Thiên Hạ

Quyển 11 - Chương 446: Tạm gác hiềm xưa

Cao Nguyệt

20/03/2013



Lý Long Cơ ở Hán Trung ban bố thư cáo thiên hạ ở Trường An đã làm dấy lên trận sóng to gió lớn, có người ở tiệm in ấn thâu đêm in ra một lượng lớn các phó bàn. ở Trường An truyền bá rộng rãi, trong thư cáo thiên hạ Lý Long Cơ đã chi ra đương kim thái tử đăng cơ vô hiệu, đồng thời tự phong mình là chính thống, kêu gọi quan viên và tông thất nam quy, đặc biệt hắn ở trong thư cáo bày tỏ rõ ràng sẽ bảo vệ an toàn tài sản của quan viên và tông thất, lại càng làm dấy lên sự hỗn loạn cực lớn. có người chửi mắng, có người ủng hộ, đầu phố ngõ hẻm của Trường An. tửu tứ trà quán của Trường An. kẻ ủng hộ và người chửi rủa liên tiếp xảy ra những sự kiện ầu đà, liên tiếp hai ngày, một lượng lớn những quyền quý tông thất dẫn theo gia quyến con trẻ trốn khỏi Trường An. các cửa thành Trường An, khắp nơi đều có thể thấy đội xe ngựa và xe bỏ muốn rời bỏ Trường An, thư cáo thiên hạ của Lý Long Cơ, phảng phất như một con dao cực kỳ sắc nhọn, đã cất toạc các giai tầng của Trường An.

nhưng hình thành sự đối lập rõ nét với cục diện hỗn loạn của phố phường Trường An lại là sự im lặng của triều đình, từ lúc Lý Long Cơ phát ra thư cáo thiên hạ đến nay, thì triều đình đã không có phát biểu qua bất kỳ ngôn luận phản kích liên quan nào, cũng không ngăn cản sự chạy trốn của tông thất quyền quý và bộ phận quan viên, cũng phảng phất đã âm thầm cho phép sự truyền bá thư cáo thiên hạ và sự rời đi của kẻ ủng hộ, chỉ phái ra quân đội tuần tra ở những vùng trọng yếu của Trường An, để duy trì sự ổn định trật tự của Trường An.

Tuy nhiên cũng có triều quan đã tiết lộ ra một số tin tức không tầm thường, trong nội bộ cao tầng của triều đình không phải là một hồ nước lặng, hữu tướng Lý Khánh An và giám quốc Lý Hanh trong sự xử lý việc này đã xảy ra tranh nghị nghiêm trọng. Lý Hanh yêu cầu phong sát thư cáo thiên hạ này. hắn cho rằng giữ lại những kẻ dị tâm này ở Trường An, ngược lại sẽ là một mối ân hoạn, trong sự tranh luận của chính sự đường, Lý Hanh cũng ở vào thế hạ phong, Hình bộ Thượng thư Lý Nghiên và Lại bộ Thượng thư Bùi Mân kiên quyết ũng hộ chủ trương của Lý Khánh An, nhất là kẻ bị phong là ‘Lý chinh điền’ Lý Nghiên lại càng nói thẳng rằng, sự rời bỏ của tông thất quyền quý, có thể sẽ thu hồi lại một lượng lớn các nông điền, nửa năm sau, số lượng tự canh nông Quan Trung sẽ tăng lên đến bảy thành, ngược lại, Binh bộ Thượng thư Trần Hi Liệt và Lễ bộ Thượng thư Dương Quốc Trung hai người cùng nhau rời khỏi Trường An. tìm đến Hán Trung nương nhờ Lý Long Cơ, đã giáng một đòn chí mạng vào thế lực chính sự đường của Lý Hanh, dưới tình hình Trương Quân giữ lập trường trung lập, thế lực của Lý Hanh chỉ còn lại một mình Vương Củng tự lèo lái con đò, căn bản là không thể nào đọ sức với thế lực của Lý Khánh An.

Ngày thứ ba. chính sự đường Trường An cuối cùng đã ban phát ra “phản bác thư cáo thiên hạ”, do Lý Nghiên đích thân chủ bút, lấy từng sự thật tỉ mỉ sống động mà phản bác cái gọi là luận điệu phi chính thống của Lý Long Cơ, tân hoàng Lý Thích là trường đích từ của tiên đế. khi tiên đế vừa đăng cơ bèn đã sắc phong làm đông cung thái tử. tiên đế băng hà, thái tử kế ngôi, không chính thống ở chỗ nào? Lý Nghiên trong thư cáo còn đặc biệt chi ra chỗ tự mâu thuẫn của Lý Long Cơ, hắn nếu đã thừa nhận tiên đế Kính Tông là đại thống hợp pháp, vậy thì thái tử do Kính Tông sắc lập thì không hợp pháp ở chỗ nào, tự cô thái tử đều là do thái tử đương vị định ra. có đạo lý nào bày tỏ do thái tổ thượng hoàng đã thoái vị chỉ định? Lý Nghiên ở dòng cuối cùng của “phản bác thư cáo thiên hạ”, lại càng giải bày rõ ràng quyết tâm của chính sự đường tiếp tục hạn chế thâu tóm ruộng đất, thề sẽ tiến hành đến cùng sự nghiệp dang dở của tiên đế.

“phản bác thư cáo thiên hạ” vừa ra, đã dấy lên làn sóng ủng hộ mãnh liệt của dân chúng Quan Trung, do đại quân Lý Long Cơ sắp đến, những tự canh nông do Lý dự cải chế đất đai mà nhận lại được đất đai càng là tự phát mà từ khắp nơi ở Quan Trung kéo đến Trường An. đồng ý xuất lương tham quân, phản kích sự phục vị của Lý Long Cơ, đây thật ra chính là một trận đấu tranh liên quan đến lợi ích thiết thân của các bên.

Sáng tinh mơ, xe ngựa của Lý Khánh An dưới sự hộ tống của mấy trăm thân vệ, lộc cộc đi về phía Đại Minh cung, trong xe ngựa Lý Khánh An đang phi bút viết thư. bên cạnh, ba bức mệnh lệnh ngắn gọn đã viết xong, hắn viết mệnh lệnh thứ tư của hôm nay, mang sáu vạn dân đoàn An Tây chuyển làm quân chính quy, phụ trách phòng ngự một vùng Toái Hiệp, đối ứng với việc này. lại từ Toái Hiệp, Thạch Quốc và Thổ Hỏa La điều binh năm vạn đại quân kéo đến Trường An, với Lý Quang Bật làm chủ soái, Lệ Phi Nguyên Lễ làm phó soái.

Mấy ngày nay, Lý Khánh An luôn ở An Tây phát ra mệnh lệnh, trước hết là mệnh lệnh An Tây chư quốc đều phải phái đặc sứ cấp bậc vương tử đến cầu kiến tân hoàng, để chúc mừng tân hoàng đăng cơ, để chống lại phi chính thống luận của Lý Long Cơ.

Tiếp theo, từ Quan Nội đạo, Lũng Hữu đạo và Hà Nam đạo di dời đợt di dân đầu tiên năm vạn hộ công việc đã bắt đầu. hắn ra lệnh cho An Tây chính sự đường chuẩn bị đón nhận, rồi sau đó lại mệnh Phong Thường Thanh từ Sindh trưng tập mười vạn dân phu đến Bắc Đình, do đại tướng Triệu Sùng Tiết suất lĩnh, bắt đầu xây dựng Đường trực đạo từ Trường An đến An Tây, lúc này, Lý Khánh An sâu sắc cảm thấy chiến tuyến kéo ra quá dài, binh lực của hắn không đủ, không thể toàn diện ứng phó, còn có Lũng Hữu trống trải sau khi Ca Thư Hàn bỏ đi. hắn chỉ có thể úy thác quân Hà Tây của Lệ Phi Thủ Du phái binh đi tiếp quản, nhưng binh lực vẫn là nghiêm trọng thiếu hụt, một khi Thổ Phồn thừa dịp bắc xâm, thành quả chiến tranh của mấy năm trước đều sẽ đánh mất sạch, vì điều này, Lý Khánh An cảm thấy vô cùng lo âu.

Lúc này, mạc liêu Nghiêm Trang bên cạnh thấy Lý Khánh An lo lắng không thôi, bèn khuyên hắn nói: “Lũng Hữu tuy quan trọng, nhưng nó dù sao không phải là vùng đất chiến lược của Trang nguyên. ảnh hưởng không lớn đối với việc thăng tiến của đại tướng quân mai này, thuộc hạ khuyên đại tướng quân vẫn là dốc sức vào sự tranh đoạt Trung Nguyên, bây giờ An Lộc Sơn gặp phải đòn siáng nặng nề, đã từ bỏ ý đồ với Hà Đông, Hà Đông là trọng địa khọ lương, lại là cội nguồn khới binh của cao tổ Đại Đường, cơ hội như vậy không thể không tranh, còn có Hà Nam đạo phủ binh bại hoại, binh lực trống rỗng, cũng là cơ hội tốt tiến trú, Trung Nguyên cơ hội lớn. bắc có thể tiến Tề Yến. nam có thể khống Kinh Tương, đông thì đi Giang Hoài, thật sự là yếu địa chiến lược, nếu không sớm chiếm lấy, nó hủy đi thì đã muộn.”

Lý Khánh An yên lặng gật gật đầu. tuy rằng Nghiêm Trang nói rất có lý, nhưng trên lịch sử sau khi mối loạn An sử bùng nố, triều Đường vì thu thập binh lực, mà đã bỏ phí Hà Lũng Tây Vực. đều bị Thổ Phồn chiếm hết, đến nỗi mà mấy trăm năm sau thế lực quân Hán yếu ớt. có vết xe đổ ở phía trước, không thể không phòng.

Lý Khánh An bèn thở dài một tiếng nói: “Cổ nhân nói, nếu đã được Lũng, nhìn Thục làm gì. ta tuy có lòng chiếm hết vùng đất Trung nguyên. nhưng binh lực không đủ. cũng đành chịu thôi, chỉ có thể lách lấy trọng điểm mà chiếm, Lũng Hữu tuy không phải là sự tất nhiên cho ta lấy thiên hạ. nhưng Thổ Phồn dã tâm lang sói, ta không thể không phòng, một khi bị chúng đột phá Hà Lũng, sinh linh đồ thán, ta sẽ là tội nhân của Đại Đường, Ca Thư Hàn cũng nói vói ta. Thổ Phồn những năm này binh mã trui rèn sẵn sàng, đã có khởi sắc lớn. hai năm nay và sau tất sẽ xâm lãng Đại Đường, ta cho dù không chiếm Trung Nguyên. Hà Hoàng Lũng Hữu cũng nhất định phải trọng binh trú phòng, đây là điều không phải nghi ngờ, còn về Hà Đông, ta có thể để cho bộ của Lôi Vạn Xuân của Vân Châu nam hạ, ở Hà Đông chiêu mộ quân đội, khuếch đại thực lực, từng bước từng bước tiến công chiếm giữ, còn về Hà Nam đạo, chỉ có thể để sau này hẵng lo nghĩ rồi.”

Dừng một chút, hắn lại cười nói: “Huống chi lòng tham quá lớn. ngược lại sẽ bị người ta lên án. Hà Nam đạo, ta chuẩn bị dùng danh nghĩa của triều đình chiêu mộ quân đội, do triều đình khống chế, không thể thuộc vào phạm trù quân An Tây.”

Nghiêm Trang đào mắt một cái, lại kiến nghị nói: “Vậy chi bằng phái tướng lĩnh An Tây đi Hà Nam mộ binh, như vậy danh nghĩa là binh triều đình, thực tế là do đại tướng quân khống chế.”

Lý Khánh An mỉm cười nói: “Nếu đã không cần. vậy thì chi bằng làm dứt khoát sạch sẽ một chút, không cần giờ thứ trò vặt này, thật ra chỉ cần là quân Đường, thì sớm muộn gì tất cũng bị ta sử dụng.”

Nghiêm Trang liên tiếp hai kiến nghị đều không được tiếp thu. trong lòng không khỏi có chút ảm đàm. mấy ngày nay từ khi Lý Khánh An dùng Vi Thanh Bình làm mạc liêu, đối với hắn coi trọng có thừa, liên tiếp áp dụng hai kiến nghị trọng đại của hắn. điều này làm cho trong lòng Nghiêm Trang có chút mất cân bằng, hắn đã theo Lý Khánh An nhiều năm rồi, mới bỏ đến được vị trí tâm phúc của Lý Khánh An. còn Vi Thanh Bình vừa đến. bối cảnh thân phận vẫn chưa điều tra rõ ràng. Lý Khánh An bèn đã tiếp thu hai kiến nghị trọng đại của hắn. chuẩn bị từ đi hữu tướng và xây dựng Đường trực đạo, điều này đã làm cho trong lòng Nghiêm Trang than thở cảm khái áo không bằng cũ, người không bằng mới.

Lý Khánh An liếc mắt nhìn Nghiêm Trang một cái. thấy hắn tâm trạng hụt hẫng, liền biết rằng hắn là vì chuyện của Vi Thanh Bình mà có chút chưng hửng. trong lòng Lý Khánh An không khỏi có chút buồn cười, hắn và Nghiêm Trang ở chung nhiều năm, vô cùng nắm rõ tính tình người này, Nghiêm Trang âm mưu không tồi, cũng rất mực trung thành và tận tâm với mình, chỉ là lòng dạ hẹp hòi một chút, ở An Tây, Diêm mạc liêu kia của Khánh vương chính là bị hắn chèn ép, đến nay vẫn khó mà trở mình, đương nhiên, đây cũng là tâm tính bình thường, kẻ thiện mưu. phần lớn tâm tư khá tỉ mỉ nhỏ nhật.

Lý Khánh An cười xòa, liền lại trấn an hắn nói: “Tiên sinh không phải nhụt chí. ta không phải là không muốn tiếp thu sách lược của tiên sinh, thật sự là thực lực không đủ. những kiến nghị khác của tiên sinh, ta đều cho rằng rất tốt, ví dụ như lần này đối với những tôn thất quyền quý muốn nương nhờ Lý Long Cơ. ta bèn đã áp dụng kiến nghị của tiên sinh, cứ việc thả họ đi. không hề ngăn cản.”

Nghiêm Trang có chút tâm tính của trẻ con. nghe nói Lý Khánh An tiếp thu đề nghị của hắn. sự nàn lòng vừa rồi lập tức đã ném ra khỏi đầu. tức khắc mặt mày hớn hở, khi rất nhiều tôn thất quyền quý muốn lập tức rời khỏi Trường An. không ít người đều hy vọng Lý Khánh An có thể ngăn cản. nhưng Nghiêm Trang lại có cách nhìn độc đáo, hắn nhìn ra rằng thả những tôn thất quyền quý đó rời đi, lực cản trong tương lai đối với việc Lý Khánh An đăng vị sẽ giám bớt đi rất nhiều.

Nghiêm Trang cười nói: “Kỳ thật bọn này cũng thật ngu xuẩn, rõ ràng Lý Long Cơ sẽ sống không được vài năm. thế mà vẫn mở to con mắt mà chạy theo, chẳng lẽ bọn họ đã không nghĩ tới rằng, đi ra thì dễ trở về thì khó sao?”



Lý Khánh An cũng cười nói: “Điều này nói rõ rằng bọn họ bị Lý Dự áp bức quá mức rồi, đột nhiên mở ra một cánh cửa của ánh sáng. bọn họ liền vội vàng gắp không dằn được mà chạy qua đó, còn về phần hậu quả gì đó, bọn họ cũng lo không nỗi rồi. có lẽ bọn họ còn trông cậy Lý Long Cơ có thể đánh trở lại.”

Nói đến này, Lý Khánh An mỉm cười với Nghiêm Trang nói: “Ta biết ngươi luôn có ý muốn mua nhà ở Trường An. những tôn thất quyền quý đã đi khỏi bỏ lại không ít nhà ở bị trống. Tự ngươi đi xem đi! Ngoại trừ Vương trạch ra. những ngôi nhà khác, ngươi xem thích ngôi nhà nào, có thể nói cho ta biết, ta sẽ cho ngươi được như ý.”

Nghiêm Trang mừng rỡ, hắn sớm đã biết Trần Hi Liệt ở Thân Nhân phường có một ngôi biệt thự. là của An Lộc Sơn đã tặng cho Trần Hi Liệt ở năm Thiên Bảo thư tư. tòa nhà tuy rằng không lớn lắm. nhưng Nghiêm Trang biết được phong thuý ở trong nhà đó rất tốt. hắn đã thèm muốn nhiều năm. hiện tại nếu đã Lý Khánh An mở miệng rồi. thế thì hắn bèn không khách sáo nữa.

“Đa tạ Đại tướng quân.”

Lý Khánh An cười mà không nói, không riêng gì Nghiêm Trang, những bộ hạ An Tây của hắn. hắn cũng phải lo nghĩ rồi.

Xe ngựa dừng ở phía trước Đại Minh cung. mấy viên thị vệ hộ vệ Lý Khánh An đi vào Đan Phượng môn. Đại Minh cung chiếm diện tích rất rộng lớn. với ba ngôi điện Hàm Nguyên điện. Tuyên Chính điện và Từ Thần điện làm trục trung tâm. theo thứ tự hướng thọc sâu vào phía trong. hình thành ba khu đại chính vụ lớn. Nếu muốn đi vào, ít nhất phải đi một khắc đồng hồ, rất nhiều đại thần lớn tuổi lại càng khó khăn. bởi vậy ở phía trước Đan Phượng môn có chuẩn bị không ít những cỗ xe ngựa nhẹ và tiện, đưa một số đại thần lớn tuổi đến triều phòng.

Lý Khánh An đi lên một chiếc xe ngựa, dặn dò nói: “Đến Tử Thần điện!”

Hôm nay hắn phải cùng với Lý Hanh đàm đạo một cách đàng hoàng, lần này, hắn và Lý Hanh có cùng một lợi ích chung. Xe ngựa khởi bước, rất nhanh chạy về hướng Tử Thần điện.

Trong phòng Giám quốc của Tử Thần điện. Lý Hanh đang cùng Vương Củng thương lượng việc chọn tân tướng quốc. Việc rời đi của Dương Quốc Trung và Trần Hi Liệt nằm ngoại dự đoán của Lý Hanh, ngược lại thì Trương Quân không có bỏ đi. như vậy chính sự đường liền biến thành năm tướng quốc, hắn Lý Hanh chỉ có một vị trí, đó là điều mà Lý Hanh bất luận như thế nào cũng không thể chấp nhận được. Hiện tại hắn cần phải chọn ra hai người. mới đi bàn chi tiết việc này cùng Lý Khánh An.

Hai người cần tuyển này, trong đó một người đã chọn ra rồi. đó là Lệnh Hồ Phi. điều này đã rất xác thật, hiện tại hắn là người mà Lý Hanh trông cậy nhất. Lệnh Hồ Phi sẽ tiếp thay chức Lễ bộ thượng thư của Dương Quốc Trung. Mấu chốt là một người khác cần tuyển nữa. kỳ thật rất nhiều người chọn cũng khá tốt. tỷ như Trung thư thị lang Phòng quản. Môn hạ thị lang Trương Cào, Công bộ thượng thư Thôi Hoán. Hộ bộ thị lang Miêu Tấn Khanh vân vân. những người này cũng đều có tài làm Tể tướng, quan hệ với Lý Hanh cũng khá tốt. mấu chốt là phải tìm một người mà hắn Lý Hanh tin cậy được, Lý Hanh suy nghĩ rất lâu, cuối cùng mục tiêu dừng ở trên người Trung thư thị lang Phòng quản và Công bộ thượng thư Thôi Hoán, hai người này đều đáng được hắn tin cậy.

“Vương tướng quốc, ta suy nghĩ dùng Công nhân bộ thượng thư Thôi Hoán làm Binh bộ thượng thư, ngươi thấy thế nào?”

Lý Hanh sở dĩ lựa chọn Thôi Hoán, có một nguyên nhân rất lớn là xem xét đến Thôi Hoán là nồng cốt của danh môn gia tộc Thôi thị, nếu lập Thôi Hoán làm tướng quốc, đó chính là đem toàn bộ gia tộc Thôi thị lôi kéo về phe mình.

Kỳ thật bất luận Thôi Hoán làm tướng quốc hay là Phòng quản làm tướng quốc, Vương Củng cũng đều không thèm để ý, điều hắn để ý chính là Lệnh Hồ Phi làm tướng quốc, hắn đã cảm nhận được mối uy hiếp của Lệnh Hồ Phi đối với chính mình, sự tín nhiệm và trông cậy của Lý Hanh đối với hắn rõ ràng vượt qua mình, sự việc liên quan đến mối lợi ích bản thân, trong lòng Vương Củng vô cùng bất mãn.

Nhưng lòng dạ Vương Củng rất thâm sâu. sự bất mãn đối với Lệnh Hồ Phi hắn không hề biểu lộ ra ngoài, mà là thản nhiên nói: “Điện hạ. ý tứ của thần là Thôi Hoán và Phòng quản đều là một lựa chọn tốt. gia tộc Thôi thị ở Hà Đông, Hà Nam cũng đều có đệ tử làm quan châu, lôi kéo hắn không những nhận được sự ủng hộ của gia tộc Thôi thị, đối kháng với đệ tử họ Bùi của Lý Khánh An. mà mối quan hệ của Phòng quản ở Trung thư tỉnh cũng rất sâu. nghe nói hắn và Lý Khánh An không có vui vẻ gì với nhau, nếu lôi kéo được Phòng quản, bèn có nghĩa là thế lực của điện hạ đã vươn dài đến Trung thư tỉnh, ý nghĩa đó tuyệt đối không thể xem nhẹ.”

Đề nghị của Vương Củng làm cho Lý Hanh có chút động tâm. phải nói rằng Vương Củng nói quả thật thực rất có đạo lý, nhưng hai người không thể cùng lên làm tướng quốc cả được, Lý Hanh tự nhiên lại nghĩ tới Lệnh Hồ Phi.

Kỳ thật ở một mức độ nào đó, tướng quốc là đại biểu của một thế lực nào đó, không có đại diện cho một quần thể yếu nhược, với năm tướng quốc của chính sự đường hiện nay. Trương Quân là con trai của vị tướng quốc nôi danh năm Khai Nguyên là Trương Thuyết, xuất thân là hàn lâm đại học sĩ, là người đứng đầu của văn nhân Đại Đường, ở trong triều mọc rễ đâm nhánh đã nhiều năm. đã hình thành phe họ Trương; Vương Củng là nhân vật đại biểu của danh môn gia tộc Vương thị ở Quan Lũng. Năm xưa Vương hoàng hậu của Cao Tông mặc dù bị Võ Tắc Thiên phế đi. gia tộc một thời bị xuống dốc, nhưng căn cơ hùng hậu. Vương Củng lại thân kiêm hơn hai mươi chức vị, từng là phe thực quyền chỉ đứng sau Dương Quốc Trung; Bùi Mân lại là đại biểu cho danh môn Bùi thị ở Hà Đông, Bùi gia đã xuất hiện nhiều lớp nhân tài tuấn kiệt, phụ thân Bùi Tuân Khánh cũng là thừa tướng nổi danh của năm Khai Nguyên; Lý Nghiên là tôn thất của Lý thị, ở Trường An có danh vọng cực cao, là nhân vật đại biểu của phe cải cách; còn về phần Lý Khánh An thì không cần phải nói rồi, hậu duệ của thái tử Kiến Thành, chúa tế của nửa mảnh giang sơn Đại Đường.

Cho nên Lệnh Hồ Phi nhập chủ chính sự đường, không những thâm niên không đủ, hơn nữa lại không có phe đỡ đầu. không có quyền thế. ở trong chính sự đường cũng không thể nói được lời nào có uy lực, lời nói của Vương Củng đã gián tiếp nhắc nhỡ Lý Hanh, để cho Lệnh Hồ Phi nhập chủ chính sự đường, là có chút lãng phí danh ngạch quý giá này, còn không bằng ở phương diện khác bù đắp lại, để cho Lệnh Hồ Phi an tâm thanh thản mà làm chức mưu sĩ quân sư của mình.

Nghĩ đến đó, Lý Hanh thay đổi chủ ý, để cho Thôi Hoán và Phòng Quản song song cùng làm tướng quốc, không đợi hắn nói, lúc này tâm phúc hoạn quan Lý Phụ Quốc của hắn ở trước cửa nói: “Điện hạ. Lý Khánh An tới rồi.”

Lý Hanh giật cả mình, vội vàng nói: “Mau mời vào đây!”



Hắn lại nói với Vương Củng: “Hãy theo ý của ngươi, Thôi Hoán và Phòng quản song song cùng làm tướng quốc, Lý Khánh An tới rồi, ngươi có thể cùng ta gặp hắn.”

Tuy rằng Vương Củng không muốn ở trong này gặp Lý Khánh An, nhưng hắn thấy vẻ mặt khẩn trương của Lý Hanh, cũng lo lắng hắn ứng đối thất sách, liền gật gật đầu ngồi ở một bên.

Lát sau, Lý Khánh An bước nhanh tiến vào, vào cửa liền cười nói: “Thật trùng hợp, Vương tướng quốc cũng ở trong này, vậy đỡ phải ta đến Môn hạ tỉnh rồi.”

Vương Củng đứng dậy chắp tay cười nói: “Lý tướng quốc tinh thần bừng bừng, có phải là đã có thượng sách lui địch hay không vậy.”

“Đương nhiên là có kế sách lui địch rồi, cho nên mới tìm đến Giám quốc điện hạ và Vương tướng quốc thương nghị.”

Lý Hanh gật gật đầu, khoát tay chặn lại nói: “Lý tướng quốc mời ngồi!”

Lý Khánh An ngồi xuống, một gã hoạn quan bung một ly trà tiến vào, Lý Khánh An nâng chung trà lên thổi thổi hơi nóng, rồi lại buông chén trà xuống, cười nói: “Nói với điện hạ về ghế trống của Dương Quốc Trung và Trần Hi Liệt trước đi! Không biết Giám quốc điện hạ có người lựa chọn thích hợp hay chưa?”

Lý Hanh và Vương Củng nhìn nhau, tuy rằng bọn họ đã bước đầu định ra rồi, nhưng Lý Hanh còn không có bàn bạc chi tiết với hai người bọn họ, bây giờ còn chưa tiện nói với Lý Khánh An.

Lý Hanh liền mỉm cười nói: “Ta đang suy nghĩ, ngày mai sẽ có thể đưa ra danh sách cho chính sự đường.”

Lý Khánh An lại nói một cách chậm rì: “Hôm nay Lại bộ Bùi thượng thư quả thật đã đưa ra mấy vị thích hợp cho vị trí tướng quốc, hắn đề nghị đề bạt từ phía địa phương.”

Lý Hanh biến sắc mặt, hắn không rõ Lý Khánh An nói lời này là ý gì. người chọn mà Bùi Mân đưa ra, thế thì chính sự đường chẳng phải là cũng bị hắn độc chiếm rồi sao? Điều này đã trái với hiệp ước ban đầu của song phương, hắn sa sầm sắc mặt xuống, không hài lòng nói: “Thế ý kiến của Lý tướng quốc đâu?”

Lý Khánh An không nhanh không chậm nói: “Ta đã nói với Bùi thượng thư rồi, không có quy cũ, khó ra vuông tròn, người lựa chọn thích hợp cho hai vị trí tướng quốc, không nên do hắn đưa ra.”

Lời nói của Lý Khánh An không thể nghi ngờ rằng đã cho Lý Hanh ăn một viên thuốc định thần, hắn dần dần yên tâm hẳn. chỉ cần Lý Khánh An còn thừa nhận sự thỏa hiệp của bọn họ, thì tốt rồi.

Lúc này Lý Khánh An lại nói: “Còn có một chuyện, ta muốn cùng Giám quốc điện hạ và Vương tướng quốc thương lượng.”

“Lý tướng quốc xin mời nói!”

Lý Khánh An trẫm ngâm giây lát rồi nói: “Ta định từ đi chức hữu tướng quốc, giữ lại một chức khác của ta. thượng thư hữu phó xạ, vẫn làm Trung thư môn hạ bình chương sự. dựa theo lệ thường của Đại Đường ta. hữu tướng quốc bình thường kiêm nhiệm Lại bộ thượng thư, cho nên ta đề cử Bùi Mân tiếp nhận chức hữu tướng quốc.”

Lý Khánh An đòi từ đi chức hữu tướng quốc, làm cho Lý Hanh và Vương Củng chấn động, nhưng vừa chuyển niệm, hai người bọn họ đồng loạt hiểu ra, không cần phải nói, đó nhất định là do triều vụ của hữu tướng quốc quá trầm trọng làm cho Lý Khánh An không rành lo cho phía An Tây, cho nên hắn mới đưa ra việc đổi cái hư chức thượng thư hữu phó xạ, hơn nữa Lý Hanh cũng hiểu được ý nghĩ đích thực trong lời nói vừa rồi của Lý Khánh An, không có quy củ, khó ra vuông tròn, ngụ ý trong đó là muốn nói, ngươi chọn lựa người mà ngươi muốn chọn, ta điều chỉnh thế lực của ta, chúng ta không can thiệp chuyện của nhau.

Kỳ thật dựa theo thực lực hiện tại của Lý Khánh An. hắn muốn làm cái chức vụ gì cũng đều chẳng có gì lạ cả, mấu chốt thế lực đối lập của chính sự đường không có thay đổi, việc từ chức của Lý Khánh An chỉ là vẻ ngoài thôi, chẳng qua là hắn từ trước đài chuyển ra sau màn mà thôi, lần này đây Vương Củng tỏ thái độ trước.

“Ta ủng hộ việc Lý tướng quốc từ chức, cũng ủng hộ việc đề cử của Lý tướng quốc, ngày mai trong cuộc hợp của chính sự đường, ta hy vọng mau chóng có thể xác định xong hai việc này, hiện tại tình thế của Trường An nguy cấp, chúng ta không nên bỏ quá nhiều tâm trí trên sự thay đổi nhân sự.”

Lý Khánh An gật gật đầu nói: “Đây chính là một việc lớn khác mà ta tới nơi này, ta đã nhận được tin tức xác thực, Ca Thư Hàn và Cao Tiên Chi binh chia làm hai đường hướng Trường An xuất phát. Ca Thư Hàn đi đường Trần Thương, Cao Tiên Chi đi đường Bảo Cốc, trễ nhất là bốn ngày, mười lăm vạn tinh nhuệ đại quân sẽ tiến vào Quan Trung, để ứng đối nguy cấp lần này, ta thỉnh cầu chính sự đường chính thức trao cho ta chức thiên hạ binh mã đại nguyên soái.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook