Chương 75: Chu Yếm (2)
Thập Tứ Lang
17/04/2024
Ứng Nguyên Khải run giọng nói: “Hắn nói đến Thanh Nhạc trưởng lão! Lẽ nào trong rừng là Nhạc sư muội?!”
Mấy nam đệ tử phía sau hắn cả giận nói: “Nhạc sư muội cái gì! Chạy mau lên! Thất thần làm cái gì!”
Ứng Nguyên Khải còn đang do dự, mấy nam đệ tử kéo hắn bay đi, lại nghe con đại yêu kia cười ha hả mấy tiếng, trầm giọng nói: “Bên ngoài còn nhiều con chuột nhỏ đang trốn như vậy sao? Đều lại đây làm ta vui vẻ nào!”
Mọi người thấy thân thể như bị một bàn tay khổng lồ nắm lấy, yêu khí dày đặc ngang ngược gắt gao trói chặt bọn họ, không hề có cách nào kháng cự, đầu choáng váng hoa mắt một trận, tất cả mọi người bị yêu khí kéo vào trong rừng, hung hăng đồng loạt ngã rạp.
Lê Phi cả người đau nhức vô cùng, hơn nữa vừa mới gian nan động đậy thân thể, mắt liền thấy phía đối diện có một con quái vật cao mấy trượng, giống như con vượn, cặp mắt màu vàng sáng rực, tràn ngập linh tính, từ đầu đến chân khóc một lớp lông trắng óng ánh, chỉ có đôi chân vừa dài vừa to, màu đỏ rực như lửa cháy.
Đây là cái gì? Vượn yêu?
Mấy đệ tử đều ngã chỏng vó mà nằm trên đất trống, ai cũng r.ên rỉ không dứt, mà đối diện con quái vật này là mỹ nữ xinh đẹp trầm tĩnh tựa hoa lan, đúng là Nhạc Thải Linh, nàng không thèm nhìn mọi người mà chỉ nhìn chằm chằm con quái vật vượn đối diện. Trên đùi nàng đặt một cây đàn vẻ ngoài cổ quái, như là làm từ xương cốt, trên đó có năm dây đàn đỏ tươi như máu, âm sắc phát ra khiến người khác không rét mà run.
Tiếng đàn boong boong lại vang lên đứt quãng, khúc không giống khúc, nhịp điệu không ra nhịp điệu, chỉ cảm thấy réo rắt thảm thiết lạnh thấu xương, con vượn kia dường như phiền chán, đập một chưởng lên mặt đất, mặt đất nhất thời chấn động không ngừng, bụi mù văng khắp nơi, Nhạc Thải Linh vẫn như trước ngồi ngay ngắn bất động, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng, từng đợt sóng của tiếng đàn thong thả chảy xuôi, bụi mù dừng trước người nàng ba trượng, một chút cũng không dính lên người nàng.
Lúc này các đệ tử khác rốt cuộc cũng giãy dụa đứng lên, vừa thấy quái vật trước mặt, theo bản năng mà tụ vào một chỗ, Lê Phi không một tiếng động mà biến ra mấy tường đồng thuật cùng ẩn nấp thuật, bao mọi người lại.
Ứng Nguyên Khải nhìn thấy Nhạc Thải Linh, lập tức nói nhỏ: “Quả nhiên là Nhạc sư muội!”
Mấy nam đệ tử phía sau hắn cả giận nói: “Đều là do ngươi chậm quá! Bây giờ thì hay rồi!”
Ứng Nguyên Khải cũng cả giận nói: “Đã là đồng môn, làm sao thấy chết mà không cứu được?!”
Mọi người lắc đầu thở dài: “Cho dù là đồng môn, thì sao? Làm sao để cứu? Thứ này cho dù chúng ta cùng hợp sức cũng chẳng đối phó nổi! Cô nương này muốn đâm đầu chịu chết, chẳng lẽ chúng ta phải chôn cùng? Xem thời cơ mà lui lại đi!”
Mấy nam đệ tử bọn họ ở phía sau tranh chấp không ngừng, Tô Uyển lặng lẽ kéo kéo tay áo Lê Phi, thấp giọng nói: “Đây là mãnh thú Chu Yếm, chỉ bằng mấy người chúng ta tuyệt đối không đối phó được.”
Người con gái gan lớn này vậy mà cũng chùn bước, phá lệ lần đầu tiên.
Tên Chu Yếm ngay cả Lê Phi cũng đã nghe qua, đây là một loại mãnh thú mang đến tai họa trong truyền thuyết, tuy rằng mãnh thú này không phải loại làm thiên hạ khiếp sợ, nhưng cũng tương đương khó lường, gặp được hắn, nếu hai mươi đệ tử cùng nhau công kích có lẽ còn có thể chế phục, nhưng với mấy người bọn họ, chỉ có thể chịu chết.
Ứng Nguyên Khải hiển nhiên cũng hiểu được sự chênh lệch này, tuy rằng không cam lòng, nhưng mỹ nhân đang gặp nguy hiểm đến tính mạng, nhưng giữ được cái mạng của mình vẫn là quan trọng hơn, tuy rằng không hiểu Nhạc Thải Linh một mình tìm Chu Yếm làm cái gì, nhưng bọn họ không ai nguyện ý bị cuốn vào trận đấu này.
Mọi người lặng lẽ lui về phía sau, đang muốn đằng vân chạy thoát, thình lình Chu Yếm bỗng nhiên cười nói: “Đã đến rồi còn muốn đi?”
Mọi người cảm thấy lại bị cái gì cái gì trói lại, thân thể không kìm được bị kéo trở về. Chu Yếm bỗng nhiên “Ồ” một tiếng, đánh đến một chưởng thật lớn, Lê Phi tránh không kịp, vừa vặn bị nắm lấy. Hắn dùng lực bóp chặt nàng, nàng chỉ thấy trong ngực khí huyết cuồn cuộn, đau đớn không chịu nổi, nhịn không được kêu đau một tiếng.
Thấy hoa mắt, khuôn mặt khổng lồ của Chu Yếm xuất hiện trong tầm mắt, con ngươi màu vàng chăm chú nhìn nàng một lát, thấp giọng nói: “Ngươi thật kỳ lạ, ngươi là cái gì?”
Lê Phi nhắm mắt không đáp, nàng chịu đau mạnh mẽ vận linh khí, bỗng nhiên quanh thân b.ắn ra vô số gai nhọn sắc bén, từng cái đâm vào lòng bàn tay hắn. Chu Yếm ăn đau, vội vàng buông tay, Lê Phi lập tức nhảy lên mây trắng, tiếng còi trúc chói tai lại vang lên, thanh kiếm sáng rực gào thét mà đến, tung một chiêu trước mặt Chu Yếm, cắt đi một phần lông của nó, thừa dịp này, Lê Phi lập tức bay xa hơn mười trượng, người đầy mồ hôi lạnh, trong nháy mắt đã ướt sũng hết quần áo.
Con mãnh thú này thật lợi hại!
Chu Yếm cười hắc hắc, chăm chú nhìn bảo kiếm đang bay múa bên người: “Cái này có chút thú vị!”
Hắn trong phút chốc dễ dàng nắm lấy chuôi kiếm này, Lôi Tu Viễn lập tức thu pháp lại, thanh kiếm hóa thành kim quang biến mất trong tay Chu Yếm, hắn dường như có chút bất mãn, đôi mắt màu vàng nhìn chằm chằm Lôi Tu Viễn, nhìn hắn, rồi lại nhìn chằm chằm Lê Phi phía sau, bỗng nhiên cười to mấy tiếng, sau đó nhảy lên, thân thể cao lớn đánh về phía Lôi Tu Viễn.
Lôi Tu Viễn lúc này hóa thành một đạo kim quang, lại nghe thấy tiếng gió lợi hại trên đỉnh đầu, hắn phút chốc ngã ngay tại chỗ, một chưởng lớn của Chu Yếm chụp được đầu hắn, “Bùm” một tiếng nổ, mấy tường đồng thật cũng nát vụn, Lôi Tu Viễn bị một đánh hung hăng của hắn mà văng ra ngoài vài chục trượng, ngã trên mặt đất, sau lưng vết máu loang lổ, vẫn là bị Chu Yếm đả thương rồi.
Lê Phi tung lưới trị liệu ra, Đặng Khê Quang cùng Tô Uyển bên cạnh cũng Đằng Triền Đằng Vũ, Hỏa Long Hỏa Liên cùng nhau b.ắn ra, khiến Chu Yếm phải lui mấy bước.
Tô Uyển thấy mấy người Ứng Nguyên Khải trợn mắt há hốc mồm, không khỏi giận dữ: “Mấy người các ngươi chỉ biết nhìn thôi hả?! Nhu nhược!”
Ứng Nguyên Khải bị mắng đến xấu hổ, thấy Chu Yếm đuổi theo Lôi Tu Viễn không bỏ, hắn đột nhiên hét lớn một tiếng, ngưng tụ linh khí toàn thân, gọi ra một bức tường ánh sáng trong suốt, cao bằng nửa người, Chu Yếm nhất thời không để ý, bị vướng chân, lại là một trận tiếng nổ, bức tường ánh sáng vỡ thành bột phấn, thân thể khổng lồ của hắn cũng văng ra thật xa.
Mọi người lập tức phóng ra Mộc hành tiên pháp Đằng Bán, Kim Vũ Tiễn, Hỏa Liên lại giống như không cần linh khí mà b.ắn ra bên ngoài, bộ lông tuyết trắng của Chu Yếm bị đốt trụi một mảng lớn, đau nhức làm hắn điên cuồng, dữ dội rống một tiếng, lại vọt tới, Lê Phi lập tức gọi ra bức tường ánh sáng, lần này cũng xuất hiện ở giữa không trung, Chu Yếm lại không chú ý, đầu đụng phải, lại bị ngã đến lảo đảo.
Lôi Tu Viễn sớm đã gọi ra bảo kiếm, thanh kiếm gào thét mà đâm vào một mắt hắn, lại bay ra từ một con khác, Chu Yếm máu đầy mặt, k.êu rên mấy tiếng, vào lúc này, Nhạc Thải Linh một bên cũng bắt đầu đánh đàn, tiếng đàn thê lương của nàng lạnh lùng, có thêm tiên pháp, nghe vào khó chịu vô cùng.
Ứng Nguyên Khải vội la lên: “Nhạc sư muội! Đừng đánh đàn, hai mắt Chu Yếm đã mù, mau tới đây cùng nhau đối phó với hắn!”
Nàng dường như không nghe thấy, đầu ngón tay khẽ run lên, một cao âm lanh lảnh chợt phát ra ra, Đặng Khê Quang bị thương nặng mới khỏi, nguyên khí tổn thương nặng, bị cao âm này của nàng làm tai mũi đồng thời chảy máu, mấy đệ tử còn lại cũng khó chịu vô cùng, nhưng mà vô luận nói gì với nàng, nàng đều dường như không nghe thấy, tiếng đàn từng đợt vang lên, Chu Yếm bị một loạt tiếng đàn này làm mê hoặc mà quay vòng tại chỗ, bộ lông trắng như tuyết rụng xuống từng đợt từng đợt theo tiếng đàn, giống như tuyết rơi vậy.
Đột nhiên, Chu Yếm phục hồi tinh thần lại, hai mắt hắn bị chọc mù, trong đầu cũng đau nhức vô cùng, phẫn nộ khó nói nên lời, lần này cũng không bổ nhào về trước nữa mà dùng sức một chưởng đập lên mặt đất, từng tấc từng tấc đất lập tức vỡ ra, hơn mười cây đại thụ ba người ôm mới hết lại bị hắn hung hăng coi như que tăm bình thường mà đánh về phía mọi người.
Mọi người đều tránh đi, ai ngờ kia tiếng đàn ồn ào kia còn đang quấy rầy, khiến linh khí như thế nào cũng không thể vận chuyển lưu loát được, Lê Phi đột nhiên đằng vân dừng bên người Nhạc Thải Linh, không nói một lời, nhấc chân đá bay cây đàn kia ra ngoài.
Nhạc Thải Linh trên mặt sương lạnh bao phủ, nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, ánh mắt cực kỳ sắc bén.
Lê Phi cả giận nói: “Ngươi không giúp đỡ cũng được, nhưng đừng quấy rối!”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Một Khắc Rung Động, Cả Đời Vấn Vương
2. Chiều Hư
3. Chỗ Dựa
4. Thế Vai
=====================================
Nhạc Thải Linh lạnh nhạt nói: “Chu Yếm vốn là do một mình ta đuổi giết, ai kêu các ngươi ngáng đường phá đám?”
“Nếu đã bị liên lụy, mấy lời vô nghĩa này còn có ích gì?” Lê Phi không lùi bước chút nào mà nhìn nàng ta, “Hiện tại đã không phải chuyện của một mình ngươi!”
Nhạc Thải Linh đối mặt với nàng sau một lúc lâu, xoay người nhặt đàn lên, tính phẩy tay áo bỏ đi, chúng đệ tử nhất thời rất bất mãn, bọn họ ở bên cạnh vất vả đối phó Chu Yếm, người này gây họa xong còn muốn một mình bỏ chạy?
Lôi Tu Viễn hóa thành một đạo kim quang dừng phía sau nàng ta, không chút khách khí mà túm lấy cổ áo của nàng ta, lạnh nhạt nói: “Ngươi đưa mãnh thú đến, còn muốn bỏ chạy?”
Nhạc Thải Linh chưa từng bị người nào đối xử vô lễ như vậy, huống chi còn là nam nhân, nàng giận tím mặt, phút chốc mở miệng nói: “Buông tay!”
Hai chữ vừa nói ra, mặt nàng ta lập tức xám như tro tàn, cứ vậy mà sững sờ tại chỗ.
Lôi Tu Viễn đang muốn rời đi, thình lình phía sau lưng gió động, hắn né người tránh đi, đã thấy Nhạc Thải Linh một chưởng bổ tới, Chu Yếm còn đang ở bên kia nổi điên, cô nương này vậy mà lại động thủ với người cùng phe với mình.
Lê Phi một chưởng cản nàng lại: “Ngươi thật vô lý! Vậy mà lại động thủ với đệ tử đồng môn!”
Nhạc Thải Linh điềm nhiên nói: “Tặc tử này vô lễ phá hư việc lớn của ta! Nay không đội trời chung! Tránh ra!”
Tô Uyển cũng có chút giận: “Lời này mà cũng nói được! Ngươi dám ở trước mặt Thanh Nhạc trưởng lão nói như vậy không?”
Nhạc Thải Linh kích động đến cực điểm, dường như khóc cũng dường như cười, thê lương nói: “Ở trước mặt sư phụ? Ở trước mặt sư phụ ta sẽ càng giết hắn! Công pháp của ta bước thứ ba là phải ba năm không nói chuyện với nam tử mới có thể hoàn thành! Hiện giờ bị hắn phá hỏng, nếu là các ngươi, các ngươi có thể chịu được sao?!”
Lê Phi”A” một tiếng, phá công pháp của nàng? Hóa ra nàng không muốn nói chuyện với mấy nam đệ tử là vì phải tu hành nhạc luật tiên pháp?
Nàng lẩm bẩm nói: “Phá công pháp thì phải làm sao bây giờ? Tu vi cũng mất hết rồi?”
Nhưng Nhạc Thải Linh là không tự nhịn được mà mở miệng nói, hành động mới vừa rồi của nàng ta đúng là khiến người khác không kiềm được mà tức giận, Lôi Tu Viễn chỉ vì tất cả mọi người mà ra mặt thôi. Nhưng công pháp bị phá nghe đúng thật là rất nghiêm trọng, lỡ như tu vi một thân nàng đều mất hết, chẳng phải là không xong rồi sao? Về phía Thanh Nhạc trưởng lão chỉ sợ là không biết ăn nói làm sao.
Lôi Tu Viễn liếc Nhạc Thải Linh: “Nghiêm trọng nhất cũng chỉ phải luyện lại ba năm, công pháp bị phá không đến mức nghiêm trọng như vậy.”
Nhạc Thải Linh giận đến nỗi sắc mặt xanh mét: “Ba năm không phải thời gian hả? Ngươi đền cho ta ba năm sao?”
Bên này ầm ĩ không ngừng, Chu Yếm bị mù phía sau bỗng nhiên dừng động tác lại, im lặng vô cùng, mấy đệ tử bị giày vò nửa cái mạng lập tức cảnh giác đứng lên, lại tập trung vào một chỗ, ngay cả Nhạc Thải Linh cũng phải ôm hận đứng cùng một chỗ với bọn họ.
Ứng Nguyên Khải cùng Lê Phi biến ra tường đồng thuật, ai cũng nắm chặt ấn để gọi mây trắng đến, chỉ chờ tình huống bất ổn lập tức chạy trốn.
Chu Yếm chậm rãi ngẩng đầu lên, từ trong đôi mắt máu tươi chậm rãi chảy xuống, hắn chợt mở miệng ra, phát ra tiếng gầm rú dài và thê lương, màng tai của mọi người nhanh chóng đều bị tiếng gầm này chọc thủng, có che tai đi cũng vô dụng, linh khí không vận chuyển được, cực kỳ đau khổ. Tiếng gầm rú này ước chừng rống được khoảng thời gian một chén trà, Đặng Khê Quang không chịu nổi, là người thứ nhất hôn mê.
Chúng đệ tử đã sớm bị tiếng gầm này làm cho mặt trắng bệch, lúc này muốn đằng vân thoát ra cũng không thể, linh khí trong cơ thể hoàn toàn không thể vận chuyển, chướng khí cùng yêu khí cùng vọt tới từ khắp nơi, trong nháy mắt, linh khí liền biến mất.
Cảm giác này Lê Phi cũng không xa lạ, cấm địa Thư Viện là bởi vì chướng khí quá mức dày đặc, khiến tiên pháp nào cũng không thể sử dụng mà giờ này khắc này, chướng khí nơi này còn mãnh liệt hơn cấm địa vô số lần, chướng khí mạnh mẽ đột ngột tấn công giống như bàn tay khổng lồ vô hình, trong nháy mắt đè trên mặt đất, lập tức hôn mê bất tỉnh rên cũng không kịp.
Mấy nam đệ tử phía sau hắn cả giận nói: “Nhạc sư muội cái gì! Chạy mau lên! Thất thần làm cái gì!”
Ứng Nguyên Khải còn đang do dự, mấy nam đệ tử kéo hắn bay đi, lại nghe con đại yêu kia cười ha hả mấy tiếng, trầm giọng nói: “Bên ngoài còn nhiều con chuột nhỏ đang trốn như vậy sao? Đều lại đây làm ta vui vẻ nào!”
Mọi người thấy thân thể như bị một bàn tay khổng lồ nắm lấy, yêu khí dày đặc ngang ngược gắt gao trói chặt bọn họ, không hề có cách nào kháng cự, đầu choáng váng hoa mắt một trận, tất cả mọi người bị yêu khí kéo vào trong rừng, hung hăng đồng loạt ngã rạp.
Lê Phi cả người đau nhức vô cùng, hơn nữa vừa mới gian nan động đậy thân thể, mắt liền thấy phía đối diện có một con quái vật cao mấy trượng, giống như con vượn, cặp mắt màu vàng sáng rực, tràn ngập linh tính, từ đầu đến chân khóc một lớp lông trắng óng ánh, chỉ có đôi chân vừa dài vừa to, màu đỏ rực như lửa cháy.
Đây là cái gì? Vượn yêu?
Mấy đệ tử đều ngã chỏng vó mà nằm trên đất trống, ai cũng r.ên rỉ không dứt, mà đối diện con quái vật này là mỹ nữ xinh đẹp trầm tĩnh tựa hoa lan, đúng là Nhạc Thải Linh, nàng không thèm nhìn mọi người mà chỉ nhìn chằm chằm con quái vật vượn đối diện. Trên đùi nàng đặt một cây đàn vẻ ngoài cổ quái, như là làm từ xương cốt, trên đó có năm dây đàn đỏ tươi như máu, âm sắc phát ra khiến người khác không rét mà run.
Tiếng đàn boong boong lại vang lên đứt quãng, khúc không giống khúc, nhịp điệu không ra nhịp điệu, chỉ cảm thấy réo rắt thảm thiết lạnh thấu xương, con vượn kia dường như phiền chán, đập một chưởng lên mặt đất, mặt đất nhất thời chấn động không ngừng, bụi mù văng khắp nơi, Nhạc Thải Linh vẫn như trước ngồi ngay ngắn bất động, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng, từng đợt sóng của tiếng đàn thong thả chảy xuôi, bụi mù dừng trước người nàng ba trượng, một chút cũng không dính lên người nàng.
Lúc này các đệ tử khác rốt cuộc cũng giãy dụa đứng lên, vừa thấy quái vật trước mặt, theo bản năng mà tụ vào một chỗ, Lê Phi không một tiếng động mà biến ra mấy tường đồng thuật cùng ẩn nấp thuật, bao mọi người lại.
Ứng Nguyên Khải nhìn thấy Nhạc Thải Linh, lập tức nói nhỏ: “Quả nhiên là Nhạc sư muội!”
Mấy nam đệ tử phía sau hắn cả giận nói: “Đều là do ngươi chậm quá! Bây giờ thì hay rồi!”
Ứng Nguyên Khải cũng cả giận nói: “Đã là đồng môn, làm sao thấy chết mà không cứu được?!”
Mọi người lắc đầu thở dài: “Cho dù là đồng môn, thì sao? Làm sao để cứu? Thứ này cho dù chúng ta cùng hợp sức cũng chẳng đối phó nổi! Cô nương này muốn đâm đầu chịu chết, chẳng lẽ chúng ta phải chôn cùng? Xem thời cơ mà lui lại đi!”
Mấy nam đệ tử bọn họ ở phía sau tranh chấp không ngừng, Tô Uyển lặng lẽ kéo kéo tay áo Lê Phi, thấp giọng nói: “Đây là mãnh thú Chu Yếm, chỉ bằng mấy người chúng ta tuyệt đối không đối phó được.”
Người con gái gan lớn này vậy mà cũng chùn bước, phá lệ lần đầu tiên.
Tên Chu Yếm ngay cả Lê Phi cũng đã nghe qua, đây là một loại mãnh thú mang đến tai họa trong truyền thuyết, tuy rằng mãnh thú này không phải loại làm thiên hạ khiếp sợ, nhưng cũng tương đương khó lường, gặp được hắn, nếu hai mươi đệ tử cùng nhau công kích có lẽ còn có thể chế phục, nhưng với mấy người bọn họ, chỉ có thể chịu chết.
Ứng Nguyên Khải hiển nhiên cũng hiểu được sự chênh lệch này, tuy rằng không cam lòng, nhưng mỹ nhân đang gặp nguy hiểm đến tính mạng, nhưng giữ được cái mạng của mình vẫn là quan trọng hơn, tuy rằng không hiểu Nhạc Thải Linh một mình tìm Chu Yếm làm cái gì, nhưng bọn họ không ai nguyện ý bị cuốn vào trận đấu này.
Mọi người lặng lẽ lui về phía sau, đang muốn đằng vân chạy thoát, thình lình Chu Yếm bỗng nhiên cười nói: “Đã đến rồi còn muốn đi?”
Mọi người cảm thấy lại bị cái gì cái gì trói lại, thân thể không kìm được bị kéo trở về. Chu Yếm bỗng nhiên “Ồ” một tiếng, đánh đến một chưởng thật lớn, Lê Phi tránh không kịp, vừa vặn bị nắm lấy. Hắn dùng lực bóp chặt nàng, nàng chỉ thấy trong ngực khí huyết cuồn cuộn, đau đớn không chịu nổi, nhịn không được kêu đau một tiếng.
Thấy hoa mắt, khuôn mặt khổng lồ của Chu Yếm xuất hiện trong tầm mắt, con ngươi màu vàng chăm chú nhìn nàng một lát, thấp giọng nói: “Ngươi thật kỳ lạ, ngươi là cái gì?”
Lê Phi nhắm mắt không đáp, nàng chịu đau mạnh mẽ vận linh khí, bỗng nhiên quanh thân b.ắn ra vô số gai nhọn sắc bén, từng cái đâm vào lòng bàn tay hắn. Chu Yếm ăn đau, vội vàng buông tay, Lê Phi lập tức nhảy lên mây trắng, tiếng còi trúc chói tai lại vang lên, thanh kiếm sáng rực gào thét mà đến, tung một chiêu trước mặt Chu Yếm, cắt đi một phần lông của nó, thừa dịp này, Lê Phi lập tức bay xa hơn mười trượng, người đầy mồ hôi lạnh, trong nháy mắt đã ướt sũng hết quần áo.
Con mãnh thú này thật lợi hại!
Chu Yếm cười hắc hắc, chăm chú nhìn bảo kiếm đang bay múa bên người: “Cái này có chút thú vị!”
Hắn trong phút chốc dễ dàng nắm lấy chuôi kiếm này, Lôi Tu Viễn lập tức thu pháp lại, thanh kiếm hóa thành kim quang biến mất trong tay Chu Yếm, hắn dường như có chút bất mãn, đôi mắt màu vàng nhìn chằm chằm Lôi Tu Viễn, nhìn hắn, rồi lại nhìn chằm chằm Lê Phi phía sau, bỗng nhiên cười to mấy tiếng, sau đó nhảy lên, thân thể cao lớn đánh về phía Lôi Tu Viễn.
Lôi Tu Viễn lúc này hóa thành một đạo kim quang, lại nghe thấy tiếng gió lợi hại trên đỉnh đầu, hắn phút chốc ngã ngay tại chỗ, một chưởng lớn của Chu Yếm chụp được đầu hắn, “Bùm” một tiếng nổ, mấy tường đồng thật cũng nát vụn, Lôi Tu Viễn bị một đánh hung hăng của hắn mà văng ra ngoài vài chục trượng, ngã trên mặt đất, sau lưng vết máu loang lổ, vẫn là bị Chu Yếm đả thương rồi.
Lê Phi tung lưới trị liệu ra, Đặng Khê Quang cùng Tô Uyển bên cạnh cũng Đằng Triền Đằng Vũ, Hỏa Long Hỏa Liên cùng nhau b.ắn ra, khiến Chu Yếm phải lui mấy bước.
Tô Uyển thấy mấy người Ứng Nguyên Khải trợn mắt há hốc mồm, không khỏi giận dữ: “Mấy người các ngươi chỉ biết nhìn thôi hả?! Nhu nhược!”
Ứng Nguyên Khải bị mắng đến xấu hổ, thấy Chu Yếm đuổi theo Lôi Tu Viễn không bỏ, hắn đột nhiên hét lớn một tiếng, ngưng tụ linh khí toàn thân, gọi ra một bức tường ánh sáng trong suốt, cao bằng nửa người, Chu Yếm nhất thời không để ý, bị vướng chân, lại là một trận tiếng nổ, bức tường ánh sáng vỡ thành bột phấn, thân thể khổng lồ của hắn cũng văng ra thật xa.
Mọi người lập tức phóng ra Mộc hành tiên pháp Đằng Bán, Kim Vũ Tiễn, Hỏa Liên lại giống như không cần linh khí mà b.ắn ra bên ngoài, bộ lông tuyết trắng của Chu Yếm bị đốt trụi một mảng lớn, đau nhức làm hắn điên cuồng, dữ dội rống một tiếng, lại vọt tới, Lê Phi lập tức gọi ra bức tường ánh sáng, lần này cũng xuất hiện ở giữa không trung, Chu Yếm lại không chú ý, đầu đụng phải, lại bị ngã đến lảo đảo.
Lôi Tu Viễn sớm đã gọi ra bảo kiếm, thanh kiếm gào thét mà đâm vào một mắt hắn, lại bay ra từ một con khác, Chu Yếm máu đầy mặt, k.êu rên mấy tiếng, vào lúc này, Nhạc Thải Linh một bên cũng bắt đầu đánh đàn, tiếng đàn thê lương của nàng lạnh lùng, có thêm tiên pháp, nghe vào khó chịu vô cùng.
Ứng Nguyên Khải vội la lên: “Nhạc sư muội! Đừng đánh đàn, hai mắt Chu Yếm đã mù, mau tới đây cùng nhau đối phó với hắn!”
Nàng dường như không nghe thấy, đầu ngón tay khẽ run lên, một cao âm lanh lảnh chợt phát ra ra, Đặng Khê Quang bị thương nặng mới khỏi, nguyên khí tổn thương nặng, bị cao âm này của nàng làm tai mũi đồng thời chảy máu, mấy đệ tử còn lại cũng khó chịu vô cùng, nhưng mà vô luận nói gì với nàng, nàng đều dường như không nghe thấy, tiếng đàn từng đợt vang lên, Chu Yếm bị một loạt tiếng đàn này làm mê hoặc mà quay vòng tại chỗ, bộ lông trắng như tuyết rụng xuống từng đợt từng đợt theo tiếng đàn, giống như tuyết rơi vậy.
Đột nhiên, Chu Yếm phục hồi tinh thần lại, hai mắt hắn bị chọc mù, trong đầu cũng đau nhức vô cùng, phẫn nộ khó nói nên lời, lần này cũng không bổ nhào về trước nữa mà dùng sức một chưởng đập lên mặt đất, từng tấc từng tấc đất lập tức vỡ ra, hơn mười cây đại thụ ba người ôm mới hết lại bị hắn hung hăng coi như que tăm bình thường mà đánh về phía mọi người.
Mọi người đều tránh đi, ai ngờ kia tiếng đàn ồn ào kia còn đang quấy rầy, khiến linh khí như thế nào cũng không thể vận chuyển lưu loát được, Lê Phi đột nhiên đằng vân dừng bên người Nhạc Thải Linh, không nói một lời, nhấc chân đá bay cây đàn kia ra ngoài.
Nhạc Thải Linh trên mặt sương lạnh bao phủ, nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, ánh mắt cực kỳ sắc bén.
Lê Phi cả giận nói: “Ngươi không giúp đỡ cũng được, nhưng đừng quấy rối!”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Một Khắc Rung Động, Cả Đời Vấn Vương
2. Chiều Hư
3. Chỗ Dựa
4. Thế Vai
=====================================
Nhạc Thải Linh lạnh nhạt nói: “Chu Yếm vốn là do một mình ta đuổi giết, ai kêu các ngươi ngáng đường phá đám?”
“Nếu đã bị liên lụy, mấy lời vô nghĩa này còn có ích gì?” Lê Phi không lùi bước chút nào mà nhìn nàng ta, “Hiện tại đã không phải chuyện của một mình ngươi!”
Nhạc Thải Linh đối mặt với nàng sau một lúc lâu, xoay người nhặt đàn lên, tính phẩy tay áo bỏ đi, chúng đệ tử nhất thời rất bất mãn, bọn họ ở bên cạnh vất vả đối phó Chu Yếm, người này gây họa xong còn muốn một mình bỏ chạy?
Lôi Tu Viễn hóa thành một đạo kim quang dừng phía sau nàng ta, không chút khách khí mà túm lấy cổ áo của nàng ta, lạnh nhạt nói: “Ngươi đưa mãnh thú đến, còn muốn bỏ chạy?”
Nhạc Thải Linh chưa từng bị người nào đối xử vô lễ như vậy, huống chi còn là nam nhân, nàng giận tím mặt, phút chốc mở miệng nói: “Buông tay!”
Hai chữ vừa nói ra, mặt nàng ta lập tức xám như tro tàn, cứ vậy mà sững sờ tại chỗ.
Lôi Tu Viễn đang muốn rời đi, thình lình phía sau lưng gió động, hắn né người tránh đi, đã thấy Nhạc Thải Linh một chưởng bổ tới, Chu Yếm còn đang ở bên kia nổi điên, cô nương này vậy mà lại động thủ với người cùng phe với mình.
Lê Phi một chưởng cản nàng lại: “Ngươi thật vô lý! Vậy mà lại động thủ với đệ tử đồng môn!”
Nhạc Thải Linh điềm nhiên nói: “Tặc tử này vô lễ phá hư việc lớn của ta! Nay không đội trời chung! Tránh ra!”
Tô Uyển cũng có chút giận: “Lời này mà cũng nói được! Ngươi dám ở trước mặt Thanh Nhạc trưởng lão nói như vậy không?”
Nhạc Thải Linh kích động đến cực điểm, dường như khóc cũng dường như cười, thê lương nói: “Ở trước mặt sư phụ? Ở trước mặt sư phụ ta sẽ càng giết hắn! Công pháp của ta bước thứ ba là phải ba năm không nói chuyện với nam tử mới có thể hoàn thành! Hiện giờ bị hắn phá hỏng, nếu là các ngươi, các ngươi có thể chịu được sao?!”
Lê Phi”A” một tiếng, phá công pháp của nàng? Hóa ra nàng không muốn nói chuyện với mấy nam đệ tử là vì phải tu hành nhạc luật tiên pháp?
Nàng lẩm bẩm nói: “Phá công pháp thì phải làm sao bây giờ? Tu vi cũng mất hết rồi?”
Nhưng Nhạc Thải Linh là không tự nhịn được mà mở miệng nói, hành động mới vừa rồi của nàng ta đúng là khiến người khác không kiềm được mà tức giận, Lôi Tu Viễn chỉ vì tất cả mọi người mà ra mặt thôi. Nhưng công pháp bị phá nghe đúng thật là rất nghiêm trọng, lỡ như tu vi một thân nàng đều mất hết, chẳng phải là không xong rồi sao? Về phía Thanh Nhạc trưởng lão chỉ sợ là không biết ăn nói làm sao.
Lôi Tu Viễn liếc Nhạc Thải Linh: “Nghiêm trọng nhất cũng chỉ phải luyện lại ba năm, công pháp bị phá không đến mức nghiêm trọng như vậy.”
Nhạc Thải Linh giận đến nỗi sắc mặt xanh mét: “Ba năm không phải thời gian hả? Ngươi đền cho ta ba năm sao?”
Bên này ầm ĩ không ngừng, Chu Yếm bị mù phía sau bỗng nhiên dừng động tác lại, im lặng vô cùng, mấy đệ tử bị giày vò nửa cái mạng lập tức cảnh giác đứng lên, lại tập trung vào một chỗ, ngay cả Nhạc Thải Linh cũng phải ôm hận đứng cùng một chỗ với bọn họ.
Ứng Nguyên Khải cùng Lê Phi biến ra tường đồng thuật, ai cũng nắm chặt ấn để gọi mây trắng đến, chỉ chờ tình huống bất ổn lập tức chạy trốn.
Chu Yếm chậm rãi ngẩng đầu lên, từ trong đôi mắt máu tươi chậm rãi chảy xuống, hắn chợt mở miệng ra, phát ra tiếng gầm rú dài và thê lương, màng tai của mọi người nhanh chóng đều bị tiếng gầm này chọc thủng, có che tai đi cũng vô dụng, linh khí không vận chuyển được, cực kỳ đau khổ. Tiếng gầm rú này ước chừng rống được khoảng thời gian một chén trà, Đặng Khê Quang không chịu nổi, là người thứ nhất hôn mê.
Chúng đệ tử đã sớm bị tiếng gầm này làm cho mặt trắng bệch, lúc này muốn đằng vân thoát ra cũng không thể, linh khí trong cơ thể hoàn toàn không thể vận chuyển, chướng khí cùng yêu khí cùng vọt tới từ khắp nơi, trong nháy mắt, linh khí liền biến mất.
Cảm giác này Lê Phi cũng không xa lạ, cấm địa Thư Viện là bởi vì chướng khí quá mức dày đặc, khiến tiên pháp nào cũng không thể sử dụng mà giờ này khắc này, chướng khí nơi này còn mãnh liệt hơn cấm địa vô số lần, chướng khí mạnh mẽ đột ngột tấn công giống như bàn tay khổng lồ vô hình, trong nháy mắt đè trên mặt đất, lập tức hôn mê bất tỉnh rên cũng không kịp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.