Chương 18: Lôi Tu Viễn
Thập Tứ Lang
16/04/2024
Tiên sinh vô trách nhiệm Hồ Gia Bình này lại tìm bóng cây mà gối đầu ngủ, bọn nhỏ tu hành như thế nào, hắn cũng không thèm hỏi đến.
Tình hình hôm nay so với hôm qua tốt hơn rất nhiều, gần một nửa số người có thể chậm rãi bay vài lần quanh Sồ Phượng Thư Viện, đứa nhỏ nào có thể bay xa đều bay đến nơi khác chơi. Vậy mà Bách Lý Ca Lâm còn đang nghiến răng nghiến lợi bay xiêu xiêu vẹo vẹo trên đệ tử phòng, bay còn không tốt bằng ngày hôm qua.
“Tức chết ta rồi!” Nàng từ trên thân kiếm dứt khoát nhảy xuống, đặt mông ngồi dưới đất. “Không có cách nào tập trung tinh thần được, đều tại cái tên Lôi Tu Viễn kia!”
Diệp Diệp thất thần mà ngự kiếm ngừng ở trên đỉnh đầu nàng, nhìn xung quanh khắp nơi.
“Diệp Diệp, huynh đang nhìn cái gì đó? Xuống dưới đây nói chuyện cùng ta!” Bách Lý Ca Lâm túm túm quần áo hắn.
Diệp Diệp thở dài lắc đầu: “Muội trước mắt quan trọng nhất không phải là quan tâ m đến hắn, mà là nhanh học được ngự kiếm đi. Muội muốn mỗi ngày tiêu tiền mua cơm ăn à?”
Bách Lý Ca Lâm sắc mặt lo lắng, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Trước kia làm sao không biết hắn lại nham hiểm như vậy! Ta còn nghĩ hắn là người ôn hòa lại còn tốt nữa!”
Diệp Diệp trầm ngâm nói: “Ban đầu thấy hắn, ta đã phát hiện hắn thiên phú kinh người rồi. Lúc ấy cảm thấy thật kỳ quái vì người có thiên phú như thế sao có thể yếu đuối như vậy, ta từng tưởng có lẽ đây là tính cách của hắn….”
Bách Lý Ca Lâm im lặng một lát, nói: “Thì ra, hắn cũng là người Cao Lư, nếu không phải tỷ tỷ vừa nói cho ta biết, ta hoàn toàn không thể phát hiện. Hắn đến một chút khẩu âm cũng không có.”
“À.” Diệp Diệp gật đầu. “Xướng Nguyệt từng nói qua với ta, nghi ngờ hắn là con trai của Lễ Bộ Thị Lang, Lôi đại nhân…… Nếu đúng vậy, hắn phải nhận ra ta, nhưng hắn vẫn chưa từng để lộ. Người này thân phận đáng ngờ, có nhiều điểm cần cẩn thận ngẫm lại.”
Bách Lý Ca Lâm nghiến răng nghiến lợi: “Hắn thật biết giả vờ! Giả dạng làm một đứa nhỏ thảm hại yếu đuối! Thật đáng ghét!”
Nàng thấy Diệp Diệp vẫn luôn nhìn xung quanh dáng vẻ lo lắng, không khỏi ngạc nhiên nói: “Huynh làm sao vậy? Đang nhìn cái gì thế?”
Diệp Diệp thẹn thùng cười: “Xướng Nguyệt không biết đi đâu rồi, mới vừa rồi còn đây.”
Bách Lí Ca Lâm nhìn hắn xem thường: “Huynh chỉ biết có tỷ tỷ thôi!”
Chỗ cao nhất của Sồ Phượng Thư Viện, Tàng Thư Tháp trên đảo nổi kia, hiện giờ đại đa số đệ tử còn chưa bay được tới nơi này. Trên đảo vắng tanh, chỉ có mấy con tiên hạc đang nhàn nhã lượn vòng quanh đầm sen trước tháp, hoa sen trắng nở đầy trong đầm, cánh hoa trắng tinh theo gió nhẹ nhàng lắc lư.
Bách Lý Xướng Nguyệt ngự kiếm bay lên đảo nổi, vừa đáp xuống đất liền thấy thiếu niên đang tựa vào lan can ngắm hoa, nàng tiến lên từng bước, đang muốn nói chuyện, hắn lại mở miệng trước: “Đến khởi binh vấn tội sao?”
Bách Lý Xướng Nguyệt lạnh nhạt nói: “Ngươi cũng biết mình có tội sao...... Tại sao đột nhiên không giả vờ nữa?”
Lôi Tu Viễn nhẹ nhàng cười một tiếng: “Tuy rằng ta không rõ lắm ngươi làm sao thấy được, nhưng nếu đã bị ngươi phát hiện, không còn vui nữa, vừa lúc ta chơi cũng có chút chán rồi.”
“Chơi chán?” Bách Lý Xướng Nguyệt trầm ngâm một lát. “Ta có việc muốn hỏi ngươi.”
“Ồ?”
Bách Lý Xướng Nguyệt nhìn hắn chằm chằm: “Lôi Tu Viễn, ngươi là người Cao Lư Quốc, là con trai của Lôi đại nhân, đúng không?”
Từ mũi hắn phát ra âm thanh giống tiếng cười: “Là ngươi đoán sao? Hay là Khương Lê Phi nói cho ngươi?”
“Có một nửa là đoán, một nửa là ta đối với ngươi có ấn tượng. Cao Lư khi chưa diệt quốc, ta có từng gặp ngươi một lần.”
Hắn không nói gì, như là ngầm thừa nhận.
“Ngươi ngay từ đầu đã nhận ra Diệp Diệp.” Bách Lý Xướng Nguyệt lại nói.
Thanh âm Lôi Tu Viễn lạnh nhạt: “Đúng vậy, ta ngay từ đầu đã nhận ra hắn là Tam Hoàng tử Cao Lư Quốc, vậy thì thế nào?”
“Một năm trước, Diệp Diệp còn đang bị người Ngô Câu đuổi giết. Lôi đại nhân là nam tử hán căm ghét cái ác, ngài ấy không nên vì đứa con của mình mà lưu lại ô danh.”
Lôi Tu Viễn ngẩng đầu liếc nàng một cái: “Ngươi thật biết cách nói chuyện...... Nghi ngờ ta là phục vụ cho Ngô Câu? Chuyện các ngươi ta không có hứng thú, thiên hạ cũng không phải chỉ có Ngô Câu và Cao Lư.”
Bách Lý Xướng Nguyệt trầm mặc một lát, lại nói: “Lúc mới gặp ngươi, ta đã phát hiện ngươi kì lạ rồi. Bị người đánh, khóc đến sắp tắt thở, tim của ngươi vẫn luôn đập rất bình tĩnh, ngươi căn bản không hề sợ hãi, ngươi là giả vờ.”
Lôi Tu Viễn dường như rốt cuộc cũng có chút hứng thú, nhàn nhạt cười: “Ồ? Thính giác của ngươi thật tốt, chẳng trách bị ngươi phát hiện.”
“Đúng vậy. ” Nàng nhìn chằm chằm hắn. “Rất nhiều lúc ngươi đang khóc, tim lại đập bình tĩnh đến kì lạ. Ta từng cho rằng ta suy nghĩ nhiều rồi, nhưng mà hôm trước ở trong viện Tiểu Bổng Chùy, ta nghe thấy ngươi khiêu khích tiểu Vương gia. Là ngươi là cố ý, vì cái gì? Ngươi có bản lĩnh như vậy, tại sao phải để Tiểu Bổng Chùy thay ngươi ra mặt? Nàng dù sao cũng là con gái, tại sao lại tìm tới nàng?”
Lôi Tu Viễn bóc nhụy sen vứt vào trong ao, cười lạnh: “Tại sao ta phải trả lời?”
“Bởi vì nàng coi ngươi như bạn bè thật sự vậy mà ngươi lại gạt nàng.”
Hắn bỗng nhiên lắc đầu, đem toàn bộ nhụy hoa sen trong tay vứt vào trong ao, lạnh nhạt nói: “Ta phiền rồi, ngươi đi đi.”
Bách Lý Xướng Nguyệt yên lặng nhìn hắn, sau một lúc lâu, nhẹ giọng nói: “Ngươi như vậy...... Về sau nhất định sẽ hối hận, ngươi sẽ không thể nhận được bất kỳ sự chân thành nào đâu. “
Nàng ngự kiếm trở lại đệ tử phòng, từ xa đã thấy Bách Lý Ca Lâm đứng lên kiếm bay xiêu xiêu vẹo vẹo phía trên đệ tử phòng, Diệp Diệp cùng Lê Phi đang một trái một phải bảo vệ nàng.
“Tỷ!” Bách Lý Ca Lâm ngẩng đầu bỗng nhiên thấy tỷ tỷ của mình, nhưng một khi đã mở miệng linh khí sẽ thoát ra, thanh kiếm cũng không thể bay được nữa, thẳng tắp mà rơi xuống dưới, cũng may Lê Phi túm lấy nàng mới không rơi xuống đất.
“Tỷ chạy đi chỗ nào vậy? Diệp Diệp lo muốn chết đó!” Nàng cố ý trêu chọc mà cười, đẩy Diệp Diệp đến trước mặt Bách Lý Xướng Nguyệt. “Được rồi, người đến rồi, huynh xem dáng vẻ thất thần của huynh vừa rồi kìa!”
“Quỷ nha đầu.” Diệp Diệp khó chịu mà gõ đầu nàng một cái, lo lắng nhìn Bách Lý Xướng Nguyệt. “Vừa rồi đi tìm Tu Viễn sao?”
Bách Lý Xướng Nguyệt gật đầu: “Ừ, hắn cái gì cũng nói được, nhưng xem ra dường như không có liên lụy gì với Ngô Câu.”
“Đừng nhắc đến tên đó nữa!” Bách Lý Ca Lâm vẫn chưa hết giận hắn. “Ta tức giận đến bây giờ vẫn chưa bay được đây!”
Diệp Diệp nghiêm mặt nói: “Muội bay không được không liên quan đến Tu Viễn, là bản thân muội không chuyên tâm.”
Lê Phi thấy bọn họ lúc thì nhắc đến Lôi Tu Viễn, lúc thì nhắc đến Ngô Câu, không khỏi ngạc nhiên nói: “Các ngươi đang nói cái gì? Tu Viễn làm sao vậy?”
Bách Lý Xướng Nguyệt suy nghĩ, nói: “Nói cho ngươi nghe cũng được, đơn giản mà nói, chính là chúng ta từng nghi ngờ Lôi Tu Viễn có quan hệ với nước Ngô Câu.”
Lê Phi bị dọa nhảy dựng: “Không thể nào!”
“Ta với Ca Lâm là nữ nhân của Cao Lư quý tộc, Bách Lý gia, từ nhỏ tu tập vũ kĩ. Sau khi Bách Lý gia bị Ngô Câu diệt môn, ta mang Ca Lâm đi trốn, rồi ca hát khắp nơi kiếm sống. Diệp Diệp là Cao Lư Quốc Tam Hoàng tử, sau khi Cao Lư bị diệt, hắn vẫn bị người Ngô Câu đuổi giết, một năm trước kia đã gặp được bọn ta. Ba người bọn ta giúp đỡ nhau, tránh Ngô Câu đuổi giết, đi một đường về hướng Đông, cuối cùng vào lãnh thổ Việt Quốc mới tạm thời an toàn. Vừa vặn khi đó Sồ Phượng Thư Viện bắt đầu sơ tuyển, chúng ta ba người liền chạy tới Lục Công Trấn, đây là chuyện trước khi gặp được ngươi và Lôi Tu Viễn.”
Lê Phi lại bị dọa nhảy dựng: “Diệp Diệp là Hoàng tử?!”
Nàng nhịn không được nhìn phía Diệp Diệp, tuy nàng vẫn cảm thấy hắn khí chất bất phàm, nhưng không thể tưởng tượng được hắn chính là hoàng tử, vậy chẳng phải không khác gì Kỷ Đồng Chu? Đều là người Hoàng tộc, tại sao lại khác một trời một vực vậy!
Diệp Diệp cười khổ: “Đã sớm không còn là Hoàng tử rồi. Cao Lư bị diệt khi ta mới bảy tuổi, vì chạy thoát thân, ngay cả tên họ cũng đều đổi lại. Năm đó Ngô Câu đối với Cao Lư như hổ rình mồi, Cao Lư sớm có cảnh giác, thế nhưng trong Hoàng tộc không tìm được đứa nhỏ có linh căn, đến khi ta sinh ra. Đáng tiếc cuối cùng đã muộn một bước, ta còn chưa kịp thành tiên nhân, Cao Lư đã bị diệt. Đứa nhỏ bảy tuổi ngay cả khi có linh căn, thiên phú hơn người, cũng đánh không lại hàng trăm võ tướng, huống chi đối phương còn có tiên nhân tọa trấn. Năm đó lúc đuổi giết ta, có đệ tử của tiên gia môn phái, thiếu chút nữa đã chết trong tay bọn họ.”
“Là bởi vì ngươi có linh căn nên đuổi giết ngươi?” Lê Phi cảm thấy hắn nói tuy nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng nghe lên lại kinh tâm động phách. Bảy tuổi bắt đầu chạy trốn, suốt bốn năm, đó chẳng phải là địa ngục hay sao?
Diệp Diệp gật đầu: “Diệt cỏ phải trừ tận gốc, Ngô Câu dựa vào là Ngũ Trượng Sơn tân trưởng lão Tông Quyền của Long Danh Tọa. Một khi Hoàng tộc có nhân vật cấp cao có thể trở thành tiên nhân của tiên gia môn phái, đó là lúc hãnh diện nhất. Ta cùng với Xướng Nguyệt tỷ muội trải qua bao nhiêu gian khổ để vào Sồ Phượng Thư Viện, chỉ vì thành tiên. Phục quốc ta sớm đã không nghĩ đến, nhưng Tông Quyền lại nhất định phải trừ.”
Đây là lần đầu tiên ba người bọn họ nói chuyện của chính mình, trong đó vậy mà lại ẩn chứa nhiều bí mật đẫm máu như vậy. Lê Phi bỗng nhiên nhận ra, bọn họ nói cho mình nhiều chuyện như vậy, có thể thấy rằng bọn họ đã coi nàng là bạn tâm giao rồi.
Nàng trong lòng nóng lên, thấp giọng nói: “Ta cũng muốn giúp.”
Bách Lý Ca Lâm cầm tay nàng, cười nói: “Chuyện giúp đỡ về sau hẵng nói, chúng ta vừa mới vào Thư Viện chưa được bao lâu mà! Một năm sau các đại môn phái đến tuyển đệ tử, chính thức bước vào tiên gia môn phái mới tính là bước đầu tiên.”
Nàng thở dài: “Trước mắt quả nhiên vẫn là học được ngự kiếm mới là quan trọng nhất.”
Diệp Diệp gõ vào đầu nàng một cái: “Rốt cuộc cũng hiểu ra rồi sao? Mau lên kiếm, tiếp tục đi.”
Hắn dẫn Bách Lý Ca Lâm tiếp tục đi luyện ngự kiếm. Lê Phi nhìn Bách Lý Xướng Nguyệt tựa hồ như muốn nói rồi lại thôi, không nhịn được hỏi: “Xướng Nguyệt, việc này có liên quan gì tới Lôi Tu Viễn?”
Bách Lý Xướng Nguyệt nhìn nàng, nói nhỏ: “Tiểu Bổng Chùy, Lôi Tu Viễn là người rất nguy hiểm, ngươi tốt nhất nên cách xa hắn một chút.”
Nguy hiểm? Lôi Tu Viễn? Lê Phi cả kinh nhưng ngược lại nở nụ cười: “Ngươi sao có thể nói như vậy?”
“Hắn tiềm lực phi phàm, chỉ sợ là đứng thứ nhất trong số những đệ tử của Sồ Phượng Thư Viện lần này. Ta từng hoài nghi hắn cấu kết với Ngô Câu, nhưng hiện giờ đã tin bọn họ không có quan hệ. Chỉ là, đứa nhỏ này cho ta một loại cảm giác không tốt, nhất cử nhất động đều là giả vờ, không biết lý do tại sao, ngươi vẫn là nên cẩn thận một chút.”
Bách Lý Xướng Nguyệt rất ít khi nói nhiều như vậy, nhưng nhìn vẻ mặt nàng cũng không phải là nói đùa. Huống chi theo tính cách của nàng ấy, hẳn là ngay cả vui đùa là cái gì cũng không biết.
Lê Phi không khỏi lâm vào trầm mặc.
Nhớ lại thì chính mình dường như chưa từng có suy nghĩ sâu xa quá đối với chuyện của Lôi Tu Viễn. Hắn nhìn qua yếu đuối vô năng, biểu hiện ở nhị tuyển cũng thường thường, nhưng Hắc Sa Nữ có nói qua, năm nay nhị tuyển là khó nhất từ trước đến nay, mười tá m đệ tử được chọn đều là rồng và phượng. Tạm thời không nói đến nàng, ba người Diệp Diệp, Kỷ Đồng Chu cùng Quận Chúa, còn có những đứa nhỏ khác nàng không quen, người nào lại không cảm thấy tự hào? Ngay cả đám tay sai của Kỷ Đồng Chu, ngày thường cũng cực kì cao ngạo.
Một người có năng lực hay không, chính hắn là người rõ ràng nhất. Nếu linh căn so với người thường mạnh hơn, tiềm lực lớn, từ nhỏ đã khác với người thường vậy thì người như vậy không nên yếu đuối.
Tại sao chỉ có mình Lôi Tu Viễn không giống người bình thường? Thậm chí bọn họ ai cũng không thấy được hắn có cái gì khác lạ. Lúc ban đầu vừa gặp, chỉ thấy hắn luôn là kẻ yếu, gặp chuyện chỉ biết khóc, ở sau nàng chỉ biết kêu đại tỷ đầu, đại tỷ đầu, khiến mọi người không để ý đến chuyện hắn cũng vượt qua nhị tuyển.
Nàng bỗng nhiên lại nhớ đến lúc nhị tuyển, mấy con tiểu yêu bị Lôi Tu Viễn gi/ết ch/ết kia, mỗi con đều bị giết rõ ràng dứt khoát. Có thể thấy được người xuống tay tâm địa lãnh khốc không lưu tình chút nào, đi đến thì thấy hắn ngồi dưới đất lên tiếng khóc lớn, nhưng thứ khiến nàng đi qua là tiếng khóc lớn đó…. Chẳng lẽ, hắn đã sớm phát hiện ra nàng mà cố ý phát ra tiếng để nàng đi qua?
Lê Phi càng nghĩ càng kinh hãi, những điểm che giấu trên người Lôi Tu Viễn nàng chưa từng nghĩ qua, giờ phút này lần lượt hiện lên.
Hắn giả vờ sao? Vì cái gì?
Nàng không dám tin, cũng không muốn tin.
“Chẳng qua là ta thấy hắn ước chừng những ngày khác sẽ thân thiết với ngươi, có lẽ là ta đã lo lắng nhiều rồi, nhưng ngươi tốt nhất trong lòng nên có chuẩn bị.”
Bách Lý Xướng Nguyệt nói xong ngự kiếm mà đi, để lại Lê Phi ngẩn người tại chỗ. Nàng nhớ lại từng chút một từ lúc mới gặp Lôi Tu Viễn, chỉ cảm thấy kinh tâm động phách.
Tình hình hôm nay so với hôm qua tốt hơn rất nhiều, gần một nửa số người có thể chậm rãi bay vài lần quanh Sồ Phượng Thư Viện, đứa nhỏ nào có thể bay xa đều bay đến nơi khác chơi. Vậy mà Bách Lý Ca Lâm còn đang nghiến răng nghiến lợi bay xiêu xiêu vẹo vẹo trên đệ tử phòng, bay còn không tốt bằng ngày hôm qua.
“Tức chết ta rồi!” Nàng từ trên thân kiếm dứt khoát nhảy xuống, đặt mông ngồi dưới đất. “Không có cách nào tập trung tinh thần được, đều tại cái tên Lôi Tu Viễn kia!”
Diệp Diệp thất thần mà ngự kiếm ngừng ở trên đỉnh đầu nàng, nhìn xung quanh khắp nơi.
“Diệp Diệp, huynh đang nhìn cái gì đó? Xuống dưới đây nói chuyện cùng ta!” Bách Lý Ca Lâm túm túm quần áo hắn.
Diệp Diệp thở dài lắc đầu: “Muội trước mắt quan trọng nhất không phải là quan tâ m đến hắn, mà là nhanh học được ngự kiếm đi. Muội muốn mỗi ngày tiêu tiền mua cơm ăn à?”
Bách Lý Ca Lâm sắc mặt lo lắng, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Trước kia làm sao không biết hắn lại nham hiểm như vậy! Ta còn nghĩ hắn là người ôn hòa lại còn tốt nữa!”
Diệp Diệp trầm ngâm nói: “Ban đầu thấy hắn, ta đã phát hiện hắn thiên phú kinh người rồi. Lúc ấy cảm thấy thật kỳ quái vì người có thiên phú như thế sao có thể yếu đuối như vậy, ta từng tưởng có lẽ đây là tính cách của hắn….”
Bách Lý Ca Lâm im lặng một lát, nói: “Thì ra, hắn cũng là người Cao Lư, nếu không phải tỷ tỷ vừa nói cho ta biết, ta hoàn toàn không thể phát hiện. Hắn đến một chút khẩu âm cũng không có.”
“À.” Diệp Diệp gật đầu. “Xướng Nguyệt từng nói qua với ta, nghi ngờ hắn là con trai của Lễ Bộ Thị Lang, Lôi đại nhân…… Nếu đúng vậy, hắn phải nhận ra ta, nhưng hắn vẫn chưa từng để lộ. Người này thân phận đáng ngờ, có nhiều điểm cần cẩn thận ngẫm lại.”
Bách Lý Ca Lâm nghiến răng nghiến lợi: “Hắn thật biết giả vờ! Giả dạng làm một đứa nhỏ thảm hại yếu đuối! Thật đáng ghét!”
Nàng thấy Diệp Diệp vẫn luôn nhìn xung quanh dáng vẻ lo lắng, không khỏi ngạc nhiên nói: “Huynh làm sao vậy? Đang nhìn cái gì thế?”
Diệp Diệp thẹn thùng cười: “Xướng Nguyệt không biết đi đâu rồi, mới vừa rồi còn đây.”
Bách Lí Ca Lâm nhìn hắn xem thường: “Huynh chỉ biết có tỷ tỷ thôi!”
Chỗ cao nhất của Sồ Phượng Thư Viện, Tàng Thư Tháp trên đảo nổi kia, hiện giờ đại đa số đệ tử còn chưa bay được tới nơi này. Trên đảo vắng tanh, chỉ có mấy con tiên hạc đang nhàn nhã lượn vòng quanh đầm sen trước tháp, hoa sen trắng nở đầy trong đầm, cánh hoa trắng tinh theo gió nhẹ nhàng lắc lư.
Bách Lý Xướng Nguyệt ngự kiếm bay lên đảo nổi, vừa đáp xuống đất liền thấy thiếu niên đang tựa vào lan can ngắm hoa, nàng tiến lên từng bước, đang muốn nói chuyện, hắn lại mở miệng trước: “Đến khởi binh vấn tội sao?”
Bách Lý Xướng Nguyệt lạnh nhạt nói: “Ngươi cũng biết mình có tội sao...... Tại sao đột nhiên không giả vờ nữa?”
Lôi Tu Viễn nhẹ nhàng cười một tiếng: “Tuy rằng ta không rõ lắm ngươi làm sao thấy được, nhưng nếu đã bị ngươi phát hiện, không còn vui nữa, vừa lúc ta chơi cũng có chút chán rồi.”
“Chơi chán?” Bách Lý Xướng Nguyệt trầm ngâm một lát. “Ta có việc muốn hỏi ngươi.”
“Ồ?”
Bách Lý Xướng Nguyệt nhìn hắn chằm chằm: “Lôi Tu Viễn, ngươi là người Cao Lư Quốc, là con trai của Lôi đại nhân, đúng không?”
Từ mũi hắn phát ra âm thanh giống tiếng cười: “Là ngươi đoán sao? Hay là Khương Lê Phi nói cho ngươi?”
“Có một nửa là đoán, một nửa là ta đối với ngươi có ấn tượng. Cao Lư khi chưa diệt quốc, ta có từng gặp ngươi một lần.”
Hắn không nói gì, như là ngầm thừa nhận.
“Ngươi ngay từ đầu đã nhận ra Diệp Diệp.” Bách Lý Xướng Nguyệt lại nói.
Thanh âm Lôi Tu Viễn lạnh nhạt: “Đúng vậy, ta ngay từ đầu đã nhận ra hắn là Tam Hoàng tử Cao Lư Quốc, vậy thì thế nào?”
“Một năm trước, Diệp Diệp còn đang bị người Ngô Câu đuổi giết. Lôi đại nhân là nam tử hán căm ghét cái ác, ngài ấy không nên vì đứa con của mình mà lưu lại ô danh.”
Lôi Tu Viễn ngẩng đầu liếc nàng một cái: “Ngươi thật biết cách nói chuyện...... Nghi ngờ ta là phục vụ cho Ngô Câu? Chuyện các ngươi ta không có hứng thú, thiên hạ cũng không phải chỉ có Ngô Câu và Cao Lư.”
Bách Lý Xướng Nguyệt trầm mặc một lát, lại nói: “Lúc mới gặp ngươi, ta đã phát hiện ngươi kì lạ rồi. Bị người đánh, khóc đến sắp tắt thở, tim của ngươi vẫn luôn đập rất bình tĩnh, ngươi căn bản không hề sợ hãi, ngươi là giả vờ.”
Lôi Tu Viễn dường như rốt cuộc cũng có chút hứng thú, nhàn nhạt cười: “Ồ? Thính giác của ngươi thật tốt, chẳng trách bị ngươi phát hiện.”
“Đúng vậy. ” Nàng nhìn chằm chằm hắn. “Rất nhiều lúc ngươi đang khóc, tim lại đập bình tĩnh đến kì lạ. Ta từng cho rằng ta suy nghĩ nhiều rồi, nhưng mà hôm trước ở trong viện Tiểu Bổng Chùy, ta nghe thấy ngươi khiêu khích tiểu Vương gia. Là ngươi là cố ý, vì cái gì? Ngươi có bản lĩnh như vậy, tại sao phải để Tiểu Bổng Chùy thay ngươi ra mặt? Nàng dù sao cũng là con gái, tại sao lại tìm tới nàng?”
Lôi Tu Viễn bóc nhụy sen vứt vào trong ao, cười lạnh: “Tại sao ta phải trả lời?”
“Bởi vì nàng coi ngươi như bạn bè thật sự vậy mà ngươi lại gạt nàng.”
Hắn bỗng nhiên lắc đầu, đem toàn bộ nhụy hoa sen trong tay vứt vào trong ao, lạnh nhạt nói: “Ta phiền rồi, ngươi đi đi.”
Bách Lý Xướng Nguyệt yên lặng nhìn hắn, sau một lúc lâu, nhẹ giọng nói: “Ngươi như vậy...... Về sau nhất định sẽ hối hận, ngươi sẽ không thể nhận được bất kỳ sự chân thành nào đâu. “
Nàng ngự kiếm trở lại đệ tử phòng, từ xa đã thấy Bách Lý Ca Lâm đứng lên kiếm bay xiêu xiêu vẹo vẹo phía trên đệ tử phòng, Diệp Diệp cùng Lê Phi đang một trái một phải bảo vệ nàng.
“Tỷ!” Bách Lý Ca Lâm ngẩng đầu bỗng nhiên thấy tỷ tỷ của mình, nhưng một khi đã mở miệng linh khí sẽ thoát ra, thanh kiếm cũng không thể bay được nữa, thẳng tắp mà rơi xuống dưới, cũng may Lê Phi túm lấy nàng mới không rơi xuống đất.
“Tỷ chạy đi chỗ nào vậy? Diệp Diệp lo muốn chết đó!” Nàng cố ý trêu chọc mà cười, đẩy Diệp Diệp đến trước mặt Bách Lý Xướng Nguyệt. “Được rồi, người đến rồi, huynh xem dáng vẻ thất thần của huynh vừa rồi kìa!”
“Quỷ nha đầu.” Diệp Diệp khó chịu mà gõ đầu nàng một cái, lo lắng nhìn Bách Lý Xướng Nguyệt. “Vừa rồi đi tìm Tu Viễn sao?”
Bách Lý Xướng Nguyệt gật đầu: “Ừ, hắn cái gì cũng nói được, nhưng xem ra dường như không có liên lụy gì với Ngô Câu.”
“Đừng nhắc đến tên đó nữa!” Bách Lý Ca Lâm vẫn chưa hết giận hắn. “Ta tức giận đến bây giờ vẫn chưa bay được đây!”
Diệp Diệp nghiêm mặt nói: “Muội bay không được không liên quan đến Tu Viễn, là bản thân muội không chuyên tâm.”
Lê Phi thấy bọn họ lúc thì nhắc đến Lôi Tu Viễn, lúc thì nhắc đến Ngô Câu, không khỏi ngạc nhiên nói: “Các ngươi đang nói cái gì? Tu Viễn làm sao vậy?”
Bách Lý Xướng Nguyệt suy nghĩ, nói: “Nói cho ngươi nghe cũng được, đơn giản mà nói, chính là chúng ta từng nghi ngờ Lôi Tu Viễn có quan hệ với nước Ngô Câu.”
Lê Phi bị dọa nhảy dựng: “Không thể nào!”
“Ta với Ca Lâm là nữ nhân của Cao Lư quý tộc, Bách Lý gia, từ nhỏ tu tập vũ kĩ. Sau khi Bách Lý gia bị Ngô Câu diệt môn, ta mang Ca Lâm đi trốn, rồi ca hát khắp nơi kiếm sống. Diệp Diệp là Cao Lư Quốc Tam Hoàng tử, sau khi Cao Lư bị diệt, hắn vẫn bị người Ngô Câu đuổi giết, một năm trước kia đã gặp được bọn ta. Ba người bọn ta giúp đỡ nhau, tránh Ngô Câu đuổi giết, đi một đường về hướng Đông, cuối cùng vào lãnh thổ Việt Quốc mới tạm thời an toàn. Vừa vặn khi đó Sồ Phượng Thư Viện bắt đầu sơ tuyển, chúng ta ba người liền chạy tới Lục Công Trấn, đây là chuyện trước khi gặp được ngươi và Lôi Tu Viễn.”
Lê Phi lại bị dọa nhảy dựng: “Diệp Diệp là Hoàng tử?!”
Nàng nhịn không được nhìn phía Diệp Diệp, tuy nàng vẫn cảm thấy hắn khí chất bất phàm, nhưng không thể tưởng tượng được hắn chính là hoàng tử, vậy chẳng phải không khác gì Kỷ Đồng Chu? Đều là người Hoàng tộc, tại sao lại khác một trời một vực vậy!
Diệp Diệp cười khổ: “Đã sớm không còn là Hoàng tử rồi. Cao Lư bị diệt khi ta mới bảy tuổi, vì chạy thoát thân, ngay cả tên họ cũng đều đổi lại. Năm đó Ngô Câu đối với Cao Lư như hổ rình mồi, Cao Lư sớm có cảnh giác, thế nhưng trong Hoàng tộc không tìm được đứa nhỏ có linh căn, đến khi ta sinh ra. Đáng tiếc cuối cùng đã muộn một bước, ta còn chưa kịp thành tiên nhân, Cao Lư đã bị diệt. Đứa nhỏ bảy tuổi ngay cả khi có linh căn, thiên phú hơn người, cũng đánh không lại hàng trăm võ tướng, huống chi đối phương còn có tiên nhân tọa trấn. Năm đó lúc đuổi giết ta, có đệ tử của tiên gia môn phái, thiếu chút nữa đã chết trong tay bọn họ.”
“Là bởi vì ngươi có linh căn nên đuổi giết ngươi?” Lê Phi cảm thấy hắn nói tuy nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng nghe lên lại kinh tâm động phách. Bảy tuổi bắt đầu chạy trốn, suốt bốn năm, đó chẳng phải là địa ngục hay sao?
Diệp Diệp gật đầu: “Diệt cỏ phải trừ tận gốc, Ngô Câu dựa vào là Ngũ Trượng Sơn tân trưởng lão Tông Quyền của Long Danh Tọa. Một khi Hoàng tộc có nhân vật cấp cao có thể trở thành tiên nhân của tiên gia môn phái, đó là lúc hãnh diện nhất. Ta cùng với Xướng Nguyệt tỷ muội trải qua bao nhiêu gian khổ để vào Sồ Phượng Thư Viện, chỉ vì thành tiên. Phục quốc ta sớm đã không nghĩ đến, nhưng Tông Quyền lại nhất định phải trừ.”
Đây là lần đầu tiên ba người bọn họ nói chuyện của chính mình, trong đó vậy mà lại ẩn chứa nhiều bí mật đẫm máu như vậy. Lê Phi bỗng nhiên nhận ra, bọn họ nói cho mình nhiều chuyện như vậy, có thể thấy rằng bọn họ đã coi nàng là bạn tâm giao rồi.
Nàng trong lòng nóng lên, thấp giọng nói: “Ta cũng muốn giúp.”
Bách Lý Ca Lâm cầm tay nàng, cười nói: “Chuyện giúp đỡ về sau hẵng nói, chúng ta vừa mới vào Thư Viện chưa được bao lâu mà! Một năm sau các đại môn phái đến tuyển đệ tử, chính thức bước vào tiên gia môn phái mới tính là bước đầu tiên.”
Nàng thở dài: “Trước mắt quả nhiên vẫn là học được ngự kiếm mới là quan trọng nhất.”
Diệp Diệp gõ vào đầu nàng một cái: “Rốt cuộc cũng hiểu ra rồi sao? Mau lên kiếm, tiếp tục đi.”
Hắn dẫn Bách Lý Ca Lâm tiếp tục đi luyện ngự kiếm. Lê Phi nhìn Bách Lý Xướng Nguyệt tựa hồ như muốn nói rồi lại thôi, không nhịn được hỏi: “Xướng Nguyệt, việc này có liên quan gì tới Lôi Tu Viễn?”
Bách Lý Xướng Nguyệt nhìn nàng, nói nhỏ: “Tiểu Bổng Chùy, Lôi Tu Viễn là người rất nguy hiểm, ngươi tốt nhất nên cách xa hắn một chút.”
Nguy hiểm? Lôi Tu Viễn? Lê Phi cả kinh nhưng ngược lại nở nụ cười: “Ngươi sao có thể nói như vậy?”
“Hắn tiềm lực phi phàm, chỉ sợ là đứng thứ nhất trong số những đệ tử của Sồ Phượng Thư Viện lần này. Ta từng hoài nghi hắn cấu kết với Ngô Câu, nhưng hiện giờ đã tin bọn họ không có quan hệ. Chỉ là, đứa nhỏ này cho ta một loại cảm giác không tốt, nhất cử nhất động đều là giả vờ, không biết lý do tại sao, ngươi vẫn là nên cẩn thận một chút.”
Bách Lý Xướng Nguyệt rất ít khi nói nhiều như vậy, nhưng nhìn vẻ mặt nàng cũng không phải là nói đùa. Huống chi theo tính cách của nàng ấy, hẳn là ngay cả vui đùa là cái gì cũng không biết.
Lê Phi không khỏi lâm vào trầm mặc.
Nhớ lại thì chính mình dường như chưa từng có suy nghĩ sâu xa quá đối với chuyện của Lôi Tu Viễn. Hắn nhìn qua yếu đuối vô năng, biểu hiện ở nhị tuyển cũng thường thường, nhưng Hắc Sa Nữ có nói qua, năm nay nhị tuyển là khó nhất từ trước đến nay, mười tá m đệ tử được chọn đều là rồng và phượng. Tạm thời không nói đến nàng, ba người Diệp Diệp, Kỷ Đồng Chu cùng Quận Chúa, còn có những đứa nhỏ khác nàng không quen, người nào lại không cảm thấy tự hào? Ngay cả đám tay sai của Kỷ Đồng Chu, ngày thường cũng cực kì cao ngạo.
Một người có năng lực hay không, chính hắn là người rõ ràng nhất. Nếu linh căn so với người thường mạnh hơn, tiềm lực lớn, từ nhỏ đã khác với người thường vậy thì người như vậy không nên yếu đuối.
Tại sao chỉ có mình Lôi Tu Viễn không giống người bình thường? Thậm chí bọn họ ai cũng không thấy được hắn có cái gì khác lạ. Lúc ban đầu vừa gặp, chỉ thấy hắn luôn là kẻ yếu, gặp chuyện chỉ biết khóc, ở sau nàng chỉ biết kêu đại tỷ đầu, đại tỷ đầu, khiến mọi người không để ý đến chuyện hắn cũng vượt qua nhị tuyển.
Nàng bỗng nhiên lại nhớ đến lúc nhị tuyển, mấy con tiểu yêu bị Lôi Tu Viễn gi/ết ch/ết kia, mỗi con đều bị giết rõ ràng dứt khoát. Có thể thấy được người xuống tay tâm địa lãnh khốc không lưu tình chút nào, đi đến thì thấy hắn ngồi dưới đất lên tiếng khóc lớn, nhưng thứ khiến nàng đi qua là tiếng khóc lớn đó…. Chẳng lẽ, hắn đã sớm phát hiện ra nàng mà cố ý phát ra tiếng để nàng đi qua?
Lê Phi càng nghĩ càng kinh hãi, những điểm che giấu trên người Lôi Tu Viễn nàng chưa từng nghĩ qua, giờ phút này lần lượt hiện lên.
Hắn giả vờ sao? Vì cái gì?
Nàng không dám tin, cũng không muốn tin.
“Chẳng qua là ta thấy hắn ước chừng những ngày khác sẽ thân thiết với ngươi, có lẽ là ta đã lo lắng nhiều rồi, nhưng ngươi tốt nhất trong lòng nên có chuẩn bị.”
Bách Lý Xướng Nguyệt nói xong ngự kiếm mà đi, để lại Lê Phi ngẩn người tại chỗ. Nàng nhớ lại từng chút một từ lúc mới gặp Lôi Tu Viễn, chỉ cảm thấy kinh tâm động phách.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.