Chương 6
Tô Bạc Nguyệt
17/11/2021
Buổi chiều, Thẩm Trĩ Tinh "học sinh chuyển trường nổi tiếng của trường
Trung học Thực nghiệm" liên tiếp được giáo viên gọi dậy trả lời câu hỏi, cho dù không hỏi y, thỉnh thoảng cũng phải đưa ra vài gợi ý. Trước khi
đi, Trương Tinh, giáo viên Sinh Học đang có con học ở trường chuyên tiểu học còn nói thẳng, hi vọng sau này đứa nhỏ lớn lên có thể đẹp trai bằng một nửa Thẩm Trĩ Tinh, bởi vì chỉ bằng một nửa thôi là đã đủ lắm rồi.
Dưới lớp, các nữ sinh được một trận cười phá lên, Thẩm Trĩ Tinh bị trêu chọc quen rồi, mím môi vặn nắp chai nước định uống, nhưng cố gắng hai lần vẫn không mở được, lại phải dùng thêm chút lực mới vặn ra được. Ngược lại, bên này, tay Chu Ngộ đã gần duỗi ra, đột ngột rụt trở về...
Nghỉ giữa giờ, lớp 11 vẫn rất ồn ào, cho dù là lớp khoa học tự nhiên top 1 cũng không thể so với sự yên tĩnh và tập trung của lớp 12 tòa nhà đối diện.
Đơn Lương nhéo nhéo cằm, từ từ thoát ra khỏi trọng tâm bài học hôm nay, tâm trạng vừa nặng nề vừa rối bời.
Nói thật, trước đây khi đi học, hầu như cậu chưa bao giờ được thầy cô khen, thậm chí chưa một lần được cảm nhận sự nhiệt tình từ giáo viên, càng khỏi phải nói thân thiết đùa giỡn pha trò. Phải biết, không phải mỗi học sinh đều có đủ tự tin trả lời mọi câu hỏi to to nhỏ nhỏ, nhiều người có thói quen lảng tránh giáo viên, chẳng hạn như Đơn Lương.
Điểm Sinh Học của cậu coi như cũng không tệ, nhưng lại không đủ xuất sắc, vẻn vẻn chỉ ở mức khá thôi, không thể giống như học sinh mũi nhọn bất kì bài nào cũng đều có thể lấy điểm tối đa, bằng không năm đó Đơn Lương đã có thể quyết tâm tham gia luyện thi Sinh Học, cho dù không thể lấy tư cách tham gia thi, cũng có thể được cộng điểm.
Nhưng Đơn Lương trọng sinh trở về, phát hiện ưu thế duy nhất cũng không còn là ưu thế nữa.
Trừ khi cậu dùng tốc độ nhanh nhất lấy lại căn bản, rồi sau đó lại tiếp tục thi nước rút, nhưng thời gian đã không còn kịp rồi. Việc duy nhất có thể làm, chính là cố gắng tối đa điểm trong năm nay, mà không phải vượt qua sách giáo khoa đi khiêu chiến những thứ cao hơn giống như bọn Chu Ngộ.
Tranh thủ thời gian đi vệ sinh, Đơn Lương nhìn thấy Chu Ngộ và Thẩm Trĩ Tinh cùng nhau cầm vở và bút đi xuống lầu, Chu Ngộ còn chủ động nghiêng đầu nói chuyện.
Xuyên qua con mắt của một linh hồn hơn 20 tuổi, cậu phát hiện trong mắt thiếu niên rõ ràng có niềm vui nhàn nhạt.
Không phải như thời điểm đối mặt với mình, không nói một lời, luôn hững hờ. Cho dù đối phương chỉ cho một ánh mắt, hắn cũng vẫn nhiệt tình đáp lại...
Lý Lỳ Trinh không biết từ lúc nào cũng học theo cậu nằm nhoài trên lan can.
Cậu ta thở dài, lười biếng mở miệng nói: "Chu Ngộ thật quá đáng a, mới làm quen Thẩm Trĩ Tinh nửa ngày mà đã bỏ rơi tui!" Nói xong, còn giả bộ nha nha hai tiếng.
"Thẩm Trĩ Tinh mới không cần huynh đệ tốt, theo giấc mơ kia của tui, Giang Gia Tây cùng y không chừng sẽ nối lại tiền duyên... Rõ ràng đều sống cùng trong một tiểu khu, phải sớm quen biết chứ, làm sao lại chưa gặp nhau lần nào được? Nếu mà quen biết sớm hơn một xíu, Thẩm Trĩ Tinh tám phần mười sẽ độc thân như chúng ta!"
Trong chớp mắt này, tim Đơn Lương đập loạn. . truyện tiên hiệp hay
Không phải chưa từng gặp.
Ít nhất, sáng sớm nay, lúc Chu ngộ đụng độ mấy tên học sinh thể dục lớp 12 kia đã gặp Thẩm Trĩ Tinh ở cửa hàng tiện lợi của tiêu khu.
Mắt hủ nhìn người, nhìn gay lại càng linh.
Trước lúc Đơn Lương trọng sinh đã nghĩ, nếu như được quay lại cậu nhất định sẽ nắm lấy cơ hội cố gắng bẻ cong Chu Ngộ, cậu đã tưởng tượng vô số lần cái cảnh xa cách gặp lại, Chu Ngộ nhận ra tình cảm của cậu rồi chậm rãi đáp lại, lại chưa từng nghĩ tới, có lẽ người này thật lâu trước kia đã xa lánh mình, không chỉ đơn thuần Đơn Lương tự mình tụt lại phía sau theo không kịp nhịp điệu trưởng thành của bạn thân, mà là Chu Ngộ đã nhận ra mọi chuyện cho nên mới chủ động kéo dài khoảng cách...
Một khi giả thuyết điên rồ này sinh ra, Đơn Lương phát hiện rất nhiều vấn đề trước đó đều có lời giải thích.
Chẳng hạn như, tại sao Chu Ngộ lại thờ ơ với những người khác giới theo đuổi mình, trước sau không động lòng.
Hoặc như, hắn vốn nên đi Mỹ du học, cuối cùng lại thi IELTS để sang Anh, ở đó hai năm, không do dự mà trở lại Bắc Kinh, từ đó cắm rễ ở trong nước.
Có thể làm một người đàn ông vì tình cảm, để lại một tiền đồ tươi đẹp, yếu tố này không thể không quan trọng.
Chu Ngộ chưa bao giờ là người xuất gia lục căn(1) thanh tịnh.
(1): Lục căn là sáu giác quan của con người, gồm có: Nhãn căn, Nhĩ căn, Tỷ căn, Thiệt căn, Thân căn và Ý căn, tương ứng với Mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý. Lục căn thanh tịnh có thể hiểu là không bị ngoại vật làm ảnh hưởng.
Trực giác nói cho Đơn Lương, hắn có thể chính là người cao thâm khó dò.
Mà Đơn Lương không có bất kỳ chứng cứ nào, tất cả đều là suy đoán khi tự mình trải qua một đời...
*
Không có Lý Kỳ Trinh, Chu Ngộ dĩ nhiên nói chuyện với Thẩm Trĩ Tinh nhiều hơn.
Ví dụ như hỏi tiến độ học tại Nhất Trung, Chuyển từ Hóa Học sang Vật Lý có gì không thích ứng không...
Nếu thật sự Thẩm Trĩ Tinh không thích ứng, y cũng sẽ không chuyển đến trường Thực Nghiệm ngay lớp 11.
"Nếu không phải thời gian thi đấu có xung đột, hơn nữa Nhất Trung chưa có tiền lệ, tôi còn muốn thử thi đồng thời hai môn." Người khác nói lời này ít nhiều sẽ có phần tự phụ, mà Thẩm Trĩ Tinh ngữ khí quá bình tĩnh, giữa những hàng chữ đều là tự tin, "Còn nữa, cậu không lẽ không muốn cùng tôi học cùng môn à?"
Chu Ngộ biết Thẩm Trĩ Tinh là đang chỉ việc họ có thể cùng nhau cạnh tranh một môn, không có ý gì khác. Nhưng ngữ khí đối phương giống như trưa nay sau khi ngủ dậy tóc sau gáy còn vểnh lên, đẹp đẽ lại dụ hoặc, nghe xong không hiểu sao lỗ tai hắn nóng lên.
Hai người sóng vai xuống lầu, không ngừng gặp phải học sinh lớp khác vừa học xong tiết thể dục về, hầu như tất cả mọi người dều nhìn chằm chằm Thẩm Trĩ Tinh.
Cũng không kỳ quái, vị giáo bá này, đừng nói ở lớp này, cho dù phóng mắt nhìn khắp trường cũng không thiếu người để ý. Buổi trưa Thẩm Trĩ Tinh vừa hoàn thành thủ tục nhập học, giờ mới gần hai giờ, tin tức đã lên men khắp trường. Bất kể bạn đã từng nhìn thấy hay chưa, ngắm trai đẹp chính là có lời rồi.
Khi đến phòng học lầu một, vừa vặn gặp phải Giang Gia Tây từ bên kia cầu thang đi lại.
Người yêu cũ gặp mặt, cũng không giống cảnh tượng Tu La Tràng(2).
(2): chỉ chiến trường bi thảm, ở đây có thể hiểu hai người gặp nhau thì tình cảnh sẽ không vui vẻ, mùi thuốc súng các kiểu.
Trên mặt Thẩm Trĩ Tinh tràn ra ý cười, Giang Gia Tây mím môi hơi có chút ngại ngùng, nhưng có thể thấy cặp đôi này sau khi chia tay vẫn còn ấn tượng tốt về nhau.
Ba vị quần chúng ăn dưa ban hai chọn một vị trí đằng sau, thuận tiện kéo lại Chu Ngộ đang định ngồi cạnh Thẩm Trĩ Tinh: "Ai ai, Ngộ ca đừng đi!"
Trong nháy mắt bị kéo đi, trong lòng Chu Ngộ đã biết mục đích của bọ họ.
Hắn đứng ở chỗ cũ, trong lòng đột nhiên bốc lên một cỗ lúng túng khó tả, có lẽ người khác không nghĩ hắn lúng túng, nhiều lắm chỉ là không hiểu phong tình, mà Chu Ngộ đứng tại chỗ, thật sự cần một người phá vỡ tình cảnh bế tắc...
Hắn đem người kéo ngồi xuống, "Không sao, cậu cứ ngồi đi."
Mà Giang Gia Tây bên ngoài lớp học dường như không cảm giác được gì.
Mãi đến khi Diêu Tịnh đến, Giang Gia Tây cũng chờ được bạn cùng bàn, hai người từ ngoài cửa sau đi vào, ánh mắt nhanh chóng lướt qua mặt Thẩm Trĩ Tinh, trực tiếp dừng lại ở hàng thứ nhất.
Thẩm Trĩ Tinh vẫn không thể thoát khỏi số phận bị xếp vào lớp luyện thi, Diêu Tịnh cực kỳ thích y, thậm chí có thể nói là chiều chuộng. Nhìn thấy Chu Ngộ ngồi bên cạnh, từ nay cả hai đều là môn sinh đắc ý của ta, niềm vui này khiến tâm trạng Diêu Tịnh lúc dạy học vẫn luôn rất tốt.
Mãi đến tận nghỉ giữa giờ, mọi người uống nước thì uống nước, đi vệ sinh thì đi vệ sinh, còn có người đói quá chạy về lớp lấy thức ăn, còn lại là năm, sau học sinh ngồi nói chuyện, Diệu Tịnh biết đệ tử giỏi của mình cùng Giang Gia Tây đã từng có tình cảm.
Hắn nhíu chân mày nhìn về phía Thẩm Trĩ Tinh, "Tiểu tử nhà ngươi, cặp mắt đào hoa, dáng vẻ phong lưu cũng là có nguyên nhân nha!"
Thừa dịp Giang Gia Tây không có ở đó, Diêu Tịnh có chút bát quái, hắn hạ thấp giọng, dùng thanh âm chỉ mấy người trong lớp nghe được hỏi: "Em hãy thành thật khai báo, đây là mục đích chuyển trường đến trường Thực nghiệm à?"
Thẩm Trĩ Tinh dở khóc dở cười, rũ mi nín cười, nhưng Diêu Tịnh vẫn cố tình đùa y.
"Không có chuyện gì, các em đều là trò ngoan, nếu quả thật có ý nghĩ đó, chỉ cần con bé Giang Gia Tây còn thích, đảm bảo thời điểm giáo viên chủ nhiệm Lão Ứng có đánh uyên ương, ta sẽ thỉnh hắn nhẹ chút—"
Chu Ngộ cũng cười.
Hắn cảm thấy được hôm nay Lão Diêu nói chuyện quá thú vị.
Suốt hai tiếng đồng hồ, Thẩm Trĩ Tinh và Giang Gia Tây vẫn chưa có cơ hội nói chuyện.
Giang Gia Tây từ lớp 11 đã bắt đầu trọ ở trường, sau khi thi đấu liền cùng bạn bè đi nhà ăn ăn cơm, ngược lại Thẩm Trĩ Tinh còn phải đi phòng làm việc lấy đồng phục, ngày mai bắt đầu làm học sinh trường Thực nghiệm, ít nhất cũng phải mặc áo đồng phục đi học.
Chu Ngộ như đương nhiên giúp cầm bút và tài liệu, "Chờ cậu đi ra, rồi cùng đi ăn cơm."
Các con gái thích tụ tập là có nguyên nhân, thế nhưng con trai mà ta chờ ngươi, ngươi chờ ta, thật sự là có chút dính, ý tốt của Chu Ngộ không tiện từ chối, Thẩm Trĩ Tinh gật gật đầu, "Được, làm phiền cậu chờ tôi một chút."
Trong phòng làm việc, Ứng Quân đã cầm ly trà lạnh đợi một lúc, vừa nghĩ lớp Vật Lý nên kết thúc, đã thấy bạn học mới gõ cửa, hắn ngoắc tay, người sau nhanh chân đi tới.
"Đồng phục thu đông sẽ được phát sau, cách phối màu này thế nào, có phải so với Nhất Trung đẹp mắt hơn a?"
Đồng phục trường Thực nghiệm thiên về màu nhạt, lại không đòi hỏi học sinh yêu thích, phải cảm ơn màu nhạt cũng có chỗ tốt, đồng phục mùa hạ so với áo sơ mi không khác gì, áo khoác thu đông so với áo khoác vận động cũng tương tự, ở đây phải giẫm lên bộ đồng phục Nhất Trung phối màu đỏ trắng, lúc toàn trường mở đại hội quả thực y hệt người khổng lồ phơi ớt đỏ trên sân thể dục...
Thẩm Trĩ Tinh gật gật đầu, "Đẹp hơn nhiều."
Ứng Quân lại hỏi y: "Học ở lớp của thầy Diêu cảm giác thế nào?"
Thẩm Trĩ Tinh lại tiếp tục gật đầu, trên mặt nở nụ cười: "Thầy Diêu giảng bài rất hay, em rất thích thầy Diêu."
"Thầy Diêu cũng rất thích em." Ứng Quân sắp xếp lại mặt bàn, lấy ra một tấm thẻ học sinh đưa cho y, đó là thẻ các học sinh ngoại trú đều có, "Còn không đi ăn cơm, mau đi đi."
Thẩm Trĩ Tinh xuống lầu, thấy Chu Ngộ đứng chờ cạnh bảng thông báo, hai người chọn căn-tin số hai, tục xưng "Trạng Nguyên lâu", chọn ba món rau xào theo mùa, sau khi ăn xong mới phát hiện bữa này thiếu tiếng nói của Lý Kỳ Trinh.
*
"Cậu..."
"Cậu..."
Dừng một giây lại đồng thanh nói: Cậu nói trước đi.
Thẩm Trĩ Tinh cười ra tiếng, "Cậu nói trước đi."
Chu Ngộ nửa thật nửa giả mở miệng thăm dò: "Cậu chuyển trường, thật sự không phải vì Giang Gia Tây đi?"
Hắn hỏi xong, đầu vai liền truyền đến cảm giác bị đập một cái không nặng không nhẹ.
Thẩm Trĩ Tinh giả vờ phẫn nộ: "Ai, quá đáng..."
Biểu tình của Chu Ngộ hoảng hốt trong giây lát, nhìn thấy ý cười trên mặt đối phương, thần kinh căng thẳng mới thả lỏng một chút, "Tôi giỡn thôi."
"Tôi biết." Thẩm Trĩ Tinh không phải loại tính cách không nói ra được, "Tôi cũng giả bộ gạt cậu đó."
Chu Ngộ buộc mình dời tầm mắt đi chỗ khác, hắn nhớ tới lời Lý Kỳ Trinh nói, lúc Thẩm Trĩ Tinh cùng người khác nói chuyện, sẽ luôn nhìn vào mắt người kia, đem kích động mạnh mẽ nhịn xuống mới nhìn về phía đối phương. Mà giờ khắc này, Thẩm Trĩ Tinh lại không nhìn hắn, mà tay nắm lấy lan can sân bóng nhìn vào trong –
"Người đó, chính là người ban ngày đã chặn cậu."
Chu Ngộ hướng mắt sang, chính là đám nam sinh thể dục lớp 12 kia, bọn họ từ một bên sân chiếm cả hai bên, trực tiếp đem học sinh lớp 10 đuổi ra khỏi sân bóng.
"Còn rất hống hách."
Chu Ngộ ừ một tiếng đáp lại.
Thẩm Trĩ Tinh sách một tiếng, quay đầu lại hỏi hắn: "Còn chưa tới giờ tự học tối, cậu bình thường hay làm gì? Chơi bóng, tản bộ hay là đọc sách làm đề? Không đợi Chu Ngộ trả lời, lại hỏi: "Á, Lý Kỳ Trinh nói cậu không thích chơi game..."
Chu Ngộ hỏi ngược lại y: "Vậy còn cậu? Học sinh Nhất Trung và trường Thực nghiệm có gì khác nhau chớ? Hay là giáo viên Nhất Trung chưa bao giờ đi quán nét bắt người?"
Thẩm Trĩ Tinh nhìn chằm chằm Chu Ngộ hai giây, dùng một loại ngữ khí khó miêu tả nói: "Chu Ngộ, cậu không phải đang nghĩ nói chuyện yêu đương chỉ cần ở một vài nơi là đủ rồi đi?"
Lời tác giả: Tiết lộ tuổi tác. Tôi không ràng buộc không gian cặp đôi khóa, thật là một cặp đôi trong khuôn viên trường.
Dưới lớp, các nữ sinh được một trận cười phá lên, Thẩm Trĩ Tinh bị trêu chọc quen rồi, mím môi vặn nắp chai nước định uống, nhưng cố gắng hai lần vẫn không mở được, lại phải dùng thêm chút lực mới vặn ra được. Ngược lại, bên này, tay Chu Ngộ đã gần duỗi ra, đột ngột rụt trở về...
Nghỉ giữa giờ, lớp 11 vẫn rất ồn ào, cho dù là lớp khoa học tự nhiên top 1 cũng không thể so với sự yên tĩnh và tập trung của lớp 12 tòa nhà đối diện.
Đơn Lương nhéo nhéo cằm, từ từ thoát ra khỏi trọng tâm bài học hôm nay, tâm trạng vừa nặng nề vừa rối bời.
Nói thật, trước đây khi đi học, hầu như cậu chưa bao giờ được thầy cô khen, thậm chí chưa một lần được cảm nhận sự nhiệt tình từ giáo viên, càng khỏi phải nói thân thiết đùa giỡn pha trò. Phải biết, không phải mỗi học sinh đều có đủ tự tin trả lời mọi câu hỏi to to nhỏ nhỏ, nhiều người có thói quen lảng tránh giáo viên, chẳng hạn như Đơn Lương.
Điểm Sinh Học của cậu coi như cũng không tệ, nhưng lại không đủ xuất sắc, vẻn vẻn chỉ ở mức khá thôi, không thể giống như học sinh mũi nhọn bất kì bài nào cũng đều có thể lấy điểm tối đa, bằng không năm đó Đơn Lương đã có thể quyết tâm tham gia luyện thi Sinh Học, cho dù không thể lấy tư cách tham gia thi, cũng có thể được cộng điểm.
Nhưng Đơn Lương trọng sinh trở về, phát hiện ưu thế duy nhất cũng không còn là ưu thế nữa.
Trừ khi cậu dùng tốc độ nhanh nhất lấy lại căn bản, rồi sau đó lại tiếp tục thi nước rút, nhưng thời gian đã không còn kịp rồi. Việc duy nhất có thể làm, chính là cố gắng tối đa điểm trong năm nay, mà không phải vượt qua sách giáo khoa đi khiêu chiến những thứ cao hơn giống như bọn Chu Ngộ.
Tranh thủ thời gian đi vệ sinh, Đơn Lương nhìn thấy Chu Ngộ và Thẩm Trĩ Tinh cùng nhau cầm vở và bút đi xuống lầu, Chu Ngộ còn chủ động nghiêng đầu nói chuyện.
Xuyên qua con mắt của một linh hồn hơn 20 tuổi, cậu phát hiện trong mắt thiếu niên rõ ràng có niềm vui nhàn nhạt.
Không phải như thời điểm đối mặt với mình, không nói một lời, luôn hững hờ. Cho dù đối phương chỉ cho một ánh mắt, hắn cũng vẫn nhiệt tình đáp lại...
Lý Lỳ Trinh không biết từ lúc nào cũng học theo cậu nằm nhoài trên lan can.
Cậu ta thở dài, lười biếng mở miệng nói: "Chu Ngộ thật quá đáng a, mới làm quen Thẩm Trĩ Tinh nửa ngày mà đã bỏ rơi tui!" Nói xong, còn giả bộ nha nha hai tiếng.
"Thẩm Trĩ Tinh mới không cần huynh đệ tốt, theo giấc mơ kia của tui, Giang Gia Tây cùng y không chừng sẽ nối lại tiền duyên... Rõ ràng đều sống cùng trong một tiểu khu, phải sớm quen biết chứ, làm sao lại chưa gặp nhau lần nào được? Nếu mà quen biết sớm hơn một xíu, Thẩm Trĩ Tinh tám phần mười sẽ độc thân như chúng ta!"
Trong chớp mắt này, tim Đơn Lương đập loạn. . truyện tiên hiệp hay
Không phải chưa từng gặp.
Ít nhất, sáng sớm nay, lúc Chu ngộ đụng độ mấy tên học sinh thể dục lớp 12 kia đã gặp Thẩm Trĩ Tinh ở cửa hàng tiện lợi của tiêu khu.
Mắt hủ nhìn người, nhìn gay lại càng linh.
Trước lúc Đơn Lương trọng sinh đã nghĩ, nếu như được quay lại cậu nhất định sẽ nắm lấy cơ hội cố gắng bẻ cong Chu Ngộ, cậu đã tưởng tượng vô số lần cái cảnh xa cách gặp lại, Chu Ngộ nhận ra tình cảm của cậu rồi chậm rãi đáp lại, lại chưa từng nghĩ tới, có lẽ người này thật lâu trước kia đã xa lánh mình, không chỉ đơn thuần Đơn Lương tự mình tụt lại phía sau theo không kịp nhịp điệu trưởng thành của bạn thân, mà là Chu Ngộ đã nhận ra mọi chuyện cho nên mới chủ động kéo dài khoảng cách...
Một khi giả thuyết điên rồ này sinh ra, Đơn Lương phát hiện rất nhiều vấn đề trước đó đều có lời giải thích.
Chẳng hạn như, tại sao Chu Ngộ lại thờ ơ với những người khác giới theo đuổi mình, trước sau không động lòng.
Hoặc như, hắn vốn nên đi Mỹ du học, cuối cùng lại thi IELTS để sang Anh, ở đó hai năm, không do dự mà trở lại Bắc Kinh, từ đó cắm rễ ở trong nước.
Có thể làm một người đàn ông vì tình cảm, để lại một tiền đồ tươi đẹp, yếu tố này không thể không quan trọng.
Chu Ngộ chưa bao giờ là người xuất gia lục căn(1) thanh tịnh.
(1): Lục căn là sáu giác quan của con người, gồm có: Nhãn căn, Nhĩ căn, Tỷ căn, Thiệt căn, Thân căn và Ý căn, tương ứng với Mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý. Lục căn thanh tịnh có thể hiểu là không bị ngoại vật làm ảnh hưởng.
Trực giác nói cho Đơn Lương, hắn có thể chính là người cao thâm khó dò.
Mà Đơn Lương không có bất kỳ chứng cứ nào, tất cả đều là suy đoán khi tự mình trải qua một đời...
*
Không có Lý Kỳ Trinh, Chu Ngộ dĩ nhiên nói chuyện với Thẩm Trĩ Tinh nhiều hơn.
Ví dụ như hỏi tiến độ học tại Nhất Trung, Chuyển từ Hóa Học sang Vật Lý có gì không thích ứng không...
Nếu thật sự Thẩm Trĩ Tinh không thích ứng, y cũng sẽ không chuyển đến trường Thực Nghiệm ngay lớp 11.
"Nếu không phải thời gian thi đấu có xung đột, hơn nữa Nhất Trung chưa có tiền lệ, tôi còn muốn thử thi đồng thời hai môn." Người khác nói lời này ít nhiều sẽ có phần tự phụ, mà Thẩm Trĩ Tinh ngữ khí quá bình tĩnh, giữa những hàng chữ đều là tự tin, "Còn nữa, cậu không lẽ không muốn cùng tôi học cùng môn à?"
Chu Ngộ biết Thẩm Trĩ Tinh là đang chỉ việc họ có thể cùng nhau cạnh tranh một môn, không có ý gì khác. Nhưng ngữ khí đối phương giống như trưa nay sau khi ngủ dậy tóc sau gáy còn vểnh lên, đẹp đẽ lại dụ hoặc, nghe xong không hiểu sao lỗ tai hắn nóng lên.
Hai người sóng vai xuống lầu, không ngừng gặp phải học sinh lớp khác vừa học xong tiết thể dục về, hầu như tất cả mọi người dều nhìn chằm chằm Thẩm Trĩ Tinh.
Cũng không kỳ quái, vị giáo bá này, đừng nói ở lớp này, cho dù phóng mắt nhìn khắp trường cũng không thiếu người để ý. Buổi trưa Thẩm Trĩ Tinh vừa hoàn thành thủ tục nhập học, giờ mới gần hai giờ, tin tức đã lên men khắp trường. Bất kể bạn đã từng nhìn thấy hay chưa, ngắm trai đẹp chính là có lời rồi.
Khi đến phòng học lầu một, vừa vặn gặp phải Giang Gia Tây từ bên kia cầu thang đi lại.
Người yêu cũ gặp mặt, cũng không giống cảnh tượng Tu La Tràng(2).
(2): chỉ chiến trường bi thảm, ở đây có thể hiểu hai người gặp nhau thì tình cảnh sẽ không vui vẻ, mùi thuốc súng các kiểu.
Trên mặt Thẩm Trĩ Tinh tràn ra ý cười, Giang Gia Tây mím môi hơi có chút ngại ngùng, nhưng có thể thấy cặp đôi này sau khi chia tay vẫn còn ấn tượng tốt về nhau.
Ba vị quần chúng ăn dưa ban hai chọn một vị trí đằng sau, thuận tiện kéo lại Chu Ngộ đang định ngồi cạnh Thẩm Trĩ Tinh: "Ai ai, Ngộ ca đừng đi!"
Trong nháy mắt bị kéo đi, trong lòng Chu Ngộ đã biết mục đích của bọ họ.
Hắn đứng ở chỗ cũ, trong lòng đột nhiên bốc lên một cỗ lúng túng khó tả, có lẽ người khác không nghĩ hắn lúng túng, nhiều lắm chỉ là không hiểu phong tình, mà Chu Ngộ đứng tại chỗ, thật sự cần một người phá vỡ tình cảnh bế tắc...
Hắn đem người kéo ngồi xuống, "Không sao, cậu cứ ngồi đi."
Mà Giang Gia Tây bên ngoài lớp học dường như không cảm giác được gì.
Mãi đến khi Diêu Tịnh đến, Giang Gia Tây cũng chờ được bạn cùng bàn, hai người từ ngoài cửa sau đi vào, ánh mắt nhanh chóng lướt qua mặt Thẩm Trĩ Tinh, trực tiếp dừng lại ở hàng thứ nhất.
Thẩm Trĩ Tinh vẫn không thể thoát khỏi số phận bị xếp vào lớp luyện thi, Diêu Tịnh cực kỳ thích y, thậm chí có thể nói là chiều chuộng. Nhìn thấy Chu Ngộ ngồi bên cạnh, từ nay cả hai đều là môn sinh đắc ý của ta, niềm vui này khiến tâm trạng Diêu Tịnh lúc dạy học vẫn luôn rất tốt.
Mãi đến tận nghỉ giữa giờ, mọi người uống nước thì uống nước, đi vệ sinh thì đi vệ sinh, còn có người đói quá chạy về lớp lấy thức ăn, còn lại là năm, sau học sinh ngồi nói chuyện, Diệu Tịnh biết đệ tử giỏi của mình cùng Giang Gia Tây đã từng có tình cảm.
Hắn nhíu chân mày nhìn về phía Thẩm Trĩ Tinh, "Tiểu tử nhà ngươi, cặp mắt đào hoa, dáng vẻ phong lưu cũng là có nguyên nhân nha!"
Thừa dịp Giang Gia Tây không có ở đó, Diêu Tịnh có chút bát quái, hắn hạ thấp giọng, dùng thanh âm chỉ mấy người trong lớp nghe được hỏi: "Em hãy thành thật khai báo, đây là mục đích chuyển trường đến trường Thực nghiệm à?"
Thẩm Trĩ Tinh dở khóc dở cười, rũ mi nín cười, nhưng Diêu Tịnh vẫn cố tình đùa y.
"Không có chuyện gì, các em đều là trò ngoan, nếu quả thật có ý nghĩ đó, chỉ cần con bé Giang Gia Tây còn thích, đảm bảo thời điểm giáo viên chủ nhiệm Lão Ứng có đánh uyên ương, ta sẽ thỉnh hắn nhẹ chút—"
Chu Ngộ cũng cười.
Hắn cảm thấy được hôm nay Lão Diêu nói chuyện quá thú vị.
Suốt hai tiếng đồng hồ, Thẩm Trĩ Tinh và Giang Gia Tây vẫn chưa có cơ hội nói chuyện.
Giang Gia Tây từ lớp 11 đã bắt đầu trọ ở trường, sau khi thi đấu liền cùng bạn bè đi nhà ăn ăn cơm, ngược lại Thẩm Trĩ Tinh còn phải đi phòng làm việc lấy đồng phục, ngày mai bắt đầu làm học sinh trường Thực nghiệm, ít nhất cũng phải mặc áo đồng phục đi học.
Chu Ngộ như đương nhiên giúp cầm bút và tài liệu, "Chờ cậu đi ra, rồi cùng đi ăn cơm."
Các con gái thích tụ tập là có nguyên nhân, thế nhưng con trai mà ta chờ ngươi, ngươi chờ ta, thật sự là có chút dính, ý tốt của Chu Ngộ không tiện từ chối, Thẩm Trĩ Tinh gật gật đầu, "Được, làm phiền cậu chờ tôi một chút."
Trong phòng làm việc, Ứng Quân đã cầm ly trà lạnh đợi một lúc, vừa nghĩ lớp Vật Lý nên kết thúc, đã thấy bạn học mới gõ cửa, hắn ngoắc tay, người sau nhanh chân đi tới.
"Đồng phục thu đông sẽ được phát sau, cách phối màu này thế nào, có phải so với Nhất Trung đẹp mắt hơn a?"
Đồng phục trường Thực nghiệm thiên về màu nhạt, lại không đòi hỏi học sinh yêu thích, phải cảm ơn màu nhạt cũng có chỗ tốt, đồng phục mùa hạ so với áo sơ mi không khác gì, áo khoác thu đông so với áo khoác vận động cũng tương tự, ở đây phải giẫm lên bộ đồng phục Nhất Trung phối màu đỏ trắng, lúc toàn trường mở đại hội quả thực y hệt người khổng lồ phơi ớt đỏ trên sân thể dục...
Thẩm Trĩ Tinh gật gật đầu, "Đẹp hơn nhiều."
Ứng Quân lại hỏi y: "Học ở lớp của thầy Diêu cảm giác thế nào?"
Thẩm Trĩ Tinh lại tiếp tục gật đầu, trên mặt nở nụ cười: "Thầy Diêu giảng bài rất hay, em rất thích thầy Diêu."
"Thầy Diêu cũng rất thích em." Ứng Quân sắp xếp lại mặt bàn, lấy ra một tấm thẻ học sinh đưa cho y, đó là thẻ các học sinh ngoại trú đều có, "Còn không đi ăn cơm, mau đi đi."
Thẩm Trĩ Tinh xuống lầu, thấy Chu Ngộ đứng chờ cạnh bảng thông báo, hai người chọn căn-tin số hai, tục xưng "Trạng Nguyên lâu", chọn ba món rau xào theo mùa, sau khi ăn xong mới phát hiện bữa này thiếu tiếng nói của Lý Kỳ Trinh.
*
"Cậu..."
"Cậu..."
Dừng một giây lại đồng thanh nói: Cậu nói trước đi.
Thẩm Trĩ Tinh cười ra tiếng, "Cậu nói trước đi."
Chu Ngộ nửa thật nửa giả mở miệng thăm dò: "Cậu chuyển trường, thật sự không phải vì Giang Gia Tây đi?"
Hắn hỏi xong, đầu vai liền truyền đến cảm giác bị đập một cái không nặng không nhẹ.
Thẩm Trĩ Tinh giả vờ phẫn nộ: "Ai, quá đáng..."
Biểu tình của Chu Ngộ hoảng hốt trong giây lát, nhìn thấy ý cười trên mặt đối phương, thần kinh căng thẳng mới thả lỏng một chút, "Tôi giỡn thôi."
"Tôi biết." Thẩm Trĩ Tinh không phải loại tính cách không nói ra được, "Tôi cũng giả bộ gạt cậu đó."
Chu Ngộ buộc mình dời tầm mắt đi chỗ khác, hắn nhớ tới lời Lý Kỳ Trinh nói, lúc Thẩm Trĩ Tinh cùng người khác nói chuyện, sẽ luôn nhìn vào mắt người kia, đem kích động mạnh mẽ nhịn xuống mới nhìn về phía đối phương. Mà giờ khắc này, Thẩm Trĩ Tinh lại không nhìn hắn, mà tay nắm lấy lan can sân bóng nhìn vào trong –
"Người đó, chính là người ban ngày đã chặn cậu."
Chu Ngộ hướng mắt sang, chính là đám nam sinh thể dục lớp 12 kia, bọn họ từ một bên sân chiếm cả hai bên, trực tiếp đem học sinh lớp 10 đuổi ra khỏi sân bóng.
"Còn rất hống hách."
Chu Ngộ ừ một tiếng đáp lại.
Thẩm Trĩ Tinh sách một tiếng, quay đầu lại hỏi hắn: "Còn chưa tới giờ tự học tối, cậu bình thường hay làm gì? Chơi bóng, tản bộ hay là đọc sách làm đề? Không đợi Chu Ngộ trả lời, lại hỏi: "Á, Lý Kỳ Trinh nói cậu không thích chơi game..."
Chu Ngộ hỏi ngược lại y: "Vậy còn cậu? Học sinh Nhất Trung và trường Thực nghiệm có gì khác nhau chớ? Hay là giáo viên Nhất Trung chưa bao giờ đi quán nét bắt người?"
Thẩm Trĩ Tinh nhìn chằm chằm Chu Ngộ hai giây, dùng một loại ngữ khí khó miêu tả nói: "Chu Ngộ, cậu không phải đang nghĩ nói chuyện yêu đương chỉ cần ở một vài nơi là đủ rồi đi?"
Lời tác giả: Tiết lộ tuổi tác. Tôi không ràng buộc không gian cặp đôi khóa, thật là một cặp đôi trong khuôn viên trường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.