Thiên Hồn Đại Lục

Chương 40: Bác gia diệt vong (2)

Nguyệt Thần Lão Đại

18/03/2019

‘ Thách Đấu Tự Do ‘ Bắt Đầu!!!!!

Lập tức hàng trăm tiếng vỗ tay và la lên để mà cổ động và bắt đầu một cuộc tranh tài gây cấn, nói hay la thế, nói tệ cái là biểu diễn cho những người khác xem. Lúc này hắn cũng không có tâm trí mà để ý tới cuộc thi đấu này mà đang cập nhập tình hình từ Thải Ti Liệt, bây giờ Bác gia đã bị cô lập hoàn toàn, và Thải Ti Liệt bắt đầu từ phía Nam đi vào bên trong, Đại Minh từ Bắc vào chính giữa. Hai người hai đường càn bắt đầu giết sạch người của Bác gia…..

Còn về bên đây thì đã có nhiều người bắt đầu đi lên mà khiêu chiến những người trong hạng 10, đương nhiên toàn bộ bị đánh bại một cách dễ dàng và nhanh chóng, tuy cũng có vài trận hơi khó. Nhưng điều khó nhất là một người trong hạng 10 phải đánh với 4-5 người liên tục, khiến thể lực giảm sút một trầm trọng. Bằng chứng là Nam Cung Phương phải đánh với với ba người liên tục khiến nàng cũng khá là mệt mỏi.

Lúc này một người bước lên sàn đấu, những người khác chờ xem tên này sẽ thách đấu người nào…..

“ Ta muốn thách đấu hạng 1 Hàn Phong!!!”

“ Cái gì...hắn muốn thách đấu Hàn Phong ư….”

“ Tên này điên rồi…..”

“ Ta nghĩ hắn muốn bị ngược đòn mà…..”

Hàn Phong suy nghĩ một chút rồi liền đứng dậy mà nhảy lên trên sàn đấu, hai tay chắp lại phía sau mà nhìn về tên khiêu chiến mình, nhưng khi mà nhìn tới thực lực thì Hàn Phong lắc đầu, hắn nghĩ rằng tên này chỉ mới Thành Giai Ngũ Tinh…..

“ Ngươi nghe cho kỹ tên ta đây, ta tên…….”

“ Không có hứng thú….đánh thì đánh lẹ nào, ta sẽ chơi với ngươi một chút…” Hàn Phong tay phải hiện ra một thanh kiếm...

“Hừ….Xem Thiên Hồn Của Ta Đây!!!” hồn lực của hắn lập tức tràn ra, phía sau lưng hiện ra một hình ảnh của một con bò cao ít nhất 2 mét, thân hình lực lưỡng và dữ tợn, bộ lông màu xám, đầu có hai cái sừng cực dài và nhọn. Hàn Phong nhìn về Thiên Hồn này mà huýt sáo vài cái, cười lắc đầu…..nhưng những người khác thì không….

“ Trời ơi, cái đó là…..”

“ Là Tự Nhiên Thiên Hồn

“ Đây là lần đầu tiên ta thấy đó……”

“ Đó là Tự Nhiên Thiên Hồn - Mãn Ngưu à nhà…..”

“ Thế nào, sợ chưa hả...ngươi sẽ hối hận vì không biết tên ta…..” nghe được nhiều người giật mình và nghị luận về Thiên Hồn của mình, có dáng vẻ hâm mộ. Hàn Phong không nói gì mà chỉ ngáp một cái thật dài, tay dụi dụi con mắt rồi nói…..

“ Đánh thì đánh đừng có nói nhiều…..”

“ Được….vậy ngươi chết đi…..” bị Hàn Phong chọc tức vài lần, hắn đã chịu không nỗi mà lao tới, muốn đánh cho Hàn Phong một trận thật đau.

“ Tấn nhi, con nghĩ rằng ai sẽ thắng??”

“ Vậy mẫu hậu nghĩ ai nào….”

“ Đưa nhiên là tên khiêu chiến rồi, dù sao cũng là Tự Nhiên Thiên Hồn, hơn nữa thực lực lại hơn….”

“ Haha mẫu hậu lần này sai rồi….là Hàn Phong thắng, mà phải là thắng dễ dàng nữa cơ kìa….” Xuất Tấn nhìn Hàn Phong mà cười nói, ở bên dưới thì Hàn Phong vẫn dễ dàng tránh né những đòn tấn công của tên kia, trong đầu thì vẫn đang giao tiếp với Thải Ti Liệt….

“ Được rồi, ta sẽ chơi với ngươi một chút…..”

……….

……….

“ Xoẹt……..bịch…….”

“ Xoẹt….xoẹt……” hàng chục tiếng cứa cổ nhẹ nhàng, sau đó là những tiếng bịch bịch liên tiếp, xác chết chạm mặt đất.

“ Nhị đương gia, giải quyết hết toàn bộ lính canh gác rồi…..”

“ Được rồi, bên kia là nhà nghỉ của đám thuộc hạ, giết hết không chừa người nào…..”

“ Vâng!!”

“ 4 người đi theo ta…..chúng ta cần bắt vài con cá lớn…..” Đại Minh nhìn về khu nhà bên kia, lúc này đèn vẫn còn sáng. Đại Minh và bốn tên khác nhảy lên nóc tòa viện, hắn cho hai người đứng ở hai góc cây, mục đích canh chừng, 2 tên còn lại nhìn trên nóc nhà. Còn Đại Minh thì mở mái ngói ra mà nhìn xuống….

“ Aaaaaa….Bác công tử….ngài xấu quá…..”

“ Haha ngoan ngoãn nào…..nếu làm ta vui lòng thì ngươi chính là thiếu phu nhân đó….”

“ Ừ…..nhưng mà đại công tử….”



“ Quan tâm hắn là gì, Bác Duy ta chả sợ hắn đâu….hừ, chức vị gia chủ là phải thuộc về ta….”

“ Vậy thì nhị công tử nhẹ nhàng nha…..ư...ư…..” hai tiếng ư lên khiến cho Bác Duy làm sao chịu nỗi, lập tức mà nhào vô làm việc. Đại Minh cười lạnh, sau đó nhìn vào hai tên thuộc hạ, bọn họ gật đầu hiểu ý, lập tức đột nhập vào trong…..”

“ Aaa….ngươi…..xoẹt…….”

“ Các ngươi đang làm…...bộp…..bụp……” một lúc sau cửa phòng được đóng lại, đèn tắt đi...không thấy cô gái kia đâu, chỉ có Bác Duy đã bị trói cẩn thận, và được đem ra ngoài trước cửa chính…..

“ Đi, phòng tiếp theo……”

Ba người liền mất ở nơi này, sau đó xuất hiện ở một tòa viện kế bên, đương nhiên và đèn vẫn còn sáng, giống như lần trước, Đại Minh một lần nữa quan sát bên dưới….

“ Hehe tam nương….người làn da thật là mịn màng à nhà….cái mông và cặp ngực lại cực kỳ căng tròn…..”

“ Hừ….ngươi được cái miệng dẻo, như phụ thân ngươi…..”

“ Hừ...lão già đó, đã già rồi không chịu về hưu, truyền lại chức vị cho ta….nhưng mà ta lợi hạ hơn lão già đó nhiều...tam nương nhiều lần thử qua rồi mà…..” Người này chính là đại công tử của Bác gia, Bác Nhân. Đại Minh bên trên thì cười lắc đầu, không ngờ Bác Nho một đời anh minh, dạy ra hàng chục ngàn đệ tử, được triệu người kính ngưỡng là một thầy giáo ưu tú, ai dè loạn từ bên trong ra ngoài, đầu lại có hai cái sừng…..

“ Đi…..” ba người lập tức nhảy xuống, nhanh chóng đẩy cửa ra…..

“ Người nào…..” Bác Nhân lập tức cả kinh, nhưng chưa kịp hô liền bị đè xuống đánh bất tỉnh, tam nương của hắn một bên tính hét lên nhưng một cây kiếm để ngang cổ, Đại Minh cười nói…..

“ Thử xem, kiếm nhanh hơn hay tiếng hét to hơn….”

“ Các...các ngươi là ai….đây là Bác phủ….lão gia...lão gia sẽ không bỏ qua cho các ngươi đâu…..”

“ Lão gia của ngươi không phải đang nằm ở đây à….tiện nhân….” Đại Minh cười lạnh, một bợp tay thật mạnh khiến cho nàng lập tức bất tỉnh…

“ Trói….đại ca mà biết chuyện này sẽ nghĩ ra rất nhiều trò hay…..”

Đại Minh thì bắt được hai tên công tử của Bác gia cộng thêm người vợ thứ ba, bên Thải Ti Liệt thì nhẹ nhàng hơn, dễ dàng sạch sẽ không chừa một nhân chứng, bắt được người vợ thứ nhất và thứ hai, tuổi cách biệt không khác nhau, nhưng thấp hơn lão gia của bọn họ gần hai chục….

“ Trói….đem bọn họ về……”

“ Đại nhân, phát hiện ra một cửa hầm ngầm….”

“ Dẫn đường…..” Thải Ti Liệt gật đầu kêu tên thuộc hạ dẫn đường, bọn họ đi tới một cửa hầm ngầm dẫn đến một thông đạo và một hầm ngầm rất rộng, ít nhất đủ cho gần một trăm người. Nhưng dưới này có nhiều thứ khiến cho Thải Ti Liệt giật mình, đó là vũ khí, áo giáp, dược phẩm, tiền bạc châu báu…..

“ Xem ra, vị thầy giáo vĩ đại này rất muốn làm cửu ngũ chí tôn đây…..đem hết về….”

Thải Ti Liệt đi quanh xung quanh mà kiểm tra trong lúc bọn thuộc hạ bắt đầu chuyển ‘ Tiền Thù Lao” vào trong giới chỉ, hắn thấy được ở bức tường có một miếng gạch hơi bị xê xích, ấn vào trong thì từ bên dưới từ từ nhô ra một cái bệ, và có ba cuốn sách lần lượt được đặt mỗi ngăn. Hắn mở ra từng quyển mà coi thì Thải Ti Liệt giật mình, vội vàng cất vào trong giới chỉ, cái này thiếu gia sẽ biết làm sao.

Sau khi dọn dẹp xong hết ‘ Tiền Thù Lao’, Thải Ti Liệt ra lệnh lùng xét một lần nữa không cho bất kỳ người nào thoát, đem tất cả ra trước sân chính…..

“ Nhị đương gia, đại nhân...toàn bộ người ở nơi này……” Thải Ti Liệt nhìn những người tuy không liên quan nhưng đều bị đồ sát, bởi vì bọn họ mang họ Bác và đang ở trong Bác phủ……

“ Các ngươi chết chắc rồi…..chết hết rồi, đây là Bác phủ…..triều đình sẽ không tha cho ngươi đâu….”

“ Vậy thì không cần….bọn ta cũng không thích triều đình lắm…..GIẾT SẠCH HẾT!!!” Đại Minh hai mắt lạnh lùng nhìn lão già này, xoay người rồi ra lệnh. Tiếp theo đó chính là những tiếng hét thảm vang lên, những người tù binh bị bắt phía sau mà nhìn cảnh tượng này run rẩy, bọn họ sống ăn sung mặc sướng, làm gì thấy cảnh tượng này bao giờ…

“ Thế nào, sợ hãi không……” Đại Minh nhìn về Đại Phu Nhân mà cười hỏi, tuy đã ngoài 40 tuổi nhưng là đại phu nhân của tứ đại gia tộc thì so với 20 còn đẹp hơn. Nàng ta gật đầu, rồi Đại Minh phán thêm một câu khiến nàng không chịu được, ngất đi…..

“ Đại ca của ta còn ác hơn ta mười lần….HAHAHA….Giải Đi Hết!!”

“ Nhị đương gia, còn tòa viện này……”

“ Đại ca dặn, người thì bắt thì giết, tòa nhà thì để đó đi….dù sao chúng ta sao này vẫn cần nó…..RÚT!!!” Những tiếng chống cự mãnh liệt nhưng bị kiếm đao hù cho im lặng, sau đó lặng lẽ rút đi, phong ấn cũng được giải trừ, Bác gia một lần nữa lại hòa vào màn đêm, im lặng đáng sợ...nhưng lần này, Nó Là Một Nghĩa Địa!!!

……..

……..

Trở lại thi đấu bên này, Hàn Phong không thể kéo dài quá, sẽ khiến người sinh nghi, nên lúc xử lý hết chướng ngại vật, hắn dùng một đòn đánh bại tên khiêu chiến, sau đó lại thêm 3 người khiêu chiến và đều bị Hàn Phong dễ dàng đánh bại.

Bây giờ không có ai dám khiêu chiến hắn nữa, bởi đều bị một đòn mà đánh bại, không có người nào lại ngu mà lên chịu đòn, nên bây giờ chỉ có thể khiêu chiến người khác, hoặc là đánh với người mình ghét.

Hàn Phong ngồi thưởng thức ly trà của hắn, khuôn mặt lúc này cực kỳ vui vẻ, Nam Cung Phương một bên nhìn hắn mà hỏi….

“ Làm gì huynh vui vẻ thế….”



“ À...huynh đang tưởng tượng lúc chơi đùa...đang suy nghĩ làm sao cho thật là vui và hưng phấn….”

“ Chơi đùa gì thế….cho ta tham gia với…..”

“ Bốp….đàn ông chơi đùa….muội chơi không…..” Hàn Phong búng trán nàng một cái rồi cười nói, Nam Cung Phong xoa xoa cái trán rồi tủi thân mà lắc đầu, hắn cười cười xoa đầu nàng, sau đó tiếp tục mà thưởng thức phong cảnh lúc này. Lúc này Hàn Phong nhìn thấy có một tên nhanh chóng chạy lại chỗ của Bác Nho, Hàn Phong nhíu mày không biết lão ta phái người từ lúc nào……

“ CÁI GÌ…….NGƯƠI NÓI CÁI GÌ……” Bác Nho hét lên thật to, khiến cho cả toàn trường ai ai đều nghe được. Sau đó hàng ngàn ánh mắt quay về nhìn Bác Nho, chỉ thấy lão ta từ từ lùi lại, sau đó xỉu ngay tại chỗ….

“ Lão gia….lão gia…….”

Xuất Tấn nhanh chóng chạy lại mà nhìn Bác Nho, sau đó hỏi tên hộ vệ, lúc này Hàn Phong cùng với những người khác cũng chạy lại…..

“ Thái...thái tử, Bác gia…..Bác gia………”

“ Bác gia sao??” Xuất Tấn nhíu mày mà nói….

“ Bác gia...toàn...toàn bộ biệt diệt…….”

“ Ngươi Nói Cái Gì?”

“ Toàn bộ người ở Bác gia đều bị giết sạch…………….”

Tin tức này vừa truyền ra người nhìn người, Lý Thế, Cung Nhạc và Thanh Tư Bảo ba người mắt nhìn mắt, vẻ mặt của họ đều cực kỳ ngạc nhiên và giật mình, bởi một trong tứ đại gia tộc của đế quốc bị diệt sạch sẽ, cái này….cái này là đang chống đối với cả đế triều…..

“ Còn...còn phu nhân và con ta….”

“ Lão gia, ngài tỉnh…..”

“ TRẢ LỜI MAU…..”

“ Các vị phu nhân và công tử không có thấy….chắc...chắc là bị bọn họ bắt đi….”

“ Tìm….tìm cho ta…..là ai….là kẻ nào……”

“ Bác lão cứ an tâm, ta sẽ cho người phụ giúp…...NGƯỜI Đ U!!”

“ Thái Tử!!”

“ Cho người đi điều tra cho ta….là ai, là người nào dám chống đối với đế quốc….”

“ Thái tử, ta có lời muốn nói….” Hàn Phong một bên nhìn Xuất Tấn mà nói.

“ Hàn huynh đệ cứ nói….”Xuất Tấn gật đầu mà nói

“ Chúng ta bây giờ nên đến xem Bác phủ, ta biết Bác lão bây giờ đang rất tức giận, nhưng chúng ta cần xem xét hiện trường, lỡ như nếu tìm được người còn sống thì chúng ta sẽ biết được chân tướng….nếu không thì cũng có thể điều tra được vài cái có ích để giúp Bác lão điều tra được là người nào to gan đến thế…..”

“ Được...ý hay, Bác lão, ngài thấy thế nào….”

“ Đi, nghe lời tiểu hữu….Mau...mau, về Bác phủ…” Bác Nho gật đầu đồng ý, hắn được người dìu mà xuất phát, Xuất Tấn quay về thông báo cho mẫu thân hắn, hoàng hậu mặt nhíu lại, cũng rất tức giận….

“ Hàn huynh đệ, cậu sẽ làm gì bây giờ?”

“ Thái tử, ta tính quay về phủ nghỉ ngơi, bởi ngày mai ta cần dẫn Phương nhi về thăm nhà…”

“ Vậy à...thật là tiếc, ta còn tính mời Hàn huynh đệ giúp đỡ….”

“ Thái tử, ngài quá lời rồi...nhưng ta nghĩ đây là cơ hội cho ngài….”

“ Là sao…”

“ Thái tử nghĩ xem, nếu ngài có thể giúp Bác lão đều tra sự tình, ngài ấy sẽ biết ơn ngài. Hơn nữa với danh tiếng và uy tín, ghế ngồi thái tử của ngài sẽ vững như sơn thạch, khó có gì đánh gãy được….”

“ Hay...ý hay...cảm tạ Hàn huynh đệ rất nhiều….”

“ Thái tử quá khách khí….”

“ Được...vậy ta chúc Hàn huynh đệ lên đường bình an….lần sau gặp phải không không về!!”

“ Ta chúc thái tử vạn sự như ý!!” Hàn Phong cười mà nhìn Xuất Tấn chạy đi, sau đó mắt lập tức nhíu lại, cười lạnh rồi xoay người rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Hồn Đại Lục

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook