Chương 26: Chuyến săn tây sơn 12
Phong Lưu Thư Ngốc
21/08/2014
Thế Tông răn dạy xong, sợ hãi trong lòng dần dần lắng lại, lúc này mới phát hiện, tiểu nha đầu cuộn mình ôm chân, đầu vùi vào thật sâu giữa đầu gối, cả người đang run rẩy.
Bộ dáng thảm hại kia, giống một con thú nhỏ trước thì bị vứt bỏ, sau lại gặp nạn, thấy làm người ta đau lòng.
Hô hấp Thế Tông cứng lại, vội vàng vươn tay ôm vai Âu Dương Tuệ Như, cảm thấy nàng run rẩy càng dữ dội hơn, lại càng đau lòng, ôm nàng càng chặt, khẽ vỗ về vuốt ve lưng nàng, dịu giọng an ủi: “Được rồi, đừng sợ, giờ đã không có việc gì.”
Âu Dương Tuệ Như bị dọa quá mức, lần đầu tiên nhận thức sâu sắc rằng, đây không phải là quay phim, không phải bị chém một đao xong rồi còn có thể tạo ra tư thế xinh đẹp để ngã xuống, nói hai câu lời thoại cảm động lòng người, nếu như không suông sẻ bị NG, còn có thể lau máu me đi, đổi bộ quần áo sạch mà làm lại. Ở trong đây, bị chém một đao, chờ đợi nàng chỉ có đau đớn và chết chóc, không có cơ hội để làm lại.
Tự tin và bình tĩnh tràn đầy trước kia vào giờ khắc này tất cả đều mất sạch không còn chút nào, chỉ sót lại một thân chật vật và nội tâm sợ hãi thật nhiều.
Thế Tông lo lắng an ủi, nàng vẫn còn có thể một mình lẳng lặng ngồi liếm vết thương, Thế Tông vừa mở miệng, nàng chỉ cảm thấy ấm ức và sợ hãi đến cực độ, nghĩ rằng cứ cố sống cố chết bắt ôm lấy hắn, đảm bảo mình được an toàn, còn sống thật là tốt, cũng giống như khi con người bị rơi xuống nước, liều mạng túm lấy bất cứ cái gì có thể cứu lấy tính mạng mình.
Âu Dương Tuệ Như ngẩng đầu lên, níu giữ thật chặt ống tay áo Thế Tông, một đôi mắt thật to đã sớm chan chứa nước mắt, lẳng lặng chảy dọc xuống gò má như bạch ngọc, đôi môi vốn hồng nhạt thành xanh trắng, mấp máy vài cái, rốt cục cúi đầu thốt ra một câu, “Phụ hoàng, ta chỉ không muốn thấy người bị thương mà thôi, lại không nghĩ rằng… Thực xin lỗi!”
Ngắn ngủn có một câu mà như đã dùng hết khí lực cả người nàng, sắc mặt càng thêm tái nhợt, nước mắt cũng càng rơi càng nhiều, cả người đều rũ xuống, không còn sức lực.
Thế Tông lại đau lòng khó nén nổi, hoàn toàn vứt bỏ cương thường luân lý, vươn tay ôm chặt nàng vào trong lòng, cằm gác ở trên đỉnh đầu nàng, đôi môi khẽ lướt qua mái tóc ẩm ướt của nàng, trìu mến vuốt ve, như là hôn, như là an ủi, cuối cùng thở dài thật sâu: “Không cần xin lỗi, là phụ hoàng trách mắng ngươi quá nặng, phụ hoàng không tốt, phụ hoàng không bảo vệ ngươi thật tốt, đừng khóc nữa.” Trẫm thấy thật đau lòng!
Hắn tự tay lau nước mắt chảy dài trên mặt của người trong lòng, đầu ngón tay dính nước mắt hơi run nhẹ, chỉ cảm thấy nóng rát khiến hắn khó có thể chịu được. Hắn không thích nhìn thấy Thái tử phi khóc, bởi trái tim sẽ đau đớn như bị nghiền nát!
Hễ càng được người khác an ủi, cảm xúc áp lực trong lòng càng là bùng phát dữ dội hơn, cảm nhận được trong giọng nói Thế Tông đầy sự quan tâm yêu thương, Âu Dương Tuệ Như nghẹn ngào một tiếng, tay đang túm chặt ống tay áo hắn buông ra, chủ động ôm cổ hắn, vùi mặt vào gáy hắn thật sâu, lẳng lặng rơi lệ.
Vòng tay ôm ấp người này ấm áp như vậy, an toàn như vậy, khiến cho nàng tạm thời quên mất hết tất cả những sợ hãi, chỉ mong cứ được tiếp tục mãi như thế, vậy thì sẽ không phải đối mặt với sự thật tàn khốc.
Cổ bị siết chặt, Thế Tông bất đắc dĩ ngó tiểu nha đầu không thấy rõ vẻ mặt trong lòng, ôn nhu mở miệng: “Nha đầu thả lỏng chút, trẫm ôm ngươi đến chỗ khô ráo.”
Âu Dương Tuệ Như nhu thuận buông tay ra, đổi thành nắm chặt vạt áo hắn, đây là biểu hiện việc thiếu cảm giác an toàn cực độ.
Thế Tông thấy động tác nàng, trong lòng vừa cảm thấy buồn cười, lại cảm thấy đau lòng, cẩn thận ôm nàng như đang ôm đứa bé đi tới chỗ khô ráo bên bờ, vững vàng đặt trên đùi mình, cúi đầu kiểm tra toàn thân nàng, lo lắng hỏi, “Nha đầu có chỗ nào bị thương không?”
Âu Dương Tuệ Như hốt hoảng lắc đầu, dịch chuyển trên đùi Thế Tông, đưa tay ôm thắt lưng cường tráng của hắn, chân mày nhăn lại, vội vàng gật đầu, nho nhỏ giọng đáp: “Mắt cá chân trái rất đau, hình như là bị trật rồi.”
Thế Tông mím môi, cởi vớ giày nàng xuống, nương theo ánh trăng quả nhiên thấy mắt cá chân sưng đỏ một mảng, trên da thịt như bạch ngọc của nàng thấy càng có vẻ ghê người.
Thế Tông nhíu mày thật chặt, ngẩng đầu nhìn về hướng triền đất, thấy có cây đuốc tới gần, còn có tiếng kêu mơ hồ ‘Hoàng Thượng, Thái Tử Phi’, hiển nhiên là mấy người thị vệ đang tìm đến đây. Hắn thở nhẹ ra, lần nữa giúp nàng mang giày vớ vào, đưa tay vén tóc tai rối loạn xạ trên mặt nàng, yêu thương mở miệng, “Đúng là trật rồi, bất quá không có tổn thương đến gân cốt. Đừng sợ, có người đến tìm chúng ta, phụ hoàng mang ngươi về chữa trị.”
Câu nói hơi dừng một chút, thoáng cái khẩu khí hắn lại nghiêm khắc, “Sau này, nếu lại gặp phải tình huống thế này, ngươi trốn được bao xa thì trốn đi cho trẫm, nghe rõ chưa?”
Khuôn mặt Âu Dương Tuệ Như trắng như tờ giấy khẽ cười, yếu ớt gật đầu.
Hai mắt Thế Tông u ám ngó nàng, thở dài thật sâu, ôm nàng càng chặt. Thái Tử Phi vừa đáng thương vừa đáng yêu như vậy, hơi nghiêm khắc với nàng một tí, hắn cũng thấy không nỡ, thật không biết nên làm thế nào với nàng mới tốt. Cho dù hôm nay nàng liên lụy hắn, làm hắn bị thương, trong lòng hắn ngoại trừ lo lắng và đau lòng, đúng là một chút tức giận cũng chẳng có.
Vài thị vệ tay cầm đuốc dần dần tới gần, khi cách hai người chừng mười thước bị Thế Tông quát, “Các ngươi đứng lại tại chỗ chờ lệnh! Giang nữ quan có đây không?”
“Có nô tỳ!” Giang Ánh Nguyệt lên tiếng trong giữa đám người.
Thế Tông vẫy tay, ra lệnh: “Ngươi quay về lấy áo khoác trẫm đến đây.”
Giang Ánh Nguyệt lĩnh mệnh rời đi, bọn thị vệ nghe vậy liền hiểu rõ rằng hai người đã rơi xuống nước, bộ dáng chắc chắn rất là chật vật, để tránh cho việc nhìn thấy cái không nên thấy, đồng loạt xoay người sang chỗ khác.
Rất nhanh Giang Ánh Nguyệt cầm áo khoác lại đây, một mình đi đến bên cạnh Thế Tông, quỳ xuống hành lễ, hai tay dâng áo khoác lên.
Thoáng thấy bóng dáng Giang Ánh Nguyệt, sắc mặt Âu Dương Tuệ Như liền trắng nhợt, mặt vùi vào trong lòng Thế Tông, không muốn đối diện với nàng ta.
Cảm giác hiện tại nàng đối với Giang Ánh Nguyệt chỉ hai chữ để hình dung, đó chính là —— đáng sợ. Ngay cả thuộc hạ trung thành với bản thân nhất cũng có thể không chớp mắt chỉ một đao giết chết, lại có thể lấy thân chắn tên giúp kẻ thù, dùng tính mạng mình đi đổi lấy một cơ hội, tâm địa nữ nhân này, nhất định đã đến cảnh giới ngoan độc rồi.
Thế Tông thấy nàng lại bắt đầu run run cả người, vội vàng vỗ nhẹ một hồi, đợi nàng ổn định cảm xúc mới nhận áo khoác, cẩn thận bọc nàng lại, lại nhìn nhìn từ trên xuống, xác định trên người nàng không có chỗ nào không ổn, lúc này mới đứng dậy, ôm nàng bước nhanh về phía sườn núi, vừa đi vừa lớn tiếng hạ lệnh, “Tất cả nghe lệnh, lập tức thu thập hành trang trở về doanh trại, không thể chậm trễ!”
Mọi người cùng đồng thanh đáp lại, hành động cực lẹ.
Giang Ánh Nguyệt đi ở cuối cùng khóe môi cứng ngắc, nghĩ đến việc mới vừa rồi Thế Tông cẩn thận che chở Âu Dương Tuệ Như, trong lòng tức giận khó bình tĩnh nổi.
Một nữ nhân ngu xuẩn thiếu chút nữa đã tự mình đánh mất tính mạng bản thân, Hoàn Nhan Bất Phá không phải hẳn là hoàn toàn chán ghét vứt bỏ nàng ta sao? Sao còn dịu dàng với nàng ta như thế? Chắc là trước mặt người khác, phải ra dáng vẻ là phụ hoàng tốt? Dù sao Thái tử phi cũng là thể diện hoàng gia! Cho dù Âu Dương Tuệ Như có thế nào, hôm nay nàng cứu giá có công xem như chắc rồi, nhất định có thể khiến Hoàn Nhan Bất Phá nhìn bằng con mắt khác!
Nghĩ đến đây, khóe môi Giang Ánh Nguyệt cứng ngắc liền thả lỏng, trong bóng đêm thoáng hiện ra một chút tươi cười đắc chí.
Thế Tông ôm chặt Âu Dương Tuệ Như trong ngực, ra roi thúc ngựa chạy về doanh trại, Giang Ánh Nguyệt với các thị vệ theo sát phía sau.
Nhận được tín hiệu cứu viện, Cấm vệ quân chạy tới phụ trách dọn dẹp chiến trường. Nói đi cũng nói lại, những thích khách đó cũng thật kiên cường, thấy giết không nổi, cũng không bỏ chạy, cuối cùng đồng loạt cắn lưỡi tự sát, bọn họ có muốn tìm một người sống để hỏi cũng không thể, đành phải lật từng thi thể thích khách đó mà lục soát, thử tìm xem có sót chút manh mối gì không.
Khi bọn họ mở miệng mấy thi thể, vẻ mặt thống lĩnh cấm vệ ngưng trọng giật phóng một chiếc đạn phát tín hiệu ‘tập hợp khẩn cấp’, triệu hồi mọi người giờ phút này còn đang du săn trong rừng mau chóng trở về, chuẩn bị nhổ trại hồi kinh. Vốn tưởng rằng chuyến săn chắc chắn không sơ hở sai sót gì thế nhưng mà sơ suất đến cỡ này, sau khi trở về hắn không thiếu được phải nếm chút khổ sở, vị trí thống lĩnh cấm quân có giữ được hay không lại là chuyện khác.
Thế Tông ra roi thúc ngựa trở lại doanh trại, trong doanh trại cấm quân thấy tín hiệu, biết xảy ra chuyện lớn, tất cả đều bày thế trận chờ quân địch, thủ vệ toàn bộ doanh trại vững chắc như thép.
Mấy người Hoàng thái hậu, Âu Dương thừa tướng cũng giật mình, ào ào vọt ra lều xem xét tình huống, nhìn thấy hoàng đế với vẻ mặt lo lắng cùng với Thái Tử Phi tựa trong lòng hoàng đế, sắc mặt tái nhợt, hơi thở mệt mỏi, tất cả giật mình, vội vàng nghênh đón.
“Miễn lễ, mau tìm thái y đến cho trẫm.” Thế Tông không rãnh rỗi giải thích, vội vàng ra lệnh. Tiểu nha đầu dọc theo đường đi đều trong trạng thái lạnh run, sắc mặt cũng càng ngày càng tái nhợt, hắn vô cùng lo lắng, làm thế nào còn có tâm tư trò chuyện?
Thái Hậu với Thừa tướng liếc nhau, sắc mặt đều có chút khó coi. Thái Hậu nâng tay, giọng điệu dồn dập, “Không nghe thấy sao? Mau đi gọi thái y!” Thái Hậu ngửi thấy mùi máu tươi, chẳng lẽ Hoàng Thượng bị thương ?
Thế Tông lập tức ôm Âu Dương Tuệ Như đến lều trại của mình, đặt nàng trên chiếc giường rộng rãi, khô ráo, ấm áp, lại dùng chăn bao bọc kỹ, xoay mặt lệnh các thị nữ chuẩn bị nước ấm tắm rửa cho Thái tử phi, đổi bộ quần áo sạch sẽ, lại không tự để ý bản thân hắn, tính bước ra xem xem thái y đã tới hay chưa.
Vừa tiến vào lều trại ấm áp, Âu Dương Tuệ Như hãy còn lùng bùng nhưng thấy Thế Tông sắp đi, tự dưng căng thẳng, không chút suy nghĩ liền giữ chặt ống tay áo của hắn, nũng nịu đáng yêu cầu xin: “Phụ hoàng, đừng đi!” Ta sợ!
Nàng thật sự sợ, cái gì mà quay phim hay cướp vai, loại suy nghĩ như vậy thật sự quá ngây thơ! Đây căn bản không phải là thế giới phim ảnh, mà là đánh nhau ngươi chết ta sống! Nàng hôm nay, thiếu chút nữa là như súc vật, bị người ta săn bắt, loại cảm xúc sợ hãi này như vết nứt sâu đã xâm nhập vào xương tủy nàng, nàng có muốn quên cũng quên không được.
Thế Tông thấy sắc mặt nàng tái nhợt, bình thường hai mắt sáng ngời nay lại tối tăm không ánh sáng, tràn ngập bất an và sợ hãi, trong lòng đớn đau, vội vàng ngồi bên cạnh nàng, cầm bàn tay nhỏ bé của nàng, nhẹ nhàng phủ lên mu bàn tay nàng, dịu dàng an ủi, “Phụ hoàng không đi đâu cả, phụ hoàng ra ngoài chốc lát, đợi ngươi thay quần áo sạch sẽ lại trở vào.”
Âu Dương Tuệ Như nhíu mày, sau một lúc lo lắng, cuối cùng mới không cam lòng buông tay ra.
Thế Tông lo lắng quan sát nàng một lúc, chau mày, chần chờ rồi bước chân ra khỏi doanh trại.
Hoàng đế vừa đi, các thị nữ lập tức nâng Thái Tử Phi dậy, để cho nàng ngâm trong nước ấm sau tấm bình phong vừa dựng lên, hầu hạ nàng tắm rửa, lại thay đệm chăn sạch sẽ trên giường, động tác rất nhanh nhẹn mà gọn gàng.
Thế Tông ra khỏi lều, mượn lều trại thân vương nào đó bên cạnh vội vàng đổi một bộ quần áo sạch sẽ, lúc đi ra vừa vặn thấy vẻ mặt lo lắng của Thái Hậu và Thừa tướng dẫn theo thái y cùng tới. Mấy người cùng tập trung lại, nhẹ giọng nói rõ đã trải qua chuyện ám sát một lần.
Trong bãi săn hoàng gia thế mà phát sinh chuyện ám sát lớn như vậy, biểu tình mấy người đây đều ngưng trọng. Âu Dương thừa tướng chờ ở ngoài lều, trông chờ mòn mỏi cũng không thấy con gái mình đâu, ông cắn răng, chủ động nhận nhiệm vụ điều tra ám sát.
Thế Tông đối với Thừa tướng hiển nhiên là yên tâm, thoáng lo lắng liền đồng ý.
Giữa lúc mọi người đang trò chuyện, có tiếng vó ngựa truyền đến, những người ra ngoài du săn lục tục chạy về, tất cả đều mang vẻ mặt lo âu.
Thấy Hoàng Thượng có biểu tình u ám, các đại thần tuy tò mò nhưng cũng không dám tiến lên hỏi, dù sao, sau khi trở về thế nào cũng người hỏi thăm, trước sau gì thì cũng sẽ biết thôi.
Thành vương và Vệ vương cung kính thỉnh an phụ hoàng, thấy phụ hoàng chỉ xua tay, sắc mặt khó coi, cũng không có ý định mở miệng, liền biết việc này bọn họ không thể hỏi, cũng đều thức thời chuẩn bị lui ra.
“Đợi chút, Thái tử đâu? Thế nào còn chưa trở lại?” Mọi người đến đông đủ cũng được bảy tám phần, vậy mà vẫn chưa thấy Thái tử quay lại, Thế Tông nhíu mày, giọng điệu không hờn giận hỏi hai vương.
Tiểu nha đầu vừa chấn kinh, vừa bị thương, Thái tử lại chậm chạp không thấy bóng dáng, hắn vừa nghĩ, liền càng thấy bất mãn thái tử hơn. Thái tử như vậy, thật sự xứng với tiểu nha đầu à?
Thái tử lại không thể biết trước việc ám sát, nhưng cộng với chuyện lần trước, suy nghĩ này của Thế Tông, rõ ràng là giận chó đánh mèo với Thái tử, mà cũng có chút ám chỉ trong tiềm thức ý tứ hàm xúc khát vọng sâu trong nội tâm của mình,.
Thành vương nghe ra trong giọng nói phụ hoàng đầy sự nghi ngờ, trong lòng mừng thầm, trên mặt vẫn cố giữ vẻ lạnh nhạt như trước, chắp tay nói: “Bẩm phụ hoàng, nhi thần không cùng đi với Thái tử, không biết Thái tử người nay ở chỗ nào. Chắc là tiến quá sâu vào trong rừng, không kịp chạy về.”
Tiến quá sâu vào trong rừng rậm? Du săn hiện giờ tuy có chấp thuận việc xâm nhập vào rừng, nhưng vì để ứng phó tình huống khẩn cấp, cũng không được vượt quá phạm vi nhất định, khoảng cách này, nhất định phải trong vòng nửa canh giờ chạy về tới doanh trại, bộ Thái tử không biết hay sao?
Nghĩ xong, sắc mặt Thế Tông càng thêm âm trầm.
Đúng lúc này, lại có tiếng vó ngựa nổi lên, một đội nhân mã từ từ chạy đến, người đi đầu nọ đúng là Thái tử không thể nghi ngờ. Thái tử vô cùng lo lắng chạy về, vốn định đi về lều thu thập một phen trước, lại không dự đoán được lại thấy phụ hoàng đứng chờ ở ngoài cửa lều, hai mắt sáng quắc nhìn hắn.
Ánh mắt kia hơi có vài phần sát khí và bất mãn, nhìn thẳng khiến da đầu Thái tử run lên, đành phải đi trước qua đó thỉnh an, sắc mặt do dự bất an.
“Ngươi sao giờ mới trở về?” Giọng điệu Thế Tông âm trầm hỏi, lại duỗi ngón tay về một kẻ được bọc với cả nón và áo khoác, bao kín bản thân không kẽ hở đi theo phía sau hắn, hỏi “đó là ai?” Nhìn thân hình, rõ ràng là một nữ nhân!
Thái tử còn không biết chuyện Thế Tông gặp phải, chuyện Thái tử phi bị thương, thấy hắn vừa hỏi, trong lòng chỉ hơi hơi khẩn trương một chút, liền thành thật hành lễ trả lời: “Bẩm phụ hoàng, vị này là Hình Phương Lan cô nương, cháu gái bên ngoại của Quang Lộc Tự Khanh Nạp Hợp Bảo, mấy ngày nay theo nhi thần ra ngoài du săn.” Người Nữ Chân trời sanh tính tình phóng khoáng, hễ vừa mắt là thường thành đôi, huống chi thân phận thái tử cao quý, bên cạnh lại càng không thiếu nữ nhân yêu thương nhung nhớ.
Hình Phương Lan xốc mũ lông lên, biết vâng lời thỉnh an các vị quý nhân, rõ ràng chính là cô gái múa bị té ngã trên yến hội ngày ấy, được thái tử đỡ lấy.
Thế Tông, Thái Hậu, Thừa tướng thấy thế, sắc mặt tất cả đều đen cả lại.
Bộ dáng thảm hại kia, giống một con thú nhỏ trước thì bị vứt bỏ, sau lại gặp nạn, thấy làm người ta đau lòng.
Hô hấp Thế Tông cứng lại, vội vàng vươn tay ôm vai Âu Dương Tuệ Như, cảm thấy nàng run rẩy càng dữ dội hơn, lại càng đau lòng, ôm nàng càng chặt, khẽ vỗ về vuốt ve lưng nàng, dịu giọng an ủi: “Được rồi, đừng sợ, giờ đã không có việc gì.”
Âu Dương Tuệ Như bị dọa quá mức, lần đầu tiên nhận thức sâu sắc rằng, đây không phải là quay phim, không phải bị chém một đao xong rồi còn có thể tạo ra tư thế xinh đẹp để ngã xuống, nói hai câu lời thoại cảm động lòng người, nếu như không suông sẻ bị NG, còn có thể lau máu me đi, đổi bộ quần áo sạch mà làm lại. Ở trong đây, bị chém một đao, chờ đợi nàng chỉ có đau đớn và chết chóc, không có cơ hội để làm lại.
Tự tin và bình tĩnh tràn đầy trước kia vào giờ khắc này tất cả đều mất sạch không còn chút nào, chỉ sót lại một thân chật vật và nội tâm sợ hãi thật nhiều.
Thế Tông lo lắng an ủi, nàng vẫn còn có thể một mình lẳng lặng ngồi liếm vết thương, Thế Tông vừa mở miệng, nàng chỉ cảm thấy ấm ức và sợ hãi đến cực độ, nghĩ rằng cứ cố sống cố chết bắt ôm lấy hắn, đảm bảo mình được an toàn, còn sống thật là tốt, cũng giống như khi con người bị rơi xuống nước, liều mạng túm lấy bất cứ cái gì có thể cứu lấy tính mạng mình.
Âu Dương Tuệ Như ngẩng đầu lên, níu giữ thật chặt ống tay áo Thế Tông, một đôi mắt thật to đã sớm chan chứa nước mắt, lẳng lặng chảy dọc xuống gò má như bạch ngọc, đôi môi vốn hồng nhạt thành xanh trắng, mấp máy vài cái, rốt cục cúi đầu thốt ra một câu, “Phụ hoàng, ta chỉ không muốn thấy người bị thương mà thôi, lại không nghĩ rằng… Thực xin lỗi!”
Ngắn ngủn có một câu mà như đã dùng hết khí lực cả người nàng, sắc mặt càng thêm tái nhợt, nước mắt cũng càng rơi càng nhiều, cả người đều rũ xuống, không còn sức lực.
Thế Tông lại đau lòng khó nén nổi, hoàn toàn vứt bỏ cương thường luân lý, vươn tay ôm chặt nàng vào trong lòng, cằm gác ở trên đỉnh đầu nàng, đôi môi khẽ lướt qua mái tóc ẩm ướt của nàng, trìu mến vuốt ve, như là hôn, như là an ủi, cuối cùng thở dài thật sâu: “Không cần xin lỗi, là phụ hoàng trách mắng ngươi quá nặng, phụ hoàng không tốt, phụ hoàng không bảo vệ ngươi thật tốt, đừng khóc nữa.” Trẫm thấy thật đau lòng!
Hắn tự tay lau nước mắt chảy dài trên mặt của người trong lòng, đầu ngón tay dính nước mắt hơi run nhẹ, chỉ cảm thấy nóng rát khiến hắn khó có thể chịu được. Hắn không thích nhìn thấy Thái tử phi khóc, bởi trái tim sẽ đau đớn như bị nghiền nát!
Hễ càng được người khác an ủi, cảm xúc áp lực trong lòng càng là bùng phát dữ dội hơn, cảm nhận được trong giọng nói Thế Tông đầy sự quan tâm yêu thương, Âu Dương Tuệ Như nghẹn ngào một tiếng, tay đang túm chặt ống tay áo hắn buông ra, chủ động ôm cổ hắn, vùi mặt vào gáy hắn thật sâu, lẳng lặng rơi lệ.
Vòng tay ôm ấp người này ấm áp như vậy, an toàn như vậy, khiến cho nàng tạm thời quên mất hết tất cả những sợ hãi, chỉ mong cứ được tiếp tục mãi như thế, vậy thì sẽ không phải đối mặt với sự thật tàn khốc.
Cổ bị siết chặt, Thế Tông bất đắc dĩ ngó tiểu nha đầu không thấy rõ vẻ mặt trong lòng, ôn nhu mở miệng: “Nha đầu thả lỏng chút, trẫm ôm ngươi đến chỗ khô ráo.”
Âu Dương Tuệ Như nhu thuận buông tay ra, đổi thành nắm chặt vạt áo hắn, đây là biểu hiện việc thiếu cảm giác an toàn cực độ.
Thế Tông thấy động tác nàng, trong lòng vừa cảm thấy buồn cười, lại cảm thấy đau lòng, cẩn thận ôm nàng như đang ôm đứa bé đi tới chỗ khô ráo bên bờ, vững vàng đặt trên đùi mình, cúi đầu kiểm tra toàn thân nàng, lo lắng hỏi, “Nha đầu có chỗ nào bị thương không?”
Âu Dương Tuệ Như hốt hoảng lắc đầu, dịch chuyển trên đùi Thế Tông, đưa tay ôm thắt lưng cường tráng của hắn, chân mày nhăn lại, vội vàng gật đầu, nho nhỏ giọng đáp: “Mắt cá chân trái rất đau, hình như là bị trật rồi.”
Thế Tông mím môi, cởi vớ giày nàng xuống, nương theo ánh trăng quả nhiên thấy mắt cá chân sưng đỏ một mảng, trên da thịt như bạch ngọc của nàng thấy càng có vẻ ghê người.
Thế Tông nhíu mày thật chặt, ngẩng đầu nhìn về hướng triền đất, thấy có cây đuốc tới gần, còn có tiếng kêu mơ hồ ‘Hoàng Thượng, Thái Tử Phi’, hiển nhiên là mấy người thị vệ đang tìm đến đây. Hắn thở nhẹ ra, lần nữa giúp nàng mang giày vớ vào, đưa tay vén tóc tai rối loạn xạ trên mặt nàng, yêu thương mở miệng, “Đúng là trật rồi, bất quá không có tổn thương đến gân cốt. Đừng sợ, có người đến tìm chúng ta, phụ hoàng mang ngươi về chữa trị.”
Câu nói hơi dừng một chút, thoáng cái khẩu khí hắn lại nghiêm khắc, “Sau này, nếu lại gặp phải tình huống thế này, ngươi trốn được bao xa thì trốn đi cho trẫm, nghe rõ chưa?”
Khuôn mặt Âu Dương Tuệ Như trắng như tờ giấy khẽ cười, yếu ớt gật đầu.
Hai mắt Thế Tông u ám ngó nàng, thở dài thật sâu, ôm nàng càng chặt. Thái Tử Phi vừa đáng thương vừa đáng yêu như vậy, hơi nghiêm khắc với nàng một tí, hắn cũng thấy không nỡ, thật không biết nên làm thế nào với nàng mới tốt. Cho dù hôm nay nàng liên lụy hắn, làm hắn bị thương, trong lòng hắn ngoại trừ lo lắng và đau lòng, đúng là một chút tức giận cũng chẳng có.
Vài thị vệ tay cầm đuốc dần dần tới gần, khi cách hai người chừng mười thước bị Thế Tông quát, “Các ngươi đứng lại tại chỗ chờ lệnh! Giang nữ quan có đây không?”
“Có nô tỳ!” Giang Ánh Nguyệt lên tiếng trong giữa đám người.
Thế Tông vẫy tay, ra lệnh: “Ngươi quay về lấy áo khoác trẫm đến đây.”
Giang Ánh Nguyệt lĩnh mệnh rời đi, bọn thị vệ nghe vậy liền hiểu rõ rằng hai người đã rơi xuống nước, bộ dáng chắc chắn rất là chật vật, để tránh cho việc nhìn thấy cái không nên thấy, đồng loạt xoay người sang chỗ khác.
Rất nhanh Giang Ánh Nguyệt cầm áo khoác lại đây, một mình đi đến bên cạnh Thế Tông, quỳ xuống hành lễ, hai tay dâng áo khoác lên.
Thoáng thấy bóng dáng Giang Ánh Nguyệt, sắc mặt Âu Dương Tuệ Như liền trắng nhợt, mặt vùi vào trong lòng Thế Tông, không muốn đối diện với nàng ta.
Cảm giác hiện tại nàng đối với Giang Ánh Nguyệt chỉ hai chữ để hình dung, đó chính là —— đáng sợ. Ngay cả thuộc hạ trung thành với bản thân nhất cũng có thể không chớp mắt chỉ một đao giết chết, lại có thể lấy thân chắn tên giúp kẻ thù, dùng tính mạng mình đi đổi lấy một cơ hội, tâm địa nữ nhân này, nhất định đã đến cảnh giới ngoan độc rồi.
Thế Tông thấy nàng lại bắt đầu run run cả người, vội vàng vỗ nhẹ một hồi, đợi nàng ổn định cảm xúc mới nhận áo khoác, cẩn thận bọc nàng lại, lại nhìn nhìn từ trên xuống, xác định trên người nàng không có chỗ nào không ổn, lúc này mới đứng dậy, ôm nàng bước nhanh về phía sườn núi, vừa đi vừa lớn tiếng hạ lệnh, “Tất cả nghe lệnh, lập tức thu thập hành trang trở về doanh trại, không thể chậm trễ!”
Mọi người cùng đồng thanh đáp lại, hành động cực lẹ.
Giang Ánh Nguyệt đi ở cuối cùng khóe môi cứng ngắc, nghĩ đến việc mới vừa rồi Thế Tông cẩn thận che chở Âu Dương Tuệ Như, trong lòng tức giận khó bình tĩnh nổi.
Một nữ nhân ngu xuẩn thiếu chút nữa đã tự mình đánh mất tính mạng bản thân, Hoàn Nhan Bất Phá không phải hẳn là hoàn toàn chán ghét vứt bỏ nàng ta sao? Sao còn dịu dàng với nàng ta như thế? Chắc là trước mặt người khác, phải ra dáng vẻ là phụ hoàng tốt? Dù sao Thái tử phi cũng là thể diện hoàng gia! Cho dù Âu Dương Tuệ Như có thế nào, hôm nay nàng cứu giá có công xem như chắc rồi, nhất định có thể khiến Hoàn Nhan Bất Phá nhìn bằng con mắt khác!
Nghĩ đến đây, khóe môi Giang Ánh Nguyệt cứng ngắc liền thả lỏng, trong bóng đêm thoáng hiện ra một chút tươi cười đắc chí.
Thế Tông ôm chặt Âu Dương Tuệ Như trong ngực, ra roi thúc ngựa chạy về doanh trại, Giang Ánh Nguyệt với các thị vệ theo sát phía sau.
Nhận được tín hiệu cứu viện, Cấm vệ quân chạy tới phụ trách dọn dẹp chiến trường. Nói đi cũng nói lại, những thích khách đó cũng thật kiên cường, thấy giết không nổi, cũng không bỏ chạy, cuối cùng đồng loạt cắn lưỡi tự sát, bọn họ có muốn tìm một người sống để hỏi cũng không thể, đành phải lật từng thi thể thích khách đó mà lục soát, thử tìm xem có sót chút manh mối gì không.
Khi bọn họ mở miệng mấy thi thể, vẻ mặt thống lĩnh cấm vệ ngưng trọng giật phóng một chiếc đạn phát tín hiệu ‘tập hợp khẩn cấp’, triệu hồi mọi người giờ phút này còn đang du săn trong rừng mau chóng trở về, chuẩn bị nhổ trại hồi kinh. Vốn tưởng rằng chuyến săn chắc chắn không sơ hở sai sót gì thế nhưng mà sơ suất đến cỡ này, sau khi trở về hắn không thiếu được phải nếm chút khổ sở, vị trí thống lĩnh cấm quân có giữ được hay không lại là chuyện khác.
Thế Tông ra roi thúc ngựa trở lại doanh trại, trong doanh trại cấm quân thấy tín hiệu, biết xảy ra chuyện lớn, tất cả đều bày thế trận chờ quân địch, thủ vệ toàn bộ doanh trại vững chắc như thép.
Mấy người Hoàng thái hậu, Âu Dương thừa tướng cũng giật mình, ào ào vọt ra lều xem xét tình huống, nhìn thấy hoàng đế với vẻ mặt lo lắng cùng với Thái Tử Phi tựa trong lòng hoàng đế, sắc mặt tái nhợt, hơi thở mệt mỏi, tất cả giật mình, vội vàng nghênh đón.
“Miễn lễ, mau tìm thái y đến cho trẫm.” Thế Tông không rãnh rỗi giải thích, vội vàng ra lệnh. Tiểu nha đầu dọc theo đường đi đều trong trạng thái lạnh run, sắc mặt cũng càng ngày càng tái nhợt, hắn vô cùng lo lắng, làm thế nào còn có tâm tư trò chuyện?
Thái Hậu với Thừa tướng liếc nhau, sắc mặt đều có chút khó coi. Thái Hậu nâng tay, giọng điệu dồn dập, “Không nghe thấy sao? Mau đi gọi thái y!” Thái Hậu ngửi thấy mùi máu tươi, chẳng lẽ Hoàng Thượng bị thương ?
Thế Tông lập tức ôm Âu Dương Tuệ Như đến lều trại của mình, đặt nàng trên chiếc giường rộng rãi, khô ráo, ấm áp, lại dùng chăn bao bọc kỹ, xoay mặt lệnh các thị nữ chuẩn bị nước ấm tắm rửa cho Thái tử phi, đổi bộ quần áo sạch sẽ, lại không tự để ý bản thân hắn, tính bước ra xem xem thái y đã tới hay chưa.
Vừa tiến vào lều trại ấm áp, Âu Dương Tuệ Như hãy còn lùng bùng nhưng thấy Thế Tông sắp đi, tự dưng căng thẳng, không chút suy nghĩ liền giữ chặt ống tay áo của hắn, nũng nịu đáng yêu cầu xin: “Phụ hoàng, đừng đi!” Ta sợ!
Nàng thật sự sợ, cái gì mà quay phim hay cướp vai, loại suy nghĩ như vậy thật sự quá ngây thơ! Đây căn bản không phải là thế giới phim ảnh, mà là đánh nhau ngươi chết ta sống! Nàng hôm nay, thiếu chút nữa là như súc vật, bị người ta săn bắt, loại cảm xúc sợ hãi này như vết nứt sâu đã xâm nhập vào xương tủy nàng, nàng có muốn quên cũng quên không được.
Thế Tông thấy sắc mặt nàng tái nhợt, bình thường hai mắt sáng ngời nay lại tối tăm không ánh sáng, tràn ngập bất an và sợ hãi, trong lòng đớn đau, vội vàng ngồi bên cạnh nàng, cầm bàn tay nhỏ bé của nàng, nhẹ nhàng phủ lên mu bàn tay nàng, dịu dàng an ủi, “Phụ hoàng không đi đâu cả, phụ hoàng ra ngoài chốc lát, đợi ngươi thay quần áo sạch sẽ lại trở vào.”
Âu Dương Tuệ Như nhíu mày, sau một lúc lo lắng, cuối cùng mới không cam lòng buông tay ra.
Thế Tông lo lắng quan sát nàng một lúc, chau mày, chần chờ rồi bước chân ra khỏi doanh trại.
Hoàng đế vừa đi, các thị nữ lập tức nâng Thái Tử Phi dậy, để cho nàng ngâm trong nước ấm sau tấm bình phong vừa dựng lên, hầu hạ nàng tắm rửa, lại thay đệm chăn sạch sẽ trên giường, động tác rất nhanh nhẹn mà gọn gàng.
Thế Tông ra khỏi lều, mượn lều trại thân vương nào đó bên cạnh vội vàng đổi một bộ quần áo sạch sẽ, lúc đi ra vừa vặn thấy vẻ mặt lo lắng của Thái Hậu và Thừa tướng dẫn theo thái y cùng tới. Mấy người cùng tập trung lại, nhẹ giọng nói rõ đã trải qua chuyện ám sát một lần.
Trong bãi săn hoàng gia thế mà phát sinh chuyện ám sát lớn như vậy, biểu tình mấy người đây đều ngưng trọng. Âu Dương thừa tướng chờ ở ngoài lều, trông chờ mòn mỏi cũng không thấy con gái mình đâu, ông cắn răng, chủ động nhận nhiệm vụ điều tra ám sát.
Thế Tông đối với Thừa tướng hiển nhiên là yên tâm, thoáng lo lắng liền đồng ý.
Giữa lúc mọi người đang trò chuyện, có tiếng vó ngựa truyền đến, những người ra ngoài du săn lục tục chạy về, tất cả đều mang vẻ mặt lo âu.
Thấy Hoàng Thượng có biểu tình u ám, các đại thần tuy tò mò nhưng cũng không dám tiến lên hỏi, dù sao, sau khi trở về thế nào cũng người hỏi thăm, trước sau gì thì cũng sẽ biết thôi.
Thành vương và Vệ vương cung kính thỉnh an phụ hoàng, thấy phụ hoàng chỉ xua tay, sắc mặt khó coi, cũng không có ý định mở miệng, liền biết việc này bọn họ không thể hỏi, cũng đều thức thời chuẩn bị lui ra.
“Đợi chút, Thái tử đâu? Thế nào còn chưa trở lại?” Mọi người đến đông đủ cũng được bảy tám phần, vậy mà vẫn chưa thấy Thái tử quay lại, Thế Tông nhíu mày, giọng điệu không hờn giận hỏi hai vương.
Tiểu nha đầu vừa chấn kinh, vừa bị thương, Thái tử lại chậm chạp không thấy bóng dáng, hắn vừa nghĩ, liền càng thấy bất mãn thái tử hơn. Thái tử như vậy, thật sự xứng với tiểu nha đầu à?
Thái tử lại không thể biết trước việc ám sát, nhưng cộng với chuyện lần trước, suy nghĩ này của Thế Tông, rõ ràng là giận chó đánh mèo với Thái tử, mà cũng có chút ám chỉ trong tiềm thức ý tứ hàm xúc khát vọng sâu trong nội tâm của mình,.
Thành vương nghe ra trong giọng nói phụ hoàng đầy sự nghi ngờ, trong lòng mừng thầm, trên mặt vẫn cố giữ vẻ lạnh nhạt như trước, chắp tay nói: “Bẩm phụ hoàng, nhi thần không cùng đi với Thái tử, không biết Thái tử người nay ở chỗ nào. Chắc là tiến quá sâu vào trong rừng, không kịp chạy về.”
Tiến quá sâu vào trong rừng rậm? Du săn hiện giờ tuy có chấp thuận việc xâm nhập vào rừng, nhưng vì để ứng phó tình huống khẩn cấp, cũng không được vượt quá phạm vi nhất định, khoảng cách này, nhất định phải trong vòng nửa canh giờ chạy về tới doanh trại, bộ Thái tử không biết hay sao?
Nghĩ xong, sắc mặt Thế Tông càng thêm âm trầm.
Đúng lúc này, lại có tiếng vó ngựa nổi lên, một đội nhân mã từ từ chạy đến, người đi đầu nọ đúng là Thái tử không thể nghi ngờ. Thái tử vô cùng lo lắng chạy về, vốn định đi về lều thu thập một phen trước, lại không dự đoán được lại thấy phụ hoàng đứng chờ ở ngoài cửa lều, hai mắt sáng quắc nhìn hắn.
Ánh mắt kia hơi có vài phần sát khí và bất mãn, nhìn thẳng khiến da đầu Thái tử run lên, đành phải đi trước qua đó thỉnh an, sắc mặt do dự bất an.
“Ngươi sao giờ mới trở về?” Giọng điệu Thế Tông âm trầm hỏi, lại duỗi ngón tay về một kẻ được bọc với cả nón và áo khoác, bao kín bản thân không kẽ hở đi theo phía sau hắn, hỏi “đó là ai?” Nhìn thân hình, rõ ràng là một nữ nhân!
Thái tử còn không biết chuyện Thế Tông gặp phải, chuyện Thái tử phi bị thương, thấy hắn vừa hỏi, trong lòng chỉ hơi hơi khẩn trương một chút, liền thành thật hành lễ trả lời: “Bẩm phụ hoàng, vị này là Hình Phương Lan cô nương, cháu gái bên ngoại của Quang Lộc Tự Khanh Nạp Hợp Bảo, mấy ngày nay theo nhi thần ra ngoài du săn.” Người Nữ Chân trời sanh tính tình phóng khoáng, hễ vừa mắt là thường thành đôi, huống chi thân phận thái tử cao quý, bên cạnh lại càng không thiếu nữ nhân yêu thương nhung nhớ.
Hình Phương Lan xốc mũ lông lên, biết vâng lời thỉnh an các vị quý nhân, rõ ràng chính là cô gái múa bị té ngã trên yến hội ngày ấy, được thái tử đỡ lấy.
Thế Tông, Thái Hậu, Thừa tướng thấy thế, sắc mặt tất cả đều đen cả lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.