Quyển 15 - Chương 664: Phong Ba Da Báo
Cao Nguyệt
06/11/2017
Từ Bá Thượng trờ về đã là lúc giữa trưa, ba nghìn kỵ binh dựng lại và
đóng trú ở ngoài thành. Lý Khánh An cũng đôi một chiếc xe ngựa khác, xe
nhẹ và giản đơn, hướng bên trong thành mà chạy đi. Hôm nay đúng vào ngày miếu hội, bên ngoài Xuân Minh môn chính là một chợ lớn, hàng bán ở lề
đường đà chiếm hơn nửa con đường, dòng người rộn ràng nhốn nháo, chật
ních người đi đường đến phiên chợ. Các thân binh của Lý Khánh An cũng
không có cố ý xua dòng người tránh ra, chúa công của bọn họ đang lúc cẩn tranh thủ thanh danh, dù sao cũng không có chuyện quan trọng đặc biệt
gì, không cẩn quấy nhiễu đến chợ làm eì.
Mọi người thả chậm mà tốc, hộ vệ xe ngựa, ở trên con đường chật hẹp chậm rãi đi về phía trước, nơi này cách cồng thành đã không còn xa lắm. Lý Khánh An ngồi ở bên trong xe ngựa. Xuyên qua cửa xe đang hửng trí mà nhìn phiên chợ náo nhiệt bên ngoài. Phiên chợ miếu hội là dân chúng tự phát tổ chức, trên một mức độ nào đó nó chính là biểu độ thời tiết của nền kinh tế. Chi khi trong nhà nhưng dân chúng bình thưởng có vật phẩm thừa xuất hiện, thì phiên chợ miếu hội gần giống với chợ trời ngày nay mới xuất hiện, hơn nữa khi vật tư trong nhà còn thừa càng nhiều, thì phiên chợ cũng lại càng thịnh vượng.
Mà các châu huyện phải chịu đựng đủ sự chà đạp của chiến loạn như ở Hà Bắc này, thì bất luận như thế nào cũng sẽ không có nhưng phiên chợ như thế xuất hiện được, mà phiên chợ ở trước mắt kéo dài đến hơn mười mấy dặm, biển người mênh mông các loại nông sản phụ, các loại sơn hào hải vị, các loại sản phẩm thủ công mỹ nghệ nguyên thủy, các loại nông cụ, chỗ bán gạo, bán thịt, rau dưa trái cây, bánh bao màn thầu, vải thô thù công, ngay cả rất nhiều cửa tiệm ở chợ tây cũng bày hàng ra bán, cơ hồ cái gì cẩn có đều có, không chi thu hút toàn bộ người dân từ mười dặm tám thôn bên ngoài thành Trường An đến, mà dân chúng bên trong thành Trường An đều bị thu hút ra cả. Mua một chút thịt rừng tươi, lọc tìm nhưng hàng hóa mà ngày thưởng khó có thể nhìn thấy được, dìu già dắt trẻ. Cả nhà đi dạo chợ, cũng giống như ăn tết vậy.
“” Đứng lại!'
Lý Khánh An hô lên một tiếng, xe ngựa ngừng lại. Thân binh hiệu úy tiến lên nói: “Xin thượng tướng quân phân phó!”
“Lấy cho ta xem.”
Chù sạp sợ quá lui về phía sau một bước, ôm khư khư tấm da thú không buông, binh sĩ lại giật lấy tấm da thú từ trong lòng hắn. Chủ sạp đó muốn đoạt lại. Nhung bị binh sĩ đè lấy người.
Lý Khánh An đón lấy da báo đen, trải xuống trên bàn. Hắn nhìn một cái liền thấy được vết sẹo trên da báo, đó là năm xưa do Cao Vụ dùng tên bắn thủng mà ra, sau đó được chấp vá lại, để lại một cái dấu vết khó có thể tiêu tan đi được.
Da báo đen có lỗ tên như vậy trên đòi này chi có một tấm. Đó là hắn Lý Khánh An mười năm trước săn được trên Lăng Sơn, qua tay nhiều lượt, cuối cùng rơi vào trong tay Lý Lám Phủ, nhung sau khi Lý Lâm Phủ bị tịch biên tài sản. Thì tấm da báo này liền được đưa vào hoàng cung; Sau đó nghe nói bị Lý Long Cơ thưởng cho tôn thất.
Hiện tại làm sao lại rơi vào tay của một người nông dân. Điều này làm cho hắn suy nghĩ hoài không hiên ra được, nếu tấm da báo này xuất hiện ở nhưng tiệm lớn trong chợ đông, thì cũng có thể lý giải được, nhung bị một nông dân rất bình thưởng đem treo trên giá gỗ rao bán, hơn nữa lại là ở trong phiến chợ của miếu hội thế này, thì điều này thật làm cho người ta khó hiểu quá. Lại nhìn nhưng tấm da thú khác trong lòng hắn cũng rất quý giá.
“Tấm da báo đen này của ngươi bán bao nhiêu tiền, ta mua.” “Ta bán... Một trăm đồng bạc.”
Một trăm đồng bạc thì đà đem tấm da báo đen vô cùng trân quý này bán đi. Năm xưa Cao Vụ ra một trăm năm mươi lượng bạc, hắn còn không bán, tên khốn này không ngờ lại dám bán có một trăm đồng bạc.
[ truyen❤
cua tui @@ Net ] Lý Khánh An lập tức ý thức được, tấm da báo đen này rất có thể là lai lịch bất chinh, hắn đang định tra vấn người này, nhung thấy không ít người đi đường đà vây lại đây, trên đường có chút chen chút, liền lệnh nói: “Mang người này theo, đến trên lầu thanh để hòi.”
Xe ngựa khởi động, mang theo một chủ sạp lai lịch không rõ hướng cửa thành mà đi, lát sau. Xe ngựa vào thành. Lý Khánh An trực tiếp lên thành lầu. Ngồi xuống một
Tấm gạch trên thành.
Vài viên binh sĩ đưa chủ sạp đó lên. Chủ sạp đà biết một chút về thân phận của Lý Khánh An rồi, sợ tới mức hắn quỳ rạp xuống đất. Liên tục dập đầu: “Vương gia... Tha mạng a!”
Người đàn ông này nhìn bề ngoài là một nông dân thật thà chất phát, nhưng Lý Khánh An lại từ trong ánh mắt của hắn nhìn ra mấy phần giảo hoạt. Lý Khánh An chi chi da báo, hòi hắn: “Ta không giết ngươi, ngươi hãy thành thật mà nói ra. Tấm da báo này ngươi lấy được từ đâu?”
Người đàn ông hốt hoảng nói: “Da báo này là., vật tổ truyền của kè hèn!” Lý Khánh An sa sầm nét mặt: “Hãy đánh hắn hai mươi côn cho ta!”
Mấy viên thân binh đè người đàn ông xuống, cầm côn bèn đánh xuống, côn gỗ giáng xuống như mưa. Đánh đến người đàn ông khóc cha gọi mẹ, rất nhanh, hai mươi côn đánh xong, người đàn ông bị đánh đến da tróc thịt bong, quỳ rạp trên mặt đất. Không thể động đậy được.
Lý Khánh An lạnh lùng nói: “Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nếu ngươi còn không nói thật ra, ta lấy tội trộm cắp của ngươi mà xét, xử trảm ngay tại chỗ!”
Người đàn ông sợ tới mức mặt như tàu lá. Hắn đành phải khai ra: “Mấy thử này là vật của huynh đệ tiểu nhân, hắn đem đồ vật giấu ở nơi này của tiểu nhân. Người thì không biết chạy trốn đi đâu rồi, trong nhà của tiều nhân đang muốn xây nhà mới, liền định đem nhưng da thú này bán đi, đổi một chút tiền trờ về.”
“Huynh đệ ngươi làm nghề gì?”
“Huynh đệ tiểu nhân... Huynh đệ tiểu nhân...”
Người đàn ông ậm ừ. Không chịu nói ra, thân binh dùng gậy gộc chọc vào vết thương của hắn: “Nói!”
Người đàn ông đau đến nhếch miệng, cơ hồ ngất xiu.
Lý Khánh An khoát tay, mệnh thán binh tạm thời không nên động hắn, hắn nói với người đàn ông: “Ngươi nói ra, cho dù huynh đệ ngươi phạm tội, ta cũng không truy cửu ngươi, cho ngươi tiền đi trị thương, nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi phải nói thật, nếu không một khi ta tra ra chân tướng, ta sẽ cho bắt ngươi đến gánh tội thay cho huynh đệ ngươi.”
Người đàn ông không dám che giấu nữa, bắt đầu thành thật khai ra: “Tiểu nhân tên Hồng Đại Bảo, là người Bá Kiều bên ngoài đông thành, phụ thân là tá điền của Kì vương, sau khi Kì Vương chết rồi, thì cả nhà chúng tôi trờ thành tá điền của Tự Kì vương. Tiểu nhân có một huynh đệ tên Hồng Tam Lang, vốn dĩ là gia đinh trong Tự Kì vương phủ. Sau khi cả nhà Tự Kì vương chạy trốn tới thành đô, thi để lại huynh đệ tiếu nhân và nhưng gia đinh khác trông coi nhà cù ở Trường An. Năm trước huynh đệ tiếu nhân trộm một số đồ trong Tự Kì vương phủ đem ra, trong đó bao gồm mấy tấm da thú này, hắn sợ bị quan phủ bắt, bèn đào tẩn rồi, trước khi đi đem mấy tấm da thú này cho ta. Để cho ta thay hắn nuôi đứa con trai, nói là trong vỏng một năm hắn không trở lại, thi mấy tấm da thừa này liền thuộc về tiểu nhân, hiện tại đã qua hơn một năm rồi, mấy tấm da thú này đối với ta cũng không có dùng làm gi, tiểu nhân bèn định đem nó bán đi đồi một chút tiền, mới vừa dựng sạp lên, đã bị Vương gia nhìn thấy, khẩn cầu Vương gia tha tiểu nhân một mạng.”
Nói xong. Hắn dập đầu binh binh xuống đất, Lý Khánh An gật gật đầu. Thế này thì không còn sai biệt lấm. Trộm từ trong Tự Ki vương phủ ra. Cách nói này còn có chút đáng tin.
“Nhừng tấm da thú này nếu đã đều là tang vật, vậy thi không phái là đồ của ngươi rồi. Dựa theo luật của Đại Đường, ngươi tự ý dấu tang vật thì phái luận tội bỏ tix, nhưng nếu ta đáp ứng không truy cứu ngươi, vậy thì tha cho ngươi một lần. Nhưng tang vật phải tịch thu.”
Lý Khánh An phân phó thần binh nói: “Cho hắn hai mươi đồng bạc chữa thương, đưa hắn đi đi!”
Mọi người thả chậm mà tốc, hộ vệ xe ngựa, ở trên con đường chật hẹp chậm rãi đi về phía trước, nơi này cách cồng thành đã không còn xa lắm. Lý Khánh An ngồi ở bên trong xe ngựa. Xuyên qua cửa xe đang hửng trí mà nhìn phiên chợ náo nhiệt bên ngoài. Phiên chợ miếu hội là dân chúng tự phát tổ chức, trên một mức độ nào đó nó chính là biểu độ thời tiết của nền kinh tế. Chi khi trong nhà nhưng dân chúng bình thưởng có vật phẩm thừa xuất hiện, thì phiên chợ miếu hội gần giống với chợ trời ngày nay mới xuất hiện, hơn nữa khi vật tư trong nhà còn thừa càng nhiều, thì phiên chợ cũng lại càng thịnh vượng.
Mà các châu huyện phải chịu đựng đủ sự chà đạp của chiến loạn như ở Hà Bắc này, thì bất luận như thế nào cũng sẽ không có nhưng phiên chợ như thế xuất hiện được, mà phiên chợ ở trước mắt kéo dài đến hơn mười mấy dặm, biển người mênh mông các loại nông sản phụ, các loại sơn hào hải vị, các loại sản phẩm thủ công mỹ nghệ nguyên thủy, các loại nông cụ, chỗ bán gạo, bán thịt, rau dưa trái cây, bánh bao màn thầu, vải thô thù công, ngay cả rất nhiều cửa tiệm ở chợ tây cũng bày hàng ra bán, cơ hồ cái gì cẩn có đều có, không chi thu hút toàn bộ người dân từ mười dặm tám thôn bên ngoài thành Trường An đến, mà dân chúng bên trong thành Trường An đều bị thu hút ra cả. Mua một chút thịt rừng tươi, lọc tìm nhưng hàng hóa mà ngày thưởng khó có thể nhìn thấy được, dìu già dắt trẻ. Cả nhà đi dạo chợ, cũng giống như ăn tết vậy.
“” Đứng lại!'
Lý Khánh An hô lên một tiếng, xe ngựa ngừng lại. Thân binh hiệu úy tiến lên nói: “Xin thượng tướng quân phân phó!”
“Lấy cho ta xem.”
Chù sạp sợ quá lui về phía sau một bước, ôm khư khư tấm da thú không buông, binh sĩ lại giật lấy tấm da thú từ trong lòng hắn. Chủ sạp đó muốn đoạt lại. Nhung bị binh sĩ đè lấy người.
Lý Khánh An đón lấy da báo đen, trải xuống trên bàn. Hắn nhìn một cái liền thấy được vết sẹo trên da báo, đó là năm xưa do Cao Vụ dùng tên bắn thủng mà ra, sau đó được chấp vá lại, để lại một cái dấu vết khó có thể tiêu tan đi được.
Da báo đen có lỗ tên như vậy trên đòi này chi có một tấm. Đó là hắn Lý Khánh An mười năm trước săn được trên Lăng Sơn, qua tay nhiều lượt, cuối cùng rơi vào trong tay Lý Lám Phủ, nhung sau khi Lý Lâm Phủ bị tịch biên tài sản. Thì tấm da báo này liền được đưa vào hoàng cung; Sau đó nghe nói bị Lý Long Cơ thưởng cho tôn thất.
Hiện tại làm sao lại rơi vào tay của một người nông dân. Điều này làm cho hắn suy nghĩ hoài không hiên ra được, nếu tấm da báo này xuất hiện ở nhưng tiệm lớn trong chợ đông, thì cũng có thể lý giải được, nhung bị một nông dân rất bình thưởng đem treo trên giá gỗ rao bán, hơn nữa lại là ở trong phiến chợ của miếu hội thế này, thì điều này thật làm cho người ta khó hiểu quá. Lại nhìn nhưng tấm da thú khác trong lòng hắn cũng rất quý giá.
“Tấm da báo đen này của ngươi bán bao nhiêu tiền, ta mua.” “Ta bán... Một trăm đồng bạc.”
Một trăm đồng bạc thì đà đem tấm da báo đen vô cùng trân quý này bán đi. Năm xưa Cao Vụ ra một trăm năm mươi lượng bạc, hắn còn không bán, tên khốn này không ngờ lại dám bán có một trăm đồng bạc.
[ truyen❤
cua tui @@ Net ] Lý Khánh An lập tức ý thức được, tấm da báo đen này rất có thể là lai lịch bất chinh, hắn đang định tra vấn người này, nhung thấy không ít người đi đường đà vây lại đây, trên đường có chút chen chút, liền lệnh nói: “Mang người này theo, đến trên lầu thanh để hòi.”
Xe ngựa khởi động, mang theo một chủ sạp lai lịch không rõ hướng cửa thành mà đi, lát sau. Xe ngựa vào thành. Lý Khánh An trực tiếp lên thành lầu. Ngồi xuống một
Tấm gạch trên thành.
Vài viên binh sĩ đưa chủ sạp đó lên. Chủ sạp đà biết một chút về thân phận của Lý Khánh An rồi, sợ tới mức hắn quỳ rạp xuống đất. Liên tục dập đầu: “Vương gia... Tha mạng a!”
Người đàn ông này nhìn bề ngoài là một nông dân thật thà chất phát, nhưng Lý Khánh An lại từ trong ánh mắt của hắn nhìn ra mấy phần giảo hoạt. Lý Khánh An chi chi da báo, hòi hắn: “Ta không giết ngươi, ngươi hãy thành thật mà nói ra. Tấm da báo này ngươi lấy được từ đâu?”
Người đàn ông hốt hoảng nói: “Da báo này là., vật tổ truyền của kè hèn!” Lý Khánh An sa sầm nét mặt: “Hãy đánh hắn hai mươi côn cho ta!”
Mấy viên thân binh đè người đàn ông xuống, cầm côn bèn đánh xuống, côn gỗ giáng xuống như mưa. Đánh đến người đàn ông khóc cha gọi mẹ, rất nhanh, hai mươi côn đánh xong, người đàn ông bị đánh đến da tróc thịt bong, quỳ rạp trên mặt đất. Không thể động đậy được.
Lý Khánh An lạnh lùng nói: “Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nếu ngươi còn không nói thật ra, ta lấy tội trộm cắp của ngươi mà xét, xử trảm ngay tại chỗ!”
Người đàn ông sợ tới mức mặt như tàu lá. Hắn đành phải khai ra: “Mấy thử này là vật của huynh đệ tiểu nhân, hắn đem đồ vật giấu ở nơi này của tiểu nhân. Người thì không biết chạy trốn đi đâu rồi, trong nhà của tiều nhân đang muốn xây nhà mới, liền định đem nhưng da thú này bán đi, đổi một chút tiền trờ về.”
“Huynh đệ ngươi làm nghề gì?”
“Huynh đệ tiểu nhân... Huynh đệ tiểu nhân...”
Người đàn ông ậm ừ. Không chịu nói ra, thân binh dùng gậy gộc chọc vào vết thương của hắn: “Nói!”
Người đàn ông đau đến nhếch miệng, cơ hồ ngất xiu.
Lý Khánh An khoát tay, mệnh thán binh tạm thời không nên động hắn, hắn nói với người đàn ông: “Ngươi nói ra, cho dù huynh đệ ngươi phạm tội, ta cũng không truy cửu ngươi, cho ngươi tiền đi trị thương, nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi phải nói thật, nếu không một khi ta tra ra chân tướng, ta sẽ cho bắt ngươi đến gánh tội thay cho huynh đệ ngươi.”
Người đàn ông không dám che giấu nữa, bắt đầu thành thật khai ra: “Tiểu nhân tên Hồng Đại Bảo, là người Bá Kiều bên ngoài đông thành, phụ thân là tá điền của Kì vương, sau khi Kì Vương chết rồi, thì cả nhà chúng tôi trờ thành tá điền của Tự Kì vương. Tiểu nhân có một huynh đệ tên Hồng Tam Lang, vốn dĩ là gia đinh trong Tự Kì vương phủ. Sau khi cả nhà Tự Kì vương chạy trốn tới thành đô, thi để lại huynh đệ tiếu nhân và nhưng gia đinh khác trông coi nhà cù ở Trường An. Năm trước huynh đệ tiếu nhân trộm một số đồ trong Tự Kì vương phủ đem ra, trong đó bao gồm mấy tấm da thú này, hắn sợ bị quan phủ bắt, bèn đào tẩn rồi, trước khi đi đem mấy tấm da thú này cho ta. Để cho ta thay hắn nuôi đứa con trai, nói là trong vỏng một năm hắn không trở lại, thi mấy tấm da thừa này liền thuộc về tiểu nhân, hiện tại đã qua hơn một năm rồi, mấy tấm da thú này đối với ta cũng không có dùng làm gi, tiểu nhân bèn định đem nó bán đi đồi một chút tiền, mới vừa dựng sạp lên, đã bị Vương gia nhìn thấy, khẩn cầu Vương gia tha tiểu nhân một mạng.”
Nói xong. Hắn dập đầu binh binh xuống đất, Lý Khánh An gật gật đầu. Thế này thì không còn sai biệt lấm. Trộm từ trong Tự Ki vương phủ ra. Cách nói này còn có chút đáng tin.
“Nhừng tấm da thú này nếu đã đều là tang vật, vậy thi không phái là đồ của ngươi rồi. Dựa theo luật của Đại Đường, ngươi tự ý dấu tang vật thì phái luận tội bỏ tix, nhưng nếu ta đáp ứng không truy cứu ngươi, vậy thì tha cho ngươi một lần. Nhưng tang vật phải tịch thu.”
Lý Khánh An phân phó thần binh nói: “Cho hắn hai mươi đồng bạc chữa thương, đưa hắn đi đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.