Chương 58: CÙNG TẮC TƯ BIẾN (*)
Phong Lưu Thư Ngốc
13/05/2015
(*) Cùng tắc tư biến, xuất phát từ một câu trong triết học cổ đại Phương Đông “Thiên đạo thượng biến, Nhân đạo thượng biến, cùng tắc tư biến” , dịch nghĩa nôm na là trời đất và con người luôn luôn vận động, biến đổi, khi đến điểm tận cùng thì phải tư duy (suy nghĩ) mà biến đổi. – Nguồn: tham khảo trên internet.
Có một câu thành ngữ cũng khá liên quan là: “Cùng tắc biến, biến tắc thông, thông tắc cửu”. Tạm giải nghĩa như sau: Một sự vật phát triển đến tột cùng thì phải thay đổi, chỉ khi thay đổi thì mới hanh thông, có hanh thông mới được trường cửu. – Nguồn: tham khảo trên internet.
Thị vệ đến rất nhanh, là hai đại hán dáng người vạm vỡ, trong tay mỗi người là một sợi roi da trâu dài, khí thế rất nghiêm nghị, nhìn qua đã biết là người ra tay hành hình vô cùng mạnh mẽ.
Giang Ánh Nguyệt vừa nhìn thấy hai người, tim gan lập tức lạnh run. Mạng ta đến đây là hết! Nàng đau đớn nghĩ, thân thể run lên một cái, thiếu chút nữa đã xụi lơ trên đất.
Dù độc ác thế nào đi nữa, thì nàng cũng chỉ là một cô nương mười bảy tuổi, đối mặt với cái chết, lý nào lại không sợ hãi đây!
Thấy Giang Ánh Nguyệt lộ ra vẻ mặt sợ hãi và tuyệt vọng, ánh mắt Âu Dương Tuệ Như tối lại, nàng dời tầm mắt đi: “Bịt miệng nàng ta lại, hành hình!” Nàng cất giọng trong trẻo và lạnh lùng ra lệnh.
Giang Ánh Nguyệt là một con rắn độc, không đánh chết nàng ta, thì sớm muộn mình cũng sẽ bị nàng ta hãm hại mà thôi. Cho nàng ta tám mươi roi, sẽ có thể cho nàng ta chết hẳn, ngẫm lại chính ngươi đi, nếu ngươi nhất thời mềm lòng mà buông tha nàng ta, sau này lỡ có rơi vào tay nàng ta, có muốn chết cũng là hi vọng xa vời đấy!
Liên tục cũng cố tâm lý bản thân, nhưng Âu Dương Tuệ Như vẫn cảm thấy lạnh lẽo trong lòng. Rốt cục thì tay nàng cũng nhuốm máu, tuy không phải chính nàng ra tay, nhưng thật ra không khác gì cả. Dù đã sớm giác ngộ, nhưng bây giờ, nàng vẫn có loại cảm giác cuối cùng thì thế giới của mình cũng đã bị nhiễm đen , cảm giác bị phá vỡ đó ngưng tụ lại thành khối, đè nặng lòng nàng, làm nàng đau đớn không thôi.
Nàng đứng dậy, nhìn Giang Ánh Nguyệt đang bị trói đứng trên cây, miệng bị nhét giẻ, liên tục bị roi quật vào người, rồi mang vẻ mặt hoảng hốt rời đi. Rốt cục nàng vẫn không phải là đao phủ, không thể thờ ơ lạnh nhạt ở lại được.
Bước đi không mục đích khắp cung một hồi lâu, bất tri bất giác tự bao giờ nàng đã quay về Càn Khôn điện, tám mươi roi, có lẽ nhiều, nhưng hành hình thì lại rất nhanh, hiện giờ trước điện đã không còn bóng dáng Giang Ánh Nguyệt nữa, chỉ còn lại những dấu chân hỗn độn và những vết máu bắn ra khi roi quật vào da thịt mà thôi. Vết máu vương vãi trên nền tuyết trắng xóa, làm thành những đốm tròn đỏ tươi, nhìn qua ghê rợn vô cùng, gió rét táp vào mặt, mang theo từng đợt mùi tanh chết chóc, khiến người khác cảm thấy buồn nôn.
Đồng tử Âu Dương Tuệ Như co rút lại, cứng ngắt dời tầm mắt đi, sắc mặt bỗng nhiên trắng bệch, rồi xoay đầu chạy vội vào nội điện, bước chân vội vã vô cùng.
“Phụ Hoàng!” Chạy vào nội điện, khó khăn lắm nàng mới dừng lại ở trước long sàng, nàng nhìn Hoàn Nhan Bất Phá đang cầm một bản tấu chương phê duyệt, rồi bàng hoàng gọi khẽ.
Tiếng gọi này ẩn chứa sự yếu ớt tột cùng, như một đứa trẻ lạc đường đang rất cần sự an ủi, Hoàn Nhan Bất Phá bỗng thấy đau lòng, vội vàng ném tấu chương đi, rồi tự nhiên mở rộng vòng tay, dịu dàng nói: “Phụ Hoàng ở đây!”
Không một lời an ủi dư thừa, chỉ một câu đáp lời vô cùng đơn giản, lại khiến Âu Dương Tuệ Như an ổn vô cùng, không nghĩ ngợi gì mà nhào vào vòng ôm đó, cảm giác mênh mang vô chừng cũng lập tức mất đi.
“Phụ Hoàng, ta vừa phạt Giang Ánh Nguyệt tám mươi roi!” Nàng như mê sảng khẽ khàng kể lại.
“Vậy à?” Hoàn Nhan Bất Phá đáp lời không mang ý nghĩa gì, gác cằm trên đỉnh đầu nàng, quyến luyến vuốt ve, bàn tay liên tục vỗ nhè nhẹ lưng nàng, nâng niu trân trọng như đang ôm một đứa trẻ trong lòng.
Âu Dương Tuệ Như đang vô cùng muốn tìm người tâm sự, câu trả lời đơn giản của Phụ Hoàng lại rất đúng ý nàng, tâm tình nàng thoáng bình tĩnh lại, khóe môi thẳng táp cũng có chút độ cong, “Phụ Hoàng, rõ ràng là Giang Ánh Nguyệt có phương thuốc nhưng lại chậm chạp không chịu mang ra, nàng ta muốn người bị bệnh tật tra tấn, thật sự là vô cùng độc ác, ta không thể tha thứ cho nàng ta được, nên mới phạt nàng ta tám mươi roi, người nói xem, nàng ta có chết không?”
Ngữ điệu của nàng chứa sự lo lắng, nhưng lại có chút chờ mong, quả thật mâu thuẫn vô cùng, có thể thấy được nội tâm của nàng đang vô cùng giằng co dằn vặt.
Vì trong từng câu chữ của Tiểu Nha Đầu đều bao hàm ý bảo vệ mình, khiến cho tâm tình Hoàn Nhan Bất Phá cực kỳ thỏa mãn, càng thêm siết chặt vòng ôm, lặng yên t áp môi đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu nàng, thấp giọng trả lời: “Chết thì sao? Còn sống thì thế nào? Cũng đều là mệnh của nàng ta cả thôi! Chính mình hãm hại người khác, thì phải biết chấp nhận hậu quả sinh ra.”
Nhân quả luân hồi sao? Cách giải thích này thật huyền diệu, nhưng cũng làm gánh nặng trong lòng Âu Dương Tuệ Như vơi đi không ít. Nàng an tâm nhắm mắt lại, nở nụ cười, “Phụ Hoàng nói đúng. Đây là kết quả nàng ta phải nhận lấy. Phải xem nàng ta có qua được kiếp nạn lần này không thôi.”
Nàng đã nghĩ thông suốt rồi, sống chết của Giang Ánh Nguyệt không nằm trong phạm vi lo lắng của nàng. Nếu chết rồi, thì nàng lại tiếp tục đối phó với Lưu Văn Thanh; nếu chưa chết, thì nàng ta nhất định sẽ điên cuồng vồ đến, thì nàng sẽ lại tiếp tục tiếp chiêu. Trãi qua lần này, nàng đã hoàn toàn không để Giang Ánh Nguyệt vào mắt nữa rồi. Nàng bỗng nhận ra rằng, nàng là Thái Tử Phi cao cao tại thượng, muốn giết chết một cung nữ, cũng chỉ cần chỉ tay, há miệng một tiếng là xong.
Dựa vào cánh tay vững chải của Phụ Hoàng, cảm nhận độ ấm từ cơ thể hắn, tâm tình Âu Dương Tuệ Như đã hoàn toàn bình ổn lại, đầu óc dần dần mơ màng, cuối cùng an ổn ngủ say.
Thật lâu không thấy người nằm trong lòng có động tĩnh gì, Hoàn Nhan Bất Phá nghiêng đầu, nhìn dung nhan say ngủ của nàng, không nhịn được mà nở nụ cười vui vẻ.
Tiểu Nha Đầu, sao ngươi lại đáng yêu thế chứ? Trong lòng thấy buồn cười thầm nghĩ, rồi Hoàn Nhan Bất Phá cúi người, không chút do dự xâm chiếm bờ môi anh đào mà hắn khao khát bấy lâu.
Có lẽ do quá mệt mỏi, hiếm khi được thả lỏng một lần, lại không phải lo lắng bất cứ điều gì, Âu Dương Tuệ Như ngủ vô cùng mê man, bất luận Hoàn Nhan Bất Phá có hôn cắn thế nào, mí mắt nàng vẫn không một lần động đậy.
Hoàn Nhan Bất Phá buông bờ môi bị hôn đến sưng đỏ, lại lưu luyến dùng ngón tay ve vuốt một hồi, sau đó bình tĩnh chăm chú nhìn dung nhan yêu kiều say ngủ của nàng thật lâu, mới thỏa mãn thở dài, ôm chặt nàng vào lòng, cùng nhau tiến vào giấc ngủ.
Đến khi Âu Dương Tuệ Như mở mắt ra, thì nàng đã được Hoàn Nhan Bất Phá an an ổn ổn đưa về giường của nàng rồi. Nếu khi nàng thức dậy, phát hiện bản thân và Hoàn Nhan Bất Phá ngủ cùng, không biết sẽ nổi điên thế nào đây nữa.
Khi Âu Dương Tuệ Như tỉnh lại, cũng là lúc Giang Ánh Nguyệt tỉnh lại từ trận hôn mê, cảm nhận được sự đau đớn trên khắp cơ thể, nàng giãn mày, cuối cùng yên lặng nở nụ cười điên dại.
Tám mươi roi, thế nhưng nàng vẫn chưa chết! Thật tốt, chỉ cần nàng còn một hơi thở, bằng bất cứ giá nào, nàng cũng nhất định lôi Âu Dương Tuệ Như xuống địa ngục!
Ngẫm lại sâu sắc cảnh ngộ lần này của mình, rốt cục Giang Ánh Nguyệt cũng ý thức được, sở dĩ nàng bại dưới tay Âu Dương Tuệ Như, căn nguyên vẫn là do thân phận chênh lệch giữa hai người. Âu Dương Tuệ Như muốn chỉnh nàng, chỉ cần tùy ý mở miệng là được, vì vậy, nhất định nàng phải leo cao hơn, chẳng những leo cao, mà còn phải đạp Âu Dương Tuệ Như xuống nữa! Thù này không báo, thề không làm người!
Vì trong lòng đang chứa thù hận ngập trời, nên cũng chẳng ngại bị nhóm cung nhân hững hờ xa lánh, lại càng không cho nàng đồ ăn và thuốc uống, nàng chỉ dựa vào ý chí và nghị lực hơn người của bản thân chống đỡ mà thôi. Không có thuốc thì nàng lê lếch thân tàn tự mình ra viện hái thuốc, tùy tiện bôi đắp vết thương, không có đồ ăn, thì nhân lúc đêm khuya tĩnh lặng tự mình len lén xuống thiện phòng tìm cơm thừa canh cặn.
May mắn hiện tại là mùa đông, nên vết thương không dễ nhiễm trùng, đồ ăn thức uống cũng có thể để được lâu hơn, tóm lại, nửa tháng sau, Giang Ánh Nguyệt dưới sự thù địch của mọi người vẫn ngoan cường sống sót, kết quả này khiến người khác phải sợ hãi không thôi.
“Tốt! Tâm trí tốt! Nghị lực lớn! Khiến Trẫm phải nhìn nàng ta với cặp mắt khác xưa!” Nghe được tình hình gần đây của Giang Ánh Nguyệt, Hoàn Nhan Bất Phá không thể không nhướng mày, hứng thú cảm thán. Tuy rằng đã dặn ám vệ không được giết chết nàng ta, nhưng bị thương nặng đến thế, một thiếu nữ có thể sinh tồn được quả thật không dễ chút nào, nghị lực của Giang Ánh Nguyệt đã khiến cho Hoàn Nhan Bất Phá càng thêm phòng bị với nàng ta hơn nữa.
“An Thuận, ngươi đi nói với Giang Ánh Nguyệt, như Thái Tử Phi đã nói, chuyện của nàng ta như vậy sẽ cho qua. Nhưng nữ quan tứ phẩm thì nàng ta không có tư cách làm nữa, đày xuống làm cung nữ thô sử, với lại, trong cung không nuôi người nhàn rỗi, nàng ta chưa chết, thì phải nhận lấy việc của mình.”
Hoàn Nhan Bất Phá cất giọng hào hứng phân phó An Thuận, trong lòng lạnh lùng nghĩ: Bị thương nặng chưa lành, bị người người xa lánh, bị tước phẩm vị, còn phải ngày ngày làm việc nặng. Trãi qua cuộc sống như thế sẽ khiến ngươi cách mục tiêu càng ngày càng xa, hiển nhiên sẽ ép ngươi đến tận cùng. Cùng tắc tư biến, thay đổi hành động và nhân mạch, Trẫm sẽ chờ tra xét hết mọi thứ của ngươi. (Càfé: giải thích một chút: chỗ này ý là Giang Ánh Nguyệt bị ép đến cùng đường, sẽ phải thay đổi chiến lược hành động, thay đổi nhân sự, tay sai; và Hoàn Nhan Bất Phá chờ nàng ta để lộ sơ hở mà hốt trọn).
Âu Dương Tuệ Như nghe tin Giang Ánh Nguyệt vẫn còn sống, chỉ hơi kinh ngạc một chút nhưng trong nháy mắt đã khôi phục bình thường, chỉ cảm thán trong lòng một chút: rốt cục vẫn là vai chính! Bị hành hạ thế nào cũng không chết, quả nhiên là định luật mà. Không như nhóm vật hi sinh, uống ngụm nước cũng bị sặc chết.
Dứt bỏ oán giận với vị đại thần kịch bản xong, Âu Dương Tuệ Như lại bừng lên ý chí chiến đấu, chờ đợi Giang Ánh Nguyệt ra chiêu. Nàng biết, dựa vào tâm trí của Giang Ánh Nguyệt, nàng ta sẽ không yên lặng lâu đâu, nhất định sẽ tìm cơ hội báo thù.
Như vậy, trong lúc Âu Dương Tuệ Như chờ đợi, lại qua thêm nửa tháng nữa, thân thể Phụ Hoàng đã bình phục hẳn, khôi phục lại bộ dáng sáng láng như xưa, thương thế của Giang Ánh Nguyệt cũng khỏi hẳn, theo tra xét của Tiểu Vũ, thì trên lưng nàng ta chỉ còn lại vài vết sẹo hồng nhạt lờ mờ mà thôi.
Nhìn thì thấy tốt thật, nhưng cũng chỉ có Giang Ánh Nguyệt biết, lần tiên hình này đã làm tổn thương cơ thể của nàng ta đến mức nào. Xương cốt trên người nàng cứ như bị đánh tan rồi giả vờ ghép lại, chỉ cần đụng vào thì đã đau đớn không thôi, đặc biệt là buổi sáng thức dậy, xương cốt nàng như đang phát ra từng tiếng “lách cách”, mỗi đốt ngón tay đều đau đớn, phải xoa gần nửa canh giờ mới có thể đứng dậy bình thường.
Tuy rằng theo thời gian, đau đớn đã có chút giảm bớt, nhưng vẫn không thể biến mất hoàn toàn được. Trong lòng nàng quả thật không muốn tin, nhưng không thể không tin, cơ thể nàng, chỉ sợ là không dùng được nữa. Cuộc sống thuận buồm xuôi gió trước kia, đến bây giờ bị đày xuống còn không bằng một cung nữ thô sử, vì vậy, không cần nhóm cung nhân khác ngáng chân, sự trừng phạt của An Thuận với những lần lỡ tay sảy việc cũng đã đủ hành hạ nàng rồi.
Trừng phạt xong, mặc kệ nàng suy yếu thế nào, chuyện nên làm, vẫn hoàn toàn không giảm. Nàng biết, Âu Dương Tuệ Như gào thét nàng cố tình trì hoãn hiến thuốc đã rơi vào tai Hoàn Nhan Bất Phá. Nên Hoàn Nhan Bất Phá đang cố tình tra tấn nàng.
Cũng may là có Âu Dương Tuệ Như giả nhân giả nghĩa một phen, nói rõ nếu nàng không chết, thì sẽ miễn hoàn toàn tội trạng trước kia của nàng, tuy Hoàn Nhan Bất Phá là người máu lạnh vô tình, nhưng cũng là người xem trọng lời hứa, lời nói ra sẽ không thu hồi. Không có câu nói kia của Âu Dương Tuệ Như, đừng nói là còn sống, cũng sợ trốn không thoát sự trả thù của Hoàn Nhan Bất Phá. Nhưng nàng biết, chỉ cần để Hoàn Nhan Bất Phá bắt được một chút nhược điểm thôi, thì sớm muộn nàng cũng không thoát được cái chết, vì nàng phát hiện, ánh mắt hắn nhìn nàng ngày càng lạnh băng, như là đang nhìn một vật chết vậy.
Không thể được! Đã đến lúc phải rời đi, còn không có lẽ sẽ không giữ được mạng. Nhưng mà, đi đâu đây? Gả cho Hoàng đệ là vạn lần không thể, hay là thừa dịp bọn họ chưa đưa nàng cho Hoàng đệ mà tìm người dựa vào. Nhưng ai có khả năng để nàng lợi dụng đây? Có thể che chở cho nàng, cho nàng thân phận cao quý, còn có thể giúp nàng trả thù?
Từng người từng người một lần lượt xuất hiện trong đầu Giang Ánh Nguyệt, khiến nàng trằn trọc cả đêm.
Có một câu thành ngữ cũng khá liên quan là: “Cùng tắc biến, biến tắc thông, thông tắc cửu”. Tạm giải nghĩa như sau: Một sự vật phát triển đến tột cùng thì phải thay đổi, chỉ khi thay đổi thì mới hanh thông, có hanh thông mới được trường cửu. – Nguồn: tham khảo trên internet.
Thị vệ đến rất nhanh, là hai đại hán dáng người vạm vỡ, trong tay mỗi người là một sợi roi da trâu dài, khí thế rất nghiêm nghị, nhìn qua đã biết là người ra tay hành hình vô cùng mạnh mẽ.
Giang Ánh Nguyệt vừa nhìn thấy hai người, tim gan lập tức lạnh run. Mạng ta đến đây là hết! Nàng đau đớn nghĩ, thân thể run lên một cái, thiếu chút nữa đã xụi lơ trên đất.
Dù độc ác thế nào đi nữa, thì nàng cũng chỉ là một cô nương mười bảy tuổi, đối mặt với cái chết, lý nào lại không sợ hãi đây!
Thấy Giang Ánh Nguyệt lộ ra vẻ mặt sợ hãi và tuyệt vọng, ánh mắt Âu Dương Tuệ Như tối lại, nàng dời tầm mắt đi: “Bịt miệng nàng ta lại, hành hình!” Nàng cất giọng trong trẻo và lạnh lùng ra lệnh.
Giang Ánh Nguyệt là một con rắn độc, không đánh chết nàng ta, thì sớm muộn mình cũng sẽ bị nàng ta hãm hại mà thôi. Cho nàng ta tám mươi roi, sẽ có thể cho nàng ta chết hẳn, ngẫm lại chính ngươi đi, nếu ngươi nhất thời mềm lòng mà buông tha nàng ta, sau này lỡ có rơi vào tay nàng ta, có muốn chết cũng là hi vọng xa vời đấy!
Liên tục cũng cố tâm lý bản thân, nhưng Âu Dương Tuệ Như vẫn cảm thấy lạnh lẽo trong lòng. Rốt cục thì tay nàng cũng nhuốm máu, tuy không phải chính nàng ra tay, nhưng thật ra không khác gì cả. Dù đã sớm giác ngộ, nhưng bây giờ, nàng vẫn có loại cảm giác cuối cùng thì thế giới của mình cũng đã bị nhiễm đen , cảm giác bị phá vỡ đó ngưng tụ lại thành khối, đè nặng lòng nàng, làm nàng đau đớn không thôi.
Nàng đứng dậy, nhìn Giang Ánh Nguyệt đang bị trói đứng trên cây, miệng bị nhét giẻ, liên tục bị roi quật vào người, rồi mang vẻ mặt hoảng hốt rời đi. Rốt cục nàng vẫn không phải là đao phủ, không thể thờ ơ lạnh nhạt ở lại được.
Bước đi không mục đích khắp cung một hồi lâu, bất tri bất giác tự bao giờ nàng đã quay về Càn Khôn điện, tám mươi roi, có lẽ nhiều, nhưng hành hình thì lại rất nhanh, hiện giờ trước điện đã không còn bóng dáng Giang Ánh Nguyệt nữa, chỉ còn lại những dấu chân hỗn độn và những vết máu bắn ra khi roi quật vào da thịt mà thôi. Vết máu vương vãi trên nền tuyết trắng xóa, làm thành những đốm tròn đỏ tươi, nhìn qua ghê rợn vô cùng, gió rét táp vào mặt, mang theo từng đợt mùi tanh chết chóc, khiến người khác cảm thấy buồn nôn.
Đồng tử Âu Dương Tuệ Như co rút lại, cứng ngắt dời tầm mắt đi, sắc mặt bỗng nhiên trắng bệch, rồi xoay đầu chạy vội vào nội điện, bước chân vội vã vô cùng.
“Phụ Hoàng!” Chạy vào nội điện, khó khăn lắm nàng mới dừng lại ở trước long sàng, nàng nhìn Hoàn Nhan Bất Phá đang cầm một bản tấu chương phê duyệt, rồi bàng hoàng gọi khẽ.
Tiếng gọi này ẩn chứa sự yếu ớt tột cùng, như một đứa trẻ lạc đường đang rất cần sự an ủi, Hoàn Nhan Bất Phá bỗng thấy đau lòng, vội vàng ném tấu chương đi, rồi tự nhiên mở rộng vòng tay, dịu dàng nói: “Phụ Hoàng ở đây!”
Không một lời an ủi dư thừa, chỉ một câu đáp lời vô cùng đơn giản, lại khiến Âu Dương Tuệ Như an ổn vô cùng, không nghĩ ngợi gì mà nhào vào vòng ôm đó, cảm giác mênh mang vô chừng cũng lập tức mất đi.
“Phụ Hoàng, ta vừa phạt Giang Ánh Nguyệt tám mươi roi!” Nàng như mê sảng khẽ khàng kể lại.
“Vậy à?” Hoàn Nhan Bất Phá đáp lời không mang ý nghĩa gì, gác cằm trên đỉnh đầu nàng, quyến luyến vuốt ve, bàn tay liên tục vỗ nhè nhẹ lưng nàng, nâng niu trân trọng như đang ôm một đứa trẻ trong lòng.
Âu Dương Tuệ Như đang vô cùng muốn tìm người tâm sự, câu trả lời đơn giản của Phụ Hoàng lại rất đúng ý nàng, tâm tình nàng thoáng bình tĩnh lại, khóe môi thẳng táp cũng có chút độ cong, “Phụ Hoàng, rõ ràng là Giang Ánh Nguyệt có phương thuốc nhưng lại chậm chạp không chịu mang ra, nàng ta muốn người bị bệnh tật tra tấn, thật sự là vô cùng độc ác, ta không thể tha thứ cho nàng ta được, nên mới phạt nàng ta tám mươi roi, người nói xem, nàng ta có chết không?”
Ngữ điệu của nàng chứa sự lo lắng, nhưng lại có chút chờ mong, quả thật mâu thuẫn vô cùng, có thể thấy được nội tâm của nàng đang vô cùng giằng co dằn vặt.
Vì trong từng câu chữ của Tiểu Nha Đầu đều bao hàm ý bảo vệ mình, khiến cho tâm tình Hoàn Nhan Bất Phá cực kỳ thỏa mãn, càng thêm siết chặt vòng ôm, lặng yên t áp môi đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu nàng, thấp giọng trả lời: “Chết thì sao? Còn sống thì thế nào? Cũng đều là mệnh của nàng ta cả thôi! Chính mình hãm hại người khác, thì phải biết chấp nhận hậu quả sinh ra.”
Nhân quả luân hồi sao? Cách giải thích này thật huyền diệu, nhưng cũng làm gánh nặng trong lòng Âu Dương Tuệ Như vơi đi không ít. Nàng an tâm nhắm mắt lại, nở nụ cười, “Phụ Hoàng nói đúng. Đây là kết quả nàng ta phải nhận lấy. Phải xem nàng ta có qua được kiếp nạn lần này không thôi.”
Nàng đã nghĩ thông suốt rồi, sống chết của Giang Ánh Nguyệt không nằm trong phạm vi lo lắng của nàng. Nếu chết rồi, thì nàng lại tiếp tục đối phó với Lưu Văn Thanh; nếu chưa chết, thì nàng ta nhất định sẽ điên cuồng vồ đến, thì nàng sẽ lại tiếp tục tiếp chiêu. Trãi qua lần này, nàng đã hoàn toàn không để Giang Ánh Nguyệt vào mắt nữa rồi. Nàng bỗng nhận ra rằng, nàng là Thái Tử Phi cao cao tại thượng, muốn giết chết một cung nữ, cũng chỉ cần chỉ tay, há miệng một tiếng là xong.
Dựa vào cánh tay vững chải của Phụ Hoàng, cảm nhận độ ấm từ cơ thể hắn, tâm tình Âu Dương Tuệ Như đã hoàn toàn bình ổn lại, đầu óc dần dần mơ màng, cuối cùng an ổn ngủ say.
Thật lâu không thấy người nằm trong lòng có động tĩnh gì, Hoàn Nhan Bất Phá nghiêng đầu, nhìn dung nhan say ngủ của nàng, không nhịn được mà nở nụ cười vui vẻ.
Tiểu Nha Đầu, sao ngươi lại đáng yêu thế chứ? Trong lòng thấy buồn cười thầm nghĩ, rồi Hoàn Nhan Bất Phá cúi người, không chút do dự xâm chiếm bờ môi anh đào mà hắn khao khát bấy lâu.
Có lẽ do quá mệt mỏi, hiếm khi được thả lỏng một lần, lại không phải lo lắng bất cứ điều gì, Âu Dương Tuệ Như ngủ vô cùng mê man, bất luận Hoàn Nhan Bất Phá có hôn cắn thế nào, mí mắt nàng vẫn không một lần động đậy.
Hoàn Nhan Bất Phá buông bờ môi bị hôn đến sưng đỏ, lại lưu luyến dùng ngón tay ve vuốt một hồi, sau đó bình tĩnh chăm chú nhìn dung nhan yêu kiều say ngủ của nàng thật lâu, mới thỏa mãn thở dài, ôm chặt nàng vào lòng, cùng nhau tiến vào giấc ngủ.
Đến khi Âu Dương Tuệ Như mở mắt ra, thì nàng đã được Hoàn Nhan Bất Phá an an ổn ổn đưa về giường của nàng rồi. Nếu khi nàng thức dậy, phát hiện bản thân và Hoàn Nhan Bất Phá ngủ cùng, không biết sẽ nổi điên thế nào đây nữa.
Khi Âu Dương Tuệ Như tỉnh lại, cũng là lúc Giang Ánh Nguyệt tỉnh lại từ trận hôn mê, cảm nhận được sự đau đớn trên khắp cơ thể, nàng giãn mày, cuối cùng yên lặng nở nụ cười điên dại.
Tám mươi roi, thế nhưng nàng vẫn chưa chết! Thật tốt, chỉ cần nàng còn một hơi thở, bằng bất cứ giá nào, nàng cũng nhất định lôi Âu Dương Tuệ Như xuống địa ngục!
Ngẫm lại sâu sắc cảnh ngộ lần này của mình, rốt cục Giang Ánh Nguyệt cũng ý thức được, sở dĩ nàng bại dưới tay Âu Dương Tuệ Như, căn nguyên vẫn là do thân phận chênh lệch giữa hai người. Âu Dương Tuệ Như muốn chỉnh nàng, chỉ cần tùy ý mở miệng là được, vì vậy, nhất định nàng phải leo cao hơn, chẳng những leo cao, mà còn phải đạp Âu Dương Tuệ Như xuống nữa! Thù này không báo, thề không làm người!
Vì trong lòng đang chứa thù hận ngập trời, nên cũng chẳng ngại bị nhóm cung nhân hững hờ xa lánh, lại càng không cho nàng đồ ăn và thuốc uống, nàng chỉ dựa vào ý chí và nghị lực hơn người của bản thân chống đỡ mà thôi. Không có thuốc thì nàng lê lếch thân tàn tự mình ra viện hái thuốc, tùy tiện bôi đắp vết thương, không có đồ ăn, thì nhân lúc đêm khuya tĩnh lặng tự mình len lén xuống thiện phòng tìm cơm thừa canh cặn.
May mắn hiện tại là mùa đông, nên vết thương không dễ nhiễm trùng, đồ ăn thức uống cũng có thể để được lâu hơn, tóm lại, nửa tháng sau, Giang Ánh Nguyệt dưới sự thù địch của mọi người vẫn ngoan cường sống sót, kết quả này khiến người khác phải sợ hãi không thôi.
“Tốt! Tâm trí tốt! Nghị lực lớn! Khiến Trẫm phải nhìn nàng ta với cặp mắt khác xưa!” Nghe được tình hình gần đây của Giang Ánh Nguyệt, Hoàn Nhan Bất Phá không thể không nhướng mày, hứng thú cảm thán. Tuy rằng đã dặn ám vệ không được giết chết nàng ta, nhưng bị thương nặng đến thế, một thiếu nữ có thể sinh tồn được quả thật không dễ chút nào, nghị lực của Giang Ánh Nguyệt đã khiến cho Hoàn Nhan Bất Phá càng thêm phòng bị với nàng ta hơn nữa.
“An Thuận, ngươi đi nói với Giang Ánh Nguyệt, như Thái Tử Phi đã nói, chuyện của nàng ta như vậy sẽ cho qua. Nhưng nữ quan tứ phẩm thì nàng ta không có tư cách làm nữa, đày xuống làm cung nữ thô sử, với lại, trong cung không nuôi người nhàn rỗi, nàng ta chưa chết, thì phải nhận lấy việc của mình.”
Hoàn Nhan Bất Phá cất giọng hào hứng phân phó An Thuận, trong lòng lạnh lùng nghĩ: Bị thương nặng chưa lành, bị người người xa lánh, bị tước phẩm vị, còn phải ngày ngày làm việc nặng. Trãi qua cuộc sống như thế sẽ khiến ngươi cách mục tiêu càng ngày càng xa, hiển nhiên sẽ ép ngươi đến tận cùng. Cùng tắc tư biến, thay đổi hành động và nhân mạch, Trẫm sẽ chờ tra xét hết mọi thứ của ngươi. (Càfé: giải thích một chút: chỗ này ý là Giang Ánh Nguyệt bị ép đến cùng đường, sẽ phải thay đổi chiến lược hành động, thay đổi nhân sự, tay sai; và Hoàn Nhan Bất Phá chờ nàng ta để lộ sơ hở mà hốt trọn).
Âu Dương Tuệ Như nghe tin Giang Ánh Nguyệt vẫn còn sống, chỉ hơi kinh ngạc một chút nhưng trong nháy mắt đã khôi phục bình thường, chỉ cảm thán trong lòng một chút: rốt cục vẫn là vai chính! Bị hành hạ thế nào cũng không chết, quả nhiên là định luật mà. Không như nhóm vật hi sinh, uống ngụm nước cũng bị sặc chết.
Dứt bỏ oán giận với vị đại thần kịch bản xong, Âu Dương Tuệ Như lại bừng lên ý chí chiến đấu, chờ đợi Giang Ánh Nguyệt ra chiêu. Nàng biết, dựa vào tâm trí của Giang Ánh Nguyệt, nàng ta sẽ không yên lặng lâu đâu, nhất định sẽ tìm cơ hội báo thù.
Như vậy, trong lúc Âu Dương Tuệ Như chờ đợi, lại qua thêm nửa tháng nữa, thân thể Phụ Hoàng đã bình phục hẳn, khôi phục lại bộ dáng sáng láng như xưa, thương thế của Giang Ánh Nguyệt cũng khỏi hẳn, theo tra xét của Tiểu Vũ, thì trên lưng nàng ta chỉ còn lại vài vết sẹo hồng nhạt lờ mờ mà thôi.
Nhìn thì thấy tốt thật, nhưng cũng chỉ có Giang Ánh Nguyệt biết, lần tiên hình này đã làm tổn thương cơ thể của nàng ta đến mức nào. Xương cốt trên người nàng cứ như bị đánh tan rồi giả vờ ghép lại, chỉ cần đụng vào thì đã đau đớn không thôi, đặc biệt là buổi sáng thức dậy, xương cốt nàng như đang phát ra từng tiếng “lách cách”, mỗi đốt ngón tay đều đau đớn, phải xoa gần nửa canh giờ mới có thể đứng dậy bình thường.
Tuy rằng theo thời gian, đau đớn đã có chút giảm bớt, nhưng vẫn không thể biến mất hoàn toàn được. Trong lòng nàng quả thật không muốn tin, nhưng không thể không tin, cơ thể nàng, chỉ sợ là không dùng được nữa. Cuộc sống thuận buồm xuôi gió trước kia, đến bây giờ bị đày xuống còn không bằng một cung nữ thô sử, vì vậy, không cần nhóm cung nhân khác ngáng chân, sự trừng phạt của An Thuận với những lần lỡ tay sảy việc cũng đã đủ hành hạ nàng rồi.
Trừng phạt xong, mặc kệ nàng suy yếu thế nào, chuyện nên làm, vẫn hoàn toàn không giảm. Nàng biết, Âu Dương Tuệ Như gào thét nàng cố tình trì hoãn hiến thuốc đã rơi vào tai Hoàn Nhan Bất Phá. Nên Hoàn Nhan Bất Phá đang cố tình tra tấn nàng.
Cũng may là có Âu Dương Tuệ Như giả nhân giả nghĩa một phen, nói rõ nếu nàng không chết, thì sẽ miễn hoàn toàn tội trạng trước kia của nàng, tuy Hoàn Nhan Bất Phá là người máu lạnh vô tình, nhưng cũng là người xem trọng lời hứa, lời nói ra sẽ không thu hồi. Không có câu nói kia của Âu Dương Tuệ Như, đừng nói là còn sống, cũng sợ trốn không thoát sự trả thù của Hoàn Nhan Bất Phá. Nhưng nàng biết, chỉ cần để Hoàn Nhan Bất Phá bắt được một chút nhược điểm thôi, thì sớm muộn nàng cũng không thoát được cái chết, vì nàng phát hiện, ánh mắt hắn nhìn nàng ngày càng lạnh băng, như là đang nhìn một vật chết vậy.
Không thể được! Đã đến lúc phải rời đi, còn không có lẽ sẽ không giữ được mạng. Nhưng mà, đi đâu đây? Gả cho Hoàng đệ là vạn lần không thể, hay là thừa dịp bọn họ chưa đưa nàng cho Hoàng đệ mà tìm người dựa vào. Nhưng ai có khả năng để nàng lợi dụng đây? Có thể che chở cho nàng, cho nàng thân phận cao quý, còn có thể giúp nàng trả thù?
Từng người từng người một lần lượt xuất hiện trong đầu Giang Ánh Nguyệt, khiến nàng trằn trọc cả đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.