Quyển 10 - Chương 395: Phụ tử trở mặt
Cao Nguyệt
20/03/2013
Cánh thương đội này tổng cộng có hơn năm trăm người, người đứng đầu là một người trẻ tuổi chưa đến ba mươi tuổi, thân hình vạm vỡ, mắt to mày rậm. thân người đứng thăng như cây viết vừa nhìn đã biết là một quân nhân, hắn tên Trương Vĩnh Khánh, vốn là một trong những thân binh của Lý Khánh An. hiện nhậm chức Hãn Hải quân đệ nhị binh mã sử. phong làm lang tướng, lần này hắn phụng mệnh vào kinh, là phải đem một trăm năm mươi vạn tiền bạc An Tây đưa vào Trường An. Hà Tây đã phong tỏa đường đi, bọn họ bèn đánh vòng qua Mạc Bắc, vượt qua vùng đất khống chế Cư Diên Hải của quân Đường An Tây, chuẩn bị từ nơi này tiến vào Quan nội.
Sau khi tiếng vào Quan nội. bọn họ bèn xé chẵn ra lẻ. do Hán Đường hội hiêp trợ bọn họ vào Quan nội, các cửa khẩu dọc đường đều đã sắp xếp thòa đáng, mấu chốt chính là phải trải qua khu vực đóng quân của quân Sóc Phương.
Nơi đây cách Hoàng Hà còn hai mươi dặm. bờ đông Hoàng Hà mới xây nên một thành bảo, gọi là Bạch Sa quân, có đóng quân nghìn người, chỉ cần qua khỏi tòa thành bảo này, bọn họ sẽ đi vào địa phận Hựu Châu.
Lúc này, một viên binh sĩ chỉ vào phương xa la to:
“Trương tướng quân, phía trước có người tới.”
Trương Vĩnh Khánh vung tay lên. đội lạc đà ngừng lại, hắn đứng thẳng người che tay giữa trán ngóng ra xa. hắn đã nhìn thấy đằng xa có động tĩnh.
Lát sau. phía xa chạy về ba viên kỵ sĩ. nhanh chóng phóng đến trước đội lạc đà. ba người không phải là thám báo mà hắn phái ra. mà là quan viên An Tây mấy ngày trước đã đến mở đường trước.
Một quan viên khá lớn tuổi một chút ở trên ngựa chắp tay nói: “Trương tướng quân dọc đường vất vả.”
Trương Vinh Khánh vội vàng đáp lễ, “Đa tạ Hàn phán quan, không biết có tin tức gì không?”
“Bọn ta đã tiếp xúc với một số quan quân của quân Sóc Phương, bên phía Quách Tử Nghi là không thông qua được, nhưng có thể mua chuộc được quan phòng giữ bên dưới, bèn có thể tiến vào Quan nội.”
“Vậy không biết tình hình Bạch Sa quân phía trước ra sao?”
Hàn phán quan khẽ cười nói: “chỉ cần chịu ra vốn liếng, không có hố sâu nào là không qua được, quân Sóc Phương trấn giữ Bạch Sa bảo là người Đảng Hạng, thủ lịnh gọi là Phòng Đương Nô Nô, bọn ta đã bàn bạc xong, mỗi lần trả giá một vạn con dê. có thể vào ban đêm từ chỗ đóng giữ của hắn đi qua. Trương tướng quân, cửa lớn đã mở rồi.”
Trương Vĩnh Khánh mừng rỡ, hắn nhìn nhìn sắc trời, trời đã sắp tối rồi. hắn quay đồi khoát tay gọi: “Xuất phát, ban đêm vượt sông Hoàng Hà!”
Đội lạc đà lần nữa đã xuất phát, tiếng lục lạc vang lên. đi về phía hai mươi dặm xa của Hoàng Hà.
Trong Đông Cung. tiếng đọc sách oang oang từ trong nội điện vọng ra. nghe giọng nói ấy còn có phần non nớt. không khó nhận ra đây là giọng của một thiếu niên lang đang đọc sách.
Tử viết: Vi chính dĩ đức, thí như Bắc thần, cư kỳ sở nhi chúng tinh cung chi (*khổng từ nói: cầm quyền phải có đức, giống như sao Bắc đẩu ở nơi cố định cho các ngôi sao vây quanh.)
Tử viết: Thi tam bách, nhất ngôn dĩ tế chi, viết: “Tư vô tà”.(*Khổng từ nói: Kinh Thi có 300 bài. một câu tóm tắt là: không có suy nghĩ tà xấu ở trong bụng.)
Tử viết: Đạo chi dĩ chính, tề chi dĩ hình, dân miễn nhi vô gì. đạo chi dĩ đức. tề chi dĩ lễ. hữu si thả cách.(*khổng tử nói: Lãnh đạo dân bằng pháp luật đều dùng hình phạt, dân có thể tránh được sai phạm nhưng mất lòng tự trọng. Lãnh đạo dân bằng đức độ và lễ khiến người ta biết xấu hổ mà tự cảm hóa.)
Tử viết: Ngô thập ngũ nhi chí ư học; tam thập nhi lập; tứ thập nhi bất hoặc; ngũ thập nhi tri thiên mệnh; lục thập nhi nhĩ thuận; thất thập nhi tòng tâm sở dục bất du cũ.. (*khổng từ nói: Lúc mười lăm tuổi ta đã lo nỗ lực học tập; ba mươi tuổi đã xác định được chí hướng; bốn mươi tuổi đã hiểu được lý sự. không còn bị lầm lẫn; năm mươi tuổi đã hiểu được mệnh trời; sáu mươi tuổi nghe người khác nói đều thuận tai cả; bảy mươi tuổi có thể theo lòng mong muốn mà không vượt ra ngoài giới hạn.)
Trong một gian thư phòng chất đầy sách, một thiếu niên lang chừng mười một mười hai tuổi đang khoát tay nghiêm túc trả bài “Luận ngữ”. Còn đối diện cậu chính là một nam tử trung niên sắc mặt nghiêm khác, chỉ cần cậu thiếu niên dừng lại chút ít. hắn lại chau mày giận dữ. khiến cậu thiếu niên sợ hãi vô cùng.
Cậu thiếu niên này chính là đương kim thái tử. Lý Thích trưởng tử của Lý Dự. hắn sinh ra vào năm Thiên Bảo nguyên niên, năm nay mười hai tuổi. cậu bé có khuôn mặt khá giống Thẩm hoàng hậu mẹ cậu, tuấn tú bất phàm, tài trí hơn người. Từ ngày phụ thân lên ngôi hắn đã được sắc phong làm thái tử. sống ở Đông Cung. Ngày thường cậu ở Sùng văn Quán đều có danh sư phụ đạo, và có không ít thiếu niên quyền quý cùng học chung, nhưng hôm nay cậu lại không đi Sùng văn Quán, mà ở lại trong phòng trả bài.
Người đàn ông trung niên ngồi trước mặt cậu không phải đại nho sĩ dạy cậu học. mà cũng chẳng phải hoạn quan chăm sóc cho cậu mỗi ngày, mà là hoàng tổ phụ của cậu. đương kim thái thượng hoàng Lý Hanh.
Lý Hành vì sách lược Hà Tây ý kiến không hợp mà tranh luận với con trai, không vui trong lòng bèn không hỏi han gì việc chính sự. Tuy không hỏi han. nhưng cũng không có nghĩa là lại thư thả đi dạo uống trà. tu tâm dưỡng tánh; ngược lại. hắn bắt đầu giao kết với trọng thần, không thì đến Đông Cung thúc đốc cháu đọc sách. Như hắn đã nói lúc giận, lòng hắn giờ đã nguội lạnh, không còn trông mong gì ở con trai, hắn đặt hết hi vọng gửi gắm cho cháu.
“Dừng lại!” Lý Hanh khoát ta cắt ngang bài cháu mình đang trả.
“Cháu có biết mình đang trả bài gì không đấy?”
“Bẩm tổ phụ. cháu đang trả bài trong ‘Luận ngữ - Vi chính'.”
“Thế ta hỏi cháu, thế nào là chính?”
Lý Thích còn nhỏ suy ngẫm một lúc nói: 'Phụ vương nói. dân là chính.”
“Phụ hoàng cháu nói không đúng. nên là quân vi chính, xã tắc quy chính. Phụ hoàng cháu nếu thật sự lấy dân vi chính, thế sao hắn lại còn phát hành tiền bạc? Hắn chẳng qua nói thế thôi, trên thực tế hắn vẫn chỉ là quân vi chính, dân chẳng qua chỉ là danh nghĩa. cháu nhớ rõ chưa? ”
“Hài nhi không dám nói sau lưng phụ hoàng.”
“Cháu không dám nói nhưng ta dám. hắn với ta giờ chẳng qua là đứa con chẳng ra gì. cháu tuyệt không thể nơi theo gương của hắn.”
Hắn vừa dứt lời. thì sau lưng vang lên tiếng ho khụ. Lý Thích vừa nhìn đã hoảng hốt quỳ xuống thi lễ: “Tham kiến phụ hoàng!”
Lý Hanh quay đầu lại chỉ thấy Lý Dự đang đứng ngoài cửa. hắn hừ một tiếng. xong lại quay đầu vào nhà.
Lý Dự nghe nói những ngày này phụ thân hay đến Đông Cung. trong lòng không khỏi kỳ lạ. bèn thừa lúc chiều đang rỗi ghé đến Đông Cung xem thử. Không ngờ lại gặp ngay lúc phụ thân đang dạy những tư tưởng không tốt cho con mình, điều này khiến lòng hắn bất mãn. Nếu Lý Hanh can thiệp vào chính trị, giành quyền chiêu mộ binh, hắn còn có thể nhún nhịn, nhưng việc phụ thân truyền thụ những lời ngỗ ngược này quả thật Lý Dự không thể nhịn nổi. Hắn tuyệt không thể dung thứ cho bất kỳ ai dạy những điều cay độc cho con trai mình, dù là phụ thân hắn cũng không thể.
Mắt Lý Dự lạnh như tiền đi vào nhìn con trai mình nói: “Thích Nhi. ngươi về thẩm cung trước, ta có vài lời muốn nói với tổ phụ con.”
“Vâng thưa phụ hoàng! Hài nhi xin cáo lui.”
Lý Thích hành một lễ xong bèn lui xuống, trong phòng bỗng chốc lại yên tĩnh như tờ. Mãi một lúc sau. Lý Dự mới lạnh lùng nói: “Phụ thân có gì bất mãn với con thì cứ nói thẳng. sao lại nói những lời không thích đáng như thế trước mặt Thích nhi?”
Lý Hanh hừ một tiếng. “Ngươi là hoàng đế Đại Đường, ta làm sao dám bất mãn với ngươi. ta không dám nhảy vào ngươi. ta chỉ là đang dạy dỗ cháu ta tương lai nên làm đế vương thế nào, đừng để những cái gọi là nhân nghĩa hại phải thân.”
“Lời này của phụ vương là ý gì?”
Mặt Lý Dự lạnh tanh: “Không nhẽ con làm hoàng đế Đại Đường thì không được đề xướng nhân nghĩa ư? Không nhẽ con phải bỏ cả lễ nghi liêm sỉ. vậy thì sẽ là một hoàng đế tốt ư?”
“Ta không nói ngươi không cần nhân nghĩa, vấn đề của ngươi là lúc nên nhân nghĩa ngươi không nhân nghĩa, những lúc không nên nhân nghĩa thì ngươi lại giả nhân giả nghĩa. để làm ngộ đại sự của bản thân, và còn hại cả cháu ta.”
lời của Lý Hanh rất hà khắc, khiến Lý Dự bỗng chốc không còn chút sĩ diện nào, nhưng nghĩa đến hắn đã nói xấu mình trước mặt con trai, Lý Dự bỗng chốc bị lửa giận che mờ mắt. điệu nói của hắn cũng cao giọng hẳn.
“Xin phụ thân hãy nói rõ. trẫm đã làm gì giả nhân giả nghĩa? Trẫm lúc nào hại đến con trai của mình? Trẫm vẫn đang cố gắng nhún nhường phụ thân, cố nén nhịn việc phụ thân chỉ tay chỉ chân vào xã tắc giang sơn của trẫm. Vì trẫm là con trai của người, nhưng phụ thân xem mình có đáng mặt là một thái thượng hoàng không? Hôm nay còn dám nói trẫm giả nhân giả nghĩa. phụ thân hãy nói rõ với con nào?”
“Không lẽ không phải ư? Ngươi cứ mở miệng là lê dân bá tánh, nhưng ngươi đã làm gì nào? Để phát hành tiền bạc. cướp đoạt tài sản của dân chúng. đây không phải giả nhân giả nghĩa ư? Ngươi vừa mới lên ngôi mà đã tự hủy thanh danh, đây là lúc ngươi nên nhân nghĩa, nhưng ngươi lại bất nhân bất nghĩa; mà ta khuyên ngươi thu hồi lại Hà Tây, cho lập lại Hà Tây tiết độ, trực tiếp trở mặt với Lý Khánh An. nhưng ngươi lại cứ sợ trước sợ sau, dùng thủ đoạn tay dưới để đoạt Hà Tây của hắn. ngươi nghĩ hắn sẽ không dùng thủ đoạn như thế để đoạt lại ư? chi bằng ngươi cứ trở mặt. như thế hắn còn không dám manh động. Đấy là lúc ngươi không nên nhân nghĩa, nhưng ngươi lại nhân nghĩa.”
Lý Hanh càng nói trong lòng lại càng hận. hắn hạ thấp giọng xuống nói: “Còn nữa. ta nói ngươi trực tiếp tiễn hắn về miền cực lạc, lúc này thì liệu ai sẽ hoài nghi đến ngươi. nhưng ngươi thì sao? Còn niệm gì tình ông cháu, giờ hắn tỉnh lại rồi đấy, ngươi xem giờ phải làm sao đây? Nếu hắn không niệm tình ông cháu, không thừa nhận ngươi là hoàng đế, lúc ấy ngươi đừng có mà khóc!”
lời của phụ thân. Lý Dự càng nghe càng phản cảm. hắn không nhịn nổi đáp trả: “người là tổ phụ của con. cũng giống như người là phụ thân của con. con có thể làm việc không có nhân luân này ư? những lời này xin phụ thân sau này đừng nói nữa.”
“Hừ! Hoàng vị thì chỉ có một. đứng trước hoàng vị thì còn tình thân nhân luân gì để nói? Ta xem ngươi càng lúc càng hồ đồ, sớm muộn thì ngươi cũng sẽ chết dưới tay hắn thôi, ngươi cứ đợi đấy!”
Nói xong. Lý Hanh quay người bỏ đi. lúc đi đến cửa. hắn lại nghe Lý Dự lạnh lùng nói: “Ta không có phụ thân giống người, Thích Nhi cũng không có một người tổ phụ như thế, sau này người đừng đến Đông Cung nữa.”
Toàn thân Lý Hanh rung lên. hắn đi mạnh mạch cả đầu cũng không ngoảnh lại. Lý Dự nhìn chằm chằm bóng hình của phụ thân, mãi đến ngày hôm nay hắn mới nhìn rõ bộ mặt thật của phụ thân. Khoảnh khắc này hắn thấy lòng mình sao chất chứa đầy bi ai.
Lý Dự mệt mỏi trở lại Đại mình Cung. Lúc này trời đã tối hẳn. hắn vừa về đến thẩm cung thì đại thái giám ngự thư phòng Trương Chấn Anh đã chạy đến bẩm báo, “Điện hạ. Dương tướng quốc và Đệ Ngũ lang trung có việc khẩn cấp cầu kiến, đã đến đợi từ lâu.”
Lý Dự thế mới nhớ ra ngày mai là ngày phát hành tiền mới, dù hắn cảm thấy mỏi mệt nhưng vẫn cố gắng phấn chấn tinh thần nói: “Đi ngự thư phòng!”
Xa ngựa lập tức quay đầu đi về hướng Tử Thần Các.
Trong Tử Thần Các ngoài ngự thư phòng. Dương Quốc Trung và Đệ Ngũ Kỳ đợi chờ đã lâu. Một canh giờ trước. Đệ Ngũ Kỳ bị đánh một trận, may mà có trưởng quầy cùng người giúp việc ngăn lại hắn mới trốn thoát được từ cửa sau. Dù cho thế, mặt mày mình mẩy hắn vẫn bầm tím. một con mặt bị đánh cho thâm đen. mũi cũng bị đánh vỡ, trong rất ư tội nghiệp.
Sau khi từ tửu tử trốn thoát. Đệ Ngũ Kỳ trực tiếp đi đến phủ đệ Dương Quốc Trung. Hắn đã bẩm báo đầu đuôi việc hôm nay với Dương Quốc Trung. Dương Quốc Trung hình như cũng ý thức được sự thể nghiêm trọng, lập tức dẫn hắn vào Tử Thần Các gặp hoàng thượng.
Đệ Ngũ Kỳ ngồi trên một chiếc ghế mềm. lưng tựa từơng. sau gáy hắn vẫn canh cánh đau. Dương Quốc Trung khẽ giọng an ủi: “Đệ Ngũ sứ quân xin yên tâm. ta đã lệnh Kinh Triệu Doãn phái người đuổi theo kẻ đánh người hiềm nghi. ta sẽ để trưởng quầy tửu từ phải cho một câu trả lời, nếu hắn không mà không làm gì được, ta sẽ bắt hắn thay tội. nhất định sẽ phải có cách nói thỏa đáng với sứ quân.”
“Đa tạ tướng quốc, ta chỉ không ngờ lần này lại có người tiết lộ tin tức, khiến việc phát hành tiền bạc phải đối diện với uy hiếp thất bại. Tướng quốc, giặc trong không trừ e rằng quốc gia không yên.”
“Vậy Đệ Ngũ sứ quân nghĩ ai sẽ là người tiết độ tin tức?”
Đây mới là điều Dương Quốc Trung quan tâm. hắn chẳng quan tâm gì việc phát hành tiền bạc, hắn quan tâm tranh đấu quyền lực, có thể nhờ thế mà tạo cơ hội cho hắn trừ khử ai nấy. Trong lòng hắn lần này cũng đã có tính toán.
“Hạ quan nghĩ Bùi Mân là khả nghi lớn nhất, hắn vẫn phản đối việc phát hành tiền bạc, ta hoài nghi hắn tiết lộ tin này cho Lý Khánh An, để Lý Khánh An tiếp tay loan tin đồn.”
Nếu là mấy ngày trước. Dương Quốc Trung nhất định sẽ tán đồng suy luận của Đệ Ngũ Kỳ, nhưng sau khi nghe lời khuyên của quân sư Lệnh Hồ Phi, hắn đã thay đổi chủ ý. Trong mắt hắn. Lý Khánh An tuy là loài lang sói. nhưng ở quá xa, không mấy hại đến hắn. nhưng Trương Quân lại là con rắn độc, Trương Quân ủng hộ Thục vương Lý Giao, còn bản thân Dương Quốc Trung lại ủng hộ Kinh vương Lý Mạo. Tuy hai người có hợp tác, nhưng lại thủy hỏa bất dung. Nếu Dương Quốc Trung mà có chút sơ suất, chắc chắn sẽ bị tên này thừa nước đục phóng tiễn, cho nên Bùi Mân tuy khiến hắn phải hận. nhưng sự tồn tại của Bùi Mân sẽ đè nén được Trương Quân, một khi Bùi Mân đố, Trương Quân sẽ lập tức quay lại tác uy tác quái.
Dương Quốc Trung giả vờ trầm ngâm, nói: “Ta cảm thấy khả năng của Lý Khánh An không cao, đầu tháng chúng ta mới quyết định sẽ chọn ngày mồng tám phát hành tiền bạc, chẳng qua có bảy ngày, An Tây xa như thế thì dù để bồ câu đưa thư. một đi một lại cũng không kịp. ta cảm thấy không phải do Bùi Mân tiết lộ.”
Đệ Ngũ Kỳ thừ người ra. ba người đáng nghi nhất ngoài Dương Quốc Trung và Bùi Mân ra vậy thì chỉ còn lại là Dương Thận Dư, không lẽ là hắn?
“Ý của Dương tướng quốc là do Dương Phủ Giám làm?”
“Điều này chỉ là đoán, không có chứng cứ, ta cũng không dám nói bữa.”
Đệ Ngũ Kỳ suy ngẫm một lúc, hắn bỗng hiểu ra, Dương Quốc Trung muốn dùng việc này đề quấy Trương Quân. Ngay lúc này, không xa vọng lại tiếng của hoạn quan hô hào: “Điện hạ giá đáo!”
Đệ Ngũ Kỳ và Dương Quốc Trung cùng đứng dậy, chỉ thấy xa xa có một chiếc lồng đèn dần dần đến gần. Lý Dự được đoàn hộ vệ hộ tống đi nhanh về phía này.
“Chúng thần tham kiến điện hạ!”
“Hai vị ái khanh bình thân, chúng ta vào ngự thư phòng hẳn nói.”
Lý Dự trực tiếp đi thẳng vào ngự thư phòng. Trong phòng đèn sáng trưng, đã có hoạn quan đốt sẵn lò than ấm áp từ lúc nào. Hắn ngồi xuống, lúc này hắn mới phát hiện được dị dạng của Đệ Ngũ Kỳ nên kinh ngạc hỏi: “Đệ Ngũ ái khanh, khanh làm sao thế này?”
“Điện hạ. thần bị một đám bạo dân phản đối tiền bạc vây đánh.”
Đệ Ngũ Kỳ bèn tường thuật lại chuyện xảy ra trong tửu tử. cuối cùng hắn phán: “Thần cảm thấy việc này có phần kỳ lạ. sao lời đồn này lại bắt đầu lưu truyền đúng trước lúc tiền mới phát hành hai ngày, rõ ràng có ngươi đang cố tình phá hoại tiền mới tung ra. Điện hạ. chúng ta tuyệt không nên quá sơ ý.”
Lý Dự hồi lâu không nói gì. trên mặt hắn dần lộ nộ ý, hắn vỗ mạnh bàn thốt lên: “Đây là do ai đã tiết lộ cơ mật? Trẫm nếu biết được chắc chắn phải giết hắn!”
Lúc này Dương Quốc Trung khom mình nói: “Điện hạ. người biết được ngày chính xác phát hành tiền bạc chẳng qua chỉ có sáu người, ngoài ba người chúng ta ra còn có Bùi thị lang. Lý hàn lâm và Dương Phủ Giám. Bùi thị lang tuy phản đối việc phát hành tiền bạc. nhưng hắn là người của danh môn Bùi gia. hắn sẽ mình gián chứ tuyệt không dám hành xử mưu mô đằng sau. Thần nghĩ sẽ không phải hắn. và cũng chẳng liên quan đến Lý Khánh An An Tây. Đường xá xa xôi. về mặt thời gian hắn sẽ không kịp làm thế. bỏ hắn ra. thì còn lại Lý hàn lâm và Dương Phủ Giám.”
“Lý Bí là sư phụ của trẫm. hắn tuyệt không thể nào phản bội trẫm. trẫm có thể tin tưởng vào hắn.”
Lúc này, ba người đều không nói gì.h iện nay chỉ còn một mình Dương Thận Dư của Thái phủ tự giám, là hắn ư? Có những lời không cần Dương Quốc Trung nói. Lý Dự cũng biết. Dương Thận Dư là em trai của Dương Thận Căng, và cũng là tâm phúc của phe cánh Trương Quân. Lần này phát hành tiền bạc là để chiêu mộ binh, để đối phó với tam vương.sự thể liên quan đến lợi ích của Thục vương Lý Giao, vậy sao Trương Quán có thể đứng yên không ra tay? Đáp án gần như đã trồi lên khỏi mặt nước.
Mặt Lý Dự trầm lại đi tới lui trong ngự thư phòng. Không hiểu vì sao, hắn cứ nhớ lại câu nói, “Lúc nên nhân nghĩa không nhân nghĩa, lúc không nên nhân nghĩa lại đi nhân nghĩa.” về mặt nào đó, câu này hoàn toàn không nói sai. Hắn có lúc quá yếu đuối, như Trương Quân chẳng hạn. rõ ràng hắn biết rõ Trương Quân ủng hộ Thục vương, và thầm phản đối mình, nhưng Lý Dự lại không thể làm gì hắn. không lẽ thực sự không động vào hắn được ư?
Ánh mắt của Lý Dự liếc thấy mặt mày đầy hi vọng của Dương Quốc Trung. hắn bỗng nhớ đến lời của Lý Bí. hãy biết lợi dụng sự mâu thuẫn giữa các đại thần bè phái khác nhau, đó mới là thuật đế vương thật sự. Nếu Dương Quốc Trung đã có ý đối phó Trương Quân.vậy sao hắn không thể giúp một tay?
Nghĩ đến đây, Lý Dự quay sang nói với Dương Quốc Trung: “Dương tướng quốc, việc điều tra vụ án bí mật bị lộ sẽ do ngươi toàn quyền phụ trách, dù việc liên quan đến ai đi chăng nữa. chỉ cần chứng cứ đầy đủ. trẫm nhất định sẽ trừng trị thăng tay tuyệt không dung thứ.”
Dương Quốc Trung đại hỉ. có câu nói này của Lý Dự thì hắn đã có thể thẳng tay mà làm. Hắn lập tức khom mình thi lễ: “Thần tuân chỉ! Thần xin lập tức đi tìm manh mối.”
Đợi Dương Quốc Trung lui xuống. Lý Dự mới thở dài nói với Đệ Ngũ Kỳ: “Đệ Ngũ ái khanh, hiện giờ dư luận cực bất lợi cho tiền bạc chúng ta sắp phát hành, ngươi có đối sách gì không?”
“Điện hạ. thần vẫn là câu nói cũ, cứ phát hành tiền trước rồi để dân chúng từ từ thích nghi. Hiện dân chúng khiếp sợ tiền bạc là do trước đây tiền bạc tiên đế phát hành không được tốt mà ra. Lúc trước một đổi một trăm tiền, giá này quả thật là giá trên trời, hơn nữa tiền làm nhái lại quá nhiều. Theo như thần điều tra. nếu chúng ta nâng cao chút ít hàm lượng bạc trong tiền, và giảm giá thấp xuống một chút thì dân chúng cuối cùng cũng có thể chấp nhận. Quan trọng là có sự tồn tại của tiền An Tây, dù thế nào chúng ta cũng tranh không lại nó. chỉ cần có sự tồn tại của nó, thì tiền bạc sẽ không cách nào lưu thông. Hiện giờ điện hạ làm rất tốt. đã nguồn vào của tiền An Tây, như vậy tiền An Tây sẽ ngày càng ít trên thị trường, vì mọi người sẽ giữ nó lại trong nhà. không ai nỡ đem ra mà dùng, như thế nó cũng mất đi giá trị lưu thông, mà trở thành một loại tài báu. nên thần rất có tự tin. chỉ cần đợt tiền thứ hai của chúng ta vào thị trường. thì đồng bạc An Tây sẽ không còn bóng dáng trên thị trường. Lúc ấy điện hạ thêm chiếu chỉ phế trừ tiền bạc cũ. cho phép dùng tiền cũ đổi tiền mới. như vậy trên thị trường chỉ còn lại tiền đồng và tiền bạc Đại Lịch mà thôi, và tiền bạc của chúng ta cũng sẽ phát hành thành công.”
Phân tích của Đệ Ngũ Kỳ đã làm phấn trấn lòng tin của Lý Dự rất nhiều, hắn nghĩ nghĩ rồi nói: “Tuy nói là như thế. nhưng chúng ta vẫn phải kịp thời thay đổi đối sách, tuyệt không thể quá bị động. Nếu vẫn phát hành tiền bạc mới theo kế hoạch ban đầu vào ngày mai. trẫm rất lo là trên thị trường sẽ không còn tiền để đổi. chúng ta phải lập tức hành động ngay.”
“Điện hạ định thế nào?”
Sau một lúc trầm ngâm Lý Dự bèn lập tức hạ lệnh: “Hãy tức tốc cho truyền trưởng tôn Toàn Tự vào gặp trẫm!”
trưởng tôn Toàn Tự hiện đang nhậm chức đại tướng quân Vũ Lâm quân, nắm trong tay quân quyền tám vạn quân đội tận trung cho Lý Dự. là một trong các đại thần được Lý Dự tin tưởng nhất. Hôm nay là ngày hắn trực, nghe thấy tuyên triệu hắn đã lập tức đến gặp Lý Dự.
“Thần trưởng tôn Toàn Tự tham kiến điện hạ!”
“trưởng tôn tướng quân, trẫm có một việc nhờ ngươi.”
“Xin điện hạ cứ hạ lệnh, dù có phải chết thần cũng không chối từ.”
“Tốt lắm!” Lý Dự gật gật đầu hạ lệnh: “Ngươi đêm nay lập tức phái quân khống chế các quỹ phường Trường An và các cửa hiệu lớn trong hai chợ cho ta. dù hậu thuẫn của chúng là ai đi chăng nữa cũng không được bỏ qua. Tóm lại, không cho phép chúng chuyển một tiền đồng nào ra ngoài.”
“Thần tuân chỉ!”
trưởng tôn Toàn Tự bước lớn ra ngoài, giờ khắc này Lý Dự bỗng cảm thấy lòng dạ mình bỗng trở nên cứng rắn. cuối cùng cũng có chút cảm giác mình là bậc đế vương.
“Người chẳng phải nói ta không thành tài. nhu nhược vô dụng ư? Đêm nay ta sẽ để người được thấy đoạn lôi đình của ta!” Lý Dự lẩm bẩm nói một mình.
Trong màn đêm. từng đội quân sĩ vũ trang đầy mình xông vào chợ Đông và chợ Tây. Bọn chúng phá cửa nhìn cửa hiệu lớn. đuôi hết chưởng quỹ và giúp việc trong tiêm vào các gian nhà trống giam lại, và niêm phong lại tủ tiền và kho tiền không để họ chuyển đi.
Thông thường mà nói. khi triều đình phát hành tiền lớn hay tiền bạc đều có mấy cách, một là cưỡng bức thu mua hàng hóa. đặc biệt là các loại lương thực hoặc vật dụng dân sinh, như thế sẽ khiến vật giá thị trường leo thang, sau đó triều đình sẽ bán lại lương thực hơi thấp hơn giá thị trường chút ít ra. về danh nghĩa là điều chỉnh giá lương thực, nhưng thực chắt sẽ thu về lượng lớn tiền đồng. và sau đó tung tiền đồng ra thị trường. Hai năm trước Lý Long Cơ phát hành tiền bạc đã làm như thế, dẫn đến giá lương thực tăng gấp đôi, cũng may mà lương thực Lũng Hữu năm ngoái bội thu. nếu không chắc giá lương thực còn tăng ngất trời.
Một cách còn lại chính là cưỡng chế đổi tiền tại các nơi tập trung tiền đồng, chủ yếu như các quỹ phường và cửa tiệm lớn. Do Lý Dự lên ngôi chưa lâu, nếu dùng cách thu mua lương thực sẽ dẫn đến giá lương leo thang, từ đó mà gây nên chúng phẫn. Hơn nữa hiện nay giá lương thực đã không còn thấp, nếu còn tăng nữa e rằng sẽ dẫn đến thảm kịch có người bị chết đói. thậm chí là dân chúng bạo loạn, nên hắn phải dùng cách thứ hai, bắt ép quỹ phường cưỡng chế đổi tiền. người đến quỹ phường aừi tiền phần lớn là thương nhân, cho nên cuối cùng người tốn thất là thương nhân, chứ dân thường Trường An tổn thất không lớn. Từ cổ chí kim. triều đình ra tay thì thương nhân luôn là người đầu tiên bị hạ thủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.