Chương 81: Đoàn Tụ (2)
Thập Tứ Lang
17/04/2024
Để tranh đoạt nơi thí luyện mới, bình thường đều là các tiên nhân khắp nơi đấu pháp chiếm trước. Loại môn phái như Vô Nguyệt Đình này, phần lớn là trưởng lão của các Phong, có có những tiên nhân không phải trưởng lão, như thế nào cũng không nên đến lượt mấy đệ tử mới đột phá đạo bình cảnh thứ hai bọn họ ra mặt, việc này nghĩ lại cảm thấy có chút cổ quái.
Nhưng lại không để cho bọn họ ra bên ngoài nói, ngay cả đệ tử đồng môn cũng không cho, rất có mùi vị của việc hành sự bí mật.
Lê Phi lại nhìn một vòng, trong đám đệ tử không có hình bóng của Lôi Tu Viễn, chẳng lẽ hắn không đi? Trong lòng nàng khó tránh khỏi có chút mất mát, lần này đi cùng đều là đệ tử từ hai mươi tuổi trở lên, chỉ có một mình nàng là tiểu nha đầu mười sáu tuổi, cảm thấy không thể hợp nhau được.
Nàng một bụng đầy tâm sự rời khỏi Văn Cổ Phong, một chút tâm tình để tu hành vào buổi trưa cũng chẳng có, thời gian cơm chiều cố ý đến Nghiêu Quang Phong, tìm một hồi lâu cũng không tìm được Lôi Tu Viễn, đành phải cùng Tô Uyển nói chuyện phiếm vài câu rồi trở về.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lê Phi cố ý để lại cho Chiêu Mẫn sư tỷ cùng Lôi Tu Viễn hai phong thư, lần này đi tranh đoạt địa điểm thí luyện này cũng không biết kéo dài bao lâu, lỡ như có đấu pháp thật, chỉ sợ không bảo toàn được mạng. Nàng cẩn thận lựa chọn từ ngữ, viết thật nhiều, cảm thấy dường như còn rất nhiều chuyện chưa nói đủ.
Như vậy không thể được. Lê Phi dứt khoát vò tờ giấy lại, lại viết thêm lần nữa, lần này ngắn gọn nhắc tới chính mình phải xuất môn thí luyện, còn những thứ vô nghĩa còn lại thì không viết nữa.
Đặt giấy viết thư vào phong thư gọn gàng, dùng ngọn đèn ở chính điện chặn lên, Lê Phi miễn cưỡng lấy lại tinh thần, một đường đằng vân bay đến Văn Cổ Phong.
Hơn mười người đệ tử hôm qua đều đã đến đầy đủ, Đông Dương trưởng lão cũng tới trước, các đệ tử ai cũng căng thẳng chờ đợi, bọn họ nhập môn hơn mười năm, ngày thường cũng chỉ đấu pháp với bạn đồng môn để tu hành, đấu pháp chân chính ai cũng chưa từng trải qua, nghĩ đến lần này đi phải tranh đấu đủ loại, nhất thời sợ hãi, rồi lại nhất thời không nhịn được mà thoáng nghĩ đến tư thế oai hùng của mình khi đấu pháp.
“Tiểu nha đầu.” Đông Dương trưởng lão đạp hồ lô cười tủm tỉm bay đến. “Sao rồi, sợ đến mức cả mặt đều xanh mét cả lên rồi hả?”
Lê Phi nhanh lắc đầu: “Đệ tử chỉ là có chút lo lắng......”
Đông Dương chân nhân than nhỏ: “Đệ tử của vùng trung thổ tiên gia môn phái, trảm yêu trừ ma đều là sở trường, nhưng nếu cùng người khác đấu pháp, ai cũng sẽ bị tụt lại phía sau, tu hành giới vốn đa số thời gian đều là tranh chấp cùng người khác, tập tục lỗi thời này của chúng ta, hiện giờ cũng nên sửa lại.”
Lê Phi cảm thấy lời than của hắn dường như có ý nghĩa sâu xa khác, đang lúc cẩn thận suy ngẫm, chợt nghe phía sau tiếng gió gào thét, hai bóng người trong giây lát dừng trước điện, đứng trước là người râu bạc trắng, tiên phong đạo cốt, đúng là Nghiễm Vi chân nhân, mà đệ tử phía sau kia, cực kỳ tuấn mỹ sáng sủa, vậy mà lại là Lôi Tu Viễn mất tích cả ngày hôm qua.
Lê Phi vừa thấy hắn trong lòng lập tức vui vẻ, trưởng lão ở phía trước, nàng không dám đi qua, đành phải nhìn hắn từ xa. Dường như thấy ánh mắt của nàng, Lôi Tu Viễn hơi hơi quay đầu, nhìn lại nàng, trong mắt lộ ra ý cười.
Người đã đến đủ, Đông Dương chân nhân nói: “Mười lăm đệ tử Vô Nguyệt Đình lần này đi, chỉ mong lúc trở về vẫn là mười lăm người.”
Nghe lão nói như vậy, mấy đệ tử lại câm như hến, ai cũng đứng cứng ngắc.
Nghiễm Vi chân nhân nhịn không được cười nói: “Đông Dương, gia hỏa này, thật nhiều tâm địa xấu xa.”
Đông Dương chân nhân ha ha cười, bay lên trước, nhóm đệ tử vội vàng đuổi theo, trong nháy mắt đã bay ra khỏi Vô Nguyệt Đình đại môn.
Lê Phi mới vừa bay lên, liền thấy Lôi Tu Viễn ở phía trước cách đó không xa chờ mình, nàng vội vàng túm lấy tay áo của hắn, cũng không phát hiện lời nói của mình còn màng theo một tia hờn giận làm nũng: “Ngày hôm qua tìm mãi không thấy ngươi.”
Lôi Tu Viễn mỉm cười: “Ừ, ta sắp đột phá đạo bình cảnh thứ ba, có thể trở thành thân truyền đệ tử, sư phụ dặn dò rất nhiều.”
Thân truyền đệ tử?! Lê Phi thiếu chút nữa nhảy dựng lên, hắn cũng quá nhanh rồi đi! Chẳng trách, có loại thiên tài gần giống như quái vật ở gần, khó trách các trưởng lão chẳng có hứng thú gì với thể chất dị thường của nàng, tất cả mọi người đều bận nhìn hắn cả rồi!
Lê Phi chăm chú nhìn hắn, cũng không biết nên cười hay nên than thở, nàng lại nghĩ đến lời hắn nói ngày hôm đó, điểm nào của nàng khác, hắn sẽ nhanh áp chế xuống —— hắn liều mạng như vậy, là vì nàng sao?
Nàng nắm tay áo của hắn, không nói nên lời một hồi lâu, Lôi Tu Viễn bỗng nói: “Lần này thí luyện, chỉ sợ là phải đấu pháp cùng người khác, thật có hứng thú.”
Lê Phi thở dài: “Các trưởng lão đều nói, có thể bỏ mạng nữa.”
Lôi Tu Viễn không khỏi bật cười: “Trưởng lão nói cái gì, ngươi liền tin cái đó sao? Cho dù vì đấu pháp mà mất mạng, cũng không đến lượt chúng ta, không có tiên gia môn phái nào sẽ ngu xuẩn đến mức đẩy đệ tử trẻ tuổi vào chỗ chết, đây cũng là tổn thất rất lớn của các môn phái. Việc này được giữ bí mật vô cùng tốt, sợ là không muốn các môn phái bên ngoài biết được, bởi vậy có thể thấy được số môn phái tham dự tất nhiên không nhiều lắm. Ta cũng nghe nói, động tĩnh của Thư Viện gần đây rất lớn, hơn nữa từ những lời nói mơ hồ của các trưởng lão này, từ, ta đoán, đại khái lần này là cố ý để hai phái Sơn Hải tiếp xúc, nhưng lại không muốn đều đem hết của cái của mình ra, nên chỉ phái ra một ít tinh anh đệ tử để thăm dò nhau, lần này có lẽ có thể nhìn thấy Bách Lí Ca Lâm.”
Nhìn thấy Ca Lâm?! Lê Phi hít thật sâu một ngụm khí lạnh: “Thật muốn gặp được, phải đấu pháp với nàng sao?”
Cách năm năm không gặp, gặp mặt lần này không phải tụ hội mà là đấu pháp, đây cũng quá hoang đường! Nàng chợt nhớ tới lời hôm qua trưởng lão nói “Có kết giao đồng liêu,” thật ra là chỉ Ca Lâm sao? Sáu bằng hữu Thư Viện bọn họ, vốn định ước tháng tám sang năm sẽ đoàn tụ ở Lục Công trấn, kết quả còn chưa tới thời điểm đoàn tụ, lại phải đánh một trận với Ca Lâm sao
“Đúng lúc mở mang một chút về phong cách của Hải phái.”
Trong mắt Lôi Tu Viễn vậy mà có thần sắc cực kỳ mong chờ, không hổ là linh căn chỉ có một Kim, nhắc đến đấu pháp liền hưng phấn. Lê Phi âm thầm lắc đầu, nàng không muốn đánh nhau với Ca Lâm, nàng chỉ muốn nhìn một chút dáng vẻ của Ca Lâm hiện tại, có còn giống lúc trước hay không, luôn giấu tâm sự của chính mình đi, trên mặt luôn có vẻ vô ưu vô lự*.
*vô ưu vô lự: không suy nghĩ lo lắng gì.
Lần này đằng vân bay chừng ba bốn ngày, xa đến mức khiến người khác không còn lời nào để nói, cảm giác dần dần rời xa trung thổ, dường như dần dần đến gần Đông Hải, chẳng lẽ là phải bay đến Đông Hải Vạn Tiên Hội? Vậy Lôi Tu Viễn đoán đúng rồi, lần này tám chín phần mười có thể nhìn thấy Bách Lí Ca Lâm.
Ngày thứ năm đã đến, hai vị trưởng lão bỗng nhiên nhảy xuống khỏi đám mây, lần này không phải đỉnh núi để tạm thời nghỉ ngơi, mà là một thị trấn phồn hoa.
Phong thổ* của nơi đây rất khác với vùng trung thổ, trên vách tường và nóc nhà của các tòa nhà khắc các loại hoa lộn xộn, màu sắc khác nhau, cực kỳ tươi đẹp lóa mắt, cửa hàng san sát nối tiếp nhau đều bán mấy thứ cũng cực kỳ cổ quái, cái gì mà xương cốt, mặt nạ bằng đồng, mấy thứ chưa từng thấy bao giờ, hoàn toàn không biết để làm gì.
*phong thổ: những điều kiện về khí hậu của một vùng đối với đời sống của con người (theo tratu.soha)
Mà phục sức, cách trang điểm của người đi đường, thậm chí cả khuôn mặt diện mạo cũng rất khác với vùng trung thổ, dường như ai cũng có nước da ngăm đen, mày rậm mũi cao, vóc người cũng cao hơn người Trung Nguyên, phục sức của nữ sức không phải lộ ra bả vai cũng là lộ ra cánh tay, vô luận là nam hay nữ dây lưng quanh hông mỗi người đều có nhiều màu sắc rực rỡ, đi theo sau suốt chặng đường, bay phấp phới theo gió.
Còn nữa, phương tiện đi lại của người qua đường không phải ngựa hay lừa, mà là dã thú hổ, báo linh tinh, gây sự chú ý khắp nơi, nhưng lại chẳng có ai kinh ngạc, dã thú tọa kỵ này cũng cực kỳ nghe lời, ngay cả một tiếng gầm rú cũng không nghe thấy
Chúng đệ tử Vô Nguyệt Đình trong lòng ai cũng cực kỳ kinh ngạc, chưa từng nghĩ đến sẽ bay năm ngày đến một thị trấn. Sau khi bọn họ vào Vô Nguyệt Đình, ngày nào cũng chuyên tâm tu hành, dường như chưa từng tiếp xúc với phồn hoa bên ngoài, hiện giờ lại được chứng kiến, vậy mà cảm thấy như đã mấy đời, huống chi nơi đây còn có đủ điều kì lạ, khiến người khác hoa cả mắt, cũng may lần này tới đều là đệ tử hai ba mươi tuổi, người ổn trọng chiếm đa số, tuy rằng mắt nhìn thần mê, nhưng cũng đều có thể miễn cưỡng duy trì vẻ bình tĩnh trên mặt, đại đa số đều nhìn không chớp mắt.
Lê Phi suy cho cùng tuổi vẫn còn nhỏ, nhịn không được không thể không nhìn lại mỗi bước đi, trước kia cùng sư phụ vào Nam ra Bắc, cũng coi như chứng kiến không ít thứ, nhưng này dù sao cũng là trước đây, cách nhiều năm, trí nhớ đã có chút mơ hồ, nơi đây gần Đông Hải, rất khác với vùng trung thổ, nàng nhìn trái nhìn phải, cảm thấy thích thú.
Chợt nghe phía trước có tiếng đệ tử kêu lên sợ hãi, Lê Phi vội vàng xoay người, đã thấy hai vị trưởng lão Đông Dương cùng Nghiễm Vi dừng trước một tòa nhà thật lớn, tòa nhà này vậy mà cao hơn mười tầng, màu sắc của mái ngói mỗi tầng đều không giống nhau, tuy rằng màu sắc sáng sủa nhưng lại khó tránh khỏi cảm giác khoa trương.
Mà trên mái hiên của các tầng có rất nhiều yêu thú kì dị, thậm chí còn có hai con Tất Phương Điểu toàn thân đều là lửa xanh đang đậu trên mái hiên thảnh thơi nhìn xung quanh.
Càng khiến người khác kinh ngạc chính là, trước cửa lớn có hai con hổ yêu đang ngồi ngay ngắn, một trái một phải, dưới chân đạp lửa, hai bên còn có cánh, nhìn qua vô cùng dữ tợn đáng sợ. Trên đường người đến người đi, trước tòa nhà còn có mấy người bọn họ đang vây xem, hai con hổ yêu lại nhìn không chớp mắt, cực kì bình tĩnh, thoạt nhìn tựa như hai con chó trông cửa.
Chúng đệ tử thấy trông chợ đột nhiên xuất hiện nhiều như vậy, ai cũng kích động mà thảo luận, rốt cuộc không bình tĩnh được nữa.
Nghiễm Vi chân nhân thấy vẻ mặt kinh ngạc của các đệ tử, lập tức nhíu mày nói: “Thiên hạ to lớn, những điều các ngươi chưa thấy nhiều lắm, ai cũng giống như ếch ngồi đáy giếng! Xuất môn ra ngoài rồi thì các ngươi chính là thể diện của Vô Nguyệt Đình! Đi vào!”
Chúng đệ tử nhất thời thu lại thần sắc kinh hãi, cẩn thận đi vào từ cửa có hai hổ yêu canh gác, thấy hai con một chút phản ứng cũng không có, lá gan cũng lớn rất nhiều.
“Tu Viễn, đợi thời gian rảnh chúng ta có nên ra ngoài và đi dạo không?” Lê Phi thấy nơi này vừa kỳ quái lại thú vị, không khỏi cực kì thích thú.
Hỏi hai tiếng lại không ai đáp lại, Lê Phi ngạc nhiên quay đầu lại, lúc này mới phát hiện Lôi Tu Viễn không biết khi nào đã ngồi xổm trước một sạp hàng nhỏ trước tòa nhà, đang lật xem các loại hàng hóa trước quầy.
Đừng thấy hắn thường ngày giả vờ tao nhã tài giỏi, thật ra vẫn luôn rất trẻ con, còn thật lớn mật, một mình chạy trước đi dạo. Lê Phi cười tủm tỉm đi qua, ngạc nhiên nói: “Ngươi đang nhìn cái gì vậy?”
Quầy hàng nàng vậy mà bày bán đều là mặt nạ, có loại bằng đồng, cũng có loại bằng gỗ, ngũ quan trong rất sống động, rất khác với vùng trung thổ, hơn nữa biểu tình trên mặt nạ cực kì hung ác, mày nhíu miệng há, tràn đầy sát ý, nhìn qua thật quỷ dị.
“...... Đây là mặt nạ gì vậy?” Lê Phi cũng nhịn không được cầm mặt nạ bằng đồng sờ sờ, mặt nạ hung dữ như vậy, mua rồi mang như thế nào? Mang ra ngoài dọa người sao?
Lôi Tu Viễn ngừng trong chốc lát, thấp giọng nói: “Không biết, nhìn thật kỳ quái.”
Chủ sạp thấy đôi nam nữ thiếu niên này vừa trong sáng lại tuấn tú, không khỏi cười nói: “Hai người các ngươi hẳn không phải là người địa phương đi? Mấy thứ này đều là vẻ mặt của các loại hung thần.”
Nói xong, hắn lại cầm lên các loại mặt nạ khác nhau, cái nào cũng hung dữ đáng sợ, hắn nói: “Tu La, Mãnh Quỷ, Dạ Xoa, La Sát, đều là hung thần trong truyền thuyết ở các nơi.”
Lê Phi đang muốn nói chuyện, chợt nghe cách đó không xa lại truyền đến một trận tiếng kinh hô, có người cả kinh nói: “Là hổ yêu! Nơi này vậy mà có người dùng hổ yêu trông cửa!”
Hai người ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy trước tòa nhà kia, giờ phút này lại có hơn mười đệ tử, có nam có nữ, ai cũng mặc đồ trắng, kiểu dáng khác với Vô Nguyệt Đình đệ tử phục, y phục của bọn họ viền màu vàng, rất có cảm giác phiêu dật thanh quý.
Đệ tử kinh ngạc rất nhanh đã bị trưởng lão nhìn một cái trách cứ: “Các ngươi nhất cử nhất động đều đại diện Tinh Chính Quán, ai cho các ngươi hô to gọi nhỏ?!”
Tinh Chính Quán?! Lê Phi đứng mạnh lên.
Nhưng lại không để cho bọn họ ra bên ngoài nói, ngay cả đệ tử đồng môn cũng không cho, rất có mùi vị của việc hành sự bí mật.
Lê Phi lại nhìn một vòng, trong đám đệ tử không có hình bóng của Lôi Tu Viễn, chẳng lẽ hắn không đi? Trong lòng nàng khó tránh khỏi có chút mất mát, lần này đi cùng đều là đệ tử từ hai mươi tuổi trở lên, chỉ có một mình nàng là tiểu nha đầu mười sáu tuổi, cảm thấy không thể hợp nhau được.
Nàng một bụng đầy tâm sự rời khỏi Văn Cổ Phong, một chút tâm tình để tu hành vào buổi trưa cũng chẳng có, thời gian cơm chiều cố ý đến Nghiêu Quang Phong, tìm một hồi lâu cũng không tìm được Lôi Tu Viễn, đành phải cùng Tô Uyển nói chuyện phiếm vài câu rồi trở về.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lê Phi cố ý để lại cho Chiêu Mẫn sư tỷ cùng Lôi Tu Viễn hai phong thư, lần này đi tranh đoạt địa điểm thí luyện này cũng không biết kéo dài bao lâu, lỡ như có đấu pháp thật, chỉ sợ không bảo toàn được mạng. Nàng cẩn thận lựa chọn từ ngữ, viết thật nhiều, cảm thấy dường như còn rất nhiều chuyện chưa nói đủ.
Như vậy không thể được. Lê Phi dứt khoát vò tờ giấy lại, lại viết thêm lần nữa, lần này ngắn gọn nhắc tới chính mình phải xuất môn thí luyện, còn những thứ vô nghĩa còn lại thì không viết nữa.
Đặt giấy viết thư vào phong thư gọn gàng, dùng ngọn đèn ở chính điện chặn lên, Lê Phi miễn cưỡng lấy lại tinh thần, một đường đằng vân bay đến Văn Cổ Phong.
Hơn mười người đệ tử hôm qua đều đã đến đầy đủ, Đông Dương trưởng lão cũng tới trước, các đệ tử ai cũng căng thẳng chờ đợi, bọn họ nhập môn hơn mười năm, ngày thường cũng chỉ đấu pháp với bạn đồng môn để tu hành, đấu pháp chân chính ai cũng chưa từng trải qua, nghĩ đến lần này đi phải tranh đấu đủ loại, nhất thời sợ hãi, rồi lại nhất thời không nhịn được mà thoáng nghĩ đến tư thế oai hùng của mình khi đấu pháp.
“Tiểu nha đầu.” Đông Dương trưởng lão đạp hồ lô cười tủm tỉm bay đến. “Sao rồi, sợ đến mức cả mặt đều xanh mét cả lên rồi hả?”
Lê Phi nhanh lắc đầu: “Đệ tử chỉ là có chút lo lắng......”
Đông Dương chân nhân than nhỏ: “Đệ tử của vùng trung thổ tiên gia môn phái, trảm yêu trừ ma đều là sở trường, nhưng nếu cùng người khác đấu pháp, ai cũng sẽ bị tụt lại phía sau, tu hành giới vốn đa số thời gian đều là tranh chấp cùng người khác, tập tục lỗi thời này của chúng ta, hiện giờ cũng nên sửa lại.”
Lê Phi cảm thấy lời than của hắn dường như có ý nghĩa sâu xa khác, đang lúc cẩn thận suy ngẫm, chợt nghe phía sau tiếng gió gào thét, hai bóng người trong giây lát dừng trước điện, đứng trước là người râu bạc trắng, tiên phong đạo cốt, đúng là Nghiễm Vi chân nhân, mà đệ tử phía sau kia, cực kỳ tuấn mỹ sáng sủa, vậy mà lại là Lôi Tu Viễn mất tích cả ngày hôm qua.
Lê Phi vừa thấy hắn trong lòng lập tức vui vẻ, trưởng lão ở phía trước, nàng không dám đi qua, đành phải nhìn hắn từ xa. Dường như thấy ánh mắt của nàng, Lôi Tu Viễn hơi hơi quay đầu, nhìn lại nàng, trong mắt lộ ra ý cười.
Người đã đến đủ, Đông Dương chân nhân nói: “Mười lăm đệ tử Vô Nguyệt Đình lần này đi, chỉ mong lúc trở về vẫn là mười lăm người.”
Nghe lão nói như vậy, mấy đệ tử lại câm như hến, ai cũng đứng cứng ngắc.
Nghiễm Vi chân nhân nhịn không được cười nói: “Đông Dương, gia hỏa này, thật nhiều tâm địa xấu xa.”
Đông Dương chân nhân ha ha cười, bay lên trước, nhóm đệ tử vội vàng đuổi theo, trong nháy mắt đã bay ra khỏi Vô Nguyệt Đình đại môn.
Lê Phi mới vừa bay lên, liền thấy Lôi Tu Viễn ở phía trước cách đó không xa chờ mình, nàng vội vàng túm lấy tay áo của hắn, cũng không phát hiện lời nói của mình còn màng theo một tia hờn giận làm nũng: “Ngày hôm qua tìm mãi không thấy ngươi.”
Lôi Tu Viễn mỉm cười: “Ừ, ta sắp đột phá đạo bình cảnh thứ ba, có thể trở thành thân truyền đệ tử, sư phụ dặn dò rất nhiều.”
Thân truyền đệ tử?! Lê Phi thiếu chút nữa nhảy dựng lên, hắn cũng quá nhanh rồi đi! Chẳng trách, có loại thiên tài gần giống như quái vật ở gần, khó trách các trưởng lão chẳng có hứng thú gì với thể chất dị thường của nàng, tất cả mọi người đều bận nhìn hắn cả rồi!
Lê Phi chăm chú nhìn hắn, cũng không biết nên cười hay nên than thở, nàng lại nghĩ đến lời hắn nói ngày hôm đó, điểm nào của nàng khác, hắn sẽ nhanh áp chế xuống —— hắn liều mạng như vậy, là vì nàng sao?
Nàng nắm tay áo của hắn, không nói nên lời một hồi lâu, Lôi Tu Viễn bỗng nói: “Lần này thí luyện, chỉ sợ là phải đấu pháp cùng người khác, thật có hứng thú.”
Lê Phi thở dài: “Các trưởng lão đều nói, có thể bỏ mạng nữa.”
Lôi Tu Viễn không khỏi bật cười: “Trưởng lão nói cái gì, ngươi liền tin cái đó sao? Cho dù vì đấu pháp mà mất mạng, cũng không đến lượt chúng ta, không có tiên gia môn phái nào sẽ ngu xuẩn đến mức đẩy đệ tử trẻ tuổi vào chỗ chết, đây cũng là tổn thất rất lớn của các môn phái. Việc này được giữ bí mật vô cùng tốt, sợ là không muốn các môn phái bên ngoài biết được, bởi vậy có thể thấy được số môn phái tham dự tất nhiên không nhiều lắm. Ta cũng nghe nói, động tĩnh của Thư Viện gần đây rất lớn, hơn nữa từ những lời nói mơ hồ của các trưởng lão này, từ, ta đoán, đại khái lần này là cố ý để hai phái Sơn Hải tiếp xúc, nhưng lại không muốn đều đem hết của cái của mình ra, nên chỉ phái ra một ít tinh anh đệ tử để thăm dò nhau, lần này có lẽ có thể nhìn thấy Bách Lí Ca Lâm.”
Nhìn thấy Ca Lâm?! Lê Phi hít thật sâu một ngụm khí lạnh: “Thật muốn gặp được, phải đấu pháp với nàng sao?”
Cách năm năm không gặp, gặp mặt lần này không phải tụ hội mà là đấu pháp, đây cũng quá hoang đường! Nàng chợt nhớ tới lời hôm qua trưởng lão nói “Có kết giao đồng liêu,” thật ra là chỉ Ca Lâm sao? Sáu bằng hữu Thư Viện bọn họ, vốn định ước tháng tám sang năm sẽ đoàn tụ ở Lục Công trấn, kết quả còn chưa tới thời điểm đoàn tụ, lại phải đánh một trận với Ca Lâm sao
“Đúng lúc mở mang một chút về phong cách của Hải phái.”
Trong mắt Lôi Tu Viễn vậy mà có thần sắc cực kỳ mong chờ, không hổ là linh căn chỉ có một Kim, nhắc đến đấu pháp liền hưng phấn. Lê Phi âm thầm lắc đầu, nàng không muốn đánh nhau với Ca Lâm, nàng chỉ muốn nhìn một chút dáng vẻ của Ca Lâm hiện tại, có còn giống lúc trước hay không, luôn giấu tâm sự của chính mình đi, trên mặt luôn có vẻ vô ưu vô lự*.
*vô ưu vô lự: không suy nghĩ lo lắng gì.
Lần này đằng vân bay chừng ba bốn ngày, xa đến mức khiến người khác không còn lời nào để nói, cảm giác dần dần rời xa trung thổ, dường như dần dần đến gần Đông Hải, chẳng lẽ là phải bay đến Đông Hải Vạn Tiên Hội? Vậy Lôi Tu Viễn đoán đúng rồi, lần này tám chín phần mười có thể nhìn thấy Bách Lí Ca Lâm.
Ngày thứ năm đã đến, hai vị trưởng lão bỗng nhiên nhảy xuống khỏi đám mây, lần này không phải đỉnh núi để tạm thời nghỉ ngơi, mà là một thị trấn phồn hoa.
Phong thổ* của nơi đây rất khác với vùng trung thổ, trên vách tường và nóc nhà của các tòa nhà khắc các loại hoa lộn xộn, màu sắc khác nhau, cực kỳ tươi đẹp lóa mắt, cửa hàng san sát nối tiếp nhau đều bán mấy thứ cũng cực kỳ cổ quái, cái gì mà xương cốt, mặt nạ bằng đồng, mấy thứ chưa từng thấy bao giờ, hoàn toàn không biết để làm gì.
*phong thổ: những điều kiện về khí hậu của một vùng đối với đời sống của con người (theo tratu.soha)
Mà phục sức, cách trang điểm của người đi đường, thậm chí cả khuôn mặt diện mạo cũng rất khác với vùng trung thổ, dường như ai cũng có nước da ngăm đen, mày rậm mũi cao, vóc người cũng cao hơn người Trung Nguyên, phục sức của nữ sức không phải lộ ra bả vai cũng là lộ ra cánh tay, vô luận là nam hay nữ dây lưng quanh hông mỗi người đều có nhiều màu sắc rực rỡ, đi theo sau suốt chặng đường, bay phấp phới theo gió.
Còn nữa, phương tiện đi lại của người qua đường không phải ngựa hay lừa, mà là dã thú hổ, báo linh tinh, gây sự chú ý khắp nơi, nhưng lại chẳng có ai kinh ngạc, dã thú tọa kỵ này cũng cực kỳ nghe lời, ngay cả một tiếng gầm rú cũng không nghe thấy
Chúng đệ tử Vô Nguyệt Đình trong lòng ai cũng cực kỳ kinh ngạc, chưa từng nghĩ đến sẽ bay năm ngày đến một thị trấn. Sau khi bọn họ vào Vô Nguyệt Đình, ngày nào cũng chuyên tâm tu hành, dường như chưa từng tiếp xúc với phồn hoa bên ngoài, hiện giờ lại được chứng kiến, vậy mà cảm thấy như đã mấy đời, huống chi nơi đây còn có đủ điều kì lạ, khiến người khác hoa cả mắt, cũng may lần này tới đều là đệ tử hai ba mươi tuổi, người ổn trọng chiếm đa số, tuy rằng mắt nhìn thần mê, nhưng cũng đều có thể miễn cưỡng duy trì vẻ bình tĩnh trên mặt, đại đa số đều nhìn không chớp mắt.
Lê Phi suy cho cùng tuổi vẫn còn nhỏ, nhịn không được không thể không nhìn lại mỗi bước đi, trước kia cùng sư phụ vào Nam ra Bắc, cũng coi như chứng kiến không ít thứ, nhưng này dù sao cũng là trước đây, cách nhiều năm, trí nhớ đã có chút mơ hồ, nơi đây gần Đông Hải, rất khác với vùng trung thổ, nàng nhìn trái nhìn phải, cảm thấy thích thú.
Chợt nghe phía trước có tiếng đệ tử kêu lên sợ hãi, Lê Phi vội vàng xoay người, đã thấy hai vị trưởng lão Đông Dương cùng Nghiễm Vi dừng trước một tòa nhà thật lớn, tòa nhà này vậy mà cao hơn mười tầng, màu sắc của mái ngói mỗi tầng đều không giống nhau, tuy rằng màu sắc sáng sủa nhưng lại khó tránh khỏi cảm giác khoa trương.
Mà trên mái hiên của các tầng có rất nhiều yêu thú kì dị, thậm chí còn có hai con Tất Phương Điểu toàn thân đều là lửa xanh đang đậu trên mái hiên thảnh thơi nhìn xung quanh.
Càng khiến người khác kinh ngạc chính là, trước cửa lớn có hai con hổ yêu đang ngồi ngay ngắn, một trái một phải, dưới chân đạp lửa, hai bên còn có cánh, nhìn qua vô cùng dữ tợn đáng sợ. Trên đường người đến người đi, trước tòa nhà còn có mấy người bọn họ đang vây xem, hai con hổ yêu lại nhìn không chớp mắt, cực kì bình tĩnh, thoạt nhìn tựa như hai con chó trông cửa.
Chúng đệ tử thấy trông chợ đột nhiên xuất hiện nhiều như vậy, ai cũng kích động mà thảo luận, rốt cuộc không bình tĩnh được nữa.
Nghiễm Vi chân nhân thấy vẻ mặt kinh ngạc của các đệ tử, lập tức nhíu mày nói: “Thiên hạ to lớn, những điều các ngươi chưa thấy nhiều lắm, ai cũng giống như ếch ngồi đáy giếng! Xuất môn ra ngoài rồi thì các ngươi chính là thể diện của Vô Nguyệt Đình! Đi vào!”
Chúng đệ tử nhất thời thu lại thần sắc kinh hãi, cẩn thận đi vào từ cửa có hai hổ yêu canh gác, thấy hai con một chút phản ứng cũng không có, lá gan cũng lớn rất nhiều.
“Tu Viễn, đợi thời gian rảnh chúng ta có nên ra ngoài và đi dạo không?” Lê Phi thấy nơi này vừa kỳ quái lại thú vị, không khỏi cực kì thích thú.
Hỏi hai tiếng lại không ai đáp lại, Lê Phi ngạc nhiên quay đầu lại, lúc này mới phát hiện Lôi Tu Viễn không biết khi nào đã ngồi xổm trước một sạp hàng nhỏ trước tòa nhà, đang lật xem các loại hàng hóa trước quầy.
Đừng thấy hắn thường ngày giả vờ tao nhã tài giỏi, thật ra vẫn luôn rất trẻ con, còn thật lớn mật, một mình chạy trước đi dạo. Lê Phi cười tủm tỉm đi qua, ngạc nhiên nói: “Ngươi đang nhìn cái gì vậy?”
Quầy hàng nàng vậy mà bày bán đều là mặt nạ, có loại bằng đồng, cũng có loại bằng gỗ, ngũ quan trong rất sống động, rất khác với vùng trung thổ, hơn nữa biểu tình trên mặt nạ cực kì hung ác, mày nhíu miệng há, tràn đầy sát ý, nhìn qua thật quỷ dị.
“...... Đây là mặt nạ gì vậy?” Lê Phi cũng nhịn không được cầm mặt nạ bằng đồng sờ sờ, mặt nạ hung dữ như vậy, mua rồi mang như thế nào? Mang ra ngoài dọa người sao?
Lôi Tu Viễn ngừng trong chốc lát, thấp giọng nói: “Không biết, nhìn thật kỳ quái.”
Chủ sạp thấy đôi nam nữ thiếu niên này vừa trong sáng lại tuấn tú, không khỏi cười nói: “Hai người các ngươi hẳn không phải là người địa phương đi? Mấy thứ này đều là vẻ mặt của các loại hung thần.”
Nói xong, hắn lại cầm lên các loại mặt nạ khác nhau, cái nào cũng hung dữ đáng sợ, hắn nói: “Tu La, Mãnh Quỷ, Dạ Xoa, La Sát, đều là hung thần trong truyền thuyết ở các nơi.”
Lê Phi đang muốn nói chuyện, chợt nghe cách đó không xa lại truyền đến một trận tiếng kinh hô, có người cả kinh nói: “Là hổ yêu! Nơi này vậy mà có người dùng hổ yêu trông cửa!”
Hai người ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy trước tòa nhà kia, giờ phút này lại có hơn mười đệ tử, có nam có nữ, ai cũng mặc đồ trắng, kiểu dáng khác với Vô Nguyệt Đình đệ tử phục, y phục của bọn họ viền màu vàng, rất có cảm giác phiêu dật thanh quý.
Đệ tử kinh ngạc rất nhanh đã bị trưởng lão nhìn một cái trách cứ: “Các ngươi nhất cử nhất động đều đại diện Tinh Chính Quán, ai cho các ngươi hô to gọi nhỏ?!”
Tinh Chính Quán?! Lê Phi đứng mạnh lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.