Thiên Hương Bách Mị

Chương 33: Chân Tướng Rõ Ràng (1)

Thập Tứ Lang

17/04/2024

Qua một lúc lâu, Kỷ Đồng Chu khụ một tiếng, tình huống đặc thù nên mọi người không thể cứ như vậy mà im lặng được, mà hắn thân là Vương gia, đương nhiên phải làm mẫu cho mọi người. Hiện giờ mọi người cùng nhau ngã xuống cấm địa, giống như châu chấu trên sợi dây thừng*, chỉ có thể tạm thời gác ân oán ngày xưa qua một bên, trước tiên phải hiểu rõ sự tình cái đã.

*châu chấu trên sợi dây thừng: ý chỉ mọi người đều đồng cảnh ngộ với nhau.

“Đầu tiên là nói về làm thế nào mà ngã xuống đây.”

Kỷ Đồng Chu dùng vạt áo che khuất đùi phải, rồi sửa sang dáng vẻ lại một chút. Hắn xưa nay chú trọng tiểu tiết, bất cứ lúc nào cũng hết sức gọn gàng sạch sẽ.

“Trước tiên là nói về ta, lúc ta ngự kiếm bay đi võ trường, bị người khác đụng vào rơi xuống dưới. Suy xét nơi đây là Thư Viện nên khả năng ám sát làm hại không cao, ta cho rằng là có chuyện xảy ra. Các ngươi thì sao?”

Lê Phi nhìn chằm chằm Lôi Tu Viễn, mặt hắn vẫn luôn không chút thay đổi, còn ngồi trong góc không biết nghĩ cái gì. Đến lúc này, hắn còn muốn giả câm vờ điếc! Nàng trong lòng có một sự tức giận vô danh, lúc này lạnh nhạt nói: “Ta cũng vậy, bị người khác đụng vào mà rơi xuống, sau đó còn va vào một người, hiện giờ nơi đây chỉ có ba người chúng ta, có thể Vương gia là bị ta liên lụy, mà đầu sỏ gây nên là Lôi Tu Viễn. Lôi Tu Viễn, ta hỏi ngươi, ngươi tại sao lại đột nhiên ngã xuống đây?”

Kỷ Đồng Chu lập tức nhìn Lôi Tu Viễn giận dữ: “Thì ra lại là tiểu tử ngươi!”

Cái này có dùng bút ghi vào sổ sách cũng không xong! Hắn vốn tràn ngập ác cảm với Lôi Tu Viễn, lúc trước hai người đánh nhau không phân biệt được thắng thua, lúc sau lại tu hành chẳng phân cao thấp, chỉ là một tên ăn mày thối mà thôi, vậy mà dám cùng hắn tranh cao thấp! Lần này vậy mà còn kéo hắn xuống cấm địa, như thế mà còn nhịn được thì còn có gì không nhịn được nữa!

Lôi Tu Viễn thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, nói: “Bởi vì có người muốn giết ta diệt khẩu, động tay động chân trên thân thạch kiếm.”

Ồ? Hắn, hắn đây là tự nguyện nói sao?! Lê Phi ngây người một chút, còn Kỷ Đồng Chu hoảng sợ: “Ngươi nói cái gì?! Giết ngươi diệt khẩu? Sao lại thế này! Nơi này chính là Thư Viện! Ai dám ra tay với ngươi chứ! Nói cũng không thể nói lung tung!”

Lôi Tu Viễn mỉm cười: “Vậy cứ coi như là ta nói bậy cũng được.”

“Ngươi......” Kỷ Đồng Chu lập tức nổi giận, đứa ăn xin này vậy mà dám trêu chọc hắn?!

“Tại sao rơi xuống dưới không quan trọng.” Lôi Tu Viễn thanh âm bình tĩnh. “Trước mắt quan trọng là…. làm sao để đi ra ngoài. Nơi này linh khí rất ít, mặt dù phía trên sẽ có người tới cứu, nhưng không thể ngự kiếm và không thể dùng tiên pháp chú phù, nên muốn tìm đến chúng ta chỉ sợ phải tốn rất nhiều thời gian. Chờ người đến cứu, không bằng tự cứu thì hơn.”

Những lời oai phong lẫm liệt vừa nói ra này, khiến ngay cả Kỉ Đồng Chu cũng có phần ngượng ngùng. Lôi Tu Viễn lại nói: “Chân phải của Vương gia chỉ sợ hành động không tiện, không bằng trước tiên ở trong động tịnh dưỡng một chút, chờ thể lực khôi phục lại đi cũng không muộn.”

Hắn, hắn đây là vì suy nghĩ cho mình sao? Kỷ Đồng Chu khụ một tiếng, hắn cũng không thể bởi vì hoa ngôn xảo ngữ của tên ăn mày này mà bị mê hoặc!

“Trong sơn động này còn sót lại yêu khí, ở lâu chỉ sợ xảy ra chuyện không ngờ tới.” Kỷ Đồng Chu quyết định không so đo ân oán với bọn họ nữa, Lôi Tu Viễn nói đúng, trước mắt tìm được cách để đi ra ngoài mới là quan trọng nhất. Ba người bọn họ cho dù không tình nguyện cũng là bị trói ở một chỗ, đây không phải là lúc để giận dỗi. “Bây giờ là bình minh, yêu quái trong động chưa quay về, chờ đến lúc trời tối nó nếu trở về thì làm sao bây giờ?”

“Yêu khí trong đây đã có từ rất lâu rồi.” Lôi Tu Viễn vuốt nhè nhẹ trên vách động. “Mới vừa rồi ta tỉnh lại ở cấm địa, chỉ cảm thấy ở hướng này ít yêu khí và ánh mắt là nhất, nghĩ đây phải là nơi an toàn. Trước cửa động, lá khô lá rụng hỗn loạn, còn trong động tro bụi dày đặc, thoạt nhìn nơi này đã lâu không có người đi vào, ở lại đây chắc không có gì nguy hiểm.”

Kỷ Đồng Chu thấy hắn suy nghĩ rõ ràng, ngôn ngữ bình tĩnh, trong lòng vậy mà lại mơ hồ dâng lên một cảm giác bội phục, chẳng qua trong nháy mắt lại bị hắn áp chế đi mất.

Ánh sáng trong sơn động lờ mờ, ba đứa nhỏ đều tự tìm một góc ngồi. Trong động im lặng vô cùng, chỉ có tiếng th/ở dốc liên tục của Kỷ Đồng Chu cùng Lôi Tu Viễn. Lê Phi nhìn qua Lôi Tu Viễn, trên trán hắn đầy mồ hôi, sắc mặt cũng không tốt, dường như đang cố gắng chịu đựng khiến nàng không nhịn được hỏi: “Bệnh phong hàn của ngươi có phải chưa khỏi hay không?”

Lôi Tu Viễn hơi cười khổ: “Ngươi không thấy khó chịu sao? Nơi này chướng khí dày đặc đến dọa người.”

Lê Phi im lặng lắc đầu, nàng đi qua bên chỗ hắn, ngồi xuống gần hắn, hỏi: “Bây giờ cảm thấy tốt hơn chưa?”

Lôi Tu Viễn vẻ mặt ngạc nhiên: “Áp lực đột nhiên nhẹ đi...... Trên người ngươi mang theo pháp bảo trừ tà?”



Nàng vẫn là lắc đầu, cũng không nói chuyện, kỳ thật nàng cũng có rất nhiều bí mật giống hắn, không thể nói ra được.

Trong động không có tiếng động cũng không có ánh sáng, không biết qua bao lâu, Kỷ Đồng Chu chỉ cảm thấy cả người nóng lên, mê man sắp ngủ. Lúc nãy hắn mới nôn ra toàn bộ thức ăn sáng nay, lúc này vừa khát vừa đói, không chỉ khô họng mà toàn thân hắn đều có đau đớn giống như sắp nứt ra. Hương châu trừ tà Khương Lê Phi cho hắn tuy rằng có thể ngăn cản chướng khí, nhưng không cách nào giúp hắn dẫn linh khí nhập thể, nơi bị gãy xương còn đang đau nhức, hắn từ nhỏ chưa từng trải qua gian khổ như thế này. Lúc nãy là cắn răng chịu đựng, nhưng lúc này đang trong lúc ngủ say nên không kìm lòng được mà cúi đầu r/ên rỉ ra tiếng.

Trong lúc mơ màng, cảm giác như có người nhẹ nhàng nâng đầu chính mình lên, sau đó có dòng nước lạnh như băng rót vào miệng. Tinh thần hắn lập tức sảng khoái, như trời hạn gặp mưa một hơi uống rất nhiều, trên đỉnh đầu có người nói: “Đừng uống nhiều, chỉ có một túi da thôi.”

Kỷ Đồng Chu mở to hai mắt nóng hổi ra, trong tầm mắt chỉ thấy mặt một bé gái. Không biết là do ánh sáng hay là nguyên nhân gì khác mà da thịt trên khuôn mặt kia căng tròn trắng nõn, hai mắt sâu thẳm, tuy không xinh đẹp lắm, nhưng có vài phần thanh tú. Hắn chỉ cảm thấy nhìn thật quen mắt, khó khăn chớp chớp mắt vài cái, sương mù trước mắt lập tức tan đi, khuôn mặt kia đúng là Khương Lê Phi rồi.

Hắn sặc một ngụm nước trong cổ họng, ho đến thiếu chút nữa ngất đi. Lê Phi nhanh chóng cất túi da đi, chỉ có một ít nước, còn bị hắn lãng phí hết thì làm thế nào được!

“Ngươi...... Ngươi......” Kỷ Đồng Chu vừa ho vừa muốn nói, hắn cảm thấy chính mình nhất định là hoa mắt rồi, Khương Lê Phi không phải tên ăn mày sao? Da đen nhỏ gầy, tay chân thô kệch, bảy tám phần giống con trai, hắn nhất định là bị ảo giác rồi?!

“Ngươi cái gì mà ngươi.” Lê Phi nhíu mày. “Có sức nói chuyện không bằng đi ngủ nhanh lên, chờ ngươi dưỡng sức còn phải đi tiếp! Ngươi còn muốn ở trong này bao lâu nữa!”

Kỷ Đồng Chu lại tức giận, cho dù Khương Lê Phi hôm nay đột nhiên biến thành tiên nữ thì ở trong lòng hắn vẫn là đứa ăn mày đáng ghét không hơn không kém kia! Hắn xoay người nhắm mắt lại, lần thứ hai nặng nề ngủ thiếp đi, trước mắt không biết như thế nào lại hiện ra khuôn mặt của nàng, hóa ra, nàng quả nhiên vẫn là nữ. Không biết vì sao, nghĩ đến nàng là nữ, hắn thế nào cũng thấy không thích hợp. Trước giờ cãi nhau với nàng chẳng có gì thú vị, hắn đường đường là Anh Vương gia của Việt Quốc, vậy mà không hơn được một đứa con gái, đây không phải tự hủy hoại thân phận sao!

Nghĩ lạ, nàng là con gái, chẳng phải chứng minh chính mình còn kém hơn một đứa con gái sao!

Kỷ Đồng Chu cứ như vậy ôm rối rắm buồn bực chìm vào giấc ngủ. Lê Phi nghiêng đầu nghe tiếng hít thở đều đều của hắn, xác định là hắn đang ngủ, lúc này mới đi đến bên người Lôi Tu Viễn, đem túi nước đưa cho hắn.

“Nơi này là Thư Viện, ngày thường không thiếu cái ăn, cũng sẽ không có người hại ngươi, vậy mà trên người ngươi luôn có túi nước đồ ăn. Ta nên khen ngươi có tầm nhìn xa trông rộng hay nên biết ơn về sự trùng hợp này đây?” Lê Phi lạnh lùng nhìn hắn.

Lôi Tu Viễn cất túi nước vào, liếc mắt nhìn thấy Kỷ Đồng Chu đang ngủ say, thấp giọng nói: “Ngươi là muốn chờ hắn ngủ mới tìm ta để chất vấn?”

Chẳng trách mới vừa nãy lúc Kỷ Đồng Chu còn tỉnh, nàng một câu cũng không nói.

“Ta đoán ngươi không muốn nhiều người biết.” Lê Phi ngồi bên người hắn. “Bây giờ có thể nói chưa? Ta tin lời ngươi nói có người muốn giết ngươi diệt khẩu, lần này không giết được, nhất định sẽ còn có lần sau hay lần sau nữa. Ngươi cái gì cũng không nói, cuối cùng chỉ có thể mang theo bí mật mà chết thôi, ngươi cam tâm sao?”

Lôi Tu Viễn sờ sờ ngực, sau khi trầm ngâm thật lâu, mới nói: “Chỗ này chướng khí dày đặc, gần như không có linh khí, Thiên Âm Ngôn Linh cũng không có tác dụng. Quả thật, ở trong này, thật thích hợp để nói ra tất cả, thời địa lợi nhân hoà.”

“Ngươi nói đi, ta đang nghe.”

Vẻ mặt Lôi Tu Viễn vừa dịu dàng vừa mệt mỏi, thở dài một hơi không ra tiếng: “Ta hỏi ngươi, ngươi biết hết tất cả thì làm được gì, định tìm gã ta tính sổ? Hay là từ nay về sau đề phòng nuôi giấu ý định để ngày sau trả thù? Ngươi có thể cam đoan nhìn thấy gã mà bình tĩnh được như lúc ban đầu không? Có đôi khi, con người chỉ nên giống con kiến, biết càng ít càng tốt.”

Những lời này Nhật Viêm dường như cũng có nói qua, biết nhiều quá dễ đoản mệnh, mỗi người đều như vậy, bày ra thái độ “Cái này ngươi không cần biết”, sư phụ cũng vậy, Nhật Viêm cũng vậy, Lôi Tu Viễn cũng vậy.

Lê Phi chậm rãi nói: “Ngươi có nói, chuyện là bởi vì ta mà ra, cho nên ta có quyền biết tất cả. Còn chuyện sau khi biết có hối hận hay không, hay quyết định làm thế nào, đó là chuyện của ta. Ta không muốn cái gì cũng không biết, giả vờ không thấy mà cho qua.”

Lôi Tu Viễn nhìn nàng cười cười: “Nói chuyện vẫn nghiêm túc như vậy.”

“Đừng nhiều lời, người muốn hại ngươi là ai? Gã dường như không chỉ muốn giết ngươi, kiếm của Xướng Nguyệt cũng bị đông tay chân, gã muốn giết hai người cái ngươi?”

“Năng lực trời sinh của nàng vốn đã dễ dàng gây chuyện, nghe lén quá nhiều điều không nên biết, sớm hay muộn cũng rước họa vào thân.”



Nghe lén? Là nói thính giác của Xướng Nguyệt đặc biệt mẫn cảm sao? Lê Phi không khỏi lâm vào trầm tư, nàng cũng là gần đây mới biết năng lực đặc thù này của Bách Lý Xướng Nguyệt là thiên phú, nàng ấy dường như có thể dễ dàng nghe thấy tiếng tim đập của người khác. Còn nữa, trong khoảng cách nhất định, cho dù giọng đối phương có nhỏ đến đâu, nàng đều có thể nghe rõ mồn một. Bộ dạng giả vờ của Lôi Tu Viễn bị bại lộ nhanh như vậy, cũng là bởi vì thính giác nhạy bén của nàng phát hiện ra sơ hở.

“...... Nàng nghe thấy được chuyện của ngươi, chẳng lẽ là ngươi động tay động chân?”

Lôi Tu Viễn cười mỉa mai: “Nếu ta có khả năng cắt đứt mạch linh khí trên thạch kiếm, sao lại ra nông nỗi này.”

“Người kia, rốt cuộc là ai?”

Lôi Tu Viễn im lặng thật lâu, bỗng nhiên mở miệng: “Sau khi ta bị Bách Lý Xướng Nguyệt phát hiện ra đã lựa chọn từ bỏ. Lúc ấy, ta đã mơ hồ có một loại dự cảm, gã ta sẽ giết ta diệt khẩu, cho nên ta đã chuẩn bị rất nhiều, nào là túi nước nào là cái ăn. Ta chỉ là nghĩ không đến, gã cứ như vậy mà trực tiếp đi vào Thư Viện, trực tiếp xuống tay với ta và Bách Lý Xướng Nguyệt...... Có lẽ là gã đã làm mọi chuyện quá đường đường chính chính rồi, nên ngược lại còn khiến người ta khó biết được nhược điểm của gã.”

Đến Thư Viện? Lê Phi kinh ngạc, thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “Ngươi là nói —— Chấn Vân Tử?!”

Lôi Tu Viễn nhàn nhạt nói: “Ngươi có thể la lớn hơn một chút để đánh thức Vương gia ngu ngóc này. Vị tiền bối có quan hệ huyết thống trong Hoàng tộc kia đúng là người của Tinh Chính Quán.”

Lê Phi lập tức câm miệng, tay đung đưa nửa ngày, rốt cuộc vẫn là suy sụp mà hạ xuống: “Hắn cho ngươi theo dõi ta? Hại ta? Tại sao? Ta chỉ mới gặp mặt hắn một lần! Làm sao có thể gây thù được!”

Lôi Tu Viễn nói: “Ngươi có biết là không phải thành tiên nhân rồi thì chẳng có việc gì để lo. Tiên nhân cũng có mạnh yếu cao thấp, chỉ cần đi trên con đường tu hành, sẽ không bao giờ có ngày dừng lại, không tiến thì lùi, lùi đến khi không còn đường lui nữa, kết cục còn thảm hơn so với phàm nhân. Chấn Vân Tử đang ở Bình Cảnh, hơn năm mươi năm qua, không hề có tiến bộ. Loại danh môn đại phái Tinh Chính Quán này, nhân tài xuất hiện liên tục, nếu tu hành không hề tiến bộ, làm sao có thể giữ địa vị cao lâu dài được? Gã phải luyện chế ra gấp một pháp bảo lợi hại, sau đó gã cuối cùng cũng tìm ra được một con Cửu Vĩ Hồ yêu cực kì thích hợp.”

Lê Phi cảm thấy chuyện cũ mấy tháng trước như dòng nước chảy mà trôi qua trước mắt. Khi ấy nàng muốn rời Thanh Khâu để đi đến Vô Nguyệt đình tìm Đại sư huynh, ai ngờ gặp Nhật Viêm bị đuổi giết, còn có tiên nhân đuổi theo hắn nữa. Sau đó, Nhật Viêm hóa thành một sợi tóc của nàng không biết dùng cách gì để tiên nhân không phát hiện ra hắn, mấy tiên nhân đó tuy rất mất mát không cam lòng, nhưng cũng đành từ bỏ, tự giải tán——

“Là Thanh Khâu lần đó, hồ yêu đột nhiên biến mất......” Trong đầu nàng một mảnh hỗn loạn, cố gắng hồi tưởng từng chi tiết một. “Chấn Vân Tử dùng Thiên Âm Ngôn Linh với ta, bắt ta nói ra hồ yêu rơi xuống......”

Vào thời điểm đó, cách gã tiếp cận khiến các tiên nhân khác bất mãn, may mắn có Đông Dương chân nhân bảo vệ, nếu không không biết khi nào mới có thể xong việc.

“Gã khổ tâm truy tìm tung tích của Cửu Vĩ Hồ yêu, sau khi đuổi theo mười năm, lại hao hết tâm tư kêu gọi các môn phái cao tầng khác cùng mình đuổi giết, nhìn thấy sẽ lập tức ra tay. Đột nhiên, hồ yêu lại không thấy nữa, nếu ngươi là gã, ngươi sẽ cam tâm sao?”

Chẳng trách, lúc ấy cảm thấy lời nói của gã vô cùng đáng ghét, khiến người khác sợ hãi, nhưng gã rời đi nhanh nhất nên nàng không nghĩ nhiều. Thì ra gã cố ý đi nhanh như vậy, là muốn con chim vàng anh phía sau* sao? Tung tích hồ yêu biến mất, người có sát ý nặng nhất cũng đi rồi, còn những người khác vốn là được hắn thuyết phục mà đến, mà chủ sự đi rồi, bọn họ còn lí do gì để ở lại.

*chim vàng anh ở phía sau: câu đầy đủ là “Bọ ngựa bắt ve sầu, chim vàng anh ở phía sau” ý châm biếm những ai chỉ quan tâ m đến lợi ích trước mắt mà bỏ qua những tai họa đằng sau (theo baike.baidu)

“Gã ở phía sau một đường đuổi theo ngươi, chỉ muốn từ trên người ngươi hỏi ra nơi hồ yêu rơi xuống. Gã vẫn luôn nghi ngờ việc hồ yêu biến mất có liên quan đến ngươi, chỉ có duy nhất một manh mối này, hắn làm sao có thể buông tha cho được. Thế nhưng Đông Dương chân nhân vẫn luôn ở bên cạnh ngươi, đưa ngươi đến Thư Viện nên gã không thể làm gì cả, liền tìm đến ta—— Điều ta phải làm, chẳng qua là tiếp cận ngươi, quan sát trên người ngươi có dấu vết của hồ yêu hay không, sau đó, tìm cơ hội xuống tay khiến ngươi bị Thư Viện trục xuất. Chấn Vân Tử luôn chờ ở nơi cách Thư Viện không xa, nếu không Mặc Ngôn Phàm sao có thể tìm được gã nhanh như vậy mang đến Thư Viện?”

Thì ra là thế, thì ra là thế! Chân tướng rõ ràng! Lê Phi cảm thấy trong lòng bàn tay toát đầy mồ hôi lạnh, lúc trước không nghĩ ra, không biết rõ sự việc, đến đây đã hiểu ra.

Câu Nhật Viêm đã từng nói “Hám danh hám lợi, là bản chất con người” bỗng nhiên hiện lên trong đầu, dã tâm của tiên nhân còn lớn hơn rất nhiều so với phàm nhân. Nhật Viêm thân là Cửu Vĩ hồ yêu ngàn năm, bộ lông cốt tủy thậm chí yêu khí đều là báu vật các tiên nhân muốn có, hy vọng ở trước mắt, muốn từ bỏ nói dễ hơn làm. Thiên hạ chúng sinh, chẳng qua đều là vì lợi ích mà bôn ba bận rộn.

Nàng lập tức nhớ đến Nhật Viêm còn có nói, Chấn Vân Tử này càng nghĩ đến Cửu Vĩ Hồ, công lực càng chẳng có cách nào để tiến bộ. Uy lực của Thiên Âm Ngôn Linh đại pháp cùng Tự Linh Yểm Thuật dường như là vô địch, mà tiên pháp lợi hại như thế tất nhiên cũng có thời gian tu hành gian khổ tương ứng, phải có cái gọi là”Tuyệt tình đoạn dục” mới có thể đại thành, ý ở đây là phải vứt bỏ danh lợi d/ục vọng cùng tình cảm thế tục sao? Chẳng trách Tinh Chính Quán hiện giờ người nguyện ý tu tập hai loại tiên pháp này không nhiều lắm, đây thật sự là một ngõ cụt. Vừa muốn công lực tiến bộ, lại không thể vứt bỏ tất cả, Chấn Vân Tử chính là lâm vào ngõ cụt, chẳng trách gã nhịn không được để vào Thư Viện xuống tay.

“Ngươi nói Xướng Nguyệt nghe được chuyện không nên nghe, cho nên Chấn Vân Tử cũng muốn giết nàng?”

Lôi Tu Viễn dường như có chút mệt mỏi, nhắm mắt tựa vào vách động, nhàn nhạt nói: “Năng lực của nàng cho dù có đặc biệt đến đâu thì ở trước mặt đại phái trưởng lão, chẳng qua chỉ là chút tài mọn mà thôi. Lúc ấy, Chấn Vân Tử ở trong phòng ta lấy Ngôn Linh Pháp nói chút chuyện với ta, Mặc Ngôn Phàm không phát hiện được sơ hở, nhưng nàng ta đang nghe lén, sao Chấn Vân Tử không phát hiện được. Người này luôn có tính đa nghi, hiện giờ ngươi thiên phú tuyệt luân, khiến chúng tiên gia môn phái đều mong có được, gã một tia sơ hở cũng không thể lưu lại, nếu không làm sao có thể che giấu sự thật mấy lần muốn giết ta diệt khẩu? Cánh chim chưa mọc ra đã phải thu lại, nếu không đó là họa sát thân.”

Nói xong, hắn bỗng mở mắt mắt nhìn nàng mỉa mai cười: “Ngươi muốn biết, ta đã nói cho ngươi biết. Từ nay về sau ngươi không bao giờ có thể tỏ ra như không biết nữa, ngoại trừ tăng thêm phiền não, ngươi còn có thể làm cái gì?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Hương Bách Mị

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook