Thiên Hình Kỷ

Quyển 1 - Chương 12: Đạo này dài đằng đẵng

Duệ Quang

04/01/2016

Khi trời đã nhá nhem tối, chiếc thuyền nhỏ mới cập bờ.

Nơi có tên gọi là Thiên Thủy trấn cực kỳ vắng vẻ. Thuyền nhỏ cứ men theo sông một cách nhẹ nhàng, bất chợt đã đi tới một nhánh sông nhỏ. Ở bên kia là rừng núi xanh tươi um tum, trên đó còn thấy mấy căn nhà nhỏ khoảng tầm trăm hộ gia đình, với đường đi được trải đá xanh, một Thiên Thủy trấn đã hiện ra trước mắt.

Nhóm năm người đã lên bờ.

Vô Cữu đi chung với ba người Cổ Ly nên đã quen thuộc hơn rất nhiều. Tuy trong lòng Cổ Ly vẫn có ý khinh thường hắn nhưng cũng không e ngại vì bộ dạng hắn kém cỏi như vậy.

Cổ Ly từ nhỏ đã có thiên phú dị bẩm, lại được cao nhân chỉ dạy nên liên tục tu luyện đến nay. Gã vì muốn tăng thêm đạo hạnh nên lựa chọn đến Linh Hà Sơn.

Đào Tử xuất thân từ một nhà giàu có, không chịu sống an phận mà đi tìm niềm vui bằng cách du lịch bốn phương, gã đối với Tiên đạo càng có hứng thú mà tìm hiểu hăng say. Hôm nay có thể gọi là có chút thành tựu vậy mà an tâm đi trên con đường Tiên lộ này.

Hồng Nữ xuất thân từ nhà nông, đã từng sống cuộc sống bình thường, có cơ duyên nên mới gặp gỡ Đào Tử, cũng nghe theo nên cũng thử sức tu luyện, và cũng bắt đầu có thành tựu nên hứng thú dạt dào quyết một lòng đi đến Linh Hà sơn để bái sư tu Tiên.

Mà trong miệng ba người còn biết thêm rằng, Luyện Khí chi đạo chỉ là bước đầu nhập môn mà thôi, nó được chia làm chín tầng tu luyện. Trong nhóm người thì Cổ Ly có tu vi đến tầng thứ năm là cao nhất, Mộc Thân có hơi kém hơn, xong kế tiếp là Đào Tử, còn Hồng Nữ là cuối cùng. Mà Vô Cữu không hề nhắc đến tu vi của bản thân nên chỉ ậm ừ cho qua mỗi khi nhắc đến. Hắn toàn dùng lời lẽ trên trời dưới biển để lấp liếm!

“Chư vị,sắc trời cũng đã tối, hôm nay chúng ta nghỉ ngơi ở đây một đêm, mọi người thấy sao?”

Cổ Ly dẫn đầu đoàn người đi đến thị trấn nhỏ, thấy không ai nói gì nên đưa ra lời đề nghị, sau đó ngón tay của hắn chỉ về phía trước rồi nói :” Dãy nhà cửa trên sườn núi kia chính là của Thượng Quan gia..”

Vô Cữu đang ở cạnh bờ cũng mau chóng ngước đầu lên nhìn.

Từng rặng mây đỏ rực buông xuống bầu trời tạo nên một cảnh sắc vô cùng mỹ lệ. Từng làn sương khói bắt đầu buông xuống vùng cao, thị trấn nhỏ bắt đầu tăng thêm vẻ thanh nhã. Lúc thuyền nhỏ đi đến đoạn sông thì bắt đầu nghiêng nghiêng mình, chỉ là chiếc đèn lồng trắng đen đó trông có vẻ không thuận mắt. Trên đó còn có một người vẫn đứng xem ra bộ dáng rất nhiệt tình!

Vô Cữu nhanh chóng đeo hành lý lên đi đến cạnh Cổ Ly rồi nhẹ hỏi :” Cổ huynh, nơi đây không biết có khách điếm nào để nghỉ ngơi chăng?” Cổ Ly chưa kịp trả lời thì Mộc Thân đi bên cạnh đã lên tiếng :”Giữa sườn núi có khách điếm, là nơi chuyên dùng cho tu sĩ nghỉ lại..”

Thị trấn nhỏ rất yên bình cho nên người đi lại cũng thưa thớt.

Trên con đường nhỏ chạy dài toàn được lát bằng đá xanh, sau một nén nhang đoàn người đã đến được nơi nghỉ chân.

Khách điếm Thiên Thủy, nó nầm ở cuối ngã tư đường, nó được kết hợp giữa mười căn nhà hợp thành một cái tiểu viện nhỏ. Tuy trông nó rất đơn sơ mộc mạc nhưng đây là một nơi vắng vẻ thì như vậy cũng tính là đông khách rồi. Sau khi được chưởng quầy sắp xếp xuống thì đoàn người đi đến một gian phòng. Mà tu sĩ không cần quan trọng đến tiểu tiết nên nhanh chóng đi vào để nghỉ qua đêm.

Phòng trọ của mọi người nằm ở phía đông của tiểu viện, cửa ra vào có hai gốc cổ thụ với cành lá đu đưa. Đêm chưa buông xuống mà khắp nơi đã tối. Sau đó tiểu nhị mở cửa phòng, đoàn người gồm năm thành viên cũng theo mà vào. Khi ánh đèn chiếu xuống, nhờ ánh le lói mà thấy được bố trí trong gian phòng rất đơn giản. Có năm cái giường gỗ được kê sát vách, ở giữa là một chiếc bàn và ghế ngồi. Trừ mọi vật có vẻ đơn sơ ra thì nơi đây rất sạch sẽ gọn gàng.

Sauk hi bàn bạc, mọi người đều nhất trí rằng sáng ngày mai sẽ đến Thượng Quan gia để nộp vàng bạc sau đó mượn dùng Truyền Tống Trận mà đi. Tiếp theo thì Cổ Ly sẽ trông coi cửa ra vào, Đào Tử, Hồng Nữ và Mộc Thân ở giữa, mỗi người đều nghe theo sự sắp xếp mà không có lời dị nghị, sau đó ngồi lên giường khoanh chân mà nghỉ ngơi. Chỉ riêng có Vô Cữu là chui vào trong góc với sắc mặt khổ sở.

Đến lúc ăn tối rồi, sao mấy người kia lại không ăn uống gì?

Một ngày không có cơm gạo thì chết đói mất. Mà chờ một chút rồi tính tiếp vậy.

Vô Cữu ngồi trên giường mà thất thần. Một lúc sau hắn quay lưng đi thay quần áo rách rưới bằng một bộ đồ mới trong đống hành lý, sau khi chỉnh đốn xong xuôi hắn mới quay đầu lại.

Mọi người trên giường cũng có người quan sát hắn nhưng sau đó lại làm ra vẻ không để ý mà nhắm mắt lại.

Vô Cữu cầm chiếc áo dài mà đi đến bàn gỗ, sau đó ngồi xuống lấy ra một cây kim mà từ tốn vá quần áo lại. Tình huống như vậy không thể giấu được mấy người đồng hành, Đào Tử cùng Hồng Nữ hai mắt ngơ ngác nhìn nhau, Cổ Ly thì lắc đầu. Mộc Thân cũng không giả vờ nhắm mắt nữa mà sắc mặt tỏ ra rất nghi ngờ.



Hắn không hề có tác phong của một tu sĩ phải có, mà lại thông thạo công việc của nữ nhi là đi khâu vá lại quần áo, đúng là khó hiểu thật!

Vô Cữu có chút tập trung, hắn chỉ chăm chú vào cây kim khâu. Sau nửa canh giờ, hắn đã vá xong toàn bộ quần áo. Sau đó hắn quan sát một lúc mà cười đắc chí rồi để trên giường, rồi hắn chậm rãi từ tốn mở cửa phòng mà bước ra ngoài.

Trong phòng cả bốn người còn lại nhìn theo vơi vẻ không tin nổi, cũng không thể bình tĩnh để tu hành, cả bốn phía mọi người nhìn nhau không ai rõ việc gì đang diễn ra cả. Trong một nhóm thì tất nhiên phải có quy tắc của nó vậy mà hắn ta làm việc không báo với ai một tiếng nào mà cứ thản nhiên đi như không.

Mộc Thân nhân lúc đó liền vội vàng đi ra ngoài : “ Vô đạo hữu mới đến nơi này còn lạ nước lạ cái, chỉ sợ có điều gì không hay sảy ra nên ta đi xem hắn một chút..”

Ba người bọn Cổ Ly cũng không xen vào nên mặc kệ, tự bọn họ chọn cho mình một cách nghỉ ngơi riêng.

Mộc Thân vừa bước ra bên ngoài, sau đó chăm chú nhìn ngó xung quanh.

Màn đêm buông xuống lặng lẽ, tiểu viện chìm trong bóng tối âm u. Nhìn từ xa đều không thể thấy bóng người, khắp bốn phía phòng trọ đều đóng kín cửa, chỉ có sân ở chỗ tửu quán là còn ánh đèn dầu lấp lóe, cũng có tiếng người cười nói vang ra.

Mộc Thân xuất ra một tấm phù lục cầm trên tay, sau đó liền bước đến.

Trong khách điếm đa phần đều là tu sĩ, đại đa số vì Thượng Quan gia mà tìm đến, ai ai cũng mong chờ chút vận khí mà tìm được Tiên duyên. Ngẫu nhiên ở nơi đây mà khách khứa gặp nhau cũng là điều hợp lý. Mà ai cũng có chí Tu Tiên nên xem nhẹ phần ăn uống, cho nên bên trong tửu quán của khách điếm cũng ít có đồ ăn để phục vụ..

Mộc Thân đi đến trước cửa của tửu quán, gã nhìn vào có chút kinh ngạc.

Tửu quán đúng là rất vắng vẻ, chỉ có bốn đến năm chiếc bàn lớn trong chỉ có một tiểu nhị và một người khách.

Thật là người khách duy nhất đó chính là người đang tìm kiếm Vô đạo hữu, còn trước mặt hắn là một con gà cùng với một chiếc màn thầu, hắn nhìn về phía đồ ăn với ánh mắt sáng rực rồi tấm tắc khen :”Đúng là gà rừng có khác, hương vị thật thơm ngon..”

Tiểu nhị dựa lưng vào quầy hàng cũng vui vẻ cười nói :” Tiên gia thật là hiểu sâu biết rộng!”

“Ha ha, bất kể là đặc sản núi rừng hay món ăn dân dã chỉ vào đến cửa là phân biệt được. Nếu là thịt chó chỉ cần ngửi thôi là ta đã biết được con đực con cái, màu lông của chúng ra sao..”

“Tiên gia quả nhiên là người có nghề, có cần dùng thêm rượu chăng..”

“ Ta không uống được rượu! Mộc đạo hữu.. ngươi cũng đói bụng sao? Tiểu Nhị mau mang bát đũa ra đây..”

Mặc kệ người khác ra sao, Vô Cữu đang thực sự rất là đói, sau khi khâu vá cái áo dài xong hắn liền thẳng tiến đến tửu quán. Gà hầm cách thủy vừa mới ra lò chính là thức ăn khuya mà tiểu nhị tự chuẩn bị cho bản thân. Hắn chỉ chăm chăm đòi ăn một bữa thật thả phanh nên thấy bên ngoài có người đến nên mới lên tiếng mời.

Mộc Thân đang đứng bên ngoài quan sát, mặt hắn có chút suy nghĩ. Sau đó gã mới bước vào tửu quán :” Bản thân tích cốc đã không màng đến đồ ăn…” Gã nhanh nhẩu giải thích rồi vẫn đi đến bàn ngồi xuống.

Vô Cữu đang cắn đùi gà rồi nói :” A.. đã hiểu.. Tích cốc có nghĩa là không thèm ăn cái gì cả!” Hắn nhớ rõ ở Đô thành có mấy người tu luyện cũng thường xuyên đói lả đến bất tỉnh để được mang tiếng cái danh : Tích Cốc.

Tiểu nhị nhanh chóng đi đến nịnh nọt nói :”Vị tiên gia này, có muốn dùng một chút trà hay không?”

Mộc Thân lạnh nhạt nói :” Chúng ta đang nói chuyện, ngươi tốt nhất chớ nhiều lời.”

Tiểu nhị lắc đầu vội vàng chạy ra một bên.

Vô Cữu nhìn thấy liền cười nói :”Có gì chỉ giáo…” sau đó thuận tay liền cầm chiếc màn thầu mà nhai, tay kia vẫn nhớ cầm bát canh gà húp và nói :” Hương vị thật ngọt ngào..”

Mộc Thân cố tránh để mùi nước canh ám lên người, gã cau mày lại từ từ nói:” Không cần nói nhiêu, ta chỉ cần di vật của sư phụ để lại…”



Sau khi nuốt màn thầu xuống bụng, hắn lại cầm một cái khác trên tay và tò mò hỏi :” Miệng ngươi không phát ra tiếng, tại sao lại có lời nói?”

Mộc Thân lạnh lùng nói :”Ngươi thậm chí không biết truyền âm sao? Đừng giả bộ nữa.”

A, thì ra đó là truyền âm thuật, thật là thần kỳ, không phải trong nghề nên không thể biết được, sau này phải chăm chỉ học mấy món nghề này mới được!

Vô Cữu cúi đầu làm một ngụm canh, sau đó lại cắn miếng màn thầu cười nói :” Có thể nó cho ta biết về sư phụ ngươi, ta cũng muốn biết thêm kiến thức..”

Mộc Thân ánh mắt lạnh lùng sau đó nói :’ Nếu có thể trả ta di vật, ta có thể trả lời. Sư phụ của ta..”

Hắn hơi chần chừ sau đó mới chịu nói ra chuyện xưa.

Cách đây ba năm vào lúc đêm tối, Mộc Thân đi đến Vạn Hồn cốc gặp Cương thi, sắp tới lúc chết gã van nài xin tha. Vốn tưởng rằng không thoát khỏi ai ngờ cương thi lại hạ thủ lưu tình, lại có yêu cầu bắt hắn dâng lên máu thịt tươi sống, cũng nghiêm cấm hắn mở lời…

“Ta chỉ còn cách bái ông ta làm thầy mới mong thoát chết. Mà ông ta vốn là một tiền bối trong Tiên đạo, vì một vài lý do ngoài ý nên mới tu luyện Quỷ đạo Cương thi, chỉ sao một thời gian nữa chắc chắn sẽ là một tay đáng gờm trong nước này, không ngờ lại chết trong tay ngươi, hừ..”

Mộc Thân nói đến đây lại nhìn về phía Vô Cữu :” Ta dù sao cũng có duyên thầy trò với ông ta, ta chỉ muốn lấy lại di vật chứ không có ý đồ gì khác. Kính xin Vô đạo hữu bỏ qua, Mộc mỗ xin lấy làm cảm kích..” Hắn tha thiết khẩn cầu, lời nói có vẻ chân thành kết hợp với khuôn mặt trắng trẻo và cử chỉ trang nhã, khiến cho người ta khó lòng mà chối từ.

Vô Cữu ăn xong chiếc màn thầu lại uống cạn bát canh, hắn xoa xoa cái bụng no căng rồi nói :’ Khó khăn lắm mới được một bữa no…” Hắn như kẻ bị bỏ đói nhiều ngày sau đó mới được một bữa cơm no thành ra rất thỏa mãn, có thể thấy đường kẻ sống đầu đường xó chợ mang đủ đắng cay tủi nhục, sau đó hắn nói với giọng cảm khái :” Chỉ chút nữa là chết ở Vạn Hồn cốc rồi, ngươi nói ta đã chọc giận hay đắc tội với ai nào…”

Mộc Thân liền hơi giật mình nói :” Việc đã đến nước này, ngươi muốn thế nào?”

Vô Cữu giơ tay gọi :” Cho thêm chút màn thầu, có thịt bò thì cho ta hai cân, ta muốn mang đi..” Tiểu nhị nghe thấy liền nhanh chóng đi ra ngoài. Hắn sau đó mới nhìn người đối diện mà nói tiếp :” Ngươi thực sự dẫn đám người Cổ Ly đến Linh Hà Sơn?”

Nghe vậy Mộc Thân liền nuôi cơn giận xuống, lời nói này nhiều ý nên xem lại một chút hành động nhưng đầu óc gã khó có thể biết được lúc này nên làm gì.

Mộc Thân liền vội đáp :” Truyền tống trận của Thượng Quan gia một lần tối đa chỉ có năm người, nếu có ý muốn, tại sao còn giả vờ..”

Vô Cữu lại hỏi tiếp :”Lệnh sư để lại bao nhiêu món di vật?”

Mộc Thân trầm mặt xuống mà nói :” Thật không thể biết được, nhưng là Tiên gia chí bảo thì chắc chắn là không sai..”

Lúc đó tiểu nhị đã mang lên một gói thịt bò và ít màn thầu.

Vô Cữu nhận lấy rồi nói :” Hãy ghi cho phòng số 7 dãy chữ Thiên nhé.” Nói xong hắn liền đứng dậy mà đi.

Mộc Thân nhanh chóng đuổi theo, khi chạy ra đến ngoài viện liền vội nói :” Chờ đã, đưa bảo vật cho ta..”

Vô Cữu cũng dừng lại, từ trong tay tung ra hai tấm Phù Lục bằng da không hề sợ hãi chút nào mà nói :” Ngươi còn không biết, để ta tái hiện lại tình huống sảy ra ở Vạn Hồn cốc thì ngươi mới chịu buông tha sao..”

Tình hình sảy ra ở Vạn Hồn cốc thì Mộc Thân đương nhiên là biết rõ. Đây chính là điều mà gã e ngại cho nên cũng không dám lại gần. Mà sau khi hắn nhìn thấy tấm phù mà kêu lên :” Nhân tiên kiếm phù…”

Vô Cữu cũng bất ngờ nhưng nhanh chóng xoay người rời đi.

Ta tại sao lại không thể sử dụng được tấm phù này đây? Cái gì gọi là Nhân Tiên kiếm phù, chẳng lẽ nó rất lợi hại sao? Sớm biết như thế thì đã hỏi Kỳ Tán Nhân cách sử dụng rồi, đến giờ chỉ mang theo mà không biết sử dụng thật phí.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Hình Kỷ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook