Thiên Hạ

Quyển 4 - Chương 127: Tiên đảo long câu (1+2)

Cao Nguyệt

20/03/2013



Đội tàu đi suốt một ngày trên mặt biển Thanh Hải. Hoàng hôn, trên mặt biển gió tây Bắc đột nhiên trở nên mãnh liệt, sóng gió nổi lên, mây đen xám xịt từ hướng tây bắc bay tới.

Sóng biển vỗ mạnh vào thuyền lớn, cột buồm kêu lên răng rắc, thân thuyền tròng trành dữ dội, ngoài binh sĩ Giang Đô ra, quân An Tây đều không quen thuộc thuỷ chiến, các binh sĩ bắt đầu chống đỡ không được, đều ngồi chồm hổm ở trong góc thống khổ rên rỉ.

“Đồ khốn! Mau mau buông buồm xuống, thuyền sắp lật đến nơi rồi.”

Phó úy Hà Dĩnh Xuyên chỉ vào mấy viên binh lính chửi ầm lên, các đời nhà hắn đều làm lái thuyền trên sông Trường Giang, có kỹ thuật lái thuyền cao siêu.

Mấy viên binh lính sợ tới mức vội vàng hạ buồm xuống, lúc này, phía sau thuyền có một tiếng hò hét, chỉ thấy một cây cột buồm ầm ầm ngã sập xuống, rơi tõm xuống biển, con thuyền nghiêng mạnh sang hướng trái, lại bắn ngược trở về, ba biên binh sĩ đứng ở trên cột buồm rơi xuống nước.

Lý Khánh An gấp đến độ rống to: “Mau! Cứu người nhanh lên.”

Hơn mười viên binh lính xông lên, đem dây dài ném xuống nước cho mấy viên binh sĩ đang giẫy giụa dưới nước, hô to: “Mau bắt lấy dây thừng!”

“Đồ ngốc! Mau đi tìm cây sào dài.”

“Tướng quân, không có cây sào dài.”

Tình thế nguy cấp, Hà Dĩnh Xuyên ôm dây thừng nhảy xuống nước, mặt khác hai viên binh sĩ bơi giởi cũng nhảy xuống theo, bọn họ cố hết sức bơi về hướng các binh sĩ bị rơi xuống, sóng lớn cuồn cuộn, mấy chấm đen nhỏ rốt cục cũng bắt lấy dây thừng, trên thuyền mọi người cùng nhau dùng sức, từ từ kéo họ lên thuyền.

Trên thuyền binh sĩ hoan hô vang dội, Lý Khánh An lau đi một vệt mồ hôi lạnh, vội vàng hạ lệnh nói: “Mau đưa bọn họ vào trong khoang thuyền đi.”

Lúc này, Hà Dĩnh Xuyên chỉ vào đám mây đen cuồn cuộn ở phía bắc, lo lắng nói: “Tướng quân, hiện tại chỉ là lúc bão táp mới mở màng thôi, lập tức bão tố sẽ đến ngay, chỉ sợ tất cả thuyền đều bị lật hết, chúng ta phải lập tức nghĩ cách cập vào bờ, nếu không, tất cả mọi người chôn mình trong biển cả hết.”

“Thế phải làm sao bây giờ? Chúng ta hiện tại đang ở giữa biển khơi làm gì có bờ cho chúng ta cập vào?”

Lý Khánh An thầm nghĩ, chẳng lẽ chúng ta không chết trong tay người Thổ Phồn, nhưng lại phải chôn thân dưới đáy biển sao?

Đúng lúc này, Triệu Lô đỡ lão nô lệ Trương Bình Bá ở cửa khoang thuyền hô: “Lý tướng quân, Trương đại gia có chuyện nói với ngài.”

Lý Khánh An tinh thần phấn chấn hẳn lên, ông lão đầu tóc bạc phơ này giống như là hiện thân của kinh nghiệm, nói không chừng ông sẽ có biện pháp gì đó.

Hắn bước nhanh đi lên trước, hỏi: “Chuyện gì thế?”

Trương Bình Bá chỉ vào phương xa nơi mây đen quay cuồng nói: “Tướng quân, đó là Thanh Hải long vương ra biển rồi, nếu nó mà xuất hiện, tất cả các con thuyền trên mặt biển sẽ không có một con thuyền nào có thể may mắn thoát khỏi, chúng ta mau chóng cập vào bờ đi.”

“Ta biết, nhưng chúng ta đang ở giữa biển, nào có bờ để cập vào?”

“Tướng quân, có chỗ có thể tránh vào đó.”

Lý Khánh An mừng rỡ, vội hỏi: “ở đâu có thể tránh vào?”

“Tướng quân, ba năm trước lão đây từng có một lần theo người Thổ Phồn ra khơi một chuyến, cũng gặp qua trường hợp Thanh Hải long vương ra biển, ta nhớ rõ rất rõ ràng, lúc ấy chúng tôi tránh vào một hòn đảo ở giữa biển, đảo đó tên là đảo Long Câu, chiếm đất rất rộng, chúng ta có thể tìm tới hòn đảo này.”

Trong đầu Lý Khánh An bỗng lóe lên một cái tên: ‘Hải Tâm Sơn’, đúng vậy! Trong biển Thanh Hải có Hải Tâm Sơn, chính là giữa biên giáp phía nam một chút.

Hắn vội vàng xoay người về phía Hà Dĩnh Xuyên hô to: “Mau lệnh cho tất cả các thuyền tìm kiếm hòn đảo nhỏ, mau lên!”

“Tướng quân đứng nóng vội, hẳn là ở gần đây thôi. Lần trước lão cũng ở chỗ này nhìn đến Thanh Hải long vương nổi giận, chủ nhân của lão nói, chỉ có ở giữa biển mới có thể nhìn được long vương ra biển thôi.”

Hắn vừa dứt lời, trên cột buồm một viên quân Đường chỉ về phía sau hô to: “Tướng quân, đất liền! Tôi thấy đất liền rồi.”

Lý Khánh An xông đến chỗ cột buồm, ở hướng tây nam của bọn họ, quả nhiên thấp thoáng một mảng đen dài, bọn họ đã đi ngang quá đó rồi.

“Lệnh cho tất cả các thuyền quay đầu!”

Khi cơn bão táp bắt đầu kéo đến, bọn họ rốt cục cũng phát hiện ra đảo Long Câu, trên mặt biển lúc này đã là sóng lớn quay cuồng, mây đen ngùn ngụt, cuồng phong hỗn loạn kèm theo mưa to như trút nước ập xuống.

Ba mươi mấy chiến thuyền lớn gian nan lái vào một eo cảng, chen chúc trong eo cảng nhỏ hẹp đó, giống như một đàn dê nhỏ chen chúc cứng một chỗ lạnh run dưới cơn bão táp.

Trương Bình Bá nhìn ra ngoài cửa sổ của chiếc thuyền, bầu trời đen kịt, khe khẽ thở dài nói: “Long vương ra biển, bạo tuyết sắp đến, Lý tướng quân, đợt tuyết lớn đầu tiên của vùng Thanh Hải này sắp tới rồi.”

Lý Khánh An thì càng quan tâm hơn tình hình trên đảo, hắn hỏi: “Trương lão bá, không biết trên đảo có người ở chăng?”

“Có! Có một tòa chủa chiền, bên trong ở hơn mười tăng nhân, trên đảo còn có mấy hộ người Khương, dựa vào đánh bắt cá mà sống.”

“Đảo này rộng khoảng bao nhiêu?”

Trương Bình Bá mỉm cười nói: “Chu vi khoảng năm sáu dặm đó! Trên đó cây rừng tươi tốt, đất đai phì nhiêu, có một lượng lớn chim nước sinh sống, có rất nhiều loại thảo dược đều là thuốc tốt dùng để trị thương, lão đây cũng đều biết rõ.”

Lý Khánh An trong lòng được an tâm, cười một cách đầy cảm kích nói: “Lão nhân gia. Lần này đêu nhờ có lão nhân gia cả đây.”

“Có gì đâu! Lý tướng quân đã giải cứu lão đây từ trong tay của người Thổ Phồn, lão mới là người phải cảm kích Lý tướng quân, nếu lão đây trẻ hơn hai mươi tuổi, lão nhất định tham gia quân Đường.”

“Trương lão trượng, mưa bão trên đảo này khi nào thì mới có thể chấm dứt?” Lệ Phi Nguyên Lễ bị say tàu rất dữ dội, hắn nằm ở trong một góc, thật sự có chút khó chịu.

“Nhiều nhất đến nửa đêm là dứt, Lệ Phi tướng quân không cần lo lắng, nhỨng Long vương ra biển, mưa to đến những hai lượt, một, hai ngày này cũng không có thể rời bến, chờ đến đợt mưa bão thứ hai qua đi rồi hẳn nói.”

Bạch Nguyên Quang nằm ở một góc khác cũng lo lắng hỏi han: “Thất Lang, ta thực lo lắng không biết quân Thổ Phồn có rời bến chặn chúng ta không?”

“Bạch tướng quân không cần lo lắng!”



Trương Bình Bá cười nói: “Người Thổ Phồn tuy rằng còn có con thuyền, nhưng bọn hắn cũng biết khi long vương ra biển thì không thể xuống nước, chí ít trong thời gian gần bọn họ không dám lại đây, chờ tới lúc bọn hắn xuống nước thì chúng ta sớm đã lên bờ rồi.”

Lý Khánh An đứng lên cười nói: “Mọi người đừng miên man suy nghĩ nữa, trước mắt hãy nghỉ ngơi cho khỏe đã, một khi trời sáng, chúng ta sẽ lên đảo.”

Mưa bão vào lúc nửa đêm thì đã ngưng, trên mặt biển khôi phục sự lặng yên của ngày thường, Lý Khánh An lệnh cho thuyền cập bờ, mọi người vừa dắt chiến mã, vừa khiêng người bị thương lên đảo. Cả hòn đảo là một khối đá hoa cương thật lớn nổi trên mặt nước, hiện hình sợi dài, bề rộng chừng hai dặm, dài sáu bảy dặm, đông cao tây thấp, mặt ngoài đã phong hoá thành thổ, do có một lượng lớn chim nước sinh sống, làm cho đất của hòn đào rất phì nhiêu, quanh đảo cây ràng tươi tốt, ở giữa địa thế bằng phẳng, mọc đầy cỏ nuôi súc vật. Một góc phía đông bắc được khai phá thành ruộng tốt, sóng lúa vàng óng ánh, đã tới mùa thu hoạch rồi.

Hoàn cành trên đảo làm Lý Khánh An rất hài lòng, hơn nữa có bãi cỏ rộng lớn, đủ để chiến mã của hắn chán thả rồi, bọn binh sĩ cất lên một tiếng hoan hô vang dội, cưỡi ngựa nhắm hướng bãi cỏ chạy đi, không bao lâu, trên bãi cỏ liền đầy các quân mã.

“Tướng quân, ngài xem, đó chính là Ứng Long Tự.”

Trương Bình Bá chỉ vào chỏm cao nơi phương xa nói, Lý Khánh An theo ngón tay chỉ của ông nhìn đi, chỉ thấy trên vách núi màu đen có một tòa chủa miếu màu hoàng kim, miếu thờ không lớn, nhiều nhất hơn mười gian phòng ở, đang có hai vị tăng nhân hướng bên này chạy tới.

Lát sau binh lính dẫn tới hai vị tăng già, lão tăng già chắp tay thi lễ với Lý Khánh An nói: “A di đà phật, hoan nghênh tướng quân đến đảo Long Câu.”

Lý Khánh An thấy ông tăng già mặt mày thiểu não, hiền nhiên nghĩ một đằng nói một nẻo, liền mĩm cười nói: “Xin hỏi hai vị đại sư pháp danh là gì? Trên đảo có bao nhiêu người thế?”

“Bần tăng Pháp Minh, vị này chính là sư đệ Pháp Hải của bần tăng, vốn trong miếu nhỏ có mười bốn vị tăng nhân, do đại chiến Đường - Phồn xảy ra, các đệ tử đều rời chủa đến Hà Tây đi rồi, trong miếu chỉ có hai sư huynh đệ bần tăng, lương thực rất ít, chỉ đủ cho hai người chúng tôi ăn.”

“Chúng ta có đủ lương thực, nhưng trên đảo có nước ngọt không?”

“Có! ở phía sau chủa của chúng tôi có một nguồn nước suối nóng, quanh năm nước suối không dứt, nóng hôi hổi, hoàn toàn đủ cho quân đội dùng.”

“Thế các cư dân khác trên đảo đâu? Không phải nghe nói còn có mấy hộ người Khương sao?”

“Vốn trên đảo có bảy hộ ngư dân, lúc chiến tranh Đường - Phồn bùng nồ, cơ bản đều đã rời khỏi đây cả, chỉ còn lại có một hộ, gồm tổ tôn hai người.”

“Thôi được! Ta hiểu rồi, Ứng Long Tự chúng ta tạm thời trung dụng. Ta sẽ bồi thường cho các vị, đủ cho các vị trùng tu lại chủa.”

Nói xong, Lý Khánh An mặc cho hai vị lão tăng có đồng ý hay không, quay đầu lại phất tay ra lệnh: “Đem các huynh đệ bị thương khiêng vào trong chủa, điều dưỡng cho tốt.”

Mọi người đáp trng, cùng nhau động thủ, đem hơn hai trăm thương binh khiêng lên ngôi chủa trên núi, hai mươi mấy viên nữ hộ binh cầm dược phẩm băng gạc, cùng nhau đi theo lên núi.

Các binh sĩ bắt đầu bận bịu hẳn lên, bọn họ đem lương thực, muối và các vật dụng khác trên thuyền mang lên trên đảo, đồng thời ở dưới chân núi dựng hơn một trăm lều trại, bắt đầu dựng bếp nấu cơm, trên đảo trở nên náo nhiệt dị thường. Truyện "Thiên Hạ "

Bên trong lều, Lý Khánh An đang cùng mấy viên đại tướng bàn bạc về sự sắp xếp sau này, Lý Khánh An nhanh chóng vẽ ra sơ đồ phác thảo bốn phía chung quanh Thanh Hải, nói với mọi người: “Bờ phía đông Thanh Hải là Xích Lĩnh, nơi đó là nơi đóng quân của trọng quân Thổ Phồn, quân Đường đóng quân ở Thiện Châu, cách Thanh Hải ít nhất là một trăm năm mươi dậm, cơ hội duy nhất của chúng ta chính là từ khe núi ở góc đông bắc rời đi, nơi đó nguyên là quận Tây Hài của Hán triều, là chỗ giao giữa Đại Thông Sơn và Xích Lĩnh, có một khe núi rộng khoảng trăm dặm, nhưng vấn đề hiện tại là, ta không thể khẳng định quận Tây Hải bên kia có quân Thổ Phồn trú đóng hay không, nếu có đại quân đóng quân, sự việc chỉ sợ là có chút phiền toái.”

Lệ Phi Thủ Du trầm tư giây lát rồi nói: “Thất Lang, các thương binh cần có thời gian để hồi phục, nếu quận Tây Hải bên kia có trọng binh Thổ Phồn canh giữ ở đó, thì sau một hồi ác chiến, ai cũng đều sống không được, cho nên đệ đề nghị để thương binh tạm thời ở lại đảo Long Câu dưỡng thương.” Truyện "Thiên Hạ "

“Nguyên Quang, suy nghĩ của đệ thế nào?” Lý Khánh An lại hỏi Bạch Nguyên Quang.

Bạch Nguyên Quang cười nói: “Đệ tán thành ý của Thù Du, vừa rồi đệ hỏi qua lão hòa thượng, thuyền của quân Thổ Phồn vào đầu năm mới đi ngang qua hải đảo một lần, hơn nữa cũng không có ghé đảo, trước mắt mùa đông sắp tới rồi, bọn họ lại càng không qua đây, tạm thời để thương binh ở lại trên đảo, chờ chúng ta dò xét xong tình hình của quận Tây Hải rồi sau đó hẳn tính.”

Ánh mắt của Lý Khánh An lại nhìn về phía Lệ Phi Nguyên Lễ, đầu của Lệ Phi Nguyên Lễ lắc như trống chầu: “Đứng hỏi lão Lệ ta, đệ chỉ là nghe lệnh mà đánh giặc thôi.”

“Được rồi, hiện tại nói tới suy nghĩ của ta.”

Lý Khánh An chỉ vào chung quanh Thanh Hải nói: “Vị trí hiện tại của chúng ta là ở phía sau Xích Lĩnh, phía bắc của Đại Phi Xuyên, nếu hòn đảo trở thành bàn đạp của quân Đường, thì chúng ta đây cũng như đã cắm một con dao phía sau Xích Lĩnh, lại giống như dùng dao kề vào bụng của Đại Phi Xuyên, đây sẽ trở thành một đội quân cực kỳ thần diệu.”

“Ý của Thất Lang là, phải vĩnh viễn chiếm lĩnh đảo Long Câu sao?”

“Vâng!”

Lý Khánh An khẳng định mà gật đầu nói: “ít nhất là căn cứ địa của cung kỵ binh An Tây chúng ta, ta muốn dựng một tòa thành ở đây, chờ gió lốc dứng hẳn, ta liền đi Thiện Châu, sẽ để ra kiến nghị này với Ca Thư đại soái.”

Lúc giữa trưa, Thanh Hải bắt đầu đợt bảo táp thứ hai, trên mặt biển cuồng phong gào thét, bầu trời mây đen như mực, nhất thời sấm chớp liên hồi, trời đất âm u, giống như đã vào ban đêm, sóng lớn mênh mông, cuồng phong gào thét, mưa to gió lớn kéo đến dồn dập.

Quân Đường đã chuẩn bị sẵn, bọn họ đem tất cả ngựa xua dưới vách núi, lều trại lại lần lượt nương tựa vách núi dựng lên, nơi này có thân núi ngăn trở, ít chịu ảnh hưởng của mưa rền gió dữ, các binh sĩ đều chen chúc ngồi trong lều, nghe bên ngoài Thanh Hải long vương rít gào, trong lòng mỗi người đều rất khẩn trương, giống như tận thế sắp xảy ra...

Nhưng đến sáng sớm hôm sau, Thanh Hải liền hoàn toàn khôi phục sự bình yên, trời trong nắng ấm, màu nước biển xanh ngắt giống hệt một khối bảo thạch thật lớn, phóng tầm mắt nhìn không thấy đường ranh giới.

Lý Khánh An chậm bước đi tới bờ biển, thưởng thức màu nước biển xanh ngắt, từng đàn từng đàn hải âu bay lượn trên đỉnh đầu hắn, ở hậu thế, hắn đã từng tới hồ Thanh Hải, hồ Thanh Hải khi đó, nhỏ hơn rất nhiều so với hiện tại, nước cũng không trong suốt lấp lánh như vậy.

Lý Khánh An rướn người một cái, hít một hơi thật sâu không khí trong lành, mát mẻ đượm mùi tanh của biển, hắn bỗng nhiên nảy sinh ra một ý niệm trong đầu, nhìn sang chung quanh một cái, không một bóng người, hắn nhanh tay cởi hết quần áo, đặt trên phiến đá ngầm nhô ra, lại dùng một một cục gạch đè lên trên quần áo, phòng ngừa hải âu ngậm đi.

“Các nàng tiên cá, ta tới đây!”

Hắn nhún người nhảy lên với một tư thế đẹp mắt, trần trùng trục lao xuống mặt biển trong xanh, nước biển lạnh lẽo thấu xương, kích thích Lý Khánh An đến suýt nữa rút gân, tay chân hắn ra sức bơi trong nước, trước mắt bỗng nhiên sáng ngời, hắn lao ra khỏi mặt nước.

Hắn quệt nước trên mặt đi, lúc này mới phát hiện hắn đã lặn ra hai mươi trượng xa, hắn lại lặn mạnh vào trong nước, dùng tư thế bơi tự do tuyệt đẹp thỏa sức bơi lội trong làn nước, sảng khoái mà cười lớn.

Không biết bơi bao lâu, hắn có chút mệt mỏi, liền ngưỡng mặt hướng lên trời nổi trên mặt nước, mặc cho sóng biển nhẹ nhàng đưa hắn quay về, ánh sáng mặt trời chiếu lên làng da đen bóng của hắn, ấm áp dễ chịu đến lạ.

Bỗng nhiên, hắn nghe tiếng nói chuyện của hai người phụ nữ: “Tam nương, bên này, bên này có đá ngầm, rất tiện!”

Lý Khánh An giật mình một cái, một ngụm nước mặn chảy vào xoang mũi của hắn, hắn lập tức lặn dưới nước, xuyên qua làn nước lấp lánh phía trên, hắn thấp thoáng thấy hai phụ nữ bưng cái thao nhắm hướng bên này đi tới.

“Thúy nhi, ngay tại nơi này đi!”

Lý Khánh An nghe ra tiếng của các nàng, một người tên là Thi Tam Nương, một người tên là Miêu Thúy Nhi, là hai thiếu phụ đều khoảng hơn hai mươi tuổi, các nàng ngồi xổm xuống, đem đồ trong thao đồ vào trong nước.

Lý Khánh An có chút không nín được, hắn vội vàng ở dưới nước quay người lại, trốn ở phía sau của một khối đá ngầm, chậm rãi trồi lên mặt nước, hắn không khỏi âm thầm kêu khổ, hai thiếu phụ này đang ngồi xồm bên phiến đá ngầm mà hắn để quần áo, để rửa vải sa.



'Làm sao bây giờ? Từ bên cạnh này lặn qua đó sao?'

'Không được!' Lý Khánh An lập tức bác bỏ ý nghĩ này, nước trong quá, sẽ bị các nàng thấy, đường đường là trung lang tướng tướng quân lại để mông trần mà bơi lội trên biển thế này, truyền ra ngoài rất ư mất mặt, Lý Khánh An vòng vo vô số ý niệm trong đầu đều cảm thấy không được ổn, hắn ngâm mình dưới nước biển hết đường xoay xở.

“Tỷ xem, nơi này nước trong suốt quá!”

“Đúng vậy! Nước này làm cho tỷ nghĩ tới trước kia ở con sông nhỏ trước thôn giặt quần áo.”

“Tam nương, tỷ không định trở về đó sao?”

“Không muốn trở về nữa, nhà cũng không còn nữa, đứa nhỏ cũng đã chết, nói không chừng ngày nào đó người Thổ Phồn lại đánh tới lại bắt ta đem đi, còn không bằng theo chân bọn họ đi An Tây, mai này ở trong quân tìm một người đàn ông mà mình thích rồi gả đi.”

“Muốn gả thì gả cho lão Lệ đi!”

Lệ Phi Nguyên Lễ phụ trách tuần tra hải đảo, vừa rồi hắn trong lúc vô ý phát hiện hai thiếu phụ, nhịn không được tật cũ tái phát, hắn cười tủm tỉm đi tới, hai thiếu phụ vội vàng đứng lên, vừa cười vừa thi lễ với hắn nói: “Lệ Phi tướng quân!”

“Ha ha! Các nàng đang giặt vải sa à!”

Lệ Phi Nguyên Lễ bỗng nhiên che bụng: “ôi! Đau chết ta rồi.”

“Lệ Phi tướng quân, ngài đau chỗ nào thế?”

Lệ Phi Nguyên Lễ chia chìa bụng, thống khổ muôn dạng nói: “Thật ra ta bị trúng một mũi tên, bởi vì không có bắn vào trong, cho nên không để ở trong lòng, nhưng vừa rồi, ta phát hiện miệng vết thương sinh mù.”

“A! Như thế này thì không được rồi, đã qua mấy ngày rồi.”

Thi Tam Nương vội la lên: “Mau để muội xem xem, miệng vết thương ở nơi nào?”

“ở trong này.”

Lệ Phi Nguyên Lễ cởi bỏ dây lưng, hắn bỗng nhiên nắm lấy tay của Thi Tam Nương nhét vào đũng quần, cười ha ha nói: “Đụng đến miệng vết thương chưa?”

Thi Tam Nương xấu hồ đến đỏ bừng cả mặt, rút tay ra, hứ hắn một cái, lại cầm lấy thao gỗ, dội nước trong thao vào người hắn, Lệ Phi Nguyên Lễ cười lớn, ôm đầu trốn xa.

“Tam Nương, Lệ Phi tướng quân này, rất không đứng đắn!” Miêu Thúy Nhi có chút căm giận nói.

“Quên đi, hắn thích như vậy, người thật không xấu.”

Thi Tam Nương thở dài, vừa quay đầu lại thấy quần áo trên đá ngầm, nàng không khỏi kinh ngạc nói: “Í! Đây là quần áo của ai thế?”

Nàng nhật lên rồi nhìn xung quanh một cái, không thấy ai cả, Miêu Thúy Nhi cười nói: “Có thể là cái tên vừa rồi muốn đưa cho tỷ rửa, bỏ quên ở nơi này rồi.”

“ừm! Quần áo quả thật có điểm không sạch sẽ, tỷ đành rửa cho hắn vậy!”

Nói xong nàng đem quần áo bỏ vào thao bèn định múc nước, Lý Khánh An quá khẩn trương, hắn rốt cuộc bất chấp mất mặt, thấp giọng hô: “Đứng rửa! Đó là quần áo của ta.”

Hai thiếu phụ ngây người, các nàng theo thanh âm tìm tới, lúc này mới phát hiện Lý Khánh An trốn phía sau tảng đá ngầm, hai người không khỏi thất thanh hô: “Lý tướng quân!”

“Suỵt! Đừng la, đưa quần áo cho ta.”

“Vâng!” Thi Tam Nương cuống quít đem quần áo đưa cho Lý Khánh An, Lý Khánh An đưa tay đón lấy, có chút ngượng ngùng nói: “Hai người, có thể tránh đi một chút để ta mặc quần áo được không?”

Hai thiếu phụ hiểu được, nhất thời mặt trở nên đỏ bừng, “Lý tướng quân, sao ngài lại...”

Các nàng vội vàng buông thao, tránh đi xa ra.

Lý Khánh An từ trong nước đi ra, cũng bất chấp chưa lau khô thân mình, người ướt sũng liền cầm quần áo mặc lên người, đến nửa ngày mới sửa sang lại xong xuôi. Truyện "Thiên Hạ "

Hắn ho khan một tiếng thật mạnh, hướng phía xa cười nói: “Ta xong rồi, các người lại đây đi!”

Hai thiếu phụ từ sau đá ngầm từ từ ló ra, thấy hắn đã mặc quần áo vào, lúc này mới đi ra, Thi Tam Nương ngượng ngùng nói: “Tướng quân, vừa rồi chúng tôi không biết ngài ở dưới nước, thật xin lỗi.”

Lý Khánh An cười gượng một tiếng: “Không có gì, ta hơn một tháng không tắm rửa, đất bụi trên người ít nhất có ba mươi cân, liền trốn ở chỗ này tắm rửa một cái, đúng rồi, tên Lệ Phi Nguyên Lễ đó, ta nhất định trừng trị hắn một cách đích đáng.”

“Lý tướng quân, không cần, hắn kỳ thật cũng không có làm chuyện xấu gì, chỉ là đùa với chúng tôi một chút thôi.”

“ừm! Tính xấu của tên tiểu tử đó là thích đùa giỡn, chọc ghẹo phụ nữ, tà niệm thật ra không có, sau này ai dám ăn hiếp các người, các ngươi cứ việc nói cho ta biết.”

“Đa tạ Lý tướng quân, mọi người đối đãi với chúng tôi đều tốt lắm, không ai hiếp đáp chúng tôi cả.”

“Vậy thì tốt, các ngươi đi làm việc đi! Ta đi trước đây.”

Lý Khánh An vừa cười vừa gật đầu, xoay người đi rồi, vòng vo một cái, đi đến một bãi biển, bỗng nhiên, hắn nghe thấy một tiếng hoan hô, chỉ thấy một đoàn binh lính trần truồng xông xuống biển, bọn binh sĩ đột nhiên thấy Lý Khánh An, đều sợ tới mức lập tức sững bước.

“Tướng quân, chúng tôi...”

Lý Khánh An khoát tay cười nói: “Đi đi! Tắm rửa một cái cho thật tốt.”

Bọn binh sĩ vừa hoan hô vừa phóng xuống biển, giống hệt một đàn vịt trần cái mông giẫy giụa dưới nước, Lý Khánh An không khỏi lắc đầu, lẩm bẩm lầu bầu cười mắng: “Con mẹ nó, bọn họ có thể tự do tự tại, tại sao ông mày lại không được?”

Ghi chú 1: Đường triều gọi Hồ Thanh Hải là Thanh Hải, khái niệm của biển.

Ghi chú 2: Đóng quân tại Hài Tâm Sơn cho dù hoang đường, nhưng là sự thật trong lịch sử, đầu năm thứ tám Thiên Bảo, Ca Thư Hàn ở đào Long Câu (tức Hải Tâm Sơn ) xây dựng Ứng Long Bảo, đóng quân hai nghìn người, truyện này thì do Lý Khánh An ở trên đảo Long Câu xây dựng trng Long Thành Bảo

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook