Thiên Hạ

Quyển 12 - Chương 504: Sự kiện ngoài ý muốn

Cao Nguyệt

20/03/2013



Hạ tuần tháng hai năm Trinh Trị thứ hai, tin tức Đại Bột Luật được quân Đường chiếm lĩnh đã truyền đến Toái Hiệp thành, lúc này An Tây tiết độ sứ Lý Khánh An đã trở về đến Toái Hiệp, nhận được tin tức này, Lý Khánh An lập tức hạ lệnh quân An Tây và chính sự đường An Tây khởi động kế hoạch Thổ Hỏa La.

Ý đồ chiến lược của người Thổ Phồn cũng vô cùng rõ rệt, bọn họ đang tìm kiếm vùng quốc thổ thứ hai sau cao nguyên, một vùng đất có lợi hơn cho Thổ Phồn phát triên và lớn mạnh.

Sau trận chiến giằng co liên hồi tranh đoạt Lũng Hữu với triều Đường, người Thổ Phồn cuối cùng đã ý thức được không thể nào có được Lũng Hữu, nhất là năm Thiên Bảo thứ sáu sự thất bại trong chiến dịch Thạch Bảo thành, làm cho bọn họ cuối cùng đã từ bỏ sự tranh đoạt vùng đất Hà Lũng, bắt đầu đem trọng tâm dời đến An Tây.

Thổ Hỏa La không nghi ngờ gì chính là một vùng đất lý tưởng nhất, nam có thể khống chế Sindh, Thiên Trúc, đông thì đối diện với Đại Thực, hướng bắc là một vùng đất chăn dân cư thưa thớt, đất đai màu mở rộng lớn, điều quan trọng hơn, Thổ Hỏa La tiếp giáp với cao nguyên Thổ Phồn, có thể liên kết thành một khối với cao nguyên Thổ Phồn.

Cũng vì như vậy, người Thổ Phồn cực kỳ coi trọng sự chiếm lĩnh đối với Thổ Hỏa La, bọn họ không ngừng trưng binh, lúc này đã tăng binh đến mười tám vạn, ngay cả Thổ Phồn tán phổ Thích Tùng Đức Tán cũng đích thân đến Thổ Hỏa La thị sát, đủ thấy quyết tâm của người Thổ Phồn, muốn vĩnh viễn chiếm cứ Thổ Hỏa La.

Chính bởi vì người Thổ Phồn dốc hết toàn lực vào Thổ Hỏa La, cũng làm cho An Tây đối diện với nguy cơ và thứ thách chưa từng có từ trước đến nay, chiến dịch Thổ Hỏa La sấp sửa bùng nổ, sẽ là một trận chiến dịch liên quan đến sinh tử tồn vong của An Tây, nếu như quân Đường ở trong trận chiến dịch này thất bại, vậy thì người Thổ Phồn sẽ đại cử tiến công sang bắc, thế lực của triều Đường sẽ bị hoàn toàn đuổi khỏi An Tây, Lý Khánh An không thể thua nổi trận chiến dịch này, để đánh thắng trận chiến dịch này, hắn không tiếc tạm thời từ bỏ sự tranh giành quyền lực của Trường An, đích thân đến An Tây chỉ huy trận chiến dịch toàn diện này.

Người Thổ Phồn cũng đồng thời không thể thua nổi trận chiến dịch này, bọn họ cũng ý thức được quân Đường sẽ phát động thế công vào mùa xuân, tán phổ trẻ tuổi cũng không tiếc đích thân đi tới Thổ Hỏa La, chỉ huy trận chiến dịch liên quan đến tiền đồ số phận này.

Cả An Tây đều được huy động hết, quân đội khắp mọi nơi từ Thạch Quốc, Ninh Viễn Quốc, Cự Chiến Đề, từ bản địa Toái Hiệp, từ Sơ Lặc, Quy Tư đi đến Giải Tô Quốc, có số đông mười lăm vạn, An Tây chính sự đường cũng từ các nơi tổ chức ba mươi vạn dán phu Hán Hồ, vận chuyển một lượng lớn các vận tư quân sự như lương thực, cô khô v.v...

Hà cốc Toái Hiệp, đội lương rầm rộ di chuyển trên quan đạo, tiếng người râm ran, xe ngựa chở đầy lương thực cỏ khô một chiếc nối đuôi một chiếc, kéo dài đến ngoài xa mười dặm, những người đánh xe ngựa đa số là di dân từ nội địa đến, vì việc bị chiến cho chiến dịch Thổ Hỏa La lần này, An Tây chính sự đường đã gia tăng trưng thu thuế chiến tranh đặc biệt, cũng chính là đem mức thuế hai mươi thu một của ngày thường, lâm thời sửa đổi lại thành mười lăm thu một.

Thân là một dân chúng bình thường, giao nộp xong thuế phú của quan phương, cũng đã hoàn thành xong nghĩa vụ vốn có, nhưng thân là một thành viên của An Tây, để bảo vệ lợi ích thiết thân của mình, ba mươi vạn hộ quân hộ và di dân An Tây đã bùng nổ ra một sự nhiệt tình chưa từng có, gần như mỗi nhà mỗi hộ đều đem tiền lương của mình dư ra toàn bộ đều quyến tặng hết ra ngoài.

Mỗi một huyện đô đều tổ chức nên một toán chiến đội, do huyện lệnh và huyện úy suất lĩnh, đi đến quân khố ở gần minh nhất, quân khố gần nhất của khu vực Toái Hiệp dĩ nhiên chính là Toái Hiệp thành rồi, An Tây ở nơi này có mấy trăm tòa kho lương lớn, đã tồn trừ trên trăm vạn thạch lương thực và các loại vật tư.

Toán lương đội này dài khoảng mười dặm, bèn đến từ lương đội của năm huyện hà cốc Toái Hiệp, lúc này, lương đội đã tiến vào trong địa phận huyện Sở Hà, chi chiến đội của huyện Sở Hà cũng đã gia nhập vào đó.

Trong đội ngũ lập tức náo nhiệt hẳn lên, trong số bọn họ có rất nhiều người đều vốn dĩ là hương thân, sau khi đến An Tây bị phân tán đến các huyện, thường ngày cũng có tới lui, lúc này ở trong đội ngũ gặp nhau, đặc biệt thân thiết.

Trà nông Ngụy Quý Nguyên của huyện Sở Hà cũng đã đánh một chiếc xe ngựa đi vào trong đội ngũ, năm xưa lúc Lý Khánh An thị sát huyện Sở Hà, đặc biệt thăm viếng qua nhà hắn, lần này An Tây bị chiến, cả nhà bọn hắn chuẩn bị gần cả nửa tháng trời, cũng toàn tâm toàn thân đầu tư vào trong việc bị chiến.

“Quý thúc!”

Có người đang cao giọng gọi hắn, Ngụy Quý Nguyên vừa quay đầu, thấy là cháu trai xa Ngụy Quần của hắn, cháu trai Ngụy Quần năm nay trạc khoảng ba mươi, sinh sống ở phía tây bắc thuộc huyện Sở Hà, trong nhà có một trăm năm mươi mẫu đất, lần này cũng tham gia và chi chiến đội này.

“Hiền điệt, cháu cũng đến rồi à!”

Cho dù lúc năm mới người Ngụy gia vừa mới tụ hợp xong, thời gian chẳng qua mới có một tháng, nhưng lúc này ở trong đội ngũ gặp nhau, hai người cảm thấy rất thân thiết.

“Chào Quý thúc!”

Những hương nông trẻ tuổi khác bên cạnh cùng đi với Ngụy Quần, cũng chào hỏi hắn, Ngụy Quý Nguyên thấy bọn hắn đánh xe chờ đầy lương thực, bèn cười nói: “Sao nào, đem cả vốn liếng ki cóp cho việc cưới vợ cũng bỏ cả ra rồi sao?”

Mấy người trẻ tuổi cũng đều ngượng ngòma mà gãi gãi đầu mỉm cười, một trong số đó ngóc đầu nhìn vào xe ngựa của hắn, không ngờ lại là bánh trà đầy cả một xe ngựa, đây ít nhất trị giá hơn nghìn quan, hắn chặc lưỡi một cái, cười nói: “Quý thúc, thúc không ngờ đem hết cả vốn liếng mua quan tài cũng bỏ hết ra rồi a!”

“Ngươi ăn nói sao vậy?”

Ngụy Quý Nguyên dùng roi ngựa gõ lên đầu hắn một cái, cười mắng nói: “Có tiền ra tiền, có sức ra sức, mười ngày trước ta đã đưa đi năm mươi thạch sạo rồi, lần này đã là chuyến thứ hai rồi, ta không giống như những người trẻ tuổi các ngươi tham sống sợ chết, ta nếu trẻ hơn hai mươi tuổi, cũng đi tòng quân, nhưng mà hai đứa con trai của ta cũng đều tòng quân rồi, ta cũng có thể giao phó rồi, lũ khốn khiếp tụi bay, tại sao lại không đi tòng quân?”

“Quý thúc, chúng cháu là dân đoàn, cũng phải lên tiền tuyến bất cứ lúc nào, không có tham sống sợ chết.”

Lúc này, người cháu Ngụy Quần hiếu kỳ hỏi: “Quý thúc, đại lang cũng đã tòng quân rồi sao?”

“Đi rồi, mười sáu tháng giêng ghi danh ở thành Toái Hiệp.”

Ngụy Quỷ Nguyên có chút đắc ý, cử như lo người ta không biết hai đứa con trai của hắn tòng quân rồi vậy, bèn cao giọng nói: “Ta hôm qua còn đặc biệt viết thư cho đại lang và nhị lang, nói với bọn nó, nếu bọn nó tham sống sợ chết, đánh trận không chịu liều mạng, người Thổ Phồn một khi chiếm lĩnh An Tây, phụ mẫu thê nhi của bọn họ đều sẽ đi vào kiếp làm nô lệ của người Thổ Phồn, mãi mãi không có ngày trở mình, bảo bản thân bọn nó hãy tự mà lo liệu lấy.”



Những lời hắn nói ra, đã khơi dậy lên một tràng pháo tay của mọi người, Sở Hà huyện tân nhiệm huyện lệnh Tô Dực cũng kích động nói với mọi người: “Vị Ngụy lão bá này thật ra có ba đứa con trai, đứa con thứ hai đã trận vong lúc tác chiến ở Hòa Tầm Quốc, hai tháng trước Ngụy lão bá lại đích thân đem con trai lớn của mình đưa lên tiền tuyến, Triệu vương đại tướng quân còn đặc biệt viết một bức chữ tặng lão báo, ‘rường cột của An Tây’ có nhiều rường cột như chúng ta đội lấy An Tây, đại chiến Thổ Hỏa La lần này, quân Đường chúng ta tất thắng!”

Lời nói của Tô huyện lệnh đã khơi dậy sự cộng hưởng tán đồng của mọi người, không biết ai đã hô to một tiếng, “Quân Đường tất thắng, An Tây tất thắng!”

Nhiệt huyết sôi trào, rất nhiều người đều đi theo hô lớn đứng lên, “Chúng ta tất thắng, quân Đường tất thắng!”

Lòng tin tất thắng đã bùng cháy trong lồng ngựa của mỗi người, bọn họ tinh thần bừng bừng phấn chấn sấp mấy trăm lần, tăng nhanh thêm tốc độ, rầm rộ đi về hướng Toái Hiệp thành.

Ngoài thành Toái Hiệp, năm vạn quân Đường đã tập kết xong, bọn họ sẽ là đợt quân Đường thứ ba đi đến Giải Tô Quốc, lần này quân Đường gần như là dốc ra hết toàn lực rồi, ngoại trừ ở Hà Trung giữ lại bốn vạn quân, ở Toái Hiệp giữ lại năm vạn tân binh, cùng với ở Bắc Đình giữ hai vạn quân, quân đội trú đóng còn lại ở An Tây toàn bộ kéo đến Thổ Hỏa La.

Nhưng cho dù là như vậy, quân Đường vẫn là chi tập kết được mười lăm vạn đại quân, so với mười tám vạn quân Thổ Phồn của Thổ Hỏa La vẫn còn khoảng cách ba vạn quân đội, cho dù chênh lệch không lớn nữa, nhưng Lý Khánh An đã qua lại nhiều năm với quân Thổ Phồn cũng hiểu rõ, Thổ Phồn tán phổ đích thân đến đốc chiến, đối với sĩ khí của quân Thổ Phồn sẽ đem lại sự phấn chấn cực lớn.

Đối với điều này, Lý Khánh An không dám có chút lơ là nào, hắn lại mệnh cho mười quốc vương tùy quân của Thổ Hỏa La, lợi dụng uy vọng của bọn họ đi tranh thủ sự ủng hộ dân tâm của Thổ Hỏa La.

Lý Khánh An thân mặc kim khỏi thiết giáp, lưng đeo chiến đao, thán choàng một chiếc áo choàng màu đen, cưỡi trên lưng một con chiến mã Ả Rập màu trắng, ở phía sau lưng hắn ven sông hộ thành, năm vạn tướng sĩ khôi giáp sáng loáng, tinh thần gấp trăm lần, mỗi người đều cưỡi trên lưng chiến mã, trông rất oai phong lẫm liệt, ngoại trừ năm vạn kỵ binh ra, còn có đội hậu cần quân nhu do hai vạn con lạc đà hợp lại, bọn họ thồ chở vật tư nặng nề

5

có thể xuất phát bất cứ lúc nào.

Ngoài Toái Hiệp thành ngoại trừ năm vạn quân Đường và đội hậu cần quân nhu, mấy chục vạn dân chúng toàn thành cũng toàn bộ ra thành tiễn quân Đường nam chinh, lúc này, một đám quan văn của chính sự đường An Tây tiến lên phía trước, Vương Xương Linh chắp tay với Lý Khánh An nói: “Xin đại tướng quân yên tâm, chính sự đường sẽ bào đảm cho sự cung ứng hậu cần của đại quân, ổn định cục thế hậu phương Toái Hiệp.”

Lý Khánh An gật gật đầu, nói với mọi người: “Tầm quan trọng của chiến dịch Thổ Hỏa La lần này, ta không nói mọi người có lẽ cũng hiểu rõ, chiến dịch lần này, ít thì hai tháng, dài thì nửa năm, ta hi vọng mọi người chân thành đoàn kết, An Tây trên dưới một lòng, không chỉ phải đánh thắng trận chiến dịch này, hơn nữa còn phải đánh cho Thổ Phồn tàn phế, bào đám cho sự yên bình trăm năm của An Tây.”

Hắn lại nói với Đoàn Tú Thạch: “Toái Hiệp còn có năm vạn tân quân, ta hi vọng ngươi tăng cường sự phònangự của phía bắc, tuyệt đối không thể có chút lơ là nào, còn có sự huấn luyện của dân đoàn, không được chểnh mảng!”

Đoàn Tú Thạch khom người nói: “Ty chức hiểu rõ, xin Đại tướng quân yên tâm.”

Lý Khánh An nhất nhất giao phó xong xuôi, ánh mắt của hắn nhìn về hướng xa, xa xa, hắn đã nhìn thấy Vũ Y và Như Thi đứng trong đội ngũ gia quyến đưa tiễn, trong mắt Vũ Y có sự quyến luyến vô hạn, vẫy tay cáo biệt với hắn, Như Thi trên tay ôm lấy con gái, lúc này, Như Thi hình như cũng cảm giác được ánh mắt của Lý Khánh An, nàng giơ tay nhỏ của con gái lên, vẫy tay chào tạm biệt hắn.

Nhìn vào thê tử xinh đẹp, nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của con gái, Lý Khánh An không khỏi cảm xúc phập phồng, hắn bỗng nhiên ôm quyền nói với mọi người: “Chư quân, trân trọng!”

“Chúc Đại tướng quân đắc thắng trở về!”

Lý Khánh An quay đầu xe ngựa, hướng đại quân vung tay lên nói: “Xuất phát!”

Từng đội từng đội quân Đường bắt đầu xuất phát, các gia quyến đồng loạt ùa lên, dìu lấy người già, kéo theo con trẻ, từ biệt với trượng phu của mình, với con trai của mình.

“Cha của đứa nhỏ, đi đường cẩn thận!

“Đại lang, phải nhớ kỹ, bảo vệ quốc gia a!”

Trong từng tiếng từng tiếng trân trọng, trong từng tiếng từng tiếng cáo biệt, các sĩ binh quân Đường mắt đẫm lệ nóng, sải bước lớn vững chắc, tiến quân về hướng Thổ Hỏa La xa xôi.

Bạo loạn của Thổ Hỏa La A Hoãn thành đã bình ổn rồi, trong trận trấn áp máu tanh này, hơn một vạn nhân công bị giết, thủ cấp của bọn họ treo đầy ở khắp các phố lớn ngỏ nhỏ của A Hoãn thành, trong một trận gió tanh mưa máu, thành A Hoãn đã nghênh đón sự đi đến của tán phổ Thổ Phồn.

Bốn vạn chủ lực quân Thổ Phồn ở hai bên thạch đạo dài hai mươi dặm chờ đợi, con đường vẫn còn chưa đắp xong, vết máu loang lỗ khó mà cọ rửa sạch sẽ, Thượng Tức Đông Tán tâm trạng nặng nề, cho dù cục thế của Thổ Hỏa La không bị chuyển biến xấu, vẫn nằm trong tầm kiểm soát của quân Thổ Phồn, nhưng sự phản kháng của dân chúng Thổ Hỏa La lại khiến hắn nằm trong một tình cánh khó xử, bảo hắn làm sao giải thích với tán phổ đây?

Trong lòng Thượng Tức Đông Tán cũng rất bắt đắc dĩ, cho dù hắn không chút lưu tình mà trấn áp sự phản kháng của nhân công xây đường, nhưng hắn sợ hãi thế phản kháng sẽ tràn lan, vẫn là tạm ngừng thuế đặc biệt của mấy chục vạn dê bò, hắn biết rõ, nếu như gia tăng thêm trưng thuế, khỏi của Thổ Hỏa La chắc chắn sẽ gió nổi mây ùa ở khắp nơi, nhưng nếu như không trưng thuế, quân lương của bọn họ cũng khó mà cầm cự qua hai tháng, làm cho hắn lưỡng nan a!

“Tổng đốc, tán ;hổ tới rồi” một gã quan quân chỉ vào phương xa hô lên.

‘Tu’ tiếng còi hiệu đã thổi lên.



‘Tu-tu!’

Từng tiếng còi hiệu trầm thấp kéo dài tiếng đuôi dài dài vang vọng giữa đất trời, trong tiếng còi hiệu, đại quân của tán phổ Thổ Phồn đã xuất hiện ở phương xa.

Đây là đoàn đại quân Thổ Phồn do tám vạn người hợp lại, thanh thế rình rang, kéo dài đến xa mười dặm, tám vạn người này là quân đội tinh nhuệ nhất của Thổ Phồn, toàn bộ binh sĩ đến từ khu vực hạch tâm của Thổ Phồn, trang bị hoàn thiện, đều đã trải qua sự huấn luyện nghiêm khắc.

ở giữa đội ngũ, mấy nghìn binh sĩ Hồng bài quân khiêng một tòa đài gỗ to lớn, trên đài gỗ có một chiếc lều lông cửu màu trắng, dùng tiền vàng và tiền bạc trang trí, bên trên có đính đầy mấy nghìn viên bảo thạch lấp lánh, trước chiếc lều là mấy chục thị vệ đang đứng, ở trước mặt bọn họ có mấy người đang ngồi, người dẫn đầu chính là tán phổ Xích Tùng Đức Tán trẻ tuổi của Thổ Phồn, cho dù hắn là lần đầu tiên đến Thổ Hỏa La, nhưng có thể thấy rằng, hắn không hề vui mừng, nói chính xác là, hắn bất mãn với Thượng Tức Đông Tán.

Quân đội của hắn trong lúc đi ngang qua Song Tuyền châu, mấy người già đi tới dâng đất đai cho hắn, hắn vui vẻ tiếp kiến mấy người già này, nhưng lại không ngờ rằng, những người già này lại dùng hũ sành đựng đất đập hắn, ý đồ ám sát hắn, tuy là không bị thương, nhưng sự việc này lại làm cho trong lòng Xích Tùng Đức Tán tràn ngập sự phẫn nộ.

Nếu không thể chinh phục được trái tim của người Thổ Hỏa La, vậy thì hãy hủy diệt đi thể xác của bọn họ, nhưng Thượng Tức Đông Tán không hề làm được thứ nào.

Đứng ở phía sau lưng Xích Tùng Đức Tán là đại tướng Thượng Gia Tố, cũng chính là chủ soái quân Thổ Phồn bắc tuyến từ Thả Mạt thành trốn về, hắn và hơn trăm thân binh dọc đường dựa vào việc giết ngựa săn bắt làm thức ăn, định trốn về Lhasa, nhưng nửa đường lại gặp phải đại đội của tán phổ, bèn đi mách lẻo với tán phổ việc Thượng Tức Đông Tán hàm hại hắn, chính là do hắn binh lực không đủ, nên mới khiến cho hắn toàn quân bị diệt.

Sự cáo trạng của Thượng Gia Tố cũng làm cho Xích Tùng Đức Tán trong lòng khẽ nảy sinh bất mãn với Thượng Tức Đông Tán, cho dù Thượng Tức Đông Tán chiếm lĩnh Thổ Hỏa La lập hạ công lớn, nhưng hắn quả thật đã bóp méo đi mệnh lệnh của mình, lúc trước mệnh lệnh của mình là quân Thổ Phồn phải chiếm được Sơ Lặc, từ Tiểu Bột Luật tiến vào Thổ Hỏa La, như vậy, quân Thổ Phồn bèn mở toang cửa lớn tiến công An Tây, đặt nền móng cho bước tiếp theo là chiếm lấy Bắc Đình, chặn lại đông viện quân Đường.

Nhưng chính là Thượng Tức Đông Tán đã thay đổi đi mệnh lệnh, mới dẫn đến quân bắc chinh cuối cùng toàn quân bị diệt, đã tiêu hủy đi kế hoạch chiếm lĩnh Sơ Lặc của hắn, cũng chính là vì nguyên nhân này, làm cho trong lòng Xích Tùng Đức Tán lại tăng thêm một phần bất mãn đối với Thượng Tức Đông Tán.

Lúc này, tiếng còi hiệu phía xa đã làm vị tán phổ trẻ tuổi bừng tỉnh từ trong sự trầm tư, hắn ngẩng đầu lên, chỉ thấy Thượng Tức Đông Tán dẫn theo hơn trăm người chạy về phía này, hắn khoát tay lệnh nói: “Dừng lại đi!”

Đội ngũ đã ngừng lại không tiến lên nữa, mấy nghìn Hồng bài quân đem thánh tọa của tán phổ từ từ đặt xuống, Thượng Tức Đông Tán đã chạy đến trước mặt , hắn hai đầu gối quỳ xuống, hành đại lễ khấu bái nói: “Ty thần Thượng Tức Đông Tán khấu kién tán phổ bệ hạ!”

“Thượng Tức Đông Tán tướng quân, mời đứng lên đi!”

Tán phổ thiếu niên có sự chín chắn và trí tuệ mà người đồng trang lứa không có được, hắn đem sự bất mãn đối với Thượng Tức Đông Tán giấu vào trong lòng, nhàn nhạt cười nói: “Tướng quân kiên thủ Thổ Hỏa La, vất vả rồi.”

“Ty thần không dám nhận, đây đều là sự chi thị của tán phổ.”

Thượng Tức Đông Tán ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy Thượng Gia Tố, hắn nhất thời ngẩn người ra, hắn tại sao lại ở nơi này?

Thượng Gia Tố cười lạnh một tiếng nói: “Thượng Tức Đông Tán cảm thấy ta chưa chết, là cảm thấy tiếc nuối, hay là cảm thấy kỳ lạ?”

Thượng Tức Đông Tán sa sầm nét mặt nói: “Ta không có tiếc nuối gì, cũng chẳng có kỳ lạ gì, ta chỉ là đang nghĩ, năm vạn đại quân Thổ Phồn trong tay ngươi toàn quân bị diệt, ngươi nên bị tội gì?”

“Là ngươi nên chịu tội gì mới đúng!” Thượng Gia Tố kình mặt mà nói.

“Đủ rồi!”

Xích Tùng Đức Tán không vui nói: “Bây giờ đại địch trước mắt, ta không muốn nghe hai ngươi cãi nhau, ai đúng ai sai, sau này về Lhasa hẵng hay! Bây giờ vào thành bàn quân vụ trước.”

Thượng Tức Đông Tán ngẩn người, ý ở ngoài lời của tán phổ có nghĩa là, sau này còn có khả năng sẽ truy cứu trách nhiệm với mình, hắn vội vàng giải thích nói: “Tán phổ, ty chức là vì nhanh một bước chiếm lĩnh Thổ Hỏa La, mới đem binh lực chủ yếu tập trung ở nam tuyến, nếu không, chúng ta ở Thả Mạt bị quân Đường giữ chân, còn chủ lực quân Đường lại tiến vào Thổ Hỏa La trước, lúc đó, cánh quân nam tuyến cũng sẽ gặp phải tai nạn diệt vong, Thổ Hỏa La chưa chắc có thể chiếm lĩnh..

“Ta đã nói rồi, chuyện này về đến Lhasa hẵng nói, bây giờ không bàn đến!”

Khẩu khi của Xích Tùng Đức Tán trở nên nghiêm khắc, Thượng Tức Đông Tán không dám giải thích thêm, chỉ đành cúi đầu nói: “Ty thần đã hiểu rồi.”

“Vậy được rồi! Vào A Hoãn thành.”

Dưới mệnh lệnh của tán phổ, mấy nghìn Hồng Bài quân lại khiêng thánh tọa lên, tám vạn đại quân Thổ Phồn rầm rộ đi về phía A Hoãn thành.

Trong sự trấn áp đẫm máu của quân Thổ Phồn đối với nhân công, tiểu đội xích hầu quân Đường của Châu Bí đã nhận được sự yểm hộ của Thổ Hỏa La chính vụ thứ quan A Lan, đã núp vào trong quan trạch của hắn, vì thế mà thoát được nạn, mấy ngày nay, bọn họ cứ một mực trốn trong quan đệ, không có lộ diện.

Buổi sáng, A Lan nói với nhóm người Châu Bí, tán phổ Thổ Phồn đã đến rồi, tất cả mọi quan viên đều phải ra thành đón tiếp, hắn căn dặn nhiều lần, lúc này muôn vàn đừng ra khỏi cửa.

Sự căn dặn của A Lan không sai, lúc này trong thành A Hoãn đã giới nghiêm, trên phố lớn trống vắng, không có lấy một bóng người, A Lan vốn dĩ định sắp xếp mấy chục trưởng giả của A Hoãn thành hoan nghênh tán phổ Thổ Phồn vào thành, nhưng bởi vì một việc tán phổ ở Song Tuyền châu bị thích sát mà hủy bỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook