Thiên Hương Bách Mị

Chương 139: Một Mẻ Bắt Gọn (3)

Thập Tứ Lang

17/04/2024

Dưới tình thế cấp bách, hắn đột nhiên đột nhiên ngả người ra sau, quang kiếm sượt qua giữa chân mày hắn, trên trán lúc đầu lạnh buốt sau đó trở nên vô cùng đau đớn.

Tần Dương Linh vô cùng sợ hãi mà không để ý tới vết máu trên mặt, theo bản năng chống hai tay xuống đất, nhấc chân đá về phía cổ tay nàng, không ngờ trước mắt hiện lên một tia sáng màu vàng làm cả người hắn không tự chủ được mà đưa tay lên che mắt, ngay sau đó mấy đạo tiên pháp trói hắn lại trên khung hình chữ thập, khóa chặt các mạch của hắn khiến hắn đến một tia linh khí cũng không vận chuyển được.

Đây là tiên pháp Thổ hành bậc cao tên Tù Long Tỏa mà mỗi người đều quen thuộc bất kể là Sơn phái hay Hải phái bởi vì trên nội quy cho đệ tử nhập môn đều sẽ có mô tả chi tiết về loại tiên pháp này. Phàm là người vi phạm giới luật của môn phái, cho dù đó là trưởng lão hay là đệ tử, cũng sẽ bị Tù Long Tỏa trói lại chờ xử phạt. Loại tiên pháp này sẽ khiến họ không có cách nào để vận chuyển linh khí nữa nên cho dù có là tiên nhân lợi đến đâu cũng chẳng khác gì người bình thường.

Tần Dương Linh cảm thấy hoang mang và kinh ngạc, tại sao Kiếp Ba Kính không thể bẫy được Khương Lê Phi? Chỉ có hắn mới biết tâm huyết của mình đối với Âm Dương Kiếp Ba Kính, hiện giờ hắn đã đột phá Bình Cảnh thứ tư nên uy lực của nó đã hơn trước gấp mấy lần, thậm chí hắn còn có thể giấu nó trong mắt, chỉ cần dưới tình huống có linh khí chống đỡ được thì khi hắn nhìn về phía ai, trong khoảng thời gian trước khi linh khí của hắn bị tiêu hao hết, đáng lẽ hắn phải gần như vô địch mới phải.

Hắn đã bỏ ra vô số tâm huyết nhưng đầu tiên lại bị Lôi Tu Viễn thoát được khỏi trói buộc Kiếp Ba Kính khiến hắn chịu nhục nhã chưa từng có. Lần này có Chấn Vân Tử tiền bối tương trợ và hắn cũng đã chuẩn bị rất kỹ càng, thiết nghĩ làm thế có thể trả thù được Lôi Tu Viễn nhưng bao nhiêu sự cố gắng của hắn lại đổ sông đổ biển khi lần này là Khương Lê Phi phá băng ra.

Lòng tin của hắn đối với Âm Dương Kiếp Ba Kính bỗng nhiên hoàn toàn tiêu tán và hắn cũng rất thất vọng với tất cả những nỗ lực mình đã bỏ ra.

Tại sao? Tại sao?! Tần Dương Linh tức giận trợn mắt nhìn thi thể của Chính Hư trưởng lão, là lão ta đã nói với mình rằng Âm Dương Kiếp Ba Kính là tiên pháp trói buộc kiềm hãm mạnh mẽ nhất! Vậy mà hết lần này đến lần khác bị người phá băng đi ra, hắn căn bản là bị gạt rồi!

Lê Phi không để ý đến Tần Dương Linh đang giận dữ chửi bới kia mà phá vỡ vô số Âm Dương Kiếp Ba Kính trong hang, năm người đã bị đông lại kia cuối cùng cũng thoát ra được nhưng vì có hàn độc thâm nhập nên ngoại trừ Lôi Tu Viễn và Kỷ Đồng Chu miễn cưỡng có thể đứng dậy, ba người còn lại đều đã ngất đi rồi.

Tình hình của Diệp Diệp và Xướng Nguyệt nhất định là cực kỳ tệ hại! Lê Phi đang muốn đi qua thì chợt thấy trước mắt một bóng đen lóe lên, trong nháy mắt, sáu người bọn họ dường như bị một cỗ lực hoàn toàn không thể ngăn cản tóm lấy đập vào vách hang, chỉ với một cú va chạm, Thổ Chủ Hộ Thân của Lê Phi hoàn toàn vỡ nát còn hai người Lôi Tu Viễn và Kỷ Đồng Chu lập tức bị chấn động làm cho ngất đi. Thân ảnh như tia chớp kia dừng lại trước mặt Tần Dương Linh, một giọng nói lạnh thấu xương như suối sâu vang lên: “Chỉ có mấy tên tiểu tử đã làm ngươi khốn khổ như vậy, lòng báo thù của ngươi còn ở đấy hay không?”

Thanh âm của Chấn Vân Tử đã lâu không nghe.

Tần Dương Linh trong cơn tuyệt vọng nhìn thấy Chấn Vân Tử tới thì mừng như điên nhưng lại rất phẫn nộ, khuôn mặt đầy vết máu trông rất vặn vẹo quái dị, lẽ ra lão đã có thể đến sớm hơn! Có phải lão rất thích nhìn mình bị một tiểu nha đầu sỉ nhục trói lại?! Nhưng Chấn Vân Tử dù sao cũng là một tiên nhân trưởng lão, mấy món pháp bảo và tiên pháp phòng ngự của mình đều nhờ lão truyền thụ, thậm chí kẻ lừa đảo Chính Hư kia cũng nhờ lão mà mình có thể loại bỏ được.

Tình cờ gặp được Chấn Vân Tử lại có thể giúp hắn trả thù nhanh như vậy!

“Xin tiền bối để ta tự tay trả thù!” Tần Dương Linh khàn giọng nói.

Chấn Vân Tử một lúc lâu không đáp lại hắn, lão nhìn một vòng, năm tiểu tử ở Thư Viện năm đó một đứa cũng không thiếu. Đã sáu năm rồi, vì công lực của mình thoái hóa đến mức không thể làm trưởng lão Huyền Môn nữa, không ai hiểu được cảm giác đó ngoại trừ chính lão. Đôi mắt lạnh lùng như băng của lão nhìn lướt qua từng người, lão đã chờ đợi ngày này từ lâu và cũng đã chuẩn bị cho nó từ lâu.



Sau khi đệ tử Thư Viện tiến vào môn phái, trong sáu năm không được phép ra vào tùy ý và khoảng thời gian này luôn có trưởng lão đi theo bảo vệ, cho dù công lực của lão không suy giảm thì cũng không thể nào vô cớ bắt đi đệ tử bên cạnh trưởng lão được. Lão chỉ biết nhẫn nại, im hơi lặng tiếng, chịu đựng tủi nhục, sáu năm đối với tiên nhân chỉ là một cái chớp mắt, nhưng đối với lão thì một ngày dài đằng đẵng như một năm.

Mấy lần để lỡ mất Cửu Vĩ Hồ khiến lão không thể nào quên được; mất đi vị trí trưởng lão cũng khiến lão đau khổ không chịu nổi. Đúng vậy, tu tập Thiên Âm Ngôn của Huyền Môn và Tự Linh Ma Thuật phải tuyệt tình đoạn dục, lão hiểu rõ hơn ai hết nhưng làm sao để lấp đầy khoảng trống mà dụ.c vọng để lại đây? Thế còn việc lão trằn trọc mỗi đêm thì sao? Còn việc thở dài khi nghĩ đến điều đó thì sao? Đi lên, luôn phải đi lên, trở thành người mạnh nhất, đây luôn là tâm tu luyện kiên định và không thể phá vỡ nhất của của lão, còn muốn lão tu hành thế nào nữa?

Trong lúc tuyệt vọng nhất, lão thậm chí còn một mình đến bờ Đông Hải, tưởng tượng mình sẽ chết trên hành trình vượt Đông Hải giống như chiến công mà vô số vị tiên nhân trước đó đã làm được, như thế cũng rất dứt khoát không câu nệ nhưng lão vẫn chưa muốn bỏ cuộc. Cho đến một ngày kia, lão phát hiện ra dấu ấn do Thanh Thành tiên nhân để lại trên một vách núi không biết tên.

Vị tiên nhân trứ danh trong truyền thuyết đã chặt đứt sừng Dạ Xoa này đã mất tích hàng trăm năm, ai có thể ngờ rằng hắn lại cùng Cửu Vĩ Hồ đi Hải Ngoại chứ? Chữ viết để lại trên vách đá thật tao nhã và sắt đá, đầy khí thế anh hùng mà cho dù có lẫn trong hàng triệu chữ viết cũng có thể nhận ra —— [Năm Quý Sửu, ngày 21 tháng 3, bắt đầu hành trình đến Đông Hải, biển cả rộng mênh mông, ta đi đây*.]

*nguyên văn câu của Thanh Thành tiên nhân: Đông Hải mạn sơn thủy hành, thương hải mạn mạn, dư khứ hĩ.

Khiến lão giật mình không phải là những dòng này mà là chữ ký bên dưới: [Vô Nguyệt Đình Hồ Xạ Phong Thanh Thành viết. Thanh Khâu Cửu Vĩ Hồ Nhật Viêm viết.] Dưới mấy chữ Thanh Khâu Cửu Vĩ Hồ Nhật Viêm còn có mấy vết cào sắc nhọn.

Thanh Khâu Cửu Vĩ Hồ, Thanh Khâu Cửu Vĩ Hồ Nhật Viêm… Lúc này, Chấn Vân Tử thật muốn ngửa mặt lên trời cười lớn, hóa ra con Cửu Vĩ Hồ này lại từng quen Thanh Thành tiên nhân! Nó còn thực sự đã đến Hải Ngoại trong truyền thuyết kia! Con yêu quái lão nhìn trúng vậy mà lại lợi hại như thế! Lão thậm chí có thể tưởng tượng được, khi lão bắt được con Cửu Vĩ Hồ này liền có thể biết được vô số bí mật về Hải Ngoại, sau đó sử dụng bộ lông, xương và máu quý giá của nó để luyện chế pháp bảo thì tu vi của mình sẽ tăng lên không biết nhiều bao nhiêu!

Lão không đành lòng rời khỏi Đông Hải nên đã thường suyên lấy cớ săn yêu ở vùng phụ cận để tìm ra thêm nhiều vết tích của Thanh Thành tiên nhân và Cửu Vĩ Hồ. Sau đó lão gặp được Tần Dương Linh đang được Chính Hư mang ra khỏi Vô Nguyệt Đình, biết được hiềm khích giữa hắn và Lôi Tu Viễn liền muốn lợi dụng Âm Dương Kiếp Ba Kính cực kỳ lợi hại kia, sau khi đã dùng trí thông minh của mình chế ngự Chính Hư xong và lập ra kế hoạch vô cùng hoàn mỹ thì chỉ còn chờ bọn tiểu tử ngu xuẩn kia mắc câu thôi.

Nghĩ đến những chuyện đã qua, Chấn Vân Tử trong lòng tràn đầy tức giận và cảm khái, ánh mắt của lão dừng trên người Lôi Tu Viễn. Sau khi Tần Dương Linh bại dưới tay tiểu quỷ này đã bịa ra không biết bao nhiêu là chuyện hoang đường, nào là trong mắt hắn có kim quang,, là một yêu quái, theo lão thì đây chẳng quá là vì thất bại mà kiếm đủ cớ thôi, thật đáng khinh thường. Tiểu tử họ Lôi này từ nhỏ đã thông minh và điềm tĩnh, nhưng hắn đã biết quá nhiều chuyện của mình, tuyệt đối không thể giữ lại.

Bên cạnh Lôi Tu Viễn còn có một đệ tử trẻ tuổi nằm đó đang mặc đệ tử phục của Tinh Chính Quán. Chấn Vân Tử nhìn hắn hồi lâu, đương nhiên nhận ra hắn, đây là Anh Vương gia Kỷ Đồng Chu của Việt Quốc, hắn không thể tiến vào Huyền Môn nhưng được bái Hoa Môn Vô Chính Tử làm thấy, nghe nói là thiên phú kỳ giai*, là hạt giống tốt ngàn năm khó gặp.

*thiên phú kỳ giai: người tài giỏi hiếm thấy.

Đối mặt với Kỷ Đồng Chu, lão rốt cuộc lại có một chút do dự. Đây là đệ tử của Tinh Chính Quán lão, đáy lòng của lão cực kỳ không muốn giết hắn.

Tay áo dài của Chấn Vân Tử vung lên, một chuôi bảo kiếm trắng tinh xuất hiện trên tay, Tù Long Tỏa bị lão dễ dàng chém gãy, Tần Dương Linh rơi xuống đất liền lập tức ngồi xếp chân ngay ngắn, ngưng thần vận chuyển hấp thu linh khí.

“Ta cho ngươi một cơ hội báo thù nữa. Lần này nếu thất bại thì đó chính là do ngươi đáng đời!



Chấn Vân Tử vừa dứt lời đã uy nghiêm đưa mắt nhìn Lôi Tu Viễn, tiểu tử này khó dây dưa nhất, phải đ1ich thân lão giế.t chết mới có thể an tâm. Kim quang đã lóe lên trong bàn tay lão, người cũng đã đứng trước Lôi Tu Viễn, muốn dùng một kiếm chặt đầu hắn xuống thì ai ngờ trước mắt lại xuất hiện một Hủy Chi Giác to lớn, một kiếm kia chém vào trên thân sừng tạo ra một tiếng vang vô cùng chói tai.

Lê Phi đã sớm cảnh giác lão sẽ đột ngột ra tay, nàng thêm mấy tầng Thổ Chủ Hộ Thân trên người Lôi Tu Viễn sau đó chặn trước người hắn. Đột nhiên Chấn Vân Tử đưa tay lên bóp lấy cổ nàng khiến nàng không có cách nào kháng cự và bị đập vào vách hang, nàng có cảm giác như toàn bộ xương cốt trong cơ thể đều bị đập nát, sau đầu đau nhức và nóng bừng, máu từ từ tràn ra, bàn tay kia lại siết chặt hơn làm nàng không thể thở được, ngay cả linh khí cũng không thể dùng, nàng chưa từng trải qua loại đau đớn như vậy trong đời.

Hai tay nàng theo bản năng cào loạn, nhưng cái gì cũng không bắt được, tầm mắt mơ hồ hỗn loạn chỉ có thể nhìn thấy rõ ràng đôi mắt lạnh lùng nhưng đầy căm phẫn của người đàn ông trước mặt, đôi mắt đó không phải nhìn một người mà là nhìn một đồ vật nào đó.

Lê Phi liều mạng mở miệng, khản giọng nói: “Ta... Ta đi theo ngươi! Ngươi đừng giết người! Nếu không ta lập tức chết ở nơi này! Ta chết rồi thì ngươi cũng đừng hòng mơ tưởng bắt được Cửu Vĩ Hồ!”

Chấn Vân Tử cười lạnh một tiếng, thấy máu chảy ra từ miệng nàng, còn đang cắn lưỡi, lão lập tức bóp lấy cằm nàng, xách cổ áo kéo nàng đi. Tầng Dương Linh ở phía sau lại phóng ra vô số Âm Dương Kiếp Ba Kính lại đóng băng tất cả mọi người. Thân hình Chấn Vân Tử động một cái, Kỷ Đồng Chu bị lão đá một cước ra khỏi băng, hiển nhiên không thể chịu nổi một cước này liền thức tỉnh sau cơn hôn mê, máu tươi tuôn tràn từ miệng, hắn liền quỳ xuống trên mặt đất với vẻ mặt cực kỳ mệt mỏi. Chấn Vân Tử đưa tay lên, triệu hồi một cánh cửa ma thuật, đi vào và biến mất khỏi hang động trong chớp mắt.

Tần Dương Linh rất bất mãn vì lão đã đem tiểu nha đầu Khương Lê Phi kia đi, hắn xưa nay vẫn luôn háo sắc như mệnh, đã sớm thèm thuồng sắc đẹp của Khương Lê Phi. Cho dù trong lòng hận không được rất muốn băm thây nàng thành từng mảnh nhưng trước khi giết phải tận hưởng thì mới thỏa lòng.

Niềm vui lớn nhất đã không còn, Tần Dương Linh cũng không dám tranh cãi với Chấn Vân Tử, hắn quay đầu lại, chậm rãi liếc nhìn bốn người đang bị đóng băng, hai tiểu nha đầu bị bỏ lại sắc đẹp cũng không tầm thương nhưng vẫn còn kém một ít so với Khương Lê Phi, hơn nữa Bách Lý Xướng Nguyệt lúc trước luôn giống như người chết, cho dù hắn có xé y phục nàng, dùng ngôn ngữ nhục mạ, thậm chí còn động thủ bẻ gãy xương nàng thì nàng vẫn luôn không nói tiếng nào, thật khiến cho người khác mất khẩu vị.

Tần Dương Linh dứt khoát đi về phía Lôi Tu Viễn, hơn nửa người hắn hiện giờ đang bị đông cứng trong hàn băng, hai mắt nhắm nghiền, vừa rồi Chấn Vân Tử thi triển Vân Thôi Thuật rõ ràng không hề nhẹ, nếu đánh vào vị trí không tốt chỉ sợ xương sống đều đã gãy rồi, tiểu tử xưa nay luôn luôn cao cao tại thượng này cuối cùng cũng phải chật vật một lần, máu từ miệng và mũi chảy ra, đến bây giờ cũng chưa tỉnh lại.

Hắn vẫn chưa quên trận đấu pháp ngày đó Lôi Tu Viễn bỗng nhiên bùng phát sức mạnh, đám tiên nhân không có mắt của Vô Nguyệt Đình chắc chắn không hiểu tại sao hắn lại đột nhiên gọi ra mây đen che lấp mặt trời, chỉ có một mình bản thân Tần Dương Linh hắn biết mà thôi! Trong bóng tối của đám mây kia, hắn đã tận mắt chứng kiến kim quang sáng lấp lánh trong đôi mắt của Lôi Tu Viễn, thậm chí không chỉ có hai mắt, cả người hắn đều được bao phủ bởi một tầng kim quang sáng lấp lánh nhưng lạnh như băng.

Người này nhất định là một loại yêu quái nào đó! Cho nên hắn mới có thể trong thời gian mấy năm đột phá Bình Cảnh thứ ba, là thiên tài hiếm thấy chỉ bởi vì hắn căn bản không phải là người!

Tần Dương Linh rút đoản đao ra, thử trên cổ Lô Tu Viễn một chút, nên từ từ cứa vào để hưởng thụ sự sợ hãi và đau đớ hay nên dùng một đao cắt đứt đầu hắn để tránh đêm dài lắm mộng?

Lần này hắn tuyệt đối sẽ không phạm một sai lầm nào nữa, một lần cũng không.

Hắn đưa tay lên, không chút lưu tình hạ một đao xuống, lưỡi đao sắc bén cắt vào cổ của Lôi Tu Viễn. Chỉ một thoáng sau máu tươi đã văng khắp nơi, nóng như lửa, hắn không khỏi run lên, đoản đao trong tay chẳng biết tại sao lại bất động giống như đã chạm vào sắt thép vậy.

Tần Dương Linh chợt thấy thiếu niên vừa bị cứa vào cổ đột nhiên cử động, sau đó quay đầu lại, đôi đồng tử màu vàng kim lạnh như băng lập tức tóm lấy hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Hương Bách Mị

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook