Chương 1: Ly kỳ xuyên qua
Phong Lưu Thư Ngốc
20/08/2014
“Chị, em mới dốc hết tâm huyết viết được một kịch bản mới, cha rất ngạc nhiên và đã đáp ứng em đầu tư vào quay phim. Kịch bản này mà được chuyển thành phim ấy, nhất định sẽ cực kỳ thành công! Người ta nói phù sa không chảy ruộng ngoài, nên nhà biên kịch em đây đã quyết định mời chị đóng nhân vật nữ chính! Thế nào? Em của chị cũng quá tốt với chị đi?”
Chú chim cánh cụt với nơ bướm màu hồng không ngừng nhảy nhót trên màn hình máy tính, đồng thời nó phát ra tiếng kêu “tích tích” như bảo người ta mau đến nhìn xem.
Âu Dương Thanh đối với âm thanh hối thúc đó làm như không nghe thấy, chỉ lo lau khô mái tóc ướt do vừa tắm xong, tự mình rót một ly rượu vang, bỏ vào thêm vài cục đá, lại từ từ xoay vài vòng rồi nhẹ nhàng nhấp một miếng, xong hết thảy mới thảnh thơi ngồi vào trước máy tính, mở khung hội thoại, đọc hết toàn bộ đoạn tin tức mà cô em gái đáng yêu đã gửi đến rồi nở nụ cười dịu dàng.
“Là cha ngạc nhiên hay là sợ bị em quấy rầy nên phải lấy tiền tiêu diệt rủi ro? Lần này em lại làm trò gì khiến cha đồng ý bỏ vốn đầu tư?” Ngón tay trắng nõn gõ lách cách một loạt chữ, dội gáo nước lạnh vào sự hưng phấn của đối phương.
Phía bên kia trầm mặc vài giây rồi mới gửi đến một biểu tượng bùng bổ giận dữ, nhanh chóng giải thích: “Tuy rằng cha sợ bị em quấy rầy, nhưng bình thường cho dù em quấn lấy thế nào, cha cũng không chịu bỏ tiền ra, sở dĩ lần này đồng ý là bởi vì kịch bản em viết rất tốt!”
Âu Dương Thanh ngồi đọc hết phần trả lời rồi bật cười, ngược lại nghĩ đến thái độ luôn cẩn thận khi đầu tư của cha, thế mà lần này lại đáp ứng bé con bỏ tiền ra làm phim truyền hình, có lẽ thật sự coi trọng kịch bản này của con bé. Đương nhiên, khả năng bị con bé này quấy rầy đến điên rồi nên mới chi ra một khoản tiền để yên thân vẫn lớn hơn một chút.
“Đưa kịch bản để chị xem thử .” Âu Dương Thanh ôm ấp hy vọng nhỏ nhoi mà đưa ra yêu cầu.
“Được rồi! Em lập tức gửi đây!” Đối phương kích động trả lời xong liền gửi tập tin đi.
Âu Dương Thanh nhấn nút ‘Nhận’, đợi việc tiếp nhận tập tin xong, lập tức mở kịch bản ra đọc từ đầu đến cuối một lượt. Bởi vì kịch bản này do em gái ruột viết, cô xem rất chậm và cẩn thận, không hề chỉ xem cho có lệ.
Bên kia dường như cũng biết hiện tại cô đang chăm chú đọc, im lặng đợi, không hề phát ra nửa điểm hối thúc.
Miễn cưỡng đọc hết kịch bản, Âu Dương Thanh xoa xoa thái dương, trong lòng than thở: dù sao lần này cũng có chút tiến bộ, câu chuyện mạch lạc, tình tiết cũng phù hợp ăn khớp.
Nhưng mà, kịch bản này đọc cứ thấy quen quen, nội dung một mớ buồn nôn, sến rện thế này là sao? Không phải là tâp hợp của mấy bộ phim lịch sử cùng cung đấu gần đây sao? Còn nữa, ngay đến cả tên nhân vật cũng lười đặt thế này? Hoàn Nhan Cảnh —— cháu của Thế Tông Hoàn Nhan Ung của Triều Kim, mượn tên nhân vật lịch sử dùng một chút cũng không có gì, nhưng mà Hoàn Nhan Bất Phá là chuyện gì đây? Nếu trí nhớ của cô không có vấn đề , hình như đây là tên của nam chính trong bộ kịch cương thi mới nổi cách đây không lâu nha? Con bé không sợ bị người ta tố cáo mượn tên không xin phép sao?
Âu Dương Thanh bắt đầu liệt kê những điểm có vấn đề trong kịch bản rồi gửi đi cho cô em gái của mình. Cuối cùng, đánh giá thêm một câu ngắn gọn—— ‘Kịch bản buồn nôn cũ rích, đúng là tác phẩm hạng ba, hơn nữa nghi ngờ đây là đạo văn người khác, nếu không muốn đi hầu tòa, đề nghị không được bỏ vốn làm phim, chị cũng sẽ không tham gia diễn.’
Lời nói này đủ độc, đủ trắng trợn, đủ khiến người ta sau khi đọc xong sẽ tức đến hộc máu, sau hơn nữa ngày khó khăn mà tiếp nhận đả kích, đối phương hung tợn bỏ lại một câu uy hiếp ngây thơ, “Âu Dương Thanh, đừng tưởng chị là thiên hậu thì kênh kiệu. Em méc cha, nói chị bắt nạt em để cho cha trừng phạt chị! Đến lúc đó, cho dù chị đến khóc lóc với em, em cũng không cho chị làm nữ chính! Em cho chị làm nhân vật đáng thương nhất – Thái tử phi!”
Âu Dương Thanh cầm lấy ly rượu, nhấp một miếng, đối với uy hiếp hiện ra trên màn hình cười ra tiếng, vừa cười vừa lắc đầu, thầm nghĩ: bé con xù lông rồi! Thật đáng yêu!
Cô để ly rượu cạnh bàn máy tính, liên tục gửi đi vài thông điệp trấn an.
Mấy viên đá trong ly rượu từ từ tan ra bên cạnh bàn, tụ lại thành thành nước lấm tấm rồi nhiễu xuống bàn phím phía dưới.
Bàn phím bị dính nước ẩm ướt, Âu Dương Thanh đang gõ chữ chỉ cảm thấy đầu ngón tay tê rần, liền chậm rãi ngã xuống không phát ra tiếng động.
Thiên hậu ngã xuống, trong lúc nhất thời, khẩu hiệu ‘dùng điện an toàn’ lan tỏa trong toàn xã hội.
﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡� �﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡� ��﹡﹡﹡﹡﹡
Âu Dương Thanh thật không ngờ với cái chết của mình lại khiến toàn xã hội coi trọng việc dùng điện an toàn, mà trên thực tế, hiện tại cô cũng không có tâm tư suy nghĩ việc này, bởi vì cô đang khiếp sợ —— khiếp sợ đến dại ra.
Cho dù là ai khi phát hiện ra lúc mình tỉnh lại đang ở trong một căn phòng cổ kính, tráng lệ, chung quanh lại có một đống cung nữ thái giám một loạt vây quanh mình mà quỳ xuống vấn an, lại gọi mình là ‘Thái tử phi’, không khiếp sợ mới lạ, trừ phi người đó là kẻ ngốc.
Âu Dương Thanh không phải kẻ ngốc, ngược lại, cô rất thông minh, bằng không, cũng sẽ không lên đến địa vị thiên hậu. Khiếp sợ qua đi, cô rất nhanh tỉnh táo lại, thu hồi biểu tình trên mặt đang ngây dại vì kinh ngạc, đôi mắt đẹp vừa chuyển, đôi mi thanh tú nhăn lại, trầm giọng mở miệng: “Nhốn nháo cái gì? Đều lui xuống cho bản cung! Bản cung muốn yên tĩnh một chút!” Chỉ một giây, bản năng biểu diễn của Âu Dương Thanh liền bộc lộ ra, tự nhiên mà diễn nhân vật Thái tử phi này như thật.
Quả nhiên, một đám cung nữ thái giám nghe thấy Âu Dương Thanh uy nghiêm ra lệnh, trộm dò xét biểu tình lạnh lẽo cùng nghiêm túc trên mặt nàng liền lập tức câm như hến, dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi phòng, sợ nếu đi chậm một chút sẽ bị Thái tử phi hỉ nộ vô thường, kiêu ngạo ương ngạnh lấy ra trút giận.
Tất cả mọi người đều rút đi, Âu Dương Thanh vội vàng đứng dậy, đang muốn xốc chăn lên, lại bị một trận đau nhức trên đầu truyền đến ngăn trở động tác.
“Cái ~ sao đầu lại bị băng bó lớn như vậy? Không phải mình bị điện giật sao?” Cô thì thào tự nói , đưa tay sờ soạng lên đỉnh đầu, khi đụng đến vết băng bó sau đầu, nhịn đau không được oán giận kêu.
Sau khi oán giận xong, áp chế nghi hoặc trong lòng cùng đau đớn tại đỉnh đầu, cô tiếp tục xốc chăn lên, mang đôi giày thêu tinh xảo bên giường vào, đi tìm kiếm một vòng ở trong phòng.
“Ngô? Vật dụng đều là tơ vàng gỗ lim thật, ngay cả trang trí cũng rất lỗi thời, lần này là ai to gan đùa bỡn ta như vậy?” Âu Dương Thanh vuốt vuốt hàm dưới, nhíu mi suy ngẫm.
Không thể trách cô có nghi ngờ như thế, nhớ năm đó cô từng bị một tổ làm phim chỉnh qua như vậy. Tổ làm phim thừa dịp cô đang ngủ, chuyển cô đến một căn phòng cổ đại, lại cho vài diễn viên quần chúng ăn mặc cổ trang đến mê hoặc cô, còn giấu máy quay phim để ghi lại phản ứng của cô và truyền trực tiếp lên Internet cùng tivi. May mà cô thông minh, nắm hết các kỹ xảo của những người này, mới không bị xấu mặt. Tình hình hôm nay, nhìn thế nào cũng tương tự một màn năm đó.
Trong lòng cười lạnh, Âu Dương Thanh càng thêm cố sức tìm kiếm máy quay được giấu ở đâu đó trong phòng, lại lấy trang sức hoa mỹ, phòng ốc ngăn nắp mà phá loạn cả lên. Chụp đi quay đi, quay chị đây làm cho âm mưu nhàm chán của các người bị phá sản như thế nào!
Tìm hơn nửa ngày cũng không phát hiện có máy quay phim, nhưng lòng nghi ngờ Âu Dương Thanh quá nặng, không biết khi nào thì bị thương ở đầu giờ càng thêm đau, làm cô không thể không dừng lại nghỉ ngơi.
Cô ngồi xuống trước bàn đọc sách, thở từng chút từng chút, hung hăng vò nát, ném mấy tờ giấy Tuyên Thành trên bàn để trút giận.
Theo lý thuyết, ta bị điện giật, sao lại đụng đầu, vết thương còn nặng như vậy, là người nào trong tổ làm phim lấy ta ra làm tiết mục? Người đại diện của ta cũng sẽ không đáp ứng a! Còn nữa, ta nhớ rõ ràng là trái tim bị điện giật tê liệt, hẳn bị thương rất nặng mới đúng, toàn bộ cánh tay trái đều bị thiêu cháy, mà lúc này nhìn lại, một chút vết sẹo cũng không có? Chẳng lẽ ta hôn mê lâu đến nỗi cánh tay đã trị khỏi hẳn? Mà ai có thể nghĩ được lúc này ta tỉnh lại, cho nên bố trí như vậy để đùa giỡn ta?
Những điểm đáng ngờ càng ngày càng nhiều, vả lại còn tự mâu thuẫn, rối rắm khó giải, Âu Dương Thanh nhíu mày, nhìn chằm chằm làn da nõn nà của mình, không thấy một chút vết sẹo trên cánh tay trái, đầu óc hoàn toàn hỗn loạn.
Trong lúc cô đang ngẩn người, cửa chi dát một tiếng bị đẩy ra, một phụ nữ chừng trên dưới 50 tuổi, ăn mặc như mama trong cung bưng một chén thuốc tiến vào, theo sau là một tiểu nha đầu trong độ tuổi dậy thì ăn mặc như cung nữ, trong tay đang cầm một đĩa mứt hoa quả.
Hai người thấy Âu Dương Thanh mặc mỗi chiếc áo lót, biểu tình đau khổ ngồi bên bàn đọc sách, cũng đều ngẩn người, vội vàng tiến nhanh hai bước, đưa tay để đồ lên trên mặt bàn, bước lên nâng nàng. Tiểu nha đầu theo sau đạp mấy tờ giấy dưới chân liền bước chậm lại, không thể đồng thời cùng mama nâng đỡ chủ tử, nàng ta nhíu mày, nhặt giấy lên, vừa nhìn thì càng cau mày.
“Tiểu thư, sao người chỉ mặc áo lót đã xuống giường ? Hiện giờ đã vào thu trời lạnh, người mới đụng phải đầu, cẩn thận lại nhiễm phong hàn. Mau, mau uống thuốc nào!” Mạnh mẽ đem thân thể suy yếu của Âu Dương Thanh lên giường, thu vén góc chăn, mama già nua bưng chén thuốc tới, trong miệng không ngừng nhắc nhở, trong giọng nói nồng đậm quan tâm không che giấu được.
Diễn viên quần chúng này biểu diễn cũng không tệ! Âu Dương Thanh giật mình thì đã thấy mình bị người phụ nữ này nửa kéo nửa dìu lên trên giường, cô vừa nhìn chằm chằm khuôn mặt từ ái đối phương vừa cảm thán trong lòng.
Tiểu nha đầu bị bỏ lại phía sau cũng cầm giấy tiến lên, dùng giọng nói còn mang theo chút trẻ con thẳng thắn khuyên giải: “Tiểu thư, người không thích Giang Ánh Nguyệt cũng không thể đem thơ của nàng ta ném loạn như vậy nha! Thơ này được Hoàng Thượng khen ngợi trước mặt bá quan văn võ, cũng tự tay viết xuống, còn dán lên vách bắt mọi người ngày ngày nhìn xem học hỏi tại ngự thư phòng, trong cung ai cũng biết. Người chà đạp thơ thế này, bị kẻ có tâm nhìn thấy, cố ý bố trí người rồi rơi vào trong tai Hoàng Thượng, đó chính là đại bất kính !”
Xem ra Tiểu nha đầu ngày thường quan hệ với Âu Dương Thanh rất thân thiết, nhắc nhở mà nửa điểm cũng không uyển chuyển, rất chi là thẳng thắn. Bất quá, thẳng thắn này cũng chính là điểm mấu chốt, tuyệt đối là vì muốn tốt cho Âu Dương Thanh.
Ma ma già nua nghe xong lời của nàng ta lại gật đầu, buông chén thuốc, thành khẩn mở miệng, “Đúng vậy, tiểu thư người nên thu lại tính tình một chút. Nay chúng ta đang ở trong cung, không phải ở phủ Thừa Tướng, đi đứng từng bước phải cẩn thận a. Hôm qua Thái tử trong yến hội tán thưởng Giang Ánh Nguyệt kia, cũng là bởi vì Giang Ánh Nguyệt quả thật có tài hoa, làm thơ kinh người, nào phải coi trọng nàng ta, người hà cớ gì ầm ỹ với thái tử? Ngược lại còn làm mình bị thương, mất nhiều hơn được. Giang Ánh Nguyệt này hôm qua đã trở thành nữ quan bên người Hoàng thượng, đã là người của Hoàng thượng, cho dù Thái tử có coi trọng nàng ta cũng không thể cướp đoạt với phụ hoàng mình a, người nói có đúng không?”
Mama không ngừng lải nhải lằng nhằng, vừa khuyên giải lại an ủi, trấn an, hy vọng có thể đánh thức tiểu thư ương ngạnh nhà mình sớm một chút.
Âu Dương Thanh vốn đang có chút mơ hồ nghe xong lời mama, lại còn mang ra nhiều người gì mà thái tử, Hoàng Thượng, Giang Ánh Nguyệt như vậy, trong lòng nàng như bị sét đánh. Tên gọi sao càng nghe càng quen tai vậy?
Âu Dương Thanh đè nén khiếp sợ trong lòng, vuốt nhẹ cánh tay trái bóng loáng trắng nõn của mình một chút, ấn ấn chỗ trái tim khỏe mạnh, gạt bỏ biểu tình nửa khóc nửa cười, hướng lão mama gật đầu: “Đúng, mama nói rất đúng! Là ta xúc động, về sau ta nhất định cẩn thận hơn. Đưa thơ cho ta, ta sẽ cẩn thận cất giữ.”
Lần đầu tiên thấy chủ tử nhận sai dứt khoát rõ ràng như vậy, lão mama cùng tiểu nha đầu giật mình ngây người ra một lúc, lập tức mặt mày hớn hở.
Mama tiến lên một bước, vỗ vỗ mu bàn tay Âu Dương Thanh, trong lời nói mang vui mừng, “Tiểu thư người rốt cục đã cẩn thận suy nghĩ! Nếu tính tình người dịu dàng, chỉ bằng dung mạo như hoa như ngọc của người cùng việc Thừa tướng có ân cứu mạng với Thái Hậu, Hoàng Thượng, Dục Khánh cung này còn chỗ nào cho Ngô thị kia? ! Thơ này cứ để cho nha đầu giúp người thu thập, chỉ cần người không đốt là được, trước tiên người vẫn nên uống thuốc đã, nghỉ ngơi mới là quan trọng nhất. Người gây chuyên cùng thái tử rồi ngã bị thương là thái tử giúp người bao che, chỗ Thái Hậu chỉ biết là người đang bị bệnh, người không cần lo lắng Thái Hậu sẽ quở trách người.”
“Đúng nha, tuy rằng thái tử rất tức giận nhưng cũng không quên bao che thay tiểu thư, chỉ sợ hỏng thanh danh tiểu thư, hắn đối với tiểu thư người vẫn rất có tình nghĩa.” Tiểu nha đầu cũng đi theo cũng an ủi một câu, vừa an ủi vừa cầm lấy chén thuốc đưa cho mama, mama tiếp nhận rồi đưa đến bên miệng Âu Dương Thanh, rất có tư thế bắt nàng uống bằng hết.
Âu Dương Thanh khép hờ đôi mắt đẹp, giấu đi kinh hãi trong mắt, đem lời nói của mama cùng tiểu nha đầu lặp lại ở trong lòng, tựa như thước phim đang tua lại, cố tìm một chút tin tức hữu dụng với mình, tâm tình dần dần trầm trọng.
“Tần ma ma, ta tự mình uống.” Âu Dương Thanh thử kêu một tiếng, thấy mama đối xưng hô của nàng không có chút dị sắc, còn mỉm cười thuận thế đưa chén tới, nàng tiếp nhận chén, cảm giác nặng trên tay đồng thời cũng là nặng nề trong lòng.
Âu Dương Thanh vài hớp uống xong chén thuốc làm khổ đầu lưỡi người khác, trả chén lại cho mama, nhìn sang tiểu nha đầu, “Tiểu Vũ, đem thơ cho ta đi, ta cảm thấy thơ kia rất tốt, muốn xem lại cẩn thận một chút , dùng để học tập cũng tốt.”
“Dạ.”
Tiểu nha đầu chỉ biết làm theo lời chủ tử mình, cười hì hì đồng ý, đem mấy tờ giấy Tuyên Thành nhàu nát đưa qua, vẫn không quên đem đĩa mứt hoa quả đặt ở trên bàn con chỗ đầu giường nàng.
Hai người này quả nhiên là Tần ma ma cùng Tiểu Vũ! Giường gỗ lim cũng là thật! Có tiền cũng không mua được! Xem ra, lần này mười phần trên mười không phải là trò đùa của tổ làm phim!
Trong lòng thầm nghĩ, trên mặt Âu Dương Thanh cứng lại, tiếp nhận giấy Tuyên Thành, vội vàng mở ra xem một lần, sau đó thản nhiên ngẩng đầu phân phó, “Mama, Tiểu Vũ, ta mệt mỏi, cần ngủ một lát, nơi này không cần các ngươi hầu hạ, đi xuống đi.” Vừa nói, vừa che miệng, thanh tú mà ách xì một cái.
“Dạ, chúng nô tỳ ở bên ngoài, tiểu thư có việc cứ kêu một tiếng.” Mama thấy sắc mặt nàng tái nhợt, trong mắt đầy mệt mỏi, vội vàng khom người đồng ý, hầu hạ nàng nằm tốt mới dẫn tiểu nha đầu đi ra ngoài.
Đợi hai người đóng cửa phòng, Âu Dương Thanh vừa nằm xuống lập tức ngồi dậy, biểu tình ngưng trọng mở giấy Tuyên Thành đang nắm trong tay ra, hung hăng nhìn chằm chằm bài từ 《 Thủy điều ca đầu 》trên giấy, trong lòng như có đàn voi giày xéo qua.
Khốn thật! Vì bộc lộ tài năng thơ ca trong yến tiệc trung thu mà được hoàng đế thăng chức thành nữ quan bên người, tên gọi Giang Ánh Nguyệt, kẻ này rõ ràng là nhân vật chính trong kịch bản — 《Thiên cổ Nữ hoàng》 của nhỏ em nàng nha!
Giang Ánh Nguyệt nhờ sao chép lại 《 Thủy điều ca đầu 》 mà giành được danh hiệu tài nữ, lọt vào mắt hoàng đế, rồi dần dần tiếp cận trung tâm quyền lợi, bước những bước đầu tiên trên con đường trở thành nữ hoàng, buồn nôn như vậy! Cẩu huyết như vậy! Nàng muốn quên cũng không quên được!
Hơn nữa, dựa vào công lực ghi nhớ thâm hậu của nàng thì vai trò từng người cùng tình tiết trong kịch bản, nàng cũng nhớ được bảy tám phần, Tần ma ma, Tiểu Vũ, hai người này trong kịch bản xác thực là tâm phúc của Thái tử phi.
Nghĩ tới quan hệ của hai người phối hợp diễn với mình, Âu Dương Thanh kinh hãi muốn đâm đầu vào tường! Nàng, thế nhưng xuyên thành nhân vật hi sinh có kết cục thê thảm nhất trong kịch bản —— Thái tử phi Âu Dương Tuệ Như! Thái tử phi Âu Dương Tuệ Như bị nữ hoàng khống chế nuôi như heo, tàn nhẫn tra tấn đến hơn mười năm dài đằng đẵng, muốn sống không được muốn chết không xong!
Nghĩ đến đây, sắc mặt Âu Dương Thanh cũng xanh mét như tên của nàng.
Nàng hốt hoảng đi đến cửa sổ phía trước, mở cửa sổ ra, nhìn bóng cây xa xa đứng sừng sững, cung điện lầu các nguy nga kết hợp phong cách kiến trúc kiểu tây mà ở hiện đại chưa bao giờ thấy qua, vô lực nhắm mắt lại, rồi sau đó ngửa đầu bốn mươi lăm độ, bi thương đón gió rơi lệ —— thật sự xuyên qua! Đại gia nhà ngươi! Cả đời làm diễn viên chính, mà nay lâm vào kết cuộc xuyên thành nhân vật nữ phụ phải hi sinh! Kiếp trước ta đã tạo nghiệt gì a!
Chú chim cánh cụt với nơ bướm màu hồng không ngừng nhảy nhót trên màn hình máy tính, đồng thời nó phát ra tiếng kêu “tích tích” như bảo người ta mau đến nhìn xem.
Âu Dương Thanh đối với âm thanh hối thúc đó làm như không nghe thấy, chỉ lo lau khô mái tóc ướt do vừa tắm xong, tự mình rót một ly rượu vang, bỏ vào thêm vài cục đá, lại từ từ xoay vài vòng rồi nhẹ nhàng nhấp một miếng, xong hết thảy mới thảnh thơi ngồi vào trước máy tính, mở khung hội thoại, đọc hết toàn bộ đoạn tin tức mà cô em gái đáng yêu đã gửi đến rồi nở nụ cười dịu dàng.
“Là cha ngạc nhiên hay là sợ bị em quấy rầy nên phải lấy tiền tiêu diệt rủi ro? Lần này em lại làm trò gì khiến cha đồng ý bỏ vốn đầu tư?” Ngón tay trắng nõn gõ lách cách một loạt chữ, dội gáo nước lạnh vào sự hưng phấn của đối phương.
Phía bên kia trầm mặc vài giây rồi mới gửi đến một biểu tượng bùng bổ giận dữ, nhanh chóng giải thích: “Tuy rằng cha sợ bị em quấy rầy, nhưng bình thường cho dù em quấn lấy thế nào, cha cũng không chịu bỏ tiền ra, sở dĩ lần này đồng ý là bởi vì kịch bản em viết rất tốt!”
Âu Dương Thanh ngồi đọc hết phần trả lời rồi bật cười, ngược lại nghĩ đến thái độ luôn cẩn thận khi đầu tư của cha, thế mà lần này lại đáp ứng bé con bỏ tiền ra làm phim truyền hình, có lẽ thật sự coi trọng kịch bản này của con bé. Đương nhiên, khả năng bị con bé này quấy rầy đến điên rồi nên mới chi ra một khoản tiền để yên thân vẫn lớn hơn một chút.
“Đưa kịch bản để chị xem thử .” Âu Dương Thanh ôm ấp hy vọng nhỏ nhoi mà đưa ra yêu cầu.
“Được rồi! Em lập tức gửi đây!” Đối phương kích động trả lời xong liền gửi tập tin đi.
Âu Dương Thanh nhấn nút ‘Nhận’, đợi việc tiếp nhận tập tin xong, lập tức mở kịch bản ra đọc từ đầu đến cuối một lượt. Bởi vì kịch bản này do em gái ruột viết, cô xem rất chậm và cẩn thận, không hề chỉ xem cho có lệ.
Bên kia dường như cũng biết hiện tại cô đang chăm chú đọc, im lặng đợi, không hề phát ra nửa điểm hối thúc.
Miễn cưỡng đọc hết kịch bản, Âu Dương Thanh xoa xoa thái dương, trong lòng than thở: dù sao lần này cũng có chút tiến bộ, câu chuyện mạch lạc, tình tiết cũng phù hợp ăn khớp.
Nhưng mà, kịch bản này đọc cứ thấy quen quen, nội dung một mớ buồn nôn, sến rện thế này là sao? Không phải là tâp hợp của mấy bộ phim lịch sử cùng cung đấu gần đây sao? Còn nữa, ngay đến cả tên nhân vật cũng lười đặt thế này? Hoàn Nhan Cảnh —— cháu của Thế Tông Hoàn Nhan Ung của Triều Kim, mượn tên nhân vật lịch sử dùng một chút cũng không có gì, nhưng mà Hoàn Nhan Bất Phá là chuyện gì đây? Nếu trí nhớ của cô không có vấn đề , hình như đây là tên của nam chính trong bộ kịch cương thi mới nổi cách đây không lâu nha? Con bé không sợ bị người ta tố cáo mượn tên không xin phép sao?
Âu Dương Thanh bắt đầu liệt kê những điểm có vấn đề trong kịch bản rồi gửi đi cho cô em gái của mình. Cuối cùng, đánh giá thêm một câu ngắn gọn—— ‘Kịch bản buồn nôn cũ rích, đúng là tác phẩm hạng ba, hơn nữa nghi ngờ đây là đạo văn người khác, nếu không muốn đi hầu tòa, đề nghị không được bỏ vốn làm phim, chị cũng sẽ không tham gia diễn.’
Lời nói này đủ độc, đủ trắng trợn, đủ khiến người ta sau khi đọc xong sẽ tức đến hộc máu, sau hơn nữa ngày khó khăn mà tiếp nhận đả kích, đối phương hung tợn bỏ lại một câu uy hiếp ngây thơ, “Âu Dương Thanh, đừng tưởng chị là thiên hậu thì kênh kiệu. Em méc cha, nói chị bắt nạt em để cho cha trừng phạt chị! Đến lúc đó, cho dù chị đến khóc lóc với em, em cũng không cho chị làm nữ chính! Em cho chị làm nhân vật đáng thương nhất – Thái tử phi!”
Âu Dương Thanh cầm lấy ly rượu, nhấp một miếng, đối với uy hiếp hiện ra trên màn hình cười ra tiếng, vừa cười vừa lắc đầu, thầm nghĩ: bé con xù lông rồi! Thật đáng yêu!
Cô để ly rượu cạnh bàn máy tính, liên tục gửi đi vài thông điệp trấn an.
Mấy viên đá trong ly rượu từ từ tan ra bên cạnh bàn, tụ lại thành thành nước lấm tấm rồi nhiễu xuống bàn phím phía dưới.
Bàn phím bị dính nước ẩm ướt, Âu Dương Thanh đang gõ chữ chỉ cảm thấy đầu ngón tay tê rần, liền chậm rãi ngã xuống không phát ra tiếng động.
Thiên hậu ngã xuống, trong lúc nhất thời, khẩu hiệu ‘dùng điện an toàn’ lan tỏa trong toàn xã hội.
﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡� �﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡� ��﹡﹡﹡﹡﹡
Âu Dương Thanh thật không ngờ với cái chết của mình lại khiến toàn xã hội coi trọng việc dùng điện an toàn, mà trên thực tế, hiện tại cô cũng không có tâm tư suy nghĩ việc này, bởi vì cô đang khiếp sợ —— khiếp sợ đến dại ra.
Cho dù là ai khi phát hiện ra lúc mình tỉnh lại đang ở trong một căn phòng cổ kính, tráng lệ, chung quanh lại có một đống cung nữ thái giám một loạt vây quanh mình mà quỳ xuống vấn an, lại gọi mình là ‘Thái tử phi’, không khiếp sợ mới lạ, trừ phi người đó là kẻ ngốc.
Âu Dương Thanh không phải kẻ ngốc, ngược lại, cô rất thông minh, bằng không, cũng sẽ không lên đến địa vị thiên hậu. Khiếp sợ qua đi, cô rất nhanh tỉnh táo lại, thu hồi biểu tình trên mặt đang ngây dại vì kinh ngạc, đôi mắt đẹp vừa chuyển, đôi mi thanh tú nhăn lại, trầm giọng mở miệng: “Nhốn nháo cái gì? Đều lui xuống cho bản cung! Bản cung muốn yên tĩnh một chút!” Chỉ một giây, bản năng biểu diễn của Âu Dương Thanh liền bộc lộ ra, tự nhiên mà diễn nhân vật Thái tử phi này như thật.
Quả nhiên, một đám cung nữ thái giám nghe thấy Âu Dương Thanh uy nghiêm ra lệnh, trộm dò xét biểu tình lạnh lẽo cùng nghiêm túc trên mặt nàng liền lập tức câm như hến, dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi phòng, sợ nếu đi chậm một chút sẽ bị Thái tử phi hỉ nộ vô thường, kiêu ngạo ương ngạnh lấy ra trút giận.
Tất cả mọi người đều rút đi, Âu Dương Thanh vội vàng đứng dậy, đang muốn xốc chăn lên, lại bị một trận đau nhức trên đầu truyền đến ngăn trở động tác.
“Cái ~ sao đầu lại bị băng bó lớn như vậy? Không phải mình bị điện giật sao?” Cô thì thào tự nói , đưa tay sờ soạng lên đỉnh đầu, khi đụng đến vết băng bó sau đầu, nhịn đau không được oán giận kêu.
Sau khi oán giận xong, áp chế nghi hoặc trong lòng cùng đau đớn tại đỉnh đầu, cô tiếp tục xốc chăn lên, mang đôi giày thêu tinh xảo bên giường vào, đi tìm kiếm một vòng ở trong phòng.
“Ngô? Vật dụng đều là tơ vàng gỗ lim thật, ngay cả trang trí cũng rất lỗi thời, lần này là ai to gan đùa bỡn ta như vậy?” Âu Dương Thanh vuốt vuốt hàm dưới, nhíu mi suy ngẫm.
Không thể trách cô có nghi ngờ như thế, nhớ năm đó cô từng bị một tổ làm phim chỉnh qua như vậy. Tổ làm phim thừa dịp cô đang ngủ, chuyển cô đến một căn phòng cổ đại, lại cho vài diễn viên quần chúng ăn mặc cổ trang đến mê hoặc cô, còn giấu máy quay phim để ghi lại phản ứng của cô và truyền trực tiếp lên Internet cùng tivi. May mà cô thông minh, nắm hết các kỹ xảo của những người này, mới không bị xấu mặt. Tình hình hôm nay, nhìn thế nào cũng tương tự một màn năm đó.
Trong lòng cười lạnh, Âu Dương Thanh càng thêm cố sức tìm kiếm máy quay được giấu ở đâu đó trong phòng, lại lấy trang sức hoa mỹ, phòng ốc ngăn nắp mà phá loạn cả lên. Chụp đi quay đi, quay chị đây làm cho âm mưu nhàm chán của các người bị phá sản như thế nào!
Tìm hơn nửa ngày cũng không phát hiện có máy quay phim, nhưng lòng nghi ngờ Âu Dương Thanh quá nặng, không biết khi nào thì bị thương ở đầu giờ càng thêm đau, làm cô không thể không dừng lại nghỉ ngơi.
Cô ngồi xuống trước bàn đọc sách, thở từng chút từng chút, hung hăng vò nát, ném mấy tờ giấy Tuyên Thành trên bàn để trút giận.
Theo lý thuyết, ta bị điện giật, sao lại đụng đầu, vết thương còn nặng như vậy, là người nào trong tổ làm phim lấy ta ra làm tiết mục? Người đại diện của ta cũng sẽ không đáp ứng a! Còn nữa, ta nhớ rõ ràng là trái tim bị điện giật tê liệt, hẳn bị thương rất nặng mới đúng, toàn bộ cánh tay trái đều bị thiêu cháy, mà lúc này nhìn lại, một chút vết sẹo cũng không có? Chẳng lẽ ta hôn mê lâu đến nỗi cánh tay đã trị khỏi hẳn? Mà ai có thể nghĩ được lúc này ta tỉnh lại, cho nên bố trí như vậy để đùa giỡn ta?
Những điểm đáng ngờ càng ngày càng nhiều, vả lại còn tự mâu thuẫn, rối rắm khó giải, Âu Dương Thanh nhíu mày, nhìn chằm chằm làn da nõn nà của mình, không thấy một chút vết sẹo trên cánh tay trái, đầu óc hoàn toàn hỗn loạn.
Trong lúc cô đang ngẩn người, cửa chi dát một tiếng bị đẩy ra, một phụ nữ chừng trên dưới 50 tuổi, ăn mặc như mama trong cung bưng một chén thuốc tiến vào, theo sau là một tiểu nha đầu trong độ tuổi dậy thì ăn mặc như cung nữ, trong tay đang cầm một đĩa mứt hoa quả.
Hai người thấy Âu Dương Thanh mặc mỗi chiếc áo lót, biểu tình đau khổ ngồi bên bàn đọc sách, cũng đều ngẩn người, vội vàng tiến nhanh hai bước, đưa tay để đồ lên trên mặt bàn, bước lên nâng nàng. Tiểu nha đầu theo sau đạp mấy tờ giấy dưới chân liền bước chậm lại, không thể đồng thời cùng mama nâng đỡ chủ tử, nàng ta nhíu mày, nhặt giấy lên, vừa nhìn thì càng cau mày.
“Tiểu thư, sao người chỉ mặc áo lót đã xuống giường ? Hiện giờ đã vào thu trời lạnh, người mới đụng phải đầu, cẩn thận lại nhiễm phong hàn. Mau, mau uống thuốc nào!” Mạnh mẽ đem thân thể suy yếu của Âu Dương Thanh lên giường, thu vén góc chăn, mama già nua bưng chén thuốc tới, trong miệng không ngừng nhắc nhở, trong giọng nói nồng đậm quan tâm không che giấu được.
Diễn viên quần chúng này biểu diễn cũng không tệ! Âu Dương Thanh giật mình thì đã thấy mình bị người phụ nữ này nửa kéo nửa dìu lên trên giường, cô vừa nhìn chằm chằm khuôn mặt từ ái đối phương vừa cảm thán trong lòng.
Tiểu nha đầu bị bỏ lại phía sau cũng cầm giấy tiến lên, dùng giọng nói còn mang theo chút trẻ con thẳng thắn khuyên giải: “Tiểu thư, người không thích Giang Ánh Nguyệt cũng không thể đem thơ của nàng ta ném loạn như vậy nha! Thơ này được Hoàng Thượng khen ngợi trước mặt bá quan văn võ, cũng tự tay viết xuống, còn dán lên vách bắt mọi người ngày ngày nhìn xem học hỏi tại ngự thư phòng, trong cung ai cũng biết. Người chà đạp thơ thế này, bị kẻ có tâm nhìn thấy, cố ý bố trí người rồi rơi vào trong tai Hoàng Thượng, đó chính là đại bất kính !”
Xem ra Tiểu nha đầu ngày thường quan hệ với Âu Dương Thanh rất thân thiết, nhắc nhở mà nửa điểm cũng không uyển chuyển, rất chi là thẳng thắn. Bất quá, thẳng thắn này cũng chính là điểm mấu chốt, tuyệt đối là vì muốn tốt cho Âu Dương Thanh.
Ma ma già nua nghe xong lời của nàng ta lại gật đầu, buông chén thuốc, thành khẩn mở miệng, “Đúng vậy, tiểu thư người nên thu lại tính tình một chút. Nay chúng ta đang ở trong cung, không phải ở phủ Thừa Tướng, đi đứng từng bước phải cẩn thận a. Hôm qua Thái tử trong yến hội tán thưởng Giang Ánh Nguyệt kia, cũng là bởi vì Giang Ánh Nguyệt quả thật có tài hoa, làm thơ kinh người, nào phải coi trọng nàng ta, người hà cớ gì ầm ỹ với thái tử? Ngược lại còn làm mình bị thương, mất nhiều hơn được. Giang Ánh Nguyệt này hôm qua đã trở thành nữ quan bên người Hoàng thượng, đã là người của Hoàng thượng, cho dù Thái tử có coi trọng nàng ta cũng không thể cướp đoạt với phụ hoàng mình a, người nói có đúng không?”
Mama không ngừng lải nhải lằng nhằng, vừa khuyên giải lại an ủi, trấn an, hy vọng có thể đánh thức tiểu thư ương ngạnh nhà mình sớm một chút.
Âu Dương Thanh vốn đang có chút mơ hồ nghe xong lời mama, lại còn mang ra nhiều người gì mà thái tử, Hoàng Thượng, Giang Ánh Nguyệt như vậy, trong lòng nàng như bị sét đánh. Tên gọi sao càng nghe càng quen tai vậy?
Âu Dương Thanh đè nén khiếp sợ trong lòng, vuốt nhẹ cánh tay trái bóng loáng trắng nõn của mình một chút, ấn ấn chỗ trái tim khỏe mạnh, gạt bỏ biểu tình nửa khóc nửa cười, hướng lão mama gật đầu: “Đúng, mama nói rất đúng! Là ta xúc động, về sau ta nhất định cẩn thận hơn. Đưa thơ cho ta, ta sẽ cẩn thận cất giữ.”
Lần đầu tiên thấy chủ tử nhận sai dứt khoát rõ ràng như vậy, lão mama cùng tiểu nha đầu giật mình ngây người ra một lúc, lập tức mặt mày hớn hở.
Mama tiến lên một bước, vỗ vỗ mu bàn tay Âu Dương Thanh, trong lời nói mang vui mừng, “Tiểu thư người rốt cục đã cẩn thận suy nghĩ! Nếu tính tình người dịu dàng, chỉ bằng dung mạo như hoa như ngọc của người cùng việc Thừa tướng có ân cứu mạng với Thái Hậu, Hoàng Thượng, Dục Khánh cung này còn chỗ nào cho Ngô thị kia? ! Thơ này cứ để cho nha đầu giúp người thu thập, chỉ cần người không đốt là được, trước tiên người vẫn nên uống thuốc đã, nghỉ ngơi mới là quan trọng nhất. Người gây chuyên cùng thái tử rồi ngã bị thương là thái tử giúp người bao che, chỗ Thái Hậu chỉ biết là người đang bị bệnh, người không cần lo lắng Thái Hậu sẽ quở trách người.”
“Đúng nha, tuy rằng thái tử rất tức giận nhưng cũng không quên bao che thay tiểu thư, chỉ sợ hỏng thanh danh tiểu thư, hắn đối với tiểu thư người vẫn rất có tình nghĩa.” Tiểu nha đầu cũng đi theo cũng an ủi một câu, vừa an ủi vừa cầm lấy chén thuốc đưa cho mama, mama tiếp nhận rồi đưa đến bên miệng Âu Dương Thanh, rất có tư thế bắt nàng uống bằng hết.
Âu Dương Thanh khép hờ đôi mắt đẹp, giấu đi kinh hãi trong mắt, đem lời nói của mama cùng tiểu nha đầu lặp lại ở trong lòng, tựa như thước phim đang tua lại, cố tìm một chút tin tức hữu dụng với mình, tâm tình dần dần trầm trọng.
“Tần ma ma, ta tự mình uống.” Âu Dương Thanh thử kêu một tiếng, thấy mama đối xưng hô của nàng không có chút dị sắc, còn mỉm cười thuận thế đưa chén tới, nàng tiếp nhận chén, cảm giác nặng trên tay đồng thời cũng là nặng nề trong lòng.
Âu Dương Thanh vài hớp uống xong chén thuốc làm khổ đầu lưỡi người khác, trả chén lại cho mama, nhìn sang tiểu nha đầu, “Tiểu Vũ, đem thơ cho ta đi, ta cảm thấy thơ kia rất tốt, muốn xem lại cẩn thận một chút , dùng để học tập cũng tốt.”
“Dạ.”
Tiểu nha đầu chỉ biết làm theo lời chủ tử mình, cười hì hì đồng ý, đem mấy tờ giấy Tuyên Thành nhàu nát đưa qua, vẫn không quên đem đĩa mứt hoa quả đặt ở trên bàn con chỗ đầu giường nàng.
Hai người này quả nhiên là Tần ma ma cùng Tiểu Vũ! Giường gỗ lim cũng là thật! Có tiền cũng không mua được! Xem ra, lần này mười phần trên mười không phải là trò đùa của tổ làm phim!
Trong lòng thầm nghĩ, trên mặt Âu Dương Thanh cứng lại, tiếp nhận giấy Tuyên Thành, vội vàng mở ra xem một lần, sau đó thản nhiên ngẩng đầu phân phó, “Mama, Tiểu Vũ, ta mệt mỏi, cần ngủ một lát, nơi này không cần các ngươi hầu hạ, đi xuống đi.” Vừa nói, vừa che miệng, thanh tú mà ách xì một cái.
“Dạ, chúng nô tỳ ở bên ngoài, tiểu thư có việc cứ kêu một tiếng.” Mama thấy sắc mặt nàng tái nhợt, trong mắt đầy mệt mỏi, vội vàng khom người đồng ý, hầu hạ nàng nằm tốt mới dẫn tiểu nha đầu đi ra ngoài.
Đợi hai người đóng cửa phòng, Âu Dương Thanh vừa nằm xuống lập tức ngồi dậy, biểu tình ngưng trọng mở giấy Tuyên Thành đang nắm trong tay ra, hung hăng nhìn chằm chằm bài từ 《 Thủy điều ca đầu 》trên giấy, trong lòng như có đàn voi giày xéo qua.
Khốn thật! Vì bộc lộ tài năng thơ ca trong yến tiệc trung thu mà được hoàng đế thăng chức thành nữ quan bên người, tên gọi Giang Ánh Nguyệt, kẻ này rõ ràng là nhân vật chính trong kịch bản — 《Thiên cổ Nữ hoàng》 của nhỏ em nàng nha!
Giang Ánh Nguyệt nhờ sao chép lại 《 Thủy điều ca đầu 》 mà giành được danh hiệu tài nữ, lọt vào mắt hoàng đế, rồi dần dần tiếp cận trung tâm quyền lợi, bước những bước đầu tiên trên con đường trở thành nữ hoàng, buồn nôn như vậy! Cẩu huyết như vậy! Nàng muốn quên cũng không quên được!
Hơn nữa, dựa vào công lực ghi nhớ thâm hậu của nàng thì vai trò từng người cùng tình tiết trong kịch bản, nàng cũng nhớ được bảy tám phần, Tần ma ma, Tiểu Vũ, hai người này trong kịch bản xác thực là tâm phúc của Thái tử phi.
Nghĩ tới quan hệ của hai người phối hợp diễn với mình, Âu Dương Thanh kinh hãi muốn đâm đầu vào tường! Nàng, thế nhưng xuyên thành nhân vật hi sinh có kết cục thê thảm nhất trong kịch bản —— Thái tử phi Âu Dương Tuệ Như! Thái tử phi Âu Dương Tuệ Như bị nữ hoàng khống chế nuôi như heo, tàn nhẫn tra tấn đến hơn mười năm dài đằng đẵng, muốn sống không được muốn chết không xong!
Nghĩ đến đây, sắc mặt Âu Dương Thanh cũng xanh mét như tên của nàng.
Nàng hốt hoảng đi đến cửa sổ phía trước, mở cửa sổ ra, nhìn bóng cây xa xa đứng sừng sững, cung điện lầu các nguy nga kết hợp phong cách kiến trúc kiểu tây mà ở hiện đại chưa bao giờ thấy qua, vô lực nhắm mắt lại, rồi sau đó ngửa đầu bốn mươi lăm độ, bi thương đón gió rơi lệ —— thật sự xuyên qua! Đại gia nhà ngươi! Cả đời làm diễn viên chính, mà nay lâm vào kết cuộc xuyên thành nhân vật nữ phụ phải hi sinh! Kiếp trước ta đã tạo nghiệt gì a!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.