Chương 44: LẠI NGÂM THƠ
Phong Lưu Thư Ngốc
11/02/2015
Biết được kế hoạch của Thừa Tướng, thế nên cả ngày Âu Dương Tuệ Như đều nghĩ xem phải làm sao
để đồng thời trừ bỏ hai tỷ đệ kia một lần cho xong, chỉ mãi lo suy xét,
cuối cùng thành không quan tâm gì đến cơm nước, cả ngày thấp thỏm không
yên, đi đứng, cử chỉ có chút không được bình thường.
Thái Hậu nhìn thấy sự không yên lòng của Thái Tử Phi, cho là nàng bị việc Thành Vương Phi mang thai kích thích, nhưng cũng không thể an ủi nàng, đành phải đề cập với con trai, kêu con trai bà tìm nàng an ủi.
Chuyện của bọn trẻ, Thái Hậu có muốn quản cũng không đủ sức, nếu bà tùy ý nhúng tay vào, chỉ cần lỡ tay một chút thì cũng sẽ biến khéo thành vụng, sẽ giúp tham lang có chỗ thoát thân ([b]Càfé:[/b] tham lang: là ngôi sao xui xẻo, chính là ả Giang Ánh Nguyệt nha các nàng). Cũng bởi vì e ngại điều này, nên gần đây bà làm việc gì cũng vô cùng cẩn thận, đối với đám nữ nhân trong hậu cung, bà đều xem xét, quan sát cẩn thận, phòng ngừa những kẻ có hành vi quyến rũ dụ dỗ.
Vì mang tâm lý này làm nền, nên kẻ vô tình phạm phải là Nguyên Phi kết cục đương nhiên vô cùng thê thảm rồi, bị phạt 30 roi, đưa vào lãnh cung kiểm điểm tĩnh tu, khi nào Thái Hậu cảm thấy được hơn, thì mới cho ra ngoài. Nếu không phải nhờ nàng ta có công sinh dưỡng Thành Vương, thì Thái Hậu đã phế nàng ta luôn rồi.
Hoàn Nhan Bất Phá biết được tình huống khác thường của Tiểu Nha Đầu thông qua Thái Hậu, rời khỏi điện Dao Hoa, sắc mặt lập tức trầm xuống, chậm rãi đi trên đường, do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn không biết phải khuyên giải thế nào, trong lòng cũng không biết làm sao. Hắn muốn kéo mạnh Tiểu Nha Đầu ôm vào trong lòng, gào thét cảnh cáo nàng, không cho nàng nghĩ đến nam nhân khác, càng không cho phép nàng sinh con cho bất kỳ nam nhân nào khác nữa. Nàng chỉ có thể thuộc về hắn, cũng chỉ có thể sinh Hoàng Tử cho hắn mà thôi.
Nhưng tưởng tượng cuối cùng vẫn là tưởng tượng, nếu hắn thật sự làm vậy, nhất định Tiểu Nha Đầu sẽ vô cùng sợ hãi, với tính cách mạnh mẽ táo bạo của nàng, không chừng sẽ lập tức chạy khỏi Hoàng cung!
Nhìn những bông tuyết trắng tinh như đang múa lượn đầy trời, rồi lại nhìn về Ly Sơn ở phía xa đang dần bị bao trùm trắng xóa, Hoàn Nhan Bất Phá nhíu mày, thở dài một hơi, nhìn An Thuận đang đứng gần bên, nói khẽ: “Đây là trận tuyết thứ hai từ đầu Đông đến giờ, năm trước ở Tây Uyển phía sau Ly Sơn hồng mai đã bắt đầu nở rộ, đẹp không sao tả xiết.”
Từ lúc An Thuận theo Hoàng Thượng đến nay, chưa bao giờ thấy qua bộ dạng đau khổ vì tình của hắn, nay nhìn thấy hắn rõ ràng là bộ dạng nhớ thương sâu nặng, lại thấy hắn nói đông nói tây, tìm cớ cho chính bản thân mình, không khỏi có chút dở khóc dở cười, cảm thấy Hoàng Thượng như vậy quả thật vô cùng thân thiết, cũng vô cùng mới mẻ.
Hắn cúi mắt, giấu đi ý cười, nói hùa theo tâm ý của Hoàng Thượng: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, nô tài vừa rồi có đi ngang qua, hoa mai quả thật đã nở rất đẹp. Bây giờ Ngài cũng không quá bận việc gì, không bằng cùng với người Ngài yêu thích cùng nhau thưởng mai.”
Trên mặt Hoàng Nhan Bất Phá lộ được chút ý cười thoải mái, gật đầu nói: “Ý kiến hay!”
An Thuận tiếp tục nói: “Lúc nãy nô tài thấy Thái Tử Phi ở trong vườn thưởng tuyết, không chừng bây giờ vẫn còn ở đó, chúng ta đi qua đó cũng tiện đường, không bằng gọi Thái Tử Phi cùng đi, Hoàng Thượng thấy sao ạ?”
Vẻ mặt Hoàn Nhan Bất Phá càng rạng rỡ hơn, nhìn về An Thuận với ánh mắt tán thưởng, phất tay nói: “Được đó, vậy đi thôi.” Tuy giọng điệu hắn bình thường, nhưng bước chân lại không tự chủ được mà nhanh hơn rất nhiều.
An Thuận điều chỉnh tốc độ bước theo, giương mắt lén nhìn bóng dáng cao lớn của Hoàng Thượng, khóe miệng nhếch lên, cười khẽ. Hoàng Thượng sinh động như vậy, so với bộ dáng cao ngạo tàn nhẫn khi xưa tốt hơn biết bao nhiêu! Cõ lẽ, nghiệt duyên của Hoàng Thượng và Thái Tử Phi, cũng không phải mọi mặt đều xấu. Chỉ là, sau này Thái Tử phải khổ rồi.
Trong lòng An Thuận ngẩng đầu hếch mũi nhỏ vài giọt nước mắt cá sấu cho Thái Tử, ngay sau đó khôi phục vẻ mặt không biểu cảm như bình thường, chuyên tâm bước đi.
An Thuận đã sắp xếp tiểu thái giám đến nằm vùng ở Sướng Xuân Viên từ sớm, nên việc nắm được hành tung của Thái Tử Phi mọi lúc mọi nơi rồi là đương nhiên rồi. Đoàn người vừa mới đi được một đoạn, quả nhiên gặp được Thái Tử Phi mang sắc mặt ửng hồng vì lạnh, áo khoát lông cáo dày bao lấy dung nhan xinh đẹp, đang ngửa mặt đón những bông tuyết đang bay lượn đầy trời, vẻ mặt vô cùng hào hứng.
“Tiểu Nha Đầu, sao lại không che ô? Để nhiễm lạnh rồi bị bệnh thì sao đây hả?” Hoàn Nhan Bất Phá cầm chiếc ô giấy dầu từ tay An Thuận, đi đến bên người Âu Dương Tuệ Như, che tuyết cho nàng, dịu dàng trách mắng.
“Phụ Hoàng, ta muốn nếm thử xem hương vị tuyết ở đây thế nào!” Có khác biệt với tuyết ở hiện đại hay không? Sống ở dị thế, đây là lần đầu tiên nàng gặp được tuyết lớn như vậy, làm Âu Dương Tuệ Như nhớ lại quê nhà của nàng ở phương Bắc, bỗng nhiên cảm thấy xúc động, đứng trên nền tuyết ngơ ngẩn nhìn trời, ngơ ngác một lúc lâu.
Thế Tông nở nụ cười, nhìn nàng gương mặt ửng hồng, vô ưu vô lo, nào có không được bình thường như lời Thái Hậu, trong lòng cũng buông lỏng xuống, biết rõ là nàng đang giả vờ ngớ ngẩn, nhưng vẫn cố ý hùa theo, còn hỏi: “A? Vậy ngươi đã nếm ra chưa? Tuyết ở đây so với Kinh Thành khác nhau thế nào?”
“Hì hì, so với Kinh Thành thì tuyết ở đây ngọt hơn một chút, cũng thơm hơn một chút nữa! Nếu học theo lời người ta dùng để pha trà, hương vị nhất định sẽ rất thuần khiết đó!” Âu Dương Tuệ Như tươi cười rạng rỡ, nói như là thật.
Thế Tông mỉm cười, nhìn chăm chú vào gương mặt tươi cười không nét sầu lo của nàng, trong lòng vô cùng ấm áp, cảm thấy chỉ cần có Tiểu Nha Đầu bên cạnh, cho dù có gió lạnh buốt xương, vẫn cảm thấy như gió xuân gần gũi ấm áp, thoải mái vô cùng.
Loại cảm giác này làm hắn say mê, tiếp đó là quyến luyến, vẻ mặt hắn dịu dàng xuống, quay đầu, nhìn An Thuận rồi nhẹ nhàng ra lệnh, “Lời Thái Tử Phi nói đã nghe rõ chưa? Lập tức gọi người hứng mấy bình tuyết chôn xuống gốc mai, đợi đến năm sau lấy ra để Thái Tử Phi pha trà uống.”
An Thuận vội vàng nhận lệnh, gọi vài cung nữ mang bình đi hứng tuyết.
Chỉ một câu nói đùa của mình mà Hoàn Nhan Bất Phá đã cho người làm thật, Âu Dương Tuệ Như xúc động trong lòng, nắm chặt ống tay áo hắn, vẻ mặt nghiêm túc, vô cùng chăm chú nói: “Cảm ơn Phụ Hoàng, Phụ Hoàng tốt với ta như vậy, ta sẽ không bao giờ quên, sau này ta sẽ báo đáp Ngài thật tốt!”
Nàng nói câu báo đáp không phải chỉ là nói suông, nỗ lực đạp ngã tỷ đệ Giang Ánh Nguyệt không phải là sự báo đáp tốt nhất đó sao?
Tuy Hoàn Nhan Bất Phá không biết được hàm ý trong câu nói của nàng, nhưng vẫn có thể nhìn ra sự chân thật của nàng khi nói ra câu đó, trong lòng rung động, đôi tay muốn mạnh mẽ ôm nàng một chút, đầu ngón tay run lên, nhưng lại cố nhịn xuống, chỉ có thể vứt ý nghĩ đó ra sau đầu, cất giọng khàn khàn: “Được, Phụ Hoàng là quan trọng nhất, ngươi sẽ báo đáp Phụ Hoàng thật tốt, hai câu này, Trẫm nhớ kỹ, sau này Trẫm sẽ tìm ngươi thực hiện, ngươi không được chơi xấu đâu đấy!”
Âu Dương Tuệ Như tỉnh tỉnh mê mê với câu nói mang hàm ý sâu xa này, nhưng nàng cũng không chút do dự gật đầu mạnh một cái.
Khóe miệng An Thuận cong lên, cảm thán trong lòng rằng Thái Tử Phi thật dễ bị lừa, vô tình mang chính mình bán đi lúc nào không biết.
Hoàn Nhan Bất Phá liếc nhìn sườn mặt thuần khiết của Tiểu Nha Đầu, hàng lông mày nâng lên, khóe môi có xu hướng cong lên không thể kềm lại được. “Tốt lắm, quyết định như vậy đi. Đi thôi, cùng Phụ Hoàng đến Tây Uyển thưởng mai nào. Hôm nay tuyết rơi, ngồi giữa tuyết thưởng mai rất có hương vị đấy.”
“Dạ! Vậy chúng ta đi nhanh thôi!” Đi vào dị thế, trở thành cổ nhân, đương nhiên phải làm một vài việc tao nhã rồi, ngồi trong tuyết thưởng mai chính xác là đứng đầu trong mấy việc tao nhã đó, Âu Dương Tuệ Như hai mắt sáng trưng, hứng trí bừng bừng nói.
Trên đường hai người chuyện trò vô cùng vui vẻ, chậm rãi đi về phía Tây Uyển.
Giang Ánh Nguyệt theo phía sau hai người, bị kiến thức rộng lớn và sự hiểu biết về mọi mặt của Âu Dương Tuệ Như làm cho sợ hãi. Dường như bất cứ đề tài nào Hoàn Nhan Bất Phá nói ra, thì nàng ta đều có thể dễ dàng tiếp lời, lời nói có lập luận rõ ràng, mới mẻ độc đáo, đừng nói Hoàn Nhan Bất Phá bị nàng ta thu hút hoàn toàn, mà ngay cả nàng cũng không thể không thừa nhận, trên phương diện kiến thức và tài năng học vấn, nàng ta quả thật vượt qua nàng rất nhiều.
Kẻ thù như vậy, tại sao trước kia nàng lại coi thường? Lần trước nàng ta vạch trần sơ hở của nàng thật sự là vô tình sao? Trong lòng Giang Ánh Nguyệt không thể xác định. Trên người dâng lên từng đợt sát ý, nhưng nàng ta chỉ có thể mạnh mẽ đè ép vào lòng.
Không được, bây giờ vẫn chưa phải lúc. Đợi khi nàng làm Hoàng Phi, sinh hạ Hoàng Tử, rồi mới có thể đem Âu Dương gia, cả tộc Hoàn Nhan Bất Phá đi vào chỗ chết, để con trai mình đăng cơ, để Hoàng Đệ làm Nhiếp Chính, còn nàng thì buông rèm nhiếp chính, từng bước từng bước một soán vị.
Đem một triều đại bất tri bất giác thay đổi trong yên lặng, không có kế hoạch nào tốt hơn kế hoạch này cả, nàng nhất định không được buông tha, nàng phải nhẫn!
Tuy rằng trong lòng đang hết sức củng cố tâm lý, nhưng vẻ mặt Giang Ánh Nguyệt vẫn tuyệt nhiên không hề thay đổi gì, cho dù là ánh mắt, cũng không dao động chút nào. Trãi qua lần ám sát kia, trưởng thành hơn không chỉ có Âu Dương Tuệ Như, mà nàng ta cũng vậy.
Hoàn Nhan Bất Phá giẫm lên nền đất trắng tinh, lưu lại trên tuyết từng dấu chân thật sâu, nâng mắt nhìn Tây Uyển trước mặt, lại gặp phải hai kẻ không mời mà tới.
“Nhi Thần (vi thần) gặp qua Phụ Hoàng (Hoàng Thượng), Phụ Hoàng (Hoàng Thượng) vạn an.” Thái Tử và Lưu Văn Thanh đứng trước đình lục giác, hướng về Hoàn Nhan Bất Phá hành lễ vấn an.
Gặp phải Thái Tử, sắc mặt Hoàn Nhan Bất Phá lập tức không vui, trầm giọng hỏi: “Các ngươi ở đây làm gì?”
“Hồi bẩm Phụ Hoàng, nhi thần và Văn Thanh ở đây nấu rượu thưởng tuyết, thuận tiện ngâm thơ vẽ tranh ạ.” Thái Tử vươn tay chỉ về phía đình lục giác, quả nhiên trong đình đã đặt sẵn một bếp lò, ánh lửa đỏ tươi, trên đó là một bầu rượu, đang bốc lên từng làn hơi nước nhè nhẹ, làm hương rượu lan đi bốn phía, nhìn qua có vẻ thoải mái ấm áp vô cùng, làm người ta không thể tự chủ mà bước về phía đó, cùng bọn họ cộng ẩm một ly.
Lưu Văn Thanh đợi Thái Tử dứt lời, vẻ mặt bình thản, không kiêu ngạo không siểm nịnh hướng về Hoàn Nhan Bất Phá vái một cái, cất giọng trong trẻo: “Vi thần Lưu Văn Thanh gặp qua Hoàng Thượng.”
Âu Dương Tuệ Như liếc mắt nhìn hai người một cái, thái dương co giật, trong lòng muốn nôn ra: lại ngâm thơ? Lưu Văn Thanh, ngươi còn chưa chịu yên phận sao? Không còn khả năng nào khác nữa à? Muốn nịnh bợ Phụ Hoàng để không bị điều đi sao? Gặp phải tỷ đây, coi như số ngươi không may rồi! Có thể đạp ngươi một lần, đương nhiên tỷ vẫn có thể đạp ngươi lần thứ hai!
Hoàn Nhan Bất Phá cũng không chú ý đến thái độ của Tiểu Nha Đầu, nhìn thấy Lưu Văn Thanh đứng thẳng như trúc, lập tức nhớ lại lần vây săn, không khỏi gật đầu mỉm cười nói: “Là ngươi sao? Trẫm còn nhớ ngươi, ngươi làm thơ rất được!” Một bên nói, một bên sải bước vào đình, hiển nhiên là đang hứng thú.
Lưu Văn Thanh và Thái Tử âm thầm nhìn nhau, ánh mắt đều hiện vẻ tươi cười. Không uổng công bọn họ ngày ngày chờ đợi, rốt cục cũng chờ được người cần gặp, cơ hội lần này nhất định phải nắm được!
Giang Ánh Nguyệt kiềm chế xúc động trong lòng, bước theo Hoàn Nhan Bất Phá vào đình, chờ đợi biểu hiện xuất sắc của Hoàng đệ. Hoàng đệ tài hoa thế nào, nàng một chút cũng không hoài nghi, nhất định sẽ khiến Hoàn Nhan Bất Phá thấy được, biết được thế nào là kinh tài tuyệt diễm (Càfé: – thành ngữ- tài hoa kinh người).
Âu Dương Tuệ Như nhíu mày, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn nhắm mắt theo đuôi Phụ Hoàng nhà mình, cũng không thèm chào hỏi Thái Tử, tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Phụ Hoàng.
Thái Tử đen mặt, nhưng lại thấy Hoàn Nhan Bất Phá làm như không nhìn thấy hành động vô lễ của nàng, lại lo ngại làm hỏng ván cờ đã bày bố của người trong lòng, chỉ có thể đau khổ nhẫn nại.
Lưu Văn Thanh liếc nhìn Âu Dương Tuệ Như một cái, đôi mắt âm trầm, trong lòng xác thực có chút kiêng kỵ, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.Dựa vào tài năng sở trường của hắn, có thể thua trong tay một nữ nhân sao chứ? Hắn thật sự không tin!
Hết Chương 44– Càfé Sáng
Thái Hậu nhìn thấy sự không yên lòng của Thái Tử Phi, cho là nàng bị việc Thành Vương Phi mang thai kích thích, nhưng cũng không thể an ủi nàng, đành phải đề cập với con trai, kêu con trai bà tìm nàng an ủi.
Chuyện của bọn trẻ, Thái Hậu có muốn quản cũng không đủ sức, nếu bà tùy ý nhúng tay vào, chỉ cần lỡ tay một chút thì cũng sẽ biến khéo thành vụng, sẽ giúp tham lang có chỗ thoát thân ([b]Càfé:[/b] tham lang: là ngôi sao xui xẻo, chính là ả Giang Ánh Nguyệt nha các nàng). Cũng bởi vì e ngại điều này, nên gần đây bà làm việc gì cũng vô cùng cẩn thận, đối với đám nữ nhân trong hậu cung, bà đều xem xét, quan sát cẩn thận, phòng ngừa những kẻ có hành vi quyến rũ dụ dỗ.
Vì mang tâm lý này làm nền, nên kẻ vô tình phạm phải là Nguyên Phi kết cục đương nhiên vô cùng thê thảm rồi, bị phạt 30 roi, đưa vào lãnh cung kiểm điểm tĩnh tu, khi nào Thái Hậu cảm thấy được hơn, thì mới cho ra ngoài. Nếu không phải nhờ nàng ta có công sinh dưỡng Thành Vương, thì Thái Hậu đã phế nàng ta luôn rồi.
Hoàn Nhan Bất Phá biết được tình huống khác thường của Tiểu Nha Đầu thông qua Thái Hậu, rời khỏi điện Dao Hoa, sắc mặt lập tức trầm xuống, chậm rãi đi trên đường, do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn không biết phải khuyên giải thế nào, trong lòng cũng không biết làm sao. Hắn muốn kéo mạnh Tiểu Nha Đầu ôm vào trong lòng, gào thét cảnh cáo nàng, không cho nàng nghĩ đến nam nhân khác, càng không cho phép nàng sinh con cho bất kỳ nam nhân nào khác nữa. Nàng chỉ có thể thuộc về hắn, cũng chỉ có thể sinh Hoàng Tử cho hắn mà thôi.
Nhưng tưởng tượng cuối cùng vẫn là tưởng tượng, nếu hắn thật sự làm vậy, nhất định Tiểu Nha Đầu sẽ vô cùng sợ hãi, với tính cách mạnh mẽ táo bạo của nàng, không chừng sẽ lập tức chạy khỏi Hoàng cung!
Nhìn những bông tuyết trắng tinh như đang múa lượn đầy trời, rồi lại nhìn về Ly Sơn ở phía xa đang dần bị bao trùm trắng xóa, Hoàn Nhan Bất Phá nhíu mày, thở dài một hơi, nhìn An Thuận đang đứng gần bên, nói khẽ: “Đây là trận tuyết thứ hai từ đầu Đông đến giờ, năm trước ở Tây Uyển phía sau Ly Sơn hồng mai đã bắt đầu nở rộ, đẹp không sao tả xiết.”
Từ lúc An Thuận theo Hoàng Thượng đến nay, chưa bao giờ thấy qua bộ dạng đau khổ vì tình của hắn, nay nhìn thấy hắn rõ ràng là bộ dạng nhớ thương sâu nặng, lại thấy hắn nói đông nói tây, tìm cớ cho chính bản thân mình, không khỏi có chút dở khóc dở cười, cảm thấy Hoàng Thượng như vậy quả thật vô cùng thân thiết, cũng vô cùng mới mẻ.
Hắn cúi mắt, giấu đi ý cười, nói hùa theo tâm ý của Hoàng Thượng: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, nô tài vừa rồi có đi ngang qua, hoa mai quả thật đã nở rất đẹp. Bây giờ Ngài cũng không quá bận việc gì, không bằng cùng với người Ngài yêu thích cùng nhau thưởng mai.”
Trên mặt Hoàng Nhan Bất Phá lộ được chút ý cười thoải mái, gật đầu nói: “Ý kiến hay!”
An Thuận tiếp tục nói: “Lúc nãy nô tài thấy Thái Tử Phi ở trong vườn thưởng tuyết, không chừng bây giờ vẫn còn ở đó, chúng ta đi qua đó cũng tiện đường, không bằng gọi Thái Tử Phi cùng đi, Hoàng Thượng thấy sao ạ?”
Vẻ mặt Hoàn Nhan Bất Phá càng rạng rỡ hơn, nhìn về An Thuận với ánh mắt tán thưởng, phất tay nói: “Được đó, vậy đi thôi.” Tuy giọng điệu hắn bình thường, nhưng bước chân lại không tự chủ được mà nhanh hơn rất nhiều.
An Thuận điều chỉnh tốc độ bước theo, giương mắt lén nhìn bóng dáng cao lớn của Hoàng Thượng, khóe miệng nhếch lên, cười khẽ. Hoàng Thượng sinh động như vậy, so với bộ dáng cao ngạo tàn nhẫn khi xưa tốt hơn biết bao nhiêu! Cõ lẽ, nghiệt duyên của Hoàng Thượng và Thái Tử Phi, cũng không phải mọi mặt đều xấu. Chỉ là, sau này Thái Tử phải khổ rồi.
Trong lòng An Thuận ngẩng đầu hếch mũi nhỏ vài giọt nước mắt cá sấu cho Thái Tử, ngay sau đó khôi phục vẻ mặt không biểu cảm như bình thường, chuyên tâm bước đi.
An Thuận đã sắp xếp tiểu thái giám đến nằm vùng ở Sướng Xuân Viên từ sớm, nên việc nắm được hành tung của Thái Tử Phi mọi lúc mọi nơi rồi là đương nhiên rồi. Đoàn người vừa mới đi được một đoạn, quả nhiên gặp được Thái Tử Phi mang sắc mặt ửng hồng vì lạnh, áo khoát lông cáo dày bao lấy dung nhan xinh đẹp, đang ngửa mặt đón những bông tuyết đang bay lượn đầy trời, vẻ mặt vô cùng hào hứng.
“Tiểu Nha Đầu, sao lại không che ô? Để nhiễm lạnh rồi bị bệnh thì sao đây hả?” Hoàn Nhan Bất Phá cầm chiếc ô giấy dầu từ tay An Thuận, đi đến bên người Âu Dương Tuệ Như, che tuyết cho nàng, dịu dàng trách mắng.
“Phụ Hoàng, ta muốn nếm thử xem hương vị tuyết ở đây thế nào!” Có khác biệt với tuyết ở hiện đại hay không? Sống ở dị thế, đây là lần đầu tiên nàng gặp được tuyết lớn như vậy, làm Âu Dương Tuệ Như nhớ lại quê nhà của nàng ở phương Bắc, bỗng nhiên cảm thấy xúc động, đứng trên nền tuyết ngơ ngẩn nhìn trời, ngơ ngác một lúc lâu.
Thế Tông nở nụ cười, nhìn nàng gương mặt ửng hồng, vô ưu vô lo, nào có không được bình thường như lời Thái Hậu, trong lòng cũng buông lỏng xuống, biết rõ là nàng đang giả vờ ngớ ngẩn, nhưng vẫn cố ý hùa theo, còn hỏi: “A? Vậy ngươi đã nếm ra chưa? Tuyết ở đây so với Kinh Thành khác nhau thế nào?”
“Hì hì, so với Kinh Thành thì tuyết ở đây ngọt hơn một chút, cũng thơm hơn một chút nữa! Nếu học theo lời người ta dùng để pha trà, hương vị nhất định sẽ rất thuần khiết đó!” Âu Dương Tuệ Như tươi cười rạng rỡ, nói như là thật.
Thế Tông mỉm cười, nhìn chăm chú vào gương mặt tươi cười không nét sầu lo của nàng, trong lòng vô cùng ấm áp, cảm thấy chỉ cần có Tiểu Nha Đầu bên cạnh, cho dù có gió lạnh buốt xương, vẫn cảm thấy như gió xuân gần gũi ấm áp, thoải mái vô cùng.
Loại cảm giác này làm hắn say mê, tiếp đó là quyến luyến, vẻ mặt hắn dịu dàng xuống, quay đầu, nhìn An Thuận rồi nhẹ nhàng ra lệnh, “Lời Thái Tử Phi nói đã nghe rõ chưa? Lập tức gọi người hứng mấy bình tuyết chôn xuống gốc mai, đợi đến năm sau lấy ra để Thái Tử Phi pha trà uống.”
An Thuận vội vàng nhận lệnh, gọi vài cung nữ mang bình đi hứng tuyết.
Chỉ một câu nói đùa của mình mà Hoàn Nhan Bất Phá đã cho người làm thật, Âu Dương Tuệ Như xúc động trong lòng, nắm chặt ống tay áo hắn, vẻ mặt nghiêm túc, vô cùng chăm chú nói: “Cảm ơn Phụ Hoàng, Phụ Hoàng tốt với ta như vậy, ta sẽ không bao giờ quên, sau này ta sẽ báo đáp Ngài thật tốt!”
Nàng nói câu báo đáp không phải chỉ là nói suông, nỗ lực đạp ngã tỷ đệ Giang Ánh Nguyệt không phải là sự báo đáp tốt nhất đó sao?
Tuy Hoàn Nhan Bất Phá không biết được hàm ý trong câu nói của nàng, nhưng vẫn có thể nhìn ra sự chân thật của nàng khi nói ra câu đó, trong lòng rung động, đôi tay muốn mạnh mẽ ôm nàng một chút, đầu ngón tay run lên, nhưng lại cố nhịn xuống, chỉ có thể vứt ý nghĩ đó ra sau đầu, cất giọng khàn khàn: “Được, Phụ Hoàng là quan trọng nhất, ngươi sẽ báo đáp Phụ Hoàng thật tốt, hai câu này, Trẫm nhớ kỹ, sau này Trẫm sẽ tìm ngươi thực hiện, ngươi không được chơi xấu đâu đấy!”
Âu Dương Tuệ Như tỉnh tỉnh mê mê với câu nói mang hàm ý sâu xa này, nhưng nàng cũng không chút do dự gật đầu mạnh một cái.
Khóe miệng An Thuận cong lên, cảm thán trong lòng rằng Thái Tử Phi thật dễ bị lừa, vô tình mang chính mình bán đi lúc nào không biết.
Hoàn Nhan Bất Phá liếc nhìn sườn mặt thuần khiết của Tiểu Nha Đầu, hàng lông mày nâng lên, khóe môi có xu hướng cong lên không thể kềm lại được. “Tốt lắm, quyết định như vậy đi. Đi thôi, cùng Phụ Hoàng đến Tây Uyển thưởng mai nào. Hôm nay tuyết rơi, ngồi giữa tuyết thưởng mai rất có hương vị đấy.”
“Dạ! Vậy chúng ta đi nhanh thôi!” Đi vào dị thế, trở thành cổ nhân, đương nhiên phải làm một vài việc tao nhã rồi, ngồi trong tuyết thưởng mai chính xác là đứng đầu trong mấy việc tao nhã đó, Âu Dương Tuệ Như hai mắt sáng trưng, hứng trí bừng bừng nói.
Trên đường hai người chuyện trò vô cùng vui vẻ, chậm rãi đi về phía Tây Uyển.
Giang Ánh Nguyệt theo phía sau hai người, bị kiến thức rộng lớn và sự hiểu biết về mọi mặt của Âu Dương Tuệ Như làm cho sợ hãi. Dường như bất cứ đề tài nào Hoàn Nhan Bất Phá nói ra, thì nàng ta đều có thể dễ dàng tiếp lời, lời nói có lập luận rõ ràng, mới mẻ độc đáo, đừng nói Hoàn Nhan Bất Phá bị nàng ta thu hút hoàn toàn, mà ngay cả nàng cũng không thể không thừa nhận, trên phương diện kiến thức và tài năng học vấn, nàng ta quả thật vượt qua nàng rất nhiều.
Kẻ thù như vậy, tại sao trước kia nàng lại coi thường? Lần trước nàng ta vạch trần sơ hở của nàng thật sự là vô tình sao? Trong lòng Giang Ánh Nguyệt không thể xác định. Trên người dâng lên từng đợt sát ý, nhưng nàng ta chỉ có thể mạnh mẽ đè ép vào lòng.
Không được, bây giờ vẫn chưa phải lúc. Đợi khi nàng làm Hoàng Phi, sinh hạ Hoàng Tử, rồi mới có thể đem Âu Dương gia, cả tộc Hoàn Nhan Bất Phá đi vào chỗ chết, để con trai mình đăng cơ, để Hoàng Đệ làm Nhiếp Chính, còn nàng thì buông rèm nhiếp chính, từng bước từng bước một soán vị.
Đem một triều đại bất tri bất giác thay đổi trong yên lặng, không có kế hoạch nào tốt hơn kế hoạch này cả, nàng nhất định không được buông tha, nàng phải nhẫn!
Tuy rằng trong lòng đang hết sức củng cố tâm lý, nhưng vẻ mặt Giang Ánh Nguyệt vẫn tuyệt nhiên không hề thay đổi gì, cho dù là ánh mắt, cũng không dao động chút nào. Trãi qua lần ám sát kia, trưởng thành hơn không chỉ có Âu Dương Tuệ Như, mà nàng ta cũng vậy.
Hoàn Nhan Bất Phá giẫm lên nền đất trắng tinh, lưu lại trên tuyết từng dấu chân thật sâu, nâng mắt nhìn Tây Uyển trước mặt, lại gặp phải hai kẻ không mời mà tới.
“Nhi Thần (vi thần) gặp qua Phụ Hoàng (Hoàng Thượng), Phụ Hoàng (Hoàng Thượng) vạn an.” Thái Tử và Lưu Văn Thanh đứng trước đình lục giác, hướng về Hoàn Nhan Bất Phá hành lễ vấn an.
Gặp phải Thái Tử, sắc mặt Hoàn Nhan Bất Phá lập tức không vui, trầm giọng hỏi: “Các ngươi ở đây làm gì?”
“Hồi bẩm Phụ Hoàng, nhi thần và Văn Thanh ở đây nấu rượu thưởng tuyết, thuận tiện ngâm thơ vẽ tranh ạ.” Thái Tử vươn tay chỉ về phía đình lục giác, quả nhiên trong đình đã đặt sẵn một bếp lò, ánh lửa đỏ tươi, trên đó là một bầu rượu, đang bốc lên từng làn hơi nước nhè nhẹ, làm hương rượu lan đi bốn phía, nhìn qua có vẻ thoải mái ấm áp vô cùng, làm người ta không thể tự chủ mà bước về phía đó, cùng bọn họ cộng ẩm một ly.
Lưu Văn Thanh đợi Thái Tử dứt lời, vẻ mặt bình thản, không kiêu ngạo không siểm nịnh hướng về Hoàn Nhan Bất Phá vái một cái, cất giọng trong trẻo: “Vi thần Lưu Văn Thanh gặp qua Hoàng Thượng.”
Âu Dương Tuệ Như liếc mắt nhìn hai người một cái, thái dương co giật, trong lòng muốn nôn ra: lại ngâm thơ? Lưu Văn Thanh, ngươi còn chưa chịu yên phận sao? Không còn khả năng nào khác nữa à? Muốn nịnh bợ Phụ Hoàng để không bị điều đi sao? Gặp phải tỷ đây, coi như số ngươi không may rồi! Có thể đạp ngươi một lần, đương nhiên tỷ vẫn có thể đạp ngươi lần thứ hai!
Hoàn Nhan Bất Phá cũng không chú ý đến thái độ của Tiểu Nha Đầu, nhìn thấy Lưu Văn Thanh đứng thẳng như trúc, lập tức nhớ lại lần vây săn, không khỏi gật đầu mỉm cười nói: “Là ngươi sao? Trẫm còn nhớ ngươi, ngươi làm thơ rất được!” Một bên nói, một bên sải bước vào đình, hiển nhiên là đang hứng thú.
Lưu Văn Thanh và Thái Tử âm thầm nhìn nhau, ánh mắt đều hiện vẻ tươi cười. Không uổng công bọn họ ngày ngày chờ đợi, rốt cục cũng chờ được người cần gặp, cơ hội lần này nhất định phải nắm được!
Giang Ánh Nguyệt kiềm chế xúc động trong lòng, bước theo Hoàn Nhan Bất Phá vào đình, chờ đợi biểu hiện xuất sắc của Hoàng đệ. Hoàng đệ tài hoa thế nào, nàng một chút cũng không hoài nghi, nhất định sẽ khiến Hoàn Nhan Bất Phá thấy được, biết được thế nào là kinh tài tuyệt diễm (Càfé: – thành ngữ- tài hoa kinh người).
Âu Dương Tuệ Như nhíu mày, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn nhắm mắt theo đuôi Phụ Hoàng nhà mình, cũng không thèm chào hỏi Thái Tử, tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Phụ Hoàng.
Thái Tử đen mặt, nhưng lại thấy Hoàn Nhan Bất Phá làm như không nhìn thấy hành động vô lễ của nàng, lại lo ngại làm hỏng ván cờ đã bày bố của người trong lòng, chỉ có thể đau khổ nhẫn nại.
Lưu Văn Thanh liếc nhìn Âu Dương Tuệ Như một cái, đôi mắt âm trầm, trong lòng xác thực có chút kiêng kỵ, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.Dựa vào tài năng sở trường của hắn, có thể thua trong tay một nữ nhân sao chứ? Hắn thật sự không tin!
Hết Chương 44– Càfé Sáng
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.