Thiên Hương Bách Mị

Chương 41: Nhóm Bốn Người Mới

Thập Tứ Lang

17/04/2024

“Tả Khâu tiên sinh, đứa nhỏ kia có đúng là trúng Thiên Âm Ngôn Linh đại pháp của Tinh Chính Quán không?” Trong chính điện của Thư Viện, một ông lão râu tóc hoa râm mở miệng hỏi.

Lúc này trong chính điện Thư Viện tập trung mấy người sáng lập hiếm thấy, bởi vì sự tình liên lụy đến Tinh Chính Quán danh môn đại phái, tất cả mọi người đều cực kỳ thận trọng.

Tả Khâu tiên sinh nhàn nhạt nói: “Ấn ký Ngôn Linh đã bị ta xóa đi, công lực như thế, phải là tiên nhân cấp bậc trưởng lão.”

Một vị nam tử dung mạo cực kỳ trẻ tuổi trầm ngâm nói: “Nói như thế, quả thật là Chấn Vân Tử đã xuống tay. Đứa nhỏ kia có thể nói cái gì nữa đây?”

Tả Khâu tiên sinh than nhẹ: “Đứa nhỏ này thật là kiên nhẫn, ta đoán trong lòng nó biết được hết tất cả, chỉ là không chịu nói mà cũng hiểu được có nói ra cũng không có tác dụng.”

“Trong môn phái tranh đấu cũng không đến mức nào, Chấn Vân Tử kia cứ quanh quẩn Bình Cảnh đã năm mươi năm, chỉ sợ không có dư sức lực trêu chọc thị phi, khả năng xảy ra ân oán cá nhân là rất lớn. Nếu ta can thiệp vào vấn đề này sẽ chọc cho môn phái chấn động, tạm thời gác lại đi, chỉ là oan ức cho mấy đứa nhỏ rồi.” Ông lão tóc hoa râm lắc đầu.

“Ngươi hôm qua truyền tin có đề cập đến Đông Hải Vạn Tiên Hội lại là chuyện gì nữa?” Một người sáng lập khác hỏi, “Sơn phái Hải phái mặc dù không có thù hận, thường ngày cũng nước giếng không phạm nước sông. Ngươi cho Vạn Tiên Hội một nhân tình, là trong lòng có độ lượng gì?”

Tả Khâu tiên sinh cười nói: “Năm trăm năm một lần Hải Vẫn*, chuyện năm xưa cho dù là Hải phái hay Sơn phái, đều bởi vậy mà nguyên khí bị tổn thương nghiêm trọng. Hiện giờ Hải Vẫn đang đến gần, hai phái Sơn Hải sao không liên thủ giúp đỡ lẫn nhau? Phương pháp tu hành hai phái tuy rằng có khác nhau, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có cơ hội kết giao.”

*Hải Vẫn: “hải” là biển, “vẫn” là rơi xuống. Vì tác giả viết đến đây vẫn chưa giải thích hiện tượng “Hải Vẫn” là gì nên mình cũng chưa biết giải thích thế nào.

Nam tử có khuôn mặt cực kì trẻ tuổi kinh ngạc nói: “Việc này quá lớn rồi, Sơn Hải hai phái tiên gia nhiều như bầu trời đầy sao, chỉ bằng sức của Thư Viện, làm sao thúc đẩy được?”

“Mọi việc muốn bắt đầu đều phải cần một đôi tay nhẹ nhàng tác động, mà sự phát triển tiếp theo, ai cũng không quyết định được, chỉ có thể yên lặng xem ý trời mà thôi. Vậy tại sao Thư Viện sao không thử một lần làm bàn tay tác động kia?”

Mọi người trầm ngâm một lúc lâu, một người nói: “Trước tiên xem tình hình tuyển chọn tân đệ tử năm nay đã. Vạn Tiên Hội nếu tiếp nhận phần ân tình này, nhất định sẽ biểu hiện ra thôi, ta sẽ yên lặng chờ xem sự thay đổi này.”

Lại có một người thở dài: “Năm trăm năm một lần Hải Vẫn, thật là một thảm họa. Ngày xưa các đại tiên gia đều phái người điều tra tình hình Hải Ngoại, bao nhiêu năm qua đi, vẫn không có tin tức gì.”.

||||| Truyện đề cử: Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương) |||||

Tả Khâu tiên sinh cũng thở dài: “Thôi được rồi, nhiều lời cũng vô ích, dừng ở đây thôi. Thư Viện cần hai ngày mới có thể dựng lưới linh khí lên được, còn phải mời hai vị sáng lập Thư Viện ở lâu hơn để ngừa lỡ như có chuyện gì xảy ra. Ngày mai tân tiên sinh đến Thư Viện, tiếp tục việc tu hành, ta sẽ sắp xếp.”

Lưới linh khí của Sồ Phượng Thư Viện ước chừng phải cần ba ngày mới đủ, các đệ tử bởi vì vậy nên được nghỉ ba ngày. Từ trước đến nay Thư Viện chưa từng nhàn hạ như vậy, tuy nói mỗi người vẫn tự mình tu hành mỗi ngày, nhưng cũng khó tránh khỏi buông thả hơn so với lúc trước.

Ảnh hưởng của chuyện ngự kiếm rơi xuống lần này cũng dần dần phai nhạt đi, Thư Viện một lần nữa trang bị cho các đệ tử thạch kiếm. Mạch linh khí bên trong thân kiếm là do ba vị sáng lập Thư Viện thử nghiệm qua, xác nhận không có sai sót nào, lúc này mới phân phát từng cái.

Nghe nói Mặc Ngôn Phàm cứu Lâm Du đem về Hỏa Liên Quán, không hiểu A Tiêu rốt cuộc dùng thủ đoạn gì để giấu nàng mà cuối cùng lại tìm được nàng ở khách điế m nơi Đại Thành cực kỳ phồn hoa. Đúng như nàng nói, cho nàng ăn ngon ở tốt, vào thời điểm tìm thấy người, Lâm Du đã béo hơn một ít, hơn nữa đối với chuyện mình trước kia muốn đến Thư Viện dường như không có ấn tượng, cũng không hiểu được chính mình tại sao lại ở khách đ iếm chơi lâu như vậy, càng nhớ không được là ai đưa nàng đến.

Xét thấy Lâm Du một sợi tóc cũng không bị thương còn béo hơn một chút, Thư Viện lại không cung cấp manh mối người xuống tay, Hỏa Liên Quán cũng chỉ đành biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, miễn cưỡng để chuyện này qua một bên không đề cập tới.

Chỉ là kể từ đó, chuyện Lâm Du làm tiên sinh Thư Viện cũng đành phải bỏ đi. Lần này người được mời đến giảng dạy phương pháp Thủy hành là một vị nữ đệ tử khác của Hỏa Liên Quán, lời nói dịu dàng, tính cách còn ngại ngùng, quả thật là khác biệt một trời một vực với vị Lâm Du giả mạo kia.

Ba ngày trôi qua, việc tu hành lần nữa bắt đầu, Hồ Gia Bình vừa lật đi lật lại danh sách đệ tử trước mặt, vừa nói: “Lâm Du tiên sinh lần trước là giả mạo, cho nên kiểm nghiệm linh căn thuộc tính cũng không còn hiệu lực nữa. Hiện giờ kiểm tra các ngươi lần nữa, có hai đệ tử thuộc tính có thay đổi, thật đáng tiếc, linh căn thuộc tính đơn Thổ kia chỉ là ảo giác thôi, tất cả mọi người đều quên đi.”



La Thành Tể và Miêu Lam Hân ở phía sau đều thở dài lắc đầu, còn tưởng rằng xuất hiện linh căn đơn Thổ ngàn năm khó thấy, thì ra là kiểm tra sai, Lâm Du giả đúng là gây nên rất nhiều rắc rối.

Hồ Gia Bình lại nói: “Ngoại trừ Thủy hành, tiên pháp Kim, Hỏa, Thổ, Mộc cơ bản đều đã học xong, hôm nay bắt đầu một lần nữa chính thức phân nhóm, về sau bốn người một nhóm, từng tiên sinh dẫn dắt một tổ tu hành. Sau hai tháng, sau khi học Thủy hành phương pháp xong thì tiến hành khảo nghiệm tiên pháp ngũ hành cơ bản, để tránh lại có phiền toái khi phân nhóm lần nữa, cũng là để ta tiết kiệm chút sức lực, đám tiểu quỷ các ngươi tốt nhất đều có thể qua được khảo nghiệm đi. Không qua được không cần đi ra ngoài, ta trực tiếp ném nhóm các ngươi đi.”

Lần này một lần nữa phân nhóm, không so sánh được với ngày đó tùy ý phân nhóm ba người, ngoài việc phải phối hợp Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ ngũ hành, còn phải suy xét về vấn đề tư chất của mỗi người, tỷ như không thể để hai người quá yếu và quá mạnh vào cùng một nhóm, nếu không hai bên đều không dễ chịu, cố gắng dựa theo tư chất kết hợp cùng ngũ hành để phân nhóm bốn người tốt nhất. Kết quả Lê Phi vẫn cùng Kỷ Đồng Chu và Lôi Tu Viễn bị phân cùng một nhóm, khác biệt chính là, trong tổ lần này còn có Bách Lý Ca Lâm.

Trong bốn người bọn họ, Kỷ Đồng Chu là đơn Hỏa linh căn, Lôi Tu Viễn là đơn Kim, Lê Phi chủ Thủy phó Thổ, Bách Lý Ca Lâm chủ Mộc phó Thủy, vừa vặn ngũ hành đầy đủ.

Lê Phi nghe thấy mình cùng một nhóm với Bách Lý Ca Lâm, trong lòng nhất thời vui vẻ, Bách Lí Ca Lâm vừa cười tủm tỉm vừa chạy đến cầm tay nàng mà lay lay, nói liên tục: “Tốt rồi Lê Phi! Chúng ta cuối cùng cũng cùng một nhóm! Ta vẫn luôn muốn cùng một nhóm với ngươi!”

Nàng dường như cực kì vui vẻ, trên mặt một chút lo lắng cũng không có nên Lê Phi thoáng yên lòng. Nàng thích Ca Lâm vui vẻ như vậy, cho dù là lúc trước nàng ấy vì cái gì mà khổ tâm, nàng hy vọng Ca Lâm đều có thể vượt qua được.

Diệp Diệp và Bách Lý Xướng Nguyệt cũng lại đây, Diệp Diệp cười híp mắt mà gõ đầu Bách Lý Ca Lâm, nói: “Tốt lắm, lần này cùng một nhóm với Lê Phi, nhưng cũng đừng kéo chân sau*của người ta.”

*kéo chân sau: cản trở người khác

Bách Lí Ca Lâm làm mặt quỷ với hắn, cười nói: “Ta biết huynh cực kỳ vui vẻ rồi! Kỳ đà cản mũi là ta đi rồi nên huynh có thể ở riêng cùng tỷ tỷ ta!”

“Còn nhỏ mà lanh.” Diệp Diệp lại gõ đầu nàng một cái, đang muốn nói chuyện, phía sau đột nhiên có một nam đệ tử tiến đến, trên mặt hồng hồng sau đó thấp giọng nói với Bách Lý Ca Lâm vài câu gì đó, Ca Lâm lập tức nói: “Tỷ, mấy người tán gẫu trước đi, ta có việc đi đây.”

Ba người im lặng nhìn nàng cùng đứa con trai kia đi về phía xa xa, Bách Lý Xướng Nguyệt trầm ngâm nói: “Ca Lâm dường như có gì đó không đúng, thấy người con trai kia, tim muội ấy liền đập thật mạnh.”

Diệp Diệp cười khúc khích, cầm tay nàng, thản nhiên nói: “Tiểu nha đầu cũng tới ngày này, đúng là còn nhỏ mà lanh.”

Bách Lý Xướng Nguyệt vẻ mặt còn có chút nghi hoặc: “Không, ý của ta là..... Muội ấy trước kia chưa từng như vậy.”

Diệp Diệp cười nói: “Nàng ấy kết giao nhiều bằng hữu là chuyện tốt, ngươi không cần quan tâm nhiều như vậy.”

Dứt lời, hắn gật đầu với Lê Phi, rồi đưa Bách Lý Xướng Nguyệt đi khỏi. Lê Phi đến bây giờ cũng không hiểu được đoạn đối thoại bí hiểm kia của hai người bọn họ vừa rồi là có nghĩa gì, nàng nhìn dáng vẻ của Bách Lý Ca Lâm, nàng ấy đứng ở phía xa xa, nói nhỏ nhẹ với người con trai kia, lúc thì cười, lúc thì mím môi, vẻ mặt sống động như vậy khiến cho nước mắt của mấy ngày trước giống như một giấc mộng.

Một lát sau, Hồ Gia Bình cười tủm tỉm đi tới, vỗ vỗ vai Lê Phi, nhỏ giọng nói: “Thế nào, sắp xếp cho ngươi đều là người quen, vui không? Lần này ba người các ngươi sẽ không còn giận dỗi nữa chứ?”

Quả nhiên là hắn cố ý sắp xếp, Lê Phi có chút bất đắc dĩ, còn có chút buồn cười, tiên sinh này luôn không đứng đắn.

“Tiên sinh, tạ ơn ngài đã cứu ta ở cấm địa.” Nàng nhớ mình còn chưa nói cảm ơn với hắn, vừa hay lúc này có cơ hội.

Hồ Gia Bình lại cười: “Sau này nhóm bốn người các ngươi do ta phụ trách, ngày vất vả còn ở phía sau. Các ngươi nếu ai tu hành không cố gắng, ta liền bỏ nhóm các ngươi lại, lần này sẽ không có người cứu các ngươi đâu.”

Lê Phi ngược lại lắp bắp kinh hãi: “Tiên sinh dạy ta nhóm cái gì?”

Hồ Gia Bình ngạc nhiên một chút: “Ta dạy cho nhóm ngươi...... Ách, ngũ hành phân biệt đều do mình ta dạy, sao vậy?”

Lê Phi nhỏ giọng “A” ” một tiếng, trên mặt không khỏi toát ra vẻ mặt không tin cậy lắm, nàng còn tưởng rằng hắn chỉ biết dạy ngự kiếm cùng lô đỉnh tu hành, lúc trước không thấy hắn dạy gì khác.



Hồ Gia Bình liền có cảm giác bị khinh bỉ: “Này! Vẻ mặt này của ngươi là sao vậy! Ta chính là thân truyền đệ tử của Vô Nguyệt đình Nghiễm Vi chân nhân nha! Trong cái não nhỏ của ngươi đang nghĩ gì đó? Ngươi đừng có không nói lời nào chứ!”

Chẳng có cách nào, vị tiên sinh này hai tháng nay chẳng làm gì hết nên nàng thật sự coi thân phận hắn giống Tích Dịch nữ yêu trong nhà ăn ở phía Bác rồi.

“Quên đi, không đùa nữa.” Hồ Gia Bình khụ hai tiếng, sờ sờ cái mũi, suy tư một chút, đột nhiên nói: “Đúng rồi, về sư phụ của ngươi, ngươi có thể nói nhiều chuyện hơn không?”

Nhắc tới đến sư phụ, Lê Phi lập tức kích động, vội la lên: “Có phải có manh mối gì của sư phụ hay không? Hay là Đại sư huynh?”

“Không có, không phải.” Hồ Gia Bình phủ định rất nhanh, mặt hắn lộ ra một tia khó xử. “Là tin tức về sư phụ ngươi quá ít, ngươi nói nhiều chút, là để tiện hỏi ở Vô Nguyệt đình thôi.”

Lần trước nàng quả thật nói rất mơ hồ, Lê Phi kể lại chuyện chính mình được sư phụ nhận nuôi cho hắn nghe, sư phụ là lão già không đàng hoàng, thích uống rượu, tẩu thuốc không rời tay, suốt ngày cợt nhả, biết một chút phương thật linh tinh, suốt ngày mang theo nàng ra ngoài giả danh đại tiên lừa bịp.

Nói xong, Lê Phi bỗng nhiên có chút nghẹn ngào, nàng từng cùng sư phụ sống nương tựa lẫn nhau, ông ấy là người thân duy nhất, độc nhất vô nhị của nàng.

Hồ Gia Bình nghe đến thất thần, đến khi nàng nói xong, hắn rất lâu cũng chưa nói chuyện. Cuối cùng, hắn thấp giọng dường như lẩm bẩm nói: “Mười năm trước...... Nhặt được từ dưới sông......”

Nói xong, hắn nhìn chằm chằm Lê Phi một lúc, cười cười: “Ông ấy nuôi nấng ngươi, là bởi vì ngươi lớn lên giống ông ấy sao?”

Lê Phi gật đầu: “Sư phụ nói, khi mới vừa phát hiện ra ta, mặt ta còn chưa ra hình dạng, sau này mặt mày phát triển, lại càng giống ông ấy. Vì cảm thấy được đây là duyên phận, lúc này mới quyết định nuôi nấng ta.”

Hồ Gia Bình lại một lần nữa lâm vào trầm tư, hắn yên lặng chăm chú nhìn nàng, thì thào: “Giống ông ấy...... Lớn lên giống ông ấy...... Thì ra là thế...... Chẳng trách, quả thật là giống......”

“Tiên sinh, người có ấn tượng gì sao?” Lê Phi lo lắng hỏi.

Hồ Gia Bình im lặng một lát, cuối cùng thấp giọng nói: “Việc này, ngoài ta ra, ngươi có nói cho người khác nghe không?”

Cái này......Người biết rất nhiều..... Lê Phi nhất thời cũng không đếm được có bao nhiêu người biết.

Hắn lại nói: “Những chi tiết liên quan đến việc ngươi được nhận nuôi, ta nhớ kỹ rồi, ta sẽ mau chóng giúp ngươi hỏi. Còn có......” Hắn do dự một chút, cuối cùng vẫn là mở miệng lần nữa: “Việc này về sau đừng nói với những người khác.”

“Tại sao?”

Hồ Gia Bình lạnh nhạt nói: “Chỉ sợ sư phụ ngươi là bị kẻ thù truy sát, ông ấy rời đi là sợ ngươi bị liên lụy. Ngươi đi đâu cũng nói về ông ấy, nếu như có người xấu nghe thấy bắt ngươi lại để uy hiếp, thì làm thế nào?”

Chuyện này nàng đúng là không nghĩ đến! Lê Phi nhớ trên đường đi đến đây mình đã nói chuyện của sư phụ với rất nhiều người, tuy rằng cũng chưa nói chi tiết như hôm nay, nhưng cũng không ổn, nàng vội vàng gật đầu: “Tiên sinh nói đúng, ta về sau không bao giờ nói nữa.”

Hắn nâng tay sờ đầu của nàng, bàn tay đặt trên đỉnh đầu nàng, vuốt thật lâu. Không biết vì sao, Lê Phi cảm thấy trên mặt hắn hiện lên một tia bi thương, giống như bị ảo giác.

“Đừng lo lắng, Đại sư huynh nếu là kỳ tài ngút trời, đương nhiên có thể bảo vệ ngươi bình an vô sự.”

Thanh âm hắn rất nhỏ, bàn tay đặt trên đỉnh đầu rất nhanh đã buông xuống, sau đó hắn xoay người rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Hương Bách Mị

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook