Chương 52: VÔ TÌNH TRẦM MÊ
Phong Lưu Thư Ngốc
26/03/2015
Thấy đoàn người Thái
Tử Phi đều mang vẻ mặt bình tĩnh đi ra, chiếc khay trên tay rõ ràng là
đang đựng một khối thịt người dính máu đầm đìa, nhóm cung nhân đứng chờ
ngoài cửa sắc mặt đều tái nhợt, tất cả đều đồng loạt quỳ rạp xuống chân
Thái Tử Phi.
Thái Tử Phi cắt thịt nấu thuốc không chỉ cứu riêng Hoàng Thượng, mà còn cứu cả đám hạ nhân bọn họ nữa. Về chuyệt cắt thịt, bọn họ vẫn nghĩ Thái Tử Phi sẽ đồng ý với thỉnh cầu của Giang Ánh Nguyệt hoặc sẽ tùy ý gọi một cung nhân nào đó mà thôi, nhưng không ngờ rằng Thái Tử Phi lại tự mình ra tay, lòng hiếu thảo, sự cao thượng, còn thêm cả sự dũng cảm như thế, đã cảm phục tất cả bọn họ.
“Thái Tử Phi thiên tuế thiên thiên tuế!” Nhóm cung nhân quỳ xuống bái lạy ngay tại chỗ, tất cả đều đồng thanh thành kính hô lên.
“Đứng lên hết đi, cái gì thiên tuế với không thiên tuế chứ, có thể sống được trăm tuổi đã là vạn hạnh lắm rồi!” Bờ môi Âu Dương Tuệ Như trắng bệch, mỉm cười tự giễu nói. Sau đó ra chỉ thị cho Tần mama nhanh chóng mang thịt đi sắc thuốc.
Nhóm cung nhân thấy Thái Tử Phi nở nụ cười tự giễu trêu chọc, tất cả đều cúi đầu cong môi, sự tuyệt vọng trong lòng cũng vơi đi không ít. Thái Tử Phi có cốt khí đoan trang lại bình dị gần gũi như vậy, rất xứng đáng để họ tôn kính sùng bái, tất cả mọi người ở đây, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đều bị những biểu hiện của Thái Tử Phi thu phục.
Giang Ánh Nguyệt đứng dậy theo mọi người, trên mặt cũng treo theo vẻ mang ơn như những người khác, nhưng trong lòng lại điên cuồng gào thét.
“Thái Tử Phi, Ngài làm như, bảo nô tài ăn nói thế nào với Hoàng Thương đây!” An Thuận đứng dậy chạy tới bên người Thái Tử Phi, quan sát cẩn thận cánh tay đã được băng bó của nàng, mặt mày ủ dột lên tiếng thở than.
Tiểu Vũ đứng bên cạnh Thái Tử Phi không để ý lắm, bị An Thuận đẩy qua một bên, cánh tay trái đụng phải cạnh cửa, cúi đầu kêu lên một tiếng.
Người khác không chú ý đến hành động của Tiểu Vũ, nhưng Giang Ánh Nguyệt lại thấy rất rõ. Nàng thấy cánh tay trái của Tiểu Vũ bị băng bó, sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt đau đớn không thốt nên lời, ánh mắt nàng lóe lên, cúi đầu mỉm cười, nghĩ thầm trong lòng: “Đổi trắng thay đen, thay mận đổi đào sao? Thì ra là vậy! Âu Dương Tuệ Như, không có can đảm cũng đừng tỏ ra anh hùng thế chứ, để ta bắt được nhược điểm rồi thấy chưa? Chờ xem!
Âu Dương Tuệ Như liếc nhìn Giang Ánh Nguyệt đang cúi đầu không biết suy nghĩ điều gì, nàng nhếch miệng, cũng khẽ nở nụ cười.
“An công công còn phải ăn nói cái gì với Phụ Hoàng chứ? Bản cung không hề cắt thịt, thuốc này cũng không lấy thịt người làm thuốc dẫn, các ngươi phải nhớ kỹ đấy! Ai dám lộ ra trước mặt Phụ Hoàng một chữ, bản cung nhất định sẽ dùng đại hình hầu hạ kẻ đó!” Âu Dương Tuệ Như nhìn qua mọi người một lượt, lạnh lùng ra lệnh.
“Tại sao vậy ạ?” An Thuận kinh ngạc hỏi. Như vậy không phải Thái Tử Phi chịu khổ không công rồi sao?
“Nếu cho ngươi uống thuốc trộn với thịt người, ngươi có dám uống không?” Liếc mắt nhìn An Thuận, Âu Dương Tuệ Như trầm giọng hỏi lại. Biện pháp ghê rợn và tàn nhẫn như vậy, cũng chỉ có con rắn độc Giang Ánh Nguyệt mới có thể nghĩ ra mà thôi.
An Thuận cúi đầu tưởng tượng một chút, cổ họng lập tức buồn nôn, thiếu chút nữa là đã luống cuống lấy tay bụm miệng lại rồi. Tất cả mọi người ở đây cũng mang sắc mặt trắng bệch, lộ ra vẻ mặt muốn nôn.
“Vậy đó, nếu nói cho Phụ Hoàng, làm sao Phụ Hoàng chịu uống đây hả? Không phải sẽ thành vô ích còn làm trì hoãn bệnh tình của ngài ấy hay sao? Mệnh lệnh của bản cung, các ngươi phải ghi nhớ thật kỹ, tuyệt đối không được đề cập trước mặt Phụ Hoàng!”
Nhóm cung nhân tuân mệnh, sau đó ngay ngắn trật tự lui ra, làm tiếp công việc của mình.
Giang Ánh Nguyệt mang vẻ mặt trầm tĩnh theo sau mọi người ra ngoài, trong lòng vô cùng thán phục ứng biến vừa rồi của Âu Dương Tuệ Như.
Mệnh lệnh này đưa ra, còn ai có gan đi nói cho Hoàn Nhan Bất Phá? Hoàn Nhan Bất Phá không biết chuyện gì đương nhiên sẽ không hỏi đến, Âu Dương Tuệ Như cũng không sợ bị vạch trần. Nhưng chuyện lớn thế này, đợi khi Hoàn Nhan Bất Phá khỏi hẳn, An Thuận biết rõ, chắc chắn sẽ báo lại cho hắn nghe, đến lúc đó “thương thế” của Âu Dương Tuệ Như cũng đã khỏi hẳn rồi, chẳng những thừa ra một cái ân tình to lớn của Hoàn Nhan Bất Phá, mà còn không phải mảy may lộ ra một chút hiềm nghi nào, thật sự là kế sách tốt! Nữ nhân như vậy, ngu xuẩn chỗ nào chứ? Rõ ràng còn khôn khéo hơn nàng nhiều! Chỉ tiếc là nàng ta dù cẩn thận mấy thì vẫn có sơ sót, đó là không dạy tốt hạ nhân!
Nghĩ đến đây, Giang Ánh Nguyệt cong môi, nở nụ cười khoái chí.
Có phương thuốc và thuốc dẫn, chén thuốc được sắc xong rất nhanh, được Tần mama cẩn thận bưng trên tay, chậm rãi đi về phía về điện Càn Khôn. Chén thuốc này có máu thịt của tiểu thư nhà bà, làm rơi một giọt bà cũng cảm thấy rất đau lòng.
“Thuốc đến rồi, mau đút Phụ Hoàng uống đi!” Âu Dương Tuệ Như chịu đựng cảm giác đau đớn trên tay, yên lặng canh giữ bên giường Hoàn Nhan Bất Phá, thấy Tần mama đi vào, vội vàng nhìn về phía An Thuận ra lệnh. Nếu không phải cánh tay nàng đang bị thương, không cầm nổi chén thuốc này, nàng cũng không cần phải sai sử An Thuận, chính bản thân đã đến đón lấy rồi.
An Thuận vội vàng nghe lệnh, nửa nâng người Hoàng Thượng dậy, dùng đầu gối làm điểm tựa cho hắn, sau đó mới cẩn thận cầm chén thuốc, múc một muỗng đưa đến bên miệng hắn.
Hoàn Nhan Bất Phá mím chặt môi, cắn chặt hàm răng lại, mặc cho An Thuận cố gắng cách mấy, cũng không hé miệng chút nào, nửa muỗng thuốc đã đổ ra ngoài, làm An Thuận lo ngại không dám đút tiếp. Chén thuốc này có thuốc dẫn là máu thịt của Thái Tử Phi, một giọt bị đổ ra ngoài, lại làm thiếu đi lượng thuốc, Thái Tử Phi lại phải cắt thịt bổ sung, sao hắn lại có thể nhẫn tâm được chứ!?
“Kỳ quái, vừa rồi nô tài vẫn còn đút nước cho Hoàng Thượng được mà!” An Thuận lẩm bẩm, thất bại thu lại muỗng thuốc, lau cái trán đang chảy đầy mồ hôi, quay sang nhìn nhau với Thái Tử Phi, sau đó Thái Tử Phi lên tiếng ra lệnh với Giang Ánh Nguyệt đang đứng nghiêm chỉnh trong góc phòng: “ Giang nữ quan đến đây hỗ trợ đi. Ngươi có cách có thể mở được khớp hàm của Hoàng Thượng, giúp ngài ấy uống thuốc như lần trước ấy.”
Giang Ánh Nguyệt quỳ gối tuân theo, đi đến bên giường cầm lấy chén thuốc, chuẩn bị đút thuốc.
An Thuận mất cả buổi mới mở được hàm dưới của Hoàng Thượng, vội vàng nhìn qua Giang Ánh Nguyệt ý bảo nàng ta đút thuốc. Giang Ánh Nguyệt gật đầu, bấm nhẹ vào huyện đạo trên cổ họng Hoàn Nhan Bất Phá, đem nước thuốc đút vào miệng hắn.
Lại không ngờ rằng, biện pháp này lại không có hiệu quả, nước thuốc trong miệng, nhưng Hoàn Nhan Bất Phá lại không nuốt xuống, mà men theo khóe miệng hắn chảy ra ngoài, dính vào vạt áo trắng tinh của hắn.
“Nhanh, nhanh dừng lại, không cần đút nữa!” An Thuận đau lòng ngăn lại hành động đút thuốc của Giang Ánh Nguyệt. Chén thuốc này là máu thịt của Thái Tử Phi đó, không thể lãng phí được!
Hai mắt Giang Ánh Nguyệt tối lại, liếc mắt nhìn Hoàn Nhan Bất Phá không chịu nuốt giọt thuốc nào, trong lòng vô cùng lo lắng. Tại sao lại như vậy? Dựa theo bệnh tình của Hoàn Nhan Bất Phá, không lý nào lại không nuốt nổi thuốc. Nếu hắn không uống thuốc được, không phải nàng sẽ tuẫn táng theo hắn luôn sao?
Giang Ánh Nguyệt không khỏi có chút hối hận vì đã bỏ nhiều rau cần vào bát cháo của hắn, bây giờ mà chết, lại không phải chết trong tay kẻ thù, mà chết trong tay chính mình, còn kết quả nào có thể châm chọc hơn nữa đây?
Hai người vẫn không cam lòng, lại thay một chén nước khác thử vài lần, vẫn không thành công, quả thật Hoàng Thượng ngay cả một giọt cũng không nuốt xuống.
An Thuận suy sụp quỳ xuống bên giường Hoàn Nhan Bất Phá, vẻ mặt đau khổ thê lương, hai mắt đỏ hồng, “Hoàng Thượng ơi, ngài có nghe thấy lão nô đang gọi ngài không? Người cố gắng uống một ngụm đi mà! Ngàn vạn lần đừng bỏ lại lão nô mà Hoàng Thượng!” Ông dập đầu liên tục, thút thít khóc lên.
Giang Ánh Nguyệt mang vẻ mặt nặng nề quỳ gối bên cạnh ông, trong lòng cũng vô cùng khổ sở, khổ sở vì vận mệnh của bản thân mình.
Tần mama và Tiểu Vũ không dám nhúc nhích, sắc mặt trắng bệch nhìn về phía tiểu thư nhà mình. Lỡ như Hoàng Thượng thật sự hoăng (chết), tiểu thư đã nói sẽ tuẫn táng theo Hoàng Thượng, có phải là thật hay không? Trong lòng các nàng hoảng hốt vô cùng.
“Không được khóc! Tất cả ra ngoài hết đi, để bổn cung tìm biện pháp!”
Trong lòng Âu Dương Tuệ Như cũng rất đau đớn, cũng rất bàng hoàng, nhưng sau khi sự việc xảy ra, nàng lại bình tĩnh trở lại, nàng sẽ không dễ dàng nhận thua như vậy, đối với Phụ Hoàng lại càng không thể từ bỏ, cho dù tình huống này không giống với nội dung vở kịch, mà cứ cho là tình tiết bị phá vỡ đi nữa, thì nàng cũng sẽ không cảm thấy sợ hãi.
Vẫn như suy nghĩ trước đó của nàng, có Phụ Hoàng, còn có Giang Ánh Nguyệt tuẫn táng, kết cục của kịch bản này nàng đã tính cả rồi!
Thấy vẻ mặt bình tĩnh của Thái Tử Phi, cả người đều tản ra năng lực làm bình ổn tinh thần người khác, mọi người đều dừng lại sự rầu rĩ đau thương, ôm một tia hi vọng cuối cùng nối đuôi nhau ra ngoài.
Đợi khi tất cả mọi người đã rời khỏi điện, gương mặt Âu Dương Tuệ Như mới hiện ra vẻ đau xót, chậm rãi quỳ bên giường Hoàn Nhan Bất Phá, một tay vuốt ve hai gò má xanh xao của hắn, một tay nắm lấy bàn tay hắn, khe khẽ thì thầm: “Phụ Hoàng, người đã từng cam đoan với ta, người sẽ không có việc gì mà, lại càng không thể gặp chuyện không may, người đã quên rồi sao? Nếu người vẫn không chịu uống thuốc, ta sẽ ở đây chôn cùng với người! Người nghe thấy không?”
Cảm giác bàn tay trong tay nàng hơi rung động, Âu Dương Tuệ Như mừng rỡ trong lòng, có phản ứng rồi!
Ánh mắt nàng sáng lên, không chút nghĩ ngợi lập tức cúi người, dán sát bờ môi lên môi Hoàn Nhan Bất Phá, dùng răng cắn nhẹ, rồi dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm, từng chút từng chút mở miệng hắn ra.
Nàng dùng lưỡi dễ dàng mở miệng Hoàn Nhan Bất Phá, trong khoảnh khắc ấy, Âu Dương Tuệ Như như bị trầm mê trong khoang miệng ấm áp của hắn, cùng đầu lưỡi của hắn giao hòa, triền miên, không thể chia lìa.
Hai má nàng ửng đỏ, vẻ mặt đắm say, hoàn toàn không chú ý đến hàng mày nhíu chặt của Hoàn Nhan Bất Phá đang từ từ buông lỏng, những góc cạnh kiên cường như đang mềm mại ra theo.
Đợi khi nàng hoàn hồn lại từ nụ hôn ngoài ý muốn vừa có, nàng nhìn lại Phụ Hoàng , người đã đáp lại nàng trong lúc hôn mê, bỗng nhiên nàng che mặt, khe khẽ kêu lên. Nàng đang làm gì vậy? Vốn chỉ muốn mở miệng Phụ Hoàng mà thôi, sao bây giờ lại thừa lúc hắn hôn mê bất tỉnh mà chiếm tiện nghi rồi? Lại còn say mê như vậy? Không được! Âu Dương Tuệ Như, ngươi tỉnh lại ngay đi!
Vỗ vào má mình hai cái, nàng thu hồi lại vẻ mặt nhộn nhạo của mình, đè nén sự hoảng hốt trong lòng xuống, cầm lấy chén thuốc, hít sâu, dứt khoát hớp lấy một ngụm, cúi người áp xuống bờ môi vẫn còn đang khẽ mở của Hoàn Nhan Bất Phá.
Lần này đút thuốc rất thuận lợi, chỉ cần đầu lưỡi Âu Dương Tuệ Như đẩy qua, Hoàn Nhan Bất Phá lập tức nuốt thuốc xuống. Xong một hớp, Âu Dương Tuệ Như cũng không lau chùi khóe miệng, tiếp tục mớm hớp thứ hai, thứa ba, một chén thuốc lớn rất nhanh đã nhìn thấy đáy.
“Tốt rồi! Uống hết thuốc này, Phụ Hoàng nhất định sẽ không sao nữa, chúng ta sẽ nhanh chóng cùng nhau hồi cung thôi!” Nhìn thấy chén thuốc trống không, Âu Dương Tuệ Như cúi người, kề sát bên tai Hoàn Nhan Bất Phá, khe khẽ thì thầm, giọng nói ngập tràn vui sướng.
Nhìn thấy khóe môi hắn dính chút nước thuốc, ánh mắt nàng tối sầm lại, dừng lại việc thì thầm, không chút suy nghĩ nhẹ nhàng dùng lưỡi liếm sạch khóe môi của hắn, lại dùng bờ môi anh đào của mình vỗ về bờ môi khô nứt kia, thật lâu vẫn chưa dừng lại.
Đợi đến khi nàng ý thức được hành động của mình, nàng lập tức cứng ngắc đứng dậy, giật mình ngẩng người một lúc lâu, sắc mặt lập tức đỏ bừng, chạy trối chết ra khỏi điện.
Nàng vừa rời đi, thì Hoàn Nhan Bất Phá đang hôn mê bỗng nhiên mở mắt. Hắn cố hết sức nâng tay lên, vuốt ve bờ môi khô nứt của mình, trên mặt nở ra nụ cười vui sướng chưa từng có từ trước đến nay, đôi mắt ngập tràn tình yêu và sự vui sướng không thể che giấu được.
Tiểu Nha Đầu hôn Trẫm? Ôi thật là đáng yêu! Hắn kiềm chế con tim đang đập hỗn loạn của mình, cực kỳ vui sướng nghĩ ngợi.
Hết Chương 52- Càfé Sáng
Thái Tử Phi cắt thịt nấu thuốc không chỉ cứu riêng Hoàng Thượng, mà còn cứu cả đám hạ nhân bọn họ nữa. Về chuyệt cắt thịt, bọn họ vẫn nghĩ Thái Tử Phi sẽ đồng ý với thỉnh cầu của Giang Ánh Nguyệt hoặc sẽ tùy ý gọi một cung nhân nào đó mà thôi, nhưng không ngờ rằng Thái Tử Phi lại tự mình ra tay, lòng hiếu thảo, sự cao thượng, còn thêm cả sự dũng cảm như thế, đã cảm phục tất cả bọn họ.
“Thái Tử Phi thiên tuế thiên thiên tuế!” Nhóm cung nhân quỳ xuống bái lạy ngay tại chỗ, tất cả đều đồng thanh thành kính hô lên.
“Đứng lên hết đi, cái gì thiên tuế với không thiên tuế chứ, có thể sống được trăm tuổi đã là vạn hạnh lắm rồi!” Bờ môi Âu Dương Tuệ Như trắng bệch, mỉm cười tự giễu nói. Sau đó ra chỉ thị cho Tần mama nhanh chóng mang thịt đi sắc thuốc.
Nhóm cung nhân thấy Thái Tử Phi nở nụ cười tự giễu trêu chọc, tất cả đều cúi đầu cong môi, sự tuyệt vọng trong lòng cũng vơi đi không ít. Thái Tử Phi có cốt khí đoan trang lại bình dị gần gũi như vậy, rất xứng đáng để họ tôn kính sùng bái, tất cả mọi người ở đây, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đều bị những biểu hiện của Thái Tử Phi thu phục.
Giang Ánh Nguyệt đứng dậy theo mọi người, trên mặt cũng treo theo vẻ mang ơn như những người khác, nhưng trong lòng lại điên cuồng gào thét.
“Thái Tử Phi, Ngài làm như, bảo nô tài ăn nói thế nào với Hoàng Thương đây!” An Thuận đứng dậy chạy tới bên người Thái Tử Phi, quan sát cẩn thận cánh tay đã được băng bó của nàng, mặt mày ủ dột lên tiếng thở than.
Tiểu Vũ đứng bên cạnh Thái Tử Phi không để ý lắm, bị An Thuận đẩy qua một bên, cánh tay trái đụng phải cạnh cửa, cúi đầu kêu lên một tiếng.
Người khác không chú ý đến hành động của Tiểu Vũ, nhưng Giang Ánh Nguyệt lại thấy rất rõ. Nàng thấy cánh tay trái của Tiểu Vũ bị băng bó, sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt đau đớn không thốt nên lời, ánh mắt nàng lóe lên, cúi đầu mỉm cười, nghĩ thầm trong lòng: “Đổi trắng thay đen, thay mận đổi đào sao? Thì ra là vậy! Âu Dương Tuệ Như, không có can đảm cũng đừng tỏ ra anh hùng thế chứ, để ta bắt được nhược điểm rồi thấy chưa? Chờ xem!
Âu Dương Tuệ Như liếc nhìn Giang Ánh Nguyệt đang cúi đầu không biết suy nghĩ điều gì, nàng nhếch miệng, cũng khẽ nở nụ cười.
“An công công còn phải ăn nói cái gì với Phụ Hoàng chứ? Bản cung không hề cắt thịt, thuốc này cũng không lấy thịt người làm thuốc dẫn, các ngươi phải nhớ kỹ đấy! Ai dám lộ ra trước mặt Phụ Hoàng một chữ, bản cung nhất định sẽ dùng đại hình hầu hạ kẻ đó!” Âu Dương Tuệ Như nhìn qua mọi người một lượt, lạnh lùng ra lệnh.
“Tại sao vậy ạ?” An Thuận kinh ngạc hỏi. Như vậy không phải Thái Tử Phi chịu khổ không công rồi sao?
“Nếu cho ngươi uống thuốc trộn với thịt người, ngươi có dám uống không?” Liếc mắt nhìn An Thuận, Âu Dương Tuệ Như trầm giọng hỏi lại. Biện pháp ghê rợn và tàn nhẫn như vậy, cũng chỉ có con rắn độc Giang Ánh Nguyệt mới có thể nghĩ ra mà thôi.
An Thuận cúi đầu tưởng tượng một chút, cổ họng lập tức buồn nôn, thiếu chút nữa là đã luống cuống lấy tay bụm miệng lại rồi. Tất cả mọi người ở đây cũng mang sắc mặt trắng bệch, lộ ra vẻ mặt muốn nôn.
“Vậy đó, nếu nói cho Phụ Hoàng, làm sao Phụ Hoàng chịu uống đây hả? Không phải sẽ thành vô ích còn làm trì hoãn bệnh tình của ngài ấy hay sao? Mệnh lệnh của bản cung, các ngươi phải ghi nhớ thật kỹ, tuyệt đối không được đề cập trước mặt Phụ Hoàng!”
Nhóm cung nhân tuân mệnh, sau đó ngay ngắn trật tự lui ra, làm tiếp công việc của mình.
Giang Ánh Nguyệt mang vẻ mặt trầm tĩnh theo sau mọi người ra ngoài, trong lòng vô cùng thán phục ứng biến vừa rồi của Âu Dương Tuệ Như.
Mệnh lệnh này đưa ra, còn ai có gan đi nói cho Hoàn Nhan Bất Phá? Hoàn Nhan Bất Phá không biết chuyện gì đương nhiên sẽ không hỏi đến, Âu Dương Tuệ Như cũng không sợ bị vạch trần. Nhưng chuyện lớn thế này, đợi khi Hoàn Nhan Bất Phá khỏi hẳn, An Thuận biết rõ, chắc chắn sẽ báo lại cho hắn nghe, đến lúc đó “thương thế” của Âu Dương Tuệ Như cũng đã khỏi hẳn rồi, chẳng những thừa ra một cái ân tình to lớn của Hoàn Nhan Bất Phá, mà còn không phải mảy may lộ ra một chút hiềm nghi nào, thật sự là kế sách tốt! Nữ nhân như vậy, ngu xuẩn chỗ nào chứ? Rõ ràng còn khôn khéo hơn nàng nhiều! Chỉ tiếc là nàng ta dù cẩn thận mấy thì vẫn có sơ sót, đó là không dạy tốt hạ nhân!
Nghĩ đến đây, Giang Ánh Nguyệt cong môi, nở nụ cười khoái chí.
Có phương thuốc và thuốc dẫn, chén thuốc được sắc xong rất nhanh, được Tần mama cẩn thận bưng trên tay, chậm rãi đi về phía về điện Càn Khôn. Chén thuốc này có máu thịt của tiểu thư nhà bà, làm rơi một giọt bà cũng cảm thấy rất đau lòng.
“Thuốc đến rồi, mau đút Phụ Hoàng uống đi!” Âu Dương Tuệ Như chịu đựng cảm giác đau đớn trên tay, yên lặng canh giữ bên giường Hoàn Nhan Bất Phá, thấy Tần mama đi vào, vội vàng nhìn về phía An Thuận ra lệnh. Nếu không phải cánh tay nàng đang bị thương, không cầm nổi chén thuốc này, nàng cũng không cần phải sai sử An Thuận, chính bản thân đã đến đón lấy rồi.
An Thuận vội vàng nghe lệnh, nửa nâng người Hoàng Thượng dậy, dùng đầu gối làm điểm tựa cho hắn, sau đó mới cẩn thận cầm chén thuốc, múc một muỗng đưa đến bên miệng hắn.
Hoàn Nhan Bất Phá mím chặt môi, cắn chặt hàm răng lại, mặc cho An Thuận cố gắng cách mấy, cũng không hé miệng chút nào, nửa muỗng thuốc đã đổ ra ngoài, làm An Thuận lo ngại không dám đút tiếp. Chén thuốc này có thuốc dẫn là máu thịt của Thái Tử Phi, một giọt bị đổ ra ngoài, lại làm thiếu đi lượng thuốc, Thái Tử Phi lại phải cắt thịt bổ sung, sao hắn lại có thể nhẫn tâm được chứ!?
“Kỳ quái, vừa rồi nô tài vẫn còn đút nước cho Hoàng Thượng được mà!” An Thuận lẩm bẩm, thất bại thu lại muỗng thuốc, lau cái trán đang chảy đầy mồ hôi, quay sang nhìn nhau với Thái Tử Phi, sau đó Thái Tử Phi lên tiếng ra lệnh với Giang Ánh Nguyệt đang đứng nghiêm chỉnh trong góc phòng: “ Giang nữ quan đến đây hỗ trợ đi. Ngươi có cách có thể mở được khớp hàm của Hoàng Thượng, giúp ngài ấy uống thuốc như lần trước ấy.”
Giang Ánh Nguyệt quỳ gối tuân theo, đi đến bên giường cầm lấy chén thuốc, chuẩn bị đút thuốc.
An Thuận mất cả buổi mới mở được hàm dưới của Hoàng Thượng, vội vàng nhìn qua Giang Ánh Nguyệt ý bảo nàng ta đút thuốc. Giang Ánh Nguyệt gật đầu, bấm nhẹ vào huyện đạo trên cổ họng Hoàn Nhan Bất Phá, đem nước thuốc đút vào miệng hắn.
Lại không ngờ rằng, biện pháp này lại không có hiệu quả, nước thuốc trong miệng, nhưng Hoàn Nhan Bất Phá lại không nuốt xuống, mà men theo khóe miệng hắn chảy ra ngoài, dính vào vạt áo trắng tinh của hắn.
“Nhanh, nhanh dừng lại, không cần đút nữa!” An Thuận đau lòng ngăn lại hành động đút thuốc của Giang Ánh Nguyệt. Chén thuốc này là máu thịt của Thái Tử Phi đó, không thể lãng phí được!
Hai mắt Giang Ánh Nguyệt tối lại, liếc mắt nhìn Hoàn Nhan Bất Phá không chịu nuốt giọt thuốc nào, trong lòng vô cùng lo lắng. Tại sao lại như vậy? Dựa theo bệnh tình của Hoàn Nhan Bất Phá, không lý nào lại không nuốt nổi thuốc. Nếu hắn không uống thuốc được, không phải nàng sẽ tuẫn táng theo hắn luôn sao?
Giang Ánh Nguyệt không khỏi có chút hối hận vì đã bỏ nhiều rau cần vào bát cháo của hắn, bây giờ mà chết, lại không phải chết trong tay kẻ thù, mà chết trong tay chính mình, còn kết quả nào có thể châm chọc hơn nữa đây?
Hai người vẫn không cam lòng, lại thay một chén nước khác thử vài lần, vẫn không thành công, quả thật Hoàng Thượng ngay cả một giọt cũng không nuốt xuống.
An Thuận suy sụp quỳ xuống bên giường Hoàn Nhan Bất Phá, vẻ mặt đau khổ thê lương, hai mắt đỏ hồng, “Hoàng Thượng ơi, ngài có nghe thấy lão nô đang gọi ngài không? Người cố gắng uống một ngụm đi mà! Ngàn vạn lần đừng bỏ lại lão nô mà Hoàng Thượng!” Ông dập đầu liên tục, thút thít khóc lên.
Giang Ánh Nguyệt mang vẻ mặt nặng nề quỳ gối bên cạnh ông, trong lòng cũng vô cùng khổ sở, khổ sở vì vận mệnh của bản thân mình.
Tần mama và Tiểu Vũ không dám nhúc nhích, sắc mặt trắng bệch nhìn về phía tiểu thư nhà mình. Lỡ như Hoàng Thượng thật sự hoăng (chết), tiểu thư đã nói sẽ tuẫn táng theo Hoàng Thượng, có phải là thật hay không? Trong lòng các nàng hoảng hốt vô cùng.
“Không được khóc! Tất cả ra ngoài hết đi, để bổn cung tìm biện pháp!”
Trong lòng Âu Dương Tuệ Như cũng rất đau đớn, cũng rất bàng hoàng, nhưng sau khi sự việc xảy ra, nàng lại bình tĩnh trở lại, nàng sẽ không dễ dàng nhận thua như vậy, đối với Phụ Hoàng lại càng không thể từ bỏ, cho dù tình huống này không giống với nội dung vở kịch, mà cứ cho là tình tiết bị phá vỡ đi nữa, thì nàng cũng sẽ không cảm thấy sợ hãi.
Vẫn như suy nghĩ trước đó của nàng, có Phụ Hoàng, còn có Giang Ánh Nguyệt tuẫn táng, kết cục của kịch bản này nàng đã tính cả rồi!
Thấy vẻ mặt bình tĩnh của Thái Tử Phi, cả người đều tản ra năng lực làm bình ổn tinh thần người khác, mọi người đều dừng lại sự rầu rĩ đau thương, ôm một tia hi vọng cuối cùng nối đuôi nhau ra ngoài.
Đợi khi tất cả mọi người đã rời khỏi điện, gương mặt Âu Dương Tuệ Như mới hiện ra vẻ đau xót, chậm rãi quỳ bên giường Hoàn Nhan Bất Phá, một tay vuốt ve hai gò má xanh xao của hắn, một tay nắm lấy bàn tay hắn, khe khẽ thì thầm: “Phụ Hoàng, người đã từng cam đoan với ta, người sẽ không có việc gì mà, lại càng không thể gặp chuyện không may, người đã quên rồi sao? Nếu người vẫn không chịu uống thuốc, ta sẽ ở đây chôn cùng với người! Người nghe thấy không?”
Cảm giác bàn tay trong tay nàng hơi rung động, Âu Dương Tuệ Như mừng rỡ trong lòng, có phản ứng rồi!
Ánh mắt nàng sáng lên, không chút nghĩ ngợi lập tức cúi người, dán sát bờ môi lên môi Hoàn Nhan Bất Phá, dùng răng cắn nhẹ, rồi dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm, từng chút từng chút mở miệng hắn ra.
Nàng dùng lưỡi dễ dàng mở miệng Hoàn Nhan Bất Phá, trong khoảnh khắc ấy, Âu Dương Tuệ Như như bị trầm mê trong khoang miệng ấm áp của hắn, cùng đầu lưỡi của hắn giao hòa, triền miên, không thể chia lìa.
Hai má nàng ửng đỏ, vẻ mặt đắm say, hoàn toàn không chú ý đến hàng mày nhíu chặt của Hoàn Nhan Bất Phá đang từ từ buông lỏng, những góc cạnh kiên cường như đang mềm mại ra theo.
Đợi khi nàng hoàn hồn lại từ nụ hôn ngoài ý muốn vừa có, nàng nhìn lại Phụ Hoàng , người đã đáp lại nàng trong lúc hôn mê, bỗng nhiên nàng che mặt, khe khẽ kêu lên. Nàng đang làm gì vậy? Vốn chỉ muốn mở miệng Phụ Hoàng mà thôi, sao bây giờ lại thừa lúc hắn hôn mê bất tỉnh mà chiếm tiện nghi rồi? Lại còn say mê như vậy? Không được! Âu Dương Tuệ Như, ngươi tỉnh lại ngay đi!
Vỗ vào má mình hai cái, nàng thu hồi lại vẻ mặt nhộn nhạo của mình, đè nén sự hoảng hốt trong lòng xuống, cầm lấy chén thuốc, hít sâu, dứt khoát hớp lấy một ngụm, cúi người áp xuống bờ môi vẫn còn đang khẽ mở của Hoàn Nhan Bất Phá.
Lần này đút thuốc rất thuận lợi, chỉ cần đầu lưỡi Âu Dương Tuệ Như đẩy qua, Hoàn Nhan Bất Phá lập tức nuốt thuốc xuống. Xong một hớp, Âu Dương Tuệ Như cũng không lau chùi khóe miệng, tiếp tục mớm hớp thứ hai, thứa ba, một chén thuốc lớn rất nhanh đã nhìn thấy đáy.
“Tốt rồi! Uống hết thuốc này, Phụ Hoàng nhất định sẽ không sao nữa, chúng ta sẽ nhanh chóng cùng nhau hồi cung thôi!” Nhìn thấy chén thuốc trống không, Âu Dương Tuệ Như cúi người, kề sát bên tai Hoàn Nhan Bất Phá, khe khẽ thì thầm, giọng nói ngập tràn vui sướng.
Nhìn thấy khóe môi hắn dính chút nước thuốc, ánh mắt nàng tối sầm lại, dừng lại việc thì thầm, không chút suy nghĩ nhẹ nhàng dùng lưỡi liếm sạch khóe môi của hắn, lại dùng bờ môi anh đào của mình vỗ về bờ môi khô nứt kia, thật lâu vẫn chưa dừng lại.
Đợi đến khi nàng ý thức được hành động của mình, nàng lập tức cứng ngắc đứng dậy, giật mình ngẩng người một lúc lâu, sắc mặt lập tức đỏ bừng, chạy trối chết ra khỏi điện.
Nàng vừa rời đi, thì Hoàn Nhan Bất Phá đang hôn mê bỗng nhiên mở mắt. Hắn cố hết sức nâng tay lên, vuốt ve bờ môi khô nứt của mình, trên mặt nở ra nụ cười vui sướng chưa từng có từ trước đến nay, đôi mắt ngập tràn tình yêu và sự vui sướng không thể che giấu được.
Tiểu Nha Đầu hôn Trẫm? Ôi thật là đáng yêu! Hắn kiềm chế con tim đang đập hỗn loạn của mình, cực kỳ vui sướng nghĩ ngợi.
Hết Chương 52- Càfé Sáng
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.