Thiên Hương Bách Mị

Chương 36: Phong Ấn (1)

Thập Tứ Lang

17/04/2024

Rất nhanh, thanh âm lạnh lẽo của Mặc Ngôn Phàm vang lên ngoài động, những người tu tập Thiên Âm Ngôn Linh của Tinh Chính Quán dường như đều nói chuyện như vậy. Chẳng qua Mặc Ngôn Phàm cõ lẽ là tuổi trẻ tu vi không đủ nên không có loại hàn ý khắc cốt như Chấn Vân Tử.

“Vết thương của nàng đều là thương ngoài da, đừng cử động nữa, bôi thuốc cho tốt.”

Bị thương ngoài da? Bôi thuốc? Bước chân vui mừng của bọn nhỏ lúc đầu nhất thời dừng lại, nhìn nhau đầy nghi ngờ. Lôi Tu Viễn nhẹ giọng nói: “Là nữ nhân giả mạo Lâm Du kia sao?”

Kỷ Đồng Chu nhíu mày nói: “Nữ nhân giả mạo Thư Viện tiên sinh kia, còn dùng Yểm Thuật của Tinh Chính Quán hại người, Mặc Ngôn Phàm như thế nào lại......”

Lê Phi chớp chớp mắt, hiện giờ nàng đương nhiên biết nữ nhân này là bị Chấn Vân Tử vu oan, lúc trước Xướng Nguyệt cũng nói Mặc Ngôn Phàm dường như có cái gì mập mờ với nàng, hơn nữa nàng nhớ rõ Hắc Sa Nữ cũng cùng Mặc Ngôn Phàm xuống dưới, nàng ấy tại sao lại không ở đây? Hay là Mặc Ngôn Phàm đi tìm nữ nhân này trước sau lưng nàng? Như vậy việc Mặc Ngôn Phàm khẩn cầu Tả Khâu tiên sinh làm cho mình đến cấm địa tìm, quả nhiên mục đích không phải bắt nàng ta, mà là vì cứu nàng.

“Hai người bọn họ dường như có ẩn tình gì đó, trước hết cứ nghe một lúc đã.” Hai đứa nhỏ khác đều đồng ý với đề nghị của Lôi Tu Viễn, ai cũng vểnh lỗ tai lên mà nghe lén.

Nữ tử kia bắt đầu cười lạnh: “Mấy vết thương này còn không phải do sư thúc ngươi tặng cho sao! Sơn phái Tinh Chính Quán, hừ! Tên tuổi thật lớn! Còn vu oan giá họa lung tung! Cho rằng Đông Hải Vạn Tiên Hội ta sẽ sợ sao?! Ta cũng không cần ngươi giả vờ giả vịt! Ngươi với sư thúc ngươi căn bản là cùng một giuộc! Nam tử hán đại trượng phu, dám làm dám nhận! Nếu ngươi đã dám nói chuyện của ta nói cho gã ta biết, vậy thì đừng trở về giả vờ làm người tốt với ta làm gì!”

Nàng nói một tràng dài như pháo nổ, nói xong dường như kinh động đến miệng vết thương, đau đến hít một hơi.

Mặc Ngôn Phàm nghe như là đang cười khổ: “Có đau hay không? Đã nói nàng đừng nhúc nhích mà.”

“Ngươi sờ loạn cái gì! Cút cho ta!” Bốp, một tiếng tát lanh lảnh vang lên.

Đối diện nửa ngày không nói tiếng nào, cách hồi lâu, Mặc Ngôn Phàm mới nhàn nhạt nói: “Ta không có nói chuyện của nàng cho Chấn Vân Tử sư thúc, cũng không cố ý dẫn thúc ấy đến Thư Viện vạch trần nàng, tin hay không tùy nàng. Nếu nàng thật sự giận ta, trước tiên cũng phải dưỡng thương thật tốt, rời khỏi cấm địa, ngày sau muốn giết muốn quát tùy nàng.”

“Buồn cười! Ngươi không nói, hắn làm sao biết được? Ta thấy Thiên Âm Ngôn Linh của gã cũng không mạnh như vậy! Còn có thể bức cung ngươi!”

Mặc Ngôn Phàm nói: “Chấn Vân Tử sư thúc mấy năm nay tu hành gặp Bình Cảnh nên uy lực của Thiên Âm Ngôn Linh cùng Tự Linh Yểm Thuật không mạnh được như trước. Nếu không nàng cho là mình có thể dễ dàng chạy thoát như vậy sao? Về phần thúc ấy như thế nào biết được, chẳng qua là dụ nàng nói ra mà thôi, nàng lại giận dữ nói chuyện của mình ra, hơn nữa Thư Viện vốn đã có đệ tử vì Yểm Thuật mà Tinh Chính Quán không thoát khỏi có liên quan. Nàng thừa nhận chính mình biết Thiên Âm Ngôn Linh chẳng phải là vừa vặn cho thúc ấy lí do để bắt nàng?”

Nàng ta cả giận nói: “Ý của ngươi là đang trách ta?!”

“Không, A Tiêu, nàng cũng làm càn quá rồi.” Hắn nhẹ nhàng thở dài một hơi. “Tại sao lại giả mạo Lâm Du đến Thư Viện? Nếu bị người khác phát hiện, việc này tất nhiên không thể để yên được, sẽ càng xuất hiện sơ hở trong Sơn Hải hai phái.”

Nữ tử được gọi là A Tiêu giận dữ nói: “Ta thích! Ngươi quản được sao?!”

Kỷ Đồng Chu thấy lời nói mãnh liệt cùng thái độ ngang ngược của nàng, vốn đã không thích từ lâu, lúc này nhíu mày không vui mà thấp giọng nói: “Nữ nhân này rất vô lễ! Hừ! Đường đường là đại nam nhân vậy mà lại bị một nữ tử nhỏ bé khi dễ! Thật vô dụng!”

Vị Tiểu Vương gia này dường như không thể chấp nhật việc nữ nhân đè đầu nam nhân, Lê Phi ngạc nhiên nói: “Nàng ta không phải khi dễ ngài ấy đâu? Hai người bọn họ không phải một đôi tình nhân sao?”

“Tình nhân?” Kỷ Đồng Chu cười nhạo. “Đùa cái gì vậy, Mặc Ngôn Phàm là tinh anh đệ tử của Tinh Chính Quán Huyền Môn! Mà Huyền Môn chuyên tu Thiên Âm Ngôn Linh cùng Tự Linh Yểm Thuật, làm sao có thể tìm đạo lữ! Cho dù có tìm, cũng sẽ không tìm loại nữ nhân xấu tính này!”.

||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||

Hắn chắc chắn Mặc Ngôn Phàm tất nhiên sẽ bảo vệ tôn nghiêm của tinh anh đệ tử Tinh Chính Quán, khẳng định sau đó sẽ trở mặt vô tình bắt nữ tử này lại.



Mặc Ngôn Phàm lạnh nhạt nói: “Biến cố hôm nay cũng có một phần trách nhiệm của nàng, lúc trước quen biết nàng, nàng cũng chưa từng l ỗ mãng như vậy. Chuyện của sư thúc, ta thay thúc ấy chịu tội với nàng. Sau khi vết thương đã lành rồi, nàng mau nhanh chóng rời khỏi Thư Viện đi, ta sẽ tìm sư thúc làm sáng tỏ chuyện của nàng.”

Trong thanh âm của A Tiêu bỗng nhưng mang theo một tia nghẹn ngào: “Ngươi...... Hối hận vì đã quen biết ta?”

Mặc Ngôn Phàm nói: “Không phải, nhưng nàng vô cớ tổn thương Lâm Du, chỉ để trà trộn vào Thư Viện, giảng bài cũng lộn xộn lung tung, làm chậm trễ mấy đứa nhỏ này, chỉ lo chuyện riêng của bản thân, ta thật sự không thể gật bừa.”

A Tiêu bỗng nhiên khóc: “Ngôn Phàm, ta biết chính mình làm như vậy là không đúng, nhưng chàng…… Nửa năm trước đi rồi, ta rốt cuộc vẫn chưa gặp được chàng, ta chỉ là nhịn không được……”

Hắn lại thở dài một tiếng, thật lâu sau, thấp giọng nói: “Trước không nói chuyện này nữa, bôi thuốc đi.”

Sự tình phát triển hiển nhiên nằm ngoài dự liệu của Kỷ Đồng Chu, hắn trợn mắt há hốc mồm nửa ngày, nhớ đến nữ nhân này bị Chấn Vân Tử đánh cho người đầy máu, cái gọi là bôi thuốc dường như là cởi toàn bộ quần áo ra, mặt hắn bỗng nhiên lại đỏ bừng, thì thào: “Hừ! Ban ngày ban mặt! Không biết liêm sỉ!”

Tiểu Vương gia này thật ồn ào, không thể im lặng mà nghe lén sao? Lê Phi bất đắc dĩ liếc mắt nhìn hắn. Kỷ Đồng Chu chỉ cảm thấy xấu hổ, muốn nhìn, lại không dám ra ngoài nhìn lén, thấy Lê Phi nhìn mình, hắn liền nhớ tới lần trước nàng nằm ngủ trên giường Lôi Tu Viễn, hừ! Đều là những tên không biết liêm sỉ!

Lại qua hồi lâu, thanh âm của A Tiêu lại dịu đi, ngữ điệu thậm chí mang theo tiếng cười khẽ kiều mỵ: “Lần trước cũng giống vậy, chẳng qua là chàng bị thương, ta giúp chàng bôi thuốc. Ngôn Phàm, chàng còn nhớ không?”

Hắn dường như cúi đầu cười, không trả lời.

“Ta lúc ấy bị ma quỷ ám như thế nào lại thích chàng, vừa ngượng ngùng vừa giả vờ đứng đắn, hoàn toàn khác với nam nhi Đông Hải! Ta quyến rũ rất lâu nhưng chàng cũng không động lòng! Thật khiến người khác bực mình!”

“Nàng hối hận sao?”

“Chàng đoán xem?”

Hắn lại không trả lời, A Tiêu bỗng nhiên lại nói: “Hừ, còn đang trách ta? Chàng thật sự nghĩ rằng ta sẽ vị chàng mà giết Lâm Du sao? Ta mới là không giết người lung tung!”

Mặc Ngôn Phàm ngạc nhiên nói: “Vậy nàng giấu người đi rồi sao?”

“Lần sau lại nói cho chàng nghe, dù sao tính mạng nàng ta không có gì nguy hiểm! Chờ thương lành, ta liền thả nàng ra! Là Thư Viện tiên sinh, ai mà thích làm bậy chứ! Chàng còn nói oan uổng cho ta, ta cũng không có dạy loạn, chẳng qua phương pháp tu hành Sơn phái của chàng khác của ta một trời một vực mà thôi!”

Hắn bật cười: “Hai tháng chỉ học Ngưng Băng Thuật? Đông Hải Vạn Tiên Hội của nàng tu hành như vậy?”

Thanh âm của A Tiêu bỗng nhiên có chút nghiêm túc: “Sơn Phái của chàng cảm thấy tiên pháp cao cấp là tốt, kỳ thật chưa chắc. Ngũ hành tiên pháp càng thấp, uy lực khi sử dụng càng kinh thiên động địa. Ta là đệ tử của Đông Hải Vạn Tiên Hội, nhập môn sau năm năm còn phải tu tập ngũ hành tiên pháp cơ bản —— chàng nhìn cái cây kia đi, bây giờ chàng dùng Ngưng Băng Pháp đóng băng nó, cần thời gian ba tức mới kết được băng dày ba tấc, nhưng Vạn Tiên Hội đệ tử như ta lại chỉ cần nửa tức để dùng Ngưng Băng Pháp, mà lớp băng lại dày hơn một trượng.”

Mặc Ngôn Phàm trầm ngâm một lúc lâu: “Phương pháp tu hành như thế là lần đầu tiên nghe nói, nhưng lại rất có đạo lý.”

A Tiêu cười nói: “Thiên hạ to lớn, có rất nhiều phương pháp tu hành, phương pháp tu hành của Sơn phái chàng là chính thống. Sư thúc kia của chàng giả dối hung ác, tầm nhìn hạn hẹp, còn gọi ta là yêu nữ! Ta thấy gã ta cả đời cũng không qua được Bình Cảnh!”

“Miệng lưỡi sắc bén.” Thanh âm của Mặc Ngôn Phàm có một tia dịu dàng hiếm thấy. “Chỉ có điều sự việc lần này của sư thúc quả thật kỳ lạ..... Năm năm gần đây tính tình của thúc ấy càng ngày càng lạ lùng, ta lúc đầu muốn quay trở về môn phái hỏi sư phụ, ai ngờ ở nơi cách Thư Viện không xa lại gặp sư thúc. Ta còn chưa kể chuyện Yểm Thuật thì thúc ấy lại giống như tự mình đoán được mà hỏi ta, ta không thể gạt được, đành phải nói cho thúc ấy.”



A Tiêu cười lạnh: “Theo ta thấy, không chừng sư thúc tốt kia của chàng đã tự mình xuống tay!”

“Lời này không thể nói lung tung. A Tiêu, nàng trước mặt ta nói lung tung thế nào cũng được, nhưng lần sau không thể tùy hứng như vậy nữa.”

Thanh âm A Tiêu dịu dàng tựa hồ như có thể nổi trên mặt nước: “Được, tất cả đều nghe chàng.”

Lần này nghe lén quả thật rất lòng vòng, nữ nhân này vừa nãy dường như còn hùng hổ muốn giết người, không lâu sau lại trở nên nhu tình như nước. Hai vị đại nhân này ở phía trước không hề để ý gì mà nói lời tâm tình với nhau, ba đứa nhỏ ở phía sau xấu hổ chịu không được.

“Không thì...... Chúng ta vẫn là không nên nghe tiếp đi? Lê Phi khụ một tiếng. “Cái kia, hiện tại có muốn ra ngoài gọi Mặc tiên sinh không?”

Mặt của Kỷ Đồng Chu đều đã đỏ hết lên, Lôi Tu Viễn nói: “Chờ một chút.”

Mặc Ngôn Phàm đột nhiên nói: “Nơi đây yêu khí rất nặng, chỉ sợ đây là nơi phong ấn yêu vật do những người sáng lập Thư Viện lúc xưa tạo ra. Mới vừa rồi ta không cố ý tránh xa Hắc Sa Nữ kia, nhưng nàng ta sớm hay muộn cũng sẽ tìm được nơi này. May mà cấm địa linh khí loãng nên ngự kiếm và tiên pháp không thể dùng được, nếu không thì thật phiền toái, chúng ta đi trước đi.”

Nơi những người sáng lập Thư Viện phong ấn yêu vật? Nghĩa là sau cửa đá đều là yêu vật bị phong ấn? Kỷ Đồng Chu nhịn không được quay đầu lại nhìn, ai ngờ lần này hắn thiếu chút nữa ngất đi. Phía sau bọn họ cách không đến ba thước, có một bóng đen dày đặc đang âm thầm cố thủ, hắn há miệng muốn kêu lên, bóng đen kia đen đột nhiên cuốn lấy hắn, hắn chỉ cảm thấy thân thể như là bị một con trăn khổng lồ cuốn lấy, miệng mũi cũng bị che lại, chỉ một thoáng thân thể cảm thấy đau đớn như là muốn nứt ra.

“Bây giờ đi ra ngoài,” Lôi Tu Viễn đưa tay đẩy Kỷ Đồng Chu, không ngở chạm vào chỗ trống không, hắn ngạc nhiên quay đầu lại, đã thấy một bóng đen thật lớn cuốn lấy khắp người Kỉ Đồng Chu, kéo vào sâu trong động.

“Kỷ Đồng Chu!” Lê Phi trong tình thế cấp bách quát to một tiếng đuổi theo, bóng đen kia rút đi cực kì nhanh, trong nháy mắt đã biến mất ngay chỗ cuối cùng của ngã rẽ. Hai đứa nhỏ chạy vội qua, đã thấy Kỷ Đồng Chu bị nó kéo vào trong cửa đá, trong nháy mắt liền bị bóng tối nuốt chửng

Hai người đang muốn chạy vào trong cửa đá, thình lình phía sau bị Mặc Ngôn Phàm ngăn lại, trên mặt như băng như tuyết của hắn có một tia nghi ngờ cùng xấu hổ, vội hỏi: “Các ngươi làm sao lại ở đây? Đến đây đã bao lâu rồi?”

Lê Phi vội la lên: “Bằng hữu của chúng ta bị yêu quái bắt đi! Mau vào cứu hắn!”

Mặc Ngôn Phàm thấy bọn Lê Phi còn muốn đi vào bên trong cửa, hắn lại ngăn lại: “Bên trong là nơi phong ấn yêu vật, rất nguy hiểm. Các ngươi tu vi thấp, không thể đi vào.”

“Kỷ Đồng Chu đã bị yêu quái bắt đi rồi!” Lê Phi tức giận. “Người muốn thấy hắn chết sao?!”

Mặc Ngôn Phàm lắc lắc đầu: “Ta đi, các ngươi ở cửa chờ. A Tiêu, xem chừng bọn họ.”

Hắn lách mình đi vào cửa, mỹ nhân mặc y phục màu tím phía sau hắn tiến lên ngăn trước cửa, cười như không cười mà nhìn nàng, nói: “Mấy đứa con nít học không giỏi, chuyên đi nói sau lưng ta. Lần trước ở Thư Viện, cũng là hai người các ngươi đúng không? Ta không vạch trần, lần này lại chuyển xuống đây. Nơi này là cấm địa của Thư Viện các ngươi, mấy đứa nhỏ các ngươi làm sao lại đến đây? Nếu không nói, ta sẽ nhéo đứt lỗ tai các ngươi.”

Quần áo màu tím của nàng cực kì kỳ quái, lộ ra đôi vai như ngọc, tóc dài đen như mực, xõa ngang lưng, dung mạo kiều mỵ rực rỡ, là một mỹ nhân cực kì xuất chúng. Đúng là khác một trời một vực với Lâm Du nhạt nhẽo kia.

Lôi Tu Viễn bình tĩnh trả lời: “Lúc chúng ta ngự kiếm, linh khí bỗng nhiên không lưu động được nên ba người cùng nhau ngã xuống.”

A Tiêu không khỏi trầm ngâm, một lát sau mới nói: “Ngự kiếm té rơi xuống, tất nhiên phải phá hư mạch linh khí bên trong, người có thể làm ra loại chuyện này, tu vi nhất định vô cùng cao thâm...... Hừ, khẳng định là tên Chấn Vân Tử khốn kiếp kia! Gã không biết lén lút làm ra loại chuyện xấu gì, lại vu oan toàn bộ lên người ta!”

Dứt lời nàng lại nhìn chằm chằm Lôi Tu Viễn đánh giá: “Người trúng Tự Linh Yểm Thuật là ngươi đúng chứ? Một lần hại ngươi không thành, lần này lại là cắt đứt mạch linh khí trong thạch kiếm của ngươi, gã đây là muốn ngươi nhất định phải chết! Vậy mà ngươi còn có thể để tên khốn đó ngậm máu phun người! Đám tiểu quỷ các ngươi cũng thật đáng ghét!”

Vừa dứt lời, lại nghe trong cửa đá truyền đến một trận tiếng kêu kinh thiên động địa, âm thanh như vàng ngọc, đúng là tiếng thú chưa bao giờ nghe qua. Sắc mặt A Tiêu nhất thời thay đổi, không nói được một lời liền chạy vọt vào phía sau cửa đá, Lê Phi cùng Lôi Tu Viễn nhìn nhau, Lôi Tu Viễn gật gật đầu: “Chúng ta cũng vào xem đi, nếu có gì không đúng, lập tức đi ra.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Hương Bách Mị

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook