Chương 168: Nhất Niệm (2)
Thập Tứ Lang
17/04/2024
Chúng tiên nhân rối rít ngạc nhiên hỏi: “Nước biển hạ xuống là chỉ Hải Vẫn sao? Đây là ghi chép từ năm nào thế? Khi đó vẫn chưa được gọi là “Hải Vẫn” sao? Còn mấy ghi chép lúc trước và lúc sau đâu?”
Tiên nhân kia thở dài nói: “Là vật từ cổ xưa rồi nên đã sớm thất lạc. Tất cả những cuộn trúc từ thời xưa ở Tàng Thư Lâu ta đã đọc qua cả rồi, hoàn toàn không hề nhắc đến chuyện này. Nghe nói mấy ngàn năm trước, môn phái chúng ta gập phải nạn lớn, suýt nữa thì bị diệt, nên hẳn là đa phần sổ sách đều bị tiêu hủy trong trận thảm họa đó rồi. Đáng tiếc, đáng tiếc.”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Một Khắc Rung Động, Cả Đời Vấn Vương
2. Chiều Hư
3. Chỗ Dựa
4. Thế Vai
=====================================
Thúy Huyền tiên nhân trầm ngâm nói: “Cô gái hút hết linh khí từ núi non và biển cả kia—— quả thật có chút giống với Khương Lê Phi. Như vậy xem ra, nàng thật sự là thứ mà Thanh Thành mang từ Hải Ngoại về. Tiếc rằng Thanh Thành đã chết mà không tiết lộ bất cứ điều gì! Nàng ta muốn hấp thu hết linh khí nhưng càng muốn quay về Hải Ngoại hơn! Thôi, ở chỗ này há miệng chờ sung rụng cũng vô ích, chúng ta mau đi đến Đông Hải!”
Mười vị lão tiên nhân vui vẻ đồng ý. Bọn họ là những tiên nhân đã trải qua vô số trận mưa gió khác nhau, mặc dù căm hận và sợ hãi những thứ từ Hải Ngoại, nhưng nếu có thể bắt sống Khương Lê Phi thì đó chính là thu hoạch lớn nhất trong những năm còn sống.
Thúy Huyền tiên nhân thấy trên mặt Nghiễm Vi chân nhân vẫn còn có vẻ không nỡ, liền nói: “Nghiễm Vi, sủng ái đệ tử có tài không phải là sai, nhưng sủng ái quá mức cũng không phải là chuyện tốt. Người đã bị nhốt ở Tư Quá Lâu, đợi chúng ta quay về hẵng nói, ngươi không được phép làm chuyện thiên tư*.”
*thiên tư: vì tình riêng mà làm ra chuyện không hợp luật lệ.
Dứt lời, lão lại nhìn hai vị trưởng lão Thanh Nhạc và Bạch Phù bên cạnh: “Thanh Nhạc, Bạch Phù, hai người các ngươi thay phiên canh giữ Tư Quá Lâu. Mỗi ngày ngoại trừ cho căn cho uống thì không cho phép bất cứ người khác đi vào!”
Ba người cùng đáp vâng một tiếng. Thúy Huyền tiên nhân vẫn còn chút lo lắng, suy nghĩ một lát, đột nhiên nói: “Nghiễm Vi, chuyện của Khương Lê Phi còn có người khác giúp đỡ và ta đã hứa hẹn với tiểu bối đó nhiều chuyện. Ngươi đi Việt Quốc Đoan Đồ một chuyến đi, đang vào thời kỳ Hải Vẫn, đừng để bất cứ ai lợi dụng mà tiến vào.”
Vương đô Việt Quốc? Nghiễm Vi chân nhân chợt nhó đến đệ tử Tinh Chính Quán của Vô Chính Tử kia, hắn dường như là người của Hoàng tộc Việt Quốc? Huyền Sơn Tử bị người của Long Danh Tọa ám sát, Việt Quốc sợ là đứng không vững nữa rồi…. Đệ tử kia hình như còn từng là bằng hữu của Khương Lê Phi?
Ông hơi suy tư, liền hiểu ra nguyên nhân, thầm thở dài trong lòng rồi đồng ý.
Tư Quá Lâu được xây ở nơi trung tâm nhất của chỗ đệ tử bình thường tu hành dưới Vân Hải, cao hơn mười tầng, toàn bộ tòa lầu được bao phủ bởi chu sa sáng chói, cực kỳ nổi bật dễ thấy. Phàm là đệ tử bị phạt trong này diện bích thì sẽ không bao giờ tránh khỏi ánh mắt của người ngoài. Hình phạt của Vô Nguyệt Đình xưa nay vẫn rất tàn khốc, nếu đã phạm sai lầm một lần thì sẽ không bao giờ có thể ngẩng đầu lên được nữa.
Lôi Tu Viễn bị Tù Long Tỏa trói chặt, vô số đệ tử bình thường đang nhìn hắn từ bốn phương tám hướng. Vị thiên tài nổi tiếng nhất ở Vô Nguyệt Đình trong những năm gần đây này lại mất mặt bị đưa vào Tư Quá Lâu. Ai nấy cũng đều không biết nên cười trên sự đau khổ của người khác hay là than thở về sự nghiêm khắc của giới luật nữa.
Cánh cửa nặng nề mở ra, Lôi Tu Viễn bị đưa vào một căn phòng nhỏ trong tòa lầu. Chẳng mấy chốc cửa đã đóng lại, đồng thời ngăn chặn tất cả tiếng ồn và ánh sáng. Lôi Tu Viễn qua một lúc lâu mới có thể thấy rõ căn phòng này vô cùng nhỏ hẹp, nhiều nhất chỉ đủ chỗ cho ba người đứng. Cửa được làm bằng sắt đen không có khe hở, tường cũng làm bằng sắt đen nốt khiến người bị nhốt bên trong có cảm giác như đang bị khóa trong quan tài, những người có ý chí mỏng manh một chút, chỉ sợ rằng sẽ lập tức phát điên trong mấy ngày mất.
Hắn nhắm mắt lại một lát, hai cái sừng nhỏ lập tức xuất hiện hai bên đầu. Lúc bấy giờ, hắn có thể dễ dàng nắm bắt được dao động linh khí của vô số người trong Vô Nguyệt Đình rộng lớn như thế. Hắn có thể cảm giác được ở nơi cao hơn trên Vân Hải có mấy luồng linh khí dao động cực kỳ mạnh mẽ, chẳng lẽ là của bốn vị chưởng môn của Vô Nguyệt Đình sao?
Không biết qua bao lâu, Thúy Huyền tiên nhân và mười bị tiên nhân lão bối đã rời khỏi Vô Nguyệt Đình, không còn cảm nhận được nữa. Hắn khẽ động, đang muốn phá Tù Long Tỏa thì chợt nghe cửa của Tư Quá Lâu bị người khác mở ra, có một giọng nữ tựa như đang cầu xin điều gì đó.
“Sư phụ, chúng ta chỉ là đến đưa thức ăn nước uống thôi. Người cho chúng ta đi vào nhìn xem có được không?”
Thanh Nhạc chân nhân chịu trách nhiệm giám sát Tư Quá Lâu bất đắc dĩ nhìn hai người đệ tử trước mắt, một người là Nhạc Thải Linh, đệ tử yêu quý của bà, còn người còn lại là Đặng Khê Quang, đệ tử của Bạch Phù trưởng lão. Lệnh Trục Xuất Khương Lê Phi vừa đưa ra thì cả Vô Nguyệt Đình cũng chấn động theo, sau đó là Lôi Tu Viễn bị giam vào Tư Quá Lâu khiến trên Vân Hải trở thành một mớ hỗn độn. Phản ứng của Nhạc Thải Linh rất lớn, theo dự liệu của bà thì tiên pháp ngậm miệng được tu hành lại chưa đến một năm này lại sắp bị phá vỡ lần nữa, nhưng lần này là do nàng chủ động phá vỡ nó.
“Chuyện của Khương Lê Phi, Thúy Huyền tiên nhân và các tiền bối đã quyết định rồi, đây không phải là chuyện chúng ta có thể can thiệp.” Thanh Nhạc trưởng lão than thở một tiếng, bà đương nhiên cũng không tin được tiểu cô nương khôn khéo kia là hạng người hung ác gì. Thế nhưng, Thúy Huyền tiên nhân đánh trống khua chiêng như thế, chắc chắn là có mưu đồ gì khác, nếu mấy người tiểu bối xen vào thì chắc chắn sẽ không còn đường sống. “Cho các con vào rồi thì có ích gì?”
Đặng Khê Quang sắp khóc đến nơi: “Ta chỉ muốn nhìn Tô sư muội một cái thôi! Ta nhớ muội ấy đến mức ngay cả cơm cũng không nuốt trôi!”
Thanh Nhạc trưởng lão dở khóc dở cười, rồi lại nhìn về phía Nhạc Thải Linh. Đứa nhỏ này chưa bao giờ có thể thoát khỏi nỗi sợ hãi đối với nam nhân, thế nhưng lần này không biết thế nào lại cùng Đặng Khê Quang chạy đến đưa thức ăn nước uống, hai chân run lên vì sợ hãi nhưng vẫn cố nghiến răng đứng vững. Trong lòng bà lòng chợt thấy vui vẻ yên tâm, nếu Thải Linh đã nguyện ý làm như vậy thì chứng mình trong đáy lòng nàng vẫn còn nhớ đến ân tình của Lê Phi, những người có tấm lòng biết ơn trong tương lai nhất định sẽ lập được thành tựu lớn.
Khi nghĩ đến điều này, bà lập tức vung tay áo dài của mình lên, cửa của Tư Quá Lâu cũng theo đó mà mở ra.
“Chỉ cho phép vào bên trong đúng hai khắc. Sau hai khắc nếu vẫn chưa ra thì ta sẽ trừng phạt các con. Đi đi.”
Hai người vui mừng khôn xiết mà xông vào. Trong Tư Quá Lâu có vô số phòng, nhưng chỉ có phòng nào sáng đèn mới có người. Đặng Khê Quang nóng lòng bỏ lại một câu: “Ta đi tìm Tô sư muội!” Sau đó chạy đi mất dạng.
Nhạc Thải Linh nhất thời không biết bọn họ bị giam ở đâu, đành phải tìm từng phòng một, chợt nghe từ một căn phòng cách đó không xa truyền đến giọng nói của Lôi Tu Viễn: “Đến nơi này.”
Nàng hít một hơi, đè lại dao găm trong ngực mình, rồi bước nhanh đến đẩy cửa sắt ra thì quả nhiên thấy Lôi Tu Viễn bị trói trên Tù Long Tỏa. Không đợi hắn nói chuyện, nàng rút dao găm ra đâm thật mạnh vào sợi xích, không ngờ sau một lúc lâu những sợi xích tưởng chừng như mảnh mai kia lại không hề cử động khiến đôi mắt của Nhạc Thải Linh đỏ lên vì lo lắng.
“Sức người không thể cắt đứt những xiềng xích này đâu.” Thanh âm của Lôi Tu Viễn bình tĩnh. “Không cần uổng phí sức lực nữa.”
Nàng không nói lời nào, vẫn đang cố gắng đâm vào. Khi nhận thấy hai khắc đã sắp qua rồi mà xiềng xích ngay cả một chút cũng không lay chuyển, nàng liền biết chuyến này đi không được gì cả. Nhạc Thải Linh thở dài một tiếng, cất dao găm vào, thấp giọng nói: “Ngươi cứ chờ ở đây, mấy ngày nữa ta sẽ thử lại.”
Lôi Tu Viễn nhìn nàng một hồi, rồi hỏi: “Đây là lý do ngươi đến đây sao?”
Nhạc Thải Linh lạnh nhạt nói: “Đừng hiểu lầm, ta chỉ muốn báo đáp ân tình của Khương Lê Phi mà thôi. Nàng ấy đã cứu ta, bây giờ còn giúp ta giết Tần Dương Linh, cứu ngươi ra ngoài rồi thì cũng coi như đã trả được nhân tình.”
Nàng xoay người mở cửa sắt, rồi bước ra ngoài: “Hai ngày nữa ta sẽ quay lại.”
Cửa còn chưa đóng lại, đột nhiên có một bàn tay chặn mép cửa, Nhạc Thải Linh kinh hãi nhìn Lôi Tu Viễn bước ra ngoài như không có chuyện gì. Nàng không thể há hốc miệng trừng mắt nhìn hắn, rồi lại nhìn Tù Long Tỏa hình chữ thập trong phòng, những sợi xích không thể cắt bằng dao găm kia đã đứt thành từng mảnh và rơi vương vãi trên mặt đất.
“Ngươi…” Nàng thật sự không biết phải nói gì.
Lôi Tu Viễn nhàn nhạt nói: “Coi như ngươi đã báo đáp ân tình, ta sẽ chuyển lời lại cho Lê Phi.”
Nhạc Thải Linh cảm giác được hắn đến gần, đột nhiên từ trong miệng hắn phun ra một mùi thơm kỳ lạ mà lạnh lẽo, hương thơm thấm vào người khiến nàng choáng váng hoa mắt, rồi nhẹ nhàng ngã xuống đất ngủ say.
Lôi Tu Viễn bước nhanh về phía đông, đẩy một cánh cửa sắt ra, căn phòng đằng sau cánh cửa này còn lớn hơn căn phòng hắn bị giam vừa rồi. Hai cái Tù Long Tỏa đang lần lượt khóa Xung Di chân nhân và Chiêu Mẫn, khi thấy Lôi Tu Viễn đi vào, ngay cả Xung Di chân nhân cũng không khỏi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc vô cùng.
Xiềng xích bị hắn dễ dàng bẻ gãy, Chiêu Mẫn đang muốn nói thì Lôi Tu Viễn nhỏ giọng nói: “Khoan hãy nói, còn có người cần cứu.”
Ba người đi thật nhanh về phía Bắc, nhìn thấy một cánh cửa sắt khép hờ, Đặng Khê Quang bên trong đang huyên thuyên và khóc sướt mướt, cũng chẳng biết đang nói gì nữa. Lôi Tu Viễn đẩy cửa ra, nhìn thấy vẻ mặt đầy bất lực của Tô Uyển, còn Đặng Khê Quang đang cầm tay áo của nàng lau nước mắt đang ròng ròng chảy xuống, khi nhìn thấy Lôi Tu Viễn thì Đặng Khê Quang giật mình nhảy dựng lên, một khắc sau hắn bịt kín miệng mình, nuốt vào họng tiếng kêu kinh ngạc.
Sau khi cắt đứt xiềng xích trên người Tô Uyển, Lôi Tu Viễn đảo mắt nhìn một vòng, rồi nói: “Đặng sư huynh, huynh muốn cùng nhau rời đi hay là muốn ngủ ở đây một lát như Nhạc Thải Linh để thoát khỏi tội danh?”
Đặng Khê Quang kích động khoa tay múa chân, mặc dù không hiểu được Lôi Tu Viễn tại sao lại lợi hại đến thế, nhưng lúc này cũng phải thời điểm để hỏi, hắn luôn miệng nói: “Cùng đi cùng đi chứ! Ta không thể để cho Tô sư muội rơi vào nanh vuốt của ma quỷ lần nữa!”
Xung Di chân nhân đột nhiên nói: “Lần này đi rồi, tội danh các con chỉ có tăng thêm mà thôi, đối với Lê Phi cũng không phải là chuyện tốt, chớ có xung động. Tu Viễn, Lê Phi bây giờ như thế nào?”
Lôi Tu Viễn nói: “Mọi người ở lại nơi đây chỉ có hại thôi chứ cũng chắc có ích gì. Tất cả mọi chuyện gặp được nàng rồi nói sau.”
Mọi người đều kinh ngạc nhìn thấy hai cái sừng đen mảnh mai nhô ra từ hai bên đầu hắn. Xung Di chân nhân phản ứng nhanh nhất, lúc này sau lùi lại mấy bước, mặt đầy kinh ngạc: “….Dạ Xoa?!”
Lôi Tu Viễn tung người lên, Thanh Nhạc chân nhân đang giám sát bên ngoài chỉ nghe thấy một tiếng động thật lớn. Vách tường đúc từ sắt của Tư Quá Lâu đột nhiên vỡ thành một vết nứt cực lớn, bà kinh ngạc theo bản năng lấy ra cổ cầm muốn công kích, chợt thấy có vài bóng người bay ra từ vết nứt, hóa ra là mấy người Xung Di, Tô Uyển bởi vì chuyện của Khương Lê Phi mà bị giam vào tòa lầu này, ngón tay của bà đè lại trên cổ cầm ngừng lại trong chốc lát.
Chỉ trong chớp nhoáng này, mấy người kia đã sớm bay đi không thấy bóng dáng đâu nữa. Thanh Nhạc chân nhân chưa bao giờ gặp phải loại chuyện này nên có chút hoảng sợ không biết phải làm sao, sau khi nhìn quanh nửa ngày mới nhớ phải đuổi theo. Thế nhưng, làm sao bà có thể đuổi kịp, mới vừa bay đến phía trên Hải Vân thì đã nghe thấy từng tiếng chuông dồn dập, các đệ tử canh giữ cổng đang dùng Truyền Âm Thuật hoảng sợ la lên: “Có người c.ưỡng bức phá cổng rời khỏi Vô Nguyệt Đình!”
Trong nháy mắt, vô số các trưởng lão tiên nhân ở lại trong môn phái cũng ra đến cửa Vô Nguyệt Đình. Bạch Phù chân nhân tức giận bay đến, khi thấy vẻ mặt đầy mông lung của Thanh Nhạc chân nhân, thì lão lập tức hét lớn: “Thúy Huyền tiền bối trước khi rời đi không phải đã căn dặn ngươi giám sát Tư Quá Lâu thật chặt chẽ sao? Tại sao lại để cho người chạy mất?! Trốn đi đâu rồi? Tại sao không đuổi theo?”
Thanh Nhạc chân nhân cười khổ một tiếng, đuổi theo? Vì lý do nào đó mà không thể cảm nhận được dao động linh khí của ai trong số họ thì làm sao đuổi theo? Đuổi đến nơi nào?
Bà nghe thấy giọng oang oang lải nhải của Bạch Phù chân nhân bỗng nhiên có chút chán ghét, cau mày lạnh nhạt nói: “Đi cũng đã đi rồi, thế thì sao? Xung Di và mấy người đệ tử kia chẳng qua chỉ vô tội bị liên lụy vào mà thôi. Theo ta thấy thì bỏ đi cũng không phải ý kiến tồi đâu!”
Dứt lời, bà không đợi Bạch Phù chân nhân nói thêm câu nào mà quay người bay về Tư Quá Lâu.
Tiên nhân kia thở dài nói: “Là vật từ cổ xưa rồi nên đã sớm thất lạc. Tất cả những cuộn trúc từ thời xưa ở Tàng Thư Lâu ta đã đọc qua cả rồi, hoàn toàn không hề nhắc đến chuyện này. Nghe nói mấy ngàn năm trước, môn phái chúng ta gập phải nạn lớn, suýt nữa thì bị diệt, nên hẳn là đa phần sổ sách đều bị tiêu hủy trong trận thảm họa đó rồi. Đáng tiếc, đáng tiếc.”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Một Khắc Rung Động, Cả Đời Vấn Vương
2. Chiều Hư
3. Chỗ Dựa
4. Thế Vai
=====================================
Thúy Huyền tiên nhân trầm ngâm nói: “Cô gái hút hết linh khí từ núi non và biển cả kia—— quả thật có chút giống với Khương Lê Phi. Như vậy xem ra, nàng thật sự là thứ mà Thanh Thành mang từ Hải Ngoại về. Tiếc rằng Thanh Thành đã chết mà không tiết lộ bất cứ điều gì! Nàng ta muốn hấp thu hết linh khí nhưng càng muốn quay về Hải Ngoại hơn! Thôi, ở chỗ này há miệng chờ sung rụng cũng vô ích, chúng ta mau đi đến Đông Hải!”
Mười vị lão tiên nhân vui vẻ đồng ý. Bọn họ là những tiên nhân đã trải qua vô số trận mưa gió khác nhau, mặc dù căm hận và sợ hãi những thứ từ Hải Ngoại, nhưng nếu có thể bắt sống Khương Lê Phi thì đó chính là thu hoạch lớn nhất trong những năm còn sống.
Thúy Huyền tiên nhân thấy trên mặt Nghiễm Vi chân nhân vẫn còn có vẻ không nỡ, liền nói: “Nghiễm Vi, sủng ái đệ tử có tài không phải là sai, nhưng sủng ái quá mức cũng không phải là chuyện tốt. Người đã bị nhốt ở Tư Quá Lâu, đợi chúng ta quay về hẵng nói, ngươi không được phép làm chuyện thiên tư*.”
*thiên tư: vì tình riêng mà làm ra chuyện không hợp luật lệ.
Dứt lời, lão lại nhìn hai vị trưởng lão Thanh Nhạc và Bạch Phù bên cạnh: “Thanh Nhạc, Bạch Phù, hai người các ngươi thay phiên canh giữ Tư Quá Lâu. Mỗi ngày ngoại trừ cho căn cho uống thì không cho phép bất cứ người khác đi vào!”
Ba người cùng đáp vâng một tiếng. Thúy Huyền tiên nhân vẫn còn chút lo lắng, suy nghĩ một lát, đột nhiên nói: “Nghiễm Vi, chuyện của Khương Lê Phi còn có người khác giúp đỡ và ta đã hứa hẹn với tiểu bối đó nhiều chuyện. Ngươi đi Việt Quốc Đoan Đồ một chuyến đi, đang vào thời kỳ Hải Vẫn, đừng để bất cứ ai lợi dụng mà tiến vào.”
Vương đô Việt Quốc? Nghiễm Vi chân nhân chợt nhó đến đệ tử Tinh Chính Quán của Vô Chính Tử kia, hắn dường như là người của Hoàng tộc Việt Quốc? Huyền Sơn Tử bị người của Long Danh Tọa ám sát, Việt Quốc sợ là đứng không vững nữa rồi…. Đệ tử kia hình như còn từng là bằng hữu của Khương Lê Phi?
Ông hơi suy tư, liền hiểu ra nguyên nhân, thầm thở dài trong lòng rồi đồng ý.
Tư Quá Lâu được xây ở nơi trung tâm nhất của chỗ đệ tử bình thường tu hành dưới Vân Hải, cao hơn mười tầng, toàn bộ tòa lầu được bao phủ bởi chu sa sáng chói, cực kỳ nổi bật dễ thấy. Phàm là đệ tử bị phạt trong này diện bích thì sẽ không bao giờ tránh khỏi ánh mắt của người ngoài. Hình phạt của Vô Nguyệt Đình xưa nay vẫn rất tàn khốc, nếu đã phạm sai lầm một lần thì sẽ không bao giờ có thể ngẩng đầu lên được nữa.
Lôi Tu Viễn bị Tù Long Tỏa trói chặt, vô số đệ tử bình thường đang nhìn hắn từ bốn phương tám hướng. Vị thiên tài nổi tiếng nhất ở Vô Nguyệt Đình trong những năm gần đây này lại mất mặt bị đưa vào Tư Quá Lâu. Ai nấy cũng đều không biết nên cười trên sự đau khổ của người khác hay là than thở về sự nghiêm khắc của giới luật nữa.
Cánh cửa nặng nề mở ra, Lôi Tu Viễn bị đưa vào một căn phòng nhỏ trong tòa lầu. Chẳng mấy chốc cửa đã đóng lại, đồng thời ngăn chặn tất cả tiếng ồn và ánh sáng. Lôi Tu Viễn qua một lúc lâu mới có thể thấy rõ căn phòng này vô cùng nhỏ hẹp, nhiều nhất chỉ đủ chỗ cho ba người đứng. Cửa được làm bằng sắt đen không có khe hở, tường cũng làm bằng sắt đen nốt khiến người bị nhốt bên trong có cảm giác như đang bị khóa trong quan tài, những người có ý chí mỏng manh một chút, chỉ sợ rằng sẽ lập tức phát điên trong mấy ngày mất.
Hắn nhắm mắt lại một lát, hai cái sừng nhỏ lập tức xuất hiện hai bên đầu. Lúc bấy giờ, hắn có thể dễ dàng nắm bắt được dao động linh khí của vô số người trong Vô Nguyệt Đình rộng lớn như thế. Hắn có thể cảm giác được ở nơi cao hơn trên Vân Hải có mấy luồng linh khí dao động cực kỳ mạnh mẽ, chẳng lẽ là của bốn vị chưởng môn của Vô Nguyệt Đình sao?
Không biết qua bao lâu, Thúy Huyền tiên nhân và mười bị tiên nhân lão bối đã rời khỏi Vô Nguyệt Đình, không còn cảm nhận được nữa. Hắn khẽ động, đang muốn phá Tù Long Tỏa thì chợt nghe cửa của Tư Quá Lâu bị người khác mở ra, có một giọng nữ tựa như đang cầu xin điều gì đó.
“Sư phụ, chúng ta chỉ là đến đưa thức ăn nước uống thôi. Người cho chúng ta đi vào nhìn xem có được không?”
Thanh Nhạc chân nhân chịu trách nhiệm giám sát Tư Quá Lâu bất đắc dĩ nhìn hai người đệ tử trước mắt, một người là Nhạc Thải Linh, đệ tử yêu quý của bà, còn người còn lại là Đặng Khê Quang, đệ tử của Bạch Phù trưởng lão. Lệnh Trục Xuất Khương Lê Phi vừa đưa ra thì cả Vô Nguyệt Đình cũng chấn động theo, sau đó là Lôi Tu Viễn bị giam vào Tư Quá Lâu khiến trên Vân Hải trở thành một mớ hỗn độn. Phản ứng của Nhạc Thải Linh rất lớn, theo dự liệu của bà thì tiên pháp ngậm miệng được tu hành lại chưa đến một năm này lại sắp bị phá vỡ lần nữa, nhưng lần này là do nàng chủ động phá vỡ nó.
“Chuyện của Khương Lê Phi, Thúy Huyền tiên nhân và các tiền bối đã quyết định rồi, đây không phải là chuyện chúng ta có thể can thiệp.” Thanh Nhạc trưởng lão than thở một tiếng, bà đương nhiên cũng không tin được tiểu cô nương khôn khéo kia là hạng người hung ác gì. Thế nhưng, Thúy Huyền tiên nhân đánh trống khua chiêng như thế, chắc chắn là có mưu đồ gì khác, nếu mấy người tiểu bối xen vào thì chắc chắn sẽ không còn đường sống. “Cho các con vào rồi thì có ích gì?”
Đặng Khê Quang sắp khóc đến nơi: “Ta chỉ muốn nhìn Tô sư muội một cái thôi! Ta nhớ muội ấy đến mức ngay cả cơm cũng không nuốt trôi!”
Thanh Nhạc trưởng lão dở khóc dở cười, rồi lại nhìn về phía Nhạc Thải Linh. Đứa nhỏ này chưa bao giờ có thể thoát khỏi nỗi sợ hãi đối với nam nhân, thế nhưng lần này không biết thế nào lại cùng Đặng Khê Quang chạy đến đưa thức ăn nước uống, hai chân run lên vì sợ hãi nhưng vẫn cố nghiến răng đứng vững. Trong lòng bà lòng chợt thấy vui vẻ yên tâm, nếu Thải Linh đã nguyện ý làm như vậy thì chứng mình trong đáy lòng nàng vẫn còn nhớ đến ân tình của Lê Phi, những người có tấm lòng biết ơn trong tương lai nhất định sẽ lập được thành tựu lớn.
Khi nghĩ đến điều này, bà lập tức vung tay áo dài của mình lên, cửa của Tư Quá Lâu cũng theo đó mà mở ra.
“Chỉ cho phép vào bên trong đúng hai khắc. Sau hai khắc nếu vẫn chưa ra thì ta sẽ trừng phạt các con. Đi đi.”
Hai người vui mừng khôn xiết mà xông vào. Trong Tư Quá Lâu có vô số phòng, nhưng chỉ có phòng nào sáng đèn mới có người. Đặng Khê Quang nóng lòng bỏ lại một câu: “Ta đi tìm Tô sư muội!” Sau đó chạy đi mất dạng.
Nhạc Thải Linh nhất thời không biết bọn họ bị giam ở đâu, đành phải tìm từng phòng một, chợt nghe từ một căn phòng cách đó không xa truyền đến giọng nói của Lôi Tu Viễn: “Đến nơi này.”
Nàng hít một hơi, đè lại dao găm trong ngực mình, rồi bước nhanh đến đẩy cửa sắt ra thì quả nhiên thấy Lôi Tu Viễn bị trói trên Tù Long Tỏa. Không đợi hắn nói chuyện, nàng rút dao găm ra đâm thật mạnh vào sợi xích, không ngờ sau một lúc lâu những sợi xích tưởng chừng như mảnh mai kia lại không hề cử động khiến đôi mắt của Nhạc Thải Linh đỏ lên vì lo lắng.
“Sức người không thể cắt đứt những xiềng xích này đâu.” Thanh âm của Lôi Tu Viễn bình tĩnh. “Không cần uổng phí sức lực nữa.”
Nàng không nói lời nào, vẫn đang cố gắng đâm vào. Khi nhận thấy hai khắc đã sắp qua rồi mà xiềng xích ngay cả một chút cũng không lay chuyển, nàng liền biết chuyến này đi không được gì cả. Nhạc Thải Linh thở dài một tiếng, cất dao găm vào, thấp giọng nói: “Ngươi cứ chờ ở đây, mấy ngày nữa ta sẽ thử lại.”
Lôi Tu Viễn nhìn nàng một hồi, rồi hỏi: “Đây là lý do ngươi đến đây sao?”
Nhạc Thải Linh lạnh nhạt nói: “Đừng hiểu lầm, ta chỉ muốn báo đáp ân tình của Khương Lê Phi mà thôi. Nàng ấy đã cứu ta, bây giờ còn giúp ta giết Tần Dương Linh, cứu ngươi ra ngoài rồi thì cũng coi như đã trả được nhân tình.”
Nàng xoay người mở cửa sắt, rồi bước ra ngoài: “Hai ngày nữa ta sẽ quay lại.”
Cửa còn chưa đóng lại, đột nhiên có một bàn tay chặn mép cửa, Nhạc Thải Linh kinh hãi nhìn Lôi Tu Viễn bước ra ngoài như không có chuyện gì. Nàng không thể há hốc miệng trừng mắt nhìn hắn, rồi lại nhìn Tù Long Tỏa hình chữ thập trong phòng, những sợi xích không thể cắt bằng dao găm kia đã đứt thành từng mảnh và rơi vương vãi trên mặt đất.
“Ngươi…” Nàng thật sự không biết phải nói gì.
Lôi Tu Viễn nhàn nhạt nói: “Coi như ngươi đã báo đáp ân tình, ta sẽ chuyển lời lại cho Lê Phi.”
Nhạc Thải Linh cảm giác được hắn đến gần, đột nhiên từ trong miệng hắn phun ra một mùi thơm kỳ lạ mà lạnh lẽo, hương thơm thấm vào người khiến nàng choáng váng hoa mắt, rồi nhẹ nhàng ngã xuống đất ngủ say.
Lôi Tu Viễn bước nhanh về phía đông, đẩy một cánh cửa sắt ra, căn phòng đằng sau cánh cửa này còn lớn hơn căn phòng hắn bị giam vừa rồi. Hai cái Tù Long Tỏa đang lần lượt khóa Xung Di chân nhân và Chiêu Mẫn, khi thấy Lôi Tu Viễn đi vào, ngay cả Xung Di chân nhân cũng không khỏi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc vô cùng.
Xiềng xích bị hắn dễ dàng bẻ gãy, Chiêu Mẫn đang muốn nói thì Lôi Tu Viễn nhỏ giọng nói: “Khoan hãy nói, còn có người cần cứu.”
Ba người đi thật nhanh về phía Bắc, nhìn thấy một cánh cửa sắt khép hờ, Đặng Khê Quang bên trong đang huyên thuyên và khóc sướt mướt, cũng chẳng biết đang nói gì nữa. Lôi Tu Viễn đẩy cửa ra, nhìn thấy vẻ mặt đầy bất lực của Tô Uyển, còn Đặng Khê Quang đang cầm tay áo của nàng lau nước mắt đang ròng ròng chảy xuống, khi nhìn thấy Lôi Tu Viễn thì Đặng Khê Quang giật mình nhảy dựng lên, một khắc sau hắn bịt kín miệng mình, nuốt vào họng tiếng kêu kinh ngạc.
Sau khi cắt đứt xiềng xích trên người Tô Uyển, Lôi Tu Viễn đảo mắt nhìn một vòng, rồi nói: “Đặng sư huynh, huynh muốn cùng nhau rời đi hay là muốn ngủ ở đây một lát như Nhạc Thải Linh để thoát khỏi tội danh?”
Đặng Khê Quang kích động khoa tay múa chân, mặc dù không hiểu được Lôi Tu Viễn tại sao lại lợi hại đến thế, nhưng lúc này cũng phải thời điểm để hỏi, hắn luôn miệng nói: “Cùng đi cùng đi chứ! Ta không thể để cho Tô sư muội rơi vào nanh vuốt của ma quỷ lần nữa!”
Xung Di chân nhân đột nhiên nói: “Lần này đi rồi, tội danh các con chỉ có tăng thêm mà thôi, đối với Lê Phi cũng không phải là chuyện tốt, chớ có xung động. Tu Viễn, Lê Phi bây giờ như thế nào?”
Lôi Tu Viễn nói: “Mọi người ở lại nơi đây chỉ có hại thôi chứ cũng chắc có ích gì. Tất cả mọi chuyện gặp được nàng rồi nói sau.”
Mọi người đều kinh ngạc nhìn thấy hai cái sừng đen mảnh mai nhô ra từ hai bên đầu hắn. Xung Di chân nhân phản ứng nhanh nhất, lúc này sau lùi lại mấy bước, mặt đầy kinh ngạc: “….Dạ Xoa?!”
Lôi Tu Viễn tung người lên, Thanh Nhạc chân nhân đang giám sát bên ngoài chỉ nghe thấy một tiếng động thật lớn. Vách tường đúc từ sắt của Tư Quá Lâu đột nhiên vỡ thành một vết nứt cực lớn, bà kinh ngạc theo bản năng lấy ra cổ cầm muốn công kích, chợt thấy có vài bóng người bay ra từ vết nứt, hóa ra là mấy người Xung Di, Tô Uyển bởi vì chuyện của Khương Lê Phi mà bị giam vào tòa lầu này, ngón tay của bà đè lại trên cổ cầm ngừng lại trong chốc lát.
Chỉ trong chớp nhoáng này, mấy người kia đã sớm bay đi không thấy bóng dáng đâu nữa. Thanh Nhạc chân nhân chưa bao giờ gặp phải loại chuyện này nên có chút hoảng sợ không biết phải làm sao, sau khi nhìn quanh nửa ngày mới nhớ phải đuổi theo. Thế nhưng, làm sao bà có thể đuổi kịp, mới vừa bay đến phía trên Hải Vân thì đã nghe thấy từng tiếng chuông dồn dập, các đệ tử canh giữ cổng đang dùng Truyền Âm Thuật hoảng sợ la lên: “Có người c.ưỡng bức phá cổng rời khỏi Vô Nguyệt Đình!”
Trong nháy mắt, vô số các trưởng lão tiên nhân ở lại trong môn phái cũng ra đến cửa Vô Nguyệt Đình. Bạch Phù chân nhân tức giận bay đến, khi thấy vẻ mặt đầy mông lung của Thanh Nhạc chân nhân, thì lão lập tức hét lớn: “Thúy Huyền tiền bối trước khi rời đi không phải đã căn dặn ngươi giám sát Tư Quá Lâu thật chặt chẽ sao? Tại sao lại để cho người chạy mất?! Trốn đi đâu rồi? Tại sao không đuổi theo?”
Thanh Nhạc chân nhân cười khổ một tiếng, đuổi theo? Vì lý do nào đó mà không thể cảm nhận được dao động linh khí của ai trong số họ thì làm sao đuổi theo? Đuổi đến nơi nào?
Bà nghe thấy giọng oang oang lải nhải của Bạch Phù chân nhân bỗng nhiên có chút chán ghét, cau mày lạnh nhạt nói: “Đi cũng đã đi rồi, thế thì sao? Xung Di và mấy người đệ tử kia chẳng qua chỉ vô tội bị liên lụy vào mà thôi. Theo ta thấy thì bỏ đi cũng không phải ý kiến tồi đâu!”
Dứt lời, bà không đợi Bạch Phù chân nhân nói thêm câu nào mà quay người bay về Tư Quá Lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.