Chương 8: Tín ngưỡng tôn giáo
Phong Lưu Thư Ngốc
21/08/2014
Nghe đồn có khi thật khi giả, lúc nhìn thấy bộ dáng rạng rỡ, tràn đầy sức sống của Âu Dương Tuệ Như, hai mắt trong trẻo có thần, trong lòng Thành vương phi liền có phán đoán mơ hồ, tâm đột nhiên bất ổn.
“Tứ hoàng tẩu sao vậy? Cứ nhìn chằm chằm vào Tuệ Như, trên mặt Tuệ Như dính gì sao?”
Mấy người chào hỏi nhau xong, ngồi xuống vây quanh Thái hậu, Âu Dương Tuệ Như nói cười vui vẻ hỏi Thành vương phi đang nhìn chằm chằm vào nàng với vẻ mặt quỷ dị, bên hỏi bên nghi hoặc lấy tay chạm nhẹ hai má trơn bóng như ngọc của mình.
Kinh ngạc, thất vọng, ghen ghét, tất cả cảm xúc này trong mắt Thành vương phi sao thoát được đôi mắt Âu Dương Tuệ Như. Chỉ một lần đối mặt, trong lòng nàng đã dựng lên ranh giới phòng vệ đối với người này.
Âu Dương Tuệ Như vừa hỏi, tất cả mọi người liền nhìn về phía Thành vương phi, quả nhiên thấy nàng biểu tình cứng ngắc, thể hiện sự thất thố.
Thái hậu không nói lời nào, chỉ hơi nhíu mày. Nguyên phi thấy thế, thầm liếc Thành vương phi một cái. Cùng đi theo là Nhu phi cùng Vệ vương phi đều rũ mắt xuống, che giấu trào phúng trong mắt.
“Sao lại có gì bẩn được chứ. Chỉ là thấy muội muội hôm nay trang điểm khác trước, xinh đẹp hơn, ta bị mê hoặc, nhất thời quên dời mắt.” Thành vương phi nhanh chóng thu hồi cảm xúc không cẩn thận lộ ra ngoài, chuyển sang khen tặng Âu Dương Tuệ Như.
Phản ứng rất nhanh! Thầm khen ngợi năng lực ứng biến của Thành vương phi, Âu Dương Tuệ Như nhợt nhạt cười, hào phóng trả lời: “Tứ hoàng tẩu khen nhầm rồi.” Dừng một chút, lại chân thành tiếp lời, “Tứ hoàng tẩu khí chất quý phái lộng lẫy, không trang điểm vẫn đẹp, Tuệ Như làm sao so được với tẩu?”
Thấy Âu Dương Tuệ Như biểu tình hời hợt, thái độ trầm ổn, cũng không vênh váo đắc ý vì bị thổi phồng như xưa, còn có thể nói chút lời khéo léo hợp lòng người theo hoàn cảnh, thuần thục khéo léo sử dụng thủ đoạn đưa đẩy, đạt tiêu chuẩn Thái tử phi, tâm Thành vương phi lại co rút, đầu óc rối rắm, không thể nghĩ ra câu nào phù hợp để đáp lại, chỉ có thể cứng ngắc cười cười.
Vệ vương phi cũng không nghĩ Âu Dương Tuệ Như có thể biểu hiện tao nhã khéo léo như vậy, khác ngày xưa một trời một vực, liền mang ánh mắt kỳ quái nhìn nàng.
Mặc cho hai người kia ngầm đánh giá mấy lần, Âu Dương Tuệ Như cầm chén trà trong tay, uống một cách chậm rãi, biểu tình thanh thản. Nhìn đi, nhìn đi, chẳng lẽ các ngươi là phù thủy, có thể nhìn thấu sự thay đổi trong tâm hồn tỷ sao?
“Sao có thể tán dương nhau vậy, cũng không biết e lệ à? Thật là, hai đứa trẻ này.” Khá hài lòng với sự ứng đối của Âu Dương Tuệ Như, Thái hậu cười ra tiếng hoà giải hai người.
Vợ chồng Thành vương mang tâm tư gì, bà biết. Chuyện triều chính bà mặc kệ, tùy lão tứ muốn làm gì thì làm. Thành vương phi trước kia tính kế với Âu Dương Tuệ Như, bà xem ở trong mắt, nghĩ quản, cũng không muốn quản. Không phải không đau lòng, chính là không để đứa nhỏ này té ngã, như thế nào dạy nàng cách đứng lên đây? Sinh tồn ở chốn hậu cung này, chung quy cũng phải ngã đau một lần mới có thể trưởng thành được, đứa nhỏ này không phải hôm nay cũng trưởng thành lên nhiều sao?
Thấy Thái hậu hoà giải, ba người khác hùa theo tình thế, vội vàng nói mấy câu trêu đùa, không khí trở nên vui vẻ hơn.
Mấy người nói qua lại không mục đích, bỗng nhiên liền nói tới chuyện Âu Dương Tuệ Như mỗi ngày đều đến cầu nguyện cùng Thái hậu.
Con cháu trong nhà có chỗ nào tốt, người làm tổ mẫu (bà nội, bà ngoại) thường mang ra khoe khoang với mọi người một chút, Thái hậu cũng không tránh được thông tục này. Nói đến đây, bà cười tủm tỉm khen nói: “Tiểu Như thật hiếu thuận, ngày ngày cùng ai gia niệm (đọc, đây mình để niệm cho hợp, giống như tụng kinh niệm phật ấy) mấy lời cầu khẩn buồn tẻ cũng không ngại buồn chán. Thêm nữa nàng chỉ thoáng xem qua mấy bản kinh văn, lại có thể đem giáo lí Tát Mãn giáo trình bày thập phần thông thạo, rất có tuệ căn. Nếu như lúc trẻ tư chất ai gia tốt như vậy, vị trí đại vu sư cũng không đến phiên đệ đệ ai gia đảm đương đâu!”
Thái hậu nói xong, Âu Dương Tuệ Như không có phản ứng đặc biệt gì, nhưng bốn người cùng đi, trong lòng lại giống như ngũ vị (ngọt, chua, cay, đắng, mặn) tạp trần, cũng không biết rõ là tư vị gì.
Thời điểm Thái hậu cầu nguyện, coi trọng nhất là tâm hồn yên ổn, cũng không cho phép có người ở bên quấy rầy. Trước kia, vì muốn lấy lòng bà, mấy người cũng từng đưa ra thỉnh cầu muốn bồi bà cầu nguyện, đều bị bà cự tuyệt không chút khách khí, nói thẳng các nàng tâm tư không thuần khiết, không có tuệ căn, để các nàng đi theo làm bẩn tế đàn của bà.
Cự tuyệt thẳng thừng, vô cùng cay nghiệt, đau đớn tâm hồn biết bao, làm cho các nàng khó chịu một thời gian dài. Sao có thể nghĩ được, đến lượt Âu Dương Tuệ Như, vô cùng đơn giản liền phá lệ, còn đánh giá nàng cao như thế, trong lòng bốn người nảy sinh ghen tị, nhanh như thủy triều, như sắp chọc phá lòng các nàng.
“Ngày trước, nô tì từng nghe phu quân nói, phụ hoàng muốn lập Tát Mãn giáo làm quốc giáo, thay thế Phật giáo của tiền triều, cũng khống chế Phật giáo lưu truyền trong dân gian, Âu Dương thừa tướng lúc đấy tỏ vẻ phản đối, nói thẳng địa vị quốc giáo của Phật giáo không thể dao động, càng không thể tăng cường chèn ép. Thừa tướng ủng hộ Phật giáo như thế, chắc là tín đồ thành kính của Phật giáo, muội muội nay đi theo Hoàng tổ mẫu hết lòng tin theo Tát Mãn, tín ngưỡng của hai cha con ngược lại nhau như thế, cũng thật là một chuyện cổ quái. Thử hỏi muội muội, muội cảm thấy Phật giáo cùng Tát Mãn, cái nào tốt hơn?”
Thành vương phi miễn cưỡng kiềm chế ghen ghét trong lòng, giọng điệu có chút lạnh lẽo hỏi.
Câu hỏi của nàng, thanh âm tuy rằng mềm nhẹ, nhưng ngôn từ lại tương đối sắc bén, trước sau đều giấu giếm đao phong.
Nếu Âu Dương Tuệ Như chọn Phật giáo tốt, vậy chứng tỏ nàng đi theo tín ngưỡng Tát Mãn là vì lấy lòng Thái hậu mà làm trò, không tôn trọng tín ngưỡng của Thái hậu, sẽ chịu Thái hậu trách mắng. Nếu nàng đáp Tát Mãn tốt, đó là làm trái phụ thân chính mình, là bất hiếu. Nếu trả lời hai cái đều tốt, đây là ba phải, trốn tránh vấn đề, cũng làm người ta khinh thường.
Thành vương phi vừa dứt lời, lập tức hấp dẫn lực chú ý của mọi người đang ngồi đây. Mọi người đồng loạt quay đầu, nhìn chăm chú Âu Dương Tuệ Như, cùng đợi câu trả lời của nàng, ngay cả Thái hậu đều ánh mắt sáng ngời nhìn nàng.
Âu Dương Tuệ Như mỉm cười, cúi mắt, thoáng suy tư, một lát sau, đang muốn mở miệng trả lời, đột nhiên dừng lại câu chuyện. Bởi vì nàng thoáng nhìn thấy một góc áo vàng xuất hiện ở cửa cung.
Vấn đề nhìn có vẻ sắc bén như vậy nhưng đối với Âu Dương Tuệ Như, một người quen trả lời các câu hỏi có giấu đao phong của phóng viên luyện thành một thân thiết giáp mà nói, thật giống như trò đùa trẻ con. Muốn lấy lòng hai bên lại không khiến cho người ta phản cảm, nàng chỉ cần một phút có thể đưa ra cả trăm cách nói.
Nhưng lúc thoáng nhìn thấy góc áo đang đứng sau cánh cửa sừng sững, nàng đột nhiên muốn đánh cược một phen, vì thế nàng nhíu mày, lại còn thật sự trầm tư một lát, sau đó trả lời với giọng điệu kiên định: “Đương nhiên Phật giáo hơn rồi.”
Mọi người kinh ngạc, thật không ngờ nàng sẽ lại trả lời như vậy.
Đáp án này trong ba đáp án đưa ra là kém nhất, chỉ cần không phải kẻ ngốc, cũng sẽ không chọn nó. Âu Dương Tuệ Như chẳng những chọn, còn nói với giọng điệu kiên định, mở miệng nói khẳng định, giống như cái mình đang nói là chân lý vậy.
Là mình xem trọng Âu Dương Tuệ Như rồi, nàng quả nhiên là đồ ngốc! Trong lòng Thành vương phi cười lạnh, nét chê cười trong mắt không chút nào che giấu. Tam phi khác (Nguyên phi, Nhu phi, Vệ vương phi) cũng hơi lộ ra biểu tình vui sướng khi người gặp họa.
Âu Dương Tuệ Như nhìn về phía Thái hậu, Thái hậu hướng nàng gật đầu, ý bảo nàng có thể tiếp tục nói, trên mặt không có nửa điểm hờn giận.
Âu Dương Tuệ Như nhẹ nhàng thở ra, trong lòng ấm áp. Trước khi nói ra đáp án, nàng sợ nhất là Thái hậu hiểu lầm, khiến cho lão nhân gia người thương tâm, hiện tại xem ra là nàng xem nhẹ Thái hậu, cũng đánh giá sai sự yêu thương của bà dành cho nàng.
Được Thái hậu duy trì, Âu Dương Tuệ Như nói tiếp, thong thả từng câu từng chữ hỏi, “Các vị có biết ý nghĩa của tín ngưỡng đối với con người như thế nào không?”
Không biết.
Mọi người nghi hoặc nhìn lại, đều lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ nàng vì sao lại hỏi như vậy. Nói lảng nói tranh sao? Thủ đoạn này cũng quá kém đi! Xem nàng ta như thế nào trả lời!
“Tín ngưỡng là một cây đuốc, khi chúng ta lâm vào hắc ám, do dự bất lực, chúng ta chỉ có thể nhờ cậy cây đuốc này mới tìm được hướng đi cho mình.” Thái hậu kéo dài giọng điệu cảm thán.
Âu Dương Tuệ Như mỉm cười gật đầu, “Hoàng tổ mẫu nói rất đúng. Tín ngưỡng là trụ cột tinh thần trong tâm hồn con người, nó có thể đắp nặn linh hồn họ, khống chế tâm trí họ, giới hạn lời nói và việc làm của họ, làm cho mọi người tin tín ngưỡng đều hành động theo giáo điều.”
Mọi người không tỏ rõ ý kiến gì đối với ngôn luận của nàng, nhưng ánh mắt Thái hậu lại sáng lên.
Âu Dương Tuệ Như tiếp tục, “Tát Mãn tôn sùng tự nhiên, tôn sùng vũ tuyết, tôn sùng sấm sét, tôn sùng sinh linh, tôn sùng vạn vật sở hữu lực lượng đặc thù. Nó khiến cho người hết lòng tin theo nó đều lớn mạnh về cả linh hồn lẫn thân thể, tràn đầy ý chí chiến đấu đối mặt cuộc sống. Cho nên tộc nhân Nữ Chân mới có thể người người dũng mãnh thiện chiến, không sợ gian hiểm. Cũng vì có tộc nhân như vậy mới có Đại Kim hôm nay. Mà muội đi theo tín ngưỡng Tát Mãn cùng Thái hậu cũng bởi vì nguyên nhân này, muội muốn mình mạnh mẽ hơn.”
Nói đến đây, đôi mắt nàng vốn đã rực rỡ lấp lánh nay lại như toát ra hai đám lửa, tỏa ra ánh hào quang kiên định mà nồng nhiệt, khiến người khác không dám nhìn gần. Nàng cường đại hơn, bởi vì nàng muốn sống, đây là tín ngưỡng của nàng. Đáng tiếc, người nơi này không ai có thể hiểu được.
Hiểu lầm ý trong mắt nàng, Thái hậu lộ ra nụ cười vui mừng.
Những người khác hiển nhiên cũng hiểu lầm ý nàng, bị ánh mắt nóng rực của nàng nhìn mà không được tự nhiên, nghiêng đầu, né tránh đối diện cùng nàng, trong lòng thầm nghĩ: thì ra bởi vì ở chỗ Thái tử bị khi dễ nghiêm trọng, giờ muốn phản kháng sao? Khó trách trong thời gian ngắn lại trưởng thành như vậy, sức mạnh của tín ngưỡng quả nhiên cường đại.
Tuy rằng tâm tư mọi người khác nhau, nhưng không thể không thừa nhận: cách giải thích của Âu Dương Tuệ Như về Tát Mãn có thể dùng hai chữ để hình dung – sâu sắc.
Hạ mi mắt, cũng không hề để ý đến phản ứng của mọi người, Âu Dương Tuệ Như nói tiếp, “Mà Phật giáo, hoàn toàn tương phản, tôn sùng thần phật trên trời, đem hy vọng của con người đều gửi gắm đến trên người thần linh, cũng cho rằng, người kiếp này chịu khổ là vì kiếp sau hưởng phúc, mà thần linh, sẽ vươn hai tay đúng lúc khi bọn họ cực khổ, cứu thoát bọn họ. Tín ngưỡng Phật giáo khiến ý chí con người kiên định, tâm tính bình thản, tình nguyện chịu đựng tình trạng hiện nay mà không tìm kiếm thay đổi.”
Dứt lời, nàng dừng một chút, đưa tay cầm lấy chén trà, tao nhã uống. Nói nhiều, miệng khô.
Khi nàng uống trà, mọi người bị nàng nói đến nhập thần, giữ nguyên sự im lặng, chỉ còn chờ câu tiếp theo của nàng.
Góc áo ở cạnh cửa giật giật, thật giống như nôn nóng vì sự im lặng trong điện.
Sau khi uống trà xong, Âu Dương Tuệ Như buông chén trà, lau đi giọt nước trà nơi khóe miệng, chậm rãi mở miệng, “Tát Mãn giáo lí theo đuổi sức manh, Phật giáo giáo lí theo đuổi sự an nhàn. Lúc này quốc gia mới lập, thích hợp tôn sùng Phật giáo, có lợi cho cảm hóa dân chúng quy thuận, sống thanh nhàn an lạc. Khi quốc gia ổn định hùng mạnh, thích hợp tôn sùng Tát Mãn, có lợi cho ‘trong thời bình phải nghĩ đến thời loạn’, không để dân chúng sa vào hưởng lạc, khiến cho quốc lực suy tàn. Sự diệt vong của Đại Chu chính là ví dụ điển hình nhất. Cho nên muội nói, Phật giáo so với Tát Mãn giáo, đối với Đại Kim hiện nay mà nói thì tốt hơn nhiều. Còn nữa, Phật giáo vốn là quốc giáo triều đại trước, truyền bá rộng rãi trong dân chúng, tín đồ rất nhiều, trải rộng khắp lãnh thổ. Người có tín ngưỡng đều hiểu tín ngưỡng có bao nhiêu trọng yếu với bọn họ, vì bảo vệ tín ngưỡng của bản thân, trả giá bằng sinh mệnh của mình họ cũng không ngại. Đại Kim mới thành lập không lâu, trăm phế đãi hưng*, đúng là thời điểm cần cả nước đồng tâm hiệp lực, nếu lúc này mà tước đoạt tín ngưỡng của dân chúng sẽ chỉ làm vạn dân bất mãn, rời xa đất nước, bất lợi cho cục diện ổn định của quốc gia. Cha muội làm tướng hơn bốn mươi năm, tự nhiên nhìn rõ hơn so với muội, vì thế ông phản đối kiềm chế Phật giáo chắc cũng là căn cứ vào lý do này.”
(trăm đãi phế hưng*: ý là còn có rất nhiều việc cần phải làm, còn nhiều khó khăn)
Tín ngưỡng quả thật có năng lực phi phàm như vậy, rất nhiều quốc gia cũng là dựa vào tín ngưỡng mà thành lập. Ở hiện đại, chênh lệch giàu nghèo ở Ấn Độ lớn như thế, nhưng không khiến cho mâu thuẫn xã hội sâu sắc, người Ấn Độ còn sống hạnh phúc nhất toàn cầu, đây chính là bởi vì bọn họ sùng bái Phật giáo, người người sống thanh nhàn yên vui.
Âu Dương Tuệ Như xuất phát từ hai mặt lợi hại, phân tích sâu sắc điều tín ngưỡng mang lại, ý tưởng mới mẻ độc đáo, lời nói mang dẫn chứng, khiến người tỉnh ngộ, ngay tại đây làm rung động mọi người.
Thì ra đây mới là Thái tử phi chân chính! Con gái của Thừa tướng hai triều Âu Dương Tĩnh Vũ, sao có thể là một người tài trí bình thường? Mọi việc trước kia chỉ sợ là do mới vào cung đình nên cố ý ẩn dấu năng lực, thăm dò độ nông sâu nơi đây!
Trong lúc nhất thời, kiêng kị của mấy người dành cho nàng càng sâu, chỉ có mặt Thái hậu lộ vẻ vui mừng, trong lòng thầm nghĩ: lúc trước sắp xếp mọi người tiến cử Tiểu Như làm Thái tử phi, thật sự không sai! ( Thái hậu bà xác định? – lời tác giả)
Âu Dương Tuệ Như khẩn trương cùng chờ đợi, ván cược này, nàng thắng hay thua? Nếu Thế Tông có thể thưởng thức tài văn chương của Giang Ánh Nguyệt, sau khi lập nàng làm phi còn dung túng nàng tiếp xúc chính sự, với một bậc đế vương có tư tưởng tiến bộ, ông ấy chắc sẽ không tức giận về ngôn luận triều chính này chứ?
“Hay! Nói rất hay! Sâu sắc, không kém gì phụ thân!” Thế Tông vỗ tay, miệng cao giọng trầm trồ khen ngợi, tiến nhanh vào điện, làm cho mọi người trong điện không kịp ứng phó, phản xạ quỳ xuống hành lễ.
Ẩn trong đám người đang ngơ ngác hành lễ, Âu Dương Tuệ Như cúi đầu xuống, lén lút thở ra, trong lòng thở dài: lần này, nàng đánh cược thắng, tài hoa kiến thức của nàng, so với Giang Ánh Nguyệt được đại thần trong nội dung vở kịch ưu ái, nàng chắc chắn không kém, chiếc đùi này, rốt cục nàng cũng ôm được.
“Tứ hoàng tẩu sao vậy? Cứ nhìn chằm chằm vào Tuệ Như, trên mặt Tuệ Như dính gì sao?”
Mấy người chào hỏi nhau xong, ngồi xuống vây quanh Thái hậu, Âu Dương Tuệ Như nói cười vui vẻ hỏi Thành vương phi đang nhìn chằm chằm vào nàng với vẻ mặt quỷ dị, bên hỏi bên nghi hoặc lấy tay chạm nhẹ hai má trơn bóng như ngọc của mình.
Kinh ngạc, thất vọng, ghen ghét, tất cả cảm xúc này trong mắt Thành vương phi sao thoát được đôi mắt Âu Dương Tuệ Như. Chỉ một lần đối mặt, trong lòng nàng đã dựng lên ranh giới phòng vệ đối với người này.
Âu Dương Tuệ Như vừa hỏi, tất cả mọi người liền nhìn về phía Thành vương phi, quả nhiên thấy nàng biểu tình cứng ngắc, thể hiện sự thất thố.
Thái hậu không nói lời nào, chỉ hơi nhíu mày. Nguyên phi thấy thế, thầm liếc Thành vương phi một cái. Cùng đi theo là Nhu phi cùng Vệ vương phi đều rũ mắt xuống, che giấu trào phúng trong mắt.
“Sao lại có gì bẩn được chứ. Chỉ là thấy muội muội hôm nay trang điểm khác trước, xinh đẹp hơn, ta bị mê hoặc, nhất thời quên dời mắt.” Thành vương phi nhanh chóng thu hồi cảm xúc không cẩn thận lộ ra ngoài, chuyển sang khen tặng Âu Dương Tuệ Như.
Phản ứng rất nhanh! Thầm khen ngợi năng lực ứng biến của Thành vương phi, Âu Dương Tuệ Như nhợt nhạt cười, hào phóng trả lời: “Tứ hoàng tẩu khen nhầm rồi.” Dừng một chút, lại chân thành tiếp lời, “Tứ hoàng tẩu khí chất quý phái lộng lẫy, không trang điểm vẫn đẹp, Tuệ Như làm sao so được với tẩu?”
Thấy Âu Dương Tuệ Như biểu tình hời hợt, thái độ trầm ổn, cũng không vênh váo đắc ý vì bị thổi phồng như xưa, còn có thể nói chút lời khéo léo hợp lòng người theo hoàn cảnh, thuần thục khéo léo sử dụng thủ đoạn đưa đẩy, đạt tiêu chuẩn Thái tử phi, tâm Thành vương phi lại co rút, đầu óc rối rắm, không thể nghĩ ra câu nào phù hợp để đáp lại, chỉ có thể cứng ngắc cười cười.
Vệ vương phi cũng không nghĩ Âu Dương Tuệ Như có thể biểu hiện tao nhã khéo léo như vậy, khác ngày xưa một trời một vực, liền mang ánh mắt kỳ quái nhìn nàng.
Mặc cho hai người kia ngầm đánh giá mấy lần, Âu Dương Tuệ Như cầm chén trà trong tay, uống một cách chậm rãi, biểu tình thanh thản. Nhìn đi, nhìn đi, chẳng lẽ các ngươi là phù thủy, có thể nhìn thấu sự thay đổi trong tâm hồn tỷ sao?
“Sao có thể tán dương nhau vậy, cũng không biết e lệ à? Thật là, hai đứa trẻ này.” Khá hài lòng với sự ứng đối của Âu Dương Tuệ Như, Thái hậu cười ra tiếng hoà giải hai người.
Vợ chồng Thành vương mang tâm tư gì, bà biết. Chuyện triều chính bà mặc kệ, tùy lão tứ muốn làm gì thì làm. Thành vương phi trước kia tính kế với Âu Dương Tuệ Như, bà xem ở trong mắt, nghĩ quản, cũng không muốn quản. Không phải không đau lòng, chính là không để đứa nhỏ này té ngã, như thế nào dạy nàng cách đứng lên đây? Sinh tồn ở chốn hậu cung này, chung quy cũng phải ngã đau một lần mới có thể trưởng thành được, đứa nhỏ này không phải hôm nay cũng trưởng thành lên nhiều sao?
Thấy Thái hậu hoà giải, ba người khác hùa theo tình thế, vội vàng nói mấy câu trêu đùa, không khí trở nên vui vẻ hơn.
Mấy người nói qua lại không mục đích, bỗng nhiên liền nói tới chuyện Âu Dương Tuệ Như mỗi ngày đều đến cầu nguyện cùng Thái hậu.
Con cháu trong nhà có chỗ nào tốt, người làm tổ mẫu (bà nội, bà ngoại) thường mang ra khoe khoang với mọi người một chút, Thái hậu cũng không tránh được thông tục này. Nói đến đây, bà cười tủm tỉm khen nói: “Tiểu Như thật hiếu thuận, ngày ngày cùng ai gia niệm (đọc, đây mình để niệm cho hợp, giống như tụng kinh niệm phật ấy) mấy lời cầu khẩn buồn tẻ cũng không ngại buồn chán. Thêm nữa nàng chỉ thoáng xem qua mấy bản kinh văn, lại có thể đem giáo lí Tát Mãn giáo trình bày thập phần thông thạo, rất có tuệ căn. Nếu như lúc trẻ tư chất ai gia tốt như vậy, vị trí đại vu sư cũng không đến phiên đệ đệ ai gia đảm đương đâu!”
Thái hậu nói xong, Âu Dương Tuệ Như không có phản ứng đặc biệt gì, nhưng bốn người cùng đi, trong lòng lại giống như ngũ vị (ngọt, chua, cay, đắng, mặn) tạp trần, cũng không biết rõ là tư vị gì.
Thời điểm Thái hậu cầu nguyện, coi trọng nhất là tâm hồn yên ổn, cũng không cho phép có người ở bên quấy rầy. Trước kia, vì muốn lấy lòng bà, mấy người cũng từng đưa ra thỉnh cầu muốn bồi bà cầu nguyện, đều bị bà cự tuyệt không chút khách khí, nói thẳng các nàng tâm tư không thuần khiết, không có tuệ căn, để các nàng đi theo làm bẩn tế đàn của bà.
Cự tuyệt thẳng thừng, vô cùng cay nghiệt, đau đớn tâm hồn biết bao, làm cho các nàng khó chịu một thời gian dài. Sao có thể nghĩ được, đến lượt Âu Dương Tuệ Như, vô cùng đơn giản liền phá lệ, còn đánh giá nàng cao như thế, trong lòng bốn người nảy sinh ghen tị, nhanh như thủy triều, như sắp chọc phá lòng các nàng.
“Ngày trước, nô tì từng nghe phu quân nói, phụ hoàng muốn lập Tát Mãn giáo làm quốc giáo, thay thế Phật giáo của tiền triều, cũng khống chế Phật giáo lưu truyền trong dân gian, Âu Dương thừa tướng lúc đấy tỏ vẻ phản đối, nói thẳng địa vị quốc giáo của Phật giáo không thể dao động, càng không thể tăng cường chèn ép. Thừa tướng ủng hộ Phật giáo như thế, chắc là tín đồ thành kính của Phật giáo, muội muội nay đi theo Hoàng tổ mẫu hết lòng tin theo Tát Mãn, tín ngưỡng của hai cha con ngược lại nhau như thế, cũng thật là một chuyện cổ quái. Thử hỏi muội muội, muội cảm thấy Phật giáo cùng Tát Mãn, cái nào tốt hơn?”
Thành vương phi miễn cưỡng kiềm chế ghen ghét trong lòng, giọng điệu có chút lạnh lẽo hỏi.
Câu hỏi của nàng, thanh âm tuy rằng mềm nhẹ, nhưng ngôn từ lại tương đối sắc bén, trước sau đều giấu giếm đao phong.
Nếu Âu Dương Tuệ Như chọn Phật giáo tốt, vậy chứng tỏ nàng đi theo tín ngưỡng Tát Mãn là vì lấy lòng Thái hậu mà làm trò, không tôn trọng tín ngưỡng của Thái hậu, sẽ chịu Thái hậu trách mắng. Nếu nàng đáp Tát Mãn tốt, đó là làm trái phụ thân chính mình, là bất hiếu. Nếu trả lời hai cái đều tốt, đây là ba phải, trốn tránh vấn đề, cũng làm người ta khinh thường.
Thành vương phi vừa dứt lời, lập tức hấp dẫn lực chú ý của mọi người đang ngồi đây. Mọi người đồng loạt quay đầu, nhìn chăm chú Âu Dương Tuệ Như, cùng đợi câu trả lời của nàng, ngay cả Thái hậu đều ánh mắt sáng ngời nhìn nàng.
Âu Dương Tuệ Như mỉm cười, cúi mắt, thoáng suy tư, một lát sau, đang muốn mở miệng trả lời, đột nhiên dừng lại câu chuyện. Bởi vì nàng thoáng nhìn thấy một góc áo vàng xuất hiện ở cửa cung.
Vấn đề nhìn có vẻ sắc bén như vậy nhưng đối với Âu Dương Tuệ Như, một người quen trả lời các câu hỏi có giấu đao phong của phóng viên luyện thành một thân thiết giáp mà nói, thật giống như trò đùa trẻ con. Muốn lấy lòng hai bên lại không khiến cho người ta phản cảm, nàng chỉ cần một phút có thể đưa ra cả trăm cách nói.
Nhưng lúc thoáng nhìn thấy góc áo đang đứng sau cánh cửa sừng sững, nàng đột nhiên muốn đánh cược một phen, vì thế nàng nhíu mày, lại còn thật sự trầm tư một lát, sau đó trả lời với giọng điệu kiên định: “Đương nhiên Phật giáo hơn rồi.”
Mọi người kinh ngạc, thật không ngờ nàng sẽ lại trả lời như vậy.
Đáp án này trong ba đáp án đưa ra là kém nhất, chỉ cần không phải kẻ ngốc, cũng sẽ không chọn nó. Âu Dương Tuệ Như chẳng những chọn, còn nói với giọng điệu kiên định, mở miệng nói khẳng định, giống như cái mình đang nói là chân lý vậy.
Là mình xem trọng Âu Dương Tuệ Như rồi, nàng quả nhiên là đồ ngốc! Trong lòng Thành vương phi cười lạnh, nét chê cười trong mắt không chút nào che giấu. Tam phi khác (Nguyên phi, Nhu phi, Vệ vương phi) cũng hơi lộ ra biểu tình vui sướng khi người gặp họa.
Âu Dương Tuệ Như nhìn về phía Thái hậu, Thái hậu hướng nàng gật đầu, ý bảo nàng có thể tiếp tục nói, trên mặt không có nửa điểm hờn giận.
Âu Dương Tuệ Như nhẹ nhàng thở ra, trong lòng ấm áp. Trước khi nói ra đáp án, nàng sợ nhất là Thái hậu hiểu lầm, khiến cho lão nhân gia người thương tâm, hiện tại xem ra là nàng xem nhẹ Thái hậu, cũng đánh giá sai sự yêu thương của bà dành cho nàng.
Được Thái hậu duy trì, Âu Dương Tuệ Như nói tiếp, thong thả từng câu từng chữ hỏi, “Các vị có biết ý nghĩa của tín ngưỡng đối với con người như thế nào không?”
Không biết.
Mọi người nghi hoặc nhìn lại, đều lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ nàng vì sao lại hỏi như vậy. Nói lảng nói tranh sao? Thủ đoạn này cũng quá kém đi! Xem nàng ta như thế nào trả lời!
“Tín ngưỡng là một cây đuốc, khi chúng ta lâm vào hắc ám, do dự bất lực, chúng ta chỉ có thể nhờ cậy cây đuốc này mới tìm được hướng đi cho mình.” Thái hậu kéo dài giọng điệu cảm thán.
Âu Dương Tuệ Như mỉm cười gật đầu, “Hoàng tổ mẫu nói rất đúng. Tín ngưỡng là trụ cột tinh thần trong tâm hồn con người, nó có thể đắp nặn linh hồn họ, khống chế tâm trí họ, giới hạn lời nói và việc làm của họ, làm cho mọi người tin tín ngưỡng đều hành động theo giáo điều.”
Mọi người không tỏ rõ ý kiến gì đối với ngôn luận của nàng, nhưng ánh mắt Thái hậu lại sáng lên.
Âu Dương Tuệ Như tiếp tục, “Tát Mãn tôn sùng tự nhiên, tôn sùng vũ tuyết, tôn sùng sấm sét, tôn sùng sinh linh, tôn sùng vạn vật sở hữu lực lượng đặc thù. Nó khiến cho người hết lòng tin theo nó đều lớn mạnh về cả linh hồn lẫn thân thể, tràn đầy ý chí chiến đấu đối mặt cuộc sống. Cho nên tộc nhân Nữ Chân mới có thể người người dũng mãnh thiện chiến, không sợ gian hiểm. Cũng vì có tộc nhân như vậy mới có Đại Kim hôm nay. Mà muội đi theo tín ngưỡng Tát Mãn cùng Thái hậu cũng bởi vì nguyên nhân này, muội muốn mình mạnh mẽ hơn.”
Nói đến đây, đôi mắt nàng vốn đã rực rỡ lấp lánh nay lại như toát ra hai đám lửa, tỏa ra ánh hào quang kiên định mà nồng nhiệt, khiến người khác không dám nhìn gần. Nàng cường đại hơn, bởi vì nàng muốn sống, đây là tín ngưỡng của nàng. Đáng tiếc, người nơi này không ai có thể hiểu được.
Hiểu lầm ý trong mắt nàng, Thái hậu lộ ra nụ cười vui mừng.
Những người khác hiển nhiên cũng hiểu lầm ý nàng, bị ánh mắt nóng rực của nàng nhìn mà không được tự nhiên, nghiêng đầu, né tránh đối diện cùng nàng, trong lòng thầm nghĩ: thì ra bởi vì ở chỗ Thái tử bị khi dễ nghiêm trọng, giờ muốn phản kháng sao? Khó trách trong thời gian ngắn lại trưởng thành như vậy, sức mạnh của tín ngưỡng quả nhiên cường đại.
Tuy rằng tâm tư mọi người khác nhau, nhưng không thể không thừa nhận: cách giải thích của Âu Dương Tuệ Như về Tát Mãn có thể dùng hai chữ để hình dung – sâu sắc.
Hạ mi mắt, cũng không hề để ý đến phản ứng của mọi người, Âu Dương Tuệ Như nói tiếp, “Mà Phật giáo, hoàn toàn tương phản, tôn sùng thần phật trên trời, đem hy vọng của con người đều gửi gắm đến trên người thần linh, cũng cho rằng, người kiếp này chịu khổ là vì kiếp sau hưởng phúc, mà thần linh, sẽ vươn hai tay đúng lúc khi bọn họ cực khổ, cứu thoát bọn họ. Tín ngưỡng Phật giáo khiến ý chí con người kiên định, tâm tính bình thản, tình nguyện chịu đựng tình trạng hiện nay mà không tìm kiếm thay đổi.”
Dứt lời, nàng dừng một chút, đưa tay cầm lấy chén trà, tao nhã uống. Nói nhiều, miệng khô.
Khi nàng uống trà, mọi người bị nàng nói đến nhập thần, giữ nguyên sự im lặng, chỉ còn chờ câu tiếp theo của nàng.
Góc áo ở cạnh cửa giật giật, thật giống như nôn nóng vì sự im lặng trong điện.
Sau khi uống trà xong, Âu Dương Tuệ Như buông chén trà, lau đi giọt nước trà nơi khóe miệng, chậm rãi mở miệng, “Tát Mãn giáo lí theo đuổi sức manh, Phật giáo giáo lí theo đuổi sự an nhàn. Lúc này quốc gia mới lập, thích hợp tôn sùng Phật giáo, có lợi cho cảm hóa dân chúng quy thuận, sống thanh nhàn an lạc. Khi quốc gia ổn định hùng mạnh, thích hợp tôn sùng Tát Mãn, có lợi cho ‘trong thời bình phải nghĩ đến thời loạn’, không để dân chúng sa vào hưởng lạc, khiến cho quốc lực suy tàn. Sự diệt vong của Đại Chu chính là ví dụ điển hình nhất. Cho nên muội nói, Phật giáo so với Tát Mãn giáo, đối với Đại Kim hiện nay mà nói thì tốt hơn nhiều. Còn nữa, Phật giáo vốn là quốc giáo triều đại trước, truyền bá rộng rãi trong dân chúng, tín đồ rất nhiều, trải rộng khắp lãnh thổ. Người có tín ngưỡng đều hiểu tín ngưỡng có bao nhiêu trọng yếu với bọn họ, vì bảo vệ tín ngưỡng của bản thân, trả giá bằng sinh mệnh của mình họ cũng không ngại. Đại Kim mới thành lập không lâu, trăm phế đãi hưng*, đúng là thời điểm cần cả nước đồng tâm hiệp lực, nếu lúc này mà tước đoạt tín ngưỡng của dân chúng sẽ chỉ làm vạn dân bất mãn, rời xa đất nước, bất lợi cho cục diện ổn định của quốc gia. Cha muội làm tướng hơn bốn mươi năm, tự nhiên nhìn rõ hơn so với muội, vì thế ông phản đối kiềm chế Phật giáo chắc cũng là căn cứ vào lý do này.”
(trăm đãi phế hưng*: ý là còn có rất nhiều việc cần phải làm, còn nhiều khó khăn)
Tín ngưỡng quả thật có năng lực phi phàm như vậy, rất nhiều quốc gia cũng là dựa vào tín ngưỡng mà thành lập. Ở hiện đại, chênh lệch giàu nghèo ở Ấn Độ lớn như thế, nhưng không khiến cho mâu thuẫn xã hội sâu sắc, người Ấn Độ còn sống hạnh phúc nhất toàn cầu, đây chính là bởi vì bọn họ sùng bái Phật giáo, người người sống thanh nhàn yên vui.
Âu Dương Tuệ Như xuất phát từ hai mặt lợi hại, phân tích sâu sắc điều tín ngưỡng mang lại, ý tưởng mới mẻ độc đáo, lời nói mang dẫn chứng, khiến người tỉnh ngộ, ngay tại đây làm rung động mọi người.
Thì ra đây mới là Thái tử phi chân chính! Con gái của Thừa tướng hai triều Âu Dương Tĩnh Vũ, sao có thể là một người tài trí bình thường? Mọi việc trước kia chỉ sợ là do mới vào cung đình nên cố ý ẩn dấu năng lực, thăm dò độ nông sâu nơi đây!
Trong lúc nhất thời, kiêng kị của mấy người dành cho nàng càng sâu, chỉ có mặt Thái hậu lộ vẻ vui mừng, trong lòng thầm nghĩ: lúc trước sắp xếp mọi người tiến cử Tiểu Như làm Thái tử phi, thật sự không sai! ( Thái hậu bà xác định? – lời tác giả)
Âu Dương Tuệ Như khẩn trương cùng chờ đợi, ván cược này, nàng thắng hay thua? Nếu Thế Tông có thể thưởng thức tài văn chương của Giang Ánh Nguyệt, sau khi lập nàng làm phi còn dung túng nàng tiếp xúc chính sự, với một bậc đế vương có tư tưởng tiến bộ, ông ấy chắc sẽ không tức giận về ngôn luận triều chính này chứ?
“Hay! Nói rất hay! Sâu sắc, không kém gì phụ thân!” Thế Tông vỗ tay, miệng cao giọng trầm trồ khen ngợi, tiến nhanh vào điện, làm cho mọi người trong điện không kịp ứng phó, phản xạ quỳ xuống hành lễ.
Ẩn trong đám người đang ngơ ngác hành lễ, Âu Dương Tuệ Như cúi đầu xuống, lén lút thở ra, trong lòng thở dài: lần này, nàng đánh cược thắng, tài hoa kiến thức của nàng, so với Giang Ánh Nguyệt được đại thần trong nội dung vở kịch ưu ái, nàng chắc chắn không kém, chiếc đùi này, rốt cục nàng cũng ôm được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.