Quyển 15 - Chương 631: Thương Nhân Dẫn Mối (Thượng)
Cao Nguyệt
06/11/2017
Lúc này đã là tháng ba dương xuân, tháng sau Trường An sẽ cử hành khoa
cử, đấy là khoa cử lần đầu được cử hành sau hai năm dững thi, vì thế mà
đặc biệt thu hút chú ý của mọi người. Sĩ tử từ khắp nơi trên toàn quốc
đến đây đã có mười mấy vạn. Chen đầy cả Trường An thành. Khắp phố to ngõ nhỏ phưởng Sùng Nhân đâu đâu đều có thế nhìn thấy bóng hình vội vã của
các thanh niên.
Cái thú vị là tháng sau Thành Đô Nam Đường cũng cử hành khoa cử tinh, nhưng sĩ từ đến dự thi chi có hơn hai vạn người, còn sĩ từ Trường An nghe nói áờ đã hơn mười lăm vạn. Thịnh soái Nam Bắc Đường từ đó có thể thấy rõ, trong lòng người thiên hạ ắt tự có cán cân. Từ khi quân Bắc Đường càn quét Giang Nam. Áp chế tạo phàn của An Lộc Sơn tại Hà Bắc đạo, Trường An lại càng là nơi nhân tâm cùng hướng đến.
Xe ngựa của Lý Khánh An từ từ đi đến cửa sau tửu tứ. Giờ đang là lúc trưa, các quan viên đều lần lượt đi ra dùng cơm. Rất dễ bất gặp quan viên đến đây uống rượu ăn trưa. Tuy lòng Lý Khánh An cũng không có gì để giấu giếm, nhung để người khác nhìn thấy hắn đi chung với Hoắc Quốc phu nhân trước đây thanh danh không ra gì thế nào chiều nay trong triều đình sẽ lại tin đồn phao đầy. Tin đồn của hắn và Dương Hoa Hoa thế nào cũng bay khắp nơi, ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng đến thanh danh hắn. Vì thế hắn đã tương đối kín đáo, từ cửa sau vào tửu quán.
Lý Khánh An đi vào tửu tứ chưa được bao lâu thì xe ngựa của Dương Hoa Hoa đã dững lại trước cừa chính của tửu tứ. Chưởng quỹ tửu tứ đã được dặn dò từ trước, lập tức đi lên nghênh đón: “Phu nhân, xin hãy đi theo ta.”
Dương Hoa Hoa gật gật đầu. Ả khẽ giọng dặn dò tùy tùng mấy câu rồi bèn đi theo chưởng quỹ vào trong. Dù cho Dương gia đã bại vong nhiều năm, nhưng sự xuất hiện của Dương Hoa Hoa vẫn dấy lên cơn xáo động tại Thư Hương Lâu. Có rất nhiều quan viên đang dùng bữa tại đây đều có quen Dương Hoa Hoa, thậm chí có người còn từng là lão tình nhân của à. Trong lúc à lên đầu đã có không ít người đến chào hỏi.
“Phu nhân, thần thái vẫn như xưa!”
“Phu nhân, đã thành hôn chưa? Lang quân là vị nào thế?”
“Hóa ra phu nhân chưa trờ thành con ma dưới lười đao đồ tể ư?”
Có người tán thán, có kẻ mỉa mai bới móc, Dương Hoa Hoa cũng chẳng giận dỗi làm sì. Ả chi cười duyên dáng chào lại tất cả mọi người. “Hóa ra là Trương lang trung, phưởng quỹ Hoa Ký chợ Đông là do ta mờ, hoan nghênh ngươi đến gửi tiền.”
“Cám ơn Lý thị lang đã quá khen, người ta giờ đã già rồi.”
“Mã sử quân, nô gia còn chưa thành hôn. Nếu ngươi không chê. Nô gia nguyện ý gả cho ngươi.”
Dương Hoa Hoa thần thái ung dung, mặt cười tươi như hoa đi thẳng lên lầu năm. Nơi đây đã không còn mấy khách, rất yên tĩnh. Nụ cười trên môi ả cũng dằn dần biến mất. Ả quay đầu lại phi một tiếng, nguyền rủa: “Lão nương sống tốt hơn tất cả các ngươi nhiều!”
Chưởng quỹ thầm cười mếu. Hắn dẫn Dương Hoa Hoa đi đến gian phòng trong cùng nhất, trước cửa đã có tám tên đại hán thân hình cao to, ánh mặt lẫm liệt, nhìn là biết đều là người có võ nghệ cực cao.
“Phu nhân xin mời vào! Điện hạ đã đợi phu nhân trong phòng.”
Dùng lại một lát. Chưởng quỹ lại nói: "Đợi một lát đi xuống phu nhân có thể nói với
Ta. Ta có thể dẫn phu nhân đi lối sau."
“Không cần. Lão nương sẽ đường đường chính chính đi ra!”
Nói xong. Dương Hoa Hoa từng bước đi vào phòng. Phòng này là phòng đôi. Có hai gian trong ngoài, là phòng ăn chuyên dụng của Lý Khánh An. Rất kín đáo. Ngoài Độc Cô Hạo Nhiên và chưởng quỹ ra không ai biết cả. Bên trong còn có một nội thất. Trước cửa gian ngoài là mười tám thân vệ tâm phúc của Lý Khánh An. Có phần còn tráng kiện hơn so với tám người trước cửa khi nãy. Một tên thân binh kéo cửa nội thất ra. Phu nhân mời!"
Hai nữ tử thân vệ dẫn Dương Hoa Hoa vào trong phòng bên kiềm tra. Bảo vệ với Lý Khánh An rất nghiêm ngặt, đã không còn là ý nguyện của bản thân của Lý Khánh An. Đó là quyết định của Chính sự đường. Tất cả quan viên từ tam phẩm trờ xuống khi muốn yết kiến đều bị rà minh kỹ càng. Dương Hoa Hoa từ Hà Bắc về thì lại càng khỏi nói.
Dương Hoa Hoa bất đắc dĩ đành để hai nữ thân vệ rà trong rà ngoài cần thận toàn thân, thậm chí cả bên trong búi tóc còn bị kiểm tra. Tất cả vật phẩm tùy thân đều phải lấy ra đặc trên mâm vàng do nữ thân vệ bảo quản, đợi lúc rời khỏi mới trả lại nàng, cuối cùng cả trâm gài vàng cũng bị rút ra.
“Xin lỗi phu nhân, xin mời vào!”
Hai nữ thân vệ dẫn Dương Hoa Hoa vào trong phòng ăn. Trong phòng lúc này đang có hai thị nữ xinh đẹp tựa hoa đang hầu hạ. Bốn tên thân vệ cận thân khoát tay sau lưng đứng dàn hàng ngang chực chờ trước cửa số. Rèm cửa đã được kéo xuống, trong phòng có phần hơi tối.
Lý Khánh An hai tay để sau lưng đang đứng ngắm nghía một bức thư pháp trên tường. Bức thư pháp này do Độc Cô Hạo Nhiên thân bút viết, trên đó là bốn chừ “đạm bạc sĩ đồ”. Từ khi Lý Khánh An chù chính. Độc Cô Hạo Nhiên vẫn nhậm chức trong Đông Cung, năm ngoái đã được thăng làm tân khách của thái từ. Quan phẩm tuy cao nhưng lại chi là chức nhàn, không có chút thực quyền nào. Sau khi bị Bùi Tuân Khánh đàn hạch còn xém chút cả chức nhàn này cũng bị mất. Từ khi Bùi Tuân Khánh mất. Lòng hắn cũng nguội lạnh. Biết Lý Khánh An sẽ không còn trọng dụng mình, thế nên
Hắn đã từ nốt cái chức tân khách kia. Để được vinh dự là thái tử thiếu sư. Xong bèn vinh quan nghi hưu trên sĩ đồ. Đầu năm nay hắn đã mượn một vạn quan tiền từ tay nữ nhi Độc Cô Minh Nguyệt đầu tư mờ tửu tử Thư Hương Lâu này. Đằng nào cũng sĩ đồ không thuận, nên hắn chuyển tất cả tâm tư vào việc kiếm tiền hưởng thụ.
“Ôi Triệu vương điện hạ. Muốn dùng một bừa cơm với ngươi sao mà khó khăn thế!”
Sau lưng là tiếng cười khồ tâm bất đắc dĩ của Dương Hoa Hoa. Lý Khánh An quay người lại mới thấy ả áo quần có phần xộc xệch, đã không còn phong thái bắt mắt vừa nãy, bèn mim cười nói: “May mà phu nhân là hàng nữ lưu. Nếu không thương nhân từ Hà Bắc đến đây sẽ không thể nào gặp được ta.”
“Thế ư? Vây ta vẫn còn may mắn.”
“Có thể xem là thế! Phu nhân cử ngồi tự nhiên.”
Dương Hoa Hoa ngồi xuống, ả rút một mặt gương làm bằng hoàng kim khảm đầy đá quỷ ra. Xong lại lấy chì kẻ mày ra cân thận trang điểm lại. Cặp mắt mỹ miều của ả đu đưa một vòng. Cười tủm tỉm nhìn Lý Khánh An: “Ngươi thích ta trang điểm không?”
Lý Khánh An chi cười nhạt nói: “Ta thích hay không đâu quan trọng, quan trọng là bản thân phu nhân có thích không thôi.”
“Ai! Già rồi. Thời gian thấm thoát, chi còn có thể dựa vào trang điểm đề tạo cái mặt nạ giả thôi.”
Dương Hoa Hoa dẹp chì kẻ và gương vào, thờ dài một tiếng nói: “Nữ nhân nếu không có đàn ông để dựa dẫm thì sẽ già đi rất nhanh. Ta giờ cũng thấy hối hận. Nếu sớm biết thế này năm xưa ta cũng tìm người đế gả không phải sẽ tốt hơn sao, cũng không cần phải dãi nắng dầm sương, vất vả bất kể nắng mưa.”
Lý Khánh An rót một ly rượu cho ả cười nói: "Nhung ta lại thấy phu nhân bôn ba
Như vậy hoàn toàn do cam tâm tình nguyện đó thôi, không lẽ không phải ư?"
Dương Hoa Hoa nâng chén rượu lên. Mắt cười tít cong tròn như vầng trăng nói: “Ngươi quả nhiên là con sâu trong bụng ta. Mới cái là trúng phóc, thật chẳng có gì giấu nồi ngươi.”
Ả một hơi nốc cạn rượu, ta thán nói: “Quan trường là thiên hạ của nam nhi, ta không chơi lại được các ngươi. Cho nên mới kiếm tiền ở thương trường. Chồng gì chứ! Ôi đàn ông. Toàn một lũ không ra gì. Chi có tiền là đáng tin nhất.”
Thấy Dương Hoa Hoa đã mờ rộng lòng với quá khử. Lý Khánh An lại có chút hứng thú với ả. Bèn cười hôi: “Nói thử xem. Ngươi làm ăn gì ở Hà Bắc?”
Dương Hoa Hoa lại tự rót cho minh ly rượu khác, nhếch nhếch mày cười nói: “Ngươi đừng hòng dỗ ngon ngọt ta. Ta biết bán lương thực, bán sắt. Và tất cả vật tư quân sự cần thiết nếu bị ngươi bắt được sẽ bị chém đầu. Cho nên những thử này ta đều không làm. Ta bán muối, bán châu báu nữ trang, thế này được chưa?”
Lý Khánh An lắc lắc đầu nói: “Ta xem những thử này đều chi là cái vò ngoài của ngươi thôi!”
Ả cười tít mắt. Giơ cao ngón cái tán thưởng: “Ngươi quả nhiên lợi hại, thế mà không siấu nồi ngươi.”
Ả hạ thấp giọng xuống khẽ nói với Lý Khánh An: “Ta cũng không giấu gì ngươi, kỳ thực ta còn buôn vàng bạc, lợi dụng giá cả chênh lệch của vàng bạc và tiền đồng đê phát tài. Ta dùng một đồng bạc có thể đổi được hai quan tiền tại Hà Bắc đạo, rồi dùng hai quan tiền này chuyển đến Thái Nguyên, lại đổi lại thành hai đồng bạc. Đi một lần là có thề kiếm một vạn quan, lợi hại chứ?”
Cái thú vị là tháng sau Thành Đô Nam Đường cũng cử hành khoa cử tinh, nhưng sĩ từ đến dự thi chi có hơn hai vạn người, còn sĩ từ Trường An nghe nói áờ đã hơn mười lăm vạn. Thịnh soái Nam Bắc Đường từ đó có thể thấy rõ, trong lòng người thiên hạ ắt tự có cán cân. Từ khi quân Bắc Đường càn quét Giang Nam. Áp chế tạo phàn của An Lộc Sơn tại Hà Bắc đạo, Trường An lại càng là nơi nhân tâm cùng hướng đến.
Xe ngựa của Lý Khánh An từ từ đi đến cửa sau tửu tứ. Giờ đang là lúc trưa, các quan viên đều lần lượt đi ra dùng cơm. Rất dễ bất gặp quan viên đến đây uống rượu ăn trưa. Tuy lòng Lý Khánh An cũng không có gì để giấu giếm, nhung để người khác nhìn thấy hắn đi chung với Hoắc Quốc phu nhân trước đây thanh danh không ra gì thế nào chiều nay trong triều đình sẽ lại tin đồn phao đầy. Tin đồn của hắn và Dương Hoa Hoa thế nào cũng bay khắp nơi, ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng đến thanh danh hắn. Vì thế hắn đã tương đối kín đáo, từ cửa sau vào tửu quán.
Lý Khánh An đi vào tửu tứ chưa được bao lâu thì xe ngựa của Dương Hoa Hoa đã dững lại trước cừa chính của tửu tứ. Chưởng quỹ tửu tứ đã được dặn dò từ trước, lập tức đi lên nghênh đón: “Phu nhân, xin hãy đi theo ta.”
Dương Hoa Hoa gật gật đầu. Ả khẽ giọng dặn dò tùy tùng mấy câu rồi bèn đi theo chưởng quỹ vào trong. Dù cho Dương gia đã bại vong nhiều năm, nhưng sự xuất hiện của Dương Hoa Hoa vẫn dấy lên cơn xáo động tại Thư Hương Lâu. Có rất nhiều quan viên đang dùng bữa tại đây đều có quen Dương Hoa Hoa, thậm chí có người còn từng là lão tình nhân của à. Trong lúc à lên đầu đã có không ít người đến chào hỏi.
“Phu nhân, thần thái vẫn như xưa!”
“Phu nhân, đã thành hôn chưa? Lang quân là vị nào thế?”
“Hóa ra phu nhân chưa trờ thành con ma dưới lười đao đồ tể ư?”
Có người tán thán, có kẻ mỉa mai bới móc, Dương Hoa Hoa cũng chẳng giận dỗi làm sì. Ả chi cười duyên dáng chào lại tất cả mọi người. “Hóa ra là Trương lang trung, phưởng quỹ Hoa Ký chợ Đông là do ta mờ, hoan nghênh ngươi đến gửi tiền.”
“Cám ơn Lý thị lang đã quá khen, người ta giờ đã già rồi.”
“Mã sử quân, nô gia còn chưa thành hôn. Nếu ngươi không chê. Nô gia nguyện ý gả cho ngươi.”
Dương Hoa Hoa thần thái ung dung, mặt cười tươi như hoa đi thẳng lên lầu năm. Nơi đây đã không còn mấy khách, rất yên tĩnh. Nụ cười trên môi ả cũng dằn dần biến mất. Ả quay đầu lại phi một tiếng, nguyền rủa: “Lão nương sống tốt hơn tất cả các ngươi nhiều!”
Chưởng quỹ thầm cười mếu. Hắn dẫn Dương Hoa Hoa đi đến gian phòng trong cùng nhất, trước cửa đã có tám tên đại hán thân hình cao to, ánh mặt lẫm liệt, nhìn là biết đều là người có võ nghệ cực cao.
“Phu nhân xin mời vào! Điện hạ đã đợi phu nhân trong phòng.”
Dùng lại một lát. Chưởng quỹ lại nói: "Đợi một lát đi xuống phu nhân có thể nói với
Ta. Ta có thể dẫn phu nhân đi lối sau."
“Không cần. Lão nương sẽ đường đường chính chính đi ra!”
Nói xong. Dương Hoa Hoa từng bước đi vào phòng. Phòng này là phòng đôi. Có hai gian trong ngoài, là phòng ăn chuyên dụng của Lý Khánh An. Rất kín đáo. Ngoài Độc Cô Hạo Nhiên và chưởng quỹ ra không ai biết cả. Bên trong còn có một nội thất. Trước cửa gian ngoài là mười tám thân vệ tâm phúc của Lý Khánh An. Có phần còn tráng kiện hơn so với tám người trước cửa khi nãy. Một tên thân binh kéo cửa nội thất ra. Phu nhân mời!"
Hai nữ tử thân vệ dẫn Dương Hoa Hoa vào trong phòng bên kiềm tra. Bảo vệ với Lý Khánh An rất nghiêm ngặt, đã không còn là ý nguyện của bản thân của Lý Khánh An. Đó là quyết định của Chính sự đường. Tất cả quan viên từ tam phẩm trờ xuống khi muốn yết kiến đều bị rà minh kỹ càng. Dương Hoa Hoa từ Hà Bắc về thì lại càng khỏi nói.
Dương Hoa Hoa bất đắc dĩ đành để hai nữ thân vệ rà trong rà ngoài cần thận toàn thân, thậm chí cả bên trong búi tóc còn bị kiểm tra. Tất cả vật phẩm tùy thân đều phải lấy ra đặc trên mâm vàng do nữ thân vệ bảo quản, đợi lúc rời khỏi mới trả lại nàng, cuối cùng cả trâm gài vàng cũng bị rút ra.
“Xin lỗi phu nhân, xin mời vào!”
Hai nữ thân vệ dẫn Dương Hoa Hoa vào trong phòng ăn. Trong phòng lúc này đang có hai thị nữ xinh đẹp tựa hoa đang hầu hạ. Bốn tên thân vệ cận thân khoát tay sau lưng đứng dàn hàng ngang chực chờ trước cửa số. Rèm cửa đã được kéo xuống, trong phòng có phần hơi tối.
Lý Khánh An hai tay để sau lưng đang đứng ngắm nghía một bức thư pháp trên tường. Bức thư pháp này do Độc Cô Hạo Nhiên thân bút viết, trên đó là bốn chừ “đạm bạc sĩ đồ”. Từ khi Lý Khánh An chù chính. Độc Cô Hạo Nhiên vẫn nhậm chức trong Đông Cung, năm ngoái đã được thăng làm tân khách của thái từ. Quan phẩm tuy cao nhưng lại chi là chức nhàn, không có chút thực quyền nào. Sau khi bị Bùi Tuân Khánh đàn hạch còn xém chút cả chức nhàn này cũng bị mất. Từ khi Bùi Tuân Khánh mất. Lòng hắn cũng nguội lạnh. Biết Lý Khánh An sẽ không còn trọng dụng mình, thế nên
Hắn đã từ nốt cái chức tân khách kia. Để được vinh dự là thái tử thiếu sư. Xong bèn vinh quan nghi hưu trên sĩ đồ. Đầu năm nay hắn đã mượn một vạn quan tiền từ tay nữ nhi Độc Cô Minh Nguyệt đầu tư mờ tửu tử Thư Hương Lâu này. Đằng nào cũng sĩ đồ không thuận, nên hắn chuyển tất cả tâm tư vào việc kiếm tiền hưởng thụ.
“Ôi Triệu vương điện hạ. Muốn dùng một bừa cơm với ngươi sao mà khó khăn thế!”
Sau lưng là tiếng cười khồ tâm bất đắc dĩ của Dương Hoa Hoa. Lý Khánh An quay người lại mới thấy ả áo quần có phần xộc xệch, đã không còn phong thái bắt mắt vừa nãy, bèn mim cười nói: “May mà phu nhân là hàng nữ lưu. Nếu không thương nhân từ Hà Bắc đến đây sẽ không thể nào gặp được ta.”
“Thế ư? Vây ta vẫn còn may mắn.”
“Có thể xem là thế! Phu nhân cử ngồi tự nhiên.”
Dương Hoa Hoa ngồi xuống, ả rút một mặt gương làm bằng hoàng kim khảm đầy đá quỷ ra. Xong lại lấy chì kẻ mày ra cân thận trang điểm lại. Cặp mắt mỹ miều của ả đu đưa một vòng. Cười tủm tỉm nhìn Lý Khánh An: “Ngươi thích ta trang điểm không?”
Lý Khánh An chi cười nhạt nói: “Ta thích hay không đâu quan trọng, quan trọng là bản thân phu nhân có thích không thôi.”
“Ai! Già rồi. Thời gian thấm thoát, chi còn có thể dựa vào trang điểm đề tạo cái mặt nạ giả thôi.”
Dương Hoa Hoa dẹp chì kẻ và gương vào, thờ dài một tiếng nói: “Nữ nhân nếu không có đàn ông để dựa dẫm thì sẽ già đi rất nhanh. Ta giờ cũng thấy hối hận. Nếu sớm biết thế này năm xưa ta cũng tìm người đế gả không phải sẽ tốt hơn sao, cũng không cần phải dãi nắng dầm sương, vất vả bất kể nắng mưa.”
Lý Khánh An rót một ly rượu cho ả cười nói: "Nhung ta lại thấy phu nhân bôn ba
Như vậy hoàn toàn do cam tâm tình nguyện đó thôi, không lẽ không phải ư?"
Dương Hoa Hoa nâng chén rượu lên. Mắt cười tít cong tròn như vầng trăng nói: “Ngươi quả nhiên là con sâu trong bụng ta. Mới cái là trúng phóc, thật chẳng có gì giấu nồi ngươi.”
Ả một hơi nốc cạn rượu, ta thán nói: “Quan trường là thiên hạ của nam nhi, ta không chơi lại được các ngươi. Cho nên mới kiếm tiền ở thương trường. Chồng gì chứ! Ôi đàn ông. Toàn một lũ không ra gì. Chi có tiền là đáng tin nhất.”
Thấy Dương Hoa Hoa đã mờ rộng lòng với quá khử. Lý Khánh An lại có chút hứng thú với ả. Bèn cười hôi: “Nói thử xem. Ngươi làm ăn gì ở Hà Bắc?”
Dương Hoa Hoa lại tự rót cho minh ly rượu khác, nhếch nhếch mày cười nói: “Ngươi đừng hòng dỗ ngon ngọt ta. Ta biết bán lương thực, bán sắt. Và tất cả vật tư quân sự cần thiết nếu bị ngươi bắt được sẽ bị chém đầu. Cho nên những thử này ta đều không làm. Ta bán muối, bán châu báu nữ trang, thế này được chưa?”
Lý Khánh An lắc lắc đầu nói: “Ta xem những thử này đều chi là cái vò ngoài của ngươi thôi!”
Ả cười tít mắt. Giơ cao ngón cái tán thưởng: “Ngươi quả nhiên lợi hại, thế mà không siấu nồi ngươi.”
Ả hạ thấp giọng xuống khẽ nói với Lý Khánh An: “Ta cũng không giấu gì ngươi, kỳ thực ta còn buôn vàng bạc, lợi dụng giá cả chênh lệch của vàng bạc và tiền đồng đê phát tài. Ta dùng một đồng bạc có thể đổi được hai quan tiền tại Hà Bắc đạo, rồi dùng hai quan tiền này chuyển đến Thái Nguyên, lại đổi lại thành hai đồng bạc. Đi một lần là có thề kiếm một vạn quan, lợi hại chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.