Chương 38: Phong Ấn (3)
Thập Tứ Lang
17/04/2024
Kim Toan Nghê bị hoảng sợ, bộ lông vàng thiếu chút nữa nổ tung, đột nhiên nhìn về phía nàng. Lê Phi bất chợt nhìn ánh mắt lạnh như băng không hề có chút cảm tình nào, không khỏi sợ run cả người, sau lưng mồ hôi nhất thời chảy ròng ròng.
Nàng, nàng có phải xúc động quá rồi không? Nó có phải trong lúc giận dữ sẽ nuốt nàng xuống không?
Nàng kinh ngạc nhìn con quái vật khổng lồ đi về phía mình, đi đến phía trước cách nàng một trượng rồi dừng lại, sau đó nó cúi đầu, thật cẩn thận mà ngửi ngửi trên người nàng.
Lê Phi thấy nó không ngừng ngửi ngửi trên người nàng, vừa ngửi vừa chảy một giọt nước dãi. Nàng nhất thời có loại cảm giác hồn rời khỏi xác, run giọng nói: “Ăn, ăn ta không ngon! Không có thịt!”
Kim Toan Nghê cẩn thận mà nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát, lỗ mũi thở ra một hơi, sau đó lại xoay người rời đi——rời đi? Nàng không bị ăn? Lê Phi chỉ cảm thấy tim, gan, dạ dày đều cùng nhau vọt lên cổ họng, hai chân mềm nhũn, một chút khí lực cũng không có, ngồi bệt xuống đất.
Kim Toan Nghê đi về phía xa, cúi đầu gầm rú mấy tiếng, cuối cùng dường như ngáp một cái, ngã xuống mặt đất cứ như vậy mà ngủ.
Đây, đây thật giống như cảm giác được sống lại kiếp sau...... Lê Phi chưa hoàn hồn, nàng thử động đậy thì Kim Toan Nghê đột nhiên mở mắt ra, đồng tử màu vàng lẳng lặng nhìn nàng trong chốc lát, sau đó lại nhắm mắt lại, cứ như thế lặp lại mấy lần khiến nàng động cũng không dám động.
Tiếp theo phải làm sao bây giờ? Cùng con Kim Toan Nghê ở cấm địa giằng co đến thiên hoang địa lão sao? Lôi Tu Viễn bọn họ bị trọng thương, nếu mặc kệ sẽ gặp phải chuyện không hay! Huống chi Kỷ Đồng Chu lúc trước còn bị chướng khí đả thương, nói không chừng sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Lê Phi lại thử động đậy, lặng lẽ đứng dậy, còn chưa đi được vài bước, con Kim Toan Nghê kia bỗng nhiên chậm rãi bước lại đây, móng vuốt nặng trịch quặp trên người nàng khiến nàng hoàn toàn không có đường phản kháng, cứ bị quặp đến ngã xuống, giống như bánh nhân thịt dán trên mặt đất —— đây là muốn dẫm chết nàng sao?! Lê Phi sợ hãi tới cực hạn, ai ngờ móng vuốt của nó so với cả người nàng còn lớn hơn, cũng chẳng dùng sức. Nó giống như chỉ không muốn nàng nhúc nhích, móng vuốt nhẹ nhàng đè nàng, ngáp một cái, nằm thật mạnh bên người nàng, cứ như vậy mà ngủ!
Lê Phi mặt dán trên đất, sau lưng còn có một lòng bàn chân đầy thịt đè nặng, động cũng không động được, muốn bao nhiêu khó chịu liền có bấy nhiêu khó chịu. Đang trong lúc tuyệt vọng, bên tai bỗng nhiên vang lên một thanh âm khàn khàn quen thuộc, lúc này giọng nói vẫn còn buồn ngủ, mơ hồ không rõ, thì thào: “Ta cảm thấy...... một bộ phận yêu khí bị đoạt đi của ta ở nơi này?”
Lúc này nghe thấy giọng của Nhật Viêm giống như trời tối bỗng nhiên xuất hiện ánh mặt trời, Lê Phi nhanh đã khóc: “Nhật Viêm! Nơi này chính là cấm địa ngươi vẫn luôn muốn đến! Toan Nghê này...... Những người đó...... Ta......”
Nàng nói năng lộn xộn, quả thật không biết phải nói cho hắn tình huống trước mắt như thế nào, Nhật Viêm dường như vì chưa tỉnh ngủ nên không thể hóa ra tiểu hồ ly màu trắng, hắn trầm mặc một lát, bỗng nhiên nói: “Toan Nghê quái dị này có yêu khí của ta phong ấn trên lưng? Ngu xuẩn! Ngươi cứ như vậy mà nhảy xuống thật sao!?”
Việc này nói đến quá dài, Lê Phi chỉ đành phải đem tình huống nói ngắn gọn một lần, thanh âm của Nhật Viêm nghe ra rất yếu ớt, có lẽ là do chưa tỉnh ngủ, hắn cười lạnh: “Yêu khí bị phong ấn nơi này thật là nhiều, hừ...... Ngày xưa ta chỉ cảm thấy đáy vực có cảm giác quen thuộc, hẳn là có yêu khí bị phong ấn ở chỗ này, không thể tưỡng tượng được...... Làm ta ngẫm lại, hẳn là chuyện trăm năm trước, lúc ấy mấy tiên nhân kia mới là chân chính kinh tài tuyệt diễm, ta vẫn chưa gặp phải năm tai hoạ nhưng cũng thấy khó chơi, đành phải bỏ lại một phần yêu khí bỏ chạy, như vậy tính ra, mấy người kia chính là người sáng lập Thư Viện này đi? Cứ vậy mà đem yêu khí của ta phong ấn trên lưng loại Toan Nghê thấp kém này! Thật thật buồn cười!”
Lê Phi gian nan mà xoay đầu về hướng khác: “Ngươi xem, Toan Nghê này đè nặng ta không cho ta nhúc nhích, làm sao bây giờ?”
Nhật Viêm lầm bầm cười: “Nó khá thích ngươi, cũng khó trách, yêu khí của ta ngay cả khi bị phong ấn, nhưng không thể tránh khỏi có chút tràn ra, chút yêu khí này biến nó thành nóng nảy khó yên. Có ngươi ở đây, yêu khí bị cản trở, nó làm sao thả ngươi đi được!”
Lê Phi cực kì sợ hãi: “Ta không được đi sao?!”
Hắn lại nửa ngày không nói chuyện, qua hồi lâu, mới nói: “Nếu ngươi có thể phá vỡ phong ấn này...... Không, vẫn là quên đi, ngươi đừng lo lắng, mấy người các ngươi sẽ không phải ở đây lâu đâu, phía trên sẽ người đến cứu. Nếu đã có ngươi nuôi được con Toan Nghê này, tự nhiên cũng có biện pháp chế trụ nó.”
Lê Phi cảm thấy ngữ điệu của hắn mang theo do dự hiếm thấy, dường như có chút có chút đáng tiếc, không khỏi nhớ tới mấy lần nói chuyện muốn nàng nhảy xuống. Nơi này phong ấn yêu khí của hắn, hơn nữa số lượng rất nhiều, gần đến tay lại không thể lấy, cảm giác tiếc nuối không cam lòng có thể nghĩ đến. Cửu Vĩ Hồ ngàn năm từng oai phong một cõi này, gặp phải năm tai hoạ yêu khí bị phong ấn, chỉ có thể sống trong cơ thể một tiểu nha đầu kéo dài hơi tàn, mỗi mười ngày mới có thể tỉnh được một lát, phải có bao nhiêu đau khổ.
“Nhật Viêm.” Nàng bỗng nhiên mở miệng. “Ta bằng lòng phá vỡ phong ấn này, ngươi nói cho ta biết làm như thế nào...... Còn có, trước tiên giúp ta nghĩ biện pháp làm Toan Nghê này buông ra đã.”
Nhật Viêm ngừng trong chốc lát, đột nhiên nói: “Lần này không giống nhị tuyển, phong ấn yêu khí mất đi, ngươi không thể thoái thác tội của mình, ta khuyên ngươi đừng nhúc nhích.”
“Ngoại trừ Toan Nghê này, làm gì có người biết?”
“Ngu xuẩn.” Nhật Viêm cười lạnh. “Ngươi cho là phong ấn này là tờ giấy loạn thất bát tao bên ngoài sao? Chỉ cần tay ngươi động mốt chút, người hạ phong ấn lập tức biết là ai động vào phong ấn của hắn. Ngươi có bản lĩnh thì cứ thử xem, muốn chết đúng không!”
“Vậy ngươi làm thế nào?” Nàng đành chịu.
Thái độ hắn nhất thời cực kì thô lỗ: “Tự thân ngươi ngu xuẩn còn khó bảo toàn, còn quản ta nhiều như vậy! Ai kêu ngươi không có việc gì tự dưng nhảy xuống?! Đồ của Nhật Viêm ta, cho dù rơi vào tay người nào, một ngày nào đó ta cũng sẽ lấy lại! Không cần tiểu nha đầu vô dụng ngươi xen vào!”
Lê Phi bị hắn thình lình mắng tức giận nghẹn họng nhìn trân trối, rõ ràng là chính hắn trước kia kêu nàng nhảy xuống nhảy xuống, lúc này làm sao lại biến thành nàng tự muốn nhảy xuống? Nàng nghĩ nghĩ, bỗng nhiên lại cảm thấy buồn cười, nhất thời nhịn không được cười ra một tiếng.
Nhật Viêm lại giận tím mặt: “Cười cái rắm!”
“Không có gì.” Lê Phi tiếp tục tìm tư thế thoải mái nằm. “Ngươi đợi thêm vài năm đi Nhật Viêm, chờ đến lúc ta lợi hại rồi, lợi hại đến mức cho dù phá vỡ phong ấn cũng không bị người phát hiện, ta nhất định sẽ lại đến.”
“Ai muốn ngươi đến!”
“Ngươi thật kỳ lạ, nói lời cảm ơn sẽ chết sao?”
“Cảm ơn cái đầu ngươi!”
“Vậy ta nói cảm ơn, ngươi vì bảo vệ ta, đã tình nguyện từ bỏ đồ vật dễ như trở bàn tay, ta thật cảm động......”
“Gớm ghiếc! Ta không nghe mấy lời ngon tiếng ngọt này! Câm miệng cho ta!”
“Ngươi thẹn quá hóa giận, còn không bằng giúp ta nghĩ biện pháp, làm sao để Toan Nghê này thả ta ra.”
“Ai thẹn quá thành giận! Ngươi...... Chờ đã, trong ngực ngươi là thứ đồ gì? Hương vị có chút quen thuộc.”
Lê Phi gian nan mà động đậy, trong ngực có đồ gì đó cấn làm nàng đau, nàng nghĩ nghĩ: “A, hình như là trái cây yêu quái cho ta, ăn vào thương thế gì đều lành. Đáng tiếc ta hiện tại không thể động, nếu không đã cho bọn họ ăn trái cây, gắng gượng còn có thể chạy thoát.”
Nhật Viêm nói: “Yêu quái nơi này thật biết lấy lòng khoe mẽ, tặng Yêu Chu Quả cho ngươi, là mong ngươi nhanh rời đi thôi!”
“Yêu Chu Quả?” Lê Phi lẩm bẩm cái tên chưa bao giờ nghe qua này. “Đúng rồi, chúng nó cho ta ăn uống, là muốn ta rời đi sao? Có ý gì?”
“Vô nghĩa! Ngươi ở trong này cản trở tinh lọc chướng khí yêu khí, chúng nó tu tu hành có thể tiến bộ mới là lạ! Không muốn ngươi đi nhanh, chẳng lẽ còn dám gi/ết ch/ết ngươi sao?!”
Lê Phi ngạc nhiên nói: “Ta cản trở tinh lọc chướng khí yêu khí? Vậy ngươi làm sao còn có thể trốn trên người ta?”
Nhật Viêm mất kiên nhẫn: “Đám yêu vật thấp kém này sao dám so sánh với ta! Ngươi hỏi nhiều như vậy thật phiền! Muốn đi ra ngoài, cứ ném một Yêu Chu Quả ra là được!”
Lê Phi vẫn là không thể không hỏi: “Yêu Chu Quả...... Lại là cái gì?”
Nhật Viêm cả giận nói: “Ngươi ngu xuẩn này làm sao luôn nhiều vấn đề như vậy! Phiền chết người! Ngươi quản nó là cái gì làm gì! Dù sao ăn sẽ không chết! Hừ, đám ngu xuẩn ngất xỉu bên kia, là bị tiếng rống của Kim Toan Nghê chấn động đúng không? Ngay cả con Kim Toan Nghê cũng không đối phó được, còn bị trọng thương, đùa cái gì vậy! Bớt thời gian cho bọn họ ăn trái cây, sau đó chạy nhanh đi lên đi! Nhìn thật chướng mắt!”
Mặc Ngôn Phàm bọn họ cũng không phải là tiên nhân tu vi cao thâm gì, nhiều nhất cũng chỉ tính là tinh anh đệ tử, cách thành tiên còn rất sớm, đương nhiên là ai cũng ngu xuẩn.
Lê Phi lắc lắc đầu, tiếp tục gian nan mà động đậy dưới móng vuốt của Kim Toan Nghê, muốn lấy Yêu Chu Quả trong ngực ra, so với lên trời còn khó hơn. Nàng chợt nhớ tới cái gì, nói: “Nhật Viêm, vừa rồi nữ nhân kia nói ngươi là Cửu Vĩ Linh Hồ, ta vẫn là lần đầu tiên nghe được có người gọi ngươi như vậy.”
Nhật Viêm nhàn nhạt nói: “Bớt thấy việc lạ lại đi! Sơn Phái còn coi Toan Nghê là linh thú cơ mà! Còn đem Tích Dịch* nữ yêu thần dưỡng đến nấu cơm! Buồn cười! Tiểu nha đầu của Vạn Tiên Hội kia cuối cùng cũng bị bại lộ rồi? Đường đường là đệ tử Hải Phái chạy đến Sơn Phái cấu kết với người khác làm bậy, thật không biết điều!”
*Tích Dịch nữ yêu: mấy nữ yêu thằn lằn ở Thư Viện
Nói tới đây, hắn dường như cực kì mệt mỏi, thanh âm cũng trở nên mơ hồ: “Trong lúc đang ngủ say lại tỉnh dậy, đối với ta là tổn hại, lần này chi bằng ngủ nhiều hơn mấy ngày. Ta đi đây, đến lúc đó kể lại toàn bộ sự việc hôm nay cho ta nghe.”
Nói chưa xong câu, thanh âm của hắn đã lượn lờ biến mất.
Hắn luôn quay lại vội vàng như vậy, không biết đến khi nào hắn mới có thể luôn luôn thức tỉnh. Lê Phi thở dài, tiếp tục cố gắng mò mẫm trong lòng ngực, đầu ngón tay gần chạm đến Yêu Chu Quả, nhưng quả này cực kì trơn, rất khó lấy ra, nàng gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.
Phía sau bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập, có người đến đây?! Lê Phi như được đại xá cố gắng ngẩng cao đầu, là hai người Hồ Gia Bình cùng Hắc Sa Nữ, bọn họ thấy đầy đất là người hôn mê, sắc mặt đều thay đổi, lại thấy Lê Phi bị Kim Toan Nghê đè nặng, mặt Hồ Gia Bình một chút liền tái đi.
“Tiểu nha đầu!” Hắn thanh âm run nhè nhẹ. “Ngươi sao rồi? Ngươi đừng động! Ta lập tức cứu ngươi!”
Lê Phi nói: “Ta không có sao...... Tiên sinh, Kim Toan Nghê này rất lợi hại, các ngươi đánh không lại nó đâu! Trước tiên cứu những người khác đi!”
“A Mộ, nàng đem những người khác tránh xa một chút.” Hồ Gia Bình nhỏ giọng phân phó, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm con Kim Toan Nghê đang ngủ kia, dường như bởi vì đè nặng Lê Phi, nó đối với hai người xa lạ mới xâm nhập cũng lười quản. “Chẳng trách trước khi xuống Tả Khâu tiên sinh cho ta một lá bùa, thì ra là cần dùng ở trong này.”
Nói xong, hắn lấy một lá bùa đen như mực từ trong tay áo ra, chú văn trên này như máu, chi chít, rất khác những phù chú bình thường.
Nàng, nàng có phải xúc động quá rồi không? Nó có phải trong lúc giận dữ sẽ nuốt nàng xuống không?
Nàng kinh ngạc nhìn con quái vật khổng lồ đi về phía mình, đi đến phía trước cách nàng một trượng rồi dừng lại, sau đó nó cúi đầu, thật cẩn thận mà ngửi ngửi trên người nàng.
Lê Phi thấy nó không ngừng ngửi ngửi trên người nàng, vừa ngửi vừa chảy một giọt nước dãi. Nàng nhất thời có loại cảm giác hồn rời khỏi xác, run giọng nói: “Ăn, ăn ta không ngon! Không có thịt!”
Kim Toan Nghê cẩn thận mà nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát, lỗ mũi thở ra một hơi, sau đó lại xoay người rời đi——rời đi? Nàng không bị ăn? Lê Phi chỉ cảm thấy tim, gan, dạ dày đều cùng nhau vọt lên cổ họng, hai chân mềm nhũn, một chút khí lực cũng không có, ngồi bệt xuống đất.
Kim Toan Nghê đi về phía xa, cúi đầu gầm rú mấy tiếng, cuối cùng dường như ngáp một cái, ngã xuống mặt đất cứ như vậy mà ngủ.
Đây, đây thật giống như cảm giác được sống lại kiếp sau...... Lê Phi chưa hoàn hồn, nàng thử động đậy thì Kim Toan Nghê đột nhiên mở mắt ra, đồng tử màu vàng lẳng lặng nhìn nàng trong chốc lát, sau đó lại nhắm mắt lại, cứ như thế lặp lại mấy lần khiến nàng động cũng không dám động.
Tiếp theo phải làm sao bây giờ? Cùng con Kim Toan Nghê ở cấm địa giằng co đến thiên hoang địa lão sao? Lôi Tu Viễn bọn họ bị trọng thương, nếu mặc kệ sẽ gặp phải chuyện không hay! Huống chi Kỷ Đồng Chu lúc trước còn bị chướng khí đả thương, nói không chừng sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Lê Phi lại thử động đậy, lặng lẽ đứng dậy, còn chưa đi được vài bước, con Kim Toan Nghê kia bỗng nhiên chậm rãi bước lại đây, móng vuốt nặng trịch quặp trên người nàng khiến nàng hoàn toàn không có đường phản kháng, cứ bị quặp đến ngã xuống, giống như bánh nhân thịt dán trên mặt đất —— đây là muốn dẫm chết nàng sao?! Lê Phi sợ hãi tới cực hạn, ai ngờ móng vuốt của nó so với cả người nàng còn lớn hơn, cũng chẳng dùng sức. Nó giống như chỉ không muốn nàng nhúc nhích, móng vuốt nhẹ nhàng đè nàng, ngáp một cái, nằm thật mạnh bên người nàng, cứ như vậy mà ngủ!
Lê Phi mặt dán trên đất, sau lưng còn có một lòng bàn chân đầy thịt đè nặng, động cũng không động được, muốn bao nhiêu khó chịu liền có bấy nhiêu khó chịu. Đang trong lúc tuyệt vọng, bên tai bỗng nhiên vang lên một thanh âm khàn khàn quen thuộc, lúc này giọng nói vẫn còn buồn ngủ, mơ hồ không rõ, thì thào: “Ta cảm thấy...... một bộ phận yêu khí bị đoạt đi của ta ở nơi này?”
Lúc này nghe thấy giọng của Nhật Viêm giống như trời tối bỗng nhiên xuất hiện ánh mặt trời, Lê Phi nhanh đã khóc: “Nhật Viêm! Nơi này chính là cấm địa ngươi vẫn luôn muốn đến! Toan Nghê này...... Những người đó...... Ta......”
Nàng nói năng lộn xộn, quả thật không biết phải nói cho hắn tình huống trước mắt như thế nào, Nhật Viêm dường như vì chưa tỉnh ngủ nên không thể hóa ra tiểu hồ ly màu trắng, hắn trầm mặc một lát, bỗng nhiên nói: “Toan Nghê quái dị này có yêu khí của ta phong ấn trên lưng? Ngu xuẩn! Ngươi cứ như vậy mà nhảy xuống thật sao!?”
Việc này nói đến quá dài, Lê Phi chỉ đành phải đem tình huống nói ngắn gọn một lần, thanh âm của Nhật Viêm nghe ra rất yếu ớt, có lẽ là do chưa tỉnh ngủ, hắn cười lạnh: “Yêu khí bị phong ấn nơi này thật là nhiều, hừ...... Ngày xưa ta chỉ cảm thấy đáy vực có cảm giác quen thuộc, hẳn là có yêu khí bị phong ấn ở chỗ này, không thể tưỡng tượng được...... Làm ta ngẫm lại, hẳn là chuyện trăm năm trước, lúc ấy mấy tiên nhân kia mới là chân chính kinh tài tuyệt diễm, ta vẫn chưa gặp phải năm tai hoạ nhưng cũng thấy khó chơi, đành phải bỏ lại một phần yêu khí bỏ chạy, như vậy tính ra, mấy người kia chính là người sáng lập Thư Viện này đi? Cứ vậy mà đem yêu khí của ta phong ấn trên lưng loại Toan Nghê thấp kém này! Thật thật buồn cười!”
Lê Phi gian nan mà xoay đầu về hướng khác: “Ngươi xem, Toan Nghê này đè nặng ta không cho ta nhúc nhích, làm sao bây giờ?”
Nhật Viêm lầm bầm cười: “Nó khá thích ngươi, cũng khó trách, yêu khí của ta ngay cả khi bị phong ấn, nhưng không thể tránh khỏi có chút tràn ra, chút yêu khí này biến nó thành nóng nảy khó yên. Có ngươi ở đây, yêu khí bị cản trở, nó làm sao thả ngươi đi được!”
Lê Phi cực kì sợ hãi: “Ta không được đi sao?!”
Hắn lại nửa ngày không nói chuyện, qua hồi lâu, mới nói: “Nếu ngươi có thể phá vỡ phong ấn này...... Không, vẫn là quên đi, ngươi đừng lo lắng, mấy người các ngươi sẽ không phải ở đây lâu đâu, phía trên sẽ người đến cứu. Nếu đã có ngươi nuôi được con Toan Nghê này, tự nhiên cũng có biện pháp chế trụ nó.”
Lê Phi cảm thấy ngữ điệu của hắn mang theo do dự hiếm thấy, dường như có chút có chút đáng tiếc, không khỏi nhớ tới mấy lần nói chuyện muốn nàng nhảy xuống. Nơi này phong ấn yêu khí của hắn, hơn nữa số lượng rất nhiều, gần đến tay lại không thể lấy, cảm giác tiếc nuối không cam lòng có thể nghĩ đến. Cửu Vĩ Hồ ngàn năm từng oai phong một cõi này, gặp phải năm tai hoạ yêu khí bị phong ấn, chỉ có thể sống trong cơ thể một tiểu nha đầu kéo dài hơi tàn, mỗi mười ngày mới có thể tỉnh được một lát, phải có bao nhiêu đau khổ.
“Nhật Viêm.” Nàng bỗng nhiên mở miệng. “Ta bằng lòng phá vỡ phong ấn này, ngươi nói cho ta biết làm như thế nào...... Còn có, trước tiên giúp ta nghĩ biện pháp làm Toan Nghê này buông ra đã.”
Nhật Viêm ngừng trong chốc lát, đột nhiên nói: “Lần này không giống nhị tuyển, phong ấn yêu khí mất đi, ngươi không thể thoái thác tội của mình, ta khuyên ngươi đừng nhúc nhích.”
“Ngoại trừ Toan Nghê này, làm gì có người biết?”
“Ngu xuẩn.” Nhật Viêm cười lạnh. “Ngươi cho là phong ấn này là tờ giấy loạn thất bát tao bên ngoài sao? Chỉ cần tay ngươi động mốt chút, người hạ phong ấn lập tức biết là ai động vào phong ấn của hắn. Ngươi có bản lĩnh thì cứ thử xem, muốn chết đúng không!”
“Vậy ngươi làm thế nào?” Nàng đành chịu.
Thái độ hắn nhất thời cực kì thô lỗ: “Tự thân ngươi ngu xuẩn còn khó bảo toàn, còn quản ta nhiều như vậy! Ai kêu ngươi không có việc gì tự dưng nhảy xuống?! Đồ của Nhật Viêm ta, cho dù rơi vào tay người nào, một ngày nào đó ta cũng sẽ lấy lại! Không cần tiểu nha đầu vô dụng ngươi xen vào!”
Lê Phi bị hắn thình lình mắng tức giận nghẹn họng nhìn trân trối, rõ ràng là chính hắn trước kia kêu nàng nhảy xuống nhảy xuống, lúc này làm sao lại biến thành nàng tự muốn nhảy xuống? Nàng nghĩ nghĩ, bỗng nhiên lại cảm thấy buồn cười, nhất thời nhịn không được cười ra một tiếng.
Nhật Viêm lại giận tím mặt: “Cười cái rắm!”
“Không có gì.” Lê Phi tiếp tục tìm tư thế thoải mái nằm. “Ngươi đợi thêm vài năm đi Nhật Viêm, chờ đến lúc ta lợi hại rồi, lợi hại đến mức cho dù phá vỡ phong ấn cũng không bị người phát hiện, ta nhất định sẽ lại đến.”
“Ai muốn ngươi đến!”
“Ngươi thật kỳ lạ, nói lời cảm ơn sẽ chết sao?”
“Cảm ơn cái đầu ngươi!”
“Vậy ta nói cảm ơn, ngươi vì bảo vệ ta, đã tình nguyện từ bỏ đồ vật dễ như trở bàn tay, ta thật cảm động......”
“Gớm ghiếc! Ta không nghe mấy lời ngon tiếng ngọt này! Câm miệng cho ta!”
“Ngươi thẹn quá hóa giận, còn không bằng giúp ta nghĩ biện pháp, làm sao để Toan Nghê này thả ta ra.”
“Ai thẹn quá thành giận! Ngươi...... Chờ đã, trong ngực ngươi là thứ đồ gì? Hương vị có chút quen thuộc.”
Lê Phi gian nan mà động đậy, trong ngực có đồ gì đó cấn làm nàng đau, nàng nghĩ nghĩ: “A, hình như là trái cây yêu quái cho ta, ăn vào thương thế gì đều lành. Đáng tiếc ta hiện tại không thể động, nếu không đã cho bọn họ ăn trái cây, gắng gượng còn có thể chạy thoát.”
Nhật Viêm nói: “Yêu quái nơi này thật biết lấy lòng khoe mẽ, tặng Yêu Chu Quả cho ngươi, là mong ngươi nhanh rời đi thôi!”
“Yêu Chu Quả?” Lê Phi lẩm bẩm cái tên chưa bao giờ nghe qua này. “Đúng rồi, chúng nó cho ta ăn uống, là muốn ta rời đi sao? Có ý gì?”
“Vô nghĩa! Ngươi ở trong này cản trở tinh lọc chướng khí yêu khí, chúng nó tu tu hành có thể tiến bộ mới là lạ! Không muốn ngươi đi nhanh, chẳng lẽ còn dám gi/ết ch/ết ngươi sao?!”
Lê Phi ngạc nhiên nói: “Ta cản trở tinh lọc chướng khí yêu khí? Vậy ngươi làm sao còn có thể trốn trên người ta?”
Nhật Viêm mất kiên nhẫn: “Đám yêu vật thấp kém này sao dám so sánh với ta! Ngươi hỏi nhiều như vậy thật phiền! Muốn đi ra ngoài, cứ ném một Yêu Chu Quả ra là được!”
Lê Phi vẫn là không thể không hỏi: “Yêu Chu Quả...... Lại là cái gì?”
Nhật Viêm cả giận nói: “Ngươi ngu xuẩn này làm sao luôn nhiều vấn đề như vậy! Phiền chết người! Ngươi quản nó là cái gì làm gì! Dù sao ăn sẽ không chết! Hừ, đám ngu xuẩn ngất xỉu bên kia, là bị tiếng rống của Kim Toan Nghê chấn động đúng không? Ngay cả con Kim Toan Nghê cũng không đối phó được, còn bị trọng thương, đùa cái gì vậy! Bớt thời gian cho bọn họ ăn trái cây, sau đó chạy nhanh đi lên đi! Nhìn thật chướng mắt!”
Mặc Ngôn Phàm bọn họ cũng không phải là tiên nhân tu vi cao thâm gì, nhiều nhất cũng chỉ tính là tinh anh đệ tử, cách thành tiên còn rất sớm, đương nhiên là ai cũng ngu xuẩn.
Lê Phi lắc lắc đầu, tiếp tục gian nan mà động đậy dưới móng vuốt của Kim Toan Nghê, muốn lấy Yêu Chu Quả trong ngực ra, so với lên trời còn khó hơn. Nàng chợt nhớ tới cái gì, nói: “Nhật Viêm, vừa rồi nữ nhân kia nói ngươi là Cửu Vĩ Linh Hồ, ta vẫn là lần đầu tiên nghe được có người gọi ngươi như vậy.”
Nhật Viêm nhàn nhạt nói: “Bớt thấy việc lạ lại đi! Sơn Phái còn coi Toan Nghê là linh thú cơ mà! Còn đem Tích Dịch* nữ yêu thần dưỡng đến nấu cơm! Buồn cười! Tiểu nha đầu của Vạn Tiên Hội kia cuối cùng cũng bị bại lộ rồi? Đường đường là đệ tử Hải Phái chạy đến Sơn Phái cấu kết với người khác làm bậy, thật không biết điều!”
*Tích Dịch nữ yêu: mấy nữ yêu thằn lằn ở Thư Viện
Nói tới đây, hắn dường như cực kì mệt mỏi, thanh âm cũng trở nên mơ hồ: “Trong lúc đang ngủ say lại tỉnh dậy, đối với ta là tổn hại, lần này chi bằng ngủ nhiều hơn mấy ngày. Ta đi đây, đến lúc đó kể lại toàn bộ sự việc hôm nay cho ta nghe.”
Nói chưa xong câu, thanh âm của hắn đã lượn lờ biến mất.
Hắn luôn quay lại vội vàng như vậy, không biết đến khi nào hắn mới có thể luôn luôn thức tỉnh. Lê Phi thở dài, tiếp tục cố gắng mò mẫm trong lòng ngực, đầu ngón tay gần chạm đến Yêu Chu Quả, nhưng quả này cực kì trơn, rất khó lấy ra, nàng gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.
Phía sau bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập, có người đến đây?! Lê Phi như được đại xá cố gắng ngẩng cao đầu, là hai người Hồ Gia Bình cùng Hắc Sa Nữ, bọn họ thấy đầy đất là người hôn mê, sắc mặt đều thay đổi, lại thấy Lê Phi bị Kim Toan Nghê đè nặng, mặt Hồ Gia Bình một chút liền tái đi.
“Tiểu nha đầu!” Hắn thanh âm run nhè nhẹ. “Ngươi sao rồi? Ngươi đừng động! Ta lập tức cứu ngươi!”
Lê Phi nói: “Ta không có sao...... Tiên sinh, Kim Toan Nghê này rất lợi hại, các ngươi đánh không lại nó đâu! Trước tiên cứu những người khác đi!”
“A Mộ, nàng đem những người khác tránh xa một chút.” Hồ Gia Bình nhỏ giọng phân phó, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm con Kim Toan Nghê đang ngủ kia, dường như bởi vì đè nặng Lê Phi, nó đối với hai người xa lạ mới xâm nhập cũng lười quản. “Chẳng trách trước khi xuống Tả Khâu tiên sinh cho ta một lá bùa, thì ra là cần dùng ở trong này.”
Nói xong, hắn lấy một lá bùa đen như mực từ trong tay áo ra, chú văn trên này như máu, chi chít, rất khác những phù chú bình thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.