Thiên Hạ

Quyển 12 - Chương 480: TRẬN CHIẾN CỬU KHÚC (THƯỢNG)

Cao Nguyệt

20/03/2013



Lúc này, trong sân truyền đến giọng nói của Lý Quang Bật: “Đại tướng quân có ở bên trong không?”

“ở trong nhà, Đại tướng quân đang tham tường quân vụ.”

Một gã thân binh bẩm báo nói: “Đại tướng quân. Lý đô đốc cầu kiến!”

“Mời hắn tiến vào đi.”

Cửa mở. Lý Quang Bật từ bên ngoài nhanh bước đi vào, hắn vừa lúc khuỵu gối quỳ xuống. Lý Khánh An đã đỡ lấy hắn, cười nói: “Không cần đa lễ như vậy, đều là người một nhà cả, đến đây! Ngồi xuống nói chuyện.”

Lý Khánh An mời hắn ngồi xuống, lại mệnh thân binh dâng một ly trà lên. Lý Quang Bật là từ Đại Phi Xuyên vội tới đây, ở trên đường đi vó ngựa không ngừng nghỉ chạy suốt ba ngày, cũng thật có chút mỏi mệt, hắn nâng chung trà lên, đem chén trà mát uống một hơi cạn sạch, lúc này mới nói: “Lần này Thổ Phồn thật là kẻ đến không phải tay vừa a!”

“Hãy khoan nói đến chuyện Thổ Phồn, nói xem tình hình Thổ Hỏa La trước đi.”

Lý Khánh An cười nói: “Người Đại Thực có thừa dịp ta không ở đó, mà tiến quân Thổ Hỏa La đến khiêu khích không?”

Lý Quang Bật lắc đầu, nói: “vẫn ổn, nghe nói người Đại Thực ở Libya xa xôi đang chiến đấu kịch liệt cùng quân đội tiền triều, tạm thời còn không thể lo được phương đông. Năm nay Thổ Hỏa La vẫn bình lặng suốt, chỉ có bên Sindh thì nghe nói Phong tướng quân hai lần trấn áp được khời nghĩa của Puiýab.”

Khởi nghĩa ở Punjab Lý Khánh An cũng biết một chút, nguyên nhân gây ra là do quân Đường mạnh bạo trưng dụng dân bản xứ xây dựng cảng khẩu, lại thêm thuế phú hơi nặng. Thành A Điểm Bà Sí La (*Adiputra) nổ ra cuộc khỏi nghĩa đòi độc lập, hắn tin tưởng Phong Thường Thanh có thể xử lý tốt việc này. Lý Khánh An không muốn nói nhiều đến việc của Sindh, liền đổi đề tài, nói về Lũng Hữu.

“Lý tướng quân, nói xem tình hình bố binh của ngươi ở Lũng Hữu đi.”

Nói đến Lũng Hữu. Lý Quang Bật tinh thần phấn chấn hẳn lên, cười nói: “Tuy rằng có thể chiến thắng quân Thổ Hỏa La, nhưng quân Thổ Hỏa La dù sao cũng là quân lữ yếu nhược, vẫn cảm giác thắng mà không đã, mà quân Thổ Phồn quả thật là đội quân lữ mạnh, có thể giao tranh cùng quân Thô Phồn một phen, đó cũng là tâm nguyện nhiều năm của ty chức.”

Lúc này. Lý Quang Bật bỗng nhiên nhìn thấy tấm bản đồ khổng lồ đó, hắn ngẩn ra, lập tức trong mắt toát ra vẻ mừng rỡ, bước nhanh đến bên tấm bản đồ, nhìn tỉ mỉ mà xem, vui mừng nói với Lý Khánh An: “Đại tướng quân, ngài ở đâu lấy được tấm bảo bối này thế, ty chức hiện tại thiếu nhất chính là bản đồ cao nguyên, tấm bản đồ này của Đại tướng quân quả thực chính là cơn mưa đúng lúc a!”

Tuy rằng ý bên trong đó Lý Quang Bật không có nói, nhưng Lý Khánh An lại biết ý tứ của hắn, liền cười nói: “Tấm bản đồ này là của sứ giả Thổ Phồn mang vào kinh, ta cảm thấy nó rất tốt, liền dùng cách lấy nó về, nếu ngươi cần, thì tặng cho ngươi vậy.”

Lý Quang Bật mừng rỡ, vội vàng khom người thi lễ: “Đa tạ Đại tướng quân!”

Hắn liền nhặt chiếc gậy gỗ lên, chỉ vào bốn vòng tròn mà Lý Khánh An đã vẽ cười nói: “Xem ra Đại tướng quân hiên rất rõ về Lũng Hữu, nơi đã khoanh lại chính là những vị trí mấu chốt của Lũng Hữu. Tình báo mới nhất mà ty chức nhận được, năm vạn đại quân của người Thổ Phồn đã chia binh làm hai đường, một lộ thăng lên hướng bắc đến Đại Phi Xuyên, ước chừng có hai vạn người, một lộ khác ba vạn người đã chiếm lĩnh Ô Hải, đang hướng Hoàng Hà Cửu Khúc tiến quân. Nhưng căn cứ theo suy đoán của ty chức, đây là một sai lầm của chủ soái Thổ Phồn, hắn có lẽ do quân tình không suông sẻ, còn chưa biết rằng sáu vạn quân An Tây đã đến Lũng Hữu, Hắn còn tưởng rằng sau khi Ca Thư Hàn đi rồi. Lũng Hữu bị rơi vào trạng thái trống không, cho nên mới chia binh làm hai lộ, có ý đồ muốn mau chóng chiếm lấy những vị trí chiến lược. Nhưng hắn hẳn là rất nhanh sẽ thay đổi sách lược, bởi vì hắn lập tức sẽ ở Hoàng Hà Cứu Khúc gặp phải sự ngăn chặn của hai vạn quân Đường và một vạn năm ngàn quân Thồ Dục Hồn.”

“Chờ một chút!”

Lý Khánh An tựa hồ phản ứng lại ngay, hắn vội hỏi: “Ngươi nói là quân Thổ Phồn chỉ có năm vạn người, tình báo có chuẩn xác không?”



“Hẳn là không có sai, ty chức từ ba đội xích hầu khác đều nhận được kết luận như nhau, quân Thổ Phồn có lẽ là chia đoạn tiến binh, năm vạn người này có thể chỉ là quân tiền phương của bọn họ.”

“Quả thật có thứ khả năng này, nhưng còn có một loại khả năng khác.”

Lý Khánh An cũng đi đến phía trước bản đồ, tiếp lấy cây gậy gỗ chỉ vào An Tây nói: “Ta hoài nghỉ Thô Phồn tiến công Lũng Hữu chỉ là đánh nghỉ binh, mục tiêu đích thực của bọn họ là An Tây. Khi Thổ Phồn ở thời điểm suy yếu trước đây thì cũng còn có hơn mười vạn quân đội rồi. Trải qua mấy năm nay được nghỉ ngơi và hồi phục, số quân trong tay bọn họ ít nhất cũng có hai mươi mấy vạn đến gần ba mươi vạn rồi, làm sao có thể chỉ phái có năm vạn người tiến công Lũng Hữu. Nếu bọn họ thật sự chỉ có năm vạn quân tấn công Lũng Hữu, như vậy thì nhất định là đánh nghi binh, chủ lực của bọn họ đã đi tấn công An Tây rồi.”

Lý Quang Bật kinh hãi, hắn vội vàng nói: “Nếu quả thật là như vậy. Thổ Hỏa La liền nguy hiểm rồi, hiện tại ở Thổ Hỏa La chỉ có tám ngàn quân Hán đóng trú ở chỗ mỏ bạc, cộng thêm thổ quân của địa phương, cũng chỉ có hơn bốn vạn người. Nếu người Thổ Phồn tấn công mạnh vào Thổ Hỏa La, thì mỏ bạc của chúng ta sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng.”

“Không chỉ có tình thế của Thổ Hỏa La nguy cấp, tình thế của bốn trấn An Tây cũng sẽ nguy cấp. Lúc ty chức mang đi bảy vạn quân đi sang phía đông đến Quan Trung, cơ hồ lấy đi hết quân đội của bốn trấn An Tây. Ba mươi vạn đại quân của quân An Tây chúng ta, ngài và ty chức thì đã mang đi gần một nửa rồi. Cư Duyên Hải ở Hà Tây có năm vạn binh người Hồ, sáu vạn quân đóng trú tại Hà Trung và Thạch Quốc lại không thế đụng được, còn một vạn năm ngàn quân của Sindh. Trên thực tế số quân mà chúng ta có thể điều động được, cũng chỉ là ba bốn vạn người, nhưng ty chức lại không dám để cho Toái Hiệp quá mức trống trải, nhiều nhất chỉ có thể điều hai vạn người đi phòng ngự An Tây, cộng thêm hai vạn kỵ binh mà hiện tại ty chức đang thống lình, thì cũng chì có bốn vạn. Nếu Thổ Phồn mà ra mười vạn đại quân tiến công An Tây, nói thật, phần thắng của ta không cao.”

Trong lòng Lý Khánh An rất là lo lắng, chiến tuyến của hắn đã kéo ra quá dài, bởi thế cho nên mới xuất hiện cục diện vô binh khả dùng của hôm nay. Lúc này, Lý Quang Bật đề nghị nói: “Đại tướng quân, không bằng đem binh người Hồ ở Cư Duyên Hải điều về Bắc Đình trước, sau đó chỗ ty chức rút ra một vạn nữa, Hà Tây cũng rút ra một vạn binh, như vậy An Tây liền có thể tập họp bảy vạn quân đội, cộng thêm quân hậu cần chi viện từ chư quốc An Tây, ty chức cho rằng, miễn cưỡng có thể đánh một trận với quân Thổ Phồn.”

Lý Khánh An trầm tư giây lát, liền gật đầu nói: “Phương án của ngươi tốt lắm, ta chọn dùng.”

Khu vực Hoàng Hà Cửu Khúc là chỉ mảnh đất rộng nơi vùng vịnh thứ nhất nằm trên thượng du sông Hoàng Hà, cũng chính là khu vực huyện Đồng Đức và huyện Quý Đức của tỉnh Thanh Hải ngày nay. Địa thế nơi này nhỏ cao ở phần nam bắc, trung gian thấp, hình thành nên khu vực lòng chào sông được bao quanh tứ phía, khí hậu ấm áp, đất đai vô cùng phì nhiêu, cộng thêm nguồn nước tưới dồi dào, bởi vậy vùng này là khu sản xuất lương thực quan trọng nhất của khu vực cao nguyên, Quân Đường cũng ở nơi này thành lập quân Độc Sơn và quân Cửu Khúc, ở phía bắc khu vực Cửu Khúc lại càng có trọng binh đóng trú như quân Võ Ninh, quân Uy Thắng, quân Kim Thiên vân vân ...

Từ năm Khai Nguyên thứ hai mươi chín sau khi quân Thổ Phồn chiếm cứ khu vực Cửu Khúc, mảnh đất sản xuất lương thực chính yếu này liền trở thành căn cứ địa hậu cần cho Thổ Phồn khi tiến công Lũng Hữu, cho đến mùa hè của năm Thiên Bảo thứ mười một, đại quân của Ca Thư Hàn mới một lần nữa đoạt lại mành đất chiến lược quan trọng này.

Trước mắt, quân Đường đóng giữ khu vực Cửu Khúc có một vạn năm ngàn quân Thổ Dục Hồn, còn có thêm hai vạn quân Đường vừa mới tới, chủ tướng quân Đường Lý Quang Bật mệnh lệnh đại tướng Lý Thịnh đến phụ trách trấn thủ vị trí chiến lược quan trọng này.

Lý Thịnh từ khi ở Mi huyện của Quan Trung đầu quân Lý Khánh An rồi, liền quay về Lũng Hữu, Hắn ra lệnh cho thủ hạ là tướng quân Nhạc Ninh dẫn một ngàn quân đội trấn thủ Thạch Bảo thành, bản thân hắn thì suất lĩnh năm nghìn Hán Hồ liên quân đóng giữ ở khu vực Đại Phi Xuyên. Lý Thịnh võ nghệ cao cường, nhất là tiễn pháp xuất chúng, hắn ở trong quân Hán Hồ có uy danh rất cao, chính là ở dưới sự trấn an của hắn, mà sự xáo động của Hồ binh do Ca Thư Hàn dẫn quân rời đi gây ra đã nhanh chóng được bình ổn lại. Có thể nói Lý Thịnh có công lao rất lớn trong việc ổn định cục thế Lũng Hữu.

Lần này Lý Quang Bật dẫn quân đông đến, nhậm chức Lũng Hữu tiết độ phó sứ. Thiện Châu đô đốc, hắn liền nhậm mệnh Lý Thịnh làm Cửu Khúc ngũ quân đô binh mã sứ, thống soái Hồ Hán binh ba vạn năm ngàn người.

Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm từng đánh nhau với người Thổ Phồn. Lý Thịnh phát hiện thám tử của Thổ Phồn từ tháng bảy liền bắt đầu không ngừng gia tăng số lần tuần tra. Hắn liền ý thức được, người Thổ Phồn rất có thể ở mùa thu này sẽ phát động tấn công Đường, chính vì có ý thức này, hắn ở một tháng trước liền bắt đầu tăng mạnh sự phòng ngự của các khu vực Cửu Khúc, ven sông Hoàng Hà xây dựng đài phong hỏa, hỗ trợ cho nhau. Để tập trung binh lực, hắn lại rút về ba ngàn liên quân Đường Hồ đóng quân ở Ô Hải cùng với hơn bốn vạn dân du mục, dựa vào nơi hiểm yếu của Hoàng Hà để phòng ngự quân Thổ Phồn tiến công, Sự thật chứng minh, hắn rút quân dân Ô Hải về là một quyết sách vô cùng xác đáng, Đạt Trát Lộ Cung tuy rằng đã chiếm lĩnh ô Hải, nhưng lại không có giết hại thả cửa giống như ở Bách Hải, ngay cà súc vật cũng không có lấy được một con.

Lý Thịnh đã có được tình báo, ba vạn quân Thổ Phồn sau khi chiếm lĩnh ô Hải, lại tiếp tục hướng đông thăng tiến, ý đồ trong chiến thuật của đối phương đã quá rõ ràng, chính là muốn mau chóng chiếm lấy khu vực Hoàng Hà Cửu Khúc. Tiểu mạch đã chuyển sang vàng, qua vài ngày nữa, tiểu mạch của khu vực Cửu Khúc sẽ chín và cần thu gặt rồi, đến lúc đó quân Thổ Phồn chiếm lấy Hoàng Hà Cửu Khúc, liền vừa lúc được tiếp viện về lương thực.

Nói chung, tiểu mạch của khu vực Cứu Khúc ở đầu tháng tám là có thể thu gặt rồi, nhưng mấy năm gần đây khí hậu trở lạnh, làm cho thời kỳ tiểu mạch chín kéo dài đi, phải qua trung thu mới có thể thu gặt. Nhưng nhiệt độ không khí trong mấy lòng chảo sông hơi cao, tiểu mạch chín nhanh hơn mấy ngày so với địa phương khác, đã có địa phương bắt đầu thu gặt rồi.

Buổi chiều hôm đó,Lý Thịnh cùng phó tướng của hắn là Dương Cảnh Vân ở khu vực Mễ Sách thành thị sát tình hình thu gặt lương thực. Mễ Sách thành là kho lương lớn mà danh tướng Vương Hiếu Tiết của thời trung Đường ở khu vực Cừu Khúc đã xây dựng nên, tổng cộng có ba tòa, khu bắc bộ, trung bộ và nam bộ của Cừu Khúc mỗi nơi có một tòa, nơi Lý Thịnh thị sát chính là Độc Sơn Mề Sách thành ở nam bộ.

ở trên quảng trường rộng lớn bên ngoài Mề Sách thành, lúa mạch vàng óng ánh chất cao như núi, mấy ngàn danh quân sĩ và dân phu đang bận rộn mà đem lúa mạch đảo trở để phơi nắng cho đều, để chúng có thể mau chóng được phơi khô, bỏ bao nhập kho.

Lý Thịnh thấy lương thực nếu không được phơi đến mười ngày thì khó có thể nhập kho, hắn có chút lo lắng không nguôi. Nếu quân Thổ Phồn đột kích, nhất định sẽ ảnh hưởng đến việc thu mạch, rất nhiều lúa mạch sẽ bị hư bỏ trên mặt đất.



Hắn liền hỏi: “Dương tướng quân, ngươi cho rằng người Thổ Phồn sau khi biết được Cừu Khúc có quân Đường trọng binh đóng giữ rồi, thì tiếp tục qua sông đông tiến, hay là ngừng lại đóng quân ở bờ tây Hoàng Hà, chờ đợi sau khi triệu hồi được hai vạn quân khác mới tiến công?”

Dương Cảnh Vân cũng là một viên tướng lĩnh trẻ tuổi, không đến ba mươi tuổi, gia đình là đại tộc của Hoàng Thủy huyện, hắn mười bảy tuổi nhập ngũ, lập công tới chức lang tướng. Ca Thư Hàn nhâm mệnh hắn làm Độc Sơn quân binh mã sứ, Hắn và Lý Thịnh quan hệ vô cùng tốt, nghe Lý Thịnh hỏi mình, hắn liền mỉm cười nói: “Tướng quân cho rằng chủ tướng của Thổ Phồn sẽ là ai?”

Lý Thịnh suy nghĩ một lát bèn nói: “Với mức độ quen thuộc Lũng Hữu, trong số đại tướng Thô Phồn có thể đưa ra Mã Trọng Anh đầu tiên, cãn cứ theo sự đánh giết của quân Thổ Phồn đối với dân du mục Bách Hải, thì đó rất giống phong cách của Mã Trọng Anh. Ta nghĩ lần này chủ soái Thổ Phồn ngoài hắn ra thì chẳng có ai vào đó nữa.”

Dương Cảnh Vân lại cười nói: “Nếu là Mã Trọng Anh, hắn sẽ trực tiếp tiến công Cứu Khúc sao?”

Lý Thịnh cũng cười: “Mã Trọng Anh thích aiành lấy tiên cơ trước, lại giỏi về dương đông kích tây, nếu hắn đến tiến công Cừu Khúc, ta đoán chừng hắn sẽ không sẽ chờ sau khi quân đội tập họp lại mới tiến công, mà hắn nhất định sẽ lập tức tiến công, hơn nữa sẽ chia binh hai lộ.”

Vừa dứt lời, một viên binh sĩ liền vội vàng chạy tới bẩm báo nói: “Bẩm báo Lý tướng quân, đài phong hỏa của Loạn Thạch khám đã châm lên rồi, là ba ngọn khói đen.”

Ba ngọn khói đen bèn có nghĩa là có đại quân đột kích. Lý Thịnh trầm tư giây lát, cho dù đó rất có thể là kế sách dương đông kích tây của quân Thổ Phồn, nhưng hắn vẫn không dám sơ ý, liền lập tức nói với Dương Cảnh Vân: “Dương tướng quân, ngươi có thể dẫn năm ngàn Độc Sơn quân đi Loạn Thạch khám phòng ngự, dùng cung tiễn nhiều hơn, hãy bắn chết quân Thổ Phồn ngay giữa sông.”

Dương Cảnh Vân ôm quyền đáp ứng, liền xoay người ra đi. Lý Thịnh cũng không có tâm tư thị sát Mễ Sách thành nữa, hắn lập tức hạ lệnh nói: “Mệnh lệnh các quân lập tức khẩn cấp chuẩn bị chiến đấu, mệnh Cửu Khúc quân và Thổ Dục Hồn Minh Sát bộ lập tức theo ta đi đến Phi Vân độ.”

Thượng du của Hoàng Hà không có mặt nước rộng lớn, sóng gợn mãnh liệt như vùng trung hạ du, thượng du sông Hoàng Hà thế nước bình ổn, mặt sông cũng không rộng, ở giữa dòng sông còn thường thường có đào nhỏ rậm rạp là thảm thực vật, hai bờ sông có vách đá cheo leo, nhưng cũng có con đường bằng phẳng dốc thoải, quân Thổ Phồn rất dễ dàng bèn có thể lợi dụng bè da dê vượt qua Hoàng Hà, có hai nơi vượt sông Hoàng Hà dễ dàng nhất, một nơi là Loạn Thạch khảm phía nam, nơi đó mặt sông chật hẹp, thế nước cũng không nhanh, một nơi khác bèn là Phi Vân độ ở chính diện phía tây.

Phi Vân độ không phải là một độ khẩu (bến phà), mà là một vùng đất bằng dốc thoải dài khoảng hai mươi dặm, hai bờ Hoàng Hà là rừng cây rậm rạp, trong đó có một đoạn còn có một ốc đảo trung tâm sông hẹp dài, gọi là Tiên Khách đảo, dài khoảng ba dặm, rộng hai mươi trượng, trên đảo rừng cây um tùm, là nơi trú ngụ của tiên hạc, tiên hạc bay cao, phàng phất có tiên nhân giá lâm, nên có tên gọi là Tiên Khách đảo.

Nếu như quân Thổ Phồn là dương đông kích tây, vậy thì khả năng mà bọn họ vượt sông từ Tiên Khách đảo là lớn nhất, quân đội của Lý Thịnh đều ở ven sông Hoàng Hà không xa lắm, ba vạn năm nghìn người chia thành ba đại doanh lớn, quân đội hắn soái lĩnh là một vạn quân Cửu Khúc và năm nghìn quân Thổ Dục Hồn, cái gọi là quân Cửu Khúc thật ra chính là quân An Tây vừa mới đến nơi. Lý Quang Bật đem quyền chỉ huy hai vạn quân An Tây giao cho Lý Thịnh, hắn bèn đem hai vạn quân An Tây một chia thành hai, một toán gọi là quân Độc Sơn, một toán thì gọi là quân Cửu Khúc.

Trong màn đêm, một vạn năm nghìn quân đội ở trong sơn cốc cấp tốc hành quân, từ đại doanh đến ven bờ sông Hoàng Hà có lộ trình khoảng tám mươi dặm, bọn họ cần hành quân một đêm, trời sáng hôm sau bèn có thể đến được ven sông Hoàng Hà.

Lúc này đã là canh năm, màn đêm vẫn âm u, bầu trời sao sáng lấp lánh, một vầng trăng khuyết vằng vặc đơn côi treo ở chân trời phía đông, nhưng đường chân trời đã có một tia sáng xanh, trời đã sắp sáng rồi.

Nơi hà cốc quân Đường đang hiện diện cách bờ sông Hoàng Hà còn có mười dặm, trong hà cốc, trên một vùng đất trống dài khoảng ba dặm, nằm đầy một vạn năm nghìn tướng sĩ quân Đường đông nghịt, bọn họ đã nghỉ ngoi được một canh siờ, binh sĩ quân An Tây mỗi người đều có túi ngủ lông cừu, cho dù gió đêm rét lạnh vô cùng, nhưng bọn họ vẫn ngủ thật say, binh sĩ Thổ Dục Hồn cũng tự khắc có cách sưởi ấm của họ, bọn họ dùng da cừu dày dày quấn chặt thân người, cũng có thể chìm vào giấc ngủ say nồng.

Nhưng Lý Thịnh đã khó mà đi vào giấc ngủ, đây là lần đầu tiên hắn độc lập chưởng quân, kẻ đối diện rất có thể sẽ là Thổ Phồn danh tướng Mã Trọng Anh, lần đầu tiên làm chủ tướng đã phải đối diện một lần ác chiến, trong lòng hắn quả thật không có một chút phần chắc chắn nào.

Hắn cũng biết rằng, đây không phải là Lý Quang Bật coi trọng hắn, hắn và Lý Quang Bật không quen với nhau lắm. Lý Quang Bật cũng không hiểu rõ hắn lắm, hắn tuyệt đối không trọng dụng mình như vậy. Lý Thịnh biết rằng, lần này nhất định là mệnh lệnh của Lý Khánh An, nếu không. Lý Quang Bật tuyệt sẽ không đem hai vạn quân An Tây giao cho một tướng lĩnh trẻ tuổi chi huy.

Sự tín nhiệm của Lý Khánh An làm cho trong lòng Lý Thịnh tràn đầy cảm kích, lại càng gánh vác thêm một phần trách nhiệm nặng nề, lần này, hắn không thể không đánh bại Mã Trọng Anh, giữ lấy khu vực Cửu Khúc, đây sẽ là bước ngoặc trong cuộc đời quân lữ của hắn, thậm chí là số mệnh của hắn. Ba vạn năm nghìn quân Đường đối với năm vạn quân Thổ Phồn, thực lực của hắn không hề yếu, chỉ xem ở phán đoán của hắn có chính xác không thôi, hắn đang cược, cược Mã Trọng Anh đang dùng kế dương đông kích tây, trên danh nghĩa là tiến công Loạn Thạch khám, trên thực tế là đi con đường Phi Vân độ.

Lúc trời sắp sáng. Lý Thịnh đứng dậy, vươn vai ưỡn ẹo một cái thật mạnh, đại quân phải xuất phát rồi, hắn đang định hạ lệnh quân đội khởi hành, ngay lúc này, hắn đột nhiên nhìn thấy ba luồng khói đen dày đặc bốc lên trời ở nơi phía tây không xa.

Là lửa phong hỏa, lửa vạc của Phi Vân độ đã châm lên rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook