Thiên Hạ

Quyển 6 - Chương 171: Tái ngộ Sa Đà

Cao Nguyệt

20/03/2013



Trước cửa phủ Lý Khánh An. Dương Phụng Xa sắc mặt tâm sự trùng trùng, hắn thẫn thờ ngẩng đầu nhìn bầu trời, mười mấy năm nay, hắn chưa từng bị giày vò như tối hôm nay. Dù hắn biết có thể cũng sẽ có một ngày này, có điều không ngờ rằng, ngày này đến lại nhanh thế, vội thế, chỉ trong một đêm, hắn đã phải quyết định một lựa chọn quan trọng nhất trong đời người.

Nếu nói Lý Khánh An dùng lợi để dụ dỗ, vậy Trình Thiên Lý đã uy hiếp, hai người lần lượt đến gặp, khiến hắn phải đối diện với một lựa chọn, một là hợp tác với Lý Khánh An, một là với Trình Thiên Lý, hắn đã không còn lựa chọn khác.

“Dương Đô hộ, hai trăm mẫu đất bờ Hà Bắc Kim Mãn, ngươi làm sao có được, chúng ta đều biết rõ.”

“Dương Đô hộ, sự kiện đá cầu tử của nữ phù thủy Cao Xương, ngươi quên rồi sao?”

Lời của Trình Thiên Lý vẫn văng vẳng bên tai, cả lưng áo hắn ướt đẫm mồ hôi, hai sự kiện này đều là cán của hắn, trong lúc cần. Sẽ bị Trình Thiên Lý mang ra, đây là sự uy hiếp quá lộ liễu, nếu hắn dám cả gan hợp tác cùng Lý Khánh An, thì đừng trách Trình Thiên Lý vô tình, có điều, vấn đề là nhưng điều liệu Lý Khánh An sẽ không biết? Câu trả lời là phủ định, nhưng việc này hắn làm chỉ cần điều tra, thì sẽ lập tức chân tướng đại bạch, Lý Khánh An cũng sẽ có thể dùng những việc này uy hiếp hắn.

Những ngày này, Dương Phụng Xa vẫn không ngừng suy nghĩ tới suy nghĩ lui việc này, hắn khó có quyết định, hôm nay Trình Thiên uy hiếp lại càng giúp hắn đưa ra quyết định cuối cùng, nếu cứ phải che giấu mãi, cuối cùng bị người ta ép này ép nọ, chi bằng tự mình đưa nó ra ánh sáng, nên rút nên đền bù, thì cũng để nó kết thúc.

“Dương Đô hộ, ta đương định phái người đưa tin đến cho ngươi, không lẽ Dương Đô hộ đã vội vã không chờ được nữa.”

Dương Phụng Xa cười khổ, chấp tay thi lễ: “Lý Tướng quân, ta có việc gấp muốn bàn với người.”

Khánh An hơi nghiêm mặt, gật đầu nói: “Mời đến thư phòng ta, chúng ta sẽ bàn bạc.”

Trong thư phòng, Như Thi bưng một mâm trà đến dâng trà cho hai người. Sau đó lại chậm rãi rút lui. Khánh An cầm ly trà lên nhấp môi một ngụm, ánh mắt hắn liếc sang Dương Phụng Xa, chỉ thấy hắn trùng trừng nhìn tách trà, bộ dạng như là tâm sự trùng trùng lắm, liền cười hỏi: “Dương Đô hộ không phải có việc gấp sao?”

“Hai! "Dương Phụng Xa thở dài: “Lý Tướng quân vừa đi khỏi, Trình Thiên Lý đã đến.”

Khánh An chừng người, tên Trình Thiên Lý này quả thật nhanh chân! Dương Phụng Xa lại lắc đầu nói: “Hắn đưa vài việc mà ta đã làm năm trước để uy hiếp ta, không cho ta hợp tác cùng tướng quân.”

Khánh An nheo mắt, tên Dương Phụng Xa này đang định đến kỳ kèo với mình đây!

“Dương Đô hộ không ngài nói thử xem, ngươi đã làm sự tình gì mà bị hắn nắm cán?”

Dương Phụng Xa trầm mặc một lúc, từ từ nói: “Ta có ba việc, cũng hơi khó mở miệng.”

“Dương Đô hộ đừng ngại, cứ nói.”

“Thứ nhất là tháng năm năm ngoái, có một tên buôn người Lật Đặt qua đời, ta một tay chăm lo hậu sự của hắn, trong lúc xử lý di sản, phát hiện hắn có giấy tờ hai trăm mẫu thượng điền ở Kim Mầu bờ Hà Bắc, ta không giao cho người nhà hắn, mà . . . mà tự chiếm là của riêng.”

Dương Phụng Xa mồ hôi hột chảy dài, phải không ngừng dùng khăn lau bớt, hắn liếc ngang sang Lý Khánh An, thấy trên mặt hắn không chút biểu cảm, chỉ đành thở dài nói: “Còn có một nữ phù thủy Cao Xương, trong tay nàng có một miếng bím từ thạch, có thể phân biệt giới tính của thai nhi trong bụng, nghe nói là ai có được viên đá này còn có thể để con cháu hưng thịnh. Viên đá này ở trong thư phòng ta, tên nữ phù thủy ấy năm ngoái đã tự tử trong ngục.”

Khánh An gật gật đầu nói: “Ta biết, vậy việc thứ ba?”

“Việc thứ ba là cửa tiệm của ta, đó mua từ tay một Hồ thương ba năm trước, tên Hồ thương ấy bị tố tội thông phỉ, năm ngoái chết trong ngục, đến nay tiền mua cửa tiệm ta vẫn chưa trả.”

Dương Phụng Xa lại ấp ủng nói ra ba việc, hắn nghĩ mình đã rất thật thà, nhưng ai ngờ Lý Khánh An đều biết cả. Việc xấu Dương Phụng Xa làm đâu chỉ có ba, chỉ là ba việc này ai ai cũng biết mà thôi.

“Ngươi lo lắng điều gì? Là Trình Thiên Lý có được chứng cứ của ngươi ư?”

“Không! Hắn không có chứng cứ. .” Dương Phụng Xa vội đáp: “Thực tế không ai có chứng cứ, chỉ là có một số việc dư luận vẫn xôn xao, nếu một ngày nào đó triều đình đến điều tra, thì e rằng sẽ bất lợi cho ta.”

Khánh An cười nhạt nói: “Yên tâm! Ta chính là Ngự sử trung thừa, có quyền giám sát Bắc Đình, triều đình sẽ không qua mặt ta phái người đến điều tra, nếu có phải điều tra cũng do đích thân ta, ta chỉ cần một câu nói tuyệt không có việc này. Ngự sứ đài sẽ lập tức cho tiêu án.”

Dương Phụng Xa đại hỉ, hắn quên rằng Lý Khánh An là Ngự sử trung thừa, chỉ cần một câu nói của hắn, ai còn dám đi tra xét hắn, đương nhiên, hắn cũng biết làm sao để Lý Khánh An chịu bỏ qua cho mình.

“Lý tướng quân, Trình Thiên Lý tuy năm ngoái đã điều đến Bắc Đình, nhưng trên thực tế hai năm trước hắn đã bắt đầu bố cục tại Bắc Đình, Tây Châu đô đốc, Thiên Sơn quân Binh Mã sử Triệu Diên Ngọc chính là thông gia với hắn, Triệu Diên Ngọc là người Kỳ Châu, em trai hắn lấy con gái Trình Thiên Lý. Việc này rất bí mật, người thường đều không biết, ta cũng chỉ là năm ngoái ngẫu nhiên phát hiện.”

Nói xong, hắn rút trong lòng ra một tờ giấy đặt trên bàn, đẩy sang cho Khánh An nói: “Mười mấy người này chính là bè cánh của Trình Thiên Lý tại Bắc Đình, ta đều biết rõ mồn một.”

Lý Khánh An cầm danh sách lên, người đầu tiên hiển nhiên là Triệu Diên Ngọc.

Hắn không khỏi cười lạnh lùng, hèn chi Triệu Diên Nghị đến nay hoàn toàn không chút tông tích, đoán chắc hắn hành động đồng bộ cùng Trịnh Thiên Lý đây?

Một trong số ấy lại là huyện lệnh huyện Kim Mãn Trần Trung Hòa. Khánh An không khỏi thẫn thờ, sao hắn cũng là người của Trình Thiên Lý?

Dương Phụng Xa vội giải thích: “Trần Trung Hòa nhà nghèo, không tiền đưa mẹ đến An Tây, Trình Thiên Lý phái người đến Kinh Triệu phủ đón mẹ hắn đến, vì cảm tạ ơn đức, hắn liền đi vào cánh Trình Thiên Lý.”

Lý Khánh An thu danh sách lại cười nói: “Dương đô hộ đến nay bắt đầu có thể quên đi việc lúc trước, yên tâm mà ngủ một giấc!”

Dương Phụng Xa vừa đi, Lý Khánh An đứng lên nhìn Như Thi đang dọn dẹp nói: “Không phải vội, cùng ta đi đông viện xem đám đồng khí ấy, ta đã chờ chúng từ rất lâu rồi.”



“Đấy chẳng qua là những đồng khí bình thường, sao huynh lại xem trọng chúng thế.”

“Chúng không thường chút nào đâu! Nàng cùng ta đi xem ắt sẽ biết.”

Nói xong hắn liền ôm lấy eo nàng, hôn lén vào môi nàng, tay chân cũng bắt đầu không thật thà mò vào váy nàng, nàng e thẹn đẩy hắn ra. “Huynh đừng quấy nữa, đi Đông viện đã!”

“Được thôi! Đi đông viện trước.”

Hắn tiếc nuối đưa tay vuốt vuốt cánh tay ngọc của nàng xong mới cười khì dẫn nàng đi đến đông viện.

Trong phủ của Lý Khánh An có năm đại viện, tiền viện là cho gia nhân và người hầu ở, tây viện là nơi trú của thân binh, trung viện là nơi sinh hoạt bình thường của người nhà hắn, còn đông viện vẫn đang trống, dự định sau này làm phòng khách, từ hậu trạch khó mà trực tiếp đến hai viện đông tây, nhất định phải vòng từ tiền viện đi, hắn và Như Thi vừa đi đến tiền viện đã có một thân binh chạy đến bẩm báo: “Tướng quân, Nghiêm tiên sinh vừa đến.”

Hắn không khỏi cười khổ thở dài: “Bạn ta nhiều đến thế, đến nỗi khiến ta không có thời gian để đi xem tài sản của mình.”

“Vậy thì chúng ta cùng đi xem thôi!”

Từ chỗ cửa xa xa đã vang lên tiếng cười của Nghiêm Trang, chỉ thấy bốn thân binh của Lý Khánh An đang khiêng một chiếc kiệu vào, Nghiêm Trang ngồi trong, hắn kéo màn ra cười nói:”Nếu ta không đoán sai, tài phú của người bắt nguồn từ chuyến đi Dương Châu.”

“Xem ra không gì có thể giấu nổi con lão hồ ly này đây!”

Khánh An cười cười nói với Như Thi: “Như Thi, đi thôi! Nàng đi trước dẫn đường.”

Chương 171: Tái Ngộ Sa Đà(2) oOo

Trước đây Như Thi từng gặp Nghiêm Trang, trong mắt nàng là thần sắc kinh ngạc, không ngờ người mộ liêu đầu tiên của An lão gia lại ở Bắc Đình, hơn nữa quan hệ với đại ca lại cực tốt.

Nàng không dám nói nhiều, chỉ khẽ gật đầu nhận lời, cầm một chiếc lồng đèn đi về đông viện.

“Tướng quân, nghe nói Dương Phụng Xa vừa ghé?” Nghiêm Trang cười nói.

“Không sai, tối nay đã xảy ra một số việc thú vị, thu hoạch rất lớn.”

“Hãy nói thử xem, chỗ dựa để Trình Thiên Lý đối đầu tướng quân là ai?”

“Triệu Diên Ngọc, tiên sinh không ngờ đúng không?”

Nghiêm Trang không ngờ, hóa ra là hắn, hèn chi! Hắn vội hỏi: “Vậy tướng quân đã có đối sách chưa?”

Lúc này, bọn họ đã cùng đi đến trước cửa phòng để đồng khí, như Thi đẩy cửa đi vào, ánh sáng mờ mờ của lồng đèn chiếc sáng cả một sải đường rộng lớn, đây là một đại sảnh có thể chứa đến vài trăm vị khách, cả căn phòng rộng thênh thang, giữa đang đặt mấy mươi chiếc rương to, một trong số đây còn bị hư ở góc, lộ ra một pho tượng phật trong rương.

Lúc này trong phòng ngoài ba người họ ra, còn có bốn thân binh của Khánh An, Lý Khánh An chỉ đếm sơ quan, tất thảy là hai mươi tám rương, trên rương đều có ghi số lượng, tổng cộng ba trăm hai mươi kiện đồng.

Hắn tùy tay kéo pho tượng phật trong chiếc rương bị hỏng ra, xé đi lớp cỏ khô phủ ngoài, hóa ra là tượng phật Di Lặc năng gần chục cân.

Hắn đưa tượng phật cho Như Thi, cười hỏi: “Nàng thích không?”

Như Thi lắc đầu cười nói: “Nếu là tượng đồng Quan Âm, muội sẽ thích hơn.”

“Trong đấy hình như cũng có tượng Quan Âm, đợi một lát ta sẽ tìm cho muội.”

Hắn lại đưa tượng đồng cho Nghiêm Trang. “Tiên sinh hãy nhìn xem tài phú của

ta.”

Nhờ ánh đèn mờ mờ, Nghiêm Trang nhìn ngang nhìn dọc cũng chả thấy gì đặc biết, hơn nữa vùng bụng của tượng cũng không có nơi chứa kho báu gì, hắn nghi hoặc hỏi: “Đây chính là tài sản của tướng quân ư?”

Lý Khánh An cười hi hi, hắn rút cây đoản kiếm từ trong hia và vạch một đường lên tượng, nói: “Tiên sinh nhìn lại lần nữa.”

Đường quẹt trên tượng óng ánh hoàng kim, không còn màu đỏ đồng, Nghiêm Trang ngỡ ngàng cà lăm nói: “Đây. . . đây là hoàng kim.”

Cặp mắt xinh đẹp của Như Thi cũng tròn xoe, nàng nhìn tượng mà không thể tin được, lẩm bẩm nói: “Hình như là hoàng kim thật!”

“Đây chính là tài sản của ta, tổng cộng là năm vạn lượng hoàng kim, đủ làm một số việc.”

Trong mắt Nghiêm Trang lóe lên một tia sáng rạng ngời, hắn cười hỏi: “Tướng quân muốn dùng số hoàng kim này làm gì? Đừng nói là mua ruộng đất cho con cháu nhé.”

Khánh An liếc sang Như Thi cười ha hả: “Tiên sinh thật khéo đùa, ta hiện nay của một mụn con còn chưa có!”



Hắn nhận qua tượng Di Lặc, rờ rờ bụng tương cười nói: “Nhiều hoàng kim thế này, tạm thời ở Bắc Đình này còn chưa cần dùng đến, nhưng nếu ở Tajik hay Trung Nguyên, thì số hoàng kim này có thể đổi được tất cả những gì ta cần.”

Nghiêm Trang gật đầu, có một số lời giờ nói vẫn còn quá sớm, hắn lại cười cười đổi sang một chủ đề khác nói: “Tướng quân còn chưa trả lời ta, định đối phó Triệu Diên ngọc như thế nào?”

“Chưa! Ta tạm thời chưa nghĩ xong.”

Lý Khánh An đặt tượng đồng trở lại chỗ cũ, hắn bỗng quay đầu cười nói: “Có lẽ vào tương lai không xa, cơ hội sẽ đến.”

Sáng sớm hôm sau, Lý Khánh An dưới sự bảo hộ của một ngàn kỵ binh đã rời thành Bắc Đình, bắc đầu chuyến tuần tra đầu tiên của mình. Khu vực Bắc Đình rộng lớn, tuần tra một vòng chí ít cũng mất hơn nửa năm, nhưng là lãnh đạo đứng đầu quân chính Bắc Đình, việc xuất tuần trong khu vực là việc phải làm, nên dù Tây An hay Bắc Đình tân nhiên Tiết độ sứ, thường đều phải dùng nửa năm để tìm hiểu về tình hình của nơi mình quản trị.

Trạm đầu tiên hắn ghé không phải là Thiên Sơn quân Cao Xương, cũng không phải Nguyệt Cung thành phía tây, càng không phải đi quan sát ba huyện Đình Châu, mà là đi Y Châu phía đông, trạm thị sát đầu tiên của hắn là thị sát Y Ngộ quân.

Y Ngộ quân nằm ở phía bắc núi Triết La Mạn, phía tây bắc Y Châu là Cam Lộ xuyên, nằm sát bờ bắc biển Phổ Loại, biển Phổ Loại cũng chính là hồ Ba Li Khôn ngày nay, địa thế nơi đây bằng phẳng, bóng người ít ỏi, là thảo nguyên rộng lớn vô tận, còn phía bắc nữa chính là nơi người Sa Đà cư trú.

Thảo nguyên tháng ba đã tràn trề sức sống, con sông uốn lượng vẫn chậm rãi chảy về đích. Khắp nơi trên thảo nguyên màu mỡ đều là từng đàn dê bỏ lớn, người du mục vẫn không ngừng giơ roi răng đe, trên bầu trời trong xanh kia, từng đám mây trắng xóa ung dung bay qua, xa xa là núi Triết La Mạn Thang, băng phong như bảo ngọc, dưới ánh dương quang lấp lánh hào quang.

Buổi chiều hôm nay, một đội lớn kỵ binh quân Đường xuất hiện trên thảo nguyên phía đông biên Phố Loại, bọn họ chiến giáp sáng sủa, uy phong lẫm liệt, vài chục lá cờ phấp phới trong gió, đây chính là đội ngũ tuần tra của Lý Khánh An, bọn họ chỉ cách thành bảo quân Y Ngộ không đến hai trăm dặm.

Đi cùng đoàn ngoài một số tướng lĩnh tâm phúc ra, còn có phán quan Sầm Sâm và văn thư Bùi Du, Lý Khánh An nhìn Sầm Sâm suốt chặng đường tư lự, liền cười nói: “Sầm phán quan, có phải thi hứng lại phát?”

Sầm Sâm cười cười: “Bây giờ chưa có thi hứng gì cả, nhưng lúc mới đến Bắc Đình quả thật đã viết một bài thơ, chỉ là là tiết thời mùa này vẫn chưa đúng.”

Khánh An cười nói: “Không sao, cứ nói mọi người cùng nghe.”

“Bài thơ này của ta là Tùy Lý phó sứ nhậm chức Tây quan quân, mọi người cùng nghe.”

Mọi người cùng lao xao bàn tán: “Xin được nghe đại tác của Sầm thi nhân.”

Sầm Sâm lắc đầu lắc cổ, từ từ đọc:

“Hỏa sơn tháng sao chắc càng nóng. Xích Đình đầu đường hành nhân tuyệt, biết người quen độ Kỳ Liên Sơn, sao có thể sầu nhìn vầng trăng? Bỏ yên tạm vào chốn tửu gia, theo người vạn lý tây diệt hồ, công danh chỉ cầu trên lưng ngựa, thật là anh hùng nhất trượng phu.”

“Thơ hay!”Mọi người vỗ tay ầm ầm, mặc kệ là hiểu hay không hiểu, mọi người đều khắc ghi câu cuối cùng. “Thật là anh hùng nhất trượng phu.”

“Lý tướng quân, Sầm thi nhân văn tài số một thiên hạ!” Có người hô to, mọi người lập tức cười phá lên.

Lúc này, bỗng một thân binh chỉ vào nơi xa xa nói: “Tướng quân, hình như có một đội nhân mã đương đến, không giống quân Đường.”

Lý Khánh An đưa tay che mắt dõi nhìn, chỉ thấy xa xa là gần cả trăm kỵ binh người Hồ, ai ai đều khoát áo choàng trắng. Khánh An không khỏi cười nói với mọi người: “Là lão bằng hữu Ngọc Môn Quan đã đến.”

Một chốc sau, người Hồ cửa ngựa phi nước đại đến chính là người Sa Đà, người đứng đầu thì gọi là Sa Đà Diệp họ Cốt Đột Chi.

Hắn từ xa xa đã nhìn thấy Khánh An, không khỏi vui mừng, chưa đợi chiến mã dừng lại hẳn, liền nhảy cững xuống, cúi người thi lễ: “Lý Sứ quân, ta đương phải đi đến Đình Châu gặp người, không ngờ giữa đường đã gặp được.”

Khánh An mỉm cười nói: “Ta cũng định sau khi thị sát xong quân Y Ngộ cũng đương định đi xem thử Diệp hộ, người Sa Đình là một thành viên của Bắc Đình, ta nên đi tuần tra.”

Hắn quay đầu hạ lệnh: “Đại quân cắm trại, ngày mai hãy xuất phát.”

Binh sĩ nhận lệnh lần lượt nhảy xuống ngựa cắm trại, một số binh sĩ lại chạy đến bờ suối lấy nước, chuẩn bị làm cơm. Khánh An nhảy xuống đi đến bên một tảng đá to ngồi xuống, hắn nhìn cười hỏi Cốt Đột Chi: “Lần trước sau trận chiến Ngọc Môn Quân. Khương Hồ có đến báo thù chứ?”

“Không!”

Cốt Đột Chi lắc lắc đầu nói: “Không những không báo thù, thậm chí cả người Khương Hồ thảo nguyên phía bắc Đại Trạch còn không dám đến, nếu biết bọn chúng sợ dữ hiếp hiền như thế, ta hà tất phải đi trả treo cùng chúng.”

Khánh An cười cười gật đầu: “Có điều tử đệ các ngươi quả thật anh dũng, thánh thượng đã cho ta thêm quân được một vạn khi ở Bắc Đình, ta định sẽ thu một ít binh sĩ từ Sa Đà, ngươi xem có thể cho bao nhiêu tử đệ đi tòng quân.”

Cốt Đột Chi đại hỉ, nếu tử đệ Sa Đà có thể chính thức đi vào quân Bắc Đình, vậy về sau Lý Khánh An sẽ càng nghĩ đến lợi ít người Sa Đà, hắn vội nói: “Người Sa Đà ta số lượng không đông, hai ngàn người, Sứ quân thấy thế nào?”

“Cũng tạm ổn, có điều việc này không thể chậm trễ, tháng sau ta hi vọng dũng sĩ Sa Đà đã có thể xuất hiện trong quân Bắc Đình ta.”

“Vậy ta sẽ lập tức quay về chuẩn bị.”

“Không vội! Không vội!” Khánh An lại khoát tay cười nói: “Ta tìm ngươi còn có một việc quan trọng khác.”

“Xin tướng quân cứ dạy bảo!”

Khánh An rầm tư một lúc liền hỏi: “Ta nghe nói người Sa Đà và Các La Lộc người có xung đột, rốt cuộc là thế nào?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook