đội vẫn ngay ngắn. cây mâu sắc nhọn vẫn óng ánh hàn quang dưới anh dương quang.
Đội quân Lý Quang Bật soái lĩnh đế từ Thiên Uy quân Thạch Bảo thành, lúc đầu là Lũng Hữu quân trường niên tác chiến với người Thổ Phồ, và đồng thời cũng có kinh nghiệm tác chiến phong phú.
Bọn họ đã chuẩn bị sẵn cung nỏ, có thể hiệu quả giết địch ngoài trăm bước, Khuyết điểm duy nhất là lên nó rất chậm, Trong phạm vi trăm bước chỉ có thể phát tiễn hai lần, Vì muốn bù đắp cho khuyết điểm này, mỗi tên quân Đường sẽ được phối hợp dùng cung tiễn đánh từ xa, và thêm dùng đao, mậu, đôn. bị chiến kiện toàn.
Dù cho đội quân Đường này lần đầu đánh với người Đại Thực, nhưng kinh nghiệm tác chiến phong phú đã cho họ nhìn ran aay được ưu thế và nhược điêm của quân Đại Thực.
Đừng nói là huấn luyện nghiêm ngậc, có thể phóng ngựa mà vẫn duy trì được hàng ngũ ngay ngắn, cả Thổ Phồn cũng không làm được, hiển nhiên là sự phối hợp tổng thể của chúng rất thuần thục, Chỉ điểm này, đã là một đội quân mạnh.
Hơn nữa. bọn họ không dùng cung tiễn mà dùng đoản mậu Ngoài ra, họ còn dùng một cây mâu dài, Từ đấy có thể đoán được, đoàn mậu là vũ khí họ dùng để ném, và khoáng cách ném của đoàn mâu không bằng cung tiễn.
Quân Đường có phần chiếm ưu thế về khoáng này. Nhưng chiến mã Đại Thực lại có vẻ rất tráng kiện, thậm chí còn lợi hại hơn ngựa cao nguyên của người Thổ Phồn, thậm chí còn nhanh hơn ngựa của quân Đường.
Nhưng nhược điểm của chúng rất rõ rệt, đó đó khải giáp của chúng, toàn thân đều là giáp da bó sát, Loại giáp da này không chống nỗi cung tiễn quân Đường, Lý Quang Bật đã nhìn ra nhược điểm của quân Đại Thực, hắn lập tức hạ lệnh: “Yển Nguyệt trận!”
Cờ chi huy được huy động, quân Đường bắt đầu điều chinh trận hình, thành giữa nặng, hai đầu nhẹ, hình thành quân trận hình trăng lưỡi liềm, giữa là năm hàng, hai bên hai hàng, như thế có thể đảm bảo độ đầy đặn của cung tiễn, còn hai hàng phía trước sẽ cầm cự đôn phòng ngự đoản mâu của người Đại Thực.
Quân Đường từ từ tiến về trước, tay cầm nỏ hai chân khống chế chiến mã, duy trì trận hình nghiêm ngặt, Hai quân càng lúc càng áp sát vào nhau, tiếng hò hét vang ầm hết một khu đất trời, Tiếng trống đùng đùng cổ vũ sĩ khí binh sĩ dũng cảm tác chiến.
Hai trăm bước...một trăm năm mươi...một trăm, đã đi vào phạm vi sát thương của cung nỏ quân Đường, Quân Đại Thực giơ cao đôn bài, nhưng Lý Quang Bật lại vẫn chưa hạ lệnh phóng tiễn.
Ánh mắt sắc nhạy của hắn vẫn nhìn chằm chằm vào đôn bài của quân Đại Thực, phảng phất như muốn nhìn xuyên thủng chúng, Trong phạm vi trăm bước, những đôn bài này đã có thể chắn được cung nỏ của quân Đường, Quân Đường lại dừng bước, nghiêm trận nghênh tiếp.
Tám mươi bước, Lý Quang Bật vẫn chưa hạ lệnh, không ít quân Đường đã bắt đầu ứa mồ hôi nơi lòng bàn tay, Đây là điều chưa bao giờ thấy trong bao nhiêu năm chinh chiến của họ, Tám mươi bước mà vẫn chưa phóng tiễn!
Lúc này, quân Đại Thực đã nghiễm nhiên tăng tốc, khoảng cách giữa các hàng bắt đầu kéo dài ra, nhưng hàng đội vẫn còn đâu ra đấy, Đây là điểm cao mình của Hầu Mai Đức, Trong thời khắc cuối cùng lại cho kéo gần khoản cách ra, Nhưng thế diện tích sát thương của cung tiễn quân Đường sẽ giảm thiểu.
Chiến mã vẫn phóng, kỵ binh hô hào phủ trời che đất ập đến chỗ quân Đường, Sáu mươi bước, Lý Quang Bật hoành đao chỉ thẳng,lập tức hạ lệnh: “Bắn ngang!”
Hàng ngàn cây tiễn từ hàng đầu tiên được phóng ngang ra, Đây chính là ưu thế của sáu mươi bước, không cần phải phóng vòng, trực tiếp phong thẳng. tiễn bay như mưa, mạnh mẽ và kiên quyết ập đến đám đông binh sĩ Đại
Thực. Từng cây cung nỏ mạnh mẽ ấy đã xuyên qua đôn bài, giáp da kỵ binh Đại Thực, Quân Đại Thực thảm kêu liền liền, chỉ trong một chốc quân Đại Thực ngựa trở người rơi, gần hai trăm người trúng tiễn.
Thế đầu công kích của Đại Thực gặp trở ngại, tiếp đến hai ngàn cây tiễn lượt hai, lượt ba cũng lần lượt ập đến, Trong vòng sáu mươi bước, ba ngươi quân Đại Đường diệt năm sáu trăm tên người Đại Thực, Sau khi kết thúc lượt tiễn thứ ba, Lý Quang Bật lập tức hạ lệnh: “Nhạn hành trận!”
Quân Đường bỗng dưng rời Yển Nguyệt trận, trong lúc đoản mâu của Đại Thực chưa kịp phóng, đã vội tản ra hai bên, phảng phất như một đàn chim đại nhạn hình chữ bát đang đi về phương bắc.
Biến trận của quân Đường khiến Hầu Mai Đức trở tay không kịp, Hắn vốn thấy quân Đường xếp thành hai hàng, tay cầm cự đôn, hình như chỉ đê chống đỡ với mậu mà chúng phóng, trong lòng vui mừng khôn xiết.
Đoản mâu của quân Đại Thực phóng sắc bén vô cùng, sức mạnh cũng to lớn, không có đôn bài bất kỳ nào đỡ nổi, Còn trận thế quân Đường chen chúc, càng dễ đề họ dùng đoản mâu đồ sát.
Có điều quân Đường đương lúc đi được năm mươi biến lại biến trận, Hầu Mai Đức không kịp điều chỉnh, chỉ đành hạ lệnh: “Phóng mậu!”
Kỵ binh Đại Thực đồng loạt xuất đòn, hàng ngàn cây đoản mâậu đan xen nhau phi vũ trên không, chỉ có vài trăm câu đoản mâu là trúng đích, vào quân Đường phía sau chưa kịp tàn ra, Sức mạnh của đoàn mâu đã xuyên thũng đôn bài của họ. Vài chục tên quân Đường kêu lên thám thiết rơi ngựa, bị đoản mâu đâm xuyên thân thể.
Quân Đường hiển nhiên không định dùng sức mạnh đọ với quân Đại Thực, họ chia năm mươi người thành một nhóm, mỗi nhóm linh hoạt tác chiến, cố gắng phóng tiễn từ phía bên hông quân Đại Thực.
Bọn họ lúc phối hợp, lúc chia rẽ ra, mạnh ai tác chiến, Tuy cách đánh hỗn loạn, nhưng lại phản phất có một sợi dây liên kết họ với nhau, Nhìn lõng nhưng không loạn, Sợi dây này chính là cờ chỉ huy của Đại Đường, Cờ không ngừng biến hóa ra các tổ hợp khác nhau chi huy quân Đường công kích vào chỗ sơ hở của Đại Thực.
Cách đánh linh hoạt này của quân Đường hiển nhiên là khắc tinh của kỵ binh Đại Thực, Phương thức đánh thành hàng của Đại Thực là thiết kế đặc biệt cho trận chiến với Bái Chiêm Đình.
Dùng nhóm đánh nhóm, hàng đánh hàng này là trận thế tác chiến tinh vi, có thể tập hợp thành trận mưa đoàn mậu, giết địch lượng lớn, Nhưng nếu dùng nó tác chiến cùng quân Đường, ưu thế tổng thể của nó không chi không được phát huy ra, mà ngược lại, mặt yếu của nó lại thể hiện rõ rệt ra trước mật quân địch.
Đây chính là năng lực quân sự của Lý Quang Bật, có thể tùy cơ ứng biến, điều chỉnh chiến thuật, tìm điểm yếu đối phương mà đánh, Đây cũng là mục đích mà hắn cho phóng tiễn ở ngoài sáu mươi bước.
Thà phóng tiễn ít một lượt, cũng phải công kích điểm yếu của địch trước khi để chúng kịp thay đổi trận thế, Lúc này quân Đại Thực đã bị động thay đổi trận thế, quân Đường sẽ không cho họ cơ hội ung dung điều chỉnh.
Quân Đường linh hoạt tiến công từng nhóm nhỏ, khiến hàng ngũ Đại Thực bắt đầu bị loạn, Chúng từ từ thành mạnh ai nấy đánh, không còn chỉ huy thống nhất, cũng không hỗ trợ phối hợp nhau, trong bát nháo quá thể, Quân Đại Thực dần bị rơi vào thế hạ phong.
Lúc này, Lý Quang Bật thấy thời cơ đã chín mùi, bèn hạ lệnh: “Phóng hỏa tiễn!”
Một cây tiễn phóng thẳng lên không, kéo theo sau đuôi là màu khói đen ngòm dài đằng đẵng, Trong khu rừng sau lưng quân Đại Thực bỗng phóng ra một đội nhân mã hai ngàn kỵ binh Đường.
Bọn họ dàn hàng ngay ngắn, xếp thành một phương trận hoàn hoàn, chiến mã tăng tốc, Quân Đường sát khí đằng đằng ập đến chỗ của quân Đại Thực.
Cùng với việc xuất hiện của quân Đường mai phục, kỵ binh Đại Thực cuối cùng cũng không đỡ nổi, bắt đầu rút lui, Quân Đường đằng sau truy sát không ngớt, Quân Đại Thực thương vong thám trọng, đầu hàng vô hàng.
Ba ngàn quân tiên phong A Bố Mộc Tư Lâm phái đến Hoành La Tư đã gặp quân Đường tại Bạch Hà, Hầu Mai Đức soái lãnh không đến ba trăm tàn quân trốn về Tát Mã Nhĩ hãn, Hai ngày sau, Lý Quang Bật dẫn quân Đường đến Hành La Tư thành, Bọn họ đươc bộ lạc Khẳng Đặc của Thạch Quốc giúp đỡ, trong đánh ngoài tiếp ứng, đêm đấy đã công phá thành công thành Hoành La Tư, Vì thế, quân Đường đã hoàn toàn đứng vững tại Thạch Quốc.
Ha Tang chỉ vào thành Hoành La Tư trên bàn đồ: “Bộ lạc của hắn ở gần ngay khu vực Hoành La Tư, nhưng Hoành La Tư vẫn có gần năm trăm quân Đại Thực đóng tại đấy.
Việc này ta vốn định giải thích rõ với Đại tướng quân, nếu người giờ đã hỏi, thì ta cũng chẳng giấu gì, Kỳ thực trên danh nghĩa Hoành La Tư là của Thạch Quốc, nhưng trên thực tế nó đã bị người Đại Thực khống chế nhiều năm, Quan viên và quân đội trong thành phần lớn là người Đại Thực, Thu thuế là người Đại Thực hưởng, nó cũng như một phần lãnh thổ của Đại Thực.”
Ánh mắt Lý Khánh Anh lại một lần rơi vào tòa thành nhỏ ở phía phương bắc, Hèn chi trong lịch sử Cao Tiên Chi đã dẫn quân đánh Hoành La Tư, hóa ra nơi này lại là đất của người Đại Thực, Hắn trầm tư một lúc nói; “Người Đại Thực vì sao lại chọn lực Hoành La Tư?”
“Vì thành Hoành La Tư có vị trí chiến lược cực kỳ quan trọng.”
Trên bản đồ của Lý Khánh An, thành Hoành La Tư đã là vùng cực bắc, Ha Tang đành phải dùng tay vẽ vời hình dung trên mặt bàn, “Đại tướng quân, con đường tơ lụa sau khi đến Toái Hiệp sẽ chia làm hai đường.
một đường đi về hướng tây, đi qua Thác Chi thành đến Tát Mã Nhĩ Khãn, cuối cùng đến Mộc Lộc và Đại Mã Thổ Cách, còn một đường từ Toái Hiệp đi theo hướng đông bắc đến Hoành La Tư, và đến Y Đê Nhĩ thành, qua Á Tốc hải, cuối cùng đến Bái Chiêm Đình.”
“Trong đó Y Đê Nhĩ thành là một thành phố thương nghiệp rất phồn hoa, mấy trăm năm nay thương nhân các nước tụ tập rất đông, Ta nghe nói có người Cao Lư thậm chí từ phương bác xa xăm cũng nam hạ đến đây làm ăn.
Vì thế Hoành La Tư chính là nơi nắm giữ mọi con đường kinh thương, Đại Thực không muốn vương triều Đại Đường vận chuyển hàng hóa từ nơi này đến Bái Chiêm Đình, ảnh hưởng đến lợi ích kinh tế của chúng, Nên đây cũng là một lý do để họ trú binh tai đây.
Lý Khánh An bỗng chốc hiểu ra, hóa ra Hoành La Tư lại có giá trị chiến lược đến thế, Hắn không khỏi quan sát tỉ mỉ bản đồ, Hoành La Tư không chỉ có giá trị thương nghiệp, còn có là thông đạo phương bắc đến Toái Hiệp.
Nếu Đại Thực chiến Hoành La Tư và A Sứ Bất Lai thành, vậy cũng bằng cắm một thanh đao ngay trên đầu Toái Hiệp, lúc nào cũng uy hiếp đến an nguy toái hiệp, Trận chiến Toái Hiệp đầu tiên, tướng Đại Thực Chu Đích Nhĩ chính là từ đường này tiến quân đến Toái Hiệp.
Nghĩ đến đây, hắn không khỏi lại hỏi: “Ngươi chắc chắn chỉ có năm trăm quân Đại Thực đóng quân chứ?”
Ha Tang gật gật đầu nói: “Ta nghe Đàn Bố Nhĩ nói,vốn nhĩ có không ít quân, nhưng phần lớn đã điều đến tác chiến ở Toái Hiệp, chỉ còn năm trăm người đóng quân.”
Lý Khánh An trầm tư một lúc, lập tức quay mình hạ lệnh: “Tức tốc đi lệnh Lý Quang Bật đến đây.”
Một chốc sau Lý Quang Bật đi nước đại vào doanh, hành quân lễ: “Tham kiến Đại tướng quân.”
“Lý Tướng quân, ngươi dẫn năm ngàn kỵ binh lập tức bắc tiên Hoành La Tư, tiêu diệt năm trăm quân Thạch quốc kia, Và chiếm Hoành La Tư.”
Hoành La Tư thành nằm ở phía đông bắc Thác Chi thành, cách nhau không hơn bốn trăm dặm, địa hình bằng phẳng, Năm ngàn kỵ binh của Lý Quang Bật gấp rút bắc tiến, cuối cùng vào buổi trưa ngày thứ ba đã đến một khu rừng trải dài vài chục dặm.
Trong rừng là một sông to chắn ngang trước mặt, Con sông này gọi là Bạch Thủy, Bạch Thũy thành trung bộ Thạch Quốc chính là thượng du của nó, cách đây chừng tám mươi dặm.
Nước xanh trong vắtư, thậm chí có thể nhìn rõ những viên đá sỏi màu trắng phía dưới, Cả con sông đều trở nên một màu trắng xóa, Giờ đang vào hạ, nước sông chảy xiết, không cách nào vượt nước qua sông.
Xích hầu đi tìm đường, còn quân khác lại ngồi trên bãi đá sõi nghỉ ngơi và ngậm lương khô, Trong lòng Lý Quang Bật tâm tư trùng trùng ngắm nhìn bờ bên kia, Từ lúc ở Bắc Đình đến nay, hắn chưa đánh qua trận chiến nào ra hoàn, trên sổ công lao vẫn chưa có tên hắn, Mắt thấy sắp hội chiến cùng quân Đại Thực, Lý Khánh An lại hạ lệnh cho hắn đi lấy một tòa thành nhỏ phương bắc, đây có phải là mượn cớ điều hắn đi không?
Tính hắn hay nghĩ ngợi lung tung, Có những việc nhỏ hắn cử hay nghĩ không thông, rất dễ việc bé xé ra to, lại thêm những năm đây, đời quân lử của hắn vẫn không xuông xẻ, khiến hắn hay có thói quen ngồi đoán tâm tư của bề trên.
Theo An Tư Thuận thì đoán tâm tư An Tư Thuận, theo Ca Thư Hàn thì đoán Ca Thư Hàn, Giờ theo Lý Khánh An, hắn lại bắt đầu ngồi đoán tâm tư của Khánh An.
Hắn nghĩ cả buổi mà chẳng được gì, Thở dài một hơi, cuối cùng hắn nhặt một tảng đá sõi ném mạnh xuống sông, Bờ bên kia là một rừng cây um tùm, cộng thêm ngọn đồi xa xa đã che mất tầm mắt của hắn.
Lúc này, một đội xích hầu phía tây cấp tốc phóng về vẻ như rất vội vã, Lý Quang Bật không khỏi đứng dậy hỏi, “Xảy ra việc gì?” Hắn lớn tiếng hỏi.
“Tướng quân, có ké địch phóng về hướng này!”
Lý Quang Bật giật mình, tất cả binh sĩ xung quanh đều đừng dậy cả lên.
“Kẻ địch từ đâu? Là ai?”
“Hồi bẩm tướng quân, đều là kỵ binh Đại Thực, khoảng ba ngàn người, bọn họ đang men theo hướng sông tiến sát vào chúng ta, chỉ còn cách ta không đến ba dặm.”
“Tất cả đứng lên!”
Lý Quang Bật nghiêm giọng hét lên: “Lập tức rời rừng, nhanh!”
Nếu chỉ có ba ngan quân Đại Thực thì không đáng lo, nhưng hắn chỉ lo, đó mới là một phần được xích hầu phát hiện, Nếu quân Đại Thực bao vây bốn phía bọn họ, vậy hậu quả sẽ khó mà tưởng tượng nổi.
Các binh sĩ vội vã thu dọn đồ đạc, cấp tốc phóng về hướng nam, Đi được gần bảy tám dặm bèn ra khỏi rừng, Đi đến thảo nguyên rộng rãi, quân Đường bắt đầu rút tiễn trương cung, hoành đao rút sẵn cảnh giác nhìn vào trong rừng.
Trên thảo nguyên bát ngát không thấy bất kỳ quân địch nào, điều này cũng khiến Lý Quang Bật tạm yên tâm, Rất có khả năng quân địch chỉ có ba ngàn người, nếu thế thì đây quả thật là một cơ hội tốt.
Hắn thúc ngựa về trước, nhỏ tiếng dặn dò phó tướng Bạch Hiếu Tiết vài cầu, Bạch Hiếu Tiết gật gật đầu xong, huơ tay ra hiệu dẫn hai ngàn quân đi về phía Đông, trốn vào trong rừng.
“Gõ trống.”
Lý Quang Bật hạ lệnh, quân Đường trống vắng như sấm, khiến chim chóc quanh rừng phát hoảng tứ toáng bỏ chạy, Quân Đường vừa gõ trống, vừa từ từ rút ra sau, Khoảng một khắc giờ sau, một đội quân Đại Thực từ trong rừng xuất hiện.
Đội quân mà quân Đường ngẫu nhiên gặp bên sông Bạch Hà chính là đội quân tiên phong Mộc Tư Lâm phái đi giành thành Hoành La Tư.
Bọn chúng được biết quân Đường đã chiếm Thác Chi thành liền quay đầu về bắc, chuẩn bị trực tiếp tăng viện Hoành La Tư, không ngờ đang chuẩn bị qua sông, lại do cầu gỗ cũ, lại thêm nhiều năm không tu sửa mà sập đổ.
Hầu Mai Đức đành phải dẫn linh đi dọc sông về hướng đông, Bọn họ đã phát hiện tông tích của một đội nhân mã lớn, trong lúc căng thẳng bỗng nghe tiếng trống từ phía nam vang đến.
Hầu Mai Đức là một trong tứ hổ tướng thủ hạ của Mộc Tư Lâm, xếp hạng thứ ba, chỉ thua Tề Nhã Đức và Y Bố La Hân tiến quân Tiến Đức, còn người xếp hạng tư là đại tướng La Xá Nhĩ, giờ đang trấn thủ Mộc Lộc.
Hầu Mai Đức là người Hô La San, chạc bốn mươi tuổi, là bạn thân thời thơ ấy của Mộc Tư Lâm, Hắn từng là tổng đốc Khách Bố Nhĩ của vương triều Oa Mã Á, Sau khi Mộc Tư Lâm khởi binh Hô La San.
hắn liền dẫn năm ngàn quân đến đầu hàng Mộc Tư Lâm, và vẫn đi theo quân đội Mộc Tư Lâm tác chiến với Oa Mã Á vương triều, lập rất nhiều công lao hiển hách, Lần này bình định phản đồ Thập Hiệp phái Hà Trung , hắn phụ trách trấn áp Tiểu Sử quốc, lại dùng một tháng để bình ổn phản loạn, giết người vô số.
Lần này, hắn tiên phong đến Thạch Quốc, nếu không lấy được Thác Chi thành, thì phải quay về thủ Hoành La Tư thành, chuẩn bị từ phía sau khống chế việc tây tiến của quân Đường.
Hắn dọc đường thuận lợi, không ngời lại gặp quân Đường ngay tại Bạch Thủy, Sau hoàng loạn ban đầu, Hầu Mai Đức đã ôn định lại quân đội.
Hắn lập tức đứng ven rừng dõi về phía quân Đường, Quân Đường đã rút ra ngoài ba dặm xa, đang trên thảo nguyên rộng rãi, hiển nhiên là muốn nghênh chiến cùng hắn.
Hắn từ từ nheo mắt lẹo, quân Đường người không nhiều, về cơ bản mà nói là xem xem với số quân của hắn, đoán là cũng đang đi về hướng Hoành La Tư, Đây là một cơ hội.
Hắn là người rất tự phụ, thủ hạ ba ngàn kỵ binh theo hắn đều là lính già thâm niên, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, là tinh duệ của Hô La San, Lần trước trong trận chiến với Cao Tiên Chi, hắn cũng tham chiến, kết quả là quân Đường bị đánh cho tan tác.
Chính chiến thắng lần trước khiến hắn có phần hơi khinh địch, quân đường có lẽ trang bị không tồi, nhưng ý chí chiến đấu không cao, chi mạnh hơn được quân đội của người Túc Đặc, nhưng so với Đại Thực vẫn thua xa.
“Chuẩn bị tác chiến!”
Hắn hô to một tiếng, ba ngàn quân Đại Thực đồng loạt giơ cao trường mậu, động tác đồng nhất, biểu hiện rõ tố chất cao siêu của người lính.
“Các hàng đội thẳng tiến!”
...
Quân Đại Thực từ từ hành quân, ba ngàn kỵ binh xếp thành năm hàng, mỗi hàng sáu trăm người, cách nhau hai trượng, phảng phất như vừa được đo đạc cẩn thân, Mội người họ đều có mười cây đoàn mậu, mỗi cây năng khoảng bảy cân, được rèn từ thép tinh luyện, được phóng đi nhờ sứ lực khuỷu tay, ném xa được khoảng ba mươi bước, Đây là vũ khí lợi hại nhất của trọng giáp kỵ binh khi Đại Thực đối phó Bái Chiêm Đình.
Kỵ binh bắt đầy chạy bước nhỏ, tay cầm đôn bài, một tay giơ mâu, hàng đội vẫn ngay ngắn. cây mâu sắc nhọn vẫn óng ánh hàn quang dưới anh dương quang.
Đội quân Lý Quang Bật soái lĩnh đế từ Thiên Uy quân Thạch Bảo thành, lúc đầu là Lũng Hữu quân trường niên tác chiến với người Thổ Phồ, và đồng thời cũng có kinh nghiệm tác chiến phong phú.
Bọn họ đã chuẩn bị sẵn cung nỏ, có thể hiệu quả giết địch ngoài trăm bước, Khuyết điểm duy nhất là lên nó rất chậm, Trong phạm vi trăm bước chỉ có thể phát tiễn hai lần, Vì muốn bù đắp cho khuyết điểm này, mỗi tên quân Đường sẽ được phối hợp dùng cung tiễn đánh từ xa, và thêm dùng đao, mậu, đôn. bị chiến kiện toàn.
Dù cho đội quân Đường này lần đầu đánh với người Đại Thực, nhưng kinh nghiệm tác chiến phong phú đã cho họ nhìn ran aay được ưu thế và nhược điêm của quân Đại Thực.
Đừng nói là huấn luyện nghiêm ngậc, có thể phóng ngựa mà vẫn duy trì được hàng ngũ ngay ngắn, cả Thổ Phồn cũng không làm được, hiển nhiên là sự phối hợp tổng thể của chúng rất thuần thục, Chỉ điểm này, đã là một đội quân mạnh.
Hơn nữa. bọn họ không dùng cung tiễn mà dùng đoản mậu Ngoài ra, họ còn dùng một cây mâu dài, Từ đấy có thể đoán được, đoàn mậu là vũ khí họ dùng để ném, và khoáng cách ném của đoàn mâu không bằng cung tiễn.
Quân Đường có phần chiếm ưu thế về khoáng này. Nhưng chiến mã Đại Thực lại có vẻ rất tráng kiện, thậm chí còn lợi hại hơn ngựa cao nguyên của người Thổ Phồn, thậm chí còn nhanh hơn ngựa của quân Đường.
Nhưng nhược điểm của chúng rất rõ rệt, đó đó khải giáp của chúng, toàn thân đều là giáp da bó sát, Loại giáp da này không chống nỗi cung tiễn quân Đường, Lý Quang Bật đã nhìn ra nhược điểm của quân Đại Thực, hắn lập tức hạ lệnh: “Yển Nguyệt trận!”
Cờ chi huy được huy động, quân Đường bắt đầu điều chinh trận hình, thành giữa nặng, hai đầu nhẹ, hình thành quân trận hình trăng lưỡi liềm, giữa là năm hàng, hai bên hai hàng, như thế có thể đảm bảo độ đầy đặn của cung tiễn, còn hai hàng phía trước sẽ cầm cự đôn phòng ngự đoản mâu của người Đại Thực.
Quân Đường từ từ tiến về trước, tay cầm nỏ hai chân khống chế chiến mã, duy trì trận hình nghiêm ngặt, Hai quân càng lúc càng áp sát vào nhau, tiếng hò hét vang ầm hết một khu đất trời, Tiếng trống đùng đùng cổ vũ sĩ khí binh sĩ dũng cảm tác chiến.
Hai trăm bước...một trăm năm mươi...một trăm, đã đi vào phạm vi sát thương của cung nỏ quân Đường, Quân Đại Thực giơ cao đôn bài, nhưng Lý Quang Bật lại vẫn chưa hạ lệnh phóng tiễn.
Ánh mắt sắc nhạy của hắn vẫn nhìn chằm chằm vào đôn bài của quân Đại Thực, phảng phất như muốn nhìn xuyên thủng chúng, Trong phạm vi trăm bước, những đôn bài này đã có thể chắn được cung nỏ của quân Đường, Quân Đường lại dừng bước, nghiêm trận nghênh tiếp.
Tám mươi bước, Lý Quang Bật vẫn chưa hạ lệnh, không ít quân Đường đã bắt đầu ứa mồ hôi nơi lòng bàn tay, Đây là điều chưa bao giờ thấy trong bao nhiêu năm chinh chiến của họ, Tám mươi bước mà vẫn chưa phóng tiễn!
Lúc này, quân Đại Thực đã nghiễm nhiên tăng tốc, khoảng cách giữa các hàng bắt đầu kéo dài ra, nhưng hàng đội vẫn còn đâu ra đấy, Đây là điểm cao mình của Hầu Mai Đức, Trong thời khắc cuối cùng lại cho kéo gần khoản cách ra, Nhưng thế diện tích sát thương của cung tiễn quân Đường sẽ giảm thiểu.
Chiến mã vẫn phóng, kỵ binh hô hào phủ trời che đất ập đến chỗ quân Đường, Sáu mươi bước, Lý Quang Bật hoành đao chỉ thẳng,lập tức hạ lệnh: “Bắn ngang!”
Hàng ngàn cây tiễn từ hàng đầu tiên được phóng ngang ra, Đây chính là ưu thế của sáu mươi bước, không cần phải phóng vòng, trực tiếp phong thẳng. tiễn bay như mưa, mạnh mẽ và kiên quyết ập đến đám đông binh sĩ Đại
Thực. Từng cây cung nỏ mạnh mẽ ấy đã xuyên qua đôn bài, giáp da kỵ binh Đại Thực, Quân Đại Thực thảm kêu liền liền, chỉ trong một chốc quân Đại Thực ngựa trở người rơi, gần hai trăm người trúng tiễn.
Thế đầu công kích của Đại Thực gặp trở ngại, tiếp đến hai ngàn cây tiễn lượt hai, lượt ba cũng lần lượt ập đến, Trong vòng sáu mươi bước, ba ngươi quân Đại Đường diệt năm sáu trăm tên người Đại Thực, Sau khi kết thúc lượt tiễn thứ ba, Lý Quang Bật lập tức hạ lệnh: “Nhạn hành trận!”
Quân Đường bỗng dưng rời Yển Nguyệt trận, trong lúc đoản mâu của Đại Thực chưa kịp phóng, đã vội tản ra hai bên, phảng phất như một đàn chim đại nhạn hình chữ bát đang đi về phương bắc.
Biến trận của quân Đường khiến Hầu Mai Đức trở tay không kịp, Hắn vốn thấy quân Đường xếp thành hai hàng, tay cầm cự đôn, hình như chỉ đê chống đỡ với mậu mà chúng phóng, trong lòng vui mừng khôn xiết.
Đoản mâu của quân Đại Thực phóng sắc bén vô cùng, sức mạnh cũng to lớn, không có đôn bài bất kỳ nào đỡ nổi, Còn trận thế quân Đường chen chúc, càng dễ đề họ dùng đoản mâu đồ sát.
Có điều quân Đường đương lúc đi được năm mươi biến lại biến trận, Hầu Mai Đức không kịp điều chỉnh, chỉ đành hạ lệnh: “Phóng mậu!”
Kỵ binh Đại Thực đồng loạt xuất đòn, hàng ngàn cây đoản mâậu đan xen nhau phi vũ trên không, chỉ có vài trăm câu đoản mâu là trúng đích, vào quân Đường phía sau chưa kịp tàn ra, Sức mạnh của đoàn mâu đã xuyên thũng đôn bài của họ. Vài chục tên quân Đường kêu lên thám thiết rơi ngựa, bị đoản mâu đâm xuyên thân thể.
Quân Đường hiển nhiên không định dùng sức mạnh đọ với quân Đại Thực, họ chia năm mươi người thành một nhóm, mỗi nhóm linh hoạt tác chiến, cố gắng phóng tiễn từ phía bên hông quân Đại Thực.
Bọn họ lúc phối hợp, lúc chia rẽ ra, mạnh ai tác chiến, Tuy cách đánh hỗn loạn, nhưng lại phản phất có một sợi dây liên kết họ với nhau, Nhìn lõng nhưng không loạn, Sợi dây này chính là cờ chỉ huy của Đại Đường, Cờ không ngừng biến hóa ra các tổ hợp khác nhau chi huy quân Đường công kích vào chỗ sơ hở của Đại Thực.
Cách đánh linh hoạt này của quân Đường hiển nhiên là khắc tinh của kỵ binh Đại Thực, Phương thức đánh thành hàng của Đại Thực là thiết kế đặc biệt cho trận chiến với Bái Chiêm Đình.
Dùng nhóm đánh nhóm, hàng đánh hàng này là trận thế tác chiến tinh vi, có thể tập hợp thành trận mưa đoàn mậu, giết địch lượng lớn, Nhưng nếu dùng nó tác chiến cùng quân Đường, ưu thế tổng thể của nó không chi không được phát huy ra, mà ngược lại, mặt yếu của nó lại thể hiện rõ rệt ra trước mật quân địch.
Đây chính là năng lực quân sự của Lý Quang Bật, có thể tùy cơ ứng biến, điều chỉnh chiến thuật, tìm điểm yếu đối phương mà đánh, Đây cũng là mục đích mà hắn cho phóng tiễn ở ngoài sáu mươi bước.
Thà phóng tiễn ít một lượt, cũng phải công kích điểm yếu của địch trước khi để chúng kịp thay đổi trận thế, Lúc này quân Đại Thực đã bị động thay đổi trận thế, quân Đường sẽ không cho họ cơ hội ung dung điều chỉnh.
Quân Đường linh hoạt tiến công từng nhóm nhỏ, khiến hàng ngũ Đại Thực bắt đầu bị loạn, Chúng từ từ thành mạnh ai nấy đánh, không còn chỉ huy thống nhất, cũng không hỗ trợ phối hợp nhau, trong bát nháo quá thể, Quân Đại Thực dần bị rơi vào thế hạ phong.
Lúc này, Lý Quang Bật thấy thời cơ đã chín mùi, bèn hạ lệnh: “Phóng hỏa tiễn!”
Một cây tiễn phóng thẳng lên không, kéo theo sau đuôi là màu khói đen ngòm dài đằng đẵng, Trong khu rừng sau lưng quân Đại Thực bỗng phóng ra một đội nhân mã hai ngàn kỵ binh Đường.
Bọn họ dàn hàng ngay ngắn, xếp thành một phương trận hoàn hoàn, chiến mã tăng tốc, Quân Đường sát khí đằng đằng ập đến chỗ của quân Đại Thực.
Cùng với việc xuất hiện của quân Đường mai phục, kỵ binh Đại Thực cuối cùng cũng không đỡ nổi, bắt đầu rút lui, Quân Đường đằng sau truy sát không ngớt, Quân Đại Thực thương vong thám trọng, đầu hàng vô hàng.
Ba ngàn quân tiên phong A Bố Mộc Tư Lâm phái đến Hoành La Tư đã gặp quân Đường tại Bạch Hà, Hầu Mai Đức soái lãnh không đến ba trăm tàn quân trốn về Tát Mã Nhĩ hãn, Hai ngày sau, Lý Quang Bật dẫn quân Đường đến Hành La Tư thành, Bọn họ đươc bộ lạc Khẳng Đặc của Thạch Quốc giúp đỡ, trong đánh ngoài tiếp ứng, đêm đấy đã công phá thành công thành Hoành La Tư, Vì thế, quân Đường đã hoàn toàn đứng vững tại Thạch Quốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.