Thiên Hương Bách Mị

Chương 213: Gương Sáng

Thập Tứ Lang

17/04/2024

Đây là một đình viện hoa mỹ, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Những bức tường màu son xung quanh viện đã được sơn lại với màu sắc tươi sáng hơn. Dưới mái hiên phía tây có mấy hàng dong riềng xinh đẹp, còn ở phía Đông có hàng tre xanh mướt. Dưới trăng có hoa nở, khi gió thổi qua, mùi hương lan tỏa khắp nơi.

Trời sắp tối rồi, những người làm đã thắp sáng toàn bộ đèn lồng trong Vương phủ khiến mọi ngóc ngách đều sáng tỏ. Vào giờ ăn tối, những món ăn phức tạp đẹp mắt được đưa vào như nước chảy qua cánh cửa đang mở kia —— vị Vương gia đã trở thành tiên nhân chỉ trong vòng vỏn vẹn mười năm hiện giờ là sự tồn tại cao quý và tối cao nhất Việt Quốc, hắn hiếm khi quay về nên lần này ngay cả Hoàng đế cũng muốn đích thân tới phủ để gặp trực tiếp hắn. Kỷ Đồng Chu không muốn tổ chức yến tiệc ở phòng chính nên mọi người không còn cách nào khác ngoài việc bày tiệc rượu trong phòng của hắn bất chấp lễ nghi.

Cả người Lan Nhã rúc vào bóng tối trong rừng trúc, ngây ngốc nhiền đóa hoa dưới cửa sổ. Bên trong cửa sổ thỉnh thoảng sẽ truyền tới tiếng cười sảng khoái của Hoàng Đế, mùi rượu ngon dần dần lấn át mùi thơm của những bông hoa.

Ngày xưa, nàng cũng từng là khách của nơi đây.

Khi đó nàng còn nhỏ, mặc váy áo hoa lệ, thẳng người đi trên con đường mòn trong Vương phủ, những người làm xung quanh chỉ cúi xuống mà không dám nhìn thẳng. Nàng cũng từng trò chuyện vui vẻ cùng Vương gia, cũng từng vuốt ve vách tường mới được sơn sửa lại, cũng từng chiêm ngưỡng vẻ đẹp của những bông hoa dong riềng, ung dung nghĩ về việc sau này trở thành nữ chủ nhân của nơi này. Đó đúng là một trải nghiệm đẹp đẽ và dễ chịu biết bao.

 Một bóng đen nhanh chóng chạy ngang qua nóc điện, đôi mắt của Lan Nhã sáng như đuốc, lập tức bắt được nó —— hóa ra là một con mèo hoang.

Nàng thở phào nhẹ nhõm, nhưng đáy lòng lại có vô số vị chua chát. Nàng không còn là Triệu Dương Quận chúa nữa, từ khi nàng lựa chọn hoàn toàn đầu hàng Kỷ Đồng Chu, nàng đã trở thành một thủ vệ hèn mọn, vĩnh viễn núp trong bóng tối mà cảnh giác với bất cứ điều gì cô ý tiếp cận.

Mười năm rồi, nàng luôn hỏi mình, tại sao?

Nàng từng nghĩ mình yêu Kỷ Đồng Chu, nhưng khi hắn thất thế, sự mê đắm sâu sắc kia lập tức biến mất chỉ sau một đêm. Sau khi rời khỏi hắn, nàng từng cho là mình sẽ đau lòng rất nhiều đêm, nhưng nàng chẳng qua là thỉnh thoảng mới nhớ tới hắn, trong lòng chỉ man mác buồn đôi chút.

Nếu nàng chưa từng yêu Kỷ Đồng Chu, vậy thì nỗi đau và sự hối hận này từ đâu đến?

Lan Nhã đưa tay vào miệng, dùng sức cắn một cái. Đây gần như đã trở thành thói quen của nàng, chỉ có trải qua cơn đau đớn kịch liệt mới khiến nàng cảm thấy tốt hơn.

Ngày Vương gia thành tiên và phá quan ra ngoài, mái tóc đen của hắn đã chuyển sang màu bạc phơ. Vô số tiên nhân trong Tinh Chính Quán trợn mắt há miệng nhìn hắn, nhưng hắn chỉ thong thả chắp tay hành lễ, nhìn Vô Chính Tử hai mắt đã rung rung thấp giọng nói: “Đệ tử bất tài, tiêu tốn mười năm mới có thể thành tiên, nhưng cũng may không làm sư phụ mất mặt.”

Mười năm trôi qua, hắn từ một thiếu niên thanh thuần trở thành một thanh niên ngang tàng, tóc trắng như tuyết, nhưng chỉ có hắn mới biết được cảm giác đó là như thế nào.

Vô Chính Tử đau khổ kêu lên, nước mắt lăn dài trên mặt, nhưng không nói một lời, chỉ quay người chậm rãi rời đi.

Lan Nhã núp trong bóng tối, si ngốc nhìn Kỷ Đồng Chu. Vương gia của nàng lại một lần nữa tỏa sáng rực rỡ khiến tim nàng không khỏi đập loạn, sự mê đắm quen thuộc dường như đã quay trở lại trong cơ thể nàng —— hắn vậy mà có thể chỉ cần mười năm đã trở thành tiên, kỳ tài ngút trời, trên đời này còn có nam tử nào có thể vượt qua được hắn?

Chỉ có hắn, chỉ có hắn mới xứng với mình!

Ánh mắt của nàng đột nhiên trở nên mãnh liệt, như là nhận ra được ánh mắt của nàng, Kỷ Đồng Chu xoay người nhìn sang nhìn nàng hồi lâu, nhàn nhạt mỉm cười không rõ đang nghĩ gì.

Lan Nhã cảm thấy cả người mình đang run rẩy, nàng đứng dậy, lại một lần nữa quỳ xuống hành lể, nói nhỏ: “Lan Nhã tham kiến Vương gia.”

Kỷ Đồng Chu ngừng rất lâu mới mở miệng: “Ngươi thay đổi không ít.”

Lan Nhã cúi đầu thật sâu: “Vương gia còn nhớ trước đây ta trông thế nào sao?”

Hắn thờ ơ “Ừ” một tiếng, xoay người lại, từng bước đi xuống bậc thang dài, nói: “Đi theo, từ nay về sau ngươi là ảnh vệ của ta.”

Nàng vừa mừng vừa sợ, nhưng lại có chút thất vọng mơ hồ.

Ảnh vệ? Điều nàng mong muốn không chỉ đơn thuần là làm một ảnh vệ…

Việc Kỷ Đồng Chu chỉ trong vòng mười năm thành tiên đã chấn động cả trên dưới Tinh Chính Quán. Đêm hôm đó, có hai vị chưởng môn của Tinh Chính Quán đã tự mình đi đến để mật thám.

Bọn họ nói cái gì, Lan Nhã cũng không rõ, nàng chỉ biết là ngày hôm sau Kỷ Đồng Chu không còn gọi là Kỷ Đồng Chu nữa, cái tên này sẽ vĩnh viễn ở lại cùng những giấc mộng năm xưa, từ nay về sau, hắn được gọi là Huyền Hoa tiên nhân.

Lan Nhã đã từng có giấc mộng đẹp khiến trái tim nàng dâng trào không chỉ một lần. Trong mộng nàng không phải là ảnh vệ mà giống như trước đây, nàng vẫn là Lan Nhã Quận chúa cao quý thanh nhã, luôn ở bên cạnh Huyền Hoa tiên nhân và được vô số người ghen tị mà trở thành đạo lữ của Huyền Hoa tiên nhân.

Trái tim im lặng mười năm bắt đầu rung động trở lại, nàng nghĩ có lẽ sự chờ đợi im lặng của mình cũng đủ để Vương gia tha thứ cho sự bốc đồng nhất thời của mình. Ai thời còn trẻ mà chưa từng phạm sai lầm, mà sai lầm của nàng đã dùng mười năm để bù đắp, có thể cho nàng một ít thương hại và sủng ái được không?

Cửa sổ được nhẹ nhàng mở ra, âm thanh ồn ào bên trong đã đánh thức Lan Nhã đang trầm tư. Nàng chậm rãi rút tay ra khỏi miệng, trong miệng thoang thoảng mùi máu tươi, nàng ấn chặt vết thương đang đau nhức, như thể đây là điều có thể giúp nàng kiềm chế xung động muốn chạy đến trước mặt hắn.

Đứng sau cửa sổ là Hoàng đế của Việt Quốc. Tóc bạc ở thái dương của y ngày càng nhiều, trên cổ cũng bắt đầu xuất hiện những nếp nhăn, nhìn qua lão thái long chung* nhưng cả người lại phấn chấn vô cùng, thật chí còn chói mắt hơn trước.

lão thái long chung: hình dung già cả suy yếu chậm chạp

“Việt Quốc có Huyền Hoa tiên nhân che chở, các đời tổ tiên dưới cửu tuyền có thể mỉm cười an tâm được rồi.”



Vương gia đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt dửng dung: “Hoàng huynh cần gì phải xa lạ với ta như thế làm gì.”

Hoàng đế lại cười nói: “Huyền Hoa tiên nhân là tiên nhân cao quý, đã cắt đứt mọi ràng buộc với trần thế, không còn cùng một thế giới với những phàm phu tục tử như chúng ta nữa nên ta làm sao dám nhận là Hoàng huynh của tiên nhân chứ. Ta chẳng qua chỉ là Đế vương phàm trần mà thôi còn tiên nhân mới là người đứng đầu tất cả.”

Vương gia im lặng mỉm cười.

Lòng Hoàng đế tràn đầy xúc động, lẳng lặng đánh giá tòa đình viện này, đột nhiên cảm giác được có một bóng đen luôn ẩn nấp trong rừng tre dọa y đến giật mình, liên tiếp lui về phía sau, run giọng hỏi: “Là ai?”

Kỷ Đồng Chu liếc mắt nhìn ra ngoài, nói: “Hoàng huynh bình tĩnh đi, đó là ảnh vệ của ta, Lan Nhã.”

“… Lan Nhã?” Hoàng đế chưa kịp hoàn hồn, cẩn nhận nhẩm cái tên quen thuộc này, đột nhiên giật mình, dựa vào song cửa sổ la lên: “Lan Nhã Quận chúa? Chẳng lẽ là Lan Nhã Quận chúa?!”

Lan Nhã đứng dậy tiến về phía trước vài bước để ánh trăng chiếu rọi mình, sau đó quỳ xuống lạy một lần, cung kính nói: “Lan Nhã bái kiến Bệ hạ.”

Hoàng đế cau mày nhìn nàng hồi lâu, dung mạo và dáng người của nàng rất giống với Lan Nhã Quận chúa thanh cao như phượng hoàng năm đó, nhưng khi nhìn kỹ lại thì có vẻ không giống lắm. Y ngạc nhiên nói: “Huyền Hoa tiên nhân, nàng là…”

Kỷ Đồng Chu bình tĩnh trả lời: “Hoàng huynh, nàng là Lan Nhã Quận chúa của Triệu Dương ngày xưa, hiện giờ là ảnh vệ của ta.”

“Cái này….” Vẻ mặt Hoàng đế phức tạp, tràn đầy cảm xúc.

Y nhớ năm đó khi Việt Quốc gặp chuyện không may, Lan Nhã Quận chúa nhất quyết đòi trả lại hộp trân châu và khăn tay, còn Triệu Dương không nghe mệnh lệnh mà án binh bất động, để mặc cho thiết kỵ Ngô Câu chà đạp Việt Quốc.

Nhưng thế sự khó lường, ai có thể ngờ rằng mười năm sau, Ngô Câu không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, Triệu Dương chỉ có thể kéo dài hơi tàn, còn Quận chúa của bọn họ lại trở thành ảnh vệ của Kỷ Đồng Chu?

Hoàng đế sửng sốt hồi lâu, thở dài nói: “Huyền Hoa tiên nhân, dù thế nào thì nàng cũng từng là Quận chú của một nước, làm ảnh vệ…”

Kỷ Đồng Chu rót thêm rượu vào ly, chậm rãi nói: “Hoàng huynh, ta sẽ đối đãi với người khác như cách họ đối đãi với ta. Lòng người ấm hay lạnh, huynh phải hiểu rõ hơn ta.”

Hoàng đế thở dài: “Không sai, không sai.”

Dứt lời, y đóng cửa sổ lại, không nhìn nàng thêm lần nào nữa.

Lan Nhã ngây ngốc đứng một mình trong gió lạnh hồi lâu. Lời vừa nãy của Vương gia nàng nghe rất rõ, có lẽ hắn là cố ý để cho nàng nghe rõ. Không sai, người khác đối đãi với hắn như thế nào, hắn sẽ đối đãi với người khác y như thế. Năm đó nàng bị ma xui quỷ khiến bỏ rơi hắn, hôm nay nàng phải gánh chịu sự sỉ nhục đang ăn mòn xương cốt này.

Thế nhưng, đã mười năm rồi, Vương gia, còn chưa đủ sao?

Bóng đêm dần dần đậm màu hơn, Hoàng đế rời khỏi Vương phủ, cửa viện được khóa chặt, bên ngoài có rất nhiều tầng hộ vệ canh giữ, thận chí còn có hai tiên nhân Tinh Chính Quán trấn giữ góc Đông Tây của Vương phủ. Dù sao, Huyền Hoa tiên nhân chỉ cần mười năm thành tiên là chuyện chấn động khắp thiên hạ, cũng là niềm tự hào của Tinh Chính Quán nên phải bảo vệ hắn chu toàn.

Thời điểm Kỷ Đồng Chu mở cửa sổ ra, Lan Nhã vẫn đứng yên đó như một pho tượng, bất động không nhúc nhích.

Nàng không nói lời nào, hắn cũng không nói gì, chỉ dựa vào song cửa sổ ngắm trăng tròn trên bầu trời. Mái tóc bạc trắng của hắn dưới ánh trắng giống hệt như sương tuyết.

Lan Nhã đứng yên hồi lâu, cuối cùng vẫn là không nhìn được mà gọi nhỏ: “Vương gia…”

Kỷ Đồng Chu nói nhỏ: “Ngươi gọi sai rồi, ta không còn là Vương gia nữa.”

“Ở trong lòng Lan Nhã, Vương gia vĩnh viễn là Vương gia.”

Hắn cười một tiếng: “Ngươi vẫn còn đang mơ mộng hão huyền được trở về những ngày thành vinh hoa phú quý kia sao?”

Sắc mặt Lan Nhã trắng bệch, cắn cắn môi: “Lan Nhã không dám, Lan Nhã đã biết lỗi của mình rồi, nguyện ý làm trâu làm ngựa cả đời để hầu hạ Vương gia.”

Kỷ Đồng Chu lạnh nhạt nói: “Trong lòng ngươi có oán khí, rừng trúc này đã bị ngươi lây nhiễm, tràn ngập quỷ khí.”

Lan Nhã cắn môi đến trắng bệch, máu dần dần rỉ ra, đột nhiên cúi người xuống đất, trầm giọng nói: “Vương gia, trong lòng Lan Nhã quả thật có oán khí. Vương gia nói ngài sẽ đối đãi với người khác như họ đối đãi với mình, lời này chỉ sợ không phải lời thật lòng. Việt Quốc bình yên vô sự như thế, nguyên nhân vì sao hẳn là Vương gia có thể hiểu được.”

Quanh thân bỗng nhiên trở nên nóng rực, Lan Nhã hoảng sợ im miệng, kinh ngạc nhìn ngọn hắc hỏa đang nhảy múa trước mắt. Nàng biết rất rõ sức mạnh của Huyền Hoa Hỏa này, chỉ cần chạm vào một chút sẽ bị thiêu rụi đến nỗi tro cũng không còn.

“Nói đủ chưa?” Thanh âm của Kỷ Đồng Chu lạnh thấu xương như băng đá. “Mười năm trước ta đã nói với ngươi nên học cách làm ta thật sự vui vẻ, không phải sủa bậy trước mặt ta như chó thế này.”

Từng giọt lệ của nàng rơi xuống đất, nhưng nàng ngang bướng không chịu nhận sai, chỉ áp chặt trán vào mu bàn tay. Rất lâu sau, lâu đến mức Lan Nhã cho là hắn đã đi ngủ rồi, lại nghe hắn thở dài thật nhẹ, giọng nói ôn hòa trở lại: “Lan Nhã, ngươi đến đây.”



Nàng mừng rỡ khôn xiết, vẫn không dám ngẩng đầu lên, cúi người bước nhanh về phía cửa sổ.

Một bàn tay lạnh lẽo chạm vào cằm của nàng khiến Lan Nhã co người lại, bị ép phải ngẩng đầu lên và nhìn khuôn mặt của hắn trong khoảng cách thật gần. Vương gia của nàng, cái gì cũng không thay đổi, ngoại trừ mái tóc trắng kia, mọi thứ dường như vẫn giống hệt mười năm trước. Ánh mắt cao ngạo và thái độ nhìn chúng sinh bằng nửa con mắt, tim nàng sẽ luôn đập loạn vì một VƯơng gia như thế.

“Ngươi muốn cái gì?” Kỷ Đồng Chu dùng vẻ mặt ôn hòa hỏi nàng. “Cứ nói ra lời trong lòng không cần sợ, ta tuyệt không trách ngươi.”

Lan Nhã hơi cau mày, nàng muốn cái gì? Tất cả những gì nàng đã từng muốn chưa bao giờ thành hiện thực cả, muốn được ở bên hắn, muốn có được sự tôn trọng của hắn, muốn được là tâm điểm trong mắt của mọi người giống như trước đây, muốn có một tươi lai xán lạn đẹp đẽ.

Nước mắt lại chực trào ra, nàng run giọng nói: “Vương gia, Lan Nhã chỉ muốn… ở bên cạnh Vương gia mà thôi.”

Hắn cười nhạt: “Hiện giờ chúng ta không phải đang ở bên cạnh nhau?”

Lan Nhã nhắm mắt lại, nước mắt rơi xuống từ mí mắt, giọng nói trầm thấp như một câu nói mớ: “Lan Nhã nguyện ý hầu hạ Vương gia, cộng tu đại đạo.”

Kỷ Đồng Chu hơi nhướng mày: “Ngươi muốn cùng ta song tu?”

Nàng im lặng không lên tiếng.

Hắn nhìn nàng một hồi, bỗng nhiên xoay người lấy từ trên bàn một chiếc gương trang điểm đem tới, nói: “Mở mắt ra, nhìn vào đây.”

Lan Nhã mở mắt ra mới nhận thấy mặt của Vương gia gần như áp sát mình, nàng vô cùng thẹn thùng dời tầm mắt đi, nhưng khi nhìn vào chiếc gương trang điểm trên tay hắn, cả người nàng liền cứng đờ.

Hình ảnh phản chiếu trong gương vẫn là chính mình, vì nàng chưa thành tiên được nên ngoại hình của nàng sẽ dần thay đổi theo thời gian. Mặc dù gò má nàng vẫn đầy đặn và đôi mắt vẫn trong trẻo, nhưng đây không phải là thiếu nữ của trước kia. Thật ra, nàng cũng không phải rất lớn tuổi mà là môt nữ tử đang ở độ tuổi phong hoa nhất, xinh đẹp kiều diễm, nhưng khuôn mặt trong gương kia lại khiến lòng nàng đau như cắt.

Vương gia vẫn giữ được dáng vẻ năm mười chin tuổi, không có gì thay đổi, điều này khiến nàng buồn bã hơn vì những thăng trầm của cuộc đời.

Nàng vẫn cho là mình không hề thay đổi, cho rằng mình vẫn giữ được ngoại hình năm mười tám tuổi, nhưng đến giờ khắc này nàng mới hiểu được những ảo tưởng trước kia của mình buồn cười đến mức nào.

Kỷ Đồng Chu mặt không biểu cảm nhìn hai khuông mặt trong gương, chậm rãi nói: “Mười năm nữa, ngươi sẽ nhìn giống như trưởng tỷ của ta. Hai mươi năm nữa, ngươi sẽ nhìn giống như trưởng bối của ta. Ba mươi năm nữa… Lan Nhã, ta làm sao có thể song tu cùng ngươi được?”

Hắn vậy mà lại tàn nhẫn đến mức hủy hoại hết lòng tự trọng của một nữ nhân như nàng.

Lan Nhã không liều mạng đẩy chiếc gương kia ra, lạnh lùng nói: “Ta đã biết sai rồi, tại sao Vương gia phải sỉ nhục ta như thế?!”

Kỷ Đồng Chu để mặc nàng đập vỡ chiếc gương xuống đất, phát ra một tiếng động rất lớn. Hắn lạnh lùng nhìn nàng, như thể đang nhìn một con chó hay con mèo.

“Từ đầu tới cuối, ngươi chẳng qua là muốn lợi dụng ta để thỏa mãn d.ục vọng của mình mà thôi.” Hắn chống cằm, giọng nói bình tĩnh. “Mười năm đã trôi qua rồi, dung nhan của ngươi cũng trở nên già nua, vậy mà lòng ngươi vẫn như vậy. Đáng tiếc, nếu như ngược lại thì có lẽ ngươi đã có thể song tu cùng ta.”

Lan Nhã cảm thấy lạnh buốt từ đầu đến chân, nàng chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng như thế, cho dù là năm đó nàng chạy từ Triệu Dương đến quỳ dưới chân hắn cầu xin cũng không tuyệt vọng đến vậy.

Nàng lẩm bẩm: “Vương gia, ta thật sự yêu ngài.. Là thật lòng yêu…”

Kỷ Đồng Chu lắc đầu: “Người ngươi yêu, từ đầu đến cuối chỉ có bản thân ngươi mà thôi nên ngươi căn bản không hiểu cái gì gọi là yêu một người. Lan Nhã, hôm nay ta tâm tình không tệ nên cho ngươi một cơ hội. Ngươi có thể lấy lại tự do, quay về tiếp tục làm Triệu Dương Quận chúa, quay về Hỏa Liên Quan dốc lòng tu hành, về sau nếu đạt được thành tựu lớn, khi gạp lại có thể gọi ngươi một tiếng đạo hữu.”

“Vương gia!” Nàng nắm chặt tay áo hắn, lo lắng nhìn hắn.

Hắn lại cười: “Nếu không, cứ tiếp tục ở lại nơi này mà làm một ảnh vệ nhỏ bé. Tự ngươi chọn đi. Những thứ ảo tưởng vừa rồi kia, đừng để ta nghe thấy thêm một lần nữa.”.

Lan Nhã chậm rãi thu hai tay lại, ánh mắt của nàng vẫn còn dán chặt trên người hắn. Mái tóc trắng như tuyết, thanh hoa tựa thần tiên bị đày xuống trần gian, vẻ mặt của hắn không giận cũng chẳng vui, từ trên cao nhìn xuống nàng đang giãy giụa giữa mộng đẹp. Ánh mắt này đã từng khiến cõi lòng nàng tan nát hơn bất kỳ ánh mắt nào, thậm chí nàng còn thấy nội tạng mình như bị giày xéo, cơn đau dữ dội chưa từng có này khiến nàng phải cúi gập người xuống.

Nàng cúi xuống quỳ dưới cửa sổ, có thể nghe rõ âm thanh tôn nghiêm không còn lại nhiều của mình vỡ vụn từng chút một.

Cuối cùng nàng cũng thừa nhận, chính mình của hiện tại thật sự vô dụng. Lan Nhã của thuở thiếu thời xinh đẹp kiêu hãnh đến nhường nào, nhưng thời gian trôi qua quá nhanh, còn thứ nàng mong muốn thì lại quá nhiều, cuối cùng nàng không có được gì và cũng chẳng nhận được gì cả.

“Ngươi lựa chọn tiếp tục làm ảnh vệ?” Kỷ Đồng Chu thảnh nhiên hỏi.

Lan Nhã cúi đầu, những mảnh gương rải rác trên mặt đất phản chiếu những thăng trầm trên khuôn mặt của nàng, dù có né tránh thế nào đi chăng nữa thì chúng vẫn đập vào mắt nàng mà tàn nhẫn chế nhạo những mộng tưởng hão huyền kia của chính mình.

Nàng nhắm chặt mắt, những giọt nước mắt lạnh lẽo chảy dài trên khuôn mặt, trong cổ họng phát ra một tiếng tựa như đang r.ên rỉ, khàn khàn nói: “Nguyện vì Vương gia làm trâu làm ngựa.”

Cho đến bây giờ, nàng vẫn gọi hắn là Vương gia. Đây có lẽ là chút cố chấp cuối chùng của nàng.

Kỷ Đồng Chu đành chiều theo sự cố chấp của nàng, chậm rãi khép cửa sổ lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Hương Bách Mị

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook